Chương 80: Trở về

Từ mùa thu tháng chín cho đến mùa đông một năm nay, Dụ Sân cũng không gặp lại Bách Chính nữa.
Không ai nhắc tới, Bách Chính dường như bị thành phố này lãng quên. Thanh xuân của cậu còn lại một cái bóng, chỉ dừng lại một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó trong giấc mộng.


Dụ Sân trở về thành phố T đón năm mới, thành phố T vẫn rất ít khi có tuyết rơi.
Ngoài trời mưa nặng hạt, Dụ Sân không kịp mặc áo khoác lập tức chạy ra.
Thiếu nữ gõ cửa chiếc xe, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Là anh sao?”
“Xin lỗi, Dụ Sân, anh chỉ muốn tới nhìn em một chút.”


Dụ Sân ý thức được mình thất lễ: “Mục Nguyên.”
Mục Nguyên nói: “Sao em không mặc áo khoác trước khi ra ngoài?”
“Em, em cho rằng….”
Mục Nguyên hiểu, cô cho rằng bản thân là Bách Chính. Cậu ta nhịn không được nói: “Cậu ta vẫn chưa quay về sao?”


Cậu ta cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Dụ Sân: “Bên ngoài lạnh, em về nhà trước đi, nói không chừng hết năm là cậu ta trở về.”
“Anh không cần an ủi em.” Dụ Sân đỏ mắt cười cười, “Cái gì em cũng biết rồi, chỉ là vẫn chưa quen, lần sau sẽ không thế nữa.”


Thời gian lâu dần, nói không chừng sẽ chậm rãi quên đi.
Đây là năm đầu tiên cậu rời đi, rất nhiều thói quen xấu của cô vẫn chưa thể thay đổi được, trong lòng vẫn còn hi vọng.
Bách Chính rời khỏi cô quá đột ngột, trong lòng cô mê mang, trái tim đau đớn đã biến thành những mảnh vụn.


Năm nay lạnh hơn mọi năm, hương vị năm mới không hề giống với năm ngoái.
Tiệm trà sữa ở phố đối diện, truyền tới tiếng ca.
Thiếu niên chống một chiếc gậy, ngồi trong tiệm trà sữa. Ngồi bên cạnh có một ông lão mặc tay trang thẳng thớn.




Trong tiệm đang mở nhạc, thiếu niên không nghe thấy, chỉ có ông già kia có thể nghe___
Cơn gió bên phố vẫn đang hỏi han
Nói ai đánh rơi mất dịu dàng của ai
….
Em là rượu mạnh nhất của năm ấy
Khiến chàng trai say tới tận trái tim”


Từ Học Dân dùng một cây bút, đang đánh dấu tích vào lòng bàn tay thiếu niên.
Phía sau màn mưa, ông không nhìn thấy đôi mắt kia nhiễm sang ý cười.
Sau một khắc, ý cười trên khóe môi thiếu niên biến thành đắng chát: “Cô ấy bên cạnh người khác rồi sao?”


Từ Học Dân nhìn thiếu niên và cô gái ở đầu màn mưa bên kia, không chắc chắn lắm.
Bút máy vẽ một dấu hỏi chấm lên lòng bàn tay thiếu niên.
Bách Chính giống như bị bỏng vậy, nắm tay siết chặt.
Từ Học Dân thở dài một hơi.
Dụ Sân khoác áo của Mục Nguyên quay đầu lại.


Dụ Sân giật mình, lắc đầu, khẽ nói: “Mưa to quá.”
Là cô nghĩ nhiều rồi. Nếu Bách Chính trở về, còn thích cô, trên người cô lại khoác áo của Mục Nguyên, cậu chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, một phút cũng không nhịn được.


Dụ Sân trả áo khoác lại cho Mục Nguyên, vẫy tay với cậu ta, khẽ nở một nụ cười: “Sau này anh không cần cố ý tới nhìn em nữa, em rất tốt.”
Mục Nguyên nhận áo về, im lặng một lúc, gật đầu.
Thiếu nữ cầm ô về nhà, sau khi cô đi được một lúc, Mục Nguyên lái xe rời đi.


Tiếng ca nam trong tiệm trà sữa vẫn thâm tình như cũ.
“Năm đó em khóc nói thời gian quá đáng sợ
Giờ em trong đám người một mình vùng vẫy
Em đã học được cách nở nụ cười chưa?
….”
Từ Học Dân vẽ một dấu gạch chéo lên tay thiếu niên.
“Cô ấy không còn ở đây nữa.”


“Chúng ta trở về đi.”
“Vâng.”
Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, ngày mai là ngày Bách Chính làm phẫu thuật, có thể sẽ thành công, có thể sẽ thất bại. Bọn họ vẫn phải quay lại Mỹ.


Từ Học Dân không hỏi, Bách Chính không nhìn thấy, làm sao biết được bây giờ đang là năm mới. Một người không nhìn thấy được, không nghe được, cách duy nhất để ghi nhớ thời gian, chính là đếm trong lòng.
Rời xa Dụ Sân ngày thứ 189.


Cậu từng trở về, thiếu niên từng có tính cách tàn bạo như ác long, hôm nay yên lặng như trần ai.
Cậu chỉ hòa vào không khí có cô trong một khoảnh khắc, lại âm thầm rời đi.
*
Đóa hoa của vùng nhiệt đới mang theo vẻ đẹp kiều diễm, hương hoa tỏa khắp vườn trường.


Một cô gái ăn mặc thời thượng xinh đẹp đi đến gốc cây liễu, đi theo sau là một thiếu niên mặc áo khoác màu lam.
“Lương Nhạc Đan, mày nói đi, đàn em Dụ Sân cơ thể mang mùi thơm là thật hay giả?”


Cô gái tức giận quay đầu: “Lương Nhược Trí, anh là biến thái à? đã nói là giả đó giả đó! Làm gì có cơ thể mang mùi thơm chứ, Dụ Sân người ta biết làm nước hoa, không phải em nói với anh rồi sao? Lần trước còn giúp anh mua một chai đấy, anh lại quấn lấy em em đánh ch.ết anh.”


Lương Nhạc Trí bất mãn: “Lương Nhạc Đan, ông đây là anh mày! Mày còn gọi biệt danh kia nữa, ba cho tao tiền không chia cho mày nữa đâu! Lại nói, lời này là nữ sinh lớp mày nói đó, tao chỉ đi xác nhận lại một chút.”


“Ai hiếm lạ chút tiền tiêu vặt kia của anh chứ! Em cảnh cáo anh, bạn cùng phòng em không thích anh đâu, anh mà phát tình khăng khăng sáp lại ngửi, Dụ Sân người ta chưa động tay, em sẽ diệt anh trước đấy.”


Lương Nhạc Đan nói xong, không nhìn nổi vẻ đê tiện của cậu ta, cầm túi lên đập vào mặt anh trai học năm ba của mình một trận.
Lương Nhạc Trí ôm lấy đầu tránh đi: “Mày cuồng bạo lực à, đau ch.ết ông đây rồi.”
Lương Nhạc Đan hừ hừ, lúc này mới quay về phòng ký túc.


Vừa bước vào cửa phòng ký túc, Lương Nhạc Đan phút chốc trở thành chiếc bánh ngọt: “Dụ Sân, Chúc Uyển, tớ về rồi!”
cố gái có mái tóc dài đến ngang lưng quay đầu, cười hai mắt cong lên: “Nhạc Đan, lại đây ăn anh đào.”
“Oa Dụ Sân, tớ yêu cậu ch.ết mất.”


Dụ Sân chỉ có hai người bạn cùng phòng, sinh viên học ngành thực vật không nhiều, phòng ngủ ký tục đến giờ vẫn còn trống một giường. Không khí học tập rất thoải mái, mọi người từ trời nam đất bắc, tính cách lại hợp nhanh đến lạ.


Một cô gái con nhà giàu tên là Lương Nhạc Đan. Cô nàng còn có một anh trai suốt ngày nhớ thương Dụ Sân, Lương Nhạc Trí.
Một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, đang vắt chân nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tên là Chúc Uyển.


Mái tóc Dụ Sân tới nay dài hơn nhiều, cô không cắt, mặc kệ mái tóc đen mềm rũ xuống, rơi rụng lên trên eo.
Lương Nhạc Đan ném anh đào vào miệng, một mặt nói: “Ban nãy tớ lại gặp anh hai, anh ta còn gây rối trước mặt tớ, nói lớp chúng ta có người truyền ra Dụ Sân có hương thơm cơ thể.”


Dụ Sân vén tóc ra sau tai, không ngẩng đầu, cô đang ghi chép mùi vị của thực vật.


“Dụ Sân à, tuy anh hai tớ đầu óc có bệnh, nhưng một năm này, tớ thực sự chưa thấy anh ta trêu hoa ghẹo cỏ, tớ thấy cậu từ chối nhiều người như vậy, thực sự mà không chọn được, không bằng xem xét tới anh tớ chút.” Lương Nhạc Đan nói, “Nếu mà cậu gả tới nhà chúng tớ, tớ không tranh tài sản với anh hai nữa, đều cho cậu hết! Nếu anh ta dám hai lòng, tớ sẽ đánh gãy chân anh ta.”


Chúc Uyển trên giường nghe thấy cười ha hả.
Chúc Uyển đùa nói: “Dụ Sân, Lương Nhạc Đan nói không sai, cậu xem xét đi.”
“Lời này cậu nói mấy chục lần rồi, người kia rốt cuộc là ai, nếu như anh ta một mực không trở về thì làm thế nào?”


Dụ Sân cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Vậy tớ không cần anh ấy nữa.”
Bách Chính rời khỏi cuộc sống của cô đã được hơn một năm rồi, đến nay Dụ Sân nhắc tới cậu, có thể dùng giọng điều cực kỳ bình tĩnh.


Qua một lúc, Dụ Sân nói: “Tớ làm cho hai người các cậu mỗi người một chai nước hoa.”
Tâm tư của hai cô gái đều bị dẫn sang hướng khác, lúc này không ai nhớ tới Lương Nhạc trí nữa, Chúc Uyển chạy xuống: “Áu áu, Dụ Sân tớ yêu cậu!”


Bạn cùng phòng đều nhìn thấy Dụ Sân điều chế nước hoa, bọn họ rất ân cần, thậm chí ngay cả chiếc giường trống cũng nhường Dụ Sân để dụng cụ máy móc.


Dụ Sân cũng đối xử với bọn họ rất tốt, rõ ràng nước hoa của cô bán rất chạy, nhưng phần mà Chúc Uyển và Lương Nhạc Dân sở hữu là phần duy nhất.
Dụ Sân tận tâm thực lòng chung đụng với hai người họ, giống như lúc đầu đối xử với Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ.


Lương Nhạc Đan quen biết rộng, bạn bè cũng nhiều, thời gian gần một năm nay, đều là cô nàng giúp Dụ Sân bán nước hoa. 
Nước hoa củ Dụ Sân rất dễ ngửi, người đã dùng qua thích không buông tay, mỗi người một chai, đến nay Dụ Sân đã có một lượng khách hàng cố định.


Một chai nước hoa bán 400 tệ, mỗi tháng Dụ Sân làm vài chai là đủ phí sinh hoạt, cô không lấy tiền trong nhà nữa, còn thường xuyên gửi tiền về. Dựa vào bán nước hoa, cuộc sống của cô cũng khá đầy đủ, trải qua cực kỳ không tệ.


“Không  phải chứ! Dụ Sân không thích anh tớ, tớ đạp anh ta ra, đề nghị ban nãy của tớ cậu có thể không xem xét, đừng bỏ rơi tớ mà.”
Chúc Uyển trợn trắng mắt: “Cậu bổ não cái gì đó, tớ và Dụ Sân bàn bạc với nhau, chúng tớ có cách quảng bá tốt hơn rồi.”


Dụ Sân kéo Lương Nhạc Đan ngồi xuống: “Đừng hiểu lầm.”


Chúc Uyển giải thích: “Buổi tối lúc tớ phát sóng trực tiếp, để Dụ Sân lộ mặt, quảng cáo cho nước hoa của mình.” Chúc Uyển là một streammer của ứng dụng nào đó, lúc không có tiết, cô nàng kéo rèm cửa sổ phòng ngủ bắt đầu phát sóng trực tiếp.


Từ lúc khai giảng đến nay, tích lũy được không ít nhân khí.
Lương Nhạc Đan chất vấn: “Như thế có được không?”


“Có gì mà không được, tớ tốt xấu gì cũng là người có mấy trăm fan, Dụ Sân xinh đẹp như thế này, coi như giúp tớ cố định fan là được, Dụ Sân đồng ý rồi, đúng không?”
Dụ Sân gật đầu, nói: “Nhạc Đan, tớ không thể cứ phiền cậu giúp bán nước hoa mãi được.”


Đợi tiết chuyên ngành kết thúc, Chúc Uyển kéo rèm, ở phòng phát sóng của kình, cười hi hi nói: “Các ông chủ, các anh giai, các mỹ nữ, hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người bạn cùng phòng đại mỹ nhân của tôi một chút.”
Có một ít đạn mạc hỏi Chúc Uyển___


“Đẹp bao nhiêu, có đẹp bằng Vãn Vãn không?”
Chúc Uyển dùng tên để phát sóng trực tiếp là “Tình Thiên Vãn Vãn” người xem đều gọi cô nàng là Vãn Vãn.


Vẻ ngoài của cô nàng thanh tú, bật bộ lọc lên cực kỳ đáng yêu. Chúc Uyển nghịch ngợm nói: “Tôi không dám so sánh với cô ấy, lát nữa cô ấy xuất hiện, mọi người sẽ biết thôi. Bạn cùng phòng của tôi hơi nhát gan, cũng chưa từng phát sóng trực tiếp, mọi người không được nói tục đâu đấy nha.”


Chúc Uyển vẫy tay với Dụ Sân.
Dụ Sân có chút khẩn trương, cô chưa tiếp xucs với phát xóng trực tiếp bao giờ (Livestream ý nha mọi người.), Dụ Trung Nham cả người chính trực, đối với “Tà môn ngoại đạo” này cực kỳ phản cảm, nhưng Dụ Sân không muốn tự thu mình lại, cô muốn thử một chút.


Bộ lọc của Chúc Uyển mở không nặng như mấy streammer khác, có thể nhìn ra được đường nét vốn có của khuôn mặt, cô nàng không có vẻ đẹp kinh diễm, cũng không thích õng ẹo, bình thường nhân khí khá thấp.
Dụ Sân đi qua, dựa theo Chúc Uyển dặn dọ, lộ ra một nụ cười.


Lời nói lúc trước của Chúc Uyển, mọi người đều không cho là thật, cảm thấy Chúc Uyển chỉ là khiêm tốn mà thôi. Không ngờ Dụ Sân vừa xuất hiện, mọi người đều ngây ra.


Thiếu nữ xinh đẹp tinh tế, nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, ngập nước, mang theo vài phần lơ mơ và thẹn thùng.
Không thêm bộ lọc Dụ Sân đã đẹp lắm rồi, huống hồ Chúc Uyển còn thêm bộ lọc vào.


Từ lúc cô xuất hiện, vốn dĩ bình quân nửa phút mới có một dòng bình luận, bỗng chốc biến thành một giây một dòng. Thì ra không phải Chúc Uyển khiêm tốn, bạn cùng phòng của cô thực sự đẹp quá chừng.
“Bảo bối em cũng là streammer à? số phòng bao nhiêu, anh đi tặng thưởng cho em”


“Tôi là con gái đó, nhan sắc này lại có thể khiến tôi không thể chống đỡ được.”
“Chị gái nhỏ biết hát không? Giọng nói hay quá.”
……
Theo những đạn mạc này, tặng thưởng từng đợt từng đợt một, chỉ mới một lúc, đã đuổi kịp thu nhập của ba ngày phát sóng trực tiếp rồi.


Trong lòng Chúc Uyển vui không thể tả nổi, trực tiếp nói: “Nhưng bạn cùng phòng tôi biết làm nước hoa, nước hoa thủ công chân chính, hoàn toàn thiên nhiên không độc hại đó, nếu muốn mua, thì liên hệ với tôi nha.”
“Mua mua mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”


Dụ Sân chỉ lộ mặt một cái, cô không có sở trường nói chuyện với bọn họ, đạn mạc quá nhanh rồi, cô sắp không nhìn kịp, vì vậy không biết trả lời thế nào.


Nhưng Dụ Sân đẹp, cho dù cô lạnh mặt như cục đá thì cũng có người trả tiền, chứ đừng nói cười lên ngọt ngào thế kia! Dụ Sân chỉ lộ mặt rồi tạm biệt mọi người, khán giả của Chúc Uyển ào ào nổ tung.
“Để đại mỹ nhân ở thêm một lát nữa, đừng đi vội mà.”


Chúc Uyển cô ý ghen nói: “Mọi người không yêu tôi nữa sao? Đám người các người chính là trứng thối có mới nới cũ.”
Phát sóng trực tiếp kết thúc.


Chúc Uyển vui mừng chạy tới, ôm lấy Dụ Sân hôn một cái: “Oa aaaaaa, Dụ Sân cậu giỏi ghê, cậu chỉ lộ mặt một cái, tớ nhận được tiền thưởng quá trời luôn! Lương Nhạc Đan, nhìn thấy chưa, chúng tớ thành công rồi!”
Dụ Sân cong mắt lên, cười cười, cao hứng cùng cô nàng.


Chúc Uyển mở hệ thống quản lý ra: “Tớ giúp cậu kiểm tr.a đơn đặt hàng, có hơn trăm người hỏi cậu bán nước hoa gì!”
Dụ Sân không ngờ hiệu quả tốt như vậy, cô ngây người: “Nhiều như vậy, tớ không làm nổi.”


Chúc Uyển nghĩ nghĩ, cũng có cách: “Tớ có một chủ ý, cậu có bao nhiêu, chúng ta tới đấu gia, người ra giá cao thì được.”


Chúc Uyển càng nghĩ càng kích động: “Phòng phát sóng của tớ cho cậu luôn là được rồi, cậu kiếm được tiền thì chia cho tớ một phần, không không, nửa phần là được.”
Dụ Sân nói: “Để tớ nghĩ đã.”


Dù sao tính cách của cô cũng không cởi mở như Chúc Uyển, không có sở trường nói chuyện. Mà tiền gốc của một chai nước hoa không cao, cô bán đắt hơn, trong lòng cứ thấy không yên. Cô thích điều hương, thích nhất quá trình đó.


Chúc Uyển không nghĩ tới, ba ngày này, phòng phát sóng luôn có người ồn ào muốn xem bạn cùng phòng.
Ngay cả đám người xem lặng lẽ cũng nổ tung, nói chỉ muốn Dụ Sân lộ mặt, bọn họ sẽ tặng quà, Chúc Uyển không ngặn nổi dụ hoặc.
Là một cái máy bay, giá trị một vạn hai tệ.


Chúc Uyển phản ứng kịp, lập tức nói: “Ba ba! Anh là ba của tôi! Nói đi, ông chủ muốn xem tôi ca hát hay nhảy múa! Tôi nhảy lên trời cũng được!”
Không ít người quét đạn mạc, toàn bộ đều biến thành 666
*Min: 666 có nghĩa là trâu bò


Đại lão không tên trầm mặc một lúc, lúc này mở miệng, nhắc tới điều kiện lại hơi lạc đề, còn có một chút hèn mọn không rõ được.
Chúc Uyển:…..
Đại lão không tên chỉ điểm, lại tặng thêm hai cái máy bay nữa.
Min: Nam phụ thứ N lên sàn, anh này có nhiều đất diễn hơn Mục Nguyên nha.


Đại lão kia đố các nàng biết là ai hehe






Truyện liên quan

Thâm Uyên Chúa Tể

Thâm Uyên Chúa Tể

Chư Sinh Phù Đồ1 chươngDrop

Huyền Huyễn

186 lượt xem

Tiêm Bạch Thâm Uyên

Tiêm Bạch Thâm Uyên

DNAX37 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

406 lượt xem

Thâm Uyên Chúa Tể Convert

Thâm Uyên Chúa Tể Convert

Chư Sinh Phù Đồ1,160 chươngTạm ngưng

Khác

4.2 k lượt xem

Ta Đem Thâm Uyên Hiến Cho Hồng Hoang Convert

Ta Đem Thâm Uyên Hiến Cho Hồng Hoang Convert

Phác nhai lộc hoàn582 chươngDrop

Tiên HiệpHuyền Huyễn

18.5 k lượt xem

Vô Xá Hệ Liệt Thâm Uyên Chi Liêm Convert

Vô Xá Hệ Liệt Thâm Uyên Chi Liêm Convert

Vô Thố Thương Hoàng33 chươngFull

Đô ThịKhoa HuyễnĐam Mỹ

676 lượt xem

Chư Thiên Chiến Trường: Bắt Đầu Ta Ở Hồng Hoang Mở Ra Thâm Uyên Thông Đạo Convert

Chư Thiên Chiến Trường: Bắt Đầu Ta Ở Hồng Hoang Mở Ra Thâm Uyên Thông Đạo Convert

Phân Đạt Khả Khả381 chươngTạm ngưng

Huyền Huyễn

34.1 k lượt xem

Toàn Cầu Ma Vương: Bắt Đầu Tuyển Trạch Thâm Uyên Cự Long Convert

Toàn Cầu Ma Vương: Bắt Đầu Tuyển Trạch Thâm Uyên Cự Long Convert

Tiểu Ma Ngư360 chươngFull

Huyền Huyễn

35.8 k lượt xem

Toàn Dân Trang Trại: Bắt Đầu Nuôi Dưỡng Thâm Uyên Cự Long Convert

Toàn Dân Trang Trại: Bắt Đầu Nuôi Dưỡng Thâm Uyên Cự Long Convert

Trúc Miêu Cật Hùng281 chươngDrop

Võng Du

15.3 k lượt xem

Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Đằng La Vi Chi108 chươngFull

Ngôn TìnhNgược

2.5 k lượt xem

Mạt Thế Chi Thâm Uyên Triệu Hoán Sư Convert

Mạt Thế Chi Thâm Uyên Triệu Hoán Sư Convert

Lương Tâm Vị Noãn935 chươngĐang ra

Khoa Huyễn

8.3 k lượt xem

Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma Convert

Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma Convert

Lộ Quá Nhị Thứ Nguyên1,737 chươngFull

Đô ThịDị GiớiCổ Đại

13.1 k lượt xem

Mạt Thế Thâm Uyên Triệu Hoán Sư Convert

Mạt Thế Thâm Uyên Triệu Hoán Sư Convert

Lương Tâm Vị Noãn1,565 chươngFull

Đô ThịKhoa HuyễnLinh Dị

11.2 k lượt xem