Chương 0063 : Đoạn nghĩa

Xuyên qua cánh rừng thu đã khô cằn, là một con đường vắng lặng.
A Phi chỉ về hướng một ngọn đèn ở cuối con đường nhỏ này, nói: “Đó là nhà của ta.”


“Nhà”. Cái tiếng ấy đối với Lý Tầm Hoan thật đã quá xa xôi, xa lạ. Nhưng ánh mắt của A Phi vẫn đăm đăm hướng về ngọn đèn xa xa đó, nói tiếp: “Đèn còn sáng, chắc nàng chưa đi ngủ.”


Trong căn nhà nhỏ, ngọn đèn vừa đủ sáng, tuyệt sắc giai nhân mặc y phục đơn giản, không trang điểm, đang ngồi khâu vá để đợi người thân thiết nhất của mình trở về. Bức tranh đó đẹp đẽ biết bao.


Nghĩ đến đây, trong lòng A Phi bỗng tràn đầy ngọt ngào ấm áp, đôi mắt sắc bén của hắn cũng dịu dàng hẳn đi. Hắn vốn là một con người cô độc và yêu thích sự cô độc, thế mà bây giờ cũng có một người đang đợi hắn.


Người mà mình yêu nhất đang đợi mình. Cảm giác này quả là hạnh phúc, trên đời không có chuyện gì so sánh được, cũng không có chuyện gì thay thế được.


Lòng của Lý Tầm Hoan trầm lắng xuống. Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của A Phi tràn đầy hạnh phúc, chàng đột nhiên cảm thấy mình mang trọng tội.




Chàng không muốn làm cho A Phi thất vọng. Chàng thà nhận hết đau khổ về mình, còn hơn phải để A Phi thất vọng.
Nhưng bây giờ, chính chàng lại đang muốn làm cho A Phi thất vọng.


Chàng không tưởng tượng được, khi A Phi trở về mà phát hiện Lâm Tiên Nhi không còn ở đó, thì hắn sẽ trở nên thế nào?


Tuy nhiên, chàng làm như thế cũng chỉ vì muốn tốt cho A Phi, muốn A Phi được sống đàng hoàng, sống đường đường chính chính, sống như một nam tử hán. Nhưng chàng vẫn cảm thấy mình có lỗi gì đó với A Phi.


Nỗi khổ lâu dài thì tệ hơn nỗi đau ngắn ngủi. Chàng chỉ mong A Phi nhanh chóng thoát khỏi nỗi khổ, nhanh chóng quên đi cô gái ấy. Cô ta không đáng được yêu, mà cũng không đáng được tưởng nhớ.


Một điều bất hạnh thường xảy ra, là người ta yêu một người không đáng yêu. Tình cảm tựa như một con ngựa không có dây cương, không ai khống chế được, và cũng không ai làm gì được.


Đây cũng là một bi kịch của con người. Trên thế gian này, vĩnh viễn có những bi kịch đang diễn ra.
*
* *
Đèn vẫn sáng, cửa khép hờ. Ánh đèn từ khe hở chiếu hắt ra con đường nhỏ dẫn vào nhà.


Đêm qua hình như có mưa, con đường hãy còn ẩm ướt. Dưới ánh đèn có thể nhìn thấy trên mặt đường có khá nhiều dấu chân.
Trong đó có cả dấu chân nam nhân. Ai đã đến đây?


A Phi cau mày một chút, nhưng lập tức tươi tỉnh lại. Từ trước đến giờ hắn rất tin tưởng Lâm Tiên Nhi. Hắn thật sự tin tưởng nàng nhất định không làm những chuyện có lỗi với mình.


Lý Tầm Hoan theo sau hắn xa xa, hình như chàng không dám tiến vào gian nhà nhỏ đó.


A Phi quay đầu lại nói: “Hy vọng hôm nay nàng nấu ăn, nhất là trong món canh, không cho măng vào. Huynh húp một chén sẽ thấy là bản lãnh nấu nướng của nàng còn cao minh hơn sử dụng vũ khí.”


Lý Tầm Hoan cũng cười. Chẳng ai hiểu được chàng cười đau khổ đến thế nào. Hôm ấy, giá như chén canh sườn đó không có măng, Lý Tầm Hoan chưa chắc đã phát hiện được bí mật của Lâm Tiên Nhi. Như thế, những chuyện hôm nay sẽ hoàn toàn khác hẳn.


Lý Tầm Hoan không thể tưởng tượng nổi, một nữ nhân lại có thể dùng những thủ đoạn tàn ác đến thế để lừa gạt một nam nhân hết mực yêu thương mình. Nhưng chàng cũng đang lừa gạt A Phi đấy thôi.


“Tại sao ta không thể nói cho A Phi biết Lâm Tiên Nhi không còn ở đấy, hơn nữa, lại là do ý của ta?”
Lý Tầm Hoan khom mình ho sặc sụa.


A Phi gật đầu: “Nếu huynh bằng lòng ở lại đây một thời gian, không chừng bệnh ho của huynh sẽ đỡ một chút. Ở đây chỉ có canh chứ không có rượu.”


Hắn vĩnh viễn không hiểu được, canh còn có hại đến sức khỏe hơn rượu rất nhiều.
Trong cửa không có tiếng người.


A Phi lại nói: “Chắc nàng đang ở dưới bếp nên không nghe thấy chúng ta nói chuyện. Nếu không thì nàng đã chạy ra rồi.”
Nãy giờ Lý Tầm Hoan không nói, vì chàng thật sự không biết phải nói gì.


Cuối cùng, cánh cửa cũng được A Phi đẩy vào.
Gian phòng khách nho nhỏ vẫn còn sạch, rất sạch. Ngọn đèn trên bàn không sáng lắm, nhưng vẫn đủ tạo cảm giác ấm áp và yên tĩnh.


A Phi thở phào một hơi. Cuối cùng, hắn vẫn về đến nhà một cách bình yên. Cuối cùng, hắn vẫn không làm cho Lâm Tiên Nhi thất vọng.
Nhưng nàng ở đâu?


Trong bếp không có ánh đèn, cũng không có mùi thơm của thức ăn. Gian phòng của Lâm Tiên Nhi đóng kín.


A Phi quay đầu lại nhìn Lý Tầm Hoan vẫn còn đứng trước cửa: “Có lẽ nàng đã ngủ rồi. Nàng thường đi ngủ rất sớm.”


Lý Tầm Hoan muốn cười một cái, nhưng da mặt chàng như bị đông cứng lại. Chàng đang nghe thấy tiếng rên rỉ của một nữ nhân.
Đây là tiếng rên của một người sắp ch.ết. Tiếng rên phát ra từ trong phòng Lâm Tiên Nhi.


Sắc mặt của A Phi lập tức thay đổi hẳn. Hắn sải bước đến, đập tay vào cửa, nói lớn tiếng: “Muội làm sao thế? Mau mở cửa ra!”


Không có tiếng trả lời, thậm chí tiếng rên rỉ cũng mất hẳn. Hiển nhiên nàng muốn trả lời, muốn hô hoán, nhưng không phát ra âm thanh được.
Trán của A Phi chảy mồ hôi lạnh. Hắn dùng vai xô cửa ra.


Mắt của Lý Tầm Hoan gần như nhắm lại, không dám nhìn sắc mặt lúc này của A Phi. Khi một người thấy người mình yêu đang hấp hối, sẽ có sắc thái như thế nào?


Lý Tầm Hoan không dám nhìn, không nỡ nhìn, thậm chí không dám suy nghĩ đến.
Nhưng sau khi cánh cửa bị hất ra, thì không nghe thấy âm thanh gì nữa. Chẳng lẽ A Phi không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ này, ngất đi rồi sao?


Lý Tầm Hoan mở mắt ra. A Phi vẫn mở mắt, đứng sững ngay trước cửa. Thật kỳ lạ, trên sắc mặt hắn chỉ có vẻ kinh hãi, hoàn toàn không có vẻ bi thảm.


Trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì, Lý Tầm Hoan cũng không thể ngờ được.
Máu. Thoạt tiên, Lý Tầm Hoan nhìn thấy máu. Sau đó, chàng nhìn thấy một người nằm trong vũng máu đó.


Nhưng chàng không ngờ được người nằm trong vũng máu, người đang giãy giụa hấp hối lại là Linh Linh. Máu trong người Lý Tầm Hoan như đông đặc lại, lòng chàng chợt trầm hẳn xuống.


A Phi im lặng nhìn chàng, sắc mặt rất kỳ dị. Hắn đã đoán ra gì rồi ư?
Hắn không hỏi “Tại sao cô nương này lại đến đây?”


Hắn chỉ hỏi Lý Tầm Hoan bằng một giọng lạnh nhạt: “Lần này không phải nàng ở đây để đợi huynh chứ?”


Ruột gan của Lý Tầm Hoan như bị ai xé nát. Chàng lao tới ôm lấy Linh Linh trong vũng máu, dò xem nhịp mạch và hơi thở, xem còn hy vọng cứu sống được chăng.
Nhưng chàng đã tuyệt vọng. Cuối cùng Linh Linh mở mắt ra, nhìn thấy Lý Tầm Hoan.


Nàng lập tức trào nước mắt, giọt nước mắt nửa bi ai nửa vui mừng. Trước khi ch.ết, nàng vẫn còn gặp được Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan cũng ứa lệ, nói dịu dàng: “Cố gắng lên! Muội còn rất trẻ, không thể ch.ết được.”
Nàng như không nghe chàng nói gì, cố thều thào: “Chuyện này... huynh sai rồi...”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta sai rồi. Ta phải biết rằng trên đời này không có nam nhân nào đủ can đảm giết cô ấy.”
Giọng nói Lý Tầm Hoan khàn hẳn đi, nói từng chữ một: “Huynh đã hại muội. Huynh có lỗi với muội.”


Đột nhiên Linh Linh vụt nắm tay Lý Tầm Hoan: “Huynh rất tốt với muội. Người hại muội không phải là huynh, chính là hắn.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Là hắn sao?”


Nước mắt Linh Linh chảy như mưa: “Hắn đã lừa muội, nhưng muội... lại không lừa được huynh.”
Lý Tầm Hoan ấp úng: “Muội không....”


Những ngón tay của Linh Linh bấm sâu vào da thịt của Lý Tầm Hoan, cắt lời chàng: “Muội đã bị lừa... đã thất thân với huynh ấy... trong lúc chờ đợi huynh... Muội chỉ hận sao mình không đủ dũng khí nói cho huynh biết...”


Giọng nói của nàng đột nhiên khá rõ ràng, hình như đã có chút sinh cơ. Nhưng Lý Tầm Hoan biết, đó chỉ là hồi quang phản chiếu. Nếu Linh Linh không phải là một cô nương trẻ tuổi, nhất định không thể sống được đến bây giờ.


Linh Linh nói một cách đau khổ: “Muội đã cố không ch.ết, cố giãy giụa mà sống cho tới bây giờ, chính là vì muốn nói những lời này với huynh. Chỉ cần huynh hiểu được, thì muội ch.ết cũng cam lòng.”


Lý Tầm Hoan nói rất bình tĩnh: “Huynh không tốt. Đáng lẽ huynh phải bảo vệ muội tốt hơn...”


Linh Linh ngoẹo đầu: “Hắn đã lừa gạt muội nhưng muội không oán hận hắn. Muội biết sớm muộn gì hắn cũng bị quả báo, so với cái ch.ết của muội còn thảm khốc gấp trăm ngàn lần.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Là hắn...”


Câu này còn chưa nói xong, đột nhiên A Phi dùng sức đẩy chàng ra. Hắn nhìn trừng vào Linh Linh, nói từng chữ một: “Ngươi dẫn Lữ Phụng Tiên đến đây ư?”
Linh Linh cắn môi.


A Phi hỏi: “Hắn bảo ngươi đưa Lữ Phụng Tiên đến đây ư?”


Đột nhiên, Linh Linh dùng hết sức tàn la lớn lên: “Không sai, chính là Lý huynh. Nhưng huynh có biết tại sao Lý huynh lại làm như thế không? Huynh có biết Lý huynh đã vì huynh, vì sinh mạng của huynh mà làm những chuyện gì rồi không? Vì huynh, Lý huynh đã chẳng tiếc...”


Nói đến đó, âm thanh của Linh Linh đứt đoạn. Nàng đã ngừng thở.
*
* *
Im lặng. Một sự im lặng ch.ết chóc, không có bất cứ cử động nào, không có bất cứ âm thanh nào.


Nếu không phải gió vẫn còn đang thổi, dường như trời đất cũng mất hết sinh cơ mà biến thành một nấm mồ, một nấm mồ đủ lớn để chôn được tất cả sinh mạng trong thế gian.


Nhưng gió cũng rất thê lương, tiếng gió có thể làm vỡ nát lòng người.
Không biết sau bao lâu, A Phi từ từ đứng thẳng người lên. Nhưng hắn không đối diện với Lý Tầm Hoan.


Hình như hắn không muốn nhìn Lý Tầm Hoan, chỉ hỏi một cách lạnh lùng: “Tại sao huynh phải làm như thế?”


Câu hỏi này, đáng lẽ Lý Tầm Hoan trả lời rất dễ, nhưng chàng không nói một lời nào. Chàng biết, có những lời mà khi nói ra, không những làm cho người khác phải thương tâm mà cũng làm cho chính mình phải đau lòng.


A Phi vẫn không quay lại, nói thật chậm: “Huynh cho rằng nàng có thể làm ta sa sút hay sao? Huynh cho rằng chỉ cần rời khỏi nàng là ta sẽ phấn chấn trở lại hay sao? Nhưng huynh có biết không, nếu không có nàng thì thật sự ta không thể tiếp tục sống.”


Lý Tầm Hoan ảm đạm nói: “Ta chỉ hy vọng ngươi không bị lừa gạt, chỉ mong ngươi tìm được một người xứng đáng để ngươi yêu. Như thế... ngươi sẽ có thể quên hết những chuyện bất hạnh này.”


Ngực của A Phi vẫn thở đều, nhưng giọng nói đã có phần kích động: “Huynh cho rằng nàng đã lừa gạt ta? Huynh cho rằng nàng không đáng để ta yêu?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta chỉ biết, ngay từ thuở đầu, nàng chỉ mang đến cho ngươi toàn là bất hạnh.”
A Phi hỏi: “Làm sao huynh biết ta hạnh phúc hay bất hạnh?”


Hắn đột nhiên quay mình lại, nhìn trừng trừng vào Lý Tầm Hoan, nói một cách giận dữ: “Huynh tưởng mình là ai? Huynh nhất định phải can thiệp vào tư tưởng của ta, làm chủ vận mệnh của ta ư? Không đáng đâu! Huynh chỉ là một kẻ ngốc, tự mình lừa gạt mình, xô người mình yêu nhất vào hỏa ngục mà không tiếc, lại còn tưởng rằng mình làm như thế là cao thượng, là vĩ đại.”


Mỗi tiếng nói của hắn đều như một cây kim nhọn đâm vào trái tim của Lý Tầm Hoan. Trên đời này, có lẽ không một lời nào khác có thể làm thương tổn chàng đến thế.


A Phi nghiến chặt răng, tiếp: “Cứ cho là nàng đã mang bất hạnh đến cho ta, nhưng còn huynh thì sao? Huynh đã mang lại cho người khác những gì? Cuộc đời hạnh phúc của Lâm Thi Âm đã đứt đoạn trong tay huynh, huynh còn chưa thấy đủ hay sao? Còn muốn dứt đứt nốt hạnh phúc của ta ư?”


Tay của Lý Tầm Hoan run rẩy, chàng chưa kịp khom mình xuống đã ho ra máu.
A Phi nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan bằng con mắt lạnh nhạt, thật lâu sau mới quay lưng lại, sải bước bỏ đi.


Cơn ho của Lý Tầm Hoan còn chưa dứt, chàng đã cố đứng lên chạy theo, đưa tay cản trước mặt A Phi.
A Phi hỏi: “Huynh còn muốn gì?”


Lý Tầm Hoan dùng tay áo chùi máu bên khóe, thở hổn hển nói: “Ngươi... ngươi định đi tìm cô ấy ư?”
A Phi đáp: “Đúng vậy.”
Lý Tầm Hoan nói: “Huynh không thể đi được.”
A Phi hỏi: “Ai nói thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta nói. Cho dù ngươi có thể đem nàng về được, thì cũng chỉ là đem đau khổ về mà thôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ hủy mất cuộc đời của ngươi. Ta không thể nhìn ngươi bị hủy hoại vào tay con người ấy.”


A Phi siết tay thật chặt. Lý Tầm Hoan nói một câu, hắn lại siết chặt thêm một chút. Những khớp ngón tay của hắn vì dùng quá sức mà trắng lại, sắc mặt hắn còn trắng hơn, vằn đỏ nổi đầy trong đôi mắt, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Bây giờ hai người xa nhau, ngươi khó tránh khỏi đau khổ, nhưng chỉ khổ trong một lúc. Nếu hai người ở chung, thì ngươi sẽ đau khổ suốt đời. Những việc khác ngươi đều thấy rất rõ ràng, nhưng tại sao đối với việc này ngươi...”


A Phi vụt ngắt lời chàng, nói từng tiếng một: “Huynh đã là bằng hữu của ta.”
Lý Tầm Hoan đáp. “Đúng vậy”
A Phi nói: “Cho đến bây giờ, huynh vẫn là bằng hữu của ta.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng vậy.”


A Phi nói: “Còn sau này thì không phải nữa.”
Lý Tầm Hoan đổi sắc mặt, thê thảm hỏi: “Tại sao?”
A Phi đáp: “Tại vì ta có thể nhẫn nại nghe huynh nhục mạ ta, nhưng không thể chịu đựng được khi huynh nhục mạ nàng.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi cho rằng ta đang nhục mạ cô ấy ư?”


A Phi nói: “Ta đã cố nhịn đến bây giờ, bởi vì chúng ta đã là bằng hữu. Nhưng nếu huynh còn nhục mạ nàng một lời nữa, thì câu nhục mạ đó phải dùng máu mà rửa mới sạch.”


Có lẽ vì tức giận mà toàn thân hắn run rẩy, nói từng chữ một: “Bất luận đó là máu của huynh hay là máu của ta, thì cũng phải dùng máu để rửa sạch.”


Lý Tầm Hoan cảm thấy trúng một đòn rất nặng vào ngực. Chàng gượng gạo lùi lại từng bước, lùi tới cửa. Chàng lại ôm ngực mà ho, nhưng không nghe thấy tiếng ho vì răng của chàng đang nghiến thật chặt, môi cũng đang mím thật chặt.


Máu tươi đang từ khóe miệng ngậm chặt của chàng rỉ ra.


A Phi không nhìn chàng cái nào nữa, nói nhỏ: “Bây giờ ta đi tìm nàng, bất luận như thế nào cũng phải tìm nàng. Mong rằng huynh không đi theo, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo. Nếu không, huynh sẽ hối hận suốt đời.”


Nói xong câu này, hắn đi ra ngoài. Hắn đi thẳng một mạch, không hề quay đầu lại.
*
* *


Nước mắt vốn có vị mặn. Nhưng cũng có loại nước mắt chảy ngược vào trong bụng, nước mắt đó không mặn, mà có vị đắng.


Máu cũng vốn có vị mặn. Nhưng khi lòng dạ của con người đã vỡ nát, thì những giọt máu trong lòng lại còn chua cay hơn nước mắt nhiều.


Lý Tầm Hoan không biết đã ho bao lâu, tay áo đã bị nhuộm đỏ. Lưng của chàng hình như không thể thẳng lên được nữa.


Chợt Lý Tầm Hoan nhìn đến những dấu chân dưới đất, những dấu chân nhuộm máu ngoài cửa. Lòng bàn tay của chàng đột nhiên lạnh ngắt.


A Phi nhất định có thể tìm được nàng, vì Lâm Tiên Nhi biết cách cố ý để lại đầu mối cho hắn tìm.


Hắn cũng không cần phải có nhiều dấu vết, vì trong máu của hắn đã có bản năng theo dõi, còn nhạy cảm hơn cả chó săn.
Nhưng tìm được là một chuyện, còn sau khi tìm được thì chuyện gì sẽ xảy ra?


Chắc chắn A Phi phải quyết chiến một trận sinh tử với Lữ Phụng Tiên, vì Lâm Tiên Nhi rất thích thấy nam nhân phải liều mạng vì nàng. Nghĩ đến chuyện ấy, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Lý Tầm Hoan chảy ra.


A Phi bây giờ, chưa chắc đã là đối thủ của Lữ Phụng Tiên. Người có thể cứu được A Phi, chỉ có Lý Tầm Hoan.


Nhưng... “Mong rằng huynh không đi theo, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi theo. Nếu không, huynh sẽ hối hận suốt đời.” Lời nói của A Phi, trước giờ vốn không thay đổi.


Huống hồ bây giờ đêm đã quá khuya, Lý Tầm Hoan lại không có bản năng săn đuổi như A Phi, dù có đi theo cũng chưa chắc đuổi kịp.
Lý Tầm Hoan gượng đứng lên, ôm thi thể của Linh Linh lên giường, dùng vải đậy lại.


Cho dù sự việc ra sao, chàng cũng phải đuổi theo. Chàng đã quyết tâm như thế.


Cho dù A Phi không còn xem chàng là bằng hữu, chàng vĩnh viễn vẫn là bằng hữu của A Phi. Tình bằng hữu của chàng tuyệt không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.


Cũng như tình yêu của chàng, cho dù biển cạn đá mòn, lòng của chàng vẫn không thay đổi.
“Thi Âm, Thi Âm, bây giờ muội sống ra sao?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem