Chương 0081 : Vô tâm phạm phải sai lầm lớn

Tôn Tiểu Hồng lại nói tiếp: “Nhưng chẳng qua là gia gia không có cơ hội để thi triển võ công, mà cũng không cần thiết.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Không cần thiết ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Gia gia thật sự không có đối thủ.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Còn Thượng Quan Kim Hồng thì sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Kể cả lão cũng...”


Nàng đột nhiên ngừng nói, như chợt nghĩ đến điều gì đó.
Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Những hành động của Thượng Quan Kim Hồng, hình như gia gia của muội cũng không thể chịu đựng phải không?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Gia gia... gia gia thật sự rất giận Thượng Quan Kim Hồng.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng lão gia lại không ngăn chặn Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu: “Gia gia không...”


Lý Tầm Hoan hỏi tiếp: “Sao lão gia cứ nhẫn nại mãi, đợi muội cầu xin mới chịu ra tay?”
Tôn Tiểu Hồng đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ sợ hãi: “Huynh... chẳng lẽ huynh cho rằng lão nhân gia...”


Miệng nàng bỗng khô ráo, nói chuyện cũng không nói được.




Lý Tầm Hoan nói chậm rãi: “Khi võ công của một người đã đến chỗ cực điểm thì trong lòng sẽ sinh ra một sự sợ hãi, sợ rằng người khác sẽ đuổi kịp mình, sợ bản thân mình thoái bộ, nên có thể sẽ tìm cách tránh né, việc gì cũng không làm.”


Chàng nhẹ nhàng thở ra rồi tiếp tục nói: “Không làm mãi, thì dần dần sẽ trở thành không làm gì được. Có người đột nhiên ẩn dật, thậm chí có người cam chịu thụt lùi, thậm chí ch.ết cho xong... Từ cổ đến nay, chuyện này đã xảy ra rất nhiều, chỉ trừ những người thật sự ra ngoài thế tục, bỏ được hết thất tình lục dục, đạt đến mức độ vong tình, đối với mọi chuyện trên đời đều không quan tâm nữa.”


Tôn Tiểu Hồng cảm thấy thân thể của mình từ từ cứng đờ, mồ hôi đã ướt lạnh quần áo. Nàng biết gia gia của nàng không thể vong tình, lão quan tâm đến rất nhiều việc, rất nhiều người.


Lý Tầm Hoan lại thở ra một hơi, nói tiếp: “Ta cũng mong rằng mình suy nghĩ không đúng, nhưng...”


Tôn Tiểu Hồng đột nhiên nhảy tới ôm chặt lấy Lý Tầm Hoan, thân thể run lên bần bật như bông gòn dưới cây cung bật bông. Nàng đang sợ hãi, rất sợ hãi.


Lý Tầm Hoan nhè nhẹ vuốt lên tóc nàng, cũng không biết là cảm thông, thương hại hay buồn bã.


Một con người hoàn toàn không có tình cảm thì sẽ không làm những việc như thế. Những người vô tình thường không làm những việc sai lầm.


Nhưng ông trời lại thường để những người nhiều tình cảm phạm phải những sai lầm không thể cứu vãn được. Đa tình cũng là sai lầm ư?


Tôn Tiểu Hồng co rúm người lại, khóc lóc: “Huynh đưa muội về nhanh lên. Chỉ cần về kịp, bất cứ phải làm gì muội cũng làm được.”
*
* *
Ngựa hí vang rân ngoài cửa, đây là một chợ bán ngựa.


Lý Tầm Hoan chưa phải là Bá Nhạc, nhưng cũng biết về ngựa. Đối với ngựa và nữ nhân thì chàng là một chuyên gia, và muốn là một chuyên gia như thế cũng không phải là chuyện dễ, vì ngựa và nữ nhân cũng khó hiểu như nhau.


Chàng tuyển hai con ngựa chạy nhanh nhất.


Nữ nhân đẹp nhất chưa chắc là khả ái nhất, ngựa nhanh nhất cũng chưa chắc là khỏe nhất. Người đẹp thường thiếu dịu dàng, còn ngựa nhanh thường thiếu sức bền. Ngựa chạy nhanh thì cũng ngã nhanh.


Nhưng chàng vẫn chọn ngựa chạy thật nhanh.
*
* *


Đêm dần buông xuống, trời tối sẫm dần. Hai người phóng ngựa điên cuồng, bất chấp người đi đường kinh ngạc, cũng không hề quan tâm đến dức khỏe của mình. Họ mặc kệ tất cả.


Màn đêm càng dày, đêm càng tối hơn. Trên đường không còn ai.


Đây là một đêm không trăng không sao, cũng không hề thấy đèn đóm gì. Ven đường là một khu rừng rất âm u, ngoài rừng có bóng một ngôi đình. Đó chính là nơi mà Thượng Quan Kim Hồng hẹn Lý Tầm Hoan quyết đấu.


Trong màn đêm dày đặc đó, đã mơ hồ thấy được ánh sáng le lói trong ngôi trường đình. Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, khi sáng nhất thì cho nhìn thấy một bóng người.


Tôn Tiểu Hồng đột nhiên thở ra một hơi rất dài, cả người mềm oặt đi. Nàng duy trì được đến lúc này đã là kỳ tích, có thể vì quá sợ hãi. Nỗi sợ hãi cùng cực thường phát huy được tiềm lực của con người.


Đến bây giờ, cuối cùng nàng đã nhìn thấy cái mình muốn thấy. Sau đó nàng thở hắt ra một hơi rồi ngã xuống.
Nàng lăn xuống đất. Lý Tầm Hoan cũng không nén nổi, thở ra một hơi nhẹ nhõm.


Chàng đã nhìn thấy ánh lửa lúc tỏ lúc mờ, theo một nhịp điệu rất kỳ dị, lúc lóe sáng thì lâu hơn lúc tối đi. Đột nhiên, ánh lửa sáng rực lên như một ngọn đèn.


Ngày đó, cũng ở một trường đình ngoài thành, Lý Tầm Hoan đã nhìn thấy ánh lửa như thế. Lúc đó Tôn Lão Tiên Sinh đang hút thuốc trong trường đình đó.


Ngoài Tôn Lão Tiên Sinh ra, Lý Tầm Hoan chưa thấy ai khác hút thuốc mà phát ra ánh lửa sáng như thế. Chàng cảm giác được trong mắt mình sắp có những giọt lệ nóng.


Tôn Tiểu Hồng nằm dưới đất, rấm rứt khóc. Đó là tiếng khóc vui mừng, cảm kích. Ông trời đã không để nàng phạm phải một sai lầm quá lớn.


Lý Tầm Hoan dìu nàng dậy, đi lên phía trước, hướng về ngôi trường đình. Trong trường đình có một đám khói dày đặc, lại có một người đang ngồi trong đám khói mù đó.


Mùi khói rất thơm, Tôn Tiểu Hồng rất quen thuộc. Trong lòng nàng bốc lên một luồng nhiệt khí, chỉ mong được sà vào lòng gia gia, nói hết những lời vừa nặng trĩu trong lòng.


Cuối cùng nàng không nhịn nổi, kêu lớn: “Gia gia! Chúng con đã về đây...”


Ánh lửa trong trường đình đột nhiên tắt hẳn. Sau đó, vang lên một thanh âm rất bình tĩnh, nói từng chữ một: “Hay lắm! Ta cũng đang đợi các ngươi.”
*
* *


Thanh âm này rất lạnh nhạt, bình tĩnh, kiên định, không có tiết tấu cũng không có cảm tình.


Tôn Tiểu Hồng chững lại, máu trong người bỗng lạnh như băng, hình như trọn thân thể nàng đã đóng thành băng. Thanh âm này như một ngọn roi, chỉ một nhát đã quất rơi nàng từ thiên đường xuống địa ngục.


Đột nhiên bốn ngọn đèn sáng lên, bốn ngọn đèn lồng màu vàng, treo trên những sào tre cao.


Giữa bốn ngọn đèn đó có một người ngồi dưới đất, lạnh lùng như thỏi vàng, cứng rắn như thỏi vàng. Hình như lòng dạ của người này cũng được đúc bằng vàng.


Người ấy đang hút thuốc. Ống điếu người ấy đang cầm, chính là ống điếu của Tôn Lão Tiên Sinh.
Nhưng người ngồi hút thuốc trong trường đình lại là Thượng Quan Kim Hồng.
*
* *


Gió thê thiết, mưa nhè nhẹ. Không ai nhận ra trời đã mưa từ lúc nào.


Tôn Tiểu Hồng đứng trong mưa, thân thể cứng đờ, tê liệt. Nàng muốn thét lên nhưng không phát ra tiếng, nàng muốn chạy vào nhưng không nhúc nhích được.


Dạ dày nàng đang co thắt lại muốn nôn, nhưng ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Lý Tầm Hoan đi sau nàng, vẫn tiến tới chậm rãi, bước chân không hề dừng lại. Nhưng hơi thở của chàng hình như đang dừng lại.


Chàng từ từ đến bên ngoài trường đình, đối diện với Thượng Quan Kim Hồng.
Thượng Quan Kim Hồng không nhìn chàng, chỉ chăm chú nhìn tẩu thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Ngươi trễ hẹn rồi.”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Ta đã đến trễ.”


Chàng cảm thấy miệng mình khô đắng, đầu lưỡi như đang bị một miếng đồng hoen rỉ đè lên, không thể nói là mùi vị giống như thế nào. Chẳng lẽ đây chính là mùi vị của sự sợ hãi?


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Đến trễ cũng tốt hơn là không đến.”
Lý Tầm Hoan nói: “Chắc ngươi cũng biết, sớm muộn gì ta cũng phải đến đây.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nhưng tiếc là người phải đến lại đến trễ, còn người không nên đến thì lại đến sớm.”


Dứt câu nói này, cả hai cùng im lặng. Họ cứ đứng đối diện như thế, không nói mà cũng không cử động.


Hiển nhiên cả hai đang đợi nắm được cơ hội để động thủ, và một khi đã “động” thì không dừng lại nữa.


Trong rừng rậm âm u, hãy còn hai người đứng dưới mưa. Hai cặp mắt đều nhìn không chớp vào Thượng Quan Kim Hồng và Lý Tầm Hoan.


Trong đó có một cặp mắt dịu dàng như nước, lóng lánh như sao. Cho dù đi khắp cùng trời cuối đất cũng khó mà tìm được một đôi mắt diễm lệ làm động lòng người như thế.


Còn cặp mắt kia lại xám xịt như ch.ết, hình như hòa lẫn vào màn đêm tối âm u. Cho dù đi xuống địa ngục cũng khó tìm một đôi mắt đáng sợ như thế.


Giả tỉ có những hồn ma đang ẩn nấp đâu đó trong màn đêm, chắc lúc này cũng phải biến đi cho sớm là hơn. Cặp mắt này, ngay cả hồn ma nhìn thấy cũng phải run lên.
*
* *


Lâm Tiên Nhi và Kinh Vô Mạng đã đến trước, mà hình như đã đến khá lâu.
Lâm Tiên Nhi đứng dựa vào người của Kinh Vô Mạng, quàng tay ôm hắn rất chặt. Kinh Vô Mạng không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi nói: “Nếu muốn giết hắn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.”


Kinh Vô Mạng nói lạnh lùng: “Bây giờ đã có người giết hắn, ta không cần phải ra tay.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội không nói huynh giết Lý Tầm Hoan.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Giết ai?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Thượng Quan Kim Hồng! Giết Thượng Quan Kim Hồng.”
Hình như nàng đang phấn chấn đến mức toàn thân run rẩy, tay càng siết chặt hơn quanh hông Kinh Vô Mạng.


Kinh Vô Mạng không động đậy, cứ như không có cảm giác gì. Nhưng trong mắt hắn lộ ra những tia sáng rất kỳ dị, cứ như ánh lửa dưới địa ngục.


Lâm Tiên Nhi nói: “Bây giờ lão đang dốc hết tâm trí để đối phó với Lý Tầm Hoan, tuyệt nhiên không thể nghĩ đến người khác. Huống hồ lão vẫn chưa biết bí mật về cánh tay phải của huynh, huynh nhất định có thể giết hắn.”


Kinh Vô Mạng vẫn không nhúc nhích.
Lâm Tiên Nhi nói: “Bí mật của Kim Tiền Bang thì huynh biết nhiều hơn ai hết, sau khi huynh giết lão thì Kim Tiền Bang sẽ là của huynh.”


Nàng thở hổn hển, tiếng thở cũng không khó nghe lắm, chỉ giống như tiếng thở của con chó cái đang động tình.


Nàng vừa thở vừa nói: “Cho dù huynh không muốn làm bang chủ Kim Tiền Bang, huynh cũng phải cho lão thấy là huynh lợi hại, để lão xuống địa ngục còn phải hối hận là sao trước đây lại đối xử với huynh như thế.”


Trong mắt Kinh Vô Mạng, lửa của hỏa ngục đang bùng cháy.
Lâm Tiên Nhi giục: “Đi nhanh lên! Nếu để cơ hội này trôi qua, thì người phải hối hận là huynh chứ không phải là lão.”


Cuối cùng, Kinh Vô Mạng cũng gật đầu: “Ta đi.”
Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi mỉm cười: “Huynh đi nhanh lên, muội sẽ đợi huynh tại đây. Sau khi huynh thành công, muội sẽ vĩnh viễn là của huynh.”


Kinh Vô Mạng nói: “Cô không cần phải đợi ta.”
Lâm Tiên Nhi ngẩn người: “Sao vậy?”
Kinh Vô Mạng nói: “Vì cô sẽ cùng đi với ta qua đó.”


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cảm thấy tình hình bất ổn. Ánh mắt của nàng vừa lộ vẻ kinh hãi, Kinh Vô Mạng đã nắm lấy tay nàng.


Lâm Tiên Nhi không thường chảy nước mắt, vì theo nàng, nếu một nữ nhân cứ phải dùng nước mắt mới có thể làm động lòng nam nhân, thì nữ nhân ấy không ngu dốt cũng xấu xí. Nàng có những phương pháp tốt hơn. Nhưng bây giờ nàng đau đến chảy nước mắt, hình như nghe thấy khớp xương mình kêu lách cách.


Lâm Tiên Nhi run rẩy nói: “Muội làm sai chuyện gì mà huynh phải đối xử với muội như thế?”
Kinh Vô Mạng nói chậm rãi: “Suốt đời này, có thể cô chỉ sai lầm một việc mà thôi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Chuyện gì?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Cô không nên tưởng rằng ai cũng yêu cô như A Phi.”
*
* *


Lý Tầm Hoan đứng quay lưng về cánh rừng, không nhìn thấy Kinh Vô Mạng và Lâm Tiên Nhi bước ra. Nhưng chàng thấy sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên biến hóa rất kỳ dị.


Định lực của Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên bị phân tán. Lão chưa từng cho ai một cơ hội tốt như thế, sau này chắc cũng không có nữa.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại không lợi dụng cơ hội này, phi đao của chàng chưa bay ra. Chỉ vì chàng cũng cảm thấy sau lưng có một sát khí rất đáng sợ.


Phi đao của chàng không chỉ phóng bằng tay, mà phải vận dụng toàn bộ tinh thần, tinh lực. Khi phi đao bay ra, chắc chắn chàng không còn dư lực để phòng ngừa kẻ đánh lén phía sau.


Chân chàng lướt ngang qua bảy thước thì nhìn thấy Kinh Vô Mạng phía sau mình. Sau đó chàng mới nhìn thấy Lâm Tiên Nhi. Chàng chưa hề tưởng tượng được nàng có lúc phải khốn đốn như thế.


Mưa càng lúc càng nặng hạt, mọi người đều ướt đến tận gót chân. Mấy ngọn đèn lồng đã được dời vào Trường Đình, ánh sáng không rọi được xa.


Kinh Vô Mạng đứng ở chỗ ánh đèn không chiếu tới, hắn trông như một bóng ma, hình như không tồn tại thật sự.


Nhưng ánh mắt của Lý Tầm Hoan đã dời từ Thượng Quan Kim Hồng sang hắn. Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng cũng lìa khỏi Lý Tầm Hoan, nhìn vào Kinh Vô Mạng.


Cả hai đều đã cảm thấy cuộc chiến này thắng bại không tùy thuộc ở họ, mà lại nằm trong tay Kinh Vô Mạng.


Kinh Vô Mạng đột nhiên bật cười, cười rất lớn. Suốt đời hắn, hình như hắn chưa từng cười lớn như thế, cười đến mức phải khom mình lại.


Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên thở dài: “Ngươi cứ cười đi, vì ngươi quả thật nên cười.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Bang chủ không muốn cười ư?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ta cười không nổi.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Tại sao?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ngươi biết rõ tại sao mà.”
Kinh Vô Mạng nói: “Không sai! Ta biết, quả thật ta đã biết.”


Hắn chợt ngưng cười, từ từ thẳng lưng lên, nói chậm rãi: “Bởi vì bây giờ ta là người quyết định sự sống ch.ết của các vị, nhưng các vị lại không dám tấn công ta.”


Hắn nói không sai. Quả thật không ai dám xuất thủ tấn công hắn.
Nếu Thượng Quan Kim Hồng ra tay, dù giết được hắn thì cũng phải ch.ết về tay Lý Tầm Hoan. Dĩ nhiên lão không bao giờ cho Lý Tầm Hoan cơ hội này.


Tình trạng của Lý Tầm Hoan cũng như thế.
Kinh Vô Mạng nói chậm rãi: “Ta có thể giúp bang chủ giết Lý Tầm Hoan, mà cũng có thể giúp hắn giết bang chủ.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta tin rằng ngươi có thể.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Bang chủ tin ư? Trong mắt bang chủ, chẳng phải ta là một người tàn phế hay sao?”
Thượng Quan Kim Hồng thở ra: “Người nào cũng có lúc phải nhìn lầm.”


Kinh Vô Mạng nói: “Sao bang chủ lại nghĩ là mình đã nhìn lầm? Nếu ta thật sự là một người tàn phế thì sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Tay phải của ngươi còn đắc dụng hơn tay trái.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Sao bang chủ thấy thế?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Lâm Tiên Nhi không phải là một nữ nhân yếu đuối, ít người có thể dùng một tay mà kiềm chế nàng dễ dàng như thế.”


Kinh Vô Mạng chậm rãi gật đầu: “Quả nhiên bang chủ đã thấy, nhưng tiếc rằng hơi muộn.”
Thượng Quan Kim Hồng cũng gật đầu chậm rãi: “Chẳng những ta đã nhìn sai, mà còn đã làm sai.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Bang Chủ cũng biết là không nên đối xử với ta như thế ư?”
Thượng Quan Kim Hồng nói từng chữ một: “Quả thật ta không nên đối xử với ngươi như thế. Lẽ ra ta phải giết ngươi.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Thế sao bang chủ không giết ta?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ta không nỡ.”
Sắc mặt của Kinh Vô Mạng biến đổi kỳ lạ, khẽ nói: “Bang chủ mà cũng có lúc không nỡ ư?”


Thượng Quan Kim Hồng nói một cách bình tĩnh: “Ta cũng là người.”
Kinh Vô Mạng nói: “Vì thế mà chắc bang chủ nghĩ rằng ta cũng không nỡ giết bang chủ.”


Thượng Quan Kim Hồng khẽ liếc Lâm Tiên Nhi, nói: “Nhất định nó cũng muốn ngươi giết ta.”
Kinh Vô Mạng đáp: “Không sai.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi muốn giết ta thật, thì ngươi sẽ không mang nó đến đây.”


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cười rộ. Nàng đang chìm xuống vũng lầy mà bỗng dưng lại cười, cái cười này thật làm cho người ta kinh hãi.


Nàng vừa cười nói: “Hắn thật sự không dám giết huynh, vì nếu huynh ch.ết thì hắn cũng không sống nổi. Đến giờ muội mới biết, con người của hắn sống chỉ vì huynh. Hắn đến đây, chỉ vì muốn trước mặt huynh mà chứng minh bản thân hắn quan trọng như thế nào. Dưới mắt của người khác, hắn thực sự không đáng một xu.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nhưng nếu hắn muốn giết ngươi thì lại rất dễ.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh tưởng là hắn dám giết muội ư? Huynh muốn giết muội nhưng hắn lại cứu muội, huynh có biết vì sao không?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Vì hắn muốn giết ngươi trước mặt ta.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh sai rồi. Hắn không muốn tự tay giết muội, mà muốn nhìn huynh giết muội.”


Nàng cười lớn, nói tiếp: “Lúc muội và huynh vui vẻ bên nhau, hắn ghen đến phát điên. Lúc đó muội tưởng là hắn ghen vì muội, bây giờ mới biết hắn đã ghen vì huynh. Huynh yêu thích người nào thì hắn hận người đó, con của huynh cũng không là ngoại lệ. Huynh đã biết con của huynh bị ai giết chưa?”


Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng hoàn toàn không có cảm xúc gì, thản nhiên nói: “Nếu hắn quả thật vì ta mà giết người, thì bất luận là giết ai cũng không sao.”


Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng mặt Thượng Quan Kim Hồng, nụ cười trên môi tắt lịm. Nàng thở dài: “Từ trước đến nay ta cứ tưởng là mình rất hiểu nam nhân. Nhưng thật ra ta không hiểu nổi các ngươi, cũng không hiểu nổi quan hệ giữa các ngươi là thế nào.”


Nàng cười khô khan, rồi nói tiếp: “Ta chỉ biết, dù quan hệ ấy là như thế nào cũng có thể khiến ta nôn mửa. Vì thế, giả tỉ các ngươi có muốn nói cho ta biết, ta cũng không muốn nghe.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi biết không nhiều lắm, nhưng lại nói quá nhiều.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nhưng dù ta nói thế nào cũng không thể khiến ngươi giết hắn, có phải vậy không?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ngươi không có cách nào cả.”
Lâm Tiên Nhi quay lại nhìn Kinh Vô Mạng: “Dĩ nhiên ta cũng không có cách nào khiến ngươi giết lão, có phải vậy không?”


Kinh Vô Mạng đáp gọn: “Đúng vậy.”
Lâm Tiên Nhi thở hắt ra: “Thế thì ta chỉ còn cách chờ các ngươi giết ta, nhưng vấn đề là ai ra tay, ngươi hay lão?”


Kinh Vô Mạng không nói nữa. Hắn vung tay lên, tát Lâm Tiên Nhi văng ra, rớt dưới chân Thượng Quan Kim Hồng.


Lần này Lâm Tiên Nhi không giãy giụa cũng không động đậy, nàng co quắp dưới đất như một con cuốn chiếu. Nhưng nàng vẫn là nữ nhân.


Người ta có thể bắt nữ nhân không động đậy, không phản kháng, nhưng không thể bắt nữ nhân không mở miệng.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem