Chương 0033 : Câu nói kinh người

Cô nương tóc bím nói tiếp: “Đó là cơ hội thứ nhất mà huynh đã bỏ qua, không giết họ Quách. Thám Hoa có cần muội kể ra cơ hội thứ hai hay không?”
Lý Tầm Hoan cười gượng: “Cô không cần nói cũng được.”


Cô nương tóc bím cười mỉm: “Người ta vẫn đồn Lý Tầm Hoan xứng đáng là nam nhi đại trượng phu, không ngờ lại giống nữ nhân như thế này.”


Trong đời Lý Tầm Hoan cũng từng nghe nhiều người chửi mắng, nhưng chỉ trích chàng giống nữ nhân thì thật là chưa được nghe. Chàng đứng ngẩn ra, không biết nên cười hay nên khóc.


Đôi mắt to của cô gái lại dịu dàng nhìn Lý Tầm Hoan: “Nếu huynh không có gì để nói, thì sao không ho sù sụ nữa đi?”


Lý Tầm Hoan thở dài: “Nhãn lực của cô nương không phải tầm thường, dĩ nhiên phải là một bậc cao nhân. Lý mỗ thất kính mất rồi.”


Cô nương tóc bím bật cười, bĩu môi: “Huynh đừng có trêu chọc người ta nữa. Muội đứng chưa cao tới vai Thám Hoa, thì làm sao gọi là cao nhân được?”
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan thật sự ho sù sụ.




Cô nương tóc bím dịu giọng: “Muội biết, huynh không phải là con người thích tự khoe hay tự thưởng. Hoàn toàn nghĩ đến người khác, đó là ưu điểm của huynh, nhưng cũng chính là yếu điểm của huynh. Một con người sống trên đời, nếu không vì bản thân mình chút nào, thì chẳng thiệt thòi lắm hay sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Cô nương...”
Cô nương tóc bím cong môi lên nói: “Muội không phải họ Cô mà cũng không phải tên Nương, sao huynh cứ gọi là Cô Nương mãi thế?”


Lý Tầm Hoan bật cười. Chàng bỗng thấy cô gái này nói chuyện thật là vui vẻ.


Cô nương tóc bím hất mặt lên như người lớn: “Muội ở họ Tôn, tên là Tôn Tiểu Hồng. Không phải chữ Hồng là cầu vồng như tên Thượng Quan Kim Hồng, mà là chữ Hồng là màu đỏ như hoa hồng đó.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta ở họ Lý...”
Cô nương tóc bím cắt lời: “Không những muội đã biết tên của huynh từ lâu rồi, mà còn đang muốn tìm huynh tỉ đấu một phen.”


Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Tỉ đấu cái gì?”


Tôn Tiểu Hồng cười khanh khách: “Dĩ nhiên là muội không tìm huynh để đấu võ. Nói về võ công thì muội có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không bằng huynh. Muội muốn tìm huynh để đấu rượu, vì mỗi khi nghe ai có tửu lượng cao thì trong lòng muội đều không phục.”


Lý Tầm Hoan cố nín cười: “Ta cũng biết những người uống rượu đều mang cái tật này, nhưng thật không ngờ muội cũng có tật như thế.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng lúc này muội tìm huynh để đấu rượu, thì không khỏi mang tiếng là xử ép huynh.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao lại thế?”


Tôn Tiểu Hồng vênh mặt lên, ngang nhiên nói: “Vì huynh vừa phải giao đấu với người khác, thể lực đương nhiên phải kém lúc bình thường, nên tửu lượng nhất định cũng sút giảm. Đấu rượu với đấu võ cũng như nhau, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba thứ đó cùng không thể thiếu.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Chỉ một câu nói này, muội không thẹn là cao thủ trong làng rượu. Ta được tỉ đấu cùng một cao thủ như vậy, dù có phải say mèm cũng rất vui lòng.”


Đôi mắt của Tôn Tiểu Hồng vụt rực một tia sáng vui mừng, nhưng sắc mặt của nàng lại tỏ vẻ khiêu khích: “Muội đã chiếm mất thiên thời, dĩ nhiên không thể chiếm luôn địa lợi. Nơi đấu, xin nhường huynh chọn lựa.”


Lý Tầm Hoan cười: “Đã thế, xin mời cô nương đi theo tôi.”
Tôn Tiểu Hồng đáp gọn: “Mời!”
*
* *
Ngay trước hoàng hôn, chính là lúc buôn bán ế ẩm nhất.


Tôn Đà Tử đang ngồi dựa cửa, ngắm cảnh chiều tà.
Ngay lúc đó, Lý Tầm Hoan dẫn Tôn Tiểu Hồng về tới. Chỉ thế đã đủ cho Tôn Đà Tử ngạc nhiên, mà họ lại còn vừa đi vừa cười nói.


Hai người này có thể trở thành bằng hữu, thật là quái sự.


Lý Tầm Hoan cố ý không nhìn bộ mặt ngơ ngẩn ngạc nhiên của Tôn Đà Tử. Trong lòng chàng cũng tự cảm thấy tức cười, cũng không hiểu tại sao mình lại kết bạn với tiểu cô nương này.


Vị tiểu cô nương này cứ như một con chim sáo, hễ mở miệng ra là cười cười nói nói không ngừng. Như thế thì có những lúc làm người ta phải khó chịu.


Trước nay, Lý Tầm Hoan cho rằng trên đời chỉ có hai việc khó chịu nhất.
Thứ nhất, ngồi ăn uống trong một bàn tiệc không ai biết uống rượu.
Thứ hai, gặp phải một nữ nhân nhiều chuyện.


Việc thứ hai còn làm cho chàng khó chịu gấp mười việc thứ nhất.
Nhưng thật là kỳ lạ, lúc này chẳng những chàng không thấy khó chịu, lại còn cảm thấy thích thú.


Hầu hết những kẻ có tửu lượng cao đều rất thích có người tìm mình thách đấu, chỉ cần có người tìm tới đấu rượu thì tất cả mọi việc khác đều có thể gác lại một bên.


Nếu đối thủ đấu rượu này lại là một cô gái đẹp, lại càng thích thú hơn nhiều.


Một thiếu nữ vừa thông minh, vừa xinh đẹp, vừa biết uống rượu, thì dù hơi lắm lời một chút, nam nhân vẫn có thể nhẫn nại chịu đựng được. Nhưng ngoài ngoại lệ này, mọi nữ nhân khác nên ít nói chuyện thì hay hơn.


Dọc đường, Lý Tầm Hoan đã biết thêm ông lão kể chuyện Tôn Bạch Phát chính là ông nội của cô nương Tôn Tiểu Hồng. Song thân của nàng mất sớm, nên từ bé đến giờ vẫn sống cùng gia gia. Hai ông cháu nương tựa vào nhau, không rời nhau lấy một ngày.


Nghe kể đến đây, Lý Tầm Hoan nhịn không nổi, hỏi Tôn Tiểu Hồng: “Thế sao bây giờ gia gia lại không ở bên muội?”
Lần này thì Tôn Tiểu Hồng trả lời rất gọn: “Gia gia bận ra ngoài thành để đón một người.”


Lẽ ra Lý Tầm Hoan còn phải hỏi: “Sao phải ra tận ngoài thành để đón người?” “Người được đón tiếp là ai?” “Tại sao không dẫn muội đi đón người?”


Nhưng Lý Tầm Hoan trước nay vốn rất hiểu chuyện, cũng không muốn người ta nghĩ mình là một nam nhân nhiều chuyện. Hơn nữa, khi nói chuyện với Tôn Tiểu Hồng thì chàng muốn nhiều chuyện cũng không được.


Hình như nàng biết trước Lý Tầm Hoan muốn hỏi câu thứ hai, nên hỏi liên thanh để chặn đầu: “Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật phát nào, phi đao của huynh đã luyện như thế nào?”


“Nghe nói huynh có một hảo bằng hữu tên A Phi, y xuất thủ cũng nhanh chẳng kém gì huynh, nhưng đột nhiên lại mất tích, huynh có biết y ở đâu không?”


“Huynh cũng mất tích hai năm nay, giang hồ không ai ngờ rằng huynh trốn trong tiệm của Tôn Đà Tử. Nhưng làm sao huynh phải trốn ở trong ấy?”


“Bây giờ hành tung của huynh đã bại lộ, từ đây về sau những người đến tìm huynh nhất định là không ít. Huynh còn định ở đây nữa hay không? Nếu đi thì huynh đi đâu?”


“Rốt cuộc Mai Hoa Đạo là ai? Cũng đã hai năm nay, Mai Hoa Đạo không hề lộ diện, có phải đã bị trừ khử rồi không?”
“Người trừ khử hắn là ai? Có phải là huynh hay không?”
*
* *


Loạt câu hỏi liên thanh của Tôn Tiểu Hồng, Lý Tầm Hoan không đáp một câu nào. Có những câu mà chàng không muốn trả lời, có những câu mà chàng không biết trả lời, lại có những câu chàng cũng đang tự hỏi.


Chàng đã biết Lâm Tiên Nhi chính là Mai Hoa Đạo.
Chàng đã đoán A Phi không nỡ giết Lâm Tiên Nhi.


Ngày ấy, chàng đã để A Phi đi, dù chàng biết người thiếu niên này bên ngoài lạnh lùng như băng, nhưng bên trong lại hừng hực như lửa.
Chàng đoán A Phi đã mang Lâm Tiên Nhi đi.
Nhưng họ đi đâu?


Sau này Lâm Tiên Nhi có thể sửa tâm đổi tính, làm lại từ đầu hay không?
Lâm Tiên Nhi có thật tình với A Phi không?


Nghĩ đến những chuyện này, Lý Tầm Hoan cũng không khỏi thở dài. Chàng cũng không biết từ đây về sau, mình phải tự sắp xếp như thế nào.


Mãi tới khi bước vào quán nhỏ của Tôn Đà Tử, hai người ngồi xuống, Lý Tầm Hoan mới tạm thời dứt bỏ những ý nghĩ gây phiền não đó. Chỉ vì lúc này, rượu đã được bày ra trước mặt.


Tôn Tiểu Hồng từ nãy đến giờ cứ nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt tràn đầy những nụ cười thật dịu dàng. Hình như nàng không những yêu thích con người này, mà cũng rất hiểu con người này.


Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên, bắt gặp cái nhìn dịu dàng của nàng. Trái tim của chàng bỗng rung một cái.
Tôn Tiểu Hồng mỉm cười hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”


Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Được rồi.”
Tôn Tiểu Hồng liếc chàng một cái: “Vậy chúng ta đấu như thế nào?”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Chẳng lẽ cũng có nhiều cách để đấu rượu?”


Tôn Tiểu Hồng lại hỏi lại: “Dĩ nhiên rồi. Huynh không biết ư?”


Lý Tầm Hoan nói: “Ta chỉ biết một cách, đó là mọi người cùng đem rượu đổ vào bụng. Bụng người nào bị rượu làm náo loạn trước, thì người đó thua.”


Tôn Tiểu Hồng bật cười ha hả, nhưng cố dằn lại, lắc đầu: “Thế thì tửu đạo của huynh còn kém lắm.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thật vậy ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nói thô thiển nhất, thì đấu rượu cũng phải chia thành văn đấu và võ đấu.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Văn đấu thì như thế nào? Võ đấu thì như thế nào?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Cái cách mà huynh vừa nói, chính là võ đấu. Người ta còn gọi là ngưu ẩm, tức là uống như trâu uống.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngưu ẩm ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Thì mọi người cứ ngửa cổ lên, nhắm mắt nhắm mũi đổ rượu vào miệng, nếu không gọi là ngưu ẩm thì gọi là gì?”


Lý Tầm Hoan bật cười: “Giả tỉ không đổ rượu vào miệng, chẳng lẽ lại đổ rượu vào tai ư?”


Tôn Tiểu Hồng cũng cười, nhưng lập tức nín bặt, rồi nhăn mặt nói: “Nếu quả thật huynh có thể dùng tai để uống rượu, thì muội đầu hàng lập tức, lúc đó coi như huynh thắng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Uống rượu bằng tai thì rất chậm. Ta thật sự không thể văn nhã được như thế.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội là nữ nhân, thì làm sao có thể võ đấu với huynh? Nhưng nếu văn đấu thì cũng có nhiều cách. Huynh có thể chọn một trong những cách ấy.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Có những cách nào?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Có cách giấu ngón tay đoán nhau mà uống, có cách đánh trống ném hoa mà uống, nhưng như thế thì quá tầm thường mà lại thô tục. Chúng ta tỉ đấu, chắc chắn không thể dùng những cách đó được.”


Lý Tầm Hoan nói: “Như vậy ta có thể lựa chọn trong những cách còn lại phải không?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Chỉ còn lại có một cách thôi.”
Lý Tầm Hoan không dằn được, bật cười.


Ngay Tôn Tiểu Hồng cũng phải bật cười, rồi nói: “Tuy chỉ còn một cách, nhưng cách này đã kỳ lạ mà lại thú vị. Giả tỉ còn tới muôn vạn cách, thì nhất định huynh cũng chỉ chọn cách này mà thôi.”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Rượu đã bày ra bàn, ta chỉ muốn uống ngay. Bất cứ phương pháp thế nào cũng không quan trọng.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Được lắm! Huynh nghe đây, cách này kể ra cũng đơn giản thôi.”


Lý Tầm Hoan chỉ còn cách ngồi nghe.
Tôn Tiểu Hồng nói tiếp: “Muội hỏi huynh một câu, nếu huynh trả lời được thì kể như huynh thắng, và như thế thì muội phải uống một chén.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Nếu ta không trả lời được thì kể như ta thua hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Giả tỉ huynh trả lời không được thì cũng chưa kể là thua. Nếu muội tự trả lời câu hỏi đó được, thì lúc đó mới kể là huynh thua.”


Nàng cười, rồi nói tiếp: “Theo huynh thì cách này có công bằng không?”
Lý Tầm Hoan im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Nhưng nếu ta thua, thì đến phiên ta hỏi lại muội chứ?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không đúng. Người thắng được phép hỏi liên tiếp, hỏi cho đến khi thua mới thôi.”


Lý Tầm Hoan cười: “Nếu muội cứ hỏi huynh những chuyện riêng tư của muội, thì chắc huynh phải thua liên tục chứ gì?”


Tôn Tiểu Hồng cũng cười: “Đương nhiên muội không thể hỏi huynh như thế. Vì nếu muội hỏi rằng mẹ của muội là ai, anh em gồm mấy người, muội năm nay bao nhiêu tuổi... thì huynh làm sao biết được.”


Lý Tầm Hoan hỏi thêm: “Thế muội đang chuẩn bị hỏi những gì?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Chỉ cần bắt đầu đấu rượu, thì chắc chắn huynh sẽ được nghe muội hỏi.”


Lý Tầm Hoan nâng ly rượu, cười nói: “Ta chuẩn bị thua rồi đây.”
Nàng đột nhiên nghiêm mặt không cười nữa, nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan, nói từng chữ một: “Huynh có biết ai viết lá thư ấy không?”


Câu hỏi này quả thật kinh người.
Nhưng mục quang của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên, rồi đáp: “Ta không biết. Chẳng lẽ muội biết ư?”


Tôn Tiểu Hồng thản nhiên cười: “Nếu muội không biết, thì muội đã không hỏi huynh. Người viết lá thơ ấy chính là...”
Nàng cố ý dừng lại một chút, mới từ từ nói tiếp: “... chính là Lâm Tiên Nhi.”


Câu trả lời lại càng kinh người hơn.
Lý Tầm Hoan vốn rất bình tĩnh, nhưng cũng không nhịn nổi, biến sắc hỏi: “Tại sao muội biết là Lâm Tiên Nhi?”


Tôn Tiểu Hồng điềm tĩnh nói: “Bây giờ còn chưa đến lượt huynh hỏi muội. Huynh phải uống hết ly rượu này, rồi muội sẽ hỏi tiếp.”
Lý Tầm Hoan lập tức uống cạn rượu trong ly.


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Huynh có biết tình trạng hiện tại của A Phi ra sao không?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Không biết.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Hiện nay y vẫn ở cạnh Lâm Tiên Nhi, nhưng những hành động của Lâm Tiên Nhi thì y hoàn toàn không biết chút gì.”
Lý Tầm Hoan hỏi rất gấp: “Y... bây giờ y ở đâu?”


Tôn Tiểu Hồng lắc đầu, thở dài: “Sao huynh lại vội như thế? Huynh cố đợi đến khi thắng, rồi sẽ hỏi cũng chưa muộn.”
Lý Tầm Hoan chỉ còn cách uống cạn ly rượu thứ hai.


Ly này lớn hơn ly bình thường, nhưng chàng uống còn nhanh hơn bình thường, vì đang vội vã muốn nghe câu hỏi thứ ba.
Tôn Tiểu Hồng lại hỏi: “Huynh có biết vì sao Lâm Tiên Nhi viết lá thư đó không?”


Lý Tầm Hoan lại đáp: “Không biết!”
Thật ra chàng đã phần nào đoán được mục đích của Lâm Tiên Nhi, nhưng chưa dám xác định chắc chắn.


Tôn Tiểu Hồng nói: “Bởi vì nàng biết, chỉ cần có người làm phiền đến Lâm phu nhân Lâm Thi Âm thì nhất định huynh sẽ lộ diện. Nàng muốn dụ huynh hiện thân, rồi tìm người thanh toán huynh. Bởi vì trước nay, nàng vẫn coi huynh là đối thủ lớn nhất. Người mà nàng sợ nhất là huynh, người mà nàng hận nhất cũng là huynh. Chỉ khi nào huynh ch.ết, nàng mới dám xuất đầu lộ diện, trở lại giang hồ.”


Lý Tầm Hoan thở dài, tự giác uống cạn ly thứ ba.
Tôn Tiểu Hồng lại hỏi: “Huynh có biết người thứ nhất muốn giết huynh là ai không?”


Lý Tầm Hoan cười gượng, hỏi lại: “Người muốn giết ta thì nhiều lắm, đâu phải chỉ một?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nhưng có thể giết được huynh thì chỉ hai ba người là cùng. Người thứ nhất chính là Thượng Quan Kim Hồng.”


Câu trả lời này không ngoài suy nghĩ của Lý Tầm Hoan. Nhưng chàng vẫn cạn chén thứ tư, rồi không dằn được, lại mở miệng hỏi: “Hiện nay hắn đã đến đây chưa?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem