Chương 0023 : Lầm chui vào lưới

Lâm Tiên Nhi đáp: “Bởi vì mười lăm người huynh đệ của lão đều ch.ết sạch rồi.”
A Phi hỏi: “Mười lăm người đó ch.ết như thế nào?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Nghe nói là họ lâm bệnh mà ch.ết, nhưng không ai biết họ ch.ết vì bệnh gì. Mọi người đều phải thắc mắc, mười lăm người anh em chú bác của Thân Lão Tam đều rất khỏe mạnh nhưng không hiểu sao chỉ trong vòng đôi ba năm đều ch.ết hết, giống như bị bệnh ôn dịch truyền nhiễm gì vậy. Chỉ một mình Thân Lão Tam vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật chút xíu nào.”


A Phi ngẩng đầu nhìn lên, như đang ước lượng chiều cao của bức tường.
Chàng không nói gì nhiều, ngoài một câu rất thản nhiên: “Tối mai ta sẽ ...”
A Phi bám chặt tay chân lên vách tường cao như một con thằn lằn khổng lồ.


Nhưng đây không phải là công phu Bích Hổ Du Tường. Thậm chí chàng cũng chưa từng nghe đến cái tên đó.


Chàng chỉ dùng mấy ngón tay cứng như sắt bám vào tường, mấy ngón chân đẩy lên, thân thể theo đó mà lướt dần lên cao, trông thật kỳ diệu. Nói chàng leo như con thằn lằn, thì không chính xác bằng nói là chàng leo như một con vượn đang leo lên vách núi dựng đứng.


Lúc A Phi trèo lên đến đầu tường, chàng có thể nhìn thấy bên trong là một khu vườn rất rộng lớn, những dãy nhà lớp lớp dọc ngang. Lúc này bên trong mọi người đã tắt đèn đi ngủ, cả một trang viện rộng lớn chỉ còn vài đốm lửa nhỏ mà thôi.




Lâm Tiên Nhi quả là một thiếu nữ rất bản lãnh, một trợ thủ tuyệt vời. Nàng đã mua chuộc được một tên nô bộc của nhà họ Thân vẽ một tấm họa đồ hết sức rành mạch. Nơi nào là đại sảnh, nơi nào là phòng của đầy tớ, nơi nào là chỗ ngủ của Thân Lão Tam, trên họa đồ đều ghi chú rất rõ ràng.


Nhờ thế, A Phi không mất bao nhiêu thời gian đã tìm ra phòng ngủ của Thân Lão Tam.


Thân Lão Tam chưa ngủ, trong phòng đèn vẫn sáng choang. Lão quả là một thương gia mẫn cán, tóc đã hoa râm mà khuya thế này vẫn chong đèn ngồi tính toán thu nhập của ngày hôm nay.


Lão gảy bàn toán không nhanh lắm, vì ngón tay của lão quá ngắn. Ngón giữa, ngón trỏ, ngón áp út cũng chỉ dài bằng ngón út.


Đã thế, tay của lão lại rất thô, đầu ngón tay bằng phẳng như bị ai chặt đứt ngang, móng tay cùn đến hầu như không có. Đây là bàn tay của hạng phu phen hầm mỏ, nhất định không phải của loại công tử nhà giàu.


Thật ra thì Thân Lão Tam thời trẻ hết sức ngỗ nghịch, từng bị phụ thân đuổi ra khỏi cửa. Lão lưu lạc bên ngoài suốt năm năm trời, làm gì trong thời gian đó thì không một ai được biết.


Có người nói là trong năm năm trời đó, lão đã theo tên đại đạo Phan Thiên Hổ để làm nghề buôn bán không cần vốn, có người nói lão đã đi ăn xin, lại cũng có người nói trong năm năm đó lão vào chùa Thiếu Lâm làm phu gánh nước tưới rau, tuy chịu đựng rất nhiều cay đắng, nhưng nhờ đó mà học được một thân võ công kinh người. Bởi thế mà ai nấy rất hoài nghi về cái ch.ết của anh em lão, nhưng không một ai dám hé môi thắc mắc.


Tất nhiên là lão phủ nhận hết những truyền thuyết trên. Nhưng có một điều mà lão không thể giấu giếm được, đó chính là đôi bàn tay của lão. Bất kỳ một người hiểu biết nào, chỉ ngó sơ đôi bàn tay đó đều phải nhận ra rằng lão đã luyện được một môn chưởng lực ngoại gia như Thiết Sa Chưởng, mà lại luyện đến mức độ rất cao siêu. Nếu không, người anh họ trưởng tộc của lão đã không bỗng dưng thổ huyết mà ch.ết.


*
* *
Tiểu Phi đẩy cửa sổ, lao vút vào như một cơn gió.


Chàng không luyện một thân pháp nổi danh nào cả, nhưng mỗi bắp thịt, mỗi đường gân, mỗi sợi dây thần kinh, thậm chí mỗi giọt máu trong người chàng đều hoàn toàn phối hợp với nhau. Vì thế, khi bàn tay chàng vừa xô cửa, thân hình đã chớp lên. Có vẻ như chàng đã đứng sững ở giữa phòng ngay cả khi cánh cửa còn chưa mở.


Thân Lão Tam cũng không chậm chạp gì, nhưng lão mới thoáng nghe cánh cửa khua động thì A Phi đã đứng sững trước mặt. Lão không tưởng tượng nổi động tác của con người lại có thể nhanh đến như vậy. Thế là một võ lâm hào khách đã từng trải trong giang hồ, tay đầy máu tanh, phải khựng lại, ngồi dính cứng vào chiếc ghế.


Đôi mắt lạnh băng của A Phi nhìn vào lão như nhìn một xác ch.ết, nói từng chữ, từng chữ: “Ngươi chính là Thân Lão Tam?”


Thân Lão Tam gật đầu lia lịa. Hình như ngoài việc gật đầu ra, lão không biết làm việc gì khác, lúc này một thân bản lãnh của lão như đã biến mất không còn dấu tích.


A Phi hỏi: “Ngươi có biết ta đến đây để làm gì không?”
Thân Lão Tam vẫn gật đầu lia lịa.
A Phi hỏi tiếp: “Ngươi còn điều gì muốn nói không?”


Lần này Thân Lão Tam không gật đầu nữa, mà lại lắc đầu.
Trong giây phút sinh tử này, mà lão tuyệt không có ý nghĩ vùng vẫy, cầu xin, không định phản kháng mà cũng không định chạy trốn.


Thanh kiếm của A Phi đã ra khỏi vỏ. Nhưng đột nhiên, trực giác nhạy bén của A Phi linh cảm có chyện bất thường. Trực giác đó giống như là bản năng của dã thú, như một con thỏ có thể cảm thấy sói dữ đang rình mò, mặc dù nó chẳng nghe tiếng động mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của con sói.


A Phi không dám chần chờ, đâm ngay một kiếm. Kiếm quang lóe lên, xẹt tới ngực Thân Lão Tam. Chỉ nghe “keng” một tiếng, ánh lửa tóe ra bốn phía, thì ra mũi kiếm của chàng đã đâm vào sắt.


Bây giờ chàng đã hiểu rõ tại sao Thân Lão Tam không nhúc nhích. Bởi vì trước ngực lão được che kín bằng một tấm sắt.


Mũi kiếm không xuyên thủng, nhưng đẩy Thân Lão Tam ngã xuống gầm bàn. A Phi lập tức nhận ra nguy hiểm, chàng vội vọt lên cao, sớm chút nào tốt chút ấy.
Nhưng, đã trễ rồi.


Từ trên trần nhà, một cái lưới sập xuống. Cái lưới đủ rộng để úp trọn căn phòng, chỉ cần con mồi lọt vào phòng là vô phương thoát thân.


A Phi vừa nhỏm người khỏi mặt đất, thì thân thể đã bị lưới cuốn chặt.


Chàng lia nhanh thanh kiếm, toan rọc thủng lưới. Tuy cái lưới này chỉ kết bằng dây thừng, nhưng mỗi sợi là chín sợi dây nhỏ bện thành, lại đã được ngâm kỹ trong dầu chai, nên kiếm của chàng có nhanh lắm cũng chỉ cắt đứt được một hai sợi nhỏ, hoàn toàn không thể thoát ra khỏi lưới.


“Phịch” một tiếng, cả lưới lẫn chàng rơi xuống đất.


Thật kỳ lạ, lúc ấy trong lòng chàng không thấy phẫn nộ, cũng không thấy kinh hoàng, chỉ cảm thấy hết sức thê lương. Đột nhiên chàng thấm thía được cái cảm giác của một con mãnh thú bị sa vào lưới của thợ săn, chắc là rất giống cảm giác của chàng lúc đó.


Chỉ khác nhau ở chỗ con thú thì không thể hiểu được tại sao thợ săn lại giăng lưới.
*
* *
A Phi không vùng vẫy nữa. Chàng hiểu rằng có vũng vẫy cũng vô ích.


Từ trên cao, hai bóng người như hai con chim sà nhanh xuống, đáp trên lưới. Trên tay mỗi người cầm một ngọn trường tiên trắng như sáp, đâm loạn xạ lên bảy tám huyệt đạo của A Phi.


Người thứ nhất là một tăng nhân vừa ốm vừa cao, mặc tăng bào xám, đi tất trắng, sắc mặt vàng khè như sáp. Lão này có vẻ bệnh hoạn quanh năm, nhưng mục quang thì hừng hực như lửa cháy.


Người thứ hai bé nhỏ hơn, lại còn ốm yếu hơn, mũi cong như mỏ chim ưng, mà cũng lẹ làng như chim ưng. Thân thủ cả hai đều nhanh như tia chớp, họ là Tâm Giám đại sư chùa Thiếu Lâm và Sinh hồ Bá Hiểu Sinh.


Thân Lão Tam đã biến mất dưới gầm bàn, hiển nhiên dưới bàn có một địa đạo.
Gian phòng này, thực ra là một cái bẫy.


Vẻ mặt Bá Hiểu Sinh đầy đắc ý, cười nói: “Ta đã đoán trước rằng ngươi sẽ đến đây. Ngươi có phục ta không?”


A Phi lặng thinh không đáp. Chàng đã bị điểm huyệt nhưng vẫn có thể lên tiếng. Thế mà chàng lại không nói một lời nào, cũng không hỏi: “Sao các ngươi đoán được ta sẽ đến đây?”


Đầu óc của chàng như trống rỗng, không vướng bận một ý nghĩ nào.
Lúc này chàng không thể suy nghĩ, không muốn suy nghĩ, không chịu suy nghĩ, hay là không nỡ suy nghĩ?


Bá Hiểu Sinh lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi là bạn của Lý Tầm Hoan. Vì muốn cứu Lý Tầm Hoan nên ngươi mới giả mạo là Mai Hoa Đạo.”


A Phi lớn tiếng: “Ta chính là Mai Hoa Đạo, cần gì phải giả mạo? Ta cũng không quen biết Lý Tầm Hoan.”
Bá Hiểu Sinh châm chọc: “Ái chà! Tâm Giám đại sư! Hắn nói hắn là Mai Hoa Đạo, đại sư có tin được không?”


Tâm Giám đáp: “Ta không tin.”
A Phi cười lạnh: “Ngươi làm sao biết ta không phải là Mai Hoa Đạo? Ngươi lấy gì để chứng minh?”


Bá Hiểu Sinh cười nói: “Khó chứng minh lắm sao? Tâm Giám đại sư còn nhớ Hung Xuân Lôi ch.ết dưới tay ai không?”
Tâm Giám đáp: “Mai Hoa Đạo.”
Bá Hiểu Sinh hỏi: “Hắn ch.ết như thế nào?”


Tâm Giám đáp: “Trên người hắn cũng có dấu hiệu của Mai Hoa, vết thương chí mạng nằm ngay huyệt Huyền Cơ.”
Bá Hiểu Sinh nói: “Như thế thì Mai Hoa Đạo phải là một cao thủ về điểm huyệt.”


Tâm Giám đáp gọn: “Đúng thế.”


Bá Hiểu Sinh cười khẩy, quay lại nói với A Phi: “Chỉ cần ngươi nói rõ chúng ta vừa điểm những huyệt đạo nào của ngươi, thì chúng ta sẽ công nhận ngươi là Mai Hoa Đạo, rồi lập tức thả Lý Tầm Hoan. Ngươi bằng lòng chứ?”


Đôi môi A Phi càng mím chặt, tựa như sắp rướm máu.


Bá Hiểu Sinh thở dài: “Ngươi thật không thẹn là hảo bằng hữu của Lý Tầm Hoan, dám hy sinh tính mạng mình vì hắn mà không tiếc. Nhưng không biết hắn sẽ đối xử với ngươi ra sao? Chỉ mong hắn cũng vì ngươi mà bước ra khỏi căn phòng đó, như vậy mới là bằng hữu không xấu.”


*
* *
Trong ly có rượu.
Lý Tầm Hoan cầm ly rượu trên tay.


Trong góc phòng, một tăng nhân yếu đuối mảnh khảnh đang ngồi. Tuy lão đã qua mất tuổi trung niên, nhưng nét phong lưu tuấn tú của kẻ nho sinh vẫn lồ lộ tỏa ra sắc thái bên ngoài. Nhìn lão, người ta thấy giống một vị hàn lâm khoa bảng ẩn dật hơn là một cao tăng trọng vọng. Không ai có thể ngờ được, lão chính là Tâm Thụ đại sư, nhân vật có nội công thâm hậu nhất của chùa Thiếu Lâm.


Tuy lão đang là con tin của Lý Tầm Hoan, nhưng thần sắc lão không có vẻ gì là phẫn nộ, chỉ ẩn chứa một niềm đau khổ. Lão cứ ngồi lặng lẽ nơi đó, chẳng nói tiếng nào.


Di thể của Tâm Mi đại sư vẫn nằm trên thiền sàng. Chẳng hiểu ai đã phủ lên một lớp vải trắng, như một lớp màn tang tóc vĩnh viễn ngăn cách lão với cõi hồng trần lắm điều phiền lụy.


Lý Tầm Hoan chợt đi tới chỗ Tâm Thụ đại sư, mỉm cười lên tiếng: “Không ngờ trong chùa Thiếu Lâm lại có thứ rượu quí này. Đại sư có thể cạn ly được chăng?”
Tâm Thụ lắc đầu.


Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Ta ngồi uống rượu bên cạnh pháp thể của lệnh sư huynh, đại sư có thấy rằng ta bất kính không?”


Tâm Thụ thản nhiên đáp: “Chất rượu vốn thuần nhất hơn cả nước, cho nên khi tế tự, cúng bái tổ tiên trời đất đều phải dùng đến rượu. Bất cứ uống rượu ở nơi nào, cũng không có gì là bất kính.”


Lý Tầm Hoan xoa tay khen ngợi: “Nói hay lắm! Quả là chỉ có bậc Hàn Lâm mới đạt tới chỗ thuần giản trong tâm.”


Vẻ mặt đang bình thản của Tâm Thụ đại sư đột nhiên đổi sắc, dường như bị chạm đến một chỗ đau khổ trong lòng.


Lý Tầm Hoan lại rót một ly đầy, uống cạn rồi mỉm cười, nói tiếp: “Tại hạ uống rượu nơi đây, chính là để tỏ lòng tôn kính lệnh sư huynh. Giả tỉ ông ấy là loại hồ ly gian ác thì dù ông ấy còn sống hay đã ch.ết, ta cũng quyết không ngồi cạnh ông ấy mà uống rượu.”


Tâm Thụ đại sư thở dài rất nặng, thần thái càng đượm vẻ đau thương, không hiểu vì kẻ đã ch.ết hay vì bản thân mình.


Lý Tầm Hoan chăm chú nhìn vào ly rượu màu hổ phách, cũng vụt thở dài rồi chậm rãi nói: “Thú thật, ta cũng không ngờ lần này lại chính đại sư đã cứu ta.”
Tâm Thụ lạnh lùng đáp: “Ta không cứu ngươi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Mười bốn năm trước đây, ta cáo quan lui về ẩn dật, cốt yếu vì chán ghét công danh. Nhưng nếu không có bản tấu chương của đại sư nói rằng ta là quan của triều đình mà lại kết giao với đạo tặc phỉ đồ, thì có lẽ ta cũng chưa quyết tâm được như vậy.”


Tâm Thụ nhắm mắt, lãnh đạm nói: “Hồ Tân Kỳ cáo tố ngươi khi đó đã ch.ết từ lâu rồi, ngươi còn nhắc lại làm chi?”


Lý Tầm Hoan than thở: “Đúng thế, đã vào cửa Phật thì cách biệt thế gian. Nhưng ngay khi đó ta cũng chẳng oán trách đại sư chút nào. Đại sư ở ngôi ngự sử, tất nhiên phải tận tâm làm tròn trách nhiệm với triều đình.”


Tâm Thụ hình như bị xúc động, trầm giọng đáp: “Ngươi cáo quan ít lâu, ta cũng qui ẩn rồi vào cửa Phật. Khi đó ta cũng chỉ vì cảm thấy mình nói nhiều có lỗi, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp ngươi...”


Lý Tầm Hoan bật cười: “Cũng thật không ngờ vị Ngự Sử văn giỏi rượu hay, phong lưu nức tiếng thuở nào, bây giờ lại là một vị cao tăng tu vi đắc đạo, hơn nữa trong lúc sinh tử lại ra tay cứu nạn cho ta.”


Tâm Thụ đại sư mở mắt ra, nói lớn hơn: “Ta đã nói rồi, ta không cứu ngươi. Chỉ vì công lực của ta không đủ, nên mới bị ngươi kiềm chế. Ngươi đừng cảm kích ta.”


Lý Tầm Hoan khẽ đáp: “Nếu đại sư không đứng trong phòng ra hiệu, thì ta cũng chưa chắc đã nhảy vào phòng. Nếu đại sư có ý phản kháng, thì ta chẳng có cách nào giữ chân đại sư ở đây.”


Da mặt của Tâm Thụ hơi rung động, nhưng lão không nói gì.
Lý Tầm Hoan mỉm cười, nói tiếp: “Người xuất gia không nói dối, huống hồ nơi đây chỉ có ta và đại sư mà thôi.”


Tâm Thụ im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Quả là ta có ý tương trợ ngươi, nhưng tuyệt nhiên không phải vì chút tình ngày trước.”


Lý Tầm Hoan không tỏ ra kinh ngạc, nhưng sắc mặt chàng đổi sang nghiêm chỉnh, chậm rãi hỏi: “Thế thì vì chuyện gì?”
Tâm Thụ mấy lần định nói rồi lại thôi, hình như đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó xử.


Lý Tầm Hoan cũng im lặng, không thúc hối, chầm chậm nâng ly rượu lên môi.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng người hét lên: “Lý Tầm Hoan! Ngươi đẩy cửa sổ ra mà xem.”
Đó là thanh âm của Tâm Giám đại sư.


Lý Tầm Hoan lướt nhẹ đến cạnh cửa sổ, nhìn qua khe hở ra ngoài.
Sắc mặt chàng đột nhiên đại biến.
Chàng không hiểu nổi, tại sao A Phi có thể rơi vào tay của bọn họ.


Bá Hiểu Sinh chắp tay sau lưng đứng đó, vẻ mặt đắc ý, cao giọng nói: “Lý Thám Hoa có quen biết hắn không? Hắn vì muốn giữ mạng cho ngươi, nên đã không ngại mang lấy tiếng ác của Mai Hoa Đạo. Ngươi đối với hắn phải như thế nào mới phải?”


Tâm Giám giận dữ nói: “Nếu ngươi muốn bảo toàn tánh mạng cho hắn, phải lập tức bó tay chịu trói.”


Cánh tay gầy guộc nhưng vốn vững như đá của Lý Tầm Hoan, bỗng nhiên hơi run rẩy. Chàng chưa thấy rõ sắc mặt của A Phi, vì lúc ấy A Phi đang nằm gục dưới đất, hình như bị trọng thương.


Tâm Giám kéo giật đầu A Phi lên, quay mặt hắn đối diện với khung cửa sổ, rồi nói lớn tiếng: “Lý Tầm Hoan! Ta hạn cho ngươi hai giờ. Tới khi mặt trời lặn, nếu ngươi chưa chịu đưa ngũ sư huynh ta ra khỏi phòng một cách đàng hoàng, thì ngươi đừng hòng trông thấy vị hảo bằng hữu của ngươi nữa.”


Bá Hiểu Sinh tiếp lời: “Lý Thám Hoa! Người này đối với ngươi thật đã trọn tình. Ngươi đừng phụ lòng của hắn.”
*
* *
Lý Tầm Hoan nằm bên cửa sổ, toàn thân tê dại.


Chàng vừa thấy họ lôi A Phi đi như lôi một con chó, cũng vừa thấy những vết thương trên mặt A Phi. Lý Tầm Hoan hiểu rằng A Phi đã nếm rất nhiều đau khổ.
Nhưng chàng thiếu niên quật cường ấy tuyệt không rên rỉ một tiếng.


Chàng chỉ liếc về phía cửa sổ một cái, ánh mắt bình tĩnh không tả nổi, như nói với Lý Tầm Hoan rằng chàng không sợ ch.ết.


Lý Tầm Hoan vụt đứng phắt lên, uống liên tiếp ba ly rượu, thở hắt ra một hơi dài, rồi nói: “Hảo bằng hữu, hảo bằng hữu... Ta hiểu rõ ý của ngươi, ngươi không muốn ta cứu ngươi.”


Tâm Thụ từ nãy vẫn nhìn chàng, đến lúc này mới lên tiếng: “Ý của ngươi như thế nào?”


Lý Tầm Hoan lại cạn thêm ba ly nữa, chắp tay sau lưng, đứng cười: “Ta bó tay chịu trói đây. Đại sư có thể trói ta mang ra ngoài bất cứ lúc nào.”


Tâm Thụ nói: “Ngươi có biết rằng, ngươi chui ra là chắc chắn phải ch.ết hay không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta biết.”


Tâm Thụ chớp nhẹ mắt, trầm giọng hỏi: “Ngươi có biết rằng, dù ngươi có ch.ết, bằng hữu của ngươi cũng chưa chắc được họ buông tha?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta biết.”


Tâm Thụ hỏi: “Nhưng ngươi vẫn phải ra ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta vẫn phải ra.”
Giọng nói của chàng rất kiên quyết, rất gọn ghẽ, rõ ràng không cần phải nghĩ ngợi gì thêm.


Tâm Thụ lại hỏi: “Ngươi làm như thế, có thấy rằng mình quá ngu xuẩn không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười rồi đáp: “Trong suốt cuộc đời, mỗi người khó mà tránh khỏi phải làm một vài chuyện ngu xuẩn. Giả tỉ ai cũng hành động thông minh mọi lúc mọi nơi, thì cõi đời này còn chi thú vị nữa.”


Tâm Thụ nghiền ngẫm ý vị câu nói này, từ từ nói: “Không sai! Đại trượng phu có chuyện nên làm, có chuyện phải làm. Ngươi hiểu rằng y không thoát ch.ết, nhưng vẫn phải ch.ết theo, vì không thể không làm như vậy.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Đại sư đáng gọi là tri kỷ của ta.”
Tâm Thụ lẩm bẩm: “Nghĩa khí lấy làm đầu, sinh tử không cần kể. Lý Tầm Hoan không thẹn là Lý Tầm Hoan.”


Không nhìn lại lão, Lý Tầm Hoan bước đi: “Ta ra trước. Xin cáo biệt tại đây.”
Tâm Thụ bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”


Lão dường như đã hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan mà nói: “Lúc nãy, ta còn một câu chưa nói xong.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Tâm Thụ nói tiếp: “Vừa rồi ta đang nói, ta cứu ngươi là có nguyên nhân khác.”
Lý Tầm Hoan lại “À” một tiếng nữa.


Sắc mặt Tâm Thụ nặng nề hẳn xuống, chậm chạp nói: “Đây là chuyện bí mật của bản môn, quan hệ rất trọng đại, lẽ ra ta không nên nói với ngươi.”
Lý Tầm Hoan lùi lại, đợi lão nói tiếp.


Tâm Thụ nói càng chậm hơn: “Kinh văn ở Thiếu Lâm là phong phú nhất trên thiên hạ. Trong đó không những có vô số kinh điển của nhà Phật, mà còn rất nhiều bí kíp của võ lâm.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Chuyện này thì ta có biết.”


Tâm Thụ nói tiếp: “Mấy trăm năm nay, đã có rất nhiều nhân vật giang hồ nổi dạ tham lam, đến chùa Thiếu Lâm để lấy trộm kinh văn, nhưng chưa có ai được mãn nguyện mà sống sót trở về.”


Lão dừng một chút rồi thản nhiên nói tiếp: “Kẻ xuất gia phải giới sát giới thương, nhưng Tàng Kinh Các là căn bản của Thiếu Lâm, nên bất luận là ai sinh tham vọng, môn hạ Thiếu Lâm cũng quyết sống ch.ết đến cùng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng gần đây, đâu có ai dám cả gan như vậy?”


Tâm Thụ vụt thở dài nói: “Ngươi là người ngoài, đương nhiên không hiểu rõ nội tình của bản môn. Thật ra trong hai năm nay, bản tự đã bảy lần bị ăn cướp kinh văn. Trừ một bộ Đại Bình Tâm Kinh ra, kinh sách bị mất đều là bí kíp võ công không thể truyền ra ngoài.”


Lý Tầm Hoan không nén được, thất sắc hỏi: “Kẻ trộm kinh là ai?”


Tâm Thụ đại sư than thở: “Bảy lần mất trộm đều rất kỳ lạ. Trước đó hoàn toàn không có động tĩnh gì báo trước, mà sau đó cũng không có manh mối để truy tìm. Kinh sách cứ như biết tự biến mất, thật là thần không hay, quỉ không biết. Sau vụ trộm thứ hai thì sự cảnh giới Tàng Kinh Các đã cực kỳ thâm nghiêm, nhưng chuyện mất cắp vẫn liên tiếp xảy ra. Tam sư huynh vốn là chưởng quản Tàng Kinh Các, lúc đó phải xin từ nhiệm để diện bích sám hối lỗi lầm.”


Lý Tầm Hoan nói: “Việc trọng đại như thế, sao trong giang hồ chẳng ai hay biết?”


Tâm Thụ nói: “Chính vì việc quá trọng đại, nên chưởng môn sư huynh đã mấy lần dặn dò phải tuyệt đối giữ bí mật. Cho đến bây giờ, tính cả ngươi cũng mới có chín người biết được chuyện này.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Trừ bảy vị thủ tọa ra, còn ai biết nữa?”
Tâm Thụ đáp: “Bá Hiểu Sinh.”
Lý Tầm Hoan thở dài, cười khổ rồi nói: “Những chuyện hắn được tham dự quả là không phải ít.”


Tâm Thụ nói: “Tam sư huynh vốn là người cẩn thận chu đáo nhất trong sư huynh đệ chúng ta. Sau khi ông ấy từ nhiệm, Tàng Kinh Các do nhị sư huynh và ta cất giữ. Đến nay cũng mới hơn nửa tháng.”


Lý Tầm Hoan chau mày hỏi: “Tâm Mi đại sư đã gánh lấy trọng trách như vậy, sao lần này lại rời chùa Thiếu Lâm để ra ngoài?”


Tâm Thụ thở dài: “Chỉ vì nhị sư huynh hoài nghi rằng chuyện mất kinh có liên quan đến Mai Hoa Đạo, nên mới ra ngoài để tìm hiểu cho minh bạch. Không ngờ đây lại là chuyến đi vĩnh biệt.”


Nói đến đây, lão liếc nhìn di thể của Tâm Mi đại sư, dường như đang nuốt lệ vào lòng.


Lý Tầm Hoan không nén được, mở miệng than thở: “Kẻ xuất gia tuy là Tứ Đại Giai Không, nhưng chữ Tình này quả là một cửa ải tối hậu, khó mà phá được.”


Phật Tổ Như Lai nếu không còn tình cảm thì hà tất phải phổ độ chúng sinh? Ai thật sự không còn tình cảm, thì kẻ đó không phải là con người nữa, là ma hay là phật?


Tâm Thụ im lặng một lúc rồi tiếp: “Nhị sư huynh là bậc lão thành, hết sức cẩn thận. Trước khi ông ấy rời khỏi chùa, đã đem ba bộ kinh quan trọng nhất giấu vào ba nơi rất bí mật, ngoài chưởng môn sư huynh và ta ra, không một người thứ ba nào biết được.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Phải chăng có một bộ được giấu trong căn phòng này?”
Tâm Thụ gật đầu: “Không sai.”
Lý Tầm Hoan cười buồn: “Thảo nào, họ xuất thủ có phần kiêng nể.”


Tâm Thụ nói tiếp: “Mấy lần mất trộm đều quá ly kỳ, nên ta và nhị sư huynh cùng ngầm suy đoán, rất có thể là do nội tặc.”
Lý Tầm Hoan biến sắc, hỏi lại: “Nội tặc ư?”


Tâm Thụ lại thở dài thật nặng: “Tuy chúng ta hoài nghi như thế nhưng chẳng dám nói ra, vì ngoài bảy hòa thượng thủ tọa ra, các đệ tử khác không được tùy tiện ra vào Tàng Kinh Các.”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan vụt sáng lên: “Như thế thì kẻ trộm rất có thể là một trong bảy sư huynh đệ các vị.”


Tâm Thụ im lặng rất lâu, mới than thở: “Bảy người chúng ta có nghĩa đồng môn ít nhất cũng hơn mười năm, nghi ngờ ai cũng là chuyện không nên. Vì thế mà chúng ta lại càng phải hết sức cẩn trọng khi xử lý việc này. Nhưng...”


Lý Tầm Hoan nhịn không nổi, hỏi tiếp: “Nhưng thế nào?”


Tâm Thụ đáp: “Nhưng trước khi nhị sư huynh rời khỏi chùa Thiếu Lâm, ông ấy đã nói nhỏ với ta rằng đã phát hiện được một người đáng ngờ nhất trong bảy sư huynh đệ, rất có thể đó là thủ phạm đã trộm kinh.”


Lý Tầm Hoan vội hỏi: “Ông ấy nói là ai?”


Tâm Thụ lắc đầu, buồn bã nói: “Tiếc là ông ấy chẳng dám nói ra, vì sợ trách nhầm người. Ông ấy chỉ mong rằng kẻ trộm kinh thật sự là Mai Hoa Đạo, không nỡ nhìn thấy đồng môn sư huynh đệ bị bẽ bàng.”


Nói đến đây, giọng Tâm Thụ đã nghẹn ngào, tựa hồ không thể nói tiếp.


Lý Tầm Hoan chau mày, nói: “Nỗi khổ tâm của Tâm Mi đại sư thì ta rất hiểu. Nhưng bây giờ... bây giờ ông ấy đang ở trong cõi u minh, mắt nhìn thấy đạo tặc ung dung ngoài vòng pháp luật, muốn nói cũng không thể nói được. Như vậy có phải ông ấy phải ôm hận mà về trời, ngậm hờn nơi chín suối hay không?”


Tâm Thụ nói: “Nhị sư huynh cũng có nghĩ đến điều ấy, nên lúc sắp đi, ông ấy đã có dặn ta. Nếu có xảy ra chuyện gì bất trắc, thì hãy lấy sổ mục lục kinh sách ra xem, nơi trang cuối có ghi tên con người đáng hoài nghi đó.”


Mục quang Lý Tầm Hoan lại sáng lên: “Quyển mục lục đó hiện đang ở đâu?”
Tâm Thụ chậm rãi nói: “Vốn để chung với chỗ giấu bộ bảo kinh, nhưng bây giờ thì trong tay ta đây.”


Rồi lão đưa ra một quyển sổ bằng lụa màu vàng nhạt. Lý Tầm Hoan vội đón lấy, lật đến trang cuối, chỉ thấy những dòng ghi mục lục kinh văn, tuyệt không thấy gì liên quan đến vụ mất kinh.


Lý Tầm Hoan ngẩng đầu lên nhìn Tâm Thụ, hỏi: “Phải chăng trang cuối đã bị xé mất?”
Tâm Thụ trầm giọng đáp: “Chẳng những trang cuối này bị xé mất, mà quyển bảo kinh kia cũng bị tráo bằng giấy trắng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Như thế thì kẻ trộm kinh đã phát hiện ra Tâm Mi đại sư nghi ngờ hắn.”
Tâm Thụ đáp gọn: “Không sai.”


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Nhưng chỉ có đại sư và Tâm Hồ chưởng môn là biết rõ chỗ giấu pho bảo kinh?”
Tâm Thụ nét mặt nặng như chì, nặng nề đáp: “Không sai.”


Lý Tầm Hoan hơi biến sắc: “Không lẽ đại sư cho rằng Tâm Hồ đại sư chính là...”


Tâm Thụ đại sư im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Chuyện đó cũng chưa chắc. Thủ phạm đã phát giác nhị sư huynh hoài nghi hắn, dĩ nhiên càng thêm lưu ý hành động của nhị sư huynh. Có thể vì thế mà hắn ngấm ngầm theo dõi, biết được chỗ nhị sư huynh giấu kinh. Nhưng...”


Lý Tầm Hoan vội hỏi: “Thế nào?”
Mục quang của Tâm Thụ nhìn chăm chú vào Lý Tầm Hoan, nói rõ từng tiếng một: “Nhưng khi nhị sư huynh trở về thì chưa ch.ết, mà tình trạng của ông ta cũng chưa đến mức phải ch.ết.”


Câu nói này làm cho sắc mặt Lý Tầm Hoan thay đổi hoàn toàn.


Đôi bàn tay của Tâm Thụ đại sư bất giác nắm chặt lại thành quyền, nói tiếp: “Đối với độc dược thì ta chẳng nghiên cứu bao nhiêu, nhưng mấy năm gần đây cũng có xem qua sách vở nói về việc này. Khi nhị sư huynh được đưa về, ta đã thấy ông ấy trúng độc rất nặng nhưng chưa phải tuyệt vọng. Hơn nữa, trong thời gian ngắn thì sinh mạng ông ấy nhất định chưa bị nguy hiểm.”


Da mặt Lý Tầm Hoan co giật liên hồi, hỏi: “Đại sư định nói là...”
Tâm Thụ nói tiếp: “Kẻ trộm kinh biết rằng bí mật của mình đã bị nhị sư huynh phát hiện, tất nhiên phải giết người diệt khẩu.”


Lý Tầm Hoan chợt cảm thấy không khí trong phòng như đặc quánh lại, không thể thở được.


Chàng chậm rãi đi quanh một vòng, rồi chậm rãi nói: “Sau khi Tâm Mi đại sư trở về, có tất cả bao nhiêu người đã vào căn phòng này?”


Tâm Thụ đáp: “Đại sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư đệ và thất sư đệ đều đã đến.”
Lý Tầm Hoan trầm ngâm, rồi hỏi tiếp: “Như vậy là họ đều có khả năng hạ thủ?”


Tâm Thụ gật đầu, thở dài: “Đó là chuyện bất hạnh của bổn môn. Đáng lẽ ta không muốn kể với ngươi, nhưng bây giờ thì ta đã hiểu ngươi nhất định không phải loại người bán đứng bằng hữu. Vì thế ta hy vọng rằng ngươi...”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Đại sư muốn ta tìm ra tên hung thủ đó?”
Tâm Thụ đáp gọn: “Đúng thế.”


Mục quang sáng chói của Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt lão, nói từng tiếng một: “Giả tỉ hung thủ là Tâm Hồ chưởng môn thì sao?”


Tâm Thụ vụt cứng thẳng người một lúc, mồ hôi trán tuôn ra, ướt đầm đìa cả mặt.


Lý Tầm Hoan lạnh lùng hỏi tiếp: “Dù cho môn hạ Thiếu Lâm biết Tâm Hồ là hung thủ, thì chắc cũng không ai chịu thừa nhận, có phải vậy không?”
Tâm Thụ im lặng không đáp, vì lão không biết nói gì.


Xưa nay cả giang hồ đều kính trọng Thiếu Lâm là danh môn chính phái, nếu bây giờ chưởng môn Thiếu Lâm lại là hung thủ giết sư đệ thì thanh danh oai vọng mấy trăm năm của chùa Thiếu Lâm phải lập tức bị hủy hoại trong một sớm một chiều.


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Giả tỉ ta có thể chứng minh Tâm Hồ là hung thủ, e rằng chính đại sư cũng không chịu minh oan cho ta. Vì bảo toàn danh tiếng phái Thiếu Lâm, đại sư cũng rất có thể hy sinh kẻ khác.”


Tâm Thụ thở dài: “Không sai! Vì bảo toàn uy danh của Thiếu Lâm, ta không tiếc hy sinh tất cả.”
Lý Tầm Hoan cười lạnh: “Vậy thì tại sao đại sư phải yêu cầu ta như thế?”


Tâm Thụ dõng dạc nói: “Tuy rằng ta không muốn làm tổn hại đến uy vọng bản môn, nhưng chỉ cần ngươi có thể chứng minh được ai là hung thủ giết ch.ết Tâm Mi sư huynh, ta nhất quyết không tiếc sinh mạng mà liều ch.ết với người đó.”


Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng nói: “Người xuất gia không được vọng động sân si. Xem kỹ thì đại sư vẫn chưa đủ thanh tịnh.”


Tâm Thụ nhắm mắt chắp tay, rồi đáp: “Phật Như Lai cũng có lúc phải gầm rống như sư tử, huống hồ ta chỉ là hòa thượng.”
Lý Tầm Hoan đứng dậy: “Hay lắm. Câu nói của đại sư đã làm ta tin tưởng rồi.”


Tâm Thụ thay đổi sắc mặt: “Phải chăng ngươi đã biết hung thủ là ai?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta không biết, nhưng có người biết.”
Tâm Thụ chau mày: “Đương nhiên là chính hung thủ phải tự biết.”


Lý Tầm Hoan nói: “Ngoài hung thủ ra, còn có một người biết. Hiện giờ, người đó đang ở ngay trong gian phòng này.”
Tâm Thụ dựng tóc gáy lên: “Ai thế?”


Lý Tầm Hoan chỉ vào thi thể của Tâm Mi đại sư rồi đáp: “Chính là ông ấy.”
Tâm Thụ thở dài, thất vọng nói: “Đáng tiếc là ông ấy không còn nói chuyện được.”


Lý Tầm Hoan cười: “Người ch.ết cũng có lúc biết nói chuyện chứ?”


Chàng vụt kéo tấm vải trắng phủ trên thi thể của Tâm Mi đại sư ra. Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu xiên xiên vào khuôn mặt khô khan cằn cỗi của Tâm Mi đại sư. Trong màu vàng ảm đạm của sắc mặt, có pha một chút màu đen xạm.


Lý Tầm Hoan hỏi: “Đại sư đã thấy những người ch.ết vì trúng độc của Cực Lạc Đồng Tử chưa?”
Tâm Thụ đáp: “Chưa.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem