Chương 0077 : Bí mật của Hưng Vân Trang

Lý Tầm Hoan cười rồi điềm tĩnh nói: “Việc đời là thế đó, có những việc mình đã biết là bị lừa, nhưng vẫn chấp nhận bị lừa.”


Tôn Lão Tiên Sinh bỗng lên tiếng: “Không sai! Nếu có người làm ta động lòng, nhất định ta cũng sẽ bị lừa.”
Tôn Tiểu Hồng giậm chân, cắn môi: “Ai bị lừa không biết, còn con nhất định không bị lừa.”


Tôn Lão Tiên Sinh than thở: “Con cũng đã bị lừa rồi, vì con cũng đang hoài nghi nắm tóc này là của Lâm cô nương. Khi lòng của con đã loạn mà phải quyết đấu với người khác, cho dù võ công của đối phương không bằng con, con cũng phải thất bại, không nghi ngờ gì nữa.”


Tôn Tiểu Hồng gượng cãi: “Nhưng... nhưng...”
Nhưng cái gì thì nàng cũng không biết nữa.


Mục đích của Thượng Quan Kim Hồng là muốn tâm của Lý Tầm Hoan loạn. Bất kể Lý Tầm Hoan có tin hay không, chỉ cần chàng nghĩ đến chuyện này thì mục đích của lão đã đạt được.


Sao Lý Tầm Hoan lại không nghĩ đến? Chàng vốn hay nặng lòng suy nghĩ, mà chàng đã quên cô ấy bao giờ đâu?




Cho dù chàng biết đây không phải là tóc của cô ấy, cũng không nhịn nổi mà lo lắng, trong lòng cũng phải loạn, vì Thượng Quan Kim Hồng đã bắt chàng phải nghĩ đến cô ấy.


Vấn đề không phải là tóc này của ai, mà ở chỗ Lý Tầm Hoan là con người như thế nào. Kế sách này đánh rất trúng Lý Tầm Hoan, nhưng đối với người khác có thể hoàn toàn không hiệu quả, vì người khác không nghĩ nhiều đến thế, không nghĩ sâu đến thế.


Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Thượng Quan Kim Hồng. Lúc nào lão cũng biết đối với người nào thì nên dùng thủ đoạn thế nào. Thủ đoạn của lão, có thể người khác thấy là không thực tế, thậm chí hoang đường, nhưng luôn luôn có hiệu quả.


Vì lão rất biết sử dụng bốn chữ ảo diệu nhất trong binh pháp “Công Tâm Vi Thượng”. Đánh vào lòng người là thượng sách.
*
* *


Lý Tầm Hoan ngồi ngay xuống đất, dựa lưng vào lan can, toàn thân thả lỏng. Tuy chàng không nói, nhưng Tôn Lão Tiên Sinh và Tôn Tiểu Hồng đều hiểu trong lòng chàng đang nghĩ gì.


Chàng phải đến Hưng Vân Trang xem Lâm Thi Âm còn ở đó hay không. Trước một đoạn đường dài như thế, chàng phải hồi phục sức khỏe trước.


Sau mỗi lần chàng có một quyết định trọng đại, bao giờ cũng thư giãn, thả lỏng cả thân thể lẫn tâm trí. Đây là thói quen của chàng, và là một thói quen rất tốt, không thể hoài nghi.


Tôn Tiểu Hồng cắn môi thật mạnh. “Thì ra chàng vẫn không thể nào quên cô ấy, vẫn coi cô ấy quan trọng hơn tất cả. Trong lòng chàng, bất cứ ai cũng không thể thay thế cô ấy, ngay cả ta cũng không thể.”


Mắt Tôn Tiểu Hồng đỏ lên, cuối cùng nhịn không nổi, cất tiếng hỏi: “Huynh nhất định phải đi sao?”
Lý Tầm Hoan không trả lời. Có những lúc, không trả lời chính là trả lời.


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Dĩ nhiên Thám Hoa phải đi, phải đi xem thì mới yên lòng được.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng... nếu cô ấy không có ở đó thì sao?”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan nhìn ra xa xôi, nói chậm: “Bất kể cô ấy có ở đó hay không, ta cũng phải đi xem thử. Sau đó ta mới yên tâm, rồi mới có thể quyết định được mình phải làm gì.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nếu huynh đi, mới thật sự rơi vào cạm bẫy của Thượng Quan Kim Hồng.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Mục đích tối hậu của lão là muốn huynh đi đến Hưng Vân Trang một phen. Ngày quyết đấu là ngày mốt, mà nơi đây cách Hưng Vân Trang cũng không gần. Trong vòng hai ngày mà huynh phải đi đến đó rồi trở về đây, thì không sao hồi phục thể lực để quyết đấu. Trong hai ngày này, lão nhất định sẽ nghỉ ngơi thoải mái.”


Nàng thở ra một hơi, rồi nói chậm hơn: “Lão ta dĩ dật đãi lao, còn huynh phải chạy mấy trăm dặm trong hai ngày rồi mới quyết đấu, thế thì thắng bại đã rõ. Huống hồ, ở đó không chừng lão đã đặt mai phục.”


Lý Tầm Hoan im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Những việc thế này, cho dù ta biết là không nên làm, nhưng không thể không làm.”


Tôn Tiểu Hồng khẽ nói: “Nếu huynh đi, thì coi như đã mạo hiểm cả sinh mạng của mình. Chẳng lẽ cô ấy đối với huynh quan trọng như thế ư? Quan trọng hơn cả sinh mạng của huynh hay sao?”


Lý Tầm Hoan lại im lặng, chỉ ngẩng lên chăm chú nhìn nàng.
Mắt của Tôn Tiểu Hồng đã ướt đẫm. Nàng quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan chậm rãi nói, từng chữ một: “Ta muốn muội hiểu rõ việc này. Nếu muội là huynh, chắc chắn muội cũng sẽ làm như thế. Nếu muội đang ở địa vị cô ấy, nhất định huynh cũng đối xử với muội như thế.”


Tôn Tiểu Hồng không nhúc nhích, cứ như không nghe chàng nói cái gì, nhưng nước mắt đã chảy xuống đất.


Khi một nữ nhân thật sự yêu một nam nhân, bao giờ cũng mong mình là nữ nhân duy nhất trong lòng người ấy, tuyệt đối không có kẻ thứ ba xen vào. Bất luận thế nào, trong lòng của Lý Tầm Hoan đã có cô ấy.


Nàng ngẩn ngơ đứng đó, cũng không biết trong lòng mình ngọt ngào nhiều hơn hay cay đắng nhiều hơn.
Tôn Lão Tiên Sinh đột nhiên thở dài: “Đây là việc Thám Hoa không thể không làm. Ngươi để Thám Hoa đi đi.”


Tôn Tiểu Hồng gật đầu chậm rãi, rồi mỉm cười. Nụ cười ấy rất chua cay, nhưng vẫn là một nụ cười.


Nàng vừa cười vừa nói: “Con đột nhiên thấy ra mình chỉ là một con ngốc. Chàng đã quen biết cô ấy từ trước. Lúc con chưa gặp chàng, giữa họ đã có rất nhiều kỷ niệm rồi. Con là kẻ đến sau, người đáng giận dữ là cô ấy chứ không phải là con.”


Tôn Lão Tiên Sinh cũng mỉm cười và nói dịu dàng: “Khi một người biết mình là ngốc, người đó đang dần dần thông minh hơn.”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Con cũng có một việc không thể không làm.”


Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Việc gì?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Con phải đi với chàng, không thể không đi.”
Tôn Lão Tiên Sinh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Con cùng đi với Thám Hoa cũng tốt, nhưng...”


Lão quay lại nhìn Lý Tầm Hoan, hiển nhiên là đợi Lý Tầm Hoan tiếp lời.
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nàng đã nói là không thể không đi, dĩ nhiên là phải đi.”


Tôn Lão Tiên Sinh cười rộ lên: “Lúc ta sống đến sáu mươi tuổi mới học được là không nên tranh chấp với nữ nhân. Thám Hoa học nhanh hơn ta nhiều.”


Lý Tầm Hoan đứng dậy nói: “Đã đi, thì phải đi ngay đêm nay. Muội...”


Tôn Tiểu Hồng cướp lời: “Huynh đừng có tưởng là nữ nhân nào cũng lê thê lếch thếch. Có những nữ nhân còn nhanh nhẹn dứt khoát hơn nam nhân, nói đi là đi ngay.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Đến đó thì đừng quên tìm gặp Nhị Thúc của con trước, có thể biết tình hình nhanh hơn.”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Cháu biết rồi.”


Nàng liếc qua Lý Tầm Hoan rồi tiếp: “Nếu chàng không muốn dẫn con vào, thì con sẽ đợi ở chỗ Nhị Thúc.”


Lý Tầm Hoan đột nhiên nói: “Tôn Nhị Hiệp đã canh giữ ngoài Hưng Vân Trang mười ba năm, rốt cuộc là vì cái gì?”


Từ trước, chàng đã cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Mười ba năm trước, từ trước khi chàng bỏ nhà mà bôn tẩu giang hồ, đã có cái quán của Tôn Đà Tử ở đó, nhưng chàng không sao biết được dụng ý của Tôn Đà Tử. Tôn Đà Tử không đi lại với nhà họ Lý, cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với Long Tiêu Vân.


Lâm Thi Âm là một cô gái mồ côi, từ nhỏ đã sống dựa vào cha của Lý Tầm Hoan. Nàng là một người rất hướng nội, cả đời chẳng đi đâu, đương nhiên không thể đi lại với bất cứ nhân vật giang hồ nào.


Tôn Đà Tử đã nhận lời gởi gắm của người khác, nhưng người đó là ai? Người đó muốn Tôn Đà Tử bảo vệ cái gì?


Nếu trên đời có người biết được bí mật ấy, chắc chắn đó là Tôn Lão Tiên Sinh. Tôn Lão Tiên Sinh không phải là người thâm trầm, Lý Tầm Hoan đang rất mong lão nói ra bí mật này.


Nhưng chàng thất vọng. Tôn Lão Tiên Sinh lại bắt đầu hút thuốc, dùng tẩu thuốc để trám kín miệng mình.
Tôn Tiểu Hồng liếc qua gia gia, bỗng nói: “Con cũng có một chuyện mà trước giờ cảm thấy rất kỳ lạ.”


Lý Tầm Hoan nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
Quả nhiên Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Thằng tiểu quỷ Long Thiếu Vân đứng trước mặt Thượng Quan Kim Hồng tự chặt đứt cánh tay, huynh có biết không?”


Lý Tầm Hoan gật đầu, thở dài: “Nó vốn là một đứa bé rất đặc biệt, nên cũng có những hành động rất đặc biệt.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nó có thể làm chuyện ấy, muội cũng không thấy kỳ lạ.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nó biết lúc đó Thượng Quan Kim Hồng đã có sát khí, nên đã làm trước việc này để Thượng Quan Kim Hồng không còn gì để nói. Không những nó giữ được sinh mạng, lại còn khiến người khác thấy nó thật sự vừa hiếu thảo vừa gan dạ, phải coi trọng nó hơn.”


Nàng thở ra, nói tiếp: “Nó làm như thế thật thông minh, cũng có thể nói là nhẫn tâm. Nhưng nó vốn là một đứa bé vừa thông minh vừa tàn độc, nên muội cũng không thấy việc đó kỳ lạ.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì muội thấy kỳ lạ chỗ nào?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Võ công của nó đã bị huynh phế bỏ, nên thể chất phải suy nhược hơn bình thường, có phải không?”


Lý Tầm Hoan than thở: “Việc này ta cũng không biết là mình đã làm đúng hay sai.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Xương người ta rất cứng, dù là người rất khỏe cũng khó một đao tự chặt đứt tay mình, trừ khi đang dùng bảo kiếm chém sắt như đậu hũ.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nó không dùng bảo kiếm.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Không phải ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Thế mà Long Thiếu Vân chỉ vẫy tay một cái đã tự chém đứt cánh tay.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Mà lúc đó hình như nó cũng không cố sức lắm.”


Lý Tầm Hoan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muội thật sự tỉ mỉ hơn huynh rất nhiều. Nghe muội nói, huynh mới cảm thấy có chỗ kỳ lạ.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Còn nữa. Người bình thường mà bị chặt đứt cánh tay, chắc chắn không đứng vững được, phải lập tức ngất xỉu.”


Lý Tầm Hoan nói: “Không sai. Dù là người rất mạnh khỏe cũng khó mà chống đỡ được, chỉ trừ những ai có võ công thâm hậu.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng Long Thiếu Vân chỉ là một đứa trẻ đã bị phế võ công, thể lực rất yếu. Sao nó lại chống đỡ được?”


Lý Tầm Hoan không nói gì, ánh mắt sáng lên, hình như chàng vừa đoán ra gì đó.


Tôn Tiểu Hồng tiếp: “Không những nó chống đỡ được, lại còn có thể nói chuyện thản nhiên, còn có thể lượm cánh tay đứt của mình. Người không có võ công thì có thể làm được vậy ư?”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Ý muội muốn nói... võ công của nó đã khôi phục sao? Thế thì dáng vẻ yếu đuối của nó lúc bình thường là cố ý giả vờ sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muội không biết.”


Lý Tầm Hoan nói: “Lúc ta phế võ công của nó, đã xuất thủ rất nặng. Đúng lý thì võ công của nó không có khả năng khôi phục, trừ phi....”


Chàng nhìn thẳng Tôn Tiểu Hồng, nói chậm rãi: “Trừ phi truyền thuyết về chuyện trong Hưng Vân Trang có một pho võ công bí kíp là có thật, rồi bộ sách ấy đã lọt vào tay nó.”


Tôn Tiểu Hồng lại đáp: “Muội không biết.”
Lý Tầm Hoan nói chậm rãi: “Tôn Nhị Hiệp ở cạnh Hưng Vân Trang mười mấy năm nay để làm gì? Chẳng lẽ cũng vì cuốn võ công bí kíp này hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng lại đáp: “Muội không biết.”
Tôn Lão Tiên Sinh bỗng mỉm cười: “Con đã muốn nói cho Thám Hoa biết, sao lại không thẳng thắn nói ra?”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu, liếc trộm Lý Tầm Hoan: “Con sợ bị mắng.”


Tôn Lão Tiên Sinh cười lớn: “Nếu muốn nữ nhân giữ được bí mật, chỉ có một phương pháp. Đó chính là vĩnh viễn không nhắc đến chuyện đó trước mặt nữ nhân, một chữ cũng không nên nhắc đến.”


Tôn Tiểu Hồng dẩu môi ra: “Con có nói đâu?”
Tôn Lão Tiên Sinh mỉm cười: “Phương pháp của con lại càng cao minh hơn, bản thân mình không nói, lại muốn ta nói hộ.”


Tôn Tiểu Hồng bĩu môi: “Cho dù con có nói, thì cũng chỉ nói với chàng thôi. Chàng... chàng đâu phải là người ngoài?”
“Chàng đâu phải là người ngoài?”


Lý Tầm Hoan nghe thấy câu nói này, cũng không biết mùi vị trong lòng mình đang như thế nào. Chàng biết mình đã bắt đầu vướng nợ, e rằng suốt đời cũng chưa trả hết.


Khi một nữ nhân đã coi một nam nhân không phải là người ngoài, dĩ nhiên nàng đã quyết theo hắn đến cùng. Dù hắn có bốn chân như ngựa cũng khó lòng chạy thoát.


Giọng cười của Tôn Lão Tiên Sinh đột nhiên ngưng lại. Lão nói từng tiếng một: “Hưng Vân Trang quả thật có tàng ẩn một bộ võ công bí kíp, không chỉ là lời đồn đại.”


Lý Tầm Hoan giật mình hỏi: “Đó là võ công bí kíp của ai? Sao tại hạ lại không biết?”


Tôn Lão Tiên Sinh châm tẩu thuốc, nhìn những vòng khói múa lượn xung quanh, chậm chạp hỏi: “Thám Hoa có nghe cái tên Vương Lân Hoa lần nào chưa?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Cái tên này thiên hạ đều biết, đương nhiên tại hạ đã nghe qua.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Vương Lân Hoa vốn là một kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Lãng đại hiệp, nhưng sau này lại trở thành hảo bằng hữu của Thẩm đại hiệp. Con người ông ấy ở giữa chính và tà, tuy tà môn nhưng không ác độc, làm việc bừa bãi nhưng có lúc lại rất có nghĩa khí, rất có cốt cách. Tuy ông ấy đã hại Thẩm đại hiệp rất nhiều lần, nhưng Thẩm đại hiệp vẫn tha lỗi cho ông ấy.”


(Truyền thuyết giữa Thẩm Lãng và Vương Lân Hoa cũng rất khúc chiết ly kỳ, đã được Cổ Long tường thuật tỉ mỉ trong bộ truyện Võ Lâm Ngoại Sử.)


Lý Tầm Hoan nói: “Nghe nói Vương Lân Hoa và vợ chồng Thẩm đại hiệp kết thành bằng hữu, ra hải ngoại du ngoạn cũng đã lâu năm rồi.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Không sai. Sau này, ông ấy đã được Thẩm đại hiệp cảm hóa.”


Lão thở dài, nói tiếp: “Muốn giết một người rất dễ, nhưng muốn cảm hóa một người thì khó hơn rất nhiều. Thẩm đại hiệp thật sự là một nhân vật kiệt xuất, nếu Thám Hoa ra đời sớm được vài năm, nhất định cũng sẽ là hảo bằng hữu của ông ấy.”


Trong ánh mắt Lý Tầm Hoan cũng lộ ra sắc thái ngưỡng mộ Thẩm đại hiệp. Không biết trăm ngàn năm sau chàng có thể lưu lại cái danh cho người đời sau kính ngưỡng, có thể so sánh với Thẩm Lãng đại hiệp hay không?


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Thẩm Đại Hiệp là hào kiệt, thì Vương Lân Hoa cũng là kẻ bất phàm. Nếu không thì sao ông ấy có thể trở thành kẻ địch không đội trời chung với Thẩm đại hiệp?”


Hai người quá chênh lệch về thông minh tài trí, cũng có thể trở thành bằng hữu, nhưng không thể trở thành kẻ địch. Vì thế chỉ có Thượng Quan Kim Hồng đủ tư cách là địch thủ của Lý Tầm Hoan, ai khác cũng không xứng đáng.


Lý Tầm Hoan nói: “Nghe nói ông ấy là một bậc tài tử, văn võ song toàn, kiến văn rất rộng, trong võ lâm chưa có người thứ hai so sánh được.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Không sai. Ông ấy giỏi cả y bốc tinh tướng cầm kỳ thư họa, hiểu y thuật rất sâu xa mà cải trang cũng rất tinh thông. Học vấn của ông ấy, mười người học theo không nổi.”


Lão thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Chính vì ông ta thấy gì cũng muốn học một chút, nên võ công không thể đến mức đăng phong tạo cực. Nếu không, tài trí thông minh như ông ấy thì làm sao thua dưới tay Thẩm đại hiệp?”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan nghĩ đến A Phi. Không chừng A Phi còn thông minh hơn Vương Lân Hoa, vì hắn chỉ học có một thứ là kiếm pháp, nên kiếm pháp của hắn đã luyện đến mức vô tiền khoáng hậu, không ai chống đỡ được.


Chỉ tiếc rằng người thông minh lại hay làm những việc ngu ngốc. Lý Tầm Hoan thở dài, rồi không muốn nghĩ tiếp nữa.


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Sau khi Vương Lân Hoa cải tà qui chánh, ông ấy nhận ra rằng sở học của mình trước đây quá tạp nhạp mà cũng quá tà môn, định đốt cuốn Lân Hoa Bảo Giám đi.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Lân Hoa Bảo Giám là gì thế?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Lân Hoa Bảo Giám là quyển sách ông ta đã ghi lại hết sở học của đời mình.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Sao ông ta lại muốn đốt đi?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem