Chương 0067 : Đỉnh cao của võ học

Trên giang hồ ai cũng biết võ công của Thượng Quan Kim Hồng cao không lường được, nhưng chưa ai được thấy lão xuất thủ. Lần này, cũng không ai nhìn thấy lão ra tay.


Đôi tay của lão hình như không động đậy, chỉ gõ nhẹ lên bàn một cái là đôi đũa đã bay vèo ra như hai mũi tên. Thân thể Tây Môn Ngọc rũ xuống.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Đem xuống dưới, khám nghiệm tỉ mỉ.”
Một đại hán áo vàng đưa tay ra, nắm lấy Tây Môn Ngọc xách lên. Đôi môi gã run bần bật, sợ đến mức không nói được.


Thượng Quan Kim Hồng lạnh giọng: “Nếu những thứ điểm tâm còn nguyên trong dạ dày của ngươi, thì ta sẽ thường mạng cho ngươi. Nếu không, ngươi ch.ết là đáng.”


Không ai dám nói gì, cũng không ai dám động đậy. Mọi thực khách như đang ngồi trên một tấm thảm đầy kim nhọn, áo ai cũng thấm mồ hôi lạnh.


Một tiếng rú thê thảm vang lên. Một lúc sau, gã đại hán áo vàng đó đi vào, khom lưng nói: “Bẩm bang chủ, đã xem kỹ rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Có gì không?”




Đại hán đáp: “Không có. Dạ dày trống rỗng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hay lắm.”


Cặp mắt của lão từ từ đảo khắp bàn tiệc một lượt: “Kẻ nào nói láo trước mặt ta, kết quả sẽ là như thế. Các vị biết rồi chứ?”
Mọi người đều ráng gật đầu.


Thượng Quan Kim Hồng tiếp: “Chẳng lẽ đến giờ này mà các vị vẫn chưa đói?”
Mọi người tranh nhau nói: “Đói... đói...”


Họ đều gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhưng khổ nỗi, hàm răng đang khua lách cách thì làm sao nhai được? Có người vẻ mặt rất khổ sở, nuốt chửng cả miếng to.
Đột nhiên, tất cả đều ngừng tay, nhìn ra cửa.


Một người mình mẩy ướt đẫm bước vào, đứng dựa ở cửa. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nặng trịch, đầy vẻ khờ khạo, chậm chạp nhìn quanh, hỏi bằng một giọng vô hồn: “Người mặc áo đỏ... người mặc áo đỏ đâu?”


*
* *
A Phi!
Long Tiêu Vân đột nhiên đứng dậy.
Lúc này A Phi mới nhìn thấy Long Tiêu Vân, bèn nói: “Thì ra là ngươi.”
Ánh mắt của hắn rất khờ khạo, thần sắc hỗn loạn, nhưng trên tay hắn vẫn cầm thanh kiếm.


Chỉ cần trên tay hắn có kiếm là đủ cho Long Tiêu Vân vỡ gan bể mật.


Long Tiêu Vân không tự chủ được, lùi ra sau. A Phi phóng tới, kiếm quang chớp lên. Bước chân lẫn tay kiếm của hắn đều không ổn định, nhưng Long Tiêu Vân chỉ cần nhìn thấy thanh kiếm của hắn là đã quay người bỏ chạy.


A Phi loạng choạng đuổi theo, người còn chưa tới thì mùi rượu đã bay xộc vào mũi mọi người. Mắt của Long Thiếu Vân vụt sáng lên. Nó dùng chân móc nhẹ một cái, hất cái ghế của Long Tiêu Vân vừa ngồi bay ra ngoài, cản chân A Phi.


A Phi không nhìn thấy, vấp ngã rồi nằm luôn ở đó, kiếm văng khỏi tay. Hắn cầm kiếm cũng không chắc.
Long Tiêu Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay người lại nhặt lấy thanh kiếm. Ánh kiếm nhấp nháy, chiếu ngay vào sau gáy A Phi.


Nhưng nhát kiếm này không đâm xuống, vì hắn đột nhiên thấy bộ mặt nặng trịch của Thượng Quan Kim Hồng.


Thần sắc của Thượng Quan Kim Hồng thâm trầm đáng sợ, vẫn ngồi bất động như một tảng đá. Khi lão không nhúc nhích, thì cũng chẳng ai dám nhúc nhích.


Long Tiêu Vân mỉm cười nói: “Tên này dám cả gan giở thói lưu manh trước mặt đại ca, tội đáng ch.ết.”


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, bỗng nói: “Ngoài cửa hình như có một con chó, ngươi có nhìn thấy không?”
Long Tiêu Vân khựng lại, nhưng vẫn vuốt đuôi: “Hình như có một con.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi muốn giết người, hãy giết con chó đó thì hơn.”
Long Tiêu Vân lại chưng hửng, mỉm cười: “Đại ca nói rất đúng, tên này thật sự không bằng con chó.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi lạnh nhạt: “Còn ngươi thì sao?”
Long Tiêu Vân ấp úng: “Đệ...”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hắn không bằng chó, còn ngươi lại không bằng hắn. Chó thấy hắn cũng không đến đỗi chạy trốn như thế.”
Bây giờ Long Tiêu Vân mới hoàn toàn cứng họng.


Thượng Quan Kim Hồng đảo mắt nhìn khắp mọi người trên bàn tiệc, hỏi: “Các vị có bằng lòng kết bái huynh đệ với một con chó hay không?”
Mọi người lập tức đồng thanh đáp: “Nhất định là không.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngay cả họ cũng không chịu, huống chi là ta.”


Lão nhìn thẳng vào mặt Long Tiêu Vân, nói chậm rãi: “Ta thấy ngươi với con chó đó thật xứng là huynh đệ. Bây giờ ngươi hãy kết bái với nó đi.”


Mỗi câu nói của Thượng Quan Kim Hồng đều là mệnh lệnh, nhưng sỉ nhục đến thế này thì chẳng ai chịu nổi.
Mồ hôi Long Thiếu Vân rịn ra đầy trán, rồi rơi xuống như mưa, ấp úng: “Huynh... huynh...”


Đột nhiên Long Thiếu Vân bước đến, đón lấy thanh kiếm rồi nói chậm rãi: “Ý kiến này là do vãn bối đề ra, không ngờ là tự chuốc lấy nhục nhã, lại còn họa lây đến gia phụ. Vãn bối không đủ sức để vì gia phụ rửa cái nhục này, đáng lẽ phải đổ máu ngay tại đây để tạ lỗi với gia phụ. Chỉ tiếc là còn phải giữ mạng để phụng dưỡng cho từ mẫu, không dám khinh suất mà ch.ết.”


Nói đến đây, nó xoay ngược lưỡi kiếm, tự chém đứt cánh tay trái của mình. Mọi người nén không nổi, đều dựng tóc gáy lên.


Long Thiếu Vân đau đến nỗi toàn thân run bần bật, nghiến chặt răng, nhặt cánh tay gãy đưa ra trước mặt Thượng Quan Kim Hồng, cắn răng nói: “Không biết bang chủ đã vui lòng chưa?”


Thần sắc của Thượng Quan Kim Hồng vẫn không thay đổi, nói lạnh nhạt: “Ngươi định lấy cánh tay này để chuộc mạng cho hai cha con ngươi ư?”
Long Tiêu Vân khẽ đáp: “Vãn bối...”


Không hiểu nó muốn nói gì, vì cơn đau đã làm nó ngất xỉu ngay lúc đó.
Thần sắc Long Tiêu Vân vẫn thản nhiên, không dám biểu lộ chút cảm xúc gì, ngơ ngác đứng tại đó.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nghĩ đến lòng hiếu thảo của con ngươi, ta cho ngươi đi. Sau này đừng bao giờ để ta thấy mặt ngươi nữa.”
*
* *


Cuối cùng, A Phi cũng đứng lên được. Hình như hắn đã quên đi tất cả những chuyện vừa xảy ra, cũng không nhìn ai cả. Hắn nhìn quanh, phát hiện một bình rượu trên bàn, lập tức nhảy tới vồ lấy.


Hắn nắm bình rượu thật chắc, cứ như bình rượu này chính là cuộc sống của mình vậy.
Bỗng nghe một tiếng “Choảng”, bình rượu vỡ tan. Rượu chảy xuống.


A Phi vẫn còn nắm những mảnh vụn của bình rượu, nhưng bàn tay đã run lên.
Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh nhạt: “Rượu này là để cho người uống. Ngươi không xứng.”


Lão móc trong bọc ra một nén bạc, quăng ra rồi tiếp: “Nếu ngươi muốn uống rượu, thì hãy tự đi mua.”
A Phi ngẩng đầu lên nhìn lão một cách mơ hồ, rồi chầm chậm quay lưng lại. Nén bạc đó rớt ngay dưới chân hắn.


Hắn đứng ngơ ngác nhìn nén bạc này một hồi lâu, cuối cùng cũng từ từ cúi xuống. Trong ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng lộ ra một nụ cười. Lúc lão cười, trông lại còn tàn ác hơn lúc không cười.


Đột nhiên hàn quang nhấp nháy. Một mũi đao bay đến như điện chớp, đánh rơi nén bạc xuống đất.
Da thịt trên mặt A Phi hơi co giật, hắn ngẩng đầu lên, rồi đứng sựng, cứng đờ.


Một người đứng ngay giữa cửa, nhìn hắn nói dịu dàng: “Rượu ở đây ngon hơn rượu mua ở ngoài. Nếu ngươi muốn uống, ta sẽ rót cho ngươi một ly.”
*
* *


Trên bàn hãy còn nhiều bình rượu. Người này bước đến, cầm lấy một bình, rót đầy một ly cho A Phi.
Không một ai lên tiếng, hình như ngay cả hơi thở cũng ngưng đọng. Thượng Quan Kim Hồng cũng không nói gì.


Lão chỉ ngồi lặng thinh nhìn người mới vào. Đây là một người trung niên tiều tụy không cao không thấp, quần áo rách nhiều nơi, tóc đã có nhiều sợi bạc..


Thượng Quan Kim Hồng ngồi nhìn người này đem ly rượu đến cho A Phi, không những không cản trở, mà cũng không tỏ thái độ gì.


Những lời Thượng Quan Kim Hồng đã nói ra, trước nay không một ai dám làm trái. Nhưng bây giờ, mệnh lệnh của hắn đối với con người này hoàn toàn vô hiệu.
Ly rượu đã đưa tới trước mặt A Phi.


Đôi mắt A Phi nhìn ly rượu một cách si mê, hai giọt nước mắt từ trong khóe mắt lăn ra, rơi ngay vào ly rượu. Trước nay hắn chỉ chịu đổ máu, nước mắt của hắn còn quý hơn là máu.


Khóe mắt người trung niên đó cũng bắt đầu ươn ướt, những giọt lệ cũng đã ràn rụa trong khóe mắt, nhưng miệng chàng vẫn điểm nụ cười.


Nụ cười này làm cho thân hình tiều tụy của chàng bỗng rạng rỡ huy hoàng. Không ai hình dung được nụ cười của chàng có sức mạnh đến thế nào.


Chàng cũng không nói một lời. Nụ cười và nước mắt của chàng đã nói rất đầy đủ, trên thế gian không có lời nào có thể nói nhiều hơn thế.


Tay của A Phi run rẩy, không ngừng run rẩy. Đột nhiên hắn thét lên một tiếng, vứt ly rượu xuống đất một cách thô bạo, sau đó quay người lại chạy ra ngoài.


Người trung niên vừa định chạy theo, đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng quát lên: “Đợi một chút!”
Người trung niên hơi do dự, rồi cũng dừng lại.


Thượng Quan Kim Hồng nói chậm rãi: “Đã muốn đi thì đừng đến, đã đến rồi thì hà tất phải đi.”


Người trung niên im lặng một chút, đột nhiên mỉm cười rồi bình thản đáp: “Không sai! Đã đến rồi thì hà tất phải đi.”


Từ nãy, chàng vẫn chưa hề nhìn Thượng Quan Kim Hồng, bây giờ mới từ từ quay người lại. Cuối cùng, ánh mắt của chàng cũng chạm vào mục quang của Thượng Quan Kim Hồng.
*
* *
Lửa văng tung tóe.


Ánh mắt của hai người gặp nhau, bắn ra những tia lửa. Những tia lửa này không có âm thanh, không có màu sắc, tuy không ai có thể nhìn thấy, nhưng trong lòng ai cũng cảm giác được.
Trong lòng của mọi người đều chấn động.


Trong ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng như có giấu hai bàn tay ma quái, có thể chụp bắt hồn phách của bất cứ ai.


Ánh mắt của người trung niên này lại như mặt đại dương bát ngát, như trời xanh trong vắt một màu, có thể dung nạp tất cả những loại yêu ma quỉ quái.


Nếu ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng sắc bén như một ngọn đao, thì ánh mắt của người trung niên này lại giống như vỏ của thanh đao đó.


Nhìn thấy những ánh mắt này, không ai có thể tưởng chàng là một người bình thường nữa. Có người đã mơ hồ đoán biết chàng là ai.
Bỗng nghe Thượng Quan Kim Hồng nói, từng tiếng một: “Đao của ngươi đâu?”


Người trung niên lật ngửa bàn tay, một ngọn đao nhỏ nằm xuôi theo ngón áp út. Tiểu Lý Phi Đao.
Nhìn thấy con đao này, mọi người đã biết rằng mình không đoán sai.


Đây là Lý Tầm Hoan. Rốt cuộc, Lý Tầm Hoan cũng đã đến.


Bàn tay ổn định đến kỳ lạ, giống như được cố định hoàn toàn trong không khí. Ngón tay rất dài, rất có sức, móng tay được cắt rất sạch sẽ, ngay ngắn.


Bàn tay này cầm bút còn thích hợp hơn cầm đao, nhưng vật có giá trị và đáng sợ nhất trong giang hồ chính là bàn tay này. Đao, chỉ là một con dao rất bình thường.


Trong bàn tay này, cho dù một con dao bình thường nhất cũng trở nên lợi hại, tỏa ra sát khí ép người.


Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Lý Tầm Hoan. Bây giờ, lão chỉ còn cách Lý Tầm Hoan không đầy hai trượng. Hai bàn tay lão vẫn còn trong tay áo.


Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng đã nổi danh thiên hạ từ hai chục năm trước, được xếp hàng thứ hai trong Binh Khí Phổ, trên cả Tiểu Lý Phi Đao. Gần hai mươi năm nay, không ai nhìn thấy Song Hoàn của lão.


Tuy mọi người đều biết Song Hoàn thật là dễ sợ, nhưng không ai biết được nó dễ sợ đến mức độ nào. Bây giờ, Song Hoàn đã nằm trong tay lão chưa?


Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ ngọn đao của Lý Tầm Hoan sang tay của Thượng Quan Kim Hồng. Tay của Thượng Quan Kim Hồng cũng từ từ rút ra khỏi tay áo.
Bàn tay trống rỗng.


Lý Tầm Hoan hỏi: “Hoàn của ngươi đâu?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Hoàn đã có ở đây.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ở đâu?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ở trong lòng.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Trong lòng ư?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Trong tay ta không có Hoàn, nhưng trong tâm đã có Hoàn.”


Tròng mắt của Lý Tầm Hoan bất giác hơi co lại. Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng, rốt cuộc vẫn chưa thể nhìn thấy. Vì không nhìn thấy nên chỗ nào cũng có, chỗ nào cũng có thể đến.


Có thể nó đã đến trước mặt mình, có thể đã đến cổ họng mình, cũng có thể đã đến đáy lòng mình. Không chừng khi người ta đã bị nó phá hủy toàn vẹn, vẫn chưa biết được nó có tồn tại hay không.


“Trong tay không có Hoàn, trong tâm đã có Hoàn”, đây chính là đỉnh cao của võ học. Đây đã là cảnh giới tiên phật. Người khác không hiểu, Lý Tầm Hoan lại rất hiểu.


Những người khác đều hơi thất vọng. Đại đa số mọi người đều muốn nhìn thấy đồ vật rồi mới chịu thừa nhận giá trị của nó, nhưng họ không biết rằng những vật không thể nhìn thấy còn có giá trị cao hơn rất nhiều so với những vật có thể nhìn thấy.


Trong khoảnh khắc này, dường như mục quang sắc bén của Thượng Quan Kim Hồng đã áp đảo được Lý Tầm Hoan.
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Từ bảy năm trước, trong tay của ta đã không có Song Hoàn.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Bội phục.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi hiểu ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Tạo hóa rất kỳ diệu. Vô hoàn thì vô ngã, không có nơi nào không tìm đến được, không có gì đủ cứng rắn để không thể hủy hoại.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hay lắm! Ngươi thật sự đã hiểu.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Hiểu, đương nhiên là hiểu. Không hiểu cũng là hiểu.”


Hai người này đối đáp cứ như những vị cao tăng thiền tông đang thi thố đạo hạnh. Ngoài họ ra, không ai có thể hiểu được.
Người ta thường sợ những gì mình không hiểu.


Tất cả những người ở đây đều không tự chủ được, im lặng đứng dậy, dần dần lùi vào góc nhà.


Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, rồi đột nhiên thở một hơi dài: “Lý Tầm Hoan quả nhiên là Lý Tầm Hoan.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Thượng Quan Kim Hồng cũng đâu phải không là Thượng Quan Kim Hồng?”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi đã ba đời Thám Hoa, nổi tiếng phong lưu trong giới hàn lâm, danh vị cũng rất cao. Được ông trời yêu như thế, mà sao phải đi vào giang hồ dơ bẩn này để làm một tên lãng tử?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười, bình thản đáp: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi còn có thể đi được ư?”


Lý Tầm Hoan im lặng hồi lâu, cũng thở một hơi rất dài rồi đáp: “Đúng thế, không muốn đi cũng là không thể đi.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Xuất chiêu đi.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Chiêu đã có rồi.”


Thượng Quan Kim Hồng không tự chủ được, cuối cùng cũng buột miệng hỏi: “Ở đâu?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ở trong lòng. Ngọn đao của ta không có chiêu, nhưng trong tâm lại có chiêu.”


Tròng mắt của Thượng Quan Kim Hồng cũng đột nhiên co rút lại.
Không ai nhìn thấy Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng ở đâu, cũng không ai nhìn thấy chiêu đao của Lý Tầm Hoan như thế nào. Nhưng hoàn đã có, chiêu đã xuất.


Mỗi người có mặt đều cảm thấy được sự tồn tại của chúng. Tuy họ vẫn im lặng đứng đó, nhưng đã đi vào tình huống sinh tử treo trên sợi tóc, sống ch.ết chỉ trong nháy mắt mà thôi.


Mọi người đều đã lùi vào góc nhà, nhưng vẫn cảm thấy sát khí thật là đáng sợ. Lòng dạ người nào cũng co rút lại.
*
* *


Máu trong toàn thân A Phi đã sôi lên. Hắn điên cuồng chạy, không biết đang nghĩ gì, cũng không biết cần phải làm gì.
Hắn đang trốn tránh. Nhưng trốn đi đâu? Trốn cho đến bao giờ?


Hắn vĩnh viễn trốn không thoát nổi, vì cái mà hắn đang muốn trốn chính là bản thân hắn.
*
* *
Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng đối diện, không có âm thanh, cũng không có động tác.


Mỗi người chỉ nghe thấy âm thanh của tim mình đang đập, chỉ cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang dần dần thấm từ trong lỗ chân lông ra ngoài rồi lăn trên da thịt.


Khi họ có động tác, thì nhất định đó sẽ là một động tác kinh thiên động địa.


Cuộc quyết chiến bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, mỗi sát na đều có thể bộc phát. Cũng có thể, sẽ chấm dứt trong cùng sát na đó.


Chính trong sát na này, trong hai người chắc chắn phải có một người ngã xuống. Người ngã xuống đó là ai?
Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào. Hai mươi năm nay, không ai tránh khỏi một đao của Tiểu Lý Phi Đao.


Nhưng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng được xếp cao hơn, có phải còn dễ sợ hơn không?
Hai người này đều rất trấn tĩnh, cũng đầy vẻ tự tin. Trên thế gian, ai là người có thể dự đoán kết quả của cuộc chiến này?


*
* *
A Phi đã ngã xuống. Hắn nằm dưới đất thở hổn hển một hồi rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên, mắt nhìn bốn phía nhưng vẫn chưa biết mình đang ở chỗ nào.


Đây là một khu vườn rất nhỏ. Trong khu vườn này có một cây bạch dương cô độc, đang run rẩy trong gió thu.


Trong hành lang có những tấm rèm được cuốn lên một nửa, còn cánh cửa nhỏ thì khép hờ. Bên trong màn cửa hoàn toàn không có tiếng người.


Đây chính là chỗ mà đêm qua hắn say sưa đến điên cuồng. Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại chạy đến chỗ này.


Cánh cửa khép hờ vừa mở ra, để lộ nửa khuôn mặt rất kiều diễm. Một con mắt rất đẹp nhìn vào hắn, rồi nửa khuôn mặt rút trở vào.
Đây chính là những người đã cùng hắn điên cuồng say sưa suốt đêm qua.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem