Chương 39: Cảm Ơn! Xin Lỗi!

Khi về đến nhà, Trương Văn Trọng tùy tiện ăn cơm, sau đó nấu thuốc uống xong, khoanh chân ngồi ngay trong phòng khách, tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Buổi chiều, khi Trương Văn Trọng đi tới phòng y tế trong trường đại học, lại phát hiện Lâm Tử Mạn còn tới sớm hơn cả hắn.


"Uy, bác sĩ Trương, lão nhân buổi sáng là ai vậy? Vội vàng chạy tới kéo anh đi, may mắn lúc đó Hồ lột da đã về, bằng không anh khẳng định lại bị khấu trừ tiền lương nữa rồi." Lâm Tử Mạn đi vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng, bát quái dò hỏi.


"Ác, vị lão nhân kia, chỉ là muốn nhờ tôi đi khám bệnh mà thôi." Trương Văn Trọng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, hỏi: "Hồ lột da? Là chỉ viện trưởng Hồ Cường sao? Lúc nào lại lấy tên hiệu như vậy cho hắn?"


"Nếu không phải hắn, còn có thể là ai?" Lâm Tử Mạn quả nhiên chuyển dời lực chú ý đi, nói: "Tên hiệu của Hồ lột da này, không phải do tôi đặt cho hắn đâu. Người bên trong phòng y tế, ngầm gọi hắn như thế, đến sáng nay tôi mới biết được chuyện này. Đừng nói, tên hiệu này đặt lên trên đầu của hắn, thật đúng là phi thường chuẩn xác đó a."


Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Đích thực là rất chuẩn xác. Nhưng cô tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu như để hắn nghe thấy được, tuyệt đối sẽ không có gì tốt cho cô."


"Yên tâm đi, sao tôi lại ngốc tới mức để cho hắn nghe?" Lâm Tử Mạn không chút lo lắng: "Ác, được rồi, trưa hôm nay mẹ tôi không ở nhà, thế nên tôi còn chưa nói cho mẹ chuyện hai chúng ta đã thương nghị. Tôi cảm giác chuyện này phải nói ngay trước mặt của mẹ tôi mới tốt. Nhưng tối nay khẳng định mẹ tôi sẽ ở nhà, đến lúc đó tôi sẽ ngay mặt nói với bà. Nếu như tình huống có biến, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh thương nghị cách đối ứng. Nếu như không gọi điện thoại, thì coi như tất cả thuận lợi, dựa theo kế hoạch đã định mà tiến hành. Ok?"




"Ok!" Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu.
Lâm Tử Mạn lại cùng Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm một hồi, thẳng đến khi Hồ Cường ưỡn bụng bia theo lệ thường đi tuần tr.a bên trong phòng y tế, lúc này nàng mới quay trở về phòng mình.


Sau khi chuyển động một vòng, không phát hiện ra điều gì dị thường, lúc này Hồ Cường mới thỏa mãn gật đầu, đi vào chính phòng làm việc của mình, mở máy vi tính và điều hòa, vui tươi hớn hở lên mạng chơi trò chơi.


Thời gian rất nhanh trôi qua, đến bốn giờ chiều Hồ Cường quyết định sẽ sớm tan tầm như ngày thường. Dù sao hắn là viện trưởng của y viện giáo nội, muốn đi lúc nào, đi thời gian nào, không có ai dám nói ba nói bốn gì hắn.


Ngay khi Hồ Cường đi tới cửa phòng y tế, chuẩn bị lái xe rời đi, có hai thân ảnh giống như đã từng quen biết xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, đồng thời đang hướng phía hắn đi tới.


"Đây là..." Hồ Cường nheo mắt lại, tay phải đỡ kính mắt, mới nhìn thấy rõ khuôn mặt hai người đang đi tới: "Đây không phải vợ chồng Triệu Trác Khải của tập đoàn Hoành Sâm hay sao? Hai người bọn họ vì sao lại chạy tới y viện của ta chứ?"


Trong lòng mang theo sự nghi hoặc, Hồ Cường lộ ra vẻ mặt tươi cười tiến lên nghênh đón. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Triệu tiên sinh, Trần nữ sĩ, ngày hôm nay đã thổi gió gì, không ngờ lại thổi được hai vị quý khách đến nơi đây?"


"Ông là...?" Vẻ mặt Triệu Trác Khải nghi hoặc đánh giá Hồ Cường, ở trong trí nhớ của hắn, cũng không có người này tồn tại.


Hồ Cường vội vã móc ra danh thiếp, đưa tới trong tay Triệu Trác Khải, vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu: "Ác, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi là viện trưởng của giáo nội y viện đại học Ung Thành, họ Hồ, tên một chữ là Cường."


"Nguyên lai là Hồ viện trưởng." Triệu Trác Khải mỉm cười gật đầu nói: "Giáo nội y viện này của ông thật là không tệ, có được hai vị bác sĩ tốt y thuật thật cao minh. Vợ chồng chúng tôi ngày hôm nay đến là để cảm ơn bọn họ. Đồng thời cũng muốn gặp bọn họ xin lỗi."


"Ách?" Lúc này Hồ Cường càng vô cùng nghi hoặc.
Đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Còn quan hệ tới hai bác sĩ của phòng y tế chúng ta? Vợ chồng Triệu Trác Khải không ngờ lại đến nói lời cảm ơn và xin lỗi bọn họ? Ta...ta không có nghe lầm nha?


Hồ Cường cảm thấy hiện tại mình hoàn toàn không hiểu gì hết.
"Đây...đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Có thể mời hai vị nói cho rõ ràng một chút có được không?" Hồ Cường có chút xấu hổ nói.


Trần Uyển Dung đáp: "Con gái của tôi học đại học Ung Thành, hôm qua nó phát bệnh nặng, được bạn học đưa tới phòng y tế của ông, toàn bộ đều nhờ bác sĩ Trương và bác sĩ Lâm ở đây khám và chữa bệnh cho nó. Thế nhưng vợ chồng chúng tôi còn hiểu lầm bọn họ, đi trách cứ bọn họ. Ai...Hiện tại nghĩ kỹ lại, hành vi lúc đó của chúng tôi thực sự là làm mất mặt. Bởi vậy hai vợ chồng tôi hôm nay muốn đến gặp họ nhận lỗi cảm ơn."


"A? Còn có chuyện như vậy?" Hồ Cường đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vui vẻ. Chuyện này với hắn mà nói, thế nhưng lại là một chuyện tốt. Hắn vội vã đi phía trước, dẫn đường cho Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung, đồng thời thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn nói: "Bác sĩ Trương và bác sĩ Lâm vốn là nòng cốt nghiệp vụ của phòng y tế chúng tôi, y thuật của bọn họ tài hoa, vẫn là tấm gương học tập của phòng y tế. A, được rồi, kỳ thực lúc bọn họ vừa tới làm việc ở đây, cũng không phải là như vậy, đều do tôi dốc lòng giáo dục, từ từ trưởng thành..."


Vốn sau khi nhìn thấy Hồ Cường đi ra khỏi phòng y tế, Lâm Tử Mạn đang buồn chán đờ ra bên trong phòng làm việc, đang chuẩn bị đi tìm Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm. Hai ngày nay ở chung, nàng phát hiện y thuật của Trương Văn Trọng không những tài giỏi, đồng thời còn là một người bác học đa tài. Phảng phất ở trên thế giới này, không có thứ gì đó mà hắn không biết. Mỗi khi cùng Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm, đều có thể làm cho được được lợi không ít, bởi vậy có chút bất tri bất giác nàng đã thích nói chuyện phiếm cùng Trương Văn Trọng.


Thế nhưng ngay khi Lâm Tử Mạn vừa đi ra ngoài hành lang, lại đột nhiên phát hiện, Hồ Cường đang dẫn vợ chồng Triệu Trác Khải đi nhanh về hướng nàng.
Sắc mặt Lâm Tử Mạn đại biến, vội vã chạy vào phòng Trương Văn Trọng, lo lắng bất an nói: "Xong, xong, lần này thật là xong."


"Làm sao vậy?" Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên hỏi.


Lâm Tử Mạn bi quan nói: "Hai vợ chồng chiều hôm qua lại đến nữa, còn do Hồ lột da dẫn đường mà tới. Không hề nghi ngờ, bọn họ nhất định là đến tìm chúng ta gây phiền phức. Ai, xong, lần này phỏng chừng là mất việc làm rồi. Việc làm của thời buổi hiện tại thực sự là rất khó tìm a..."


"Ha hả, không cần bi quan như thế, sự tình cũng không đến nỗi tệ hại như cô tưởng tượng đâu." Trương Văn Trọng đứng lên, cười an ủi nàng: "Mọi việc đều phải nhìn về mặt tốt, có thể lần này hai người bọn họ tới đây là để xin lỗi chúng ta."


"Xin lỗi? Thôi đi, người phụ nữ kia luôn có tư thế gây sự, bà ấy biết xin lỗi? Tôi không tin!" Lâm Tử Mạn cũng không tin tưởng sự suy đoán của hắn.
Trương Văn Trọng cười nói: "Tin hay không do cô, dù sao họ lập tức sẽ tới."


Ngay trong lúc nói chuyện, Hồ Cường đã dẫn vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đi vào trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
Lâm Tử Mạn liền ngậm miệng không nói tiếp, biểu tình như đang chờ đợi sự tuyên án.


"Trương Văn Trọng...Lâm Tử Mạn..." Hồ Cường dẫn đầu mở miệng, gương mặt béo phì giả vờ như uy nghiêm, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình lúc này của hắn đến tột cùng là vui hay là giận.


"Tới, thực sự tới, ai..." Lâm Tử Mạn trong bi quan đã chuẩn bị xong tâm lý thu thập đồ đạc rời đi, đang chờ Hồ Cường tuyên bố.


"Hai anh chị thật không hổ là bác sĩ tốt do phòng y tế chúng ta bồi dưỡng ra! Tốt, tốt, thực sự tốt! Tôi thật cao hứng, cũng rất vui mừng, đồng thời cũng phi thường tự hào, điều này nói rõ hai anh chị cũng chăm chú nghe theo sự giáo dục của tôi..." Hồ Cường thao thao bất tuyệt nói, vừa đem bản thân mình tự biên tự diễn một lần.


"Ách?" Lâm Tử Mạn có chút trợn tròn mắt, nàng nguyên bản cho rằng, nghênh tiếp mình sẽ là một hồi bão tố, thế nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải như nàng nghĩ.


Những lời Hồ Cường thao thao bất tuyệt một câu Lâm Tử Mạn cũng không nghe vào tai, vẻ mặt nàng nghi hoặc quay đầu nhìn Trương Văn Trọng, nhưng phát hiện hắn đang nhìn nàng mỉm cười.
"Lẽ nào hai vợ chồng này đến để xin lỗi?" Lâm Tử Mạn kinh ngạc đến há to miệng.


Rốt cục, lời thao thao bất tuyệt vô ích của Hồ Cường cũng tuyên cáo kết thúc.
Vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung, vẻ mặt thành khẩn tiêu sái bước tới trước người Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, cùng nhau cúc cung, đồng thời nói: "Cảm ơn! Xin lỗi!"






Truyện liên quan

Siêu Cấp Máy Tính

Siêu Cấp Máy Tính

Phong Cuồng413 chươngFull

Đô ThịVõng DuKhoa Huyễn

47 k lượt xem

Siêu Cấp Cường Giả

Siêu Cấp Cường Giả

Phong Cuồng751 chươngFull

Đô ThịKhoa HuyễnDị Năng

58.3 k lượt xem

Siêu Cấp Thư Đồng

Siêu Cấp Thư Đồng

Huyết Đồ424 chươngFull

Võ HiệpNgôn TìnhXuyên Không

20.4 k lượt xem

Siêu Cấp Tiên Y

Siêu Cấp Tiên Y

Ngũ Trí708 chươngFull

Đô ThịSắc Hiệp

47.2 k lượt xem

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tiểu Tiểu Vũ1,328 chươngFull

Đô ThịKhoa HuyễnDị Năng

110.2 k lượt xem

Siêu Cấp Chiến Thần Hệ Thống

Siêu Cấp Chiến Thần Hệ Thống

Oa Đảo34 chươngDrop

Đô ThịVõng DuKhoa Huyễn

1.8 k lượt xem

Siêu Cấp Tội Phạm

Siêu Cấp Tội Phạm

Oa Đảo456 chươngFull

Đô ThịVõng DuKhoa Huyễn

14.1 k lượt xem

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Toàn Cầu Tai Biến: Ta Có Thể Siêu Cấp Gấp Bội

Lạt Tiêu Tuyết Bích276 chươngFull

Khoa HuyễnMạt Thế

2.9 k lượt xem

Đô Thị: Ta Có Vô Số Cái Siêu Cấp Thân Phận

Đô Thị: Ta Có Vô Số Cái Siêu Cấp Thân Phận

Trường Hồ Tu Ngư394 chươngFull

Đô Thị

5.9 k lượt xem

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Lam Tiểu Uất209 chươngFull

Xuyên KhôngSủngHài Hước

3.4 k lượt xem

Siêu Cấp Gia Đinh

Siêu Cấp Gia Đinh

Tử Vi1,240 chươngDrop

Võ HiệpXuyên KhôngSắc Hiệp

39.8 k lượt xem

Siêu Cấp Con Rể Convert

Siêu Cấp Con Rể Convert

Tuyệt Nhân6,521 chươngTạm ngưng

Đô Thị

188.8 k lượt xem