Chương 14: Tôi ích kỉ. Đúng. Không sai

Tôi là con người ích kỉ.
Nó đâu có sai. Người ta thường hay bảo ích kỉ là biết giữ cho mình, cái gì là của mình thì vẫn là của mình đâu ai có thể cướp được.
Nhưng nhiều người cứ cho rằng ích kỉ là xấu, là không tốt.
Tôi thấy nó cõ vấn đề gì đâu.


Chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Quan trọng là mọi người có dẫm đạp lên nhau để thực hiện cái mộng tưởng đó hay không thôi.
Tôi muốn người khác đi theo suy nghĩ của mình, nó không ổn?


Tôi cũng chả biết, tôi chỉ giỏi vẽ cho họ một con đường, tôi vẽ cho họ cuộc sống. Nhưng rồi sao, mở lòng đó, quan tâm đó. Và rồi, DẪM NÁT BÈM BẸP KHÔNG THƯƠNG TIẾC.
BUỒN CƯỜI CHO HAI CHỮ QUAN TÂM.
DẸP MỢ NÓ ĐI. CHÁN RỒI.
CỨ SỐNG CHO MÌNH ĐÃ, CÒN MỌI CHUYỆN CỨ TÍNH SAU.


TÔN THỜ CHỦ NGHĨA HAI CHỮ ÍCH KỈ.
BỞI NÓ LÀ TÔI, ĐÂU AI CÓ THỂ LO CHO TÔI SUỐT ĐỜI, ÍCH KỈ PHẢI CHĂNG CŨNG CHỈ LÀ GIỮ CHO MÌNH KHÔNG BỊ MẤT TẤT CẢ.
Biên Hoà.
29/06/2015
Ngày mệt mỏi.






Truyện liên quan