Chương 0013 : Vạ gió tai bay

Lâm Thi Âm hỏi lại: “Huynh bằng lòng chứ?”
Lý Tầm Hoan cắn răng rồi đáp: “Chẳng lẽ cô không biết ta rất thích hại người ư?”
Đột nhiên một bàn tay đưa ra, nắm chặt bức rèm cửa xâu bằng hạt châu.


Bàn tay này rất thon, mềm mại và diễm lệ, nhưng vì nắm chặt quá lâu nên trên lưng bàn tay đã xuất hiện những đường gân xanh nhạt. Từng hạt châu trên bức rèm đứt rơi xuống đất, nghe như một đoạn âm nhạc.


Lý Tầm Hoan ngẩng nhìn bàn tay ấy, chầm chậm đứng lên, chầm chậm nói: “Xin cáo biệt.”


Tay Lâm Thi Âm nắm chặt hơn, run rẩy nói: “Ngươi muốn đi rồi ư? Tại sao ngươi lại trở về đây? Cuộc sống của chúng ta vốn đang yên lặng, tại sao ngươi lại trở về đây khuấy động làm chi nữa?”


Lý Tầm Hoan cắn môi không nói, nhưng khóe miệng giần giật liên hồi...
Đột nhiên Lâm Thi Âm từ phía sau rèm cửa, nhỏ nhẹ nói: “Ngươi đã hại con trai ta còn chưa đủ hay sao, lại còn muốn hại nghĩa muội ta?”


Sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn rất diễm lệ. Trong ánh mắt nàng tràn đầy những ý khích động và cũng tràn đầy đau khổ.
Nàng chưa từng tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt bất cứ người nào như thế này.




Chẳng lẽ tất cả những điều đó chỉ vì Lâm Tiên Nhi ư?
Lý Tầm Hoan không quay đầu lại.


Chàng không dám quay đầu lại, không dám nhìn nàng. Chàng biết, lúc này nếu chàng chỉ nhìn nàng một lần thôi, sẽ xảy ra những việc khiến cả hai suốt đời đau khổ. Chỉ nghĩ đến thôi, chàng cũng không dám nghĩ đến.


Lý Tầm Hoan bước rất nhanh xuống lầu, nhưng lại nói chậm rãi: “Thật ra cô không cần phải cầu xin ta, vì ta chưa từng để ý đến nàng!”
Lâm Thi Âm nhìn theo lưng chàng, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.


*
* *
Nước ao đã kết thành băng. Một cây cầu nhỏ có lan can sơn đỏ đang soi bóng xuống nước.


Mùa hè, ao tỏa đầy mùi thơm của hương sen làm nức lòng người. Nhưng bây giờ, nơi đây chỉ còn những cơn gió lạnh thấu xương, chỉ còn cô tịch vô biên.


Lý Tầm Hoan ngơ ngẩn nhìn lên bậc đá trên cầu, rồi nhìn vào ao sen một cách si ngốc. Lúc này, tâm hồn chàng giống hệt ao sen.
“Ta đã đi rồi, sao còn trở lại? Tại sao ta phải quay về?”


Tiếng trống đổi canh đã vang lên. Lại là canh ba nữa rồi.
Nhìn xa xa, có thể thấy những ngọn đèn ở Lãnh Hương Tiểu Trúc.
Lâm Tiên Nhi còn đợi chàng chăng?


Chàng biết rằng đêm nay Lâm Tiên Nhi muốn chàng đến đó, nhất định có dụng ý riêng. Chàng biết, nếu mình đến đấy chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện kinh người, cũng xảy ra những chuyện thích thú.


Nhưng Lý Tầm Hoan vẫn ngồi đó, nhìn về phía ánh đèn xa xăm.
Tuyết rơi làm thềm đá lạnh thấu lòng người. Chàng không ngừng ho sặc sụa.


Đột nhiên, phía Lãnh Hương Tiểu Trúc thấp thoáng bóng người, chỉ nhoáng qua rồi mất hút trong bóng đêm.
Lý Tầm Hoan lập tức bật dậy.


Thân pháp của chàng nhanh đến mức không diễn tả được, nhưng khi đến Lãnh Hương Tiểu Trúc thì bóng người vừa rồi không biết đã chạy đi đâu, tựa như đã bị bóng đêm nuốt chửng.


Lý Tầm Hoan nghi ngờ tự hỏi: “Không lẽ mình nhìn lầm?”
Dưới ánh đèn phản chiếu, chàng đột nhiên phát giác tuyết trên mái nhà có một dấu chân.


Nhưng chỉ có một dấu chân, lại mờ ảo như có như không, chàng không thể đoán được người này đi về phía nào.


Lý Tầm Hoan nhảy từ mái nhà xuống, ánh đèn ở trong cửa sổ vẫn sáng. Chàng gõ nhẹ vào cửa sổ, nhỏ nhẹ gọi: “Lâm cô nương.”
Bên trong không có tiếng trả lời.


Lý Tầm Hoan gọi thêm hai tiếng, vẫn không có ai đáp lại. Chàng chau mày bước tới, đẩy cửa sổ ra. Chỉ thấy trên bàn nhỏ có bày mấy món thức ăn, trên lò còn đang hâm một hũ rượu. Hương rượu thơm thoang thoảng tỏa khắp nhà. Trên bàn cũng là món giò phết mật, cũng là món gà hấp trong veo như bạch ngọc, nhưng Lâm Tiên Nhi lại không có trong nhà.


Lý Tầm Hoan nhảy qua cửa sổ vào nhà, lại phát hiện có năm ly rượu, đế ly khảm trên mặt bàn, thoạt trông như một đóa hoa mai.
*
* *
Mai Hoa Đạo!
Chẳng lẽ Lâm Tiên Nhi đã lọt vào tay Mai Hoa Đạo?


Lý Tầm Hoan đưa tay ấn xuống mặt bàn, nội lực chàng làm năm ly rượu đó như bị lò xo bắn vọt lên. Năm cái ly vẫn nguyên vẹn, nhưng mặt bàn thủng năm cái lỗ.


Mặt bàn chỉ là gỗ cứng chứ không phải là đá, nhưng muốn ấn năm ly rượu này khảm vào trên mặt bàn thì nội lực phải kinh người. Lý Tầm Hoan biết mình cũng không làm được như vậy.


Võ công của Mai Hoa Đạo quả nhiên lợi hại.
Tay Lý Tầm Hoan cầm ly rượu, trong lòng bàn tay bất giác toát ra mồ hôi lạnh.


Ngay lúc ấy, một tiếng rít vang lên, nến trên bàn tắt phụt, tiếp đó những luồng gió tràn vào đầy nhà. Không biết có bao nhiêu là ám khí từ bốn phương tám hướng lao đến Lý Tầm Hoan, tiếng gió rất vang. Người xuất thủ hiển nhiên là một cao thủ. Nếu là một người khác, thì trong nháy mắt chắc đã bị ám khí ghim đầy mình, biến thành một con nhím.


Nhưng tất cả ám khí trong thiên hạ, không loại nào có thể so được với phi đao của Tiểu Lý.


Lý Tầm Hoan xoay mình lại, hai bàn tay đón được mười bảy mười tám món ám khí, đồng thời nhảy lên. Những ám khí không bị tay chàng bắt lấy thì sượt qua dưới bàn chân.


Lúc bấy giờ, phía ngoài vẳng lên những tiếng quát tháo: “Mai Hoa Đạo, ngươi đã hết đường chạy trốn, mau mau ra đây nộp mạng.” “Cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời, hôm nay bọn ta cũng bắt ngươi ch.ết không có đất chôn.” “Ta cho ngươi biết, hôm nay Điền Thất lão gia của phủ Lạc Dương đã kịp đến đây, còn có Ma vân thủ Công Tôn đại hiệp, có cả Triệu đại gia, Long tứ gia...”


Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, chợt nổi lên một giọng rõ ràng: “Đừng có loạn, hãy bình tĩnh lại.”


Người này chỉ nói vỏn vẹn có bảy chữ, nhưng giọng vang như chuông đồng. Bảy chữ này vừa nói ra, bốn bề lập tức im lặng.
Lý Tầm Hoan lắc đầu, cười khổ, nghĩ thầm: “Quả nhiên Điền Thất đã đến.”


Người đó lại hỏi: “Bằng hữu đã đến, sao lại không ra gặp mặt?”
Lý Tầm Hoan ho nhẹ hai tiếng, cất giọng nói lớn: “Các vị đã đến, sao lại không vào gặp mặt?”


Bên ngoài lại nhao nhao lên. Có người nói: “Thằng lỏi này muốn dụ chúng ta vào nhà...” Lại có người nói: “Địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta không nên mắc bẫy.”


Ngay lúc này, một giọng nói vang lên, lấn át tất cả.
Giọng nói trong trẻo, vang vang, dõng dạc: “Mai Hoa Đạo chỉ quen trộm gà trộm chó trong bóng tối, làm sao dám lộ diện.”


Thỉnh tướng không bằng khích tướng. Mọi người lập tức cũng nhốn nháo la lên: “Trộm gà trộm chó, rùa đen rúc đầu, không dám gặp người...”


Lý Tầm Hoan vừa tức giận vừa tức cười, lớn tiếng: “Không sai. Mai Hoa Đạo quả nhiên hèn nhát lén lút. Nhưng chuyện đó có liên quan gì với ta đâu?”


Tiếng bên ngoài sang sảng: “Ngươi không phải Mai Hoa Đạo thì là ai?”


Lại có tiếng quát: “Công Tôn đại hiệp còn hỏi làm gì? Triệu đại gia tuyệt nhiên không nhìn lầm, đại hiệp nhất định không nên ngờ vực. Chắc chắn hắn là Mai Hoa Đạo rồi.”


Lý Tầm Hoan đột nhiên cười lớn: “Triệu Chính Nghĩa! Ta đã biết mà, đây nhất định là trò đùa của ngươi.”


Trong tiếng cười, thân hình Lý Tầm Hoan như một con chim én bay liệng qua cửa sổ. Quần hào đứng ngoài cửa sổ, có người hùng hổ xông lên, có người hoảng sợ lùi lại.


Long Tiêu Vân quát lớn: “Các vị dừng tay, đây là huynh đệ của ta, Lý Tầm Hoan.”


Lý Tầm Hoan vừa xoay mình một cái đã tìm được Triệu Chính Nghĩa, vọt đến trước mặt hắn, mỉm cười: “Nhãn lực của Triệu đại gia thật cao minh. Nếu tay chân tại hạ kém linh hoạt thì đã là con quỷ thế mạng cho Mai Hoa Đạo rồi. ch.ết như thế mới thật là ch.ết oan.”


Sắc mặt Triệu Chính Nghĩa xanh lại. Hắn nói: “Canh ba nửa đêm, một người lén lút núp ở nơi đây, chúng ta không coi là Mai Hoa Đạo thì coi là ai? Ta làm sao biết được các hạ đột nhiên lại khỏi bệnh, lén lút đến chỗ này?”


Lý Tầm Hoan lạnh nhạt nói: “Ta không cần lén lút đến chỗ này. Bất cứ nơi đâu ta cũng đến một cách quang minh chính đại. Huống chi, làm sao Triệu đại gia biết được chủ nhân nơi này có hẹn ta đến hay không?”


Triệu Chính Nghĩa cười nhạt: “Làm sao ta biết được các hạ và Lâm cô nương có tình cảm hay không? Nhưng ở đây ai cũng biết, đêm nay Lâm cô nương không thể đến đây.”
Lý Tầm Hoan “À” một tiếng.


Triệu Chính Nghĩa lãnh đạm nói: “Lâm cô nương vì tránh né Mai Hoa Đạo, lúc chiều đã rời khỏi Lãnh Hương Tiểu Trúc rồi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Dù là như thế thì các hạ cũng nên hỏi rõ ràng rồi hãy hạ thủ cũng chưa muộn.”


Triệu Chính Nghĩa đáp: “Đối phó với hạng người như Mai Hoa Đạo thì phải tiên hạ thủ vi cường. Đợi hỏi rõ rồi mới ra tay thì đã quá trễ rồi.”


Lời nói của hắn nghe rất hợp tình hợp lý, không có chỗ nào vướng mắc.


Lý Tầm Hoan lớn tiếng cười nói: “Hay lắm, tiên hạ thủ vi cường hay lắm. Nếu như thế, hôm nay Lý mỗ ch.ết dưới tay Triệu đại gia thì cũng coi như là xúi quẩy, không được oán hận Triệu đại gia chút nào.”


Long Tiêu Vân đằng hắng hai tiếng rồi cười giảng hòa: “Đêm tối thế này thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn lầm. Huống hồ...”
Đột nhiên Triệu Chính Nghĩa cũng lạnh nhạt nói: “Huống hồ có thể ta không nhìn lầm.”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Không nhìn lầm ư? Triệu đại gia muốn nói Lý mỗ là Mai Hoa Đạo ư?”


Triệu Chính Nghĩa cười nhạt: “Chuyện đó cũng khó nói. Thiên hạ chỉ biết Mai Hoa Đạo khinh công rất cao, xuất thủ rất nhanh, nhưng hắn ở họ Trương hay họ Lý thì không ai biết được.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai. Khinh công của Lý mỗ không thấp, xuất thủ cũng không chậm. Mai Hoa Đạo tái xuất giang hồ thì cũng đúng vào lúc Lý mỗ quay lại giang hồ. Lý Tầm Hoan mà không phải là Mai Hoa Đạo thì mới là chuyện lạ.”


Lý Tầm Hoan lại cười, nhìn trừng trừng vào mặt Triệu Chính Nghĩa, chậm rãi nói: “Nếu Triệu đại gia đã xác định Lý mỗ chính là Mai Hoa Đạo, thì tại sao còn chưa xuất thủ?”


Triệu Chính Nghĩa gằn giọng: “Xuất thủ sớm hay muộn cũng không có gì trở ngại. Có Điền Thất gia và Ma Vân huynh ở đây, hôm nay xem ngươi còn chạy đi đâu?”


Long Tiêu Vân lúc đó mới tái mặt, miễn cưỡng cười nói: “Mọi người đùa thôi, đừng xem là thật. Long Tiêu Vân này dám đem tính mạng cả gia đình ra bảo đảm Lý hiền đệ không phải là Mai Hoa Đạo.”


Triệu Chính Nghĩa sắc mặt trầm xuống, nói: “Chuyện này tuyệt nhiên không thể đùa được. Long huynh và hắn đã cách biệt hơn mười năm, làm sao dám bảo đảm cho hắn?”


Long Tiêu Vân đỏ mặt: “Nhưng... nhưng ta biết con người của Lý đệ...”
Một người cười nhạt: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, câu này Long tứ gia đã từng nghe rồi chứ?”


Người này ốm như cây tre, sắc mặt vàng như sáp, nhìn như người bệnh, nhưng âm thanh vừa dõng dạc vừa vang dội. Đó chính là Ma vân thủ Công Tôn Ma Vân, nổi danh thiên hạ với Ma Vân Thập Tứ Thức.


Một người đứng sau lưng hắn, vẻ mặt tươi cười, chắp tay sau lưng, trông như một phú ông nhàn hạ, đột nhiên cười ha hả: “Không sai. Điền Thất mỗ với Lý Thám Hoa vốn đã có tình bằng hữu mười năm về trước, nhưng bây giờ chuyện đã thế này, ta chỉ còn cách tạm gác giao tình sang một bên.”


Lý Tầm Hoan lạnh nhạt nói: “Bằng hữu của tại hạ tuy không ít, nhưng bằng hữu có thân phận như Điền Thất gia thì tại hạ hoàn toàn không có. Điền Thất gia không cần thiết phải tính toán tới giao tình với ta.”


Sắc mặt Điền Thất trầm xuống, trong ánh mắt tức khắc xuất hiện sát khí.


Trong giang hồ, ai ai cũng biết Điền Thất hễ trở mặt là vô tình, hễ tắt nụ cười là sắp xuất thủ giết người. Không ngờ lần này lão không xuất thủ ngay, mà một lời cũng không nói.


Chỉ thấy Triệu Chính Nghĩa, Công Tôn Ma Vân, Điền Thất, ba người vây quanh Lý Tầm Hoan. Sắc mặt cả ba đều tái mét, môi mím chặt.


Họ đều nhìn trừng trừng vào ngọn tiểu đao trên tay Lý Tầm Hoan, xem chừng không ai giành xuất thủ trước.


Lý Tầm Hoan hoàn toàn không nhìn đến họ, thản nhiên nói: “Ta biết, lúc này ba vị muốn lập tức đưa ta vào chỗ ch.ết, chỉ vì sau khi giết được Mai Hoa Đạo thì lập tức được vinh hoa phú quí, được ôm người đẹp vào lòng, lại còn được lưu danh hậu thế.”


Triệu Chính Nghĩa xạm mặt: “Hoàng kim, mỹ nhân chỉ là chuyện tầm thường. Chúng ta giết ngươi chẳng qua là để trừ hại cho giang hồ.”


Lý Tầm Hoan cười ha hả: “Thật là quang minh lỗi lạc. Quả không hổ danh Thiết diện vô tư, Hiệp nghĩa vô song.”
Chàng vuốt nhẹ ngọn dao, từ từ hỏi: “Sao các hạ chưa xuất thủ?”


Ánh mắt của Triệu Chính Nghĩa dõi theo bàn tay chàng liếc qua liếc lại, không nói một lời.


Lý Tầm Hoan khẽ gật gù: “Ta biết rồi. Điền Thất gia nổi tiếng một ngọn nhuyễn tiên trấn áp thiên hạ, ba viên đạn sắt chấn động càn khôn. Triệu đại gia muốn nhường cho Điền Thất gia xuất thủ, Điền Thất gia nghĩa bất dung từ, khó mà từ chối, có phải vậy không?”


Điền Thất cứ chắp tay sau lưng, hình như hoàn toàn không nghe chàng nói gì.


Lý Tầm Hoan lại nói: “Chẳng lẽ Điền Thất gia lại chờ Công Tôn tiên sinh xuất thủ? Không sai! Công Tôn tiên sinh nổi danh Ma Vân Thập Tứ Thức biến hóa ly kỳ, hải nội vô song. Nhường cho Công Tôn tiên sinh xuất thủ trước là phải.”


Công Tôn Ma Vân đột nhiên bị điếc, không động đậy.


Lý Tầm Hoan ngửa mặt lên trời, cười lớn tiếng: “Lạ thật! Ba vị đều muốn giết tại hạ, xem đó là chuyện hứng thú và cần thiết, nhưng lại đều không chịu xuất thủ. Chẳng lẽ ba vị không muốn giành lấy đầu công hay sao, hay đang còn khách sáo?”


Công Tôn Ma Vân cùng hai người kia vẫn rất bình tĩnh. Lý Tầm Hoan dù có chê cười, khích bác thế nào, cả ba đều như bị điếc không nghe thấy.


Thật ra trong thâm tâm cả ba đều muốn giết Lý Tầm Hoan ngay, nhưng Tiểu Lý Thần Đao, phóng ra không trật đao nào. Chỉ cần Lý Tầm Hoan cầm đao trên tay thì không một ai dám xuất thủ trước. Ba người này không xuất thủ, khiến tất cả đám người còn lại cũng không dám động chân động tay.


Long Tiêu Vân đột nhiên cười: “Hiền đệ! Đến lúc này mà đệ chưa nhận ra ba vị ấy chỉ đùa giỡn với đệ hay sao? Đi thôi. Chúng ta đi uống rượu cho đỡ lạnh đã.”


Vừa cười lớn, Long Tiêu Vân vừa bước lại choàng tay qua vai Lý Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan biến sắc, thất thanh nói: “Đại ca...”


Chàng muốn đẩy Long Tiêu Vân ra, nhưng đã muộn rồi. Lập tức nghe vù một tiếng, cánh tay của Điền Thất rút từ sau lưng ra một cây nhuyễn tiên dài bốn thước hai trượng, giống như một con mãng xà quấn vào chân của Lý Tầm Hoan.


Nhãn lực Lý Tầm Hoan độc bộ thiên hạ, Tiểu Lý Thần Đao trăm phát không trật một. Nhưng cánh tay nặng tình bằng hữu của Long Tiêu Vân đã quàng qua vai của Lý Tầm Hoan, phi đao không thể phóng ra.


Chỉ nghe “phụp” một tiếng, đôi chân của chàng đã đau đến mức phải khuÿu xuống. Công Tôn Ma Vân xuất thủ nhanh như gió, đã điểm bảy đại huyệt sau lưng của chàng. Liền sau đó, Triệu Chính Nghĩa nhảy vọt lên, đá chàng văng ra hai trượng.


Long Tiêu Vân hét lớn: “Tại sao các vị lại xuất thủ? Hãy thả Lý đệ ra...”
Hắn cuống cuồng lên, nhảy vọt tới chỗ Lý Tầm Hoan.


Triệu Chính Nghĩa lạnh lùng cười: “Thả cọp thì dễ, nhưng bắt cọp thì khó. Không thể thả được.”
Điền Thất nói: “Long tứ gia, xin đắc tội.”


Công Tôn Ma Vân chặn Long Tiêu Vân lại. Long Tiêu Vân liền xuất song quyền, nhưng cây nhuyễn tiên của Điền Thất đã cuộn chặt lấy chân hắn.


Cây nhuyễn tiên vừa giật một cái, Long Tiêu Vân đã không đứng vững được. Triệu Chính Nghĩa không đợi Long Tiêu Vân lấy lại thăng bằng, đã lao đến điểm huyệt vào hông.


Long Tiêu Vân ngã quÿ, khàn giọng nói: “Triệu đại ca... Ngươi... Ngươi làm sao có thể...”


Triệu Chính Nghĩa trầm mặt xuống: “Ta và ngươi tuy đã kết nghĩa kim lan, nhưng đại nghĩa giang hồ phải trọng hơn tình huynh đệ. Mong ngươi cũng hiểu rõ đạo lý đó, đừng vì những tên bại hoại võ lâm mà tự làm khổ chính mình.”


Long Tiêu Vân nói: “Nhưng Lý đệ không phải là Mai Hoa Đạo, tuyệt nhiên không phải.”
Triệu Chính Nghĩa quát lớn: “Không được nhiều lời! Ngươi lấy gì để chứng minh hắn không phải là Mai Hoa Đạo?”


Sắc mặt Điền Thất nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Chính hắn cũng đã thừa nhận rồi. Long tứ gia bất tất phải mất công biện bạch cho hắn.”


Công Tôn Ma Vân tiếp: “Long tứ gia! Ngươi là người có gia thất, có thân phận, có địa vị, nếu bị tên ɖâʍ tặc này liên lụy, há có đáng không?”


Long Tiêu Vân hét lên: “Chỉ cần các ngươi thả Lý đệ ra, dù tội lỗi thế nào, Long Tiêu Vân ta cũng nguyện gánh thay.”


Triệu Chính Nghĩa lớn tiếng: “Ngươi chịu tội thay hắn ư? Thế còn vợ ngươi, con cái ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn họ bị liên lụy ư?”
Tự nhiên Long Tiêu Vân rùng mình một cái, toàn thân run lẩy bẩy.


Lý Tầm Hoan hai chân co quắp, nằm lăn dưới tuyết, không ngừng ho sặc sụa đến nỗi không lấy hơi được, trong tay vẫn nắm chặt ngọn tiểu đao, tựa như một người ch.ết đuối đang nắm chặt một bụi cỏ, hoàn toàn không biết bụi cỏ đó không thể cứu được mình. Phi đao tuy đang nắm trong tay, nhưng lại không thể phóng ra.


Một anh hùng khí phách, một cuộc đời cô độc ngang tàng, chẳng lẽ lại có một kết cục như thế hay sao?


Long Tiêu Vân không cầm được nước mắt, run rẩy nói: “Hiền đệ, ta đã hại đệ. Ta có lỗi với đệ, thật có lỗi với đệ...”
*
* *


Khoảng thời gian trước khi trời sáng, nhất định là lúc đen tối nhất. Kể cả ánh sáng huy hoàng trong đại sảnh Long gia trang cũng không xua hết được bóng tối.


Ngoài thềm đá của đại sảnh, một đám đông đang bàn tán xì xào: “Điền Thất gia quả nhiên không ai địch nổi. Ngọn nhuyễn tiên của Thất gia xuất thủ nhanh biết dường nào, cho dù Long tứ gia không ở đó cản trở thì ta chắc Lý Tầm Hoan cũng không tránh được.”


“Huống hồ bên cạnh còn có Công Tôn đại hiệp và Triệu đại gia nữa.”


“Không sai, thảo nào thiên hạ nói rằng đôi chân của Triệu đại gia đáng giá vạn lượng hoàng kim. Ngươi xem cước ông ta đá ra đẹp mắt biết chừng nào.”


“Người ta thường nói Nam quyền Bắc cước. Bọn hào kiệt phương Bắc chúng ta, cước pháp xưa nay vẫn rất cao cường.”


“Nhưng chưởng pháp của Công Tôn đại hiệp cũng không kém gì. Nếu đại hiệp không xuất thủ kịp thời, cho dù Lý Tầm Hoan đã trúng một côn nhưng chưa chắc đã ngã quÿ, lập tức lăn ra đất.”


“Điền Thất gia, Triệu đại gia cộng thêm Công Tôn đại hiệp, hừ, Lý Tầm Hoan hôm nay chạm trán với ba người đó, coi như đã xui tận mạng rồi.”
“Nói thì nói vậy, nếu hắn không bị Long tứ gia...”


“Long tứ gia thì sao? Tứ gia đối với Lý Tầm Hoan còn chưa đủ nghĩa khí hay sao?”
“Long tứ gia nghĩa khí thấu trời xanh. Lý Tầm Hoan kết giao với một bằng hữu như thế, quả thật là may mắn.”


Long Tiêu Vân ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ sơn đỏ trong đại sảnh, lắng nghe thiên hạ nói chuyện mà lòng đau như bị kim châm, mồ hôi ướt đẫm đầy trán.


Lý Tầm Hoan nằm phục dưới đất, vẫn không ngừng ho sù sụ.


Long Tiêu Vân không cầm được, rơi lệ nói: “Hiền đệ! Ta thật đáng ch.ết, ta thật khốn nạn. Đệ kết giao bằng hữu với ta thật là bất hạnh. Cuộc đời hiền đệ đều do ta liên lụy.”


Lý Tầm Hoan cố gắng nén ho, miễn cưỡng cười: “Đại ca! Đệ chỉ muốn huynh rõ một chuyện. Nếu có thể làm lại từ đầu, đệ vẫn kết giao bằng hữu với huynh, mà không cần phải suy nghĩ.”


Máu nóng trong người Long Tiêu Vân dường như dâng lên, rồi hắn không nén nổi, khóc rống: “Nhưng... nhưng mà... Nếu ta không cản trở hiền đệ ra tay, thì làm sao... làm sao...”


Lý Tầm Hoan dịu giọng: “Đệ biết bất luận đại ca làm gì, chẳng qua cũng chỉ vì lo lắng cho đệ mà thôi. Đệ vô cùng cảm kích.”


Long Tiêu Vân nhăn mặt: “Nhưng tại sao hiền đệ không bảo họ rằng, hiền đệ không phải là Mai Hoa Đạo? Tại sao... sao lại phải...”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Chuyện sống ch.ết chỉ là chuyện nhàn đàm. Đệ đã sống đủ rồi, sống nữa cũng chẳng có gì vui, tại sao phải cúi mình lạy lục trước mặt đám tiểu nhân này làm chi?”


Điền Thất đang mỉm cười nhìn cả hai nói chuyện, đột nhiên xoa hai tay, lên tiếng: “Chửi hay, chửi hay lắm!”


Công Tôn Ma Vân cười nhạt: “Hắn đã biết hôm nay dù có nói gì, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho hắn, cho nên hắn học thói đàn bà chửi bậy ngoài đường, trước lúc ch.ết chỉ mong được la lối cho sướng miệng.”


Lý Tầm Hoan điềm nhiên đáp: “Không sai, chuyện đã đến nước này, ta chỉ còn cái ch.ết mà thôi. Nhưng lúc này trong tay Lý mỗ không có phi đao, mà sao các ngươi vẫn nhường nhau chưa ai chịu ra tay trước?”


Cái mặt vàng khè bệnh hoạn của Công Tôn Ma Vân không tự chủ được, hơi đỏ lên.


Sắc mặt Triệu Chính Nghĩa lại trở nên xanh nhạt, trầm giọng nói: “Nếu ngay lúc này bọn ta giết ngươi, giang hồ không tránh khỏi có những kẻ hồ đồ, dị nghị chúng ta đã lấy việc công giải quyết việc riêng. Bọn ta giết ngươi, thì cũng phải giết một cách công bình.”


Lý Tầm Hoan thở một hơi rồi nói: “Triệu Chính Nghĩa, ta phục ngươi sát đất. Tuy tâm địa ngươi ma cô đĩ điếm, nhưng ngoài miệng nói ra câu nào cũng nhân nghĩa đạo đức, lại có thể không đỏ mặt chút nào.”


Điền Thất cười ha hả: “Hay lắm. Họ Lý kia, coi như ngươi có gan. Ngươi muốn ch.ết sớm một chút ư? Ta có một đề nghị.”
Lý Tầm Hoan than thở: “Thật ra, ta cũng muốn mắng ngươi mấy tiếng, nhưng chỉ sợ dơ miệng thêm.”


Điền Thất tựa như không nghe, vẫn mỉm cười: “Nếu ngươi chịu viết tờ thú tội, khai hết tội trạng, thì chúng ta lập tức sẽ cho ngươi ch.ết một cách thoải mái. Như vậy coi như ngươi muốn gì được nấy, ch.ết không oan uổng.”


Không chút suy nghĩ, Lý Tầm Hoan nói ngay: “Được, ta nói, ngươi viết.”
Long Tiêu Vân thất thanh kêu lớn: “Hiền đệ không thể nhận.”


Không để ý đến Long Tiêu Vân, Lý Tầm Hoan cứ tà tà nói: “Tội lỗi của ta không lời nào nói hết, không bút mực nào viết hết. Ta giả làm người tốt, tâm địa gian trá, gài bẫy hãm hại người ngay, bịa chuyện ly gián, ném đá giấu tay, đổ thừa ám toán, bất nhân bất nghĩa. Tất cả những việc đê tiện vô sỉ ta đều làm cả, nhưng vẫn giả vờ quang minh chính đại.”


Nghe một tiếng “bốp”, Triệu Chính Nghĩa đã vung tay tát mạnh vào mặt Lý Tầm Hoan.
Long Tiêu Vân thét lên: “Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể làm nhục, các ngươi không được giày vò Lý đệ như thế.”


Lý Tầm Hoan vẫn mỉm cười: “Không sao! Hắn tát đệ, đệ chỉ xem như bị chó điên cắn mà thôi.”


Triệu Chính Nghĩa giận dữ gầm lên: “Họ Lý kia, ngươi nghe đây! Cho dù hiện nay ta chưa muốn giết ngươi, ta cũng có cách để ngươi muốn sống không được, muốn ch.ết không xong. Ngươi có tin không?”


Lý Tầm Hoan cười lớn: “Nếu ta sợ hạng vô sỉ đê tiện, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa như các ngươi, thì ta không xứng là nam tử hán. Các ngươi có thủ đoạn nào, cứ việc đem ra hết.”


Triệu Chính Nghĩa hét lớn: “Hay lắm!”
Hắn xoay tay một cái, cởi phăng tấm trường bào.


Long Tiêu Vân ngồi trên ghế, toàn thân run bần bật, giọng run run nói: “Hiền đệ thứ lỗi cho huynh. Đệ là anh hùng, còn ta... ta chỉ là người hèn nhát.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Chuyện này không thể trách được huynh. Nếu đệ có thê tử, đệ cũng sẽ xử sự không khác gì huynh.”


Trong lúc đó, bàn tay sắt của Triệu Chính Nghĩa đã đè lên gân mạch của chàng, đau đớn thật khó mà chịu nổi. Lý Tầm Hoan tuy toát mồ hôi đầy mình, nhưng thần sắc không thay đổi, vẫn tươi cười nói chuyện.


Trong đám người đứng ngoài đại sảnh, nhiều kẻ không nỡ nhìn, quay mặt đi. Hào kiệt giang hồ thì cũng chỉ là con người, nhưng con người như Lý Tầm Hoan thật là hiếm thấy.


Ngay khi ấy, đột nhiên từ ngoài đại sảnh có tiếng kêu: “Lâm cô nương, cô từ đâu trở về đây? Vị này là ai?”
Rồi thấy Lâm Tiên Nhi quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, vội vã chạy vào trong.


Đi cạnh nàng có một chàng thiếu niên. Trong tiết trời lạnh lẽo như thế mà chàng chỉ mặc áo mỏng manh, lưng rất thẳng, tựa như trên thế gian này không một việc gì có thể khiến chàng khom lưng.


Sắc mặt của chàng như được điêu khắc từ đá hoa cương, quật cường, lạnh nhạt, kiên định, nhưng lại mang theo ma lực khiến kẻ khác khó chống đỡ được.
Trên vai chàng vác một tử thi.
*
* *
A Phi!


Tại sao A Phi lại đột nhiên đến đây?
Tâm trạng Lý Tầm Hoan rất xúc động, không biết là đang kinh hãi hay đang vui mừng. Nhưng chàng lập tức quay mặt lại, không muốn A Phi trông thấy dáng vẻ bây giờ của mình.


Chàng không muốn A Phi mạo hiểm xuất thủ vì mình.
Nhưng cuối cùng A Phi cũng đã nhìn thấy chàng. Vẻ mặt kiên định và lạnh lùng của chàng ta chợt hơi biến đổi, trở nên kích động, sải bước xông vào bên trong.


Triệu Chính Nghĩa không cản thiếu niên này, vì Triệu Chính Nghĩa đã từng lãnh giáo kiếm pháp của chàng.
Nhưng Công Tôn Ma Vân lại chưa biết. Hắn bước ra cản đường, hỏi: “Ngươi là ai? Muốn gì?”


A Phi hỏi lại: “Ngươi là ai? Muốn gì?”
Công Tôn Ma Vân giận dữ quát lên: “Để ta giáo huấn ngươi một chút.”
Vừa quát, hắn vừa xuất thủ.


Không ai ngăn cản hắn, chuyện này không có gì là khó hiểu. Triệu Chính Nghĩa chỉ sợ người khác không dám ra tay, còn Điền Thất thì muốn mượn tay kẻ khác để dò xét võ công thiếu niên này sâu cạn ra sao. Còn Lâm Tiên Nhi thì sao? Nàng đang kinh hãi nhìn vào Lý Tầm Hoan, thật ra không để ý đến ai. Long Tiêu Vân thì không còn lòng dạ nào để lo chuyện thiên hạ nữa.


Thật là kỳ lạ, A Phi không hề né tránh.
Chỉ nghe một tiếng “bình”, thoi quyền của Công Tôn Ma Vân đã trúng vào giữa ngực chàng. A Phi không nhúc nhích chút nào, nhưng Công Tôn Ma Vân đau đến mức phải cúi lưng xuống.


Không thèm nhìn hắn cái nào, A Phi đi ngang qua người hắn, tới trước mặt Lý Tầm Hoan, hỏi: “Hắn là bạn của huynh?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ngươi thấy ta có thể có loại bằng hữu này không?”


Lúc này, Công Tôn Ma Vân lại hét lên, hùng hổ nhảy xổ tới, xuất chưởng đánh vào lưng A Phi. A Phi đột nhiên xoay người, lại một tiếng “bình” vang lên.
Thân thể Công Tôn Ma Vân đột nhiên bay ra ngoài.


Sắc mặt của quần hào đều thay đổi. Không ai có thể tưởng tượng rằng Ma Vân Thủ danh tiếng lừng lẫy giang hồ, trước mặt chàng thiếu niên này lại biến thành bù nhìn rơm, không chịu nổi một quyền.


Chỉ có Điền Thất lớn tiếng cười: “Bằng hữu xuất thủ nhanh thật, quả là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trong giang hồ lại xuất hiện một thiếu niên anh hùng.”


Hắn vòng tay thi lễ rồi nói tiếp: “Tại hạ là Điền Thất. Chẳng hay cao tính đại danh các hạ là gì, có muốn kết giao bằng hữu với Điền Thất ta hay không?”


A Phi lạnh lùng: “Ta không có tên, cũng không thích hạng bằng hữu như ngươi.”


Những người khác đều biến sắc, nhưng Điền Thất vẫn tươi cười: “Ngươi thật là vừa nhanh nhẹn vừa lanh lợi, chỉ tiếc rằng đã chọn sai bằng hữu.”
A Phi “À” một tiếng.


Điền Thất chỉ Lý Tầm Hoan, nói tiếp: “Hắn là bằng hữu của ngươi?”
A Phi đáp: “Phải.”
Điền Thất hỏi tiếp: “Ngươi có biết hắn là ai không?”
A Phi đáp: “Biết.”


Điền Thất cười: “Ngươi đã biết hắn chính là Mai Hoa Đạo rồi ư?”
A Phi chợt đổi nét mặt: “Mai Hoa Đạo à?”


Điền Thất đáp: “Chuyện này nói ra khó tin, nhưng sự thật là như thế, không ai có thể phủ nhận.”
A Phi nhìn trừng trừng vào mặt Điền Thất, ánh mắt sắc bén như dao dường như muốn đâm thấu vào trong óc hắn.


Điền Thất thấy thân người hình như hơi lạnh đi, gượng cười: “Nếu ngươi không tin, có thể hỏi hắn thử xem.”
A Phi lạnh lùng: “Ta không cần hỏi. Chắc chắn đó không phải là Mai Hoa Đạo.”


Điền Thất hỏi: “Tại sao lại thế?”
A Phi vất thi thể đang kẹp dưới nách xuống, đáp: “Bởi vì đây mới chính là Mai Hoa Đạo.”
Quần hào cả kinh, đều không nén được hiếu kỳ, xúm quanh lại.


Chỉ thấy thi thể này vừa gầy ốm vừa khô khốc, mặt đầy sẹo ngang sẹo dọc đến mức không thể nhìn rõ được diện mạo cha sinh mẹ đẻ, trên người mặc y phục đen bó sát, lộ cả xương sườn.


Hắn cắn chặt răng, hình như khi ch.ết cũng không chịu nhả ra, trên mình không một vết thương, chỉ có một lỗ thủng nơi yết hầu.
Điền Thất lại cười, lớn tiếng hỏi: “Ngươi bảo cái xác này mới là Mai Hoa Đạo ư?”


A Phi đáp: “Không sai.”


Điền Thất cười: “Ngươi quả là trẻ con. Ngươi tưởng thiên hạ dễ bị lừa như ngươi hay sao? Nếu mọi người ai cũng đem về một tử thi và bảo đó là Mai Hoa Đạo, thì e rằng thiên hạ sẽ đại loạn.”


Gò má A Phi giật lên một cái rồi nói: “Ta chưa bao giờ lừa gạt ai và cũng chưa từng bị ai lừa gạt.”
Điền Thất trầm mặt hỏi: “Thế thì ngươi làm sao chứng minh được xác này là Mai Hoa Đạo?”


A Phi đáp: “Ngươi hãy nhìn kỹ miệng hắn.”
Điền Thất cười lớn: “Sao lại phải nhìn miệng hắn? Chẳng lẽ miệng hắn còn nói được sao?”


Những người khác cũng cười theo. Tuy họ không cảm thấy buồn cười, nhưng Điền Thất gia đã cười vui vẻ như thế, thì bọn họ làm sao dám không cười?


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi chạy tới nói lớn: “Ta biết! Người này nói không sai. Xác ch.ết này đích thực là Mai Hoa Đạo.”
Điền Thất hỏi: “Sao? Chẳng lẽ cái xác đã nói với cô như thế ư?”


Lâm Tiên Nhi gật đầu: “Không sai, chính hắn đã nói với ta.”


Nàng không đợi mọi người cười, nói luôn: “Lúc Tần Trọng ch.ết, ta biết hắn đã trúng một loại ám khí rất hiểm độc. Tần Trọng không tránh được ám khí thì còn hiểu được, nhưng tại sao một cao nhân như Ngô Vấn Thiên cũng không tránh nổi loại ám khí này? Từ trước đến giờ chẳng ai nghĩ ra lý do, vì đó chính là bí mật của Mai Hoa Đạo.”


Điền Thất chớp mắt: “Chẳng lẽ cô nương đã khám phá ra rồi sao?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Không sai. Bí mật của Mai Hoa Đạo chính ở trong miệng của hắn.”


Đột nhiên nàng lấy một con dao nhỏ, cạy miệng xác ch.ết này ra. Trong miệng hắn cắn chặt một ống sắt màu đen.


Lâm Tiên Nhi nói: “Khi hắn nói chuyện với người khác, ám khí đột nhiên từ trong miệng hắn phun ra, cho nên người khác không thể nào đề phòng được, và cũng không thể nào tránh né.”


Điền Thất hỏi: “Hắn ngậm ống sắt trong miệng thì làm sao nói chuyện được?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Đây chính là bí mật ở trong bí mật.”


Nàng đảo mắt nhìn tứ phía rồi chậm rãi nói tiếp: “Hắn không nói bằng miệng mà nói bằng bụng. Miệng hắn không dùng để nói chuyện, chỉ dùng để giết người.”


Câu nói này mới nghe thì vừa hoang đường vừa buồn cười, nhưng bọn lão luyện giang hồ như Điền Thất thì không thấy gì kỳ lạ. Bởi vì trong thiên hạ thật sự có thuật phúc ngữ rất thần bí, nghe nói truyền từ Ba Tư Thiên Trúc đến, lúc đầu chỉ là tạp kỹ của bọn mãi võ giang hồ. Tiếng nói từ bụng phát ra nghe hơi buồn cười, nhưng nếu cao thủ võ lâm dùng chân khí để khống chế, thì thanh âm hoàn toàn không có gì khác biệt.


Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Khi Điền Thất gia động thủ với đối phương, ánh mắt phải nhìn vào đâu?”
Điền Thất nói: “Đương nhiên là nhìn vào thân thể của đối phương.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nơi nào của thân thể?”
Điền Thất trầm ngâm: “Vai và tay của hắn.”


Lâm Tiên Nhi cười: “Thế thì đúng rồi! Khi hai cao thủ tương tranh, không ai nhìn vào miệng đối phương. Chỉ khi hai con chó cắn nhau mới nhìn vào miệng nhau. Người không phải chó, rất ít khi dùng miệng để cắn người khác.”


Mọi người bật cười. Lời nói đùa của một mỹ nhân nổi tiếng như Lâm Tiên Nhi, nếu họ không bật cười thì hóa ra không biết thưởng thức hay sao?


Không ngờ Lâm Tiên Nhi trầm mặt xuống, nghiêm trang nói: “Nhưng Mai Hoa Đạo thì lại dùng miệng để giết người. Chính vì không ai nghĩ rằng trên thế gian này có một việc như thế, cho nên mới bị hắn ám toán. Càng là cao thủ càng dễ bị ám toán, bởi lẽ khi đối mặt với cao thủ, ánh mắt tuyệt nhiên sẽ không nhìn vào phía trên của vai.”


Điền Thất hỏi: “Bí mật đó, cô nương làm sao biết?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Sau khi hắn phun ám khí, ta mới biết.”


Điền Thất mỉm cười: “Thế thì vị bằng hữu thiếu niên này chẳng lẽ là chó? Cứ đăm đăm nhìn vào miệng hắn hay sao?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

894 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

526 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

78 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.6 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem