Chương 0038 : Ông và cháu

Gió thu trận trận ùa vào mặt, đã có hơi của mùa đông.
Mùa thu đã sắp tàn.
Tâm hồn Lý Tầm Hoan bây giờ cũng tiêu điều tịch mịch như buổi chiều thu.


“Ngươi ở lại đây, chỉ khiến nàng thêm phiền não mà thôi”.
Câu nói ấy của ông lão như còn văng vẳng bên tai chàng.


Chàng cũng biết, mình không những không nên gặp nàng, mà ngay cả việc nghĩ tới nàng cũng không nên nữa.


Chàng dừng chân, tựa vào một gốc cây khô, nổi lên những cơn ho kịch liệt. Mãi đến khi cơn ho tạm dứt, thì chàng đã quyết định: không nên nghĩ đến những việc không nên nghĩ nữa.
Cũng may, chàng còn nhiều việc nên nghĩ.


Ông lão họ Tôn ấy, chẳng những là người có trí tuệ, mà còn phải là phong trần dị nhân, là cao thủ tuyệt đỉnh. Hình như lão biết hầu hết mọi việc trên thế gian.
Nhưng lai lịch của lão thì quả là thần bí.


Lão là ai? Trong con người của lão ẩn chứa những bí mật gì?
Về Tôn Đà Tử, Lý Tầm Hoan cũng rất khâm phục.




Một người có thể sống ẩn dật suốt mười lăm năm, chỉ làm bạn với cái giẻ lau, thì bất kể vì mục đích gì, cũng rất đáng để người ta khâm phục.


Nhưng ai đã bắt ông ta làm như thế? Ông ta ở đó để bảo vệ cái gì?
Về Tôn Tiểu Hồng, làm sao chàng không biết tấm lòng của nàng? Nhưng chàng không thể nhận, cũng không dám nhận.


Gia đình ấy thật là thần bí, thần bí đến mức kinh người.
*
* *
Sơn thôn ở ngay dưới chân núi, bên trong rừng thông. Từ xa cũng thấy bảng hiệu của một quán rượu được treo trên cao.


Tên của quán rượu này rất thanh nhã, gồm tới bảy chữ “Đình xa túy ái phong lâm vãn”. Dừng xe say yêu rừng phong chiều.
Chỉ nghe cái tên này thôi, Lý Tầm Hoan cũng đã muốn say rồi.


Rượu không ngon, nhưng rất thanh khiết mà cũng nồng nàn, đúng là cất bằng nước suối bên rừng.


Ngọn suối từ phía sau núi chảy ra, trong xanh nhìn thấy đáy. Lý Tầm Hoan đã biết, cứ men theo ngọn suối này đi vòng qua núi, sẽ gặp một cánh rừng mai, trong rừng mai ấy có dăm ba gian nhà gỗ nhỏ xinh xắn.


A Phi và Lâm Tiên Nhi ở trong những gian nhà gỗ đó.


Nghĩ tới gương mặt tuấn tú và gầy guộc, nghĩ tới đôi mắt sắc bén và rực sáng, nghĩ tới người bạn trẻ đầy nhiệt tình mà cô độc ấy, tình cảm trong người Lý Tầm Hoan bỗng cuồn cuộn dâng lên.


Nhưng khó quên nhất vẫn là nụ cười khó nhìn thấy của hắn, diễn tả một trái tim cháy bỏng ẩn tàng sau khối băng tuyết lạnh lùng.
Về càng gần tới quê nhà, thì tình hoài hương lại càng khó nói, khó diễn tả.


Trong lòng Lý Tầm Hoan lúc này cũng có tình cảm tương tự như thế. Khi chưa đến, thì chàng mong muốn bay tới cho nhanh, khi đến rồi thì lại hơi sợ phải gặp A Phi.
Chàng không biết trong hai năm qua A Phi đã thay đổi như thế nào.


Chàng cũng không biết Lâm Tiên Nhi đã đối xử như thế nào với A Phi.
“Lâm Tiên Nhi trông giống như tiên nữ trên trời, nhưng lại chuyên môn dẫn nam nhân đi xuống địa ngục”.


Phải chăng A Phi đã xuống tận cùng địa ngục?
Lý Tầm Hoan không dám suy nghĩ nữa. Chàng rất hiểu A Phi, kiểu người này rất có thể vì tình yêu mà không sợ sống trong địa ngục.
*
* *


Hoàng hôn, lại là một buổi hoàng hôn.
Trong cái quán nhỏ này còn chưa thắp đèn, vì dầu thắp đèn ở đây không rẻ, vả lại trong quán cũng không có khách.


Trong tiểu điếm lúc này chỉ có duy nhất một người khách là Lý Tầm Hoan.
Chàng chọn một cái bàn trong góc phòng, chỗ tối nhất.


Đó là thói quen của chàng. Ngồi ở những chỗ như thế này, chàng có thể trông thấy bất cứ ai, nhưng người nào mới vào đều rất khó nhìn thấy chàng.


Nhưng, chàng không ngờ nổi, người đầu tiên đi vào lại là Thượng Quan Phi.


Thượng Quan Phi vừa bước vào là ngồi ngay xuống cái bàn đặt ở cửa quán. Mắt hắn cứ nhìn thẳng ra cửa, tựa như đang đợi ai đó. Thần sắc của hắn tỏ ra rất lo lắng, khẩn trương.


Thái độ này hoàn toàn khác với vẻ âm trầm, trấn tĩnh lần trước.


Người bắt hắn đợi, nhất định phải là một người rất quan trọng. Hơn nữa, hắn chỉ đến đây một mình, không mang theo thủ hạ, thì cuộc hẹn này chẳng những quan trọng mà còn nhất định rất bí mật.


Giữa sơn thôn hoang vắng này, làm sao có nhân vật quan trọng?
Người mà Thượng Quan Phi chờ đợi là ai? Hắn đến nơi đây, có quan hệ gì đến Lâm Tiên Nhi và A Phi không?
Lý Tầm Hoan chống tay vào trán, cố che giấu mặt mình.


Thật ra thì chàng cũng không cần phải làm như thế, vì Thượng Quan Phi không hề nhìn chàng.
Đôi mắt của Thượng Quan Phi cứ nhìn đăm đăm ra phía trước, hắn không nhìn một phía nào khác cả.
Trời dần dần tối hẳn.


Cuối cùng, cái quán nhỏ này cũng thắp lên mấy ngọn đèn.
Thần sắc của Thượng Quan Phi càng lúc càng tỏ ra vội vàng, càng tỏ ra bất an.
Ngay lúc đó, chợt có hai chiếc kiệu lợp vải màu lục dừng trước cửa quán.


Phu kiệu là những thanh niên trạc ba mươi tuổi, mặc y phục màu xanh còn rất mới, bắp chân quấn xà cạp, ở mũi giày và thắt lưng có cột những tua vải màu đỏ, khí thế rất oai phong.


Từ chiếc kiệu thứ nhất bước xuống một thiếu nữ áo đỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Nàng hãy còn nhỏ tuổi, chưa có sức hấp dẫn nam nhân, nhưng cái eo lưng thật nhỏ, trông cũng rất dễ thương, khuôn mặt tươi tắn như một đóa hoa xuân.


Thượng Quan Phi vừa nâng ly rượu lên, đã vội vàng đặt xuống.
Ánh mắt của cô bé này quét quanh bốn phía như một cây chổi, rồi bước ngay lại trước mặt Thượng Quan Phi.


Cô bé nhỏ nhẹ lên tiếng: “Chắc công tử đợi đã lâu.”
Thượng Quan Phi chớp mắt rồi hỏi: “Cô nương là...”


Cô bé lại liếc nhanh bốn phía, nói rất nhỏ: “Đình xa túy ái phong lâm vãn, Kiều diễm hồng ư nhị nguyệt hoa” (Dừng xe say yêu rừng phong chiều; Nguyệt hoa diễm kiều hồn tiêu diêu.)


Thượng Quan Phi đứng bật dậy hỏi: “Nàng đâu? Tại sao nàng không đến?”
Cô bé áo đỏ mỉm cười đáp: “Xin công tử đừng nóng nảy, hãy đi theo muội...”
*
* *


Thượng Quan Phi đi ra cửa, ngồi lên chiếc kiệu thứ hai. Lý Tầm Hoan nhìn những tên phu nhấc kiệu lên, chợt phát hiện ra một chuyện rất lạ.


Bọn kiệu phu này còn trẻ mà cũng rất tráng kiện, thân thủ khá mau lẹ. Chúng nhấc chiếc kiệu đầu tiên lên, hầu như không cần dùng sức.
Nhưng chúng nhấc chiếc kiệu thứ hai lên, có vẻ lại rất khó khăn.


Kiệu phu khỏe mạnh như nhau, hai cái kiệu giống hệt nhau. Thân hình Thượng Quan Phi cũng chẳng to lớn gì đặc biệt, nhưng tại sao chiếc kiệu thứ hai này lại nặng một cách khác thường?


Lý Tầm Hoan lập tức thanh toán tiền rượu, bước nhanh ra cửa. Chàng vốn là một người không thích xen vào chuyện thiên hạ, lại càng không thích dòm ngó đời tư, nhưng bây giờ thì chàng nhất định phải theo dõi Thượng Quan Phi, xem kẻ hẹn hò với hắn là ai.


Bởi vì Lý Tầm Hoan đã cảm thấy chuyện Thượng Quan Phi đến đây nhất định có liên quan đến A Phi.
Chuyện của ai thì chàng có thể không lo, nhưng chuyện của A Phi thì không thể không lo.


Trong sơn thôn này chỉ có một con đường chính từ quan lộ rẽ vào. Đi ngang một tiệm tạp hóa, một tiệm bán gạo, một tửu điếm nhỏ và dăm bảy cái nhà khác nữa, con đường bỗng hẹp lại, quanh co luồn vào rừng phong.


Bọn phu kiệu rẽ vào khu rừng phong.
Kiệu trước thì bọn phu kiệu khiêng rất nhẹ nhàng, chân cũng bước rất nhanh. Kiệu sau thì người khiêng phải đổ mồ hôi hột, vì kiệu chẳng những nặng mà còn động đậy không ngừng.


Đột nhiên, trong chiếc kiệu thứ hai vọng ra tiếng cười.
Tiếng cười ấy vừa kiêu sa vừa khêu gợi, lại đang dập dồn theo hơi thở. Bất luận là ai, miễn là nam nhân, nhất định phải rung động khi nghe thấy tiếng cười ấy.


Chỉ có những nữ nhân diễm lệ và bốc lửa nhất mới có tiếng cười như thế.
Nhưng rõ ràng Thượng Quan Phi đang ngồi trong kiệu ấy, chẳng lẽ Thượng Quan Phi biến thành nữ nhân ư?


Qua một hồi lâu, trong kiệu lại vẳng ra những tiếng rên rỉ mê hồn: “Tiểu Phi... Đừng như thế... Ở đây không được...”


Sau đó thì nghe thấy thanh âm của Thượng Quan Phi: “Huynh không thể chờ đợi được nữa... Muội có biết huynh đã nhớ muội như thế nào không...?”
“Chẳng lẽ huynh cũng như những nam nhân khác, chỉ muốn như thế...”


“Đúng lắm, huynh đang muốn thế... Muội cũng thích được nam nhân như thế... phải không...”
Tiếng thở càng dữ dội hơn, thì tiếng nói càng trầm xuống.
“Phải... phải... phải...”


Tiếng nói càng lúc càng gấp, mơ hồ dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Kiệu đã được khiêng lên một sườn núi. Lý Tầm Hoan ngồi tựa vào một gốc cây phong dưới chân núi, ho rũ ra.


Thì ra trong chiếc kiệu thứ hai có đến hai người. Một người hiển nhiên là Thượng Quan Phi.
Nhưng nữ nhân chờ đợi y trong kiệu là ai?
Tiếng cười quyến rũ ấy, giọng nói âu yếm ấy, Lý Tầm Hoan cảm thấy rất quen thuộc.


Chàng có khá nhiều kinh nghiệm đối với nữ nhân. Chàng biết, không ít nữ nhân có tiếng cười quyến rũ, nhưng có giọng nói âu yếm làm động lòng nam nhân thì lại không nhiều.


Chàng hầu như đã biết tên của nữ nhân trong kiệu. Nhưng chàng chưa dám biết, vì chàng chưa dám xác định một cách dứt khoát.


Bất cứ vấn đề gì, chàng cũng không thể phán đoán một cách dễ dãi, vì chàng không muốn lại phạm sai lầm. Đối với chàng, một lần sai lầm cũng là quá nhiều.


Chàng đã từng phán đoán sai lầm, chẳng những đã hại cuộc đời mình, mà còn làm hại đến cuộc đời của người khác.
*
* *
Trên sườn núi, sâu trong rừng phong, có một căn lầu nho nhỏ.


Kiệu đã dừng lại phía trước tiểu lâu.
Kiệu sau thì kiệu phu đang đứng lau mồ hôi, kiệu trước thì cô bé áo đỏ đã bước xuống. Cô ta bước lên thang gác, gõ cửa.
Cộc... cộc... cộc.


Cô gái áo đỏ gõ ba tiếng ngắn, cửa mở ra.
Lúc này kiệu thứ hai cũng có một người bước xuống, là một nữ nhân.


Lý Tầm Hoan không thấy rõ mặt nàng, chỉ thấy y phục hỗn loạn, mái tóc rối bời, nhưng thân hình vô cùng yểu điệu, dáng đi khêu gợi lòng người.


Eo lưng của nàng lắc nhẹ qua lại, nhưng không quá mức. Khi nữ nhân bước đi mà eo lưng không uyển chuyển thì dĩ nhiên là không đẹp, nhưng lắc quá mức sẽ trở thành lố bịch.


Nữ nhân này lắc hông rất vừa vặn. Bước chân của nàng cũng thật nhẹ nhàng, không mau quá, cũng không chậm quá.
Dáng đi này, Lý Tầm Hoan cũng thấy rất quen thuộc.


Tuy rằng đại đa số nữ nhân đều có hai chân, và đi bằng hai chân, nhưng số nữ nhân biết đi cho uyển chuyển thì lại không nhiều. Đại đa số nữ nhân có dáng đi giống như khúc gỗ, hoặc giống như cây chổi. Lại còn có một số ít có dáng đi giống như người bị chuột rút.


Nàng thướt tha nhẹ bước lên lầu, bỗng quay đầu lại, vẫy tay gọi Thượng Quan Phi vừa bước xuống, rồi mới khuất sau khung cửa.
Lý Tầm Hoan đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của nàng.


Da mặt nàng trắng hồng, chứa đựng cả một trời xuân sắc.
Bây giờ Lý Tầm Hoan đã xác định rõ ràng, nữ nhân này chính là Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi ở đây, còn A Phi ở đâu?


Suýt nữa Lý Tầm Hoan đã chạy lên hỏi nàng. Nhưng chàng kịp dừng lại, vì chàng không muốn nhìn chuyện tồi bại giữa nàng và Thượng Quan Phi, cái chuyện mà chỉ nghĩ tới, chàng cũng đủ buồn nôn.
*
* *


Lý Tầm Hoan là một con người thật kỳ lạ.
Chàng không phải là quân tử, nhưng rất nhiều chuyện chàng làm thì các vị quân tử không dám làm, không muốn làm, vĩnh viễn không thể làm được.


Không một ai có thể làm được chuyện chàng làm, vì trên đời này chỉ có một người như Lý Tầm Hoan. Trước đây, đã chắc chắn là không có. Sau này, e rằng cũng không thể nào có.


Tuy trên đời có rất nhiều người mong Lý Tầm Hoan sớm ch.ết, nhưng cũng có một số người đã không tiếc sinh mạng để trợ giúp, để che chở cho chàng.
*
* *
Đêm đã về khuya.
Lý Tầm Hoan vẫn đang ngồi chờ đợi.


Khi một người chờ đợi một chuyện gì, nhất định sẽ có thời gian để nhớ đến rất nhiều chuyện khác.
Chuyện thứ nhất mà Lý Tầm Hoan nhớ đến, là lúc chàng và A Phi mới gặp nhau.


Lúc đó A Phi một mình lầm lũi bước đi trên đường băng tuyết. Hắn cô độc và mệt mỏi vô cùng, nhưng chấp nhận cho cô độc, mệt mỏi, đói rét giày vò, chứ không chịu nhận ân huệ của bất cứ ai.


Ngày đó, Lý Tầm Hoan không cô tịch như bây giờ, cạnh chàng luôn luôn có Thiết Truyền Giáp.


Chàng lại phải nhớ đến Thiết Truyền Giáp, nhớ đến khuôn mặt trung hậu và quả cảm của hắn, nhớ đến thân thể mình đồng da sắt của hắn.


Tiếc rằng con người sắt đá ấy lại có một trái tim quá mềm yếu và dễ bị tổn thương, nên cuộc sống của hắn cũng có nhiều đau khổ hơn là vui thú.


Nghĩ tới chỗ đó, bỗng Lý Tầm Hoan lại muốn uống rượu. Cũng may mà bên người chàng thường mang theo một bình rượu dẹp, được đúc bằng bạc.


Chàng lôi bình rượu ra, trút vào cổ đến cạn sạch. Sau đó, chàng lại gập mình ho sặc sụa.


Trong hai năm nay, chàng hình như ít khi ho hơn một chút, nhưng mỗi cơn ho thì lại kéo dài hơn lúc trước. Đó không phải là triệu chứng tốt.


Tuy nhiên, chàng không bao giờ để tâm lo nghĩ đến chuyện ấy. Bởi vì từ trước đến giờ, chàng chưa bao giờ chịu lo lắng cho mình cả.
Ngay lúc ấy, cánh cửa trên lầu mở ra, Thượng Quan Phi xuất hiện.


Ánh đèn sáng trong phòng hắt ra rọi trên mình hắn. Có vẻ như hắn rất thỏa mãn, nhưng cũng rất mệt mỏi.
Trong cửa, lại ló ra một bàn tay, nắm lấy bàn tay của hắn.


Trong gió đêm rì rào, chỉ nghe có tiếng thì thầm. Hình như họ đang căn dặn, đang hẹn hò nhau gì đó.


Qua một lúc lâu, bàn tay trong phòng mới chầm chậm buông ra. Phải qua một lúc lâu nữa, Thượng Quan Phi mới chầm chậm bước xuống.
Hắn không quay đầu lại, nhưng bước thật chậm, hình như còn luyến tiếc, chưa nỡ rời khỏi đây.


Nhưng cánh cửa trên lầu đã đóng lại.
Thượng Quan Phi ngẩng mặt nhìn trời, từ từ hít một hơi, bước chân có nhanh hơn một chút, nhưng vẻ mặt vẫn một mực si mê. Có lúc hắn mỉm cười, có lúc lại thở dài.


Có phải hắn vừa vào địa ngục?
*
* *
Ánh đèn trên tiểu lâu thật là êm dịu, chiếu ra khung cửa sổ một màu hồng phớt.


Thượng Quan Phi đã đi khuất. Lý Tầm Hoan bỗng thấy gã thiếu niên này cũng rất đáng thương.


Trên đời có nhiều thiếu niên vừa thông minh vừa ngạo mạn, nhưng cũng rất dễ bị nữ nhân lừa gạt, bị nữ nhân coi như một món đồ chơi.
Lý Tầm Hoan thở dài, rồi sải bước về phía ngôi lầu nhỏ.


Cách kiến trúc tiểu lâu này cũng rất lạ, chỉ dùng những cây gỗ gác trên sườn núi, bên dưới là cầu thang, khá chật hẹp nhưng lại thật tinh tế.
Sau ba tiếng gõ cửa “Cộc... Cộc... Cộc”, cửa mở ra.


Một người hỏi: “Công tử...”
Người đó chỉ nói hai chữ rồi khựng lại khi nhìn rõ mặt Lý Tầm Hoan, lập tức muốn đóng cửa.
Nhưng Lý Tầm Hoan đã đưa tay đẩy cửa, tiến vào.


Người mở cửa không phải là cô bé áo đỏ, cũng không phải là Lâm Tiên Nhi, mà là một mụ già đầu tóc bạc phơ, mặt mũi nhăn nheo.


Mụ già giật mình, run giọng hỏi: “Ngươi... ngươi là ai? Đến đây để làm gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta tìm một người bạn cũ.”
Mụ già hỏi: “Bạn cũ ư? Ai là bạn cũ của ngươi?”


Lý Tầm Hoan cười: “Khi nàng thấy ta, nhất định sẽ nhận ra.”
Vừa nói, chàng vừa bước thẳng vào trong.


Mụ già muốn ngăn cản nhưng không dám, chỉ lớn tiếng: “Ở đây không có bạn bè gì của ngươi, chỉ có hai người là lão và cháu gái của lão mà thôi.”


Lý Tầm Hoan cứ bước vào. Bất luận mụ già nói gì, chàng cũng coi như không nghe thấy.


Ngôi lầu nhỏ này gồm có ba gian, phía trước là phòng khách, giữa là phòng ăn, và cuối là phòng ngủ. Cách bài trí bên trong cũng cực kỳ trang nhã.
Cả ba gian đều không thấy bóng Lâm Tiên Nhi.


Cô bé áo đỏ hình như rất sợ hãi, mặt mày trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy. Nàng núp sau lưng mụ già, nhưng mắt thì trừng trừng nhìn Lý Tầm Hoan, run giọng hỏi: “Bà... bà... hắn có phải... kẻ cướp không?”


Bà lão hoảng sợ đến mức không trả lời được tiếng nào.


Lý Tầm Hoan thường bị thiên hạ gọi là lãng tử, là con quỉ háo sắc, thậm chí có người gọi là hung thủ khát máu, nhưng chưa có ai gọi chàng là cường đạo, là kẻ cướp.


Lúc này chàng cũng không biết nên cười hay nên khóc, khó khăn lắm mới gượng cười được, rồi hỏi: “Cô thấy ta có giống kẻ cướp không?”


Cô bé cắn môi, hỏi lại: “Nếu ngươi không phải là kẻ cướp, thì sao lại nửa đêm xông vào nhà người ta?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đến đây để tìm Lâm Tiên Nhi.”


Cô bé này chắc là cảm thấy chàng hiền lành, nên bớt sợ, chớp mắt nói: “Ở đây không có Lâm cô nương, chỉ có Chu cô nương.”
Lý Tầm Hoan chau mày. Không lẽ Lâm Tiên Nhi đã đổi tên ư?


Chàng lại hỏi: “Chu cô nương đang ở đâu?”
Cô bé chỉ vào mũi mình nói: “Ta họ Chu. Chu cô nương chính là ta.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười. Chàng chợt thấy mình giống hệt một thằng ngốc.


Hình như cô bé cũng thấy tức cười, lại chớp mắt nói: “Ta không biết ngươi, thì ngươi đến đây kiếm ta làm chi?”


Lý Tầm Hoan gượng cười: “Người ta tìm là một đại cô nương, chứ không phải là tiểu cô nương.”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Ở đây không có đại cô nương.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Có ai vừa đến đây không?”
Cô bé đáp: “Có người vừa đến...”
Lý Tầm Hoan vội hỏi: “Là ai thế?”
Cô bé đáp: “Ta và bà bà ta, hai bà cháu vừa từ thị trấn về.”


Nàng chớp chớp mắt, nói tiếp: “Ở đây chỉ có hai người. Nhưng bà bà cũng đâu còn là đại cô nương nữa? Chắc ngươi cũng đâu phải kiếm bà bà?”
Lý Tầm Hoan lại cười.


Những lúc chàng tự thấy mình là ngu ngốc, bao giờ chàng cũng cười.


Cô bé lại nói: “Ngoài ta và bà bà ra, nơi này không có ai đến mà cũng không có ai đi. Nếu ngươi có thấy ai, thì đó nhất định là ma quỉ.”
Lý Tầm Hoan thật sự không thấy ai đi ra ngoài.


Cửa lớn cửa sổ trong nhà đều đóng, không có dấu vết gì chứng tỏ có người đi ra.
Nhưng rõ ràng, chàng nhìn thấy Lâm Tiên Nhi đã đi vào đây.


Chẳng lẽ chàng thấy ma quỉ thật hay sao? Chẳng lẽ người bước ra từ kiệu chính là bà lão này?


Đột nhiên bà lão quì thụp xuống, mếu máo nói: “Bà cháu tôi là người nghèo khổ đáng thương, ở đây cũng chẳng có gì đáng giá. Nếu đại gia thấy món nào vừa mắt thì cứ việc mang đi.”


Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Hay lắm.”
Trên bàn ăn có một bình rượu.
Lý Tầm Hoan với tay cầm bình rượu, đi một mạch ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại.


Chàng còn nghe thấy cô bé cười khúc khích phía sau: “Thì ra đây không phải là kẻ cướp, chỉ là một tên bợm rượu!”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem