Chương 0052: Cạm bẫy

Gã ăn mày lắc đầu nói: “Ta không quen ai cả, cũng không có ai quen biết ta.”


Tên này quả là ngớ ngẩn, chỉ nói một câu đơn giản mà phải ngắc ngứ, lặp lại rất nhiều lần. Hơn nữa, giọng nói của gã lại rất mơ hồ, cứ như đang ngậm một quả trứng trong miệng.


Lý Tầm Hoan đang định tìm cách khác làm quen để hỏi chuyện hắn, thì hắn vụt luồn dưới nách chàng, rồi co giò chạy trốn.


Hắn chạy rất nhanh, nhưng không phải là người có luyện khinh công. Ăn mày khắp thiên hạ đều chạy rất nhanh, không chừng đây là bản lãnh duy nhất của bọn ăn mày.
Nhưng dĩ nhiên là Lý Tầm Hoan chạy nhanh hơn hắn.


Gã ăn mày vừa chạy vừa la lên: “Ngươi muốn gì? Muốn giật thỏi bạc của ta ư?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười, giật phắt thỏi bạc trong tay hắn.
Hắn la ỏm tỏi: “Bớ người ta, ăn cướp, ăn cướp...”


May mà con đường này vắng ngắt không một bóng người, không thì Lý Tầm Hoan cũng không biết phải làm sao. Cướp bạc của ăn mày, rõ ràng là đạo tặc hạ lưu bật nhất.




Gã ăn xin càng kêu to: “Mau trả thỏi bạc đó cho ta, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Chỉ cần huynh trả lời ta mấy câu hỏi, chẳng những ta trả lại khúc bạc này cho huynh, mà còn tặng thêm một thỏi lớn.”


Gã ăn mày chớp mắt mấy cái, hình như suy nghĩ rất lâu rồi mới gật đầu: “Được. Ngươi hỏi cái gì?”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Huynh có phải là bằng hữu của Thiết Truyền Giáp không?”


Gã ăn mày lắc đầu: “Ta không có bằng hữu bằng tả chi hết. Người phải đi xin ăn cực khổ như ta, thì làm sao mà có bạn bè?”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì tại sao huynh phải giúp đỡ cho Thiết huynh?”


Gã ăn mày lắc đầu lia lịa: “Bất cứ là ai ta cũng không giúp đỡ. Cũng chẳng có ai giúp đỡ cho ta hết.”
Lý Tầm Hoan im lặng một chút, rồi hỏi: “Hôm nay huynh có gặp một người to lớn, da đen, có râu quai nón hay không?”


Gã ăn mày nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Hình như ta đã thấy một người như thế.”
Lý Tầm Hoan cả mừng hỏi: “Huynh thấy người ấy ở đâu?”
Gã ăn mày đáp: “Ở trong nhà cầu.”


Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Trong nhà cầu ư?”


Gã ăn mày nói: “Nhà cầu chính là nơi để đại tiện đó. Ta đang đại tiện thì thằng ngốc đó đột nhiên xông vào, hỏi ta có muốn kiếm tiền uống rượu không.”


Lý Tầm Hoan cười: “Ai mà chẳng muốn kiếm tiền uống rượu?”
Gã ăn mày nói: “Nhưng ta thấy thằng ngốc đó ăn mặc còn rách nát hơn ta, làm sao có tiền cho ta mua rượu uống được?”


Lý Tầm Hoan lại cười: “Ai càng có nhiều tiền càng thích giả nghèo giả đói. Ngươi không biết hay sao?”


Gã ăn mày đáp: “Ngươi nói đúng lắm. Thằng ngốc đó lấy ra một thỏi bạc đưa cho ta xem. Ta bèn hỏi hắn, phải làm thế nào để được thỏi bạc này.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Người ấy nói như thế nào?”


Gã ăn mày mỉm cười đáp: “Ta cứ tưởng hắn phải bắt ta làm gì khổ sở lắm, nào ngờ hắn chỉ muốn ta đổi y phục cho hắn, rồi cúi đầu đi ra, tuyệt đối không được ngẩng mặt lên.”


Lý Tầm Hoan cười nói: “Thỏi bạc này quả là dễ lấy.”
Lần này Lý Tầm Hoan vui vẻ thật sự. Chàng không ngờ con người như Thiết Truyền Giáp mà cũng biết dùng kế Kim Thiền Thoát Xác, thật là một chuyện đáng mừng.


Gã ăn mày cười khoái chí: “Quả là dễ lấy. Thằng ngốc đó quả là ngốc nghếch.”
Lý Tầm Hoan cười nói: “Ta cũng ngốc nghếch, mà tiền bạc của ta còn dễ lấy hơn người ấy rất nhiều.”


Gã ăn mày hỏi: “Thật ư?”
Lý Tầm Hoan lôi hết tiền bạc trong người ra. Lúc chàng đem gia tài ra phân tán, Thiết Truyền Giáp đã bắt buộc chàng giữ lại một số để chi dụng hàng ngày.


Mấy năm nay, nếu chàng không có số tiền đó thì đừng nói tới uống rượu, ngay cả ăn cơm cũng đã khó rồi. Đây cũng là một chuyện khiến chàng phải nhớ ơn Thiết Truyền Giáp.


Gã ăn mày nhìn những thỏi bạc trên tay Lý Tầm Hoan bằng cặp mắt thèm thuồng.
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Chỉ cần huynh dẫn ta đi tìm con người ngốc nghếch đó, ta sẽ tặng huynh hết số bạc này.”


Gã ăn mày lập tức đáp: “Được lắm, ta dẫn ngươi đi. Nhưng ngươi phải đưa bạc cho ta trước đã.”


Lý Tầm Hoan lập tức đưa hết bạc cho hắn. Chỉ cần có thể tìm được Thiết Truyền Giáp, đừng nói là đưa tiền bạc, dù phải móc cả trái tim ra đưa, chàng cũng đồng ý.


Gã ăn mày cười đến văng cả nước dãi, vừa quơ tay quơ chân nhét những thỏi bạc vào bọc, vừa nói: “Số bạc này nhất định là ngươi ăn cắp được, nếu không thì sao dễ cho người khác đến thế?”


Lúc hắn vơ lấy những thỏi bạc, đương nhiên có lúc phải chạm vào tay Lý Tầm Hoan.


Bàn tay của hắn vừa chạm vào tay của Lý Tầm Hoan, năm ngón tay đột nhiên móc lại với nhau. Lý Tầm Hoan bỗng cảm thấy bàn tay này biến thành một cái vòng sắt. Rồi cả thân thể chàng bị tung lên không.


Thủ pháp của gã ăn mày không những nhanh đến kinh người, mà đã thi triển đến bốn môn công phu đáng sợ.


Khi bàn tay của hắn vừa chạm vào tay Lý Tầm Hoan, lập tức vận dụng nội công Nhiễm Y Thập Bát Điệp của nội gia chính tông, bất cứ ai bị chạm vào cũng khó giãy ra ngay được.


Kế đó, hắn đã sử dụng Thất Thập Nhị Lộ Cầm Nã Thủ của phái Võ Đang để nắm lấy cổ tay Lý Tầm Hoan. Bất cứ ai đã bị nắm giữ mạch môn, dù chân lực có cao cũng không thể vận dụng được.


Sau đó, hắn lại dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ để bẻ trật khớp xương tay Lý Tầm Hoan.


Cuối cùng, hắn lại dùng một đòn đấu vật của dân ngoài biên ải, bất cứ ai đã bị nhấc lên rồi liệng xuống đất thì đừng hòng bò dậy được nữa.


Bốn loại công phu này, loại của Thiếu Lâm, loại của Võ Đang, loại là nội gia chính tông, loại là thủ pháp ngoài biên ải, loại nào cũng không dễ học đến nơi đến chốn. Dù có học được cũng không phải dễ luyện thành, tối thiểu cũng mất chín mười năm khổ luyện.


Nhưng gã ăn mày này đã sử dụng bốn loại công phu đó tới mức Lô Hỏa Thuần Thanh, trọn vẹn mười phần.


Lý Tầm Hoan dù có nghi ngờ hắn không phải là người tầm thường, cũng không tưởng nổi hắn lại là một cao thủ như thế. Mà nếu chàng nhận ra hắn là kẻ thân mang tuyệt kỹ, thì không thể nghĩ rằng hắn đột nhiên ám toán mình. Trong đời chàng, có lẽ đây là lần đầu tiên phải hoảng sợ đến như thế.


Cuối cùng Lý Tầm Hoan bị quăng xuống dưới đất như một con cá ch.ết, hoa cả mắt, như muốn xỉu ngay tại chỗ. Đến khi ba mươi sáu ngôi sao nhảy múa trước mắt từ từ mất đi, chàng mới thấy rõ khuôn mặt gã ăn mày đang mỉm cười, cúi xuống nhìn chàng, chỉ dùng một tay nắm cổ chàng đè xuống đất.


Người này là ai? Tại sao lại ám toán mình? Hắn đã nhận ra mình từ lúc nào? Hắn có quan hệ gì với Thiết Truyền Giáp không?


Lý Tầm Hoan tuy có rất nhiều nghi vấn, nhưng không nói một câu. Trong tình cảnh này, chàng biết im lặng là tốt nhất.
Gã ăn mày lên tiếng hỏi: “Tại sao ngươi không nói gì?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Nếu huynh đang bị người ta đè cổ xuống đất, chắc cũng chẳng có chuyện gì để nói.”


Gã ăn mày nói: “Nếu có người ám toán ta, lại nắm cổ ta đè xuống, ta nhất định phải lôi tổ tiên mười tám đời của hắn ra mà thóa mạ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Mắt ta không mù, nhưng lại nhìn không ra huynh là một cao thủ võ lâm thân mang tuyệt kỹ, nếu cần thóa mạ thì phải thóa mạ chính mình trước hết.”


Gã ăn mày lắc đầu cười: “Ngươi quả là cổ quái, đến mức ta chưa từng thấy bao giờ. Để ngươi nói thêm hai câu nữa, chắc chắn mặt ta sẽ phải đỏ lên.”


Hắn đột nhiên lớn tiếng nói: “Người này là đại quân tử, đại hảo nhân. Trước nay ta vốn không thích ở cạnh người như thế này. Bọn ngươi không ra đây nhanh, thì ta không giữ hắn nữa đâu.”


Thì ra hắn còn có đồng đảng. Thật sự Lý Tầm Hoan vẫn chưa đoán được đồng đảng của hắn là ai.
Chỉ nghe một tiếng “À”, rồi một cánh cửa bên cạnh chợt mở, sáu bảy người bước ra.


Khi nhìn thấy những người này, Lý Tầm Hoan lại càng kinh hãi. Thì ra mọi chuyện từ nãy đến giờ đều là cạm bẫy, bọn chúng đã sắp đặt rồi.


Người đầu tiên bước ra từ cái cửa nhỏ đó, chính là lão thầy bói mù. Theo sau lão là mụ chột, đại hán áo xanh, tên bán đậu hũ chiên...


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, cười khổ nói: “Diệu kế, diệu kế. Thán phục, thán phục.”
Trên mặt lão thầy bói vẫn chẳng biểu lộ gì, lạnh lùng đáp: “Không dám.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Thì ra vị cao thủ này không dính líu gì đến Thiết Truyền Giáp ư?”
Lão thầy bói nói chậm rãi: “Dĩ nhiên là có dính líu, chỉ có điều...”


Gã ăn mày nói xen vào: “Ta chưa gặp Thiết Truyền Giáp, cũng không biết hắn là người thế nào. Vừa rồi ta cùng họ diễn vở kịch này, chỉ là diễn cho một mình ngươi xem thôi.”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Vở kịch này thật là xuất sắc.”
Lão thầy bói nói: “Quả là xuất sắc thật. Nếu không thì làm sao dụ được Lý Thám Hoa?”


Lý Tầm Hoan nói: “Thì ra quí vị đã biết ta là ai, lại đã nhìn thấy ta từ lâu rồi.”
Lão thầy bói nói: “Ngươi chưa vào thành thì đã có người nhìn thấy rồi.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Sao các vị nhận được ta?”
Lão thầy bói nói: “Tuy chúng ta không quen biết ngươi, nhưng có bạn bè quen biết ngươi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Quí vị đã không quen biết ta, sao lại chiếu cố ta như thế?”


Lão thầy bói mù đáp: “Chỉ vì Thiết Truyền Giáp.”


Sắc mặt lão vốn lạnh nhạt, bỗng dưng nở một nụ cười nham hiểm, nói tiếp: “Bọn ta nhớ hắn vô cùng, khổ nỗi là kiếm không ra hắn. Nếu hắn biết được Lý Thám Hoa đang ở cùng bọn ta, chắc chắn dù xa ngàn dặm cũng sẽ đến cùng hội diện.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Nếu Thiết huynh không đến, thì các vị chẳng phí tâm lực quá ư?”


Lão thầy bói mù trở lại lạnh nhạt, đáp: “Việc của hắn, ngươi nhất định phải lo, thì việc của ngươi, hắn cũng không thể nào bỏ được. Quan hệ giữa hai ngươi, bọn ta hiểu rất rõ, nên mới thi hành diệu kế này.”


Lý Tầm Hoan cười lạnh: “Các hạ nghĩ ra một kế tuyệt diệu như thế, thật không phải dễ dàng.”


Lão thầy bói mù im lặng một chút, rồi nói chậm rãi: “Nếu ta có nhiều mưu trí như thế, thì cặp mắt này không đến nỗi bị mù.”
Lý Tầm Hoan nói: “Té ra người bày mưu không phải là các hạ.”


Lão thầy bói mù nói: “Không phải.”
Gã ăn mày mỉm cười lên tiếng: “Cũng không phải là ta. Trước nay ta vốn có một cái tật, cứ nghĩ đến chuyện hại người là đau đầu muốn ch.ết.”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu, rồi nói: “Thì ra sau lưng quí vị còn có người chủ mưu...”
Lão thầy bói nói: “Ngươi không cần hỏi ông ấy là ai. Dù sao ngươi cũng sắp gặp ông ấy rồi.”


Cây trúc trượng trong tay lão vung lên, điểm nhanh vào huyệt Hoàn Khiêu hai bên đầu gối Lý Tầm Hoan, rồi nói lạnh nhạt: “Khi ngươi gặp ông ấy, không chừng sẽ cảm thấy sống trên đời là uổng phí, ch.ết sớm đi còn hơn.”


*
* *
Cửa tuy hẹp, nhưng tường rất cao. Khu vườn âm u, hoàn toàn không có bóng người.


Con đường quanh co dẫn đến một hành lang, lại đi rất lâu mới đến đại sảnh phía trước. Sau bình phong có một người dõng dạc cười nói: “Các vị đã mời nghĩa đệ của ta đến đây rồi sao?”


Nghe giọng nói này, Lý Tầm Hoan chợt bủn rủn tay chân.
Đây chính là tiếng nói của Long Tiêu Vân. Người chủ mưu trong vụ này lại là Long Tiêu Vân.


Lão thầy bói dừng chân trước bình phong, nói giọng trầm trầm: “Tại hạ may mắn mà không nhục mệnh, đã đưa được Lý Thám Hoa về.”


Câu nói chưa dứt, sau tấm bình phong đã bước ra một người ăn mặc cực kỳ sang trọng, béo tốt hồng hào, không phải là Long Tiêu Vân thì là ai nữa?


Vừa bước ra, Long Tiêu Vân đã nắm lấy tay của Lý Tầm Hoan cười nói: “Mới đây đã cách biệt hai năm, Lý hiền đệ có nhớ đại ca lắm không?”


Lý Tầm Hoan cũng mỉm cười đáp: “Đại ca nếu muốn gặp tiểu đệ thì chỉ cần nhắn một tiếng, tiểu đệ lập tức đến ngay, hà tất phải làm phiền nhiều vị bằng hữu đến thế.”


Gã ăn mày bật cười to, vỗ tay nói: “Hay lắm! Nói hay lắm! Ngay cả mặt ta cũng phải đỏ rồi. Người nào phải nghe câu nói này mà không đổi sắc mặt, ta thật sự khâm phục.”


Nhưng Long Tiêu Vân như bị điếc, như không nghe thấy mấy câu này. Hắn vẫn nắm chặt tay của Lý Tầm Hoan, vui vẻ nói: “Ta đã đoán biết hiền đệ đến đây, nên đã chuẩn bị bữa tiệc tẩy trần. Huynh đệ ta nhiều năm không gặp, bữa nay phải uống một bữa thật là sảng khoái.”


Hắn vừa đỡ Lý Tầm Hoan đứng dậy, vừa mỉm cười với khách: “Xin mời các vị nhập tiệc, xin mời, xin mời.”


Chân của lão thầy bói mù như bị dính chặt xuống đất. Lão không động đậy, dĩ nhiên huynh đệ của lão cũng không động đậy.
Long Tiêu Vân mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ quí vị không nể mặt ta hay sao?”


Lão thầy bói mù nói chậm rãi: “Bọn tại hạ đã đồng ý làm việc này cho Long đại gia, hoàn toàn chỉ vì Thiết Truyền Giáp. Bây giờ thì nhiệm vụ của bọn tại hạ đã xong, chỉ mong lúc Thiết Truyền Giáp đến thì Long đại gia đừng quên thông báo cho bọn tại hạ.”


Mặt lão trầm xuống, lạnh lùng nói tiếp: “Còn rượu của Long đại gia, thật tình bọn tại hạ không dám uống. Bằng hữu của Long đại gia như thế, thật tình bọn tại hạ không dám sánh ngang để cùng ngồi uống rượu.”


Cây trúc trượng của lão chống xuống đất, bước ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Quả nhiên tiệc rượu đã bày sẵn trong đại sảnh.


Thức ăn đều là sơn trân hải vị, rượu cũng là mỹ tửu trúc thanh. Những bữa tiệc hào phóng của Long Tứ Gia đã nổi tiếng trong giang hồ.


Gã ăn mày không hề khách sáo, ngồi ngay thủ tọa, ngang nhiên nói: “Thật ra ta cũng muốn đi, nhưng một bữa tiệc thịnh soạn như thế này mà bỏ đi không ăn, thì thật là đáng tiếc.”


Đột nhiên hắn nâng chén rượu lên, hướng về Lý Tầm Hoan nói: “Ngươi cũng nên uống một chén. Rượu của hạng người này không uống cũng phí, mà uống cũng phí.”


Long Tiêu Vân lắc đầu, mỉm cười: “E rằng hiền đệ chưa quen vị Hồ đại hiệp này.”
Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Hồ đại hiệp ư? Có phải tôn danh là Bất Quy không?”


Gã ăn mày cười nói: “Đúng lắm! Hồ Bất Quy là ta, ta là Hồ Bất Quy. Miệng của ngươi thì gọi ta là Hồ đại hiệp, nhưng trong bụng người nhất định đang nghĩ: Thì ra đây là lão Hồ điên, thảo nào hắn nói chuyện điên điên, hành sự khùng khùng. Có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Đúng thế.”


Hồ Bất Quy cười lớn: “Hay lắm! Con người của ngươi thật là hay, e chừng cũng là một gã điên. Nếu ngươi không điên, nhất định không thể kết bằng hữu với con người như Long Tiêu Vân. Có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười không đáp.


Hồ Bất Quy nói tiếp: “Nhưng ngươi đừng bao giờ tưởng rằng ta là bằng hữu của hắn. Lần này ta giúp hắn để trả một món nợ ân tình. Sau khi làm xong việc này, ta với hắn hoàn toàn không có liên quan gì nữa.”


Đột nhiên hắn đập tay xuống bàn, nói lớn: “Chỉ có điều, việc này chẳng có chút xíu nào quang minh chính đại. Ta thật là xấu hổ, thật là kém cỏi, thật là khốn nạn, thật chẳng ra gì.”


Vừa nói, hắn vừa tát vào mặt mình mười mấy cái, rồi gục xuống bàn khóc rống lên.
Long Tiêu Vân như đã quen thấy cái khùng của hắn, không hề đếm xỉa đến, coi như không nhìn thấy.


Nhưng Lý Tầm Hoan thì không thế. Chàng cảm thấy có cái gì đó không thể bỏ qua được, mỉm cười nói: “Chiêu cuối cùng của Hồ huynh, tại hạ dù có đề phòng cũng không tránh nổi.”


Nhưng Hồ Bất Qui lại vỗ bàn giận dữ: “Thúi lắm! Thúi lắm! Thúi đến ch.ết người! Nếu ta không dùng hạ kế thì sao mà chạm được vào ngươi? Ta hại ngươi, mà ngươi còn an ủi ta, còn nghĩa lý gì nữa.”


Lý Tầm Hoan chỉ còn cách làm thinh, không nói gì nữa.


Hồ Bất Quy lảm nhảm một mình: “Con người của ta thần hồn bất định, vui giận bất thường, hắc bạch bất phân, lúc điên lúc tỉnh, lúc khóc lúc cười, con mẹ nó, thật không phải là người.”


Đột nhiên hắn trợn mắt lên, nhìn Long Tiêu Vân nói: “Nhưng ngươi so với ta thì lại không bằng, thằng con của ngươi lại càng chẳng ra gì. Rõ ràng nó có hai chân, thế mà phải bắt chước con chó bò lết dưới gầm bàn. Chẳng lẽ nó không biết ăn thịt nên phải bò dưới gầm bàn để nhặt xương hay sao?”


Ngay cả Long Tiêu Vân cũng không nén nổi, đỏ mặt cúi nhìn xuống gầm bàn. Quả nhiên Long Thiếu Vân đang chui dưới gầm bàn, tay cầm một con dao, đã bò gần tới chỗ Lý Tầm Hoan.


Long Tiêu Vân thò tay xuống nắm cổ Long Thiếu Vân kéo lên, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Long Thiếu Vân lại không thay đổi, ung dung đáp: “Đại trượng phu phải ân oán phân minh. Gia gia thấy có đúng không?”


Long Tiêu Vân đáp: “Dĩ nhiên là đúng.”


Long Thiếu Vân nói tiếp: “Anh hùng hảo hán trên giang hồ thường nói, có thù phải báo, có ân phải trả. Hắn đã phế hết võ công của con, bắt con tàn phế trọn đời. Hôm nay con muốn cắt gân hai chân của hắn, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi mà.”


Mặt Long Tiêu Vân tái nhợt, hỏi: “Ngươi muốn trả thù ư?”
Long Thiếu Vân đáp: “Đúng lắm.”
Long Tiêu Vân lớn tiếng: “Nhưng ngươi có biết đó là ai không?”


Long Thiếu Vân đáp: “Con chỉ biết hắn là kẻ thù của...”


Nó nói chưa dứt câu, Long Tiêu Vân đã tát vào mặt nó luôn mấy cái, giận dữ nói: “Ngươi phải biết ông ấy là nghĩa đệ bát bái chi giao của phụ thân. Bất luận ông ấy có giáo huấn con cách nào cũng là hợp lẽ. Ngươi không được tính chuyện phục thù, không được vô lễ với ông ấy.”


Long Thiếu Vân đột nhiên bị đánh, ngẩn ra một lúc, rồi tròng mắt bỗng xoay chuyển, mặt tươi lên. Nó bỗng quì xuống trước mặt Lý Tầm Hoan nói: “Điệt nhi biết lỗi rồi. Điệt nhi còn nhỏ dại, xin Lý thúc thúc thứ lỗi cho điệt nhi một lần.”


Lý Tầm Hoan cảm thấy trong lòng chua xót, chưa biết nói gì thì Hồ Bất Qui đã nhảy chồm chồm, lớn tiếng: “Thật ta hết chịu nổi hai cha con tên này. Ta muốn ói, muốn ói...”
Hắn vừa hô hoán om sòm, vừa xông ra ngoài.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem