Chương 42

Vào lúc nhận được cuộc điện thoại của Lộ Lập Hiên, Thiệu Thanh xác thực có hơi thất vọng.
"Chuyện gì?"
Lộ Lập Hiên sững sờ, tiếp theo cười châm biếm nói: "Xem ra cậu cũng nhìn thấy rồi."
Thiệu Thanh cười lạnh: "Phải, tôi vừa rồi còn đang nghĩ, bay giờ nét mặt anh nhất định rất đặc sắc."


Im lặng một lát, Lộ Lập Hiên thua trước rời trận, gã dùng giọng điệu dịu dàng xưa nay thường dùng nói với Thiệu Thanh: "Tiểu Thanh, trước đây anh sai, nhưng chúng ta thật sự không thể ngồi xuống lại lần nữa nói chuyện sao?"
"Nói với anh? Có tác dụng không?"


Chẳng qua chỉ là một bao rơm dưới chân Lộ Lập Hiên sống tạm mưu sinh, lúc đi học chưa từng thấy cảnh đời, mang danh bảo bối của cậu Lộ, nhưng bây giờ rời khỏi người này, thấy Lộ Ý Trí, thấy Tiết Tâm Viễn, Thiệu Thanh tự nhận sớm đã không phải bản thân của lúc đầu.


Lộ Lập Hiên nhịn rồi nhịn, vẫn như cũ dịu dàng nói: "Tiểu Thanh, em cũng nhìn thấy rồi, bác cả em có quan hệ rất tốt với Cảnh Thời, còn có tình cảm với nhà họ Tiết, huống chi quan hệ của Tiết Tâm Viễn với gia đình em như thế, chúng ta trong lòng đều biết rõ lẫn nhau."
Thiệu Thanh không nói nên lời.


Rất lâu y mới lại lần nữa mở miệng, lần này rõ ràng không có xem thường như vừa rồi.
"Anh muốn nói gì?"
"Tiểu Thanh, anh cần em đi nghe ngóng một chút, quan hệ của Cảnh Thời và Tiết Tâm Viễn rốt cuộc là gì, chẳng qua anh tin tưởng em so với anh càng bức thiết hơn."
"Biết rồi với anh cũng không có tác dụng gì."


"Tạm thời không có, nhưng đây là điểm nghi ngờ duy nhất, ai biết kết quả như thế nào."
Thiệu Thanh im lặng, hồi lâu một lời cũng không nói tắt điện thoại.
Dù Lộ Lập Hiên không nói, y cũng sẽ đi nghe ngóng, dù sao trước mắt mà xem, xác thực y càng bức thiết hơn.
*
Sáng hôm sau, Thiệu Thanh liền đến công ty.




Trên mặt y nhìn bình tĩnh như thường, đối mặt với nhân viên quan hệ tốt lén lút trêu chọc y là người thừa kế cũng vẫn cười ha ha như cũ, chỉ có điều lúc ở sau lưng người khác lại là mặt đầy âm u lạnh lẽo.


Khó lắm mới đợi được Tiết Tâm Viễn đi làm, Thiệu Thanh cố tình đợi một lát mới cầm tài liệu đi vào.
"Bác cả, hôm nay tâm tình bác rất tốt?"
Tiết Tâm Viễn nhìn y, cười cười, hào phóng thừa nhận nói: "Rất tốt."
Hơn nữa sau này có lẽ mỗi ngày đều có thể tốt như vậy.


Thiệu Thanh đè xuống cáu giận trong lòng, cười nói: "Thực ra hôm nay tâm tình cháu cũng rất tốt."
"Phải không?"
"Phải, bác còn nhớ trước đây cháu từng nói với bác không, con của Cảnh Thời do cậu ta dùng một vài thủ đoạn làm ra không?"


Tiết Tâm Viễn đương nhiên nhớ, nghe vậy ngước mắt lên lạnh lùng nhìn y.
Thiệu Thanh xấu hổ cười cười.


"Những cái này đều do trước đây Lộ Lập Hiên nói cho cháu biết, khiến cháu thù địch với Cảnh Thời lâu như vậy, gần đây mới biết đều là Lộ Lập Hiên nói bậy, rõ ràng trước đây lúc học đại học quan hệ của cháu và Cảnh Thời rất tốt."


Nói đến đây, Thiệu Thanh dường như có hơi khó chịu: "Bác cả, lần sau nếu có cơ hội, để cho cháu xin lỗi Cảnh Thời, thuận tiện nói với cậu ấy chuyện của Lộ Lập Hiên."
Tiết Tâm Viễn cau mày: "Lộ Lập Hiên có chuyện gì?"


Thiệu Thanh do dự một lát mới nói: "Tối qua anh ta gọi cho cháu, để cháu nghe ngóng quan hệ của bác và Cảnh Thời, cháu cũng không biết anh ta muốn làm gì."
Tiết Tâm Viễn cười lạnh một tiếng, ông đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời của Thiệu Thanh, nhưng quan hệ với Cảnh Thời sao, nói ra cũng chẳng sao.


"Cảnh Thời là con của Tiết Hàng, các người cũng biết quan hệ của tôi và Tiết Hàng, vậy nó đương nhiên là con trai ruột của tôi."
Tiết Tâm Viễn giản lượt chân tướng, nhưng không sao, chỉ cần biết kết luận là được.
Thiệu Thanh sững sờ, lắp bắp nói: "Vậy, vậy Cảnh Thời sắp đến công ty sao?"


"Tùy nó." Tiết Tâm Viễn vẻ mặt không sao cả: "Công việc bây giờ nó làm cũng rất tốt, cho nên sau này lại nói."
Thiệu Thanh miễn cưỡng phụ họa mấy câu, rồi cứng đờ rời khỏi phòng làm việc.


Thực ra câu trả lời của Tiết Tâm Viễn không khác lắm với dự liệu của y, nhưng vẫn khiến y sợ hãi, trên thế giới này thật sự có người sẵn sàng coi con của người yêu trở thành con ruột của mình.
Hơn nữa trong lời nói dường như thật sự không hề có khúc mắc.


Thiệu Thanh trợn trắng mắt, cái gì gọi là công việc rất tốt, Cảnh Thời chỉ là nhân viên tầng thấp của khu vui chơi, làm chút việc tốn thể lực, bùn nhão trát không nổi tường.


Lúc đi học thành tích kém, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, cho dù để cậu đến Hồi Hàng, cũng ở không được một tháng.
Thiệu Thanh ngồi vào vị trí, cục diện bây giờ nghĩ rồi nghĩ, miễn cưỡng bình tâm. Y lấy ra điện thoại gửi wechat cho Lộ Lập Hiên.


[Bác cả tôi nói, Cảnh Thời là con trai ruột của ông ấy.]
Về phần Lộ Lập Hiên gửi wechat hay gọi điện thoại, Thiệu Thanh không để ý.
Tuy nói tạm thời bình tâm, nhưng Thiệu Thanh ít nhiều cũng có chút ý thức nghi cơ, sau khi y về nhà nói chuyện của Cảnh Thời.


Thiệu Minh tức đến đập bàn đứng lên, hận không thể lập tức ra khỏi cửa tìm cha mẹ ông ta.
Người anh cả này của ông ta thật hoang đường! Không hiểu nổi! Từ bỏ cháu trai ruột có cùng quan hệ huyết thống, chạy đi nhận con trai gì đó, gia nghiệp lớn như vậy giao vào tay nhà họ Tiết!


Thiệu Minh nghiến răng nghiến lợi, đũa trong tay "bộp" ném lên sàn.
Thiệu Thanh ghét bỏ cha y thô lỗ, cau mày nói: "Cha, người có thể chú ý một chút hay không."


Tôn Dung vội vàng giảng hòa, bà nhặt đũa lên, khuyên nói: "Ông tức cái gì? Tiểu Thanh cũng là trở về thương lượng với ông, cái người tên Cảnh Thời kia còn chưa vào Hồi Hàng, đợi ngày mai chúng ta đi tìm cha mẹ ông, để cho họ đi quậy."
Thiệu Minh nghĩ nghĩ cũng có lý, không ném đồ nữa.


Nhưng như vậy, Thiệu Thanh cũng không có tâm tư thương lượng, qua loa ăn xong thì quay về phòng mình.
Cách một cách cửa, còn có thể nghe thấy cha mẹ oán giận lẫn nhau, cùng với thanh âm tức giận của cha.


Thiệu Thanh nghĩ nghĩ hôm qua nhìn thấy tấm ảnh kia, Tiết Chính Thành cả người đầy hơi thở cao quý, Tiết Ngạn tuổi trẻ có tài đẹp trai, lại nghĩ nghĩ sản nghiệp nhà họ Tiết, bỗng nhiên không hiểu sao có chút nản lòng.
Nhưng y rất nhanh thì khôi phục, không sao, không phải còn có Tiết Tâm Viễn sao?


Cha y tuy thô lỗ, nhưng ít nhất có một điểm nói đúng, Tiết Tâm Viễn dù coi trọng Cảnh Thời, Cảnh Thời cũng không phải con trai ruột ông, dù sau này Tiết Tâm Viễn muốn coi Cảnh Thời thành người thừa kế, trước không nói cái khác, những cổ đông khác của Hồi Hàng có thể đồng ý sao?


Y cười cười, trở người mặt hướng lên trời, nhìn trần nhà, trong lòng âm thầm tính toán tiếp theo.
*
Mà bên Lộ Lập Hiên.
Sau khi gã nhận được tin nhắn ngay tức thời lấy cho Lộ Hoằng Nghị xem, hai người thương lượng một trận, đưa ra kết luận gần giống Thiệu Thanh.


Bởi vậy cũng không đặt Tiết Tâm Viễn ở trong lòng.
Lộ Hoằng Nghị ném điện thoại về cho Lộ Lập Hiên, lạnh lùng nói: "Bên Cảnh Thời còn có biện pháp không?"
Lộ Lập Hiên lắc đầu.
Cảnh Thời sớm đã không để ý gã, giống như tình huống bây giờ, càng không thể nào "hồi tâm chuyển ý".


Lộ Hoằng Nghị thở dài, bỗng có hơi thất vọng, ông không thể không thừa nhận, có lúc thật sự thời gian cũng là định mệnh.


Lúc đầu ông ở dưới quyền ông cụ làm nhiều năm như vậy, vốn cho rằng vị trí kia dễ như trở bàn tay, nhưng không hiểu sao lại nhảy ra một Lộ Ý Trí, trẻ tuổi quyết đoán kinh người, Lộ Hoằng Nghị cứ như vậy trơ mắt nhìn nó từng chút một nắm công ty trong tay.


Vốn cho rằng có thể dựa vào con trai trở mình, cho dù không thể trở mình, ít nhất hai người cùng một người tranh, ít nhiều cũng có thể tranh được một chút.
Nhưng con trai là kẻ vô tích sự không có tiền đồ.


Rõ ràng Cảnh Thời theo sau mông nhiều năm, cuối cùng còn có thể khiến cho Lộ Ý Trí nửa đường cướp đi.
"Cha, cha sao thế?"
Lộ Hoằng Nghị không thèm nhìn Lộ Lập Hiên, mệt mỏi nói: "Con ra ngoài trước đi."
Lộ Lập Hiên không dám nói gì nhiều, dịu ngoan lui ra khỏi phòng sách.


Sau khi trở về phòng mình, gã nghĩ nghĩ cảm thấy không cam tâm, dứt khoát đi tìm ông cụ.
Lúc gã đến, ông cụ đang video call với Đô Đô.


Bé mập trước đây cũng từng chơi cái này, nhưng không cản trở bé như cũ cảm thấy mới lạ, bé giơ ngón tay ngắn mũm mĩm chọc chọc màn hình, ông cụ cười gọi bé: "Đô Đô."
Bé cho rằng bị mình chọc, vui vẻ cười ha ha.
Thấy bé vui vẻ, ông cụ cũng cười: "Đô Đô ăn cơm tối chưa?"


Lúc này đã hơn 8 giờ, Đô Đô sắp ngủ, ông cụ đương nhiên biết bé đã ăn, chỉ có điều muốn dẫn dụ bé nói chuyện nhiều hơn.


Đầu nhỏ của Đô Đô gật lên gật xuống, sau khi gật xong có lẽ nhớ trước đây cha từng nói, lúc gọi điện thoại đối phương nhìn không thấy, thế là bò lên sờ bụng mình, lớn tiếng nói: "Cơm!"
Cái này ý là ăn rồi.
Sau khi nói xong, trở mình lại nằm sấp về.


Ông cụ cười vô cùng vui, ông cụ muốn nói nhiều thêm với Đô Đô một lát nhưng lại sợ bé nhìn điện thoại nhiều không tốt, liền nhỏ giọng nói: "Đô Đô, hôn ông nội."
Đô Đô vểnh môi, dán lên màn hình, không người dạy bé, cũng không biết bé làm sao biết cách hôn này.


Ông cụ nét mặt vẫn chưa thỏa mãn tắt điện thoại. Quản gia đi qua, cung kính nói: "Ông chủ, cậu chủ đến."
Nét cười trên mặt ông cụ tạm thời thu lại không ít, lúc lại mở miệng cũng không có bao nhiêu cảm xúc: "Để cho nó vào đi."


Lộ Lập Hiên là đứa nhỏ nhỏ nhất trong nhà, trước đây ông cụ rất chiều gã, chuyện không ảnh hưởng lợi ích công ty đều bằng lòng để gã phóng túng.
Nhưng gần đây lại cảm thấy có chỗ không đúng, nhất là sau khi Cảnh Thời và Tiểu Ý ở bên nhau.


Ông cụ tuy không quản chuyện nữa, nhưng không đại biểu ông mắt mù tâm mù, có vài chuyện không phải nhìn không thấy, chỉ là không muốn nói.
Nói đến cùng, trên vị trí của ông cụ, hy vọng nhất vẫn là cả nhà hòa thuận.


Ông cụ thở dài trong lòng, rồi ngước mắt nhìn Lộ Lập Hiên từ ngoài cửa đi vào.
"Ông nội."
"Ừ, muộn như vậy, sao bỗng nhiên đến tìm ông nội?"


"Ông nội, gần đây chú nhỏ hình như không để ý cháu cho lắm, cháu muốn tìm chú ấy nói chuyện, ông nội ông có thể bảo chú ấy về ăn một bữa cơm không?"
Ông cụ uống miếng nước, không để ý lắm: "Cái này có gì, cháu chạy đến phòng làm việc của nó một chuyến là được."


Lộ Lập Hiên sững sỡ, rồi đến gần hơn, làm nũng nói: "Thực ra là như thế này ông nội ạ, cháu trước đây từng nói một vài lời không dễ nghe với Cảnh Thời, bây giờ nếu cậu ta và chú nhỏ ở bên nhau, vậy chúng ta chính là người một nhà, cháu muốn nói xin lỗi cậu ta."


Ông cụ không nói được cũng không nói không được.
"Ông biết rồi, chốc nữa ông thương lượng với Tiểu Ý, cháu về trước đi."
Đợi sau khi rời đi, ông cụ ngồi một lát, cuối cùng có chút không nhẫn tâm, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Lộ Ý Trí.
Mà một bên khác.


Lộ Ý Trí nhìn điện thoại, lại ngước mắt lên nhìn hai cha con trên thảm, lặng lẽ đi đến trên ban công.
"Cha?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Nắm nắm đấm nhỏ) Cha, đợi Đô Đô lớn, toàn bộ người ức hϊế͙p͙ cha đều đánh một trận!
Cảnh Thời: (Vui sướng) Đô Đô thật ngoan.


Đô Đô: Vậy con có thể ăn thêm một bát cơm không, bằng không không lớn nổi.
Cảnh Thời:...Con bớt lại đi.






Truyện liên quan