Chương 0065 : Lợi dụng

A Phi hỏi: “Ân nhân ư?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Lữ Phụng Tiên bức bách muội, giày vò muội. Muội muốn tự sát cũng không được. Nếu không được ông ấy cứu muội, e rằng muội đã...”


Nói đến đây, nước mắt của nàng đã rơi xuống. A Phi khựng lại.
Lâm Tiên Nhi nức nở: “Muội cứ tưởng huynh sẽ vì muội mà báo đáp cho ông ấy, thế mà bây giờ... bây giờ... huynh...”


Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên lên tiếng: “Giết người, cũng là một trong những cách để báo đáp.”
Lâm Tiên Nhi quay lại hỏi: “Ông... ông cần huynh ấy vì ông mà giết người?”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi lại: “Hắn thiếu ta một cái mạng, thì sao hắn lại không thể lấy mạng người khác để trả cho ta?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Người mà ông cứu là ta, chứ không phải là huynh ấy.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Nợ của muội chính là nợ của hắn, đúng không?”
Lâm Tiên Nhi quay đầu lại, chăm chú nhìn A Phi. A Phi cắn chặt răng, nói từng tiếng một: “Nợ của cô ấy, ta trả.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi chưa từng thiếu nợ ai chứ?”
A Phi đáp: “Chưa từng.”
Khóe mắt của Thượng Quan Kim Hồng hơi lộ nét cười: “Ngươi định lấy mạng của ai để trả cho ta?”




A Phi nói: “Trừ một người ra, bất cứ ai cũng được.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Trừ ai?”
A Phi đáp: “Lý Tầm Hoan.”
Thượng Quan Kim Hồng cười lạnh nhạt: “Ngươi không dám giết hắn ư?”


Ánh mắt A Phi lộ vẻ đau khổ: “Ta không dám, vì ta nợ huynh ấy rất nhiều.”
Thượng Quan Kim Hồng cười thành tiếng: “Hay lắm! Ngươi không quịt nợ hắn, thì cũng không thể quịt nợ ta.”
A Phi hỏi: “Ông muốn ta đi giết ai?”


Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm quay lưng lại, nói: “Được! Ngươi hãy theo ta.”
Đêm đã đen. A Phi không nắm tay Lâm Tiên Nhi nữa. Hắn cảm thấy trong lòng có một cảm giác bất an rất kỳ lạ, nhưng không nói ra được là vì sao.


Thượng Quan Kim Hồng đi trước hắn, không hề quay đầu lại. Nhưng A Phi vẫn cảm thấy mình đang bị ánh mắt lão dò xét, trong lòng cảm thấy một áp lực không thể hình dung được. Đi càng xa, áp lực càng nặng nề.


Trên trời đã lấp lánh những vì sao, không khí rất hoang vu, gió cũng ngừng thổi. Bốn bề không nghe một tiếng động, tiếng côn trùng rỉ rả cũng đã dừng hẳn. Trong trời đất mênh mông, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của họ.


A Phi chợt nhận ra bước chân của mình phát ra tiếng động, hơn nữa lại đang phối hợp với tiếng chân Thượng Quan Kim Hồng chung một nhịp, tạo thành một tiết tấu rất kỳ lạ.


Một con dế từ trong bụi cỏ khô nhảy ra, hình như nó bị tiếng bước chân làm cho kinh động, rồi đột nhiên lại nhảy trở về.
Hình như những tiếng bước chân này có mang một loại sát khí. Vì lý do gì?


Trước nay A Phi đi đường không phát ra tiếng động, bây giờ sao bước chân của hắn lại nặng hẳn đi? Vì lý do gì?


A Phi cúi đầu xuống, đột nhiên phát hiện nguyên do. Mỗi bước chân của hắn đặt xuống đều ngay giữa hai bước chân của Thượng Quan Kim Hồng.


Khi hắn bước xuống bước thứ nhất, Thượng Quan Kim Hồng bước xuống bước thứ hai. Khi hắn bước xuống bước thứ ba thì Thượng Quan Kim Hồng mới bước xuống bước thứ tư, không hề sai nửa bước.


Nếu hắn đi nhanh hơn thì Thượng Quan Kim Hồng cũng đi nhanh hơn, nếu hắn đi chậm thì Thượng Quan Kim Hồng cũng đi chậm.


Lúc bắt đầu, đương nhiên Thượng Quan Kim Hồng phải theo nhịp hắn. Nhưng bây giờ lúc Thượng Quan Kim Hồng bước nhanh, bước chân của A Phi không tự chủ được cũng theo đó mà nhanh hơn. Thượng Quan Kim Hồng mà đi chậm, bước chân của hắn cũng chậm lại.


Bước đi của hắn đã bị khống chế bởi Thượng Quan Kim Hồng, không thể rời khỏi được. Bàn tay của A Phi bắt đầu rịn mồ hôi.


Nhưng không hiểu tại sao, A Phi chợt cảm thấy cách đi này rất thoải mái, cảm thấy mọi cơ bắp của mình đều được thả lỏng.


Hắn bắt đầu bị tiết tấu kỳ dị này ru ngủ. Thật không ngờ tiết tấu như thế này lại có thể nhiếp hồn phách của người khác.


Lâm Tiên Nhi cũng bắt đầu phát giác thấy chuyện lạ, trong ánh mắt diễm lệ đột nhiên lộ ra một vẻ oán hận, sợ sệt và cảnh giác.


A Phi là của riêng nàng. Chỉ có nàng mới khống chế được A Phi. Nàng tuyệt đối không để bất cứ ai khác giành lấy A Phi từ trong tay nàng.
*
* *


Kinh Vô Mạng vẫn còn đứng ở đó, ngay ở chỗ hắn bị Thượng Quan Kim Hồng bỏ rơi.


Mặc cho trời đã chiều, đêm đã xuống, sao đã mọc, hắn vẫn đứng như trời trồng, thân thể không hề cử động. Hắn vẫn đứng cuối con đường, nhìn vào chỗ mà thân hình của Thượng Quan Kim Hồng đã mất hút.


Bây giờ Thượng Quan Kim Hồng lại từ chỗ đó xuất hiện. Đầu tiên Kinh Vô Mạng nhìn thấy cái nón rộng vành của Thượng Quan Kim Hồng, rồi cái trường bào màu vàng rất rộng. Sau đó hắn nhìn thấy thanh kiếm thép trong tay lão, kiếm quang đang nhấp nháy dưới trời sao.


Sau cùng, hắn nhìn thấy A Phi. Nếu là người khác đang đứng nhìn, nhất định lúc này sẽ tưởng người đi sau Thượng Quan Kim Hồng chính là Kinh Vô Mạng, vì bộ pháp kỳ quặc như thế.


Không ai có thể ngờ được, A Phi đã thay vào vị trí của Kinh Vô Mạng.


Đôi mắt xám xịt của Kinh Vô Mạng lại càng xám hơn, âm u như một đêm đen không trăng không sao, đen như bầu trời đêm lúc tối nhất, trước khi bắt đầu một ngày khác. Ánh mắt hắn trống rỗng, không có vẻ sống động, thậm chí ngay cả vẻ ch.ết chóc cũng không có. Bất cứ cái gì cũng không có.


Sắc mặt của hắn còn trống rỗng hơn ánh mắt, khờ khạo hẳn đi.
Thượng Quan Kim Hồng đến càng lúc càng gần, cuối cùng dừng ngay trước mặt hắn. A Phi cũng dừng lại.


Thượng Quan Kim Hồng nhìn vào khoảng không đen tối, tuyệt không nhìn Kinh Vô Mạng. Đột nhiên lão đưa tay rút lấy thanh kiếm đang đeo bên hông Kinh Vô Mạng, nói thật lạnh nhạt: “Thanh kiếm này chắc ngươi không cần dùng nữa.”


Kinh Vô Mạng đáp: “Đúng vậy.”
Giọng nói của hắn cũng trống rỗng đến đáng sợ. Ngay chính hắn cũng không thể xác định được, có phải tiếng nói phát ra từ miệng của mình hay không.


Trên tay của Thượng Quan Kim Hồng vẫn nắm mũi kiếm của A Phi từ nãy. Lão đưa chuôi kiếm về phía Kinh Vô Mạng, nói: “Cho ngươi thanh kiếm này.”
Kinh Vô Mạng từ từ đưa tay nhận lấy thanh kiếm đó.


Thượng Quan Kim Hồng nói chậm rãi: “Dù sao đi nữa, bây giờ ngươi dùng thanh kiếm nào cũng chẳng khác gì.”
Rồi lão bước ngang qua, trước sau không hề nhìn Kinh Vô Mạng. A Phi cũng đi ngang qua, cũng không nhìn Kinh Vô Mạng.


Lâm Tiên Nhi thì nhìn Kinh Vô Mạng, mỉm cười, nói dịu dàng: “Chẳng lẽ ch.ết khó đến thế ư?”


Một đám mây đen che khuất ánh sáng của những ngôi sao. Từ giữa trời nổi lên một tiếng sét đinh tai, mưa ào ào trút xuống.
Kinh Vô Mạng vẫn đứng ngay đó, hoàn toàn không nhúc nhích dưới cơn mưa lớn.


Toàn thân hắn ướt đẫm, dưới khóe mắt có những giọt nước lăn xuống. Đó là nước mưa hay là nước mắt?
Kinh Vô Mạng không có nước mắt. Người không chảy nước mắt, thường chỉ biết chảy máu mà thôi.


*
* *
Thanh kiếm mỏng manh sắc bén, không có miếng che tay. Dưới ánh đèn, thanh kiếm hơi chớp lên kiếm quang màu xanh lục.


Cửa đóng im lìm, bên ngoài trời mưa như trút nước, nhưng trong nhà không có gió. A Phi đứng dưới ngọn đèn chăm chú nhìn thanh kiếm, rất lâu mà không hề chớp mắt.


Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn hắn, nói nhỏ: “Ngươi thấy thanh kiếm này thế nào?”
A Phi thở ra một hơi rất dài, đáp: “Tốt! Rất tốt.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “So với thanh kiếm cũ của ngươi thì sao?”


A Phi đáp: “Nhẹ hơn.”


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng đón lấy thanh kiếm trên tay hắn, dùng hai ngón tay kẹp mũi kiếm uốn lại. Thanh kiếm cong lại thành một vòng tròn, rồi bắn ngược trở lại, phát ra một tiếng “coong”. Tiếng “coong” đó ngân rất lâu như tiếng rồng gầm, mãi mà không tắt.


Đôi mắt lạnh nhạt của A Phi trở nên nóng bỏng.
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi cười, hỏi lại: “So với thanh kiếm cũ của ngươi thì sao?”
A Phi đáp: “Nếu thanh kiếm của ta bị bẻ cong như vậy thì đã gãy rồi.”


Thượng Quan Kim Hồng xoay tay một cái, phóng kiếm ra. Mấy cái ly sứ trên bàn lập tức bị tách làm đôi, giống như tre bị chẻ.
A Phi buột miệng kêu lên: “Kiếm tốt quá.”


Thượng Quan Kim Hồng nói chậm rãi: “Quả là bảo kiếm, nhẹ mà sắc, mỏng mà cứng, trong cứng rắn lại có mềm dẻo. Thanh kiếm này nhìn thì thô sơ đơn giản, nhưng thật ra lại được rèn luyện từ thép tinh luyện. Một bậc thầy về rèn kiếm là Cổ Đại Sư đã đặc biệt vì Kinh Vô Mạng mà rèn thanh kiếm này.”


Thượng Quan Kim Hồng bỗng mỉm cười, nhìn A Phi hỏi: “Kiếm pháp của ngươi hình như cũng giống với kiếm pháp của Kinh Vô Mạng?”
A Phi đáp: “Có vài điểm giống nhau.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hắn xuất thủ thì âm độc và bí hiểm hơn ngươi, nhưng ngươi lại ổn định và chính xác hơn hắn, vì ngươi có thể chờ đợi, còn hắn không thể. Thanh kiếm này thích hợp với ngươi hơn.”


A Phi im lặng một hồi lâu, chậm chạp đáp: “Đây không phải là kiếm của ta.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Kiếm vốn vô chủ, người có khả năng thì được.”


Rồi lão từ từ trao thanh kiếm cho A Phi, trong mắt lộ một nụ cười rất kỳ dị, nói tiếp: “Bây giờ thanh kiếm này thuộc về ngươi.”
A Phi lại im lặng một hồi lâu, lập lại: “Đây không phải là kiếm của ta.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Thanh kiếm này đúng là của ngươi. Chỉ với thanh kiếm này, ngươi mới có thể giết người.”
Thượng Quan Kim Hồng bỗng cười, rồi nói tiếp: “Không chừng có thể giết cả ta.”


Lần này A Phi im lặng càng lâu hơn.
Thượng Quan Kim Hồng lại nói nhẹ nhàng: “Ngươi nợ ta, phải vì ta mà giết người. Ta trao cho ngươi thanh kiếm để giết người, đó là chuyện công bằng.”


Cuối cùng, A Phi cũng đón lấy thanh kiếm.
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Tốt! Rất tốt! Được thanh kiếm này, ngày mai ngươi có thể trả hết nợ.”
A Phi hỏi: “Ông cần ta giết ai?”


Thượng Quan Kim Hồng nói chậm rãi: “Người mà ta muốn ngươi giết, tuyệt nhiên không phải là bằng hữu của ngươi...”
Câu này còn chưa nói xong, lão đã bỏ ra ngoài, đóng cửa lại.


Giọng của Thượng Quan Kim Hồng vang từ ngoài vào: “Hai người này đều là khách của ta. Cho đến giờ ngọ ngày mai, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu.”
*
* *
Bây giờ trong gian phòng chỉ còn hai người, A Phi và Lâm Tiên Nhi.


Lâm Tiên Nhi ngồi im lặng, nãy giờ không hề ngẩng đầu lên. Thượng Quan Kim Hồng đã ở trong phòng khá lâu, nhưng không liếc nàng cái nào. Nàng cũng không hé miệng, chỉ khi A Phi nhận kiếm, nàng mới mấp máy đôi môi như muốn nói gì, nhưng rồi lại làm thinh.


Bây giờ chỉ còn lại hai người, đột nhiên Lâm Tiên Nhi lên tiếng: “Huynh vì lão mà đi giết người thật sao?”
A Phi thở dài: “Đó là vì ta nợ lão, hơn nữa ta cũng đã đồng ý.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh có biết lão muốn huynh đi giết ai không?”
A Phi đáp: “Lão chưa nói.”
Lâm Tiên Nhi hỏi tiếp: “Huynh đoán chưa ra ư?”
A Phi hỏi lại: “Muội đã đoán ra?”


Lâm Tiên Nhi nói chậm rãi: “Nếu muội đoán không lầm, người mà lão muốn huynh giết nhất định là Long Tiêu Vân.”
A Phi chau mày: “Long Tiêu Vân ư? Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Vì Long Tiêu Vân định lợi dụng lão, nhưng lão lại là một người chỉ biết lợi dụng người khác.”


A Phi im lặng hồi lâu rồi nói từng chữ một: “Long Tiêu Vân đáng lẽ phải ch.ết từ lâu rồi.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng huynh đừng nên giết hắn.”
A Phi hỏi: “Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi không đáp mà hỏi lại: “Huynh có biết tại sao Thượng Quan Kim Hồng lại mượn tay huynh hạ thủ không?”
A Phi đáp: “Nhờ người khác đi giết người thì chắc chắn dễ hơn là chính mình đi giết.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng Thượng Quan Kim Hồng muốn giết Long Tiêu Vân thì chỉ cần nhấc tay một cái. Huống hồ Kim Tiền Bang cao thủ như rừng, đừng nói một Long Tiêu Vân mà dù cả trăm ngàn Long Tiêu Vân, Kim Tiền Bang cũng có thể giết hết. Thượng Quan Kim Hồng không muốn xuất thủ thì thôi, nhưng sao không để thuộc hạ của lão ra tay?”


A Phi hỏi: “Muội biết nguyên nhân ư?”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Đương nhiên là muội biết. Hai ngày nữa là tới ngày mồng một.”
A Phi hỏi: “Mồng một thì sao?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Trong giang hồ ai cũng biết, ngày mồng một tháng tới Thượng Quan Kim Hồng và Long Tiêu Vân sẽ làm lễ kết bái huynh đệ.”
A Phi chau mày: “Chẳng lẽ mắt Thượng Quan Kim Hồng đã mù rồi sao?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Đương nhiên hắn không muốn kết huynh đệ với Long Tiêu Vân, nhưng cũng không muốn mang tiếng bội tín nuốt lời. Hắn chỉ còn cách giết Long Tiêu Vân.”


Nàng mỉm cười, chậm rãi tiếp: “Người sống đương nhiên không thể kết nghĩa huynh đệ với người ch.ết. Có phải vậy không?”
A Phi im lặng không đáp.


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng giữa hai người đã có hẹn ước kết nghĩa, bản thân Thượng Quan Kim Hồng không thể ra tay mà cũng không thể cho thuộc hạ ra tay, nên lão mới nghĩ cách lợi dụng huynh.”


Nàng thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Muốn giết Long Tiêu Vân, huynh thích hợp hơn bất cứ một ai khác.”
A Phi hỏi: “Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Bởi vì huynh không phải là người của Kim Tiền Bang, lại là bằng hữu của Lý Tầm Hoan. Chuyện Long Tiêu Vân có lỗi với Lý Tầm Hoan, trên giang hồ không ai không biết.”


Nàng lại thở ra rồi nói tiếp: “Vì thế nếu huynh giết Long Tiêu Vân, người khác sẽ cho rằng huynh đã vì Lý Tầm Hoan mà báo cừu, không ai nghi ngờ Thượng Quan Kim Hồng cả.”


A Phi nói lạnh lùng: “Dù vì ai, hay không vì ai, ta cũng không tha cho hạng người như Long Tiêu Vân.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng nếu huynh giết Long Tiêu Vân, Thượng Quan Kim Hồng sẽ giết huynh.”
A Phi im lặng.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Hắn sẽ giết huynh, không phải chỉ để diệt khẩu, mà còn muốn người khác cho rằng hắn trả thù cho nghĩa đệ Long Tiêu Vân. Hắn muốn người ta nghĩ hắn là con người nghĩa khí.”
A Phi nhìn thanh kiếm trong tay.


Lâm Tiên Nhi liếc qua, nói tiếp: “Võ công của Thượng Quan Kim Hồng thâm hậu khó lường. Huynh... huynh tuyệt không phải....”


Nàng không nói hết câu, đột nhiên ngã vào lòng A Phi, dịu dàng nói: “Thừa lúc hắn không có ở đây, chúng ta hãy trốn đi.”
A Phi hỏi: “Chạy trốn ư?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội biết huynh là con người chưa hề chạy trốn, nhưng huynh có thể vì muội mà chịu nhịn một lần hay không?”
A Phi đáp gọn: “Không thể.”


Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi: “Vì muội mà cũng không thể ư?”
Giọng nàng đã bắt đầu run lên, nước mắt sắp tuôn xuống. Nàng lại bắt đầu sử dụng vũ khí của mình.


A Phi không nhìn nàng. Mắt hắn nhìn mãi đâu đâu, nói chậm rãi: “Chính vì nàng, ta mới không làm theo ý nàng.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Tại sao lại thế?”


A Phi đáp: “Vì nàng, ta nhất định không chịu làm kẻ nhu nhược, nuốt lời bội tín.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng... nhưng....”


Nàng gục đầu vào ngực của A Phi, nức nở: “Muội không cần biết huynh là quân tử hay tiểu nhân. Người mà muội yêu thương là huynh. Muội chỉ muốn được sống bên huynh.”


Ánh mắt lạnh lùng cương quyết của A Phi hình như cũng bị chảy mềm ra. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: “Không phải ta đang ở bên muội đấy sao?”


Nước mắt Lâm Tiên Nhi vẫn chảy: “Thật sự nhiều lúc muội cũng không biết trong lòng huynh đang nghĩ đến chuyện gì.”
A Phi nói: “Ta vốn suy nghĩ rất đơn giản, nên không hề thay đổi chi hết.”


Càng đơn giản, càng ít thay đổi.
Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn A Phi: “Vĩnh viễn không thay đổi ư?”
A Phi đáp: “Vĩnh viễn.”
Câu trả lời của hắn cũng rất đơn giản.


Lâm Tiên Nhi đứng dậy, từ từ bước đến bên cửa sổ.


Bên ngoài thật là vắng lặng, một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy. Cảnh tượng vắng lặng khiến cho lòng người trống trải. Bất cứ người nào đang có cõi lòng trống trải cũng dễ cảm thấy cuộc sống thật không đáng một đồng.


Sự vắng lặng của cảnh vật, sự trống trải của tâm hồn làm cho người ta có một cảm giác ch.ết chóc thật là đáng sợ. Bất luận người ta đang ngồi hay đang đứng, đang ở bên trong hay bên ngoài cửa sổ, nơi nào lúc nào cũng có thể cảm giác rằng Cái ch.ết đang tồn tại bên mình.


Một hồi thật lâu sau, Lâm Tiên Nhi thở dài rồi lên tiếng: “Bỗng dưng muội cảm thấy quan hệ giữa huynh và Lý Tầm Hoan rất giống như giữa Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng.”
A Phi hỏi: “Vậy sao?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Kinh Vô Mạng hầu như chỉ sống vì Thượng Quan Kim Hồng. Đương nhiên Thượng Quan Kim Hồng đối với hắn cũng rất tốt, nhưng bây giờ...”


Khóe miệng của nàng nhếch một nụ cười rất cay đắng, nói chậm rãi: “Bây giờ khi Kinh Vô Mạng đã mất đi giá trị lợi dụng, lập tức hắn bị Thượng Quan Kim Hồng đuổi ra ngoài như một con chó dại. Kết cuộc như vậy, e rằng Kinh Vô Mạng nằm mơ cũng không thấy được.”


A Phi nói: “Có thể hắn đã nghĩ tới rồi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nếu hắn biết trước kết cuộc như thế, thì tại sao vẫn làm như thế?”


A Phi đáp: “Có thể là vì hắn không còn cách nào khác để lựa chọn.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Còn huynh?”
A Phi không đáp.


Lâm Tiên Nhi nói: “Lý Tầm Hoan đối với huynh cũng tốt lắm, vì trên đời này kẻ duy nhất có thể giúp huynh ấy chính là huynh. Ngoài huynh ra, huynh ấy gần như hoàn toàn bị cô lập. Nhưng đến khi giá trị lợi dụng của huynh không còn nữa, liệu cái cảnh tượng giữa Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng có tái diễn lại giữa huynh và huynh ấy hay không?”


A Phi im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên nói: “Muội quay mặt lại đây.”
Câu đó được nói nhỏ nhẹ, chậm rãi, nhưng rất kiên quyết và nghiêm khắc. Chưa bao giờ hắn nói với Lâm Tiên Nhi bằng giọng điệu như thế.


Bàn tay của Lâm Tiên Nhi đang vịn vào song cửa sổ đột nhiên nắm chặt lại. Nàng hỏi: “Quay lại ư? Để làm gì?”
A Phi nói: “Bởi vì ta muốn nói với muội hai việc.”


Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Như thế này, muội vẫn có thể nghe thấy mà?”


A Phi nói: “Nhưng ta muốn muội nhìn ta. Có những câu nói, không chỉ cần nghe bằng tai mà còn cần phải nhìn bằng mắt, nếu không muội sẽ không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó.”


Bàn tay của Lâm Tiên Nhi siết vào song cửa còn chặt hơn, nhưng rồi nàng cũng quay đầu lại.


Quả nhiên khi nhìn vào mắt A Phi, nàng đã hiểu rõ ý nghĩa câu nói của hắn. Đôi mắt của A Phi lúc này giống như đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng.


Đôi mắt như thế này dường như nói với người đối diện: “Bất cứ ta nói gì, thì ngươi cũng chỉ có một cách là nghe theo, nhất định không thể trái ý. Nếu không, ngươi sẽ phải hối hận.”


Trong khoảnh khắc này, Lâm Tiên Nhi hiểu rằng mình đã sai lầm. Nàng luôn luôn nghĩ rằng mình hoàn toàn khống chế được A Phi, bây giờ mới biết là không phải.


A Phi thật sự yêu nàng, và yêu rất sâu đậm. Nhưng trong cuộc sống của một nam nhân còn có nhiều, rất nhiều điều quan trọng hơn tình yêu, quan trọng hơn cả sinh mạng.


Từ trước đến giờ A Phi rất nghe lời nàng, chỉ vì nàng chưa đòi hỏi quá đáng. Nàng có thể bắt hắn vì nàng mà bỏ mạng, nhưng tuyệt nhiên không thể bắt hắn bỏ đi những điều như thế.


Lại qua một hồi lâu, Lâm Tiên Nhi mới mỉm cười: “Huynh muốn nói với muội hai việc phải không? Muội đang nghe đây.”
Nàng vẫn cười rất ngọt ngào, nhưng hơi có phần miễn cưỡng.


A Phi nói: “Muội phải hiểu rõ, Lý Tầm Hoan là bằng hữu của ta. Ta không để bất cứ người nào nhục mạ bằng hữu của ta. Bất cứ người nào!”
Lâm Tiên Nhi cúi mặt xuống, hỏi: “Còn một việc nữa?”


A Phi nói: “Những lời vừa rồi của muội không những đánh giá thấp ta, mà cũng đánh giá thấp Kinh Vô Mạng.”
Đột nhiên Lâm Tiên Nhi ngẩng lên, ánh mắt lộ đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc: “Hắn...”


A Phi đón lời: “Hắn đi, là vì hắn muốn đi, không phải vì bị người ta xua đuổi.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội không hiểu...”
A Phi ngắt lời: “Muội không cần hiểu, muội chỉ cần nhớ.”


Lâm Tiên Nhi lại cúi mặt xuống, nói nhỏ nhẹ: “Mỗi câu huynh nói, muội đều nhớ mãi. Hy vọng huynh cũng đừng quên những gì huynh từng nói, đối với muội vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ.”


A Phi chăm chú nhìn nàng rất lâu. Giả tỉ trong lòng hắn có cả một ngọn núi băng, thì lúc này cũng phải tan hết ra nước.


Hắn từ từ bước lại bên nàng. Toàn thân nàng như có một hấp lực đang thu hút mãnh liệt, hắn không sao chống cự được.
Nhưng Lâm Tiên Nhi vụt lách sang bên, ngập ngừng: “Hôm nay không được...”


A Phi khựng lại, như vô số lần đã khựng lại khi nàng cự tuyệt.
Lâm Tiên Nhi lại mỉm cười, nói dịu dàng: “Hôm nay huynh nên nghỉ cho thật khỏe. Huynh hãy ngủ đi, muội sẽ ở cạnh để trông chừng cho huynh.”
*
* *


Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn ra cửa như đang chờ đợi. Lão đang chờ đợi cái gì?


Những người gác cửa đều đã đi hết, vì Thượng Quan Kim Hồng đã dặn: “Đêm nay sẽ có người đến, tuyệt đối không được làm khó dễ.”
Người sẽ đến là ai?


Sao Thượng Quan Kim Hồng lại coi trọng người đó đến thế?
Bất cứ làm chuyện gì, Thượng Quan Kim Hồng cũng có mục đích. Lần này, mục đích của lão là gì?
*
* *


Đêm đã về khuya, càng về khuya càng yên tĩnh. A Phi nhắm mắt lại, hơi thở rất đều đặn, hình như ngủ rất ngon.


Thật ra thì hắn hoàn toàn tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như thế. Đến bây giờ A Phi vẫn chưa ngủ được, vì hắn chưa đến lúc mệt mỏi, không dễ mà ngủ.


Mấy năm nay, mỗi khi A Phi chạm vào gối thì lập tức ngủ ngay. Nhưng bây giờ thì hắn đang mất ngủ.


Khi Lâm Tiên Nhi nằm xuống cạnh người A Phi, hơi thở của hắn cố tỏ ra đều đặn. Chỉ cần nghiêng qua, A Phi có thể ôm lấy thân thể mềm mại và ấm áp của nàng.


Nhưng hắn lại cố gắng khống chế bản thân mình, ngay cả nhìn đến nàng cũng không dám. Hắn sợ rằng nếu mình chỉ nhìn nàng một cái thôi, ý chí sẽ sụp đổ hoàn toàn. Lâm Tiên Nhi rất tin tưởng hắn, nên hắn không thể làm những chuyện như vậy.


Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi thở ngọt ngào thơm tho của nàng. Hắn phải dùng toàn bộ tinh thần và nghị lực của mình mới có thể khống chế được bản thân. Đây tuyệt nhiên không phải là một việc dễ chịu.


Dục vọng giống như những đợt sóng, cơn sóng này rút đi thì lập tức có một cơn sóng khác cuộn tới. Hắn không ngừng phải chịu giày vò, giống như một con cá trong cái chảo nóng. Làm sao hắn có thể ngủ được?


Hơi thở của Lâm Tiên Nhi càng lúc càng nặng nề. Nàng nằm im như ngủ, nhưng trong bóng tối hai mắt nàng vẫn mở.


Đôi mắt sáng ngời đó lặng lẽ chăm chú nhìn A Phi. Mái tóc bù xù của A Phi rủ trên khuôn mặt, nàng cảm thấy hắn ngủ như một đứa trẻ con. Nàng nhìn thấy hai hàng mi của hắn cũng rất dài, bỗng dưng muốn đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn.


Trong khoảnh khắc đó, nếu nàng đưa tay sờ nhẹ lên mặt của A Phi, có lẽ sau này hắn sẽ vĩnh viễn thuộc về nàng, có thể hắn sẽ vì nàng mà ruồng bỏ tất cả.


Sau khoảnh khắc đó, chỉ thoáng qua một chút mà thôi, bàn tay nàng rụt lại, ánh mắt dịu dàng chợt lạnh như băng. Nhưng giọng nàng vẫn rất nhẹ nhàng: “A Phi! Huynh ngủ rồi sao?”


A Phi không đáp, mà cũng không mở mắt ra. Hắn không dám. Hắn đang sợ chính bản thân mình.
Lâm Tiên Nhi đợi một chút, rồi đột nhiên nhẹ nhàng bước xuống giường, nhẹ nhàng cầm lấy đôi giày, bước ra ngoài.


Nàng đi đâu giữa đêm khuya?
Trong lòng của A Phi đột nhiên nhói đau như bị kim châm, trái tim co rút lại.
“Mắt không thấy thì lòng không phiền não.” Có một số việc, vĩnh viễn không biết lại tốt hơn.


A Phi cũng rất hiểu, sự thật luôn luôn là thứ tàn nhẫn nhất, làm tổn hại lòng người nhất. Tiếc là hắn không khống chế mình được nữa.
*
* *


Cửa mở. Trong ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng thoáng hiện nụ cười. Lúc lão cười, thậm chí trông còn tàn bạo hơn lúc không cười.


Lâm Tiên Nhi khép cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa, chăm chú nhìn lão. “Cộc, cộc”, hai chiếc giày trên tay nàng buông xuống đất. Nàng thở phào rồi nói: “Huynh biết rằng muội nhất định sẽ tới, phải không?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Đúng vậy.”
Lâm Tiên Nhi cắn môi: “Nhưng muội... muội không hiểu nổi vì sao mình lại đến.”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ta hiểu.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh hiểu ư?”


Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Cô đến đây, vì cô đã phát giác ra rằng A Phi không đáng tin cậy như mình tưởng tượng. Nếu cô muốn sống, chỉ còn cách dựa vào ta.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh... huynh có đáng tin cậy không?”
Thượng Quan Kim Hồng cười: “Chuyện đó thì cô phải tự hỏi mình.”


Trên thế gian này, không có một nam nhân nào tuyệt đối đáng tin cậy. Một nam nhân có đáng tin cậy hay không, còn tùy theo thủ đoạn của nữ nhân áp dụng lên hắn có hiệu quả hay không.


Điều này Lâm Tiên Nhi hiểu rất rõ. Nàng mỉm cười: “Huynh nhất định sẽ rất đáng tin cậy, vì muội sẽ không bao giờ để huynh phải thất vọng.”


Thoạt đầu, nàng dùng mắt để cười. Sau đó nàng dùng tay, dùng eo lưng, dùng cặp đùi... Hình như nàng đã hạ quyết tâm, không để dành bất cứ phương pháp gì, phải nắm bắt nam nhân này cho kỳ được.


Nàng đã dùng đến tốc độ nhanh nhất, thứ vũ khí hữu hiệu nhất của mình. Dưới mắt nam nhân, trên thế gian không có thứ gì hấp dẫn hơn là một nữ nhân xinh đẹp đang lõa thể, huống hồ Lâm Tiên Nhi lại là nữ nhân xinh đẹp nhất.


Nhưng thật kỳ lạ, ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng vẫn đang dán vào cánh cửa. Dường như lão thấy cánh cửa này còn đẹp hơn nàng nhiều.


Lâm Tiên Nhi thở hổn hển: “Bế muội lên... muội không đứng được nữa rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng bế nàng lên, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa.


Một tiếng “Ầm”, cánh cửa bị đạp tung. Một người lao vào, cứ như đang bị lửa thiêu đốt. Lửa giận bốc lên hừng hực.
A Phi.


Không ai có thể lường được sự phẫn nộ lúc này của A Phi, cũng không ai có thể tưởng tượng được.


Nhưng trong ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng lại thấp thoáng một nụ cười. Chẳng lẽ lão đã biết trước A Phi sẽ đến đây?


A Phi hình như không nhìn thấy Thượng Quan Kim Hồng. Hắn cứ mong mình không nhìn thấy ai cả, những gì trước mắt chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Toàn thân hắn run lên.


Lâm Tiên Nhi không thèm liếc hắn cái nào. Nàng choàng đôi tay qua cổ Thượng Quan Kim Hồng, lên tiếng: “Vào phòng phải gõ cửa, ngay cả chuyện đó ngươi cũng không biết hay sao?”


Tay của A Phi đột nhiên xoay ngược lại, đập vào cánh cửa. Đây là cửa sắt.


Nắm đấm của A Phi đã chảy máu, cơn đau làm cho môi của hắn cũng trắng bệch ra. Nhưng trên thế gian này còn có cơn đau nào hơn được nỗi đau trong lòng hắn lúc này?


Lâm Tiên Nhi cười khanh khách: “Thì ra đây là một thằng điên.”
Cuối cùng thì cơn giận của A Phi cũng bùng nổ. Hắn điên cuồng thét lên: “Thì ra ngươi lại là một nữ nhân như thế.”


Lâm Tiên Nhi nói lạnh lùng: “Ngươi không ngờ ư? Thật ra ta vẫn là một nữ nhân như thế, trước nay không hề thay đổi. Ngươi không ngờ được, chỉ vì ngươi quá ngu dốt mà thôi.”


Nàng cười khẩy, nói tiếp: “Giả tỉ ngươi thông minh hơn một chút, thì ngươi đã không đến.”
A Phi lớn tiếng: “Ta đã đến rồi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Ngươi đến đây thì có ích gì? Chẳng lẽ ngươi có thể cắn ta? Ta với ngươi chẳng có quan hệ gì với nhau, làm sao ngươi có quyền can thiệp vào cuộc sống của ta? Ta có làm gì đi nữa, ngươi cũng chỉ được trố mắt mà nhìn thôi.”


Trong mắt của A Phi vốn có nước mắt, nhưng bây giờ thì nước mắt đã đóng thành băng. Ánh mắt của hắn giờ đây đã nhuộm một màu xám.


Ánh mắt tuyệt vọng xám xịt như ch.ết, rất giống với màu xám trong mắt của Kinh Vô Mạng.


Hình như chỉ trong khoảnh khắc máu và nước mắt của hắn đã tuôn chảy hết, cuộc sống cũng như dừng lại. Hắn đột nhiên biến thành một con người ch.ết.
“Không nên đến, quả thật là không nên đến...”


Đã biết không nên đến, thì tại sao lại còn đến?
Tại sao con người cứ luôn luôn làm những chuyện lẽ ra không nên làm, để làm tổn thương bản thân mình?






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem