Chương 0021: Nhờ bạn mà vinh dự

Trong nhà không còn tiếng thở hổn hển nữa.
Y Khốc đang đứng cạnh giường, vừa mặc lại y phục vừa nhìn Lâm Tiên Nhi nằm trên giường, sắc mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, kiêu ngạo của người chinh phục.


Sau một lúc lâu, Lâm Tiên Nhi nhìn gã rồi mỉm cười: “Bây giờ thì huynh thấy nữ nhân như ta là đáng hay không đáng?”


Y Khốc nói: “Lẽ ra ta phải giết ngươi, nếu không thì còn không biết bao nhiêu người phải ch.ết dưới tay ngươi nữa.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Thì huynh cũng đến đây để giết ta đó thôi.”


Y Khốc chỉ “Hừ” một tiếng.
Lâm Tiên Nhi cười hết sức ngọt ngào: “Huynh nỡ ra tay ư?”
Y Khốc nhìn nàng một lúc, đột nhiên hỏi: “Cái thằng nhóc con đi với ngươi là ai vậy?”


Lâm Tiên Nhi hỏi lại: “Huynh hỏi hắn để làm gì, vì ghen hay vì sợ?”
Y Khốc cười lạnh nhạt, không đáp.


Lâm Tiên Nhi liếc hắn một cái rồi nói: “Hắn ngoan ngoãn lắm, không giống huynh đâu. May mà hắn đã về ngủ ở căn nhà bên kia từ sớm. Nếu hắn ở gần đây mà nghe thấy âm thanh như thế, thì đâu có để huynh và ta làm những việc đó?”




Y Khốc lạnh lùng nói: “Hắn không nghe thấy, là may cho hắn.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Chẳng lẽ huynh muốn kiếm hắn ư?”
Y Khốc lại “Hừ” một tiếng.


Lâm Tiên Nhi cười: “Huynh giết không nổi hắn đâu, võ công của hắn rất cao. Hắn lại là bằng hữu của Lý Tầm Hoan, mà ta cũng rất thích hắn.”
Sắc mặt của Y Khốc lập tức thay đổi hẳn.


Lâm Tiên Nhi đảo mắt một vòng rồi mỉm cười nói tiếp: “Hắn ở trong căn nhà phía trước, gian cuối cùng. Huynh có dám tìm hắn không?”
Câu nói chưa dứt, Y Khốc đã vọt ra khỏi phòng.


Lâm Tiên Nhi nói theo: “Cẩn thận đấy! Nếu cổ của huynh lại bị thêm một kiếm, thì thật là quá tệ.”


Nàng chui vào chăn nằm cười khúc khích, khoái chí như một đứa bé mới ăn trộm được một viên kẹo, không bị người lớn phát hiện.


Chinh phục được một nam nhân thì đã là vui thú. Trong một đêm mà chinh phục được hai nam nhân, rồi xúi họ tàn sát lẫn nhau thì còn vui thú hơn.
Ai sẽ thắng ai?


Lâm Tiên Nhi tưởng tượng tới Thanh Ma Thủ của Y Khốc đập vỡ sọ A Phi thì ánh mắt sáng rỡ lên, nghĩ đến mũi kiếm của A Phi đâm thủng cổ Y Khốc thì thân thể nàng cũng vui mừng đến run rẩy.


Rồi nàng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ vẫn mỉm một nụ cười dịu ngọt. Bất luận ai ch.ết dưới tay ai, nàng cũng rất hứng thú.
Mà đêm nay, nàng cũng đã thỏa mãn rồi.
*
* *


Giường rất êm, chăn màn rất sạch, nhưng A Phi lại không ngủ được. Trước nay chàng chưa từng mất ngủ, chưa từng biết cái cảm giác mất ngủ lại khó chịu đến như thế.


Trước kia, mỗi khi chàng mệt mỏi thì dù nằm trên tuyết cũng có thể ngủ được. Hôm nay chàng cũng rất mệt mỏi, nhưng trằn trọc mãi cũng chỉ nghĩ đến Lâm Tiên Nhi.


Nghĩ đến Lâm Tiên Nhi, trong lòng chàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa tự trách, cảm thấy mình đã mạo phạm tới nàng.


Chàng tự nhủ, sau này nhất định phải tôn trọng nàng hơn. Bởi vì nàng không chỉ kiều diễm, lại còn rất khả ái và thuần khiết.
Gặp được một thiếu nữ như thế, chàng cảm thấy mình rất may mắn.


Không biết đã bao lâu, cuối cùng chàng cũng ngủ thiếp đi. Nhưng đột nhiên chàng lại nhảy bật dậy, cũng không tự biết là vì sao.
Đa số các loài dã thú, khi có chuyện nguy hiểm thì đột nhiên tỉnh dậy.


A Phi vừa giắt kiếm vào lưng thì cánh cửa sổ bật mở ra, rồi một cặp mắt còn dễ sợ hơn ma quỉ trừng trừng nhìn vào chàng.
Y Khốc hỏi: “Ngươi đến cùng Lâm Tiên Nhi phải không?”
A Phi đáp: “Đúng thế!”


Y Khốc nói: “Được lắm! Ngươi ra đây.”
Đối diện cửa sổ là bức tường. Giữa tường và cửa sổ chỉ có một khoảng rộng ba thước. A Phi và Y Khốc đứng đối diện nhau trong không gian chật hẹp đó.


A Phi không nói gì. Chàng không thích nói chuyện, trước nay không bao giờ chịu mở miệng trước.
Y Khốc lên tiếng: “Ta muốn giết ngươi.”
Hắn cũng không thích nói chuyện, nên chỉ nói có bốn chữ.


A Phi im lặng rất lâu, rồi lãnh đạm nói: “Hôm nay ta không muốn giết người. Ngươi đi đi.”
Y Khốc nói: “Hôm nay ta cũng không muốn giết người. Ta chỉ muốn giết ngươi.”
A Phi “À” một tiếng.


Y Khốc nói tiếp: “Lẽ ra ngươi không nên đến cùng với Lâm Tiên Nhi.”
Trong mắt của A Phi đột nhiên chớp lên một tia sáng lạnh như đao, rồi chàng nói: “Nếu ngươi còn dám gọi tên nàng, ta bắt buộc phải giết ngươi.”


Y Khốc cười hết sức dễ sợ, hỏi: “Tại sao lại thế?”
A Phi đáp: “Vì ngươi không xứng đáng.”


Y Khốc cười khành khạch rồi nói: “Ta không những dám gọi tên của nàng, mà còn dám ngủ với nàng nữa. Còn ngươi thì sao, có dám không?”
Mặt của A Phi đột nhiên nóng bỏng như sắp bốc cháy.


Chàng vốn là một người rất trầm tĩnh, trước nay chưa từng giận dữ như thế này. Tay của chàng cũng vì giận dữ mà run lên.


Lẽ ra tay run thì không nên cầm kiếm, vì ngọn lửa giận dữ có thể thiêu đốt mất lý trí. Nhưng trong cơn giận dữ điên cuồng, A Phi đã rút kiếm ra.
Thanh Ma Thủ cũng đã vung lên.


Chỉ nghe một tiếng “keng”, trường kiếm đã gãy đôi.


Y Khốc cười sằng sặc như người điên, rồi nói: “Võ công như thế mà cũng xứng động thủ cùng ta ư? Thế mà Lâm Tiên Nhi còn nói võ công của ngươi không tệ.”


Trong tiếng cười man dại, Thanh Ma Thủ đã tấn công mười mấy chiêu.
Binh khí này quả là có oai lực rất lớn. Nhìn thấy thì rất nặng nề, nhưng sử dụng lại rất tinh xảo, mọi chiêu thức đều vừa quái dị vừa tuyệt diệu.


Trên tay A Phi chỉ còn lại một đoạn kiếm gãy dài khoảng bốn tấc, dường như không còn cách nào đối phó nữa. Chàng chỉ có thể dùng bộ pháp biến hóa để mà trốn tránh.


Y Khốc vẫn cười man rợ, lại nói: “Nếu người chịu trả lời thật thà hai câu hỏi của ta, thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
A Phi nghiến chặt răng, đầu mũi cũng rịn ra những giọt mồ hôi lạnh.


Y Khốc nói: “Ta hỏi ngươi, có phải Lâm Tiên Nhi thường xuyên ngủ với người khác không? Nó đã ngủ với ngươi chưa?”
A Phi thét lên một tiếng, khúc kiếm gãy trên tay cũng đâm ra.


Lại một tiếng “keng”, nửa cây kiếm bị Thiên Ma Thủ hất qua hướng khác, mà thân thể của chàng cũng ngã nhào xuống đất.


Trong những chiêu thức Thanh Ma Thủ giáng xuống liên hồi như sấm sét, A Phi không còn cả cơ hội để đứng lên, chỉ còn lăn lộn dưới đất. Chàng tránh được vài chiêu thì tựa như không còn sức để tránh nữa.


Áp lực của Thanh Ma Thủ quá nặng nề, quá kinh người.
Y Khốc vẫn cười dữ tợn, giục: “Nói nhanh đi! Trả lời ta, thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi ch.ết.”
A Phi đáp: “Ta... ta nói.”


Y Khốc cười rộ lên nên xuất thủ hơi chậm. Đột nhiên kiếm quang lóe lên. Suốt đời Y Khốc chưa từng thấy kiếm quang nhanh đến thế. Khi hắn thấy được tia sáng, thì cây kiếm gãy đã đâm vào cổ hắn. Cổ họng Y Khốc phát ra những tiếng òng ọc, mặt hắn đầy vẻ vừa kinh hãi vừa hoài nghi, không tin sự thật là như thế.


Hắn ch.ết, còn chưa biết mũi kiếm này từ hướng nào bay đến.
Hắn ch.ết, còn chưa tin rằng chàng thiếu niên này có thể xuất ra một chiêu kiếm nhanh đến mức độ như vậy.


A Phi dùng hai ngón tay kẹp vào nửa cây kiếm, rồi rút từ cổ của Y Khốc ra. Da thịt trên mặt Y Khốc rung giật lên từng cơn.
Mục quang lạnh băng của A Phi chiếu vào hắn, nói từng chữ một: “Ai làm nhục nàng, người đó phải ch.ết.”


Cổ họng của Y Khốc vẫn vang lên những tiếng òng ọc. Ngay cả lông mày và mắt cũng như uốn cong lên, vì thật sự hắn muốn cười. Nhưng nụ cười này thật là đáng sợ.


Không những hắn muốn cười, mà còn muốn nói với A Phi: “Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ ch.ết dưới bàn tay của con quỉ cái đó.”
Nhưng thật đáng tiếc, câu nói đó vĩnh viễn không thể thốt ra được nữa.
*
* *


Khi Lâm Tiên Nhi tỉnh dậy, nàng thấy một bóng người đang đi qua đi lại ngoài cửa sổ. Nhất định đó là A Phi, tuy muốn vào nhưng không muốn làm động giấc ngủ của nàng.
Nếu là Y Khốc, hắn sẽ không đợi ngoài cửa sổ.


Lâm Tiên Nhi nhìn bóng người ngoài cửa sổ, trong lòng nàng cảm thấy rất hứng thú.
Y Khốc là một nam nhân rất kỳ dị và cũng rất nổi danh. Đối với nàng, đương nhiên hắn rất tạo ấn tượng và cũng rất kích thích.


Nhưng A Phi còn làm cho nàng hứng thú hơn nhiều.
Nàng khoái trá nằm trên giường, mặc kệ A Phi đợi ngoài cửa sổ. Một hồi lâu, nàng mới nhỏ nhẹ hỏi: “Có phải Tiểu Phi đang ở bên ngoài đấy không?”


Tiểu Phi, tiếng gọi này nghe thật là thân thiết.
Bóng của A Phi dừng lại trước cửa sổ, rồi có tiếng nói: “Là ta đây.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Sao huynh không vào đây?”


A Phi nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, chau mày hỏi lại: “Muội ngủ mà không chốt cửa ư?”
Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi, cười đáp: “Muội quên mất. Tính muội hay quên lắm.”


A Phi bước đến bên giường, nhìn vào mặt nàng. Sắc mặt nàng hơi sưng, có vẻ mỏi mệt. Sắc mặt A Phi cũng thay đổi theo, chàng lo lắng hỏi: “Muội... muội làm sao thế?”


Lâm Tiên Nhi thản nhiên đáp: “Mỗi khi muội ngủ không được thì mặt lại sưng lên. Đêm qua muội cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được...”


Mặt của nàng bỗng ửng đỏ lên, nhõng nhẽo “hứ” một tiếng, rồi kéo chăn trùm kín đầu, cười khúc khích: “Sao huynh lại nhìn người ta như thế? Muội chỉ không ngủ được thôi mà! Huynh... huynh... lại nghĩ lung tung đến cái gì nữa rồi.”


A Phi lại u mê đi, lòng dạ cũng chảy nhũn ra.
Lâm Tiên Nhi lại hỏi: “Còn huynh thì sao? Huynh ngủ có ngon không?”
A Phi đáp: “Ta cũng không ngủ được. Trước cửa có một con chó điên cứ sủa hoài.”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt: “Con chó điên ư?”
A Phi nói: “Đúng thế. Ta đã giết nó và quăng xuống sông rồi.”


Đột nhiên, bên ngoài chợt vang lên những tiếng leng keng. A Phi hé rộng cánh cửa sổ, nhìn thấy ở ngoài vườn có một tên tiểu nhị đang gõ vào cái ấm nước, nói lớn tiếng: “Chư vị khách quan! Chư vị có muốn nghe tin tức sốt dẻo, sôi động, ly kỳ, rùng rợn đang làm sôi động giang hồ không? Xin mời chư vị đến phòng ăn, có Tôn Nhị tiên sinh vừa từ phương nam đến, sẽ kể lại những thiên cố sự gần đây trong võ lâm, bảo đảm là hấp dẫn giật gân. Chư vị có thể vừa dùng cơm, vừa uống rượu, lại vừa nghe kể chuyện.”


A Phi nhẹ tay khép cánh cửa lại, lắc lắc đầu.
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh không muốn đi nghe ư?”
A Phi đáp gọn: “Không.”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt, nũng nịu nói: “Nhưng muội lại muốn đi nghe. Vả lại chúng ta vẫn phải đi ăn cơm kia mà?”
A Phi cười cười rồi nói: “Kiểu kiếm cơm của tên tiểu nhị này hay thật.”


Lâm Tiên Nhi định tung chăn ngồi dậy, nhưng vội nhõng nhẽo rụt vào trong chăn. Đôi má nàng ửng hồng lên, cắn nhẹ môi, e ấp thì thầm: “Huynh này kỳ quá... sao không chịu đưa y phục cho muội?”


A Phi cũng thấy mặt mình nóng ran lên, trái tim đập ầm ầm như muốn phá lồng ngực bay vọt ra ngoài.
Lâm Tiên Nhi cười khúc khích: “Huynh quay mặt qua kia đi. Cấm quay lại đấy nhé!”


A Phi ngoan ngoãn quay nhìn vào vách, trái tim loạn nhịp tưng bừng.
*
* *


Trong phòng ăn đầy nghẹt những người. Chuyện trên giang hồ bao giờ cũng đầy kích thích, ai cũng muốn nghe. Bởi vì trong lòng bất cứ kẻ nào cũng có ít nhiều phiền muộn.


Khi nghe những chuyện lạ của các kỳ hiệp võ lâm, của các hào kiệt giang hồ, người ta bất giác hòa mình vào nhân vật trong câu chuyện, những phiền muộn chất chứa trong lòng cũng vơi được ít nhiều.


Bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ, một lão già mặc trường bào màu lam, tóc bạc phơ, đang ngồi lim dim mắt, thư thả hút thuốc.


Ngồi cạnh lão là một cô nương rất dễ thương, thắt hai bím tóc dài. Đôi mắt tròn của nàng đen láy sáng ngời, mỗi khi chớp động đều tạo ra ma lực thu hút hồn phách nam nhân.


Khi A Phi cùng Lâm Tiên Nhi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Ngay cả đôi mắt của cô nương tóc bím cũng không rời khỏi họ.


Lâm Tiên Nhi cũng chăm chú nhìn cô nương đó. Chợt nàng nhoẻn miệng cười, nói thật khẽ vào tai A Phi: “Huynh nhìn đôi mắt của cô ấy mà xem. Muội cũng phải cẩn thận, kẻo cô ta hút mất hồn phách của huynh mất.”


Họ vừa gọi mấy món thức ăn và hai cái bánh, thì nghe lão già áo lam đằng hắng mấy tiếng. Rồi lão để cái ống điếu xuống bàn, cất tiếng hỏi: “Hồng Nhi! Đã đến giờ chưa?”


Cô nương tóc bím đáp: “Đến giờ rồi.”


Đến lúc này ông lão mới chịu mở mắt ra. Dáng dấp bên ngoài của lão thì già nua lụ khụ, nhưng ánh mắt lại sắc bén trẻ trung, mỗi khi nhìn thẳng ai thì tựa như có thể nhìn thấu ruột gan người ta.


Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói: “Xem ra vị Tôn lão tiên sinh này không phải là loại người bám theo giang hồ để tìm kế sinh nhai đâu.”


Tuy nàng nói rất khẽ, nhưng hình như vị Tôn lão tiên sinh nọ cũng nghe thấy. Mắt lão đảo qua nhìn nàng thật nhanh, khóe miệng thoáng nhếch một nụ cười.


Cô nương tóc bím bưng đến một chén trà nóng. Lão già mở nắp ra, thổi vào chén trà cho nguội, hớp mấy hớp rồi lên tiếng: “Mai Hoa Đạo vô ác bất tác, Lý Thám Hoa trọng nghĩa khinh tài.”


Lão đảo mắt nhìn quanh mọi người, rồi hỏi: “Chư vị có biết hai nhân vật mà lão vừa đề cập đó là ai không?”


Đương nhiên cô nương tóc bím phải biết lão không hỏi người khác, chỉ khơi chuyện để nói tiếp mà thôi.


Vì thế, nàng khẽ lắc đầu, hất hai bím tóc ra sau, rồi đáp: “Hai nhân vật đó là ai? Hình như cháu cũng chưa từng nghe tới.”


Tôn lão tiên sinh cười một tiếng rồi nói: “Vậy là hiểu biết của ngươi nông cạn quá. Danh tiếng của hai người đó đều hết sức lẫy lừng. Mai Hoa Đạo trong vòng mấy mươi năm chỉ xuất hiện có hai đợt, nhưng tội ác của hàng trăm hàng ngàn hảo hán hắc đạo lục lâm cả hai miền đại giang nam bắc đã làm, góp chung lại vẫn còn thua tội ác của một mình hắn đã gây ra.”


Cô nương tóc bím lè lưỡi, mỉm cười nói: “Thật là ghê gớm. Thế còn Lý Thám Hoa là ai?”


Tôn lão tiên sinh nói tiếp: “Vị này là một bậc công tử thế gia, mấy đời gia đình hiển hách, khoa bảng nối truyền. Trong ba đời nhà này có bảy vị đỗ tiến sĩ, tiếc là chưa ai trúng trạng nguyên. Đến đời Lý Lão Thám Hoa cũng có hai vị thiếu gia đều thông minh tuyệt đỉnh, tài chí tung hoành. Lý Lão Thám Hoa dồn hết hy vọng vào hai vị công tử đó, chỉ mong sao một trong hai người đỗ được Trạng Nguyên, để bù đắp vào chỗ thiếu sót của mình.”


Cô nương tóc bím mỉm cười, hỏi xen vào: “Thám Hoa cũng là cao sang rồi, hà tất phải nhất định trúng Trạng Nguyên?”


Tôn lão tiên sinh nói tiếp: “Nào ngờ, khi Lý đại công tử đi thi lại cũng chỉ đỗ Thám Hoa. Hai cha con đều chẳng được vui mừng, chỉ mong Lý tiểu công tử có thể độc chiếm bảng vàng. Nhưng mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, nên Lý tiểu công tử tuy tài giỏi hơn người, thi xong vẫn chỉ là Thám Hoa thôi. Lý Lão Thám Hoa vì buồn rầu thất vọng mà không đầy hai năm sau đã tạ thế. Kế đến, Lý Đại Thám Hoa cũng mắc bệnh nan y mà không trị được. Vì thế mà Lý Tiểu Thám Hoa đâm ra thối chí nản lòng, treo ấn từ quan, về quê hương phá tán gia sản mà kết giao hào kiệt. Lý Thám Hoa vô cùng khẳng khái, hào sảng hơn người, cho dù Mạnh Thường Quân tái thế hay Tín Lăng Quân sống lại trên đời cũng chưa chắc sánh bằng.”


Kể một hơi đến đây, Tôn lão tiên sinh ngừng lại uống mấy ngụm trà.


A Phi nghe say mê đến mức mạch máu như căng phồng lên vì hứng khởi. Ngồi nghe người ta tán tụng Lý Tầm Hoan, A Phi cảm thấy còn sung sướng hơn chính mình được tán dương.


Tôn lão tiên sinh lại kể tiếp: “Lý Tiểu Thám Hoa tài cao tuyệt thế, lại kiêm toàn cả văn lẫn võ, thuở bé đã được kỳ nhân dị sĩ truyền thụ cho tuyệt đỉnh công phu, giang hồ đều kính sợ.”


Cô nương tóc bím lại hỏi: “Phải chăng hôm nay gia gia định kể câu chuyện về hai người đó?”
Tôn lão tiên sinh đáp: “Không sai.”


Cô nương tóc bím vỗ tay cười nói: “Vậy thì câu chuyện nhất định phải rất hay. Chỉ... chỉ có điều, đường đường một vị Lý Thám Hoa lại đi dính dấp với một kẻ xấu xa như Mai Hoa Đạo ư?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Bên trong chuyện này cũng có lý do.”
Cô nương tóc bím hỏi: “Lý do gì thế?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Bởi vì Mai Hoa Đạo chính là Lý Thám Hoa, mà Lý Thám Hoa cũng chính là Mai Hoa Đạo.”


Nộ khí A Phi bốc lên ngùn ngụt, tưởng như sắp nhịn không nổi mà phải nổi điên. Nhưng cô nương tóc bím đã lắc đầu lên tiếng: “Vị Lý Thám Hoa này không tiếc lợi danh tài lộc, tất phải là một con người xem tiền bạc như bụi đất, sao lại biến thành một tên Mai Hoa Đạo tham tài háo sắc? Cháu nhất định không tin.”


Tôn lão tiên sinh nói: “Chẳng những cháu không tin, mà chính ta cũng chẳng thể nào tin nổi. Do đó, ta mới ngầm theo dõi khá lâu để tìm hiểu tin tức.”


Cô nương tóc bím cười nói: “Nói về chuyện dò la tin tức, thì không ai qua mặt gia gia nổi. Những ẩn tình khúc chiết bên trong, hẳn là gia gia đã dò ra manh mối?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Tất nhiên là ta đã dò ra đầy đủ. Tình tiết bên trong câu chuyện này thật là khúc chiết phức tạp, vô cùng ly kỳ xảo quyệt, lại còn kích thích, hấp dẫn tuyệt vời...”


Nói đến đây, lão chợt dừng lại, mắt lim dim như buồn ngủ.
Cô nương tóc bím lo lắng thúc hối: “Sao gia gia không nói tiếp?”
Tôn lão tiên sinh rít một hơi thuốc, rồi thư thả nhả khói ra.


Cô nương tóc bím bịt mũi lại hỏi: “Đang nói đến chỗ hay nhất lại ngưng, ai mà chịu nổi?”
Nhưng nàng chợt vỗ tay, cười nói: “Cháu hiểu rồi. Thì ra gia gia muốn uống rượu.”


Cô gái không chỉ tự hiểu ra, mà còn giúp mọi người cùng hiểu, nên ai cũng tự giác móc hầu bao tìm bạc lẻ. Tên tiểu nhị đã đem đến một chiếc thau, đứng bên cạnh chờ hứng bạc.


Đến lúc đó, Tôn lão tiên sinh mới cười ha hả rồi tiếp tục kể: “Câu chuyện bắt đầu từ Hưng Vân Trang...”


Cô nương tóc thắt bím xen vào: “Hưng Vân Trang ư? Đó phải chăng là nơi ở của Long Tiêu Vân tứ gia? Nghe nói nơi đó khí thế hùng vĩ, nhà cửa san sát, vườn hoa bát ngát, cảnh trí vô cùng đẹp đẽ, có phải thế không?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Không sai! Trang viện đẹp đẽ đó vốn là của Lý Thám Hoa tặng cho Long tứ gia. Bởi vì hai người này là huynh đệ kết nghĩa bát bái chi giao, mà Long phu nhân lại là em họ của Lý Thám Hoa.”


Hai ông cháu cứ kẻ tung người hứng, thuật lại những sự tình xảy ra ở Hưng Vân Trang rõ ràng như người trong cuộc. Khi kể từ chỗ Lý Tầm Hoan đả thương lầm Long Thiếu Vân đến lúc chàng lọt vào ổ mai phục rồi bị bắt, mọi người đều không nén lòng nổi mà than thở ra miệng. Khi thuật tới chỗ Lâm Tiên Nhi đang đêm bị bắt cóc, rồi vị tiểu anh hùng A Phi xuất hiện cứu nàng bằng đường kiếm nhanh như điện xẹt, đôi mắt sáng quắc của Tôn lão tiên sinh cứ nhìn chăm chăm về phía A Phi và Lâm Tiên Nhi, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý. Ngay cả đôi mắt đen nhánh của cô nương tóc bím cũng liếc mãi về phía hai người.


A Phi tuy ngoài mặt vẫn thản nhiên không đổi sắc, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoài nghi: “Chẳng lẽ họ đã biết chúng ta là ai rồi ư? Câu chuyện này là họ kể cho chúng ta nghe hay sao?”


Cô nương tóc bím hỏi: “Nói vậy, thì Mai Hoa Đạo đã ch.ết dưới tay vị kiếm khách đó rồi ư?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Nhưng Triệu đại gia cùng Điền Thất gia lại không chịu nhìn nhận người bị giết là Mai Hoa Đạo. Họ cho rằng Lý Tầm Hoan mới thật là Mai Hoa Đạo.”


Cô nương tóc bím lại hỏi: “Như thế thì ai là Mai Hoa Đạo thật sự?”


Tôn lão tiên sinh thở dài rồi nói: “Chưa có người nào nhìn thấy Mai Hoa Đạo thật sự, cũng khó mà biết ai thật ai giả. Nhưng thân phận của Triệu đại gia cùng Điền Thất gia đâu phải tầm thường, lời nói của họ nặng ngang chín đỉnh. Khi họ đã quyết tin Lý Tầm Hoan là Mai Hoa Đạo, thì người khác cũng buộc phải tin Lý Tầm Hoan là Mai Hoa Đạo. Cho nên Tâm Mi đại sư đã giải họ Lý về chùa Thiếu Lâm.”


Tôn lão tiên sinh phà ra một hơi khói, chậm rãi nói tiếp: “Nào ngờ khi đến chùa Thiếu Lâm thì tình thế đã đảo ngược. Lý Tầm Hoan trở thành kẻ hộ tống Tâm Mi đại sư về chùa.”


Câu nói ấy làm cho Lâm Tiên Nhi giật mình kinh hãi, A Phi lại càng hết sức sững sờ. Hai người cố nghĩ mãi, mà không sao đoán ra dọc đường đã xảy ra chuyện gì.


May mà cô nương tóc bím đã hỏi giúp hai người: “Sao lại có chuyện như thế?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Điền Thất gia, Tâm Mi đại sư cùng bốn vị tăng nhân Thiếu Lâm áp giải Lý Tầm Hoan, dọc đường đều bị độc thủ của Cực Lạc Động Chúa ở Miêu Cương. Tâm Mi đại sư sau khi trúng độc đã phóng thích Lý Tầm Hoan, nhưng họ Lý thấy ông trúng độc quá nặng, nghĩ rằng trong chùa Thiếu Lâm mới có thuốc giải, nên đã hộ tống ông ấy trở về.”


Cô nương tóc bím giơ ngón tay lên khen ngợi: “Vị Lý Thám Hoa đó đáng gọi là đại anh hùng, đại hào kiệt. Giả tỉ là người khác, thì trong tình huống đó nhất định phải lo lắng mà bỏ đi, còn nghĩ gì đến chuyện cứu người?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Cháu nói cũng có lý, nhưng tiếc là những hòa thượng Thiếu Lâm không những không cảm ơn họ Lý, mà lại còn muốn sát hại y.”


Cô nương tóc bím há hốc miệng, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại thế?”
Tôn lão tiên sinh cười đáp: “Vì những chuyện này đều do Lý Tầm Hoan tự mình thuật lại, những hòa thượng Thiếu Lâm không chịu tin.”


Cô nương tóc thắt bím nói: “Nhưng... nhưng vị Tâm Mi đại sư đó phải chứng minh là y nói đúng chứ?”


Tôn lão tiên sinh thở dài: “Tiếc rằng Tâm Mi đại sư vừa về đến chùa Thiếu Lâm thì đã viên tịch. Ngoài Tâm Mi đại sư ra, trên thế gian không còn người thứ hai biết rõ chân tướng của chuyện này.”
*
* *


Nghe tới đây, mọi người bốn phía chung quanh không ai là không than thở. Ngực của A Phi như muốn nổ tung ra. Chàng không dằn nổi, lớn tiếng hỏi: “Lý Thám Hoa đã bị chùa Thiếu Lâm hạ độc thủ rồi ư?”


Tôn lão tiên sinh liếc chàng một cái, khóe mắt ẩn hiện nụ cười, chậm rãi đáp: “Chùa Thiếu Lâm là lãnh tụ võ lâm, cao thủ trong chùa đông vô kể, nhưng muốn giết được Lý Thám Hoa cũng không phải là chuyện dễ dàng.”


Cô nương tóc bím cũng liếc về phía A Phi rồi hỏi: “Song quyền khôn địch bốn tay, dù là hảo hán cũng không thể đương cự nổi với số đông. Cho dù Lý Thám Hoa là thiên hạ vô địch, nhưng làm sao mà chống nổi tám trăm đệ tử Thiếu Lâm?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Đúng là chùa Thiếu Lâm có hơn tám trăm đệ tử, toàn là hảo hán võ công cao cường, nhưng thử hỏi ai dám ra tay trước? Ai dám tiếp lưỡi dao đầu tiên của Tiểu Lý Thám Hoa?”


Cô nương tóc bím nghe đến đó thì mặt mày rạng rỡ, lên tiếng: “Không sai. Tiểu Lý Thần Đao, phóng ra chẳng trật phát nào. Thiếu Lâm Tự tuy có tám trăm đệ tử nhưng nhất định cũng không làm gì được y. Có lẽ bây giờ y đã chạy thoát rồi.”


Tôn lão tiên sinh nói: “Nhưng y lại không chạy.”
Cô nương tóc bím kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại thế?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Đệ tử Thiếu Lâm không giết nổi y, nhưng y cũng không đột phá nổi vòng vây của chùa Thiếu Lâm. Vả lại khi chuyện này đen trắng chưa rõ ràng, chân tướng chưa sáng tỏ, y cũng không thể trốn đi.”


Cô nương tóc bím hỏi: “Đi không thể đi, đánh cũng không thể đánh, vậy thì phải làm thế nào đây?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Họ Lý bị tám trăm đệ tử Thiếu Lâm bao vây, nếu phi đao đã ra khỏi tay, chắc chắn phải ch.ết. Chỉ khi y còn ngọn tiểu đao trên tay thì đệ tử Thiếu Lâm mới kiêng sợ. Mà phi đao của y dù có cao cường đến mấy cũng không làm sao giết hết được tám trăm đệ tử.”


Cô nương tóc bím nói: “Nếu hai bên cứ thế mà chống chọi thì cũng bất lợi cho Lý Thám Hoa. Sức của một người, chắc chắn phải tới lúc không chống đỡ nổi.”


Đây cũng là nỗi lo lắng của A Phi. Nếu đặt chàng vào tình cảnh của Lý Tầm Hoan, chàng cũng chẳng biết phải đối phó thế nào.


Rồi thanh âm của Tôn lão tiên sinh lại cất lên: “Hai bên đối đáp giằng co ở rất gần thiền phòng mà Tâm Mi đại sư viên tịch. Khi tình hình đã đến mức không nói chuyện được nữa, thì Lý Tầm Hoan thừa cơ xông vào thiền phòng đó.”


Cô nương tóc bím lạc giọng kêu lên: “Như thế thì có khác gì y tự đưa đầu vào chỗ ch.ết?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Các tăng nhân Thiếu Lâm cũng không ngờ y không tháo chạy ra ngoài, mà lại tự đút đầu vào tuyệt lộ, nên sơ suất để y xông vào được thiền phòng. Khi họ hối tiếc thì đã muộn.”


Cô nương tóc bím nói: “Hối tiếc ư? Lý Thám Hoa đã tự mình chui vào tuyệt lộ, thì tại sao họ lại phải hối hận?”


Tôn lão tiên sinh nói: “Trong thiền phòng không những có di thể của Tâm Mi đại sư, mà còn có một bộ kinh điển quí báu của chùa Thiếu Lâm. Bọn họ sợ liệng chuột bể đồ, nên không dám xông vào động thủ.”


Cô nương tóc bím lại hỏi: “Nhưng nếu họ cứ vây chặt thiền phòng mấy ngày, thì Lý Thám Hoa đói khát làm sao chịu nổi?”


Tôn lão tiên sinh đáp: “Dĩ nhiên đệ tử Thiếu Lâm có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng ngũ sư thúc của họ là Tâm Thù đại sư cũng ở trong thiền phòng đó, bị Lý Thám Hoa kiềm chế. Chẳng lẽ họ để cho ngũ sư thúc của họ ch.ết đói một lượt với Lý Thám Hoa hay sao?”


Cô nương tóc bím đáp: “Đương nhiên là không được.”


Tôn lão tiên sinh tiếp lời: “Vì thế họ chỉ còn cách đưa cơm nước vào để ngũ sư thúc không ch.ết đói. Tất nhiên Lý Thám Hoa cũng không ch.ết đói.”


Cô nương tóc bím vỗ tay reo lên: “Chùa Thiếu Lâm xưa nay vẫn xưng là võ lâm thánh địa, mấy trăm năm nay chưa có một ai dám xông vào trong đó. Thế mà bây giờ một mình Lý Thám Hoa đơn thương độc mã đã bắt cả chùa lép vế. Tám trăm đệ tử Thiếu Lâm chẳng những không làm gì được, mà mỗi ngày lại phải dâng cơm nước cho y, không chừng còn phải sợ món ăn nấu không vừa miệng...”


Nàng cười khoái chí, rồi nói tiếp: “Vị Lý Thám Hoa này quả là một nhân vật phi thường. Câu chuyện gia gia vừa kể quả là thú vị.”


Nghe đến đây, A Phi cảm thấy bầu nhiệt huyết sôi lên, không tự chủ được, chỉ muốn đứng lên la to cho mọi người biết: “Lý Tầm Hoan chính là bằng hữu của ta, hảo bằng hữu của ta.”


Bất luận ai được Lý Tầm Hoan coi là bằng hữu đều cảm thấy hãnh diện.


Nhưng Tôn lão tiên sinh đã thở dài: “Đúng thế! Lý Thám Hoa đúng là anh hùng hào kiệt, giang hồ chẳng ai sánh được. Nhưng tiếc là vị đại anh hùng này sớm muộn gì cũng phải chôn xương ở chùa Thiếu Lâm.”


Cô nương tóc bím lo lắng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Tôn lão tiên sinh không biết vô tình hay cố ý, liếc A Phi một cái rồi nói: “Trừ khi có người chứng minh được Lý Tầm Hoan không phải là Mai Hoa Đạo, có thể chứng minh Tâm Mi đại sư bị hại bởi Ngũ Độc Đồng Tử, nếu không thì đệ tử Thiếu Lâm vĩnh viễn sẽ không thả y ra.”


Cô nương tóc bím lại hỏi: “Ai có thể chứng minh cho y?”
Tôn lão tiên sinh trầm ngâm rất lâu, rồi thở dài đáp: “Khắp thiên hạ này, chỉ sợ không có lấy một người.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem