Chương 0043 : Giữa sống và chết

Lý Tầm Hoan đang cầm con dao nhỏ, cắm cúi khắc trên khúc gỗ.
Cô gái nhỏ mặc áo đỏ ngồi cạnh nhìn chàng, ngạc nhiên hỏi: “Huynh khắc cái gì vậy?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Muội không thấy sao?”


Tiểu cô nương nói: “Muội thấy hình như huynh đang khắc một hình người nào đó, nhưng cứ gần xong rồi lại thôi. Sao huynh không cho muội xem thử, người mà huynh điêu khắc có đẹp không?”


Lý Tầm Hoan không cười nữa, chàng cúi gập mình, ho sặc sụa.


Vì chàng không muốn cho bất cứ ai trông thấy người mà chàng đang khắc, nên mỗi khi sắp xong thì lại ngừng. Lẽ ra chàng có thể khắc hình của một người khác, nhưng bàn tay của chàng như không chịu nghe lời. Cho dù chàng cố ý điêu khắc không giống nàng, nhưng đường nét thì lại vẫn là nàng.


Bởi vì, chàng không làm sao quên nàng được.
Bên ngoài cửa sổ, chiều đã sậm.
Tiểu cô nương đứng dậy đốt đèn, bỗng bật cười: “Suốt ngày hôm nay, đến bây giờ huynh vẫn chưa uống rượu.”


Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.
Tiểu cô nương hỏi: “Có muốn uống rượu không?”
Lý Tầm Hoan điềm đạm cười: “Thỉnh thoảng tỉnh táo một ngày, có gì là không tốt đâu?”




Tiểu cô nương chớp mắt, mỉm cười: “Muội thấy huynh nên uống chút rượu thì tốt hơn. Mới một ngày không uống rượu mà tay của huynh đã hơi run rồi.”


Nụ cười của Lý Tầm Hoan tắt đi. Chàng từ từ đưa ngọn tiểu đao trong tay lên soi dưới ánh đèn. Quả nhiên ánh thanh quang trên ngọn đao hơi gợn lên, rung động.
“Chẳng lẽ tay của ta đang run thật ư?”


Lòng dạ của Lý Tầm Hoan bỗng như chìm xuống. Chàng chỉ sợ có một ngày không uống rượu mà run tay. Mà một khi tay đã run thì làm sao phóng ra ngọn đao đoạt mạng không trật phát nào được?


Chàng dùng sức nắm chặt cán đao, chặt đến mức những khớp ngón tay trắng bệch. Nhưng ánh thanh quang trên lưỡi đao vẫn không ngừng nhấp nháy.


Đột nhiên Lý Tầm Hoan chợt cảm thấy tay mình nặng hơn cả chì, gần như không đưa lên nổi nữa.
Chàng chầm chậm buông tay xuống, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, cất tiếng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”


Tiểu cô nương đáp: “Ba mươi tháng chín rồi. Ngày mai là mùng một.”
Lý Tầm Hoan từ từ nhắm mắt lại. Thật lâu, chàng mới mở mắt ra, lại hỏi: “Quách tiên sinh đâu?”


Tiểu cô nương đáp: “Ông ta nói, phải ra ngoài thị trấn đi dạo một chút...”


Nàng mỉm cười, tiếp: “Nếu huynh muốn uống rượu thì sao lại nhất định phải chờ ông ấy? Chẳng lẽ muội không thể uống rượu được với huynh sao?”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Chừng này tuổi mà muội đã bắt đầu uống rượu, không quá sớm hay sao?”
Tiểu cô nương lại mỉm cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ uống, thì uống sớm một chút có gì là không tốt?”


Lý Tầm Hoan cúi đầu nhìn ngọn phi đao của mình, rồi bất chợt dùng sức khắc lên khúc gỗ. Chàng khắc rất nhanh, khúc gỗ đã biến thành một bức tượng hoàn chỉnh, nét mặt thanh tú, sống mũi rất thẳng. Hình tượng thì trông vẫn trẻ như xưa.


Còn người thì sao? Người đã già đi nhiều rồi! Hơn nữa, con người sống trong sầu muộn thì chắc chắn già nhanh hơn người khác.


Lý Tầm Hoan trân trối nhìn pho tượng mình vừa khắc, ánh mắt chàng không nỡ rời khỏi một giây, như biết rằng từ đây về sau chàng không còn gặp nàng nữa.


Đột nhiên nghe tiếng hỏi: “Người này đẹp quá. Là ai thế? Là người yêu của huynh đấy ư?”
Tiểu cô nương đã trở lại, nàng bưng một cái mâm đứng cạnh chàng, không biết từ lúc nào.


Lý Tầm Hoan cười gượng, giấu pho tượng vào tay áo rồi đáp: “Ta cũng không biết nàng là ai, không chừng là tiên nữ trên trời.”


Tiểu cô nương háy mắt, lắc đầu: “Huynh đừng có gạt muội. Tiên nữ ở trên trời rất vui vẻ, còn nàng lại trông rất u sầu.”


Lý Tầm Hoan cãi: “Ở dưới trần gian cũng có nhiều người sống rất vui vẻ, thì trên trời sao lại không có tiên nữ u sầu?”


Tiểu cô nương nói: “Ai vui vẻ không biết, nhưng huynh thì không. Vì huynh yêu nàng mà không lấy được nàng, muội đoán thế có đúng chăng?”
Khuôn mặt của Lý Tầm Hoan thay đổi, trái tim chàng như chìm sâu xuống.


Tiểu cô nương mỉm cười: “Huynh không cần giấu muội nữa. Chỉ nhìn mặt huynh, muội đã biết mình đoán không sai.”
Lý Tầm Hoan cười gượng: “Đó là chuyện cũ, cách đây đã lâu rồi.”


Tiểu cô nương hỏi: “Đã là chuyện cũ rất lâu, thế sao đến nay mà huynh vẫn chưa quên được nàng?”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi ảm đạm nói: “Đến khi cô bằng tuổi ta lúc này, tự nhiên cô sẽ hiểu. Những người mà cô muốn quên nhất, cũng sẽ chính là người mà cô không thể quên.”


Tiểu cô nương gật đầu chầm chậm như đang nghiền ngẫm câu nói đó. Nàng suy nghĩ đến xuất thần, quên cả việc đặt chiếc mâm trên tay xuống. Qua một lúc lâu, nàng mới nhè nhẹ thở dài: “Người ta nói Lý Thám Hoa là một con người lãnh đạm vô tình, nhưng huynh không phải là con người như thế.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Thế cô thấy ta là con người như thế nào?”


Tiểu cô nương đáp: “Muội thấy huynh là một người đa cảm đa sầu, đúng là một kẻ đa tình không hơn không kém. Người như huynh mà đã yêu ai, thì đó thật sự là diễm phúc cho người con gái đó.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Cũng có thể, nhưmg đó là lúc ta chưa uống rượu. Khi ta uống rồi, ta có thể trở nên vô cảm.”


Tiểu cô nương cũng mỉm cười: “Thế thì chúng ta uống rượu nhanh lên. Chính muội cũng muốn trở nên vô cảm, để khỏi phải chịu những ý nghĩ buồn.”


Đột nhiên tiểu cô nương bưng hũ rượu lên, uống một hơi hết nửa hũ.
Người tuổi càng trẻ thì uống rượu càng nhanh, vì uống rượu cũng cần có dũng khí. Nhưng người càng có dũng khí, thì say lại càng nhanh.


Sắc mặt tiểu cô nương đã ửng đỏ như hoa đào. Nàng vụt nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan rồi hỏi: “Muội biết huynh tên là Lý Tầm Hoan, còn huynh có biết tên muội là gì không?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Cô không nói thì làm sao ta biết được.”
Tiểu cô nương lại hỏi: “Huynh không hỏi thì làm sao muội nói?”


Nàng cắn nhẹ môi, rồi nói từ từ: “Chẳng những huynh không hỏi tên của muội, mà cũng không hỏi muội là người như thế nào, sao lại ở đây một mình, những người khác đi đâu hết rồi... Huynh không hỏi gì hết, có phải vì huynh cảm thấy mình sắp ch.ết nên không cần biết bất cứ cái gì hay sao?”


Lý Tầm Hoan cười: “Cô say rồi. Những cô gái nhỏ tuổi khi đã say, thì tốt hơn hết là đi ngủ.”


Tiểu cô nương nói: “Huynh không muốn nghe nữa ư? Nhưng muội thì lại muốn nói cho huynh biết. Muội là đứa con gái không có cha cũng không có mẹ, vì thế nên cũng không biết mình tên họ là gì. Năm năm trước, tiểu thư mua muội về đây, vì thế nên muội cũng mang họ Lâm. Tiểu thư gọi muội là Linh Linh, nên muội có tên là Lâm Linh Linh.”


Tiểu cô nương cười khanh khách, nói tiếp: “Lâm Linh Linh, huynh thấy cái tên ấy nghe có hay không? Linh Linh là cái chuông nhỏ, hễ người ta lắc thì khua leng keng, nhưng nếu người ta không lắc thì dĩ nhiên không phát ra tiếng.”


Lý Tầm Hoan thở dài, bây giờ mới hiểu cô bé này có một quá khứ cũng rất đau lòng, không hề vui vẻ như bộ diện bên ngoài.
Tại sao trong đời chàng cứ phải gặp những người không được vui vẻ thật sự?


Linh Linh lại tiếp: “Huynh có biết tại sao muội lại ở đây một mình hay không? Nói cho huynh biết cũng chẳng hề gì. Tiểu thư bảo muội ở lại đây là để giữ chân huynh, mỗi ngày phải tìm cách cho huynh uống rượu, cốt sao cho tay huynh phải run lên. Tiểu thư nói chỉ cần tay của huynh bắt đầu run, thì nhất định huynh sẽ không sống được lâu nữa.”


Linh Linh nhìn Lý Tầm Hoan, hình như đang chờ chàng giận dữ.


Nhưng Lý Tầm Hoan vẫn điềm đạm mỉm cười: “Mười năm trước cũng có người nói rằng ta sắp ch.ết. Thế nhưng ta vẫn còn sống đến bây giờ, cô có thấy như thế là lạ không?”


Linh Linh tròn xoe mắt: “Muội vừa nói cho huynh biết là muội đang hại huynh. Thế mà sao huynh không mắng muội?”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Tại sao ta phải mắng cô? Cô bất quá chỉ là một cái chuông nhỏ mà thôi.”


Chàng thở dài, nói tiếp: “Mỗi người sống trên đời này đều không khỏi ít nhất một lần làm cái chuông cho người khác. Cô là cái chuông của người khác, ta lẽ nào lại không phải? Còn người lắc cái chuông đó, không chừng chính họ cũng bị buộc vào một sợi dây, bị nắm trong tay kẻ khác.”


Linh Linh nhìn sững Lý Tầm Hoan thật lâu rồi chợt thở dài: “Tới bây giờ muội mới phát hiện ra rằng huynh quả là một người tốt. Nhưng không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn hại huynh.”


Lý Tầm Hoan cười nhẹ: “Không hiểu sao lại có người luôn luôn muốn cho người khác ch.ết sớm, dù ai sớm muộn gì cũng phải ch.ết cả.”


Linh Linh nói: “Nhưng có một số người ch.ết đi thì mọi người cảm thấy vui vẻ, còn có những người ch.ết đi thì mọi người phải rơi nước mắt...”


Nàng cúi đầu xuống, buồn buồn nói tiếp: “Nếu huynh ch.ết đi, không chừng muội cũng phải rơi nước mắt.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Bởi vì chúng ta đã là bằng hữu, ít nhất chúng ta đã quen nhau được mấy hôm rồi.”


Linh Linh lắc đầu: “Cũng không hẳn là như thế. Muội biết Quách tiên sinh lâu hơn biết huynh, nhưng nếu ông ấy ch.ết thì chưa chắc muội đã rơi nước mắt.”


Nàng bỗng khẽ cười, nói tiếp: “Vì nếu muội có ch.ết, ông ấy cũng không rơi nước mắt.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Cô cho rằng ông ấy là con người lòng dạ sắt đá lắm sao?”


Linh Linh bĩu môi: “Có thể nói ông ấy là một con người không có lòng dạ.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu cô thật sự nghĩ như thế, thì cô đã sai rồi. Có nhiều người ngoài mặt rất lạnh lùng nhưng lại là con người rất có nghĩa khí, rất có tính cách. Những người càng không dễ dàng biểu lộ tình cảm, thì tình cảm của họ lại càng chân thật.”


Hình như trong lòng chàng đang có quá nhiều cảm xúc, nên không biết Quách Tung Dương đã đứng trước cửa rất lâu.


Hắn thật sự là một con người không dễ dàng biểu lộ tình cảm. Lúc này hắn vẫn im lặng đứng trước cửa, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút tình cảm nào.
*
* *
Ánh sáng đã lan tỏa khắp trời đất.


Lý Tầm Hoan dậy rất sớm, hình như suốt đêm chàng không hề nhắm mắt.


Lúc trời chưa sáng chàng đã tắm bằng nước lạnh, rửa mặt chải đầu sạch sẽ. Chàng thay bộ y phục màu xanh mới mua ở thị trấn ba ngày hôm trước. Thân hình chàng không mập cũng không ốm, tuy bộ y phục may sẵn đó rất thô kệch, nhưng vẫn vừa vặn với vóc người chàng.


Bây giờ đứng giữa ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ rọi vào, tinh thần chàng sảng khoái hơn bao giờ hết. Khi một người vừa tắm rửa sạch sẽ, tinh thần thường sảng khoái. Lý Tầm Hoan phải làm cho thân thể mình thật sạch sẽ, tinh thần mình thật sảng khoái.


Bởi vì ngày hôm nay là một ngày đặc biệt.
Đến chiều tối hôm nay, không chừng chàng không còn sống trên cõi đời này nữa. Khi sống chàng vốn luôn sạch sẽ, thì khi ch.ết chàng cũng phải ch.ết cho sạch sẽ.


Cuộc chiến hôm nay, phần thắng của chàng không lớn, cơ hội sống sót của chàng quá ít, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng là nhất định chàng không bỏ cuộc.


Lý Tầm Hoan từ trước đến giờ không hề sợ ch.ết, nhưng không muốn ch.ết dưới một bàn tay dơ bẩn.
Ánh mặt trời rực rỡ như nhuộm hồng cả rừng phong. Được sống, cũng không phải là chuyện vô ích.


Chàng lấy một miếng vải xanh cột tóc lại, chuẩn bị cạo râu.
Đột nhiên có tiếng người nói: “Đầu tóc của huynh rối bù, làm sao để vậy mà đi gặp giai nhân được? Để muội chải cho nhé!”


Không biết Linh Linh đã vào phòng từ lúc nào. Đôi mắt nàng mọng đỏ như mất ngủ, lại như đã khóc thầm suốt đêm qua.


Lý Tầm Hoan mỉm cười gật đầu, ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào mặt hơi chói mắt, nên chàng nhắm mắt lại.
Chàng đột nhiên nhớ lại những chuyện hơn mười năm về trước.


Hôm ấy, không khí và bầu trời cũng không khác hôm nay. Hoa cúc ngoài cửa sổ đang nở rộ, chàng cũng ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, cũng có một người đang chải tóc cho chàng. Cho đến bây giờ, chàng vẫn còn cảm thấy sự dịu dàng, ấm áp của đôi bàn tay đó.


Hôm đó, chàng cũng đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa, nên nàng đã chải tóc rất cẩn thận.


Nàng chải tóc thật chậm, hình như muốn giữ chàng lại, cố giữ lâu thêm một chút ở bên nàng. Chải sắp xong, nước mắt của nàng đã không cầm nổi, rơi lên tóc chàng.


Từ chuyến đi xa ấy trở về, chàng gặp phải cường địch, suýt mất mạng. Cũng may là Long Tiêu Vân đã cứu được chàng, đó là việc mà chàng không thể nào quên.


Nhưng chàng lại quên mất, tuy Long Tiêu Vân đã cứu chàng một lần, nhưng hắn lại hủy cả một cuộc đời của chàng.
Tại sao lại có những người chỉ nhớ đến chuyện tốt của người khác?


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, cười khổ, nghĩ thầm: “Ngày đó ta đi, cuối cùng vẫn trở về. Hôm nay ta đi còn sống sót mà trở lại nữa không? Nếu ngày đó ta đi mà không trở về, thì có tốt hơn chăng?”


Chàng không muốn nghĩ tiếp nên từ từ mở mắt ra. Chàng đột nhiên cảm thấy đôi bàn tay đang chải tóc cho mình cũng rất chậm chạp, cũng rất êm ái.


Chàng không dằn được, quay mặt lại, bắt gặp hai giọt long lanh từ khóe mắt của Linh Linh rơi xuống tóc mình. Bàn tay cũng dịu dàng như thế, nước mắt cũng nóng bỏng như thế.


Lý Tầm Hoan mơ hồ quay lại thời gian mười mấy năm về trước. Chàng mơ mơ màng màng nắm lấy bàn tay ấy, hỏi dịu dàng: “Muội khóc rồi ư?”


Linh Linh đỏ mặt, quay đầu đi, cắn môi nói: “Cuộc hẹn của huynh là đúng vào hôm nay, nên huynh mới chuẩn bị đẹp đẽ như thế, có phải không?”


Lý Tầm Hoan không nói gì, vì chàng đã hiểu ra đôi bàn tay này không phải là đôi bàn tay của mười hai năm trước. Thời gian đó vĩnh viễn không quay trở lại nữa.


Linh Linh nói tiếp, rất dịu dàng: “Huynh sắp sửa đi hẹn ước với giai nhân, trong lòng muội đương nhiên rất khó chịu.”


Lý Tầm Hoan từ từ buông tay nàng ra, gượng cười: “Cô hãy còn là một cô bé. Mùi vị chân chính của khổ sở là thế nào, chắc bây giờ cô chưa hiểu được.”


Linh Linh nói: “Lúc trước có thể muội không hiểu, nhưng bây giờ muội đã hiểu rồi. Hôm qua có thể muội chưa hiểu, nhưng hôm nay muội đã hiểu rồi.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Chỉ mới một đêm mà cô có thể lớn lên nhiều thế ư?”


Linh Linh đáp: “Đương nhiên là có thể. Có những người chỉ qua một đêm mà tóc bạc trắng hết, chuyện này chẳng lẽ huynh chưa nghe sao?”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Có thể họ quá lo lắng về chuyện sống ch.ết của mình. Còn cô vì lý do gì?”
Linh Linh cúi đầu, ủ rũ: “Muội vì huynh... Hôm nay huynh đi, còn trở về không?”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu, thở dài: “Cô có biết hôm nay ta đi gặp ai không?”


Linh Linh gật đầu rất nặng nề. Nàng chải tóc cho chàng xong, lại dùng miếng vải xanh buộc lại, rồi mới nói, từng tiếng một: “Muội biết huynh nhất định phải đi. Bất cứ ai, dùng bất cứ cách nào, cũng không thể giữ huynh lại được.”


Lý Tầm Hoan dịu dàng nói: “Sau này khi lớn lên cô sẽ biết. Có nhiều việc không thể không làm, sự thật là cũng không thể lựa chọn.”


Linh Linh nói: “Nhưng nếu muội là người mà đêm qua huynh điêu khắc, thì chắc chắn muội có thể giữ huynh lại. Có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan lại im lặng một hồi lâu, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Chàng nói nhỏ nhẹ: “Ta cũng sẽ không vì nàng mà ở lại. từ trước đến nay, ta cũng chưa vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì. Ta...”


Chàng vụt đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tiếp: “Sắp đến lúc rồi, ta phải đi thôi.”


Câu nói này còn chưa dứt, Quách Tung Dương bỗng từ ngoài bước vào, lớn tiếng hỏi: “Ta vừa mới về, huynh lại phải đi rồi sao?”


Trong tay hắn đang cầm một bình rượu, say đến nỗi chân trái đá vào chân phải, đứng cũng không vững. Người chưa bước vào, mà trong nhà đã nồng nặc mùi rượu.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Thì ra Quách huynh vào thị trấn uống rượu với người khác cả đêm. Sao lại không gọi ta một tiếng?”


Quách Tung Dương cười: “Có khi hai người mới tốt, thêm một người thì lại cảm thấy thừa.”


Đột nhiên hắn quàng một tay qua vai Lý Tầm Hoan, nhẹ nhàng nói: “Khi ta không thoải mái thì thích làm gì, huynh cũng biết rồi chứ?”
Lý Tầm Hoan cười: “Thì ra...”


Chàng mới nói được hai chữ, Quách Tung Dương đã xuất thủ chớp nhoáng, điểm nhanh vào bảy đại huyệt của chàng.
Lý Tầm Hoan ngã xuống.


Linh Linh hoảng hốt chạy qua đỡ Lý Tầm Hoan, thét lên: “Ông... ông làm gì thế?”


Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ say rượu trên mặt Quách Tung Dương biến sạch. Hắn lấy lại bộ mặt lạnh như băng cố hữu, nói: “Khi Lý huynh tỉnh dậy, hãy nhắn rằng không phải lúc nào cũng có cơ hội giao đấu với Thượng Quan Kim Hồng. Cơ hội này ta không thể bỏ qua được.”


Linh Linh ấp úng hỏi: “Ông... chẳng lẽ ông muốn đi thay Lý huynh?”


Quách Tung Dương đáp: “Ta biết, Lý huynh không để cho ta đi cùng, mà ta cũng không để Lý huynh đi chung với ta. Chuyện này cũng giống như uống rượu vậy, có khi hai người uống mới vui, thêm một người thì không còn hứng thú gì nữa.”


Linh Linh ngẩn ra một lúc, rồi rơi lệ, ủ rũ nói: “Chàng nói thật không sai... Thì ra ông cũng là một người tốt.”


Quách Tung Dương lạnh lùng nói: “Bất luận ta sống hay ch.ết đều không muốn thấy ai rơi lệ vì ta. Đặc biệt, mỗi khi nhìn thấy nước mắt nữ nhân thì ta lại thấy buồn nôn. Nước mắt của cô, hãy để dành cho người khác.”


Đột nhiên hắn quay lưng, sải bước ra ngoài, không nhìn lại cái nào nữa.
*
* *
Lý Tầm Hoan tuy không động đậy được, nhưng vẫn tỉnh táo. Chàng nhìn theo Quách Tung Dương đi ra cửa, mắt như cũng đang rớm lệ.


Không biết đã qua bao lâu, Linh Linh mới lau nước mắt, nói chậm: “Trong đời người mà có được bằng hữu nghĩa khí có thể đồng sinh cộng tử, thật sự là đáng quí hơn bất cứ thứ gì.”


Nàng cúi xuống nhìn Lý Tầm Hoan một lúc, rồi mới ủ rũ nói tiếp: “Đương nhiên huynh cũng đã vì ông ấy làm rất nhiều việc, nên ông ấy mới chịu... mới chịu làm việc này vì huynh.”


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại. Trong lòng chàng đang có không biết bao nhiêu nỗi niềm không thể nói ra, đến lúc này mới hoàn toàn cảm nhận rằng tình cảm giữa người với người thật sự rất khó hiểu.


Lý Tầm Hoan cũng đã vì người khác mà làm rất nhiều việc. Trong những người đó, có người đã phản bội chàng, có người đã quên chàng, thậm chí có người lại bán đứt chàng.


Chàng chưa từng làm việc gì cho Quách Tung Dương, nhưng Quách Tung Dương lại không tiếc mạng mình, vì chàng mà đi đến chỗ ch.ết.
Đây có phải là tình bằng hữu chân thật không?


Tình bằng hữu như thế thì không thể mua được, không gì đổi được. Có thể vì trên thế gian còn loại tình bằng hữu như thế, nên loài người mới có lý do tồn tại.
*
* *
Trong gian nhà bỗng tối hẳn.


Linh Linh đã đóng cửa lại, khép luôn cửa sổ, im lặng ngồi sát Lý Tầm Hoan. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt rất dịu dàng, không nói chuyện gì.


Bốn bề vắng lặng, thậm chí có thể nghe thấy những hạt cát trong chiếc đồng hồ cát đang rơi xuống.
Bây giờ đã mấy giờ rồi?
Quách Tung Dương đã bắt đầu giao đấu sinh tử với Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng?


Chuyện sống ch.ết của Quách Tung Dương chỉ trong đường tơ kẽ tóc, thế mà chàng phải nằm yên một chỗ nơi đây, không làm được gì cho hắn. Nghĩ đến đó, lòng dạ Lý Tầm Hoan như muốn vỡ nát ra.


Đột nhiên, trên cầu thang có tiếng bước chân.
Bước chân rất nhẹ, cũng rất chậm, nhưng Lý Tầm Hoan vừa nghe đã biết ngay có hai người đang đi lên trên này. Hơn nữa, võ công của hai người này đều không tệ.


Sau đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa “Cộc... cộc... cộc...”.
Linh Linh lo lắng bồn chồn. Ai lại đến đây vào lúc này? Phải chăng Quách Tung Dương đã trúng độc thủ, bây giờ họ lại đến tìm Lý Tầm Hoan?


Cộc... cộc... cộc! Tiếng gõ cửa lần này lại vang hơn.


Trên mặt của Linh Linh lăn xuống những giọt mồ hôi lạnh. Nàng đột nhiên ôm chặt lấy Lý Tầm Hoan, nhìn khắp bốn phía, hình như muốn tìm một nơi nào để giấu Lý Tầm Hoan.


Cộc... cộc... cộc! Cộc... cộc... cộc! Tiếng gõ cửa không ngớt vang lên, dĩ nhiên là những người bên ngoài đang rất vội. Nếu kéo dài, họ sẽ phá cửa để vào.


Linh Linh cắn môi lại, lớn tiếng nói: “Ra ngay đây, gì mà gấp thế? Phải đợi cho người ta mặc y phục đàng hoàng rồi mới mở cửa được chứ?”


Nàng vừa nói vừa dùng chân mở cánh cửa tủ quần áo, nhét Lý Tầm Hoan vào trong, rồi lấy một mớ quần áo phủ lên trên.


Tuy Lý Tầm Hoan không muốn trốn trong đó, nhưng khổ nỗi bây giờ một ngón tay chàng cũng không động đậy được, nên đành để mặc cho Linh Linh xử lý tùy ý.


Linh Linh soi vào gương trên tủ, sửa sang lại quần áo đầu tóc, không quên lau khô mồ hôi đang tuôn ướt trán và mũi.
Sau đó nàng đóng chặt cửa tủ quần áo, rồi khóa lại luôn.


Nàng càu nhàu: “Dễ gì ngủ được một giấc trưa ngon như thế này, mà lại có người đến quấy rối. Chẳng hiểu sao số ta lại khổ như vậy.”


Lý Tầm Hoan nằm nghe nàng nói, thanh âm dần dần ra xa, cuối cùng là tiếng mở cửa.


Cửa vừa mở thì tiếng nói ngưng bặt. Hình như Linh Linh đang kinh hãi đến cứng người, ngoài cửa hiển nhiên có hai người mà nàng chưa gặp mặt. Đây không phải là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng.


Người đứng trước cửa cũng không mở miệng nói. Thật lâu, mới nghe giọng Linh Linh: “Nhị vị tìm ai, có phải đã lầm nhà không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.


Chỉ nghe một tiếng “bịch”, hình như Linh Linh bị họ xô bật vào khung cửa, sau đó là tiếng bước chân của họ đi vào.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem