Chương 0049 : Người biết làm ăn

Lâm Tiên Nhi nói tới đây, nước mắt đã chảy xuống. Nàng nghẹn ngào tiếp: “Huynh cũng biết mà, muội đã nghe lời huynh mà đem tất cả tiền bạc trước kia đem phát cho người nghèo hết rồi. Chẳng lẽ huynh không tin ư?”


A Phi thở dài, dịu giọng: “Không phải là không tin, nhưng... nhưng lẽ ra ta phải lo lắng cho muội đầy đủ, thế mà lại bắt muội phải chịu khổ.”


Lâm Tiên Nhi đứng sau lưng ôm ghì lấy, gục đầu lên vai chàng, nước mắt ròng ròng nói: “Muội biết huynh thật sự tốt với muội, trước nay chưa có ai tốt với muội như thế. Nhưng tình cảm giữa hai ta đã như thế rồi, sao còn phân biệt cái gì là của muội, cái gì là của huynh? Ngay cả trái tim của muội cũng thuộc về huynh rồi, chẳng lẽ huynh không thấy hay sao?”


A Phi nhắm mắt lại, nắm chặt lấy bàn tay nàng. Chàng chỉ cần được mãi mãi nắm lấy bàn tay này là đủ, không mong muốn gì hơn nữa.
*
* *
Cuối cùng thì A Phi cũng đã ngủ mê.


Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ rút tay mình ra khỏi tay A Phi. Nàng đứng bên mép giường, lẳng lặng nhìn gã thiếu niên này một hồi lâu, trên miệng bỗng nhếch một nụ cười.
Nụ cười diễm lệ tuyệt vời, nhưng cực kỳ tàn bạo.


Rồi nàng rón rén ra khỏi phòng, nhẹ tay khép cửa lại, quay về phòng mình, mở một chiếc rương nhỏ bằng gỗ, lấy ra một cái bình gỗ rất nhỏ.




Nàng rót một cốc nước, rồi đổ từ cái bình gỗ ra một ít bột màu bạc óng ánh, uống với nước trà. Ngày nào nàng cũng uống thứ bột màu bạc này, không quên bao giờ.


Đây là bột trân châu được mài ra, nghe nói nếu uống mỗi ngày thì giữ được nhan sắc nữ nhân muôn thuở chẳng phai tàn.


Nữ nhân càng đẹp thì lại càng sợ già, tìm hết cách để bảo vệ tuổi thanh xuân của mình. Nhưng có thứ linh dược nào giữ cho nữ nhân trẻ mãi không già được đâu?


Nhìn cái bình gỗ nhỏ trong tay, Lâm Tiên Nhi bất giác mỉm cười. “Giá mà A Phi biết được cái bình bột trân châu này đáng giá bao nhiêu tiền, chắc chắn hắn phải giật mình hoảng sợ.”


Nàng hiểu rõ ràng nam nhân rất dễ bị lừa gạt, nhất là bởi nữ nhân mà họ đang yêu. Chính vì thế, nàng luôn luôn cảm thấy nam nhân vừa đáng thương hại vừa đáng buồn cười.


Nàng chưa từng gặp một nam nhân nào không bị lừa gạt. Có thể chỉ trừ một người, Lý Tầm Hoan.
Vừa nghĩ đến Lý Tầm Hoan, lập tức lòng nàng trĩu xuống. “Hôm nay đã là mùng năm tháng mười rồi...”


Lý Tầm Hoan đã ch.ết rồi chăng? Tại sao đến nay vẫn chưa nghe tin tức gì?
*
* *
Con đường hẹp ngoài cửa đang vắng tênh. Đêm nay thật nhiều sao, trời rất trong, lại không có trăng. Xa xa, ánh đèn thưa thớt.


Đột nhiên, có tiếng bước chân vọng lại. Hai gã thiếu niên khiêng một chiếc kiệu chạy như bay đến, dừng lại ngay trước cửa.


Lâm Tiên Nhi im lặng bước ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi lên kiệu rồi buông rèm xung quanh xuống. Rèm kiệu kết bằng trúc dẹp, người ngoài nhìn vào không thấy bên trong, nhưng người ngồi trong kiệu có thể thấy bên ngoài rất rõ.


Chiếc kiệu lại được nhấc lên, đi ngược lại theo con đường vừa đến.


Đây không phải là đại lộ, chỉ rẽ hai ba chỗ thì ngay cả ánh đèn leo lét của sơn thôn cũng đã mất hút. Đến lúc này, hai tên khiêng kiệu mới đi chậm lại.


Phía trước là một khu rừng rất rậm rạp, bên trái khu rừng là một ngôi miếu thổ địa, bên phải là một bãi mồ hoang.
Chiếu kiệu dừng lại.


Gã kiệu phu phía trước khom mình rút từ dưới kiệu ra một chiếc đèn lồng, thắp đèn cầy trong đó, đưa lên thật cao. Chiếc đèn lồng màu hồng phấn, có vẽ một đóa hoa mai màu hồng tươi. Lập tức trong rừng, trong bãi mồ hoang, trong ngôi miếu thổ địa có mấy bóng người như những hồn ma, từ bốn hướng chạy lại bên chiếc kiệu.


Bước chân của cả bốn người này đều không chậm, tinh thần phấn chấn, nhưng khi họ phát hiện ngoài mình ra còn có những người khác, thì dáng điệu lập tức thay đổi. Bước chân họ cùng chậm đi, nhìn nhau ra vẻ cảnh giác đề phòng, lại còn có nét thù địch.


Người từ trong rừng bước ra là một gã trung niên có gương mặt tròn trịa, vận y phục khá sang trọng, trông như một thương gia làm ăn phát đạt. Nhưng hắn cử động thật là nhanh nhẹn, chứng tỏ võ công không phải tầm thường.


Từ bãi tha ma đi ra một lượt hai người. Người bên phải là một gã nhỏ con mặc toàn màu đen, bộ điệu lén lút, nhưng khinh công quả là cao diệu.


Người bên trái mặc áo màu xám, vóc dáng trung bình, không cao không thấp, không mập không ốm, phục sức cũng bình thường. Hắn có vẻ là một con người không có gì là đặc biệt, ai nhìn thấy cũng không chú ý. Nhưng khinh công của hắn còn cao hơn cả gã áo đen nhỏ nhắn kia.


Người từ ngôi miếu đi ra là trẻ tuổi nhất, hiên ngang nhất, bước chân trầm ổn, mục quang sáng ngời. Hiển nhiên võ công hắn cao hơn bọn kia. Hắn mặc áo choàng màu lam ngọc, thắt lưng bằng da cá, đeo trường kiếm màu vàng, xem chẳng khác gì một vị công tử.


Đương nhiên Lâm Tiên Nhi biết lai lịch của cả bốn người này. Nàng không xuống kiệu mà cũng chẳng vén rèm, chỉ cất tiếng cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân, rồi nói: “Bốn vị đường xa cực nhọc, mà nơi đây không có rượu tẩy trần, muội thật vô cùng áy náy.”


Bốn người này nghe giọng Lâm Tiên Nhi đều không nén nổi, mặt lộ vẻ cười. Lẽ ra họ phải tranh nhau nói chuyện, nhưng lại chỉ liếc nhìn nhau, chẳng ai nói gì hết.


Lâm Tiên Nhi dịu dàng hỏi: “Muội biết cả bốn vị đều có lời muốn nói, chẳng hiểu ai sẽ nói trước?”


Người có vẻ bình thường nhất trên sắc mặt không lộ vẻ gì, im lặng đứng yên, như không dám tranh tiên với người khác.


Thiếu niên áo lam chau mày lại, chắp tay sau lưng hiên ngang đứng nhìn trời. Hiển nhiên hắn tự cho mình cao hơn bọn kia, nên cũng không tranh giành.


Người trung niên mặt tròn cười toe toét, vòng tay thi lễ với người áo đen, nói: “Xin mời huynh đài lên trước.”
Người áo đen không khách sáo, chỉ lắc người một cái đã đến bên kiệu.


Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Mới hai tháng không gặp mà khinh công của huynh đã tiến triển khá nhiều, thật đáng chúc mừng.”
Người áo đen lộ vẻ đắc ý, ôm quyền nói: “Cô nương quá khen rồi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội nhờ huynh làm giúp hai việc, chắc chắn đã mã đáo thành công. Trước nay, huynh chưa bao giờ để cho muội phải thất vọng mà.”


Người áo đen lấy trong bọc ra một xấp ngân phiếu, đưa lên rồi nói: “Mấy món nợ ở chỗ Phụng Bảo Khánh đã đòi được hết. Đây tổng cộng là chín ngàn tám trăm năm mươi lượng, bằng ngân phiếu của Đồng Phúc Ngân Hàng tại Sơn Tây.”


Lâm Tiên Nhi đưa bàn tay mơn mởn như ngó hành qua rèm kiệu, cầm lấy xấp ngân phiếu. Hình như nàng đếm lướt qua rồi mới cất tiếng cười: “Lần này thật huynh đã quá cực nhọc, muội không biết phải cảm tạ như thế nào mới phải.”


Ánh mắt của người áo đen vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn của Lâm Tiên Nhi, nhìn đến ngơ ngẩn tâm thần. Mất một lúc, hắn mới mỉm cười: “Cảm tạ thì không dám nhận, chỉ mong cô nương thỉnh thoảng nhớ đến tại hạ cũng là quá đủ rồi.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Còn lão già kể chuyện họ Tôn và đứa cháu gái của lão thì sao, chắc huynh cũng đã tìm thấy tung tích của họ rồi chứ?”


Người áo đen cúi đầu xuống, nói hơi lắp bắp: “Tại hạ vẫn theo dõi bọn chúng, nhưng khi đến Quan Trung thì họ bỗng biến đâu mất. Bằng hữu giang hồ suốt một dải Quan Trung cũng không ai nhìn thấy hai người đó nữa, cứ như đột nhiên chui xuống đất vậy.”


Lâm Tiên Nhi không nói gì nữa.


Người áo đen gượng cười, nói tiếp: “Ông cháu của lão già ấy hành tung kỳ bí, tuy không tỏ ra biết võ công, nhưng tại hạ nhất định không tin. Xin cô nương nới cho vài ngày nữa, tại hạ nhất định điều tr.a ra lai lịch của họ.”


Lâm Tiên Nhi lại im lặng một chút, thở dài đáp: “Không cần đâu, muội cũng đã biết huynh không thể theo dõi họ nổi. Chuyện này không hoàn thành, nhưng muội không trách huynh. Đợi một chút, muội sẽ nhờ đến huynh chuyện khác.”


Người áo đen bây giờ mới thở ra nhẹ nhõm, xuôi tay đứng nép sang bên, không nói gì nữa.
Người trung niên mặt tròn vòng tay cười với hai người kia: “Xin thất lễ, thất lễ.”


Hắn bước lại gần kiệu, vẫn vòng tay vô cùng trang trọng.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói: “Người làm ăn buôn bán luôn biết giữ hòa khí. Huynh quả xứng đáng là một đại thương gia.”


Người mặt tròn vái gần tới đất, cười đáp: “Tại hạ chỉ là một tên thuộc hạ sai vặt của cô nương, nếu cô nương không muốn cho cơm thì tại hạ chỉ còn cách cuốn gói mà đi. Hai tiếng thương gia, thật tình tại hạ không dám nhận.”


Lâm Tiên Nhi dịu dàng nói: “Làm gì có chuyện chủ nhân với thuộc hạ, chuyện làm ăn của muội cũng chính là của huynh. Chỉ cần huynh đàng hoàng tử tế, thì chuyện buôn bán này sẽ có một ngày là của huynh.”


Người mặt tròn càng cười rạng rỡ hơn, khom lưng nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương...”


Hắn “đa tạ” luôn mấy tiếng, rồi mới lấy trong bọc ra một xấp ngân phiếu, hai tay trình lên, nói: “Đây là số lãi của năm ngoái, cũng là ngân phiếu của Đồng Phúc Ngân Hàng. Xin cô nương nhận lấy.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Thật cực nhọc cho huynh quá. Muội đã biết mà, huynh chẳng những ngay thẳng đáng tin, lại còn giỏi giang tháo vát.”


Nàng nhận lấy ngân phiếu, miệng nói tay đếm. Vừa đếm xong thì sắc mặt nàng hơi đổi, nụ cười tắt ngấm, lạnh lùng hỏi: “Tại sao chỉ có sáu ngàn lượng?”


Người mặt tròn mỉm cười: “Sáu ngàn ba trăm lượng.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Năm ngoái thu được bao nhiêu?”
Người mặt tròn đáp: “Chín ngàn bốn trăm lượng.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Còn năm kia nữa là bao nhiêu?”
Người mặt tròn lau mồ hôi, ấp úng: “Năm kia hình như... hình như... hơn một vạn.”


Lâm Tiên Nhi cười nhạt: “Bản lãnh của huynh thật không phải nhỏ, có thể rút ruột chuyện làm ăn dần dần như thế. Chắc vài năm nữa, vốn liếng của muội sẽ tiêu tan hết.”


Người mặt tròn không ngừng lau mồ hôi, nói như không thành tiếng: “Hai năm nay, các loại y phục bằng gấm đoạn không được chuộng, còn những loại bình thường thì không lãi được nhiều. Đến mùa xuân sang năm, chắc chắn sẽ có thay đổi.”


Lâm Tiên Nhi lặng thinh một lúc, rồi giọng nói dịu lại: “Muội biết hai năm nay huynh đã cực nhọc nhiều. Huynh nên về nhà để hưởng lấy vài năm thanh nhàn.”


Sắc mặt của người mặt tròn tái lại, run rẩy hỏi: “Nhưng... nhưng còn chuyện làm ăn...”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Đương nhiên muội sẽ tìm người thay huynh để đảm đương chuyện đó, huynh đừng lo lắng cho muội.”


Người mặt tròn hoảng hốt, líu lưỡi nói: “Cô nương... phải chăng cô nương muốn... muốn...”
Hắn vừa nói vừa lui dần, chưa dứt câu thì bất thình lình nhún chân bay ngược vào rừng rậm, rồi chạy như bay.


Nhưng hắn mới chạy vài bước thì chợt có ánh hàn quang nhấp nháy. Một tiếng la thảm khốc, máu văng tung tóe lên cả cành cây ngọn lá, thân hình của người trung niên mặt tròn đổ xuống.


Trong tay thiếu niên áo lam đã có một thanh trường kiếm dài, ánh thép xanh biếc, máu đang còn theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống.
Người áo xám nhìn hắn một cái, trên mặt không biểu lộ gì, lạnh nhạt khen: “Hảo kiếm pháp!”


Thiếu niên áo lam cũng không nhìn lại, chùi thanh kiếm vào đế giày cho sạch mấy vết máu, rồi thuận tay rung lên cho thành mấy đóa kiếm hoa, tr.a kiếm vào vỏ nghe soạt một tiếng.


Người áo xám đứng yên, không nói thêm tiếng nào. Chờ một lúc rất lâu, thấy gã thiếu niên áo lam không có ý định lên tiếng trước, hắn mới chắp tay, từ từ tiến đến bên kiệu.


Lâm Tiên Nhi như biết rõ tính ý từng người, không khách sáo với hắn làm chi. Nàng mở miệng là hỏi ngay: “Long Tiêu Vân đã trở về Hưng Vân Trang chưa?”


Người áo xám đáp: “Đã về nửa tháng, cùng đi với tên khùng Hồ Bất Quy, còn một tên họ Lữ, nghe nói là anh em họ của Ôn hầu ngân kích Lữ Phụng Tiên. Tên này cũng sử song kích, xem chừng võ công không phải tầm thường.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Thế còn lão gù bán rượu?”


Người áo xám đáp: “Lão vẫn còn bán rượu ở đó. Người này quả biết ẩn nhẫn, không lộ một chút manh mối nào, không ai biết được lai lịch của lão. Long Tiêu Vân đã tới quán lão vài lần, nhưng xem chừng chưa có chút kết quả nào.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói: “Nhưng muội biết, huynh nhất định đã biết chút ít. Dù cho lão là ma quái gì biến thành, muốn tránh khỏi mắt huynh cũng không phải dễ


Người áo xám cũng mỉm cười, nói chậm rãi: “Nếu tại hạ đoán không lầm thì lão gù đó nhất định có quan hệ với lão già kể chuyện Tôn Bạch Phát. Không chừng lão là Tôn Lão Nhị, năm xưa được khen là cõng một ngọn núi trên lưng mà đầu gối vẫn không cong.”


Lâm Tiên Nhi hình như cũng rất kinh ngạc, im lặng một chút rồi mới nói nhẹ nhàng: “Huynh cứ tiếp tục điều tra, ngày mai...”


Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, người áo xám phải bước lại gần để nghe. Nghe được vài câu, sắc mặt của hắn từ vẻ ngơ ngác chuyển sang vui mừng, gật đầu lia lịa nói: “Tại hạ biết... tại hạ hiểu... tại hạ sẽ đi ngay.”


Lúc hắn đi, bước chân hình như còn nhanh nhạy hơn lúc đến.
Lâm Tiên Nhi quả thật có bản lãnh khuất phục nam nhân.


Mục quang của người áo đen nãy giờ vẫn chiếu vào người áo xám, cứ như muốn xả cho hắn một đao. Nhưng ngay lúc đó, Lâm Tiên Nhi đã từ trong kiệu thò tay ra vẫy hắn tới.


Bàn tay như cọng hành mùa xuân, dù trong bóng đêm vẫn trắng như ngọc. Người áo đen ngơ ngác, bước từ từ đến.
Lâm Tiên Nhi dịu dàng gọi: “Huynh lại đây, muội muốn nói với huynh một chuyện. Ngày kia...”


Nàng thì thầm vài câu vào tai của người áo đen.
Sắc mặt của hắn cũng lộ vẻ vui mừng, cũng gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng... tại hạ hiểu... tại hạ làm sao quên được...”


Lúc hắn quay đi, thân thể dường như đã cao thêm ba thước.
Đợi hắn đi khuất rồi, thiếu niên áo lam mới bước tới, giọng lạnh nhạt: “Lâm cô nương bận rộn quá.”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi đáp: “Chẳng còn cách nào khác. Họ đâu phải như huynh với muội? Bất đắc dĩ mà muội phải vờ vĩnh với họ thế thôi.”


Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn, giọng càng dịu ngọt: “Huynh giận muội rồi ư?”
Gã thiếu niên áo xanh nhăn mặt, “Hừ” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi cười khanh khách: “Cái huynh này, giống như trẻ con vậy. Mau lên kiệu đi, muội sẽ làm cho huynh bớt giận ngay.”


Hình như người áo lam đó còn muốn giận dỗi thêm, nhưng nhịn không nổi, bật cười. Ngay lúc đó, một tiếng rú khiếp đảm vang lên.
Âm thanh này từ trong cánh rừng phát ra.


Người áo xám đã đi vào rừng lúc nãy, bây giờ lại quay ngược ra, loạng choạng lùi từng bước, máu rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Hắn lùi ra khỏi rừng, rồi mới quay mặt lại, như định chạy đến chỗ chiếc kiệu.


Trong bóng đêm chỉ thấy hắn máu me đầy mặt, dường như bị trúng một kiếm ngay giữa đôi mày.


Gã áo đen đang định đi về phía cánh rừng, nhưng thấy dáng vẻ của người áo xám thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn. Hắn vừa dừng chân lại, thì người áo xám đổ gục ngay xuống chân hắn.


Chẳng lẽ hắn đã gặp ma trong cánh rừng đó hay sao? Mà phải là một con ma dữ, biết giết người.


Gã áo đen không tự chủ được, thối lui mấy bước, thò tay rút lưỡi trủy thủ dưới ống giày, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía cánh rừng đen kịt đó. Hắn lớn tiếng hỏi: “Ai thế?”


Trong rừng vẫn im lặng. Một lúc sau, mới có một bóng người từ trong đó bước ra.


Người này vừa cao vừa ốm, cái áo màu vàng nhạt dài đến gối, đầu đội nón vành rộng sụp tới chân mày, che khuất hẳn nửa cái mặt.


Chẳng những bộ điệu của hắn rất kỳ quặc, mà cách đeo kiếm cũng khác người, trường kiếm treo hờ hững bên thắt lưng.


Thanh kiếm không dài lắm, còn nằm trong vỏ. Người này trông cũng không hung ác lắm, nhưng gã thiếu niên áo đen vừa nhìn thấy hắn thì không hiểu tại sao toàn thân phát lạnh, tay ướt mồ hôi.


Con người này hình như không cần nói tiếng nào mà vẫn tỏa ra sát khí.
Kinh Vô Mạng!
Kinh Vô Mạng còn sống, nghĩa là Lý Tầm Hoan đã ch.ết. Lâm Tiên Nhi muốn cười rộ lên.


Nhưng nàng chỉ cười thầm trong lòng, còn sắc mặt thì như sợ đến tái mét. Nàng kéo tay gã áo đen, răng khua lập cập mà hỏi: “Người này đáng sợ quá! Huynh có biết hắn là ai không?”


Gã áo đen gượng cười đáp: “Bất luận hắn là ai, có tại hạ ở đây thì cô nương đừng sợ gì cả.”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi gượng cười nói: “Muội không sợ. Muội biết huynh nhất định sẽ bảo vệ cho muội mà, chỉ cần muội ở cạnh huynh thì chắc chắn sẽ không bị ai đụng đến một ngón tay.”


Gã áo đen ưỡn ngực nói: “Đúng thế! Bất luận hắn là ai, nếu dám bước đến đây thì tại hạ sẽ lấy mạng hắn.”


Thật ra thì chính hắn cũng bị sát khí của Kinh Vô Mạng làm cho khiếp sợ, bàn tay tuôn mồ hôi lạnh ngắt. Nhưng hắn còn rất trẻ, lại đang ở trước mặt người mình yêu, nên dù ch.ết vẫn cương cường.


Kinh Vô Mạng đã bước tới trước mặt gã thiếu niên áo đen.
Gã áo đen vẫn nắm chặt ngọn trủy thủ. Hắn đã dùng con dao nhỏ này kết liễu không biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng lúc này hắn không thể xuất thủ được.


Hắn đã nhìn thấy cặp mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng hầu như không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngọn trủy thủ trong tay ngươi có thể giết được người hay không?”


Gã áo đen giật mình sửng sốt.
Câu hỏi này thật khiến cho người ta khóc không được cười không xong. Nhưng hắn không thể không trả lời, nên gượng gạo đáp: “Dĩ nhiên là có thể giết người.”


Kinh Vô Mạng nói: “Được. Bước lên, giết ta đi.”
Gã áo đen khựng lại một chút, rồi gượng cười hỏi: “Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ta phải giết ngươi?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Vì nếu ngươi không giết ta, thì ta sẽ giết ngươi.”
Gã áo đen lùi thêm hai bước nữa, mồ hôi trên trán đổ xuống từng giọt, đột nhiên nghiến răng lại. Ngọn trủy thủ đã vung ra, chớp nhoáng.


Binh khí ngắn một tấc thì hiểm thêm một tấc. Người đã dám dùng binh khí ngắn thì nhất định phải có những chiêu thức đặc biệt, mà xuất thủ cũng không thể chậm.


Nhưng cây trủy thủ ta vừa đâm ra thì ánh kiếm đã lóe lên.
Một tiếng rú ngắn, gã áo đen ngã xuống. Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng lại nằm yên trong vỏ, cứ như chưa rút ra vậy.
Kiếm quá nhanh.


Thiếu niên áo lam cũng là một danh gia kiếm pháp, tự cho rằng kiếm pháp mình đủ nhanh rồi. Từ trước đến giờ, hắn không tin rằng trên đời lại có người sử kiếm nhanh hơn hắn.
Nhưng đến bây giờ thì hắn đã tin.


Lâm Tiên Nhi nhìn thấy khóe mắt hắn giật giật liên hồi, đột nhiên buông tay hắn ra rồi nói: “Người này xuất thủ nhanh quá. Huynh... huynh hãy chạy đi, đừng lo cho muội nữa.”


Nếu gã thiếu niên áo lam đã tới bốn năm mươi tuổi, nhất định sẽ nghe lời nàng. Người sống đến tuổi ấy thì mới nhận thấy sinh mạng là quý giá ngang với thể diện. Câu nói: “Sinh mạng đã quí, nhưng tình yêu còn quí hơn nhiều”, chỉ là câu cửa miệng của những người trẻ tuổi.


Người nói ra câu này, khó mà sống đến năm mươi tuổi.
Thiếu niên áo lam nghiến chặt răng, run rẩy nói: “Muội đừng sợ! Ta sẽ liều mạng với hắn.”
Lời lẽ thật là cương quyết, nhưng chân hắn không bước nổi.


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi liếc qua: “Không... Huynh đừng ch.ết, huynh hãy còn cha mẹ vợ con. Huynh hãy chạy trốn nhanh lên, muội sẽ cố chặn hắn. Dù sao thì muội cũng là một con người đơn độc, có ch.ết cũng không can hệ lắm.”


Thiếu niên áo lam đột nhiên thét lên một tiếng, vọt thẳng ra ngoài.
Lâm Tiên Nhi lại cười.


Một nữ nhân muốn một nam nhân liều mạng vì mình, phương pháp tốt nhất là cho hắn thấy mình yêu hắn, có thể ch.ết vì hắn. Phương pháp này Lâm Tiên Nhi dùng không biết đã bao nhiêu lần, và chưa thất bại lần nào.


Lần này, không những nàng cười thầm mà còn cười ra miệng. Bởi vì, nàng biết chắc rằng gã áo lam này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nàng nữa.


Kiếm quang trắng xóa, mù mịt như tuyết đổ. Gã áo lam chẳng những kiếm pháp khá cao, mà thanh kiếm của hắn cũng là bảo kiếm.


Trong nháy mắt, hắn đã tấn công Kinh Vô Mạng năm chiêu. Hắn không nói gì, vì đã biết rằng dù có nói gì cũng vô ích.


Kinh Vô Mạng chưa đánh trả. Gã áo lam đâm luôn năm kiếm vào những yếu điểm của Kinh Vô Mạng, nhưng không hiểu sao lại không trúng một kiếm nào.


Đột nhiên Kinh Vô Mạng hỏi: “Ngươi là đệ tử phái Điểm Thương?”
Thiếu niên áo lam dừng tay, chiêu thứ sáu không phóng ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt xám xịt như ch.ết. Nhưng đôi mắt đó lại không nhìn hắn.


Hắn thật sự không hiểu sao người này có thể nhận ra được kiếm pháp của mình.
Kinh Vô Mạng lại hỏi: “Tả Thiên Linh là gì của ngươi?”
Gã áo lam đáp: “Là... là sư phụ của ta.”


Kinh Vô Mạng nói: “Quách Tung Dương đã ch.ết dưới kiếm của ta.”
Hắn nói mấy câu không đầu không đuôi, tựa như câu trước không khớp với câu sau.
Nhưng gã thiếu niên áo lam này hiểu rất rõ ý của hắn.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem