Chương 39

Lúc hai cụ nhà họ Tiết rời đi thuận tiện mang theo Lộ Lập Hiên.
Vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho ông cụ Lộ, để ông phái người đến đón.
Ông cụ Lộ mặc kệ Lộ Lập Hiên, tự mình chạy đến tìm ông cụ Tiết nói chuyện cũ.


Tuy hai nhà không có hợp tác, nhưng trước đây quan hệ cá nhân của hai ông cụ khá tốt, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đánh cờ uống trà.
Lúc đó họ còn chưa nghỉ hưu, công ty còn ở trong tay, cho nên qua lại cũng hạn chế.
Mấy năm nay đều nghỉ hưu nhưng không có thời gian rảnh đánh cờ uống trà với nhau.


Tiết Chính Thành vừa thấy ông cụ đã không cho sắc mặt tốt: "Ông đến làm gì?"
Ông cụ cười cười: "Người trẻ tuổi phạm lỗi cũng là bình thường, đâu cần phải ảnh hưởng giao tình của chúng ta?"
Tiết Chính Thành vừa nghĩ cũng phải, thả người vào cửa.


Nhưng rốt cuộc quá mức tức giận, chỉ vào mũi ông cụ hung hăng mắng Lộ Lập Hiên một trận, ông cụ vừa nghe cũng tức, ở trước mặt hai cụ nhà họ Tiết gọi cho Lộ Hoằng Nghị, dạy dỗ một trận.
"Anh Tiết này, sao bỗng nhiên ông chạy đến nơi xa như vậy?"


Tiết Chính Thành quên đi cơn giận vừa rồi, vui vẻ nói: "Tôi đi tìm cháu trai, ồ đúng còn có chắt trai."
Ông cụ Lộ vừa nghe vô cùng ngưỡng mộ: "Ông cũng có chắt trai rồi."
Nhưng tiếp đó ông lại nói: "Có chuyện quên nói, tôi cũng có cháu trai rồi."


Vốn chỉ đến nói chuyện cũ, sợ bạn cũ chìm vào trong đau thương, tổn thương thân thể, nhưng ông nói ông có cháu trai, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.
Ai có cháu trai đáng yêu như bảo bối Đô Đô nhà tôi chứ!




Tiết Chính Thành lườm ông: "Ông không phải sớm có cháu trai, ồ, vừa bị ông xách về."
Cụ Lộ sờ mũi, vì khoe khoang cũng không tính toán cái này, ông cười nói: "Là con trai của Tiểu Ý, năm nay mới một tuổi."


"Lộ Ý Trí?" Tiết Chính Thành từng gặp Lộ Ý Trí, ấn tượng với anh rất tốt: "Nó kết hôn lúc nào?"
"Không kết hôn, tìm bạn trai, tình cảm rất tốt."


Tiết Chính Thành thấy ông cụ Lộ rất đắc ý, nhịn không được đả kích ông: "Cháu trai ông là của Lộ Ý Trí, người ta cam tâm nuôi cháu trai nhà ông?"
Ông cụ Lộ hừ một tiếng: "Này ông không biết chứ, cháu trai của tôi do con dâu mang đến, vốn là hai cha con."
Tiết Chính Thành: "...."


Ông cau mày, truy hỏi: "Ông nói gì? Cái gì gọi là do con dâu mang đến?"
Ông cụ Lộ lắc đầu: "Cụ thể tôi cũng không rõ, Tiểu Ý nhà tôi không để ý cái này."


Thấy Tiết Chính Thành nét mặt nghiêm túc, ông cụ còn cho rằng ông bị mình đả kích, vui vẻ lấy ra điện thoại cho ông xem hình cháu trai cục cưng.
"Xem xem xem xem, rất ngoan rất đáng yêu!"
Tiết Chính Thành không muốn xem, đẩy điện thoại ông cụ ra: "Xem cái gì mà xem, xem hình sao có thể nhìn ra ngoan hay không?"


Ông cụ Lộ oán giận hất tay, kiêu ngạo nói: "Không xem thì không xem, ông cái ông lão rất không thú vị."
Lần sau ông cho tôi xem, tôi cũng không xem.
Tiết Chính Thành ngăn ông: "Ông trước đừng đi, tôi còn có một vấn đề."
"Không hiểu sao cả, vấn đề gì?"


Tiết Chính Thành thanh âm run rẩy, dè dặt nói: "Con dâu ông tên gì?"
Từ Vân vừa nghe, lập tức nét mặt phức tạp nhìn bạn già.


Mất đi Tiểu Hàng nhiều năm như vậy, đau đớn của họ người bình thường khó mà tưởng tượng, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy chút hy vọng, cả người đều như ma nhập, cho dù một chút khả năng cũng phải tóm lấy không buông.
Rõ ràng chỉ cần đi khu vui chơi, thì có thể tìm được Cảnh Thời, nhưng...


Nói đến cùng, do quá bức thiết.
Ông cụ Lộ rất cảnh giác: "Làm gì, muốn đào góc tường, Tiết Ngạn còn chưa có đối tượng?"
Tiết Ngạn là con trai nhỏ nhà họ Tiết, em trai Tiết Hàng, năm nay hơn 30 tuổi.


Tuy biết ông cụ đang nói đùa, nhưng Tiết Chính Thành vẫn vớ lấy gối ôm trên sofa đuổi đánh ông cụ, lão già này không có câu nào đứng đắn.
Hai ông cụ quậy một trận, ném chuyện này đến sau ót, Từ Vân cười lắc đầu, dù sao lát nữa trực tiếp đi khu vui chơi là được.


"Ông về đi, chúng tôi phải ra khỏi nhà."
Vốn muốn xuống máy bay bèn trực tiếp đi, nhưng sau đó nghĩ vẫn nên về thay đồ trước, một đường gió bụi dặm trường không đủ thể diện.
Dù sao cũng là đi gặp cháu trai và chắt trai.
Ông cụ Lộ tò mò nói: "Hai người vừa về, lại đi chỗ nào?"


Tiết Chính Thành vui vẻ: "Đương nhiên là đi tìm cháu trai và chắt trai nhà tôi."
Ông cụ Lộ bĩu môi, nét mặt không thèm, thực ra trong lòng đã ganh tị ch.ết rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến Đô Đô có chút xíu, bỏ đi chắt trai là không thể nào, bảo Tiểu Ý và Cảnh Thời sinh cháu gái vậy.


Ông cụ Tiết dù đắc ý thế nào ông cũng không có cháu gái.
Ông cụ trong lòng suy nghĩ như thế, miệng ghét bỏ nhưng thân thể lại rất thành thật, điềm tĩnh ngồi ở ghế sau theo hai cụ nhà họ Tiết.
"Ông làm gì?"
"Tôi cũng đi xem thử."
"...."


Loại thời khắc vui vẻ này, Tiết Chính Thành cũng muốn vui vẻ chia sẻ với bạn già, nhưng trên miệng lại quen thói chọc giận ông cụ.
"Xem ra Tiểu Ý nhà ông thật sự tài giỏi, trông ông nhàn rỗi chưa kìa."


Ông cụ mỉm cười: "Người như tôi không thích nợ người khác, xem xong cháu trai ông, lát nữa tôi dắt ông đi xem cháu trai tôi."
"...."
Mới đầu ông cụ còn nhàn nhã vênh váo giễu cợt Tiết Chính Thành, một lát sau phát hiện không đúng lắm.
"Đây là đi chỗ nào?"
"Khu vui chơi."


"....Cháu trai ông dắt đứa nhỏ đi khu vui chơi chơi?"
"Không phải, nó làm việc ở đó."
Ông cụ: "...."
Ông cụ láng máng cảm thấy không đúng, bèn thăm dò nói: "Cháu trai ông tên gì?"
"Ông quản nhiều như vậy làm gì? Tôi vừa rồi hỏi ông ông nói gì?"
"Ông nhanh nói, rất quan trọng."


Vì để thể hiện mình độ lượng, Tiết Chính Thành rất sảng khoái nói: "Tên Cảnh Thời, rất hay chứ."
Ông cụ: "....?"
Đời này chưa từng gặp chuyện không đáng tin như vậy!
Ông cụ nét mặt rất phức tạp, không biết nên nói chuyện này với bạn già thế nào.


Nhưng hai cụ nhà họ Tiết chìm vào trong căng thẳng và vui vẻ, bận chỉnh sửa quần áo và quà, không rảnh để ý bạn già nét mặt khó coi bên cạnh.
Hai cụ đời này chưa từng đến chỗ như khu vui chơi, rõ ràng rất thận trọng, nên ông cụ Lộ ở phía sau chỉ mấy chỗ cho họ.


Tiết Chính Thành cười nhìn ông, chọc ghẹo nói: "Từng dắt cháu đến?"
Ông cụ Lộ không nói chuyện, chỉ lộ ra nụ cười đau khổ, vì ông cụ vừa rồi bỗng nhớ đến một chuyện.
Ông cụ Tiết là ông cố của Đô Đô, mà ông chỉ là ông nội, còn không phải vô duyên vô cơ giảm vai vế sao?


Nếu không phải muốn thấy Cảnh Thời và Đô Đô, ông cụ đã muốn về nhà.
Đời này chưa từng ấm ức như vậy.
*
Đến chỗ Cảnh Thời làm việc không nhìn thấy người, có lẽ đang bận, hai cụ nhà họ Tiết quyết định đi nhìn Đô Đô trước.


Phòng nhi đồng dễ tìm, ra khỏi thang máy dọc theo hành lang đi thẳng, đi đến căn phòng bên trên cùng đó chính là nó.
Hơn nữa đến càng gần, tiếng cười náo nhiệt của các đứa nhỏ càng rõ ràng.


Tiết Chính Thành bước chân ngừng lại, căng thẳng hỏi Từ Vân trên người mình có mùi gì không, lỡ vừa vào đứa nhỏ không thích.
Bản thân Từ Vân cũng căng thẳng, nghe ông cụ nói như vậy thế mà thật sự đến gần ngửi thử.
Ông cụ Lộ ở phía sau không vui nói: "Rất thơm, nhanh đi vào."


Việc đã đến nước này, không bằng sớm chút đi nhìn Đô Đô.
Tiết Chính Thành liếc ông cụ, nhưng cũng biết bản thân thần kinh căng thẳng quá mức, nên không chọc giận ông cụ nữa.


Ba người già đứng ở cửa nhìn vào trong, hai cụ nhà họ Tiết đang đoán đứa nào là Đô Đô, ông cụ Lộ đã nhìn thấy.


Các bạn nhỏ đang vây thành một đám chơi trò chơi, Đô Đô mũm mĩm ngồi chính giữa hai bé gái, trong vòng tròn kia bé nhỏ nhất, đoán chừng cũng không hiểu quy tắc trò chơi, đang cúi đầu hết sức chuyên chú lột vỏ socola.


Ông cụ đã trưng ra nụ cười tươi, ông nhớ Cảnh Thời từng nói, Đô Đô thích nhất socola, phần lớn thời gian đều là lột vỏ socola nhưng không ăn vào miệng được.
Thỉnh thoảng có thể ăn đều là ɭϊếʍƈ một hai cái.


Dì bên trong rất nhanh chú ý đến họ, nét mặt nghi ngờ đứng lên, đợi sau khi các bà đi qua Đô Đô cũng ngẩng đầu lên.
Mắt bé nhạy bén nhất, ông cụ vỗ vỗ tay, bé cười ha ha đứng lên, lắc lư chạy qua.
"A a...."
Ông cụ còn chưa kịp mở miệng, dì giơ tay ra muốn kéo bé lại: "Đô Đô."


Vừa nghe thấy cái tên này, Tiết Chính Thành lập tức xoay đầu nhìn về phía Đô Đô, còn có ông cụ Lộ đang ôm bé thân mật ở trong lòng.
Ánh mắt kia thật sự như nhìn kẻ thù.


Sau khi dì đến gần cũng nhận ra ông cụ, cười thu hồi tay lại, nói: "Ông nội Đô Đô, đã một khoảng thời gian rồi ngài không đến."
Tiết Chính Thành: "...."


Ông cụ sớm dự liệu được ông cụ Tiết sẽ có loại phản ứng này, sau khi khách khí nói mấy câu bèn kéo hai cụ nhà họ Tiết qua một bên, giải thích mấy câu.
Hai cụ nhà họ Tiết: "...."


Tiết Chính Thành cắn răng âm u nói: "Ông nói, cái thằng nhóc thối tha khiến Cảnh Thời vừa tốt nghiệp đã mang thai chính là Lộ Ý Trí nhà ông?"
Ông cụ căng da đầu cười nói: "Đúng, chúng ta sau này chính là thông gia."
"Ai thông gia với ông?"


"Đừng nói như vậy, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí tình cảm rất tốt."
"Đô Đô mở đôi mắt to tròn ướt át nhìn hai người già trước mặt đang tha thiết nhìn bé, bỗng nhiên há miệng cười.
Hai cụ nhà họ Tiết lập tức cái gì cũng quên, đầy đầu chỉ có đứa chắt trai này đáng yêu quá.


"Đô Đô, ông cố ôm ôm."
Đô Đô không sợ người lạ, chỉ cần thích bé, bé đều cho bế, tay nhỏ giang ra bổ nhào đến, chủ động rất nhiệt tình.
Từ Vân cũng đón qua bế lên, vừa bế đã không nỡ buông tay, hận không thể lập tức mang đứa nhỏ về nhà.


Ba người già vẫn luôn chơi với Đô Đô cho đến lúc Cảnh Thời tan làm mới đi, về phần Cảnh Thời, sau khi họ thương lượng, quyết định nên tìm thời gian nói với Cảnh Thời, tránh cho quá đột ngột dọa đến cậu.
*
"Cha."


Cảnh Thời sờ đầu tròn của bé mập, cười nói: "Sao hôm nay Đô Đô vui vẻ như vậy?"
Cậu thường xuyên hỏi Đô Đô câu hỏi này, nhưng thực ra mỗi ngày Đô Đô đều rất vui vẻ, ngốc nghếch.


Đô Đô lắc lư đầu, hôm nay vẫn luôn có ba người già ôm qua ôm lại bé, còn được ăn socola, vô cùng vui vẻ.
Sau khi lên xe, Đô Đô tự động tự giác bò lên người Lộ Ý Trí, sau khi bò qua tách ra hai chân ngắn ngồi trên chân ba.
"Hôm nay không cần tăng ca?"


Lộ Ý Trí đã liên tiếp tăng ca mấy ngày, đều là tài xế đến đón Cảnh Thời và Đô Đô.
Lộ Ý Trí cười cười: "Mấy ngày nay không ăn cơm với hai người rồi."
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên vui vẻ nói: "Ba, ăn cơm."


Lộ Ý Trí cười cúi đầu hôn một cái lên trán bé: "Đúng, ăn cơm."
Cảnh Thời lấy ra điện thoại, bắt đầu tìm kiếm nhà hàng, mỗi lần tìm một cái, cậu lấy cho Lộ Ý Trí xem, hỏi ý kiến anh, Lộ Ý Trí thỉnh thoảng nói một hai câu, căn bản đều là nghe cậu.


Bé mập ngửa mặt gọi cha, nhưng hai cha đang kề sát nhau nghiêm túc thảo luận, ai cũng không để ý bé, bé vô cùng gấp, cố gắng giơ bàn tay mũm mĩm qua.
"Cha, Đô Đô."
Ý là cho Đô Đô xem xem.


Cảnh Thời cười xoay màn hình, đưa hình đồ ăn của nhà hàng nào đó cho bé nhìn, hai bàn tay Đô Đô ôm điện thoại, nhìn đến chảy nước miếng.
"Đô Đô, chúng ta đi nhà hàng này được không?"
"Dạ."


Qua một lát, Cảnh Thời đổi một nhà hàng, lại đi hỏi bé, bé mập nghĩ cũng không nghĩ, lại gật đầu, dù sao ăn cái gì cũng dạ.
Lộ Ý Trí nhìn họ chơi một lát, kịp thời đè Cảnh Thời lại, ngón tay thon dài gõ màn hình.
"Nhà hàng này đi."


Cảnh Thời vừa nhìn, phát hiện đúng là nhà hàng mình muốn ăn, hài lòng gật đầu, tranh thủ Đô Đô không để ý cúi đầu hôn Lộ Ý Trí một cái.
Lộ Ý Trí nhếch môi: "Về sau mỗi ngày đều ăn nhà hàng này."
Cảnh Thời: "...."


Từ bãi đậu xe đi thang máy lên thẳng tầng 5, bé mập ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong nhà hàng, xoay người muốn xuống.
Cảnh Thời dán ở bên tai Lộ Ý Trí nhỏ giọng châm chọc bé: "Hai cái chân ngắn kia, còn cho rằng bản thân đi đường rất nhanh."


Đô Đô lắc lư đi ở đằng trước, dẫn đến bước chân của Cảnh Thời và Lộ Ý Trí đều chậm lại, cả nhà cũng không gấp, chậm rãi lắc lư đi qua.
Đi rồi đi, bé mập bỗng nhiên ngừng bước chân, rồi xoay đầu nhìn về cặp cha con gái từ bên cạnh đi qua.


Đợi sau khi người đi rồi, bé liền xoay quanh Lộ Ý Trí và Cảnh Thời bắt đầu gọi cha, Cảnh Thời biết bé có ý gì, nhưng giả vờ không biết, cười hỏi bé: "Sao bé mập không đi nữa."


Đô Đô chỉ cặp cha con gái vừa rồi đi qua, ưỡn bụng mập đứng ở đó, giang rộng cánh tay, ngay cả mười ngón tay ngắn mũm mĩm cũng mở ra.
Cảnh Thời cười: "Đô Đô con có hai cha, con muốn để cha nào cõng con."
Vừa rồi cặp cha con gái đi qua, bé gái thoạt nhìn xêm xêm tuổi Đô Đô, ngồi trên bả vai cha.


Đôi mắt to của Đô Đô nhìn thân thể của Cảnh Thời và Lộ Ý Trí, không hề do dự đưa tay về phía Lộ Ý Trí.
"Ba."
Cảnh Thời: "...."
Cậu thua ở chỗ nào?
Lộ Ý Trí cao hơn cậu rắn chắc hơn cậu không sai, nhưng đứa nhỏ 12,5kg như Đô Đô, chẳng nhẽ cậu không vác nổi?


Hơn nữa Lộ Ý Trí mặc đồ tây đặt riêng, vác bé mập trên vai, cảnh tượng kia còn có thể nhìn sao?
Nhưng Lộ Ý Trí không để ý, anh không hề do dự khom lưng nhấc Đô Đô lên vai, bé mập như phát hiện ra đại lục mới, vui vẻ cười ha ha.


Thậm chí bé còn dám đưa tay qua, mưu đồ sờ đầu Cảnh Thời.
Một Lộ Ý Trí đã đủ bắt mắt, bây giờ anh còn đỉnh thêm một đứa nhỏ mũm mĩm, hiệu quả thị giác quả thực có thể so với bóng đèn lớn sáng choang trong đêm.
Cảnh Thời nhịn không nổi, vỗ mông Đô Đô bế người xuống.


Đô Đô đang vô cùng vui vẻ, chân bám lấy Lộ Ý Trí không chịu xuống, bị Cảnh Thời vỗ hai cái mới chịu yên tĩnh lại.
Quậy một hồi lâu nhà hàng cũng đến rồi.


Nhân viên phục vụ nhà hàng rất nhiệt tình, thấy Đô Đô cười ha ha rất đáng yêu, còn cố tình đưa cho một búp bê nhỏ, cái loại bóp một cái thì kêu lên.


Đợi sau khi nhân viên rời đi phục vụ rời đi, Cảnh Thời nằm sấp trên vai Lộ Ý Chí, nhỏ giọng nói: "Xong rồi, sau này không trải qua ngày tháng yên tĩnh được nữa."
Lộ Ý Trí nhéo mặt cậu, cố tình nói: "Không sao, lát về giấu nó đi."
Cảnh Thời chậc một tiếng.


Lộ Ý Trí mỗi lần đều thuận theo lời cậu, chỉ quan tâm dỗ cậu, xem cậu như Đô Đô, chỉ có điều nói thì nói, hai người cũng chỉ nói giỡn.


Lúc ăn xong thanh toán, nhân viên kiến nghị Cảnh Thời làm thẻ thành viên, không cần nạp tiền, mỗi lần ăn thì tích điểm, tích đủ nhiều có thể đổi thành đặt đồ ăn.
Cảnh Thời nhìn bé mập bên chân dùng sức bóp búp bê, không nói ra được lời từ chối, bèn gật đầu.


"Quý ngài, tôi có thể thêm wechat của ngài không, sau này có vấn đề gì ngài đều có thể tìm tôi."
Cảnh Thời nghĩ dù sao thẻ cũng làm rồi, thêm wechat cũng được, bèn đồng ý.
Sau khi nhấn xong, cậu cảm thấy Lộ Ý Trí bên cạnh dường như cười khẽ một tiếng.
Sau khi làm xong cầm thẻ ra khỏi cửa.


Cảnh Thời đẩy đẩy Lộ Ý Trí: "Ngài Lộ, anh sao thế?"
Sao cười đến mặt không có ý tốt thế?
Lộ Ý Trí chậm rãi nói: "Thêm wechat người khác rất nhanh."
Cảnh Thời: "...."


Cậu nhớ đến lúc đầu mình thêm wechat Lộ Ý Trí, hình như tận mấy ngày sau mới thêm, nhưng chuyện này đã qua lâu như vậy, Lộ Ý Trí vẫn luôn nhớ đến bây giờ?
Ghen thế này phải hay không lố lắm rồi.
"Ngài Lộ, người xa lạ mà ngài cũng ghen được?"


Lộ Ý Trí ngước mắt, lười biếng nhìn cậu, rồi không nhanh không chậm mở miệng: "Tại sao anh, em có thể thử xem."
Cảnh Thời: "....?"
Quá đáng rồi nhá, sao còn uy hϊế͙p͙ người ta nữa.
Cậu hừ khẽ một tiếng, dứt khoát đá đoạn nói chuyện này đi.
"Cái gì em cũng ghen, anh cũng có thể thử xem."


Lộ Ý Trí nhướng mày: "Xem ra chúng ta đã đạt thống nhất chung, tối nay có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo rồi."
"Giai đoạn gì?"
"Em nói xem?"
"...."
Tạm biệt!
Ở chỗ Lộ Ý Trí ăn "buồn bực thiệt thòi", Cảnh Thời vì "trút giận", dứt khoát giơ móng vuốt ma quỷ về phía con trai mập của cậu.


"Đô Đô, đừng bóp nữa, sắp bị con bóp hư rồi."
Đồ chơi này thoạt nhìn chỉ để giải trí, chất lượng cũng không làm tốt lắm, dựa theo cách bóp của Đô Đô, không cần đến nhà đã hư chắc rồi.


Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay cái miệng xúi quẩy của Cảnh Thời rất linh, vừa dứt lời, búp bê không ra tiếng nữa.
Đô Đô: "...."
Cảnh Thời: "...."
Xong đời, lúc này giải thích không rõ được.
Cậu lập tức nhét Đô Đô vào trong lòng Lộ Ý Trí: "Cho anh, nhanh dỗ bé đi."


Lộ Ý Trí bật cười ra tiếng, Đô Đô sững sờ nhìn anh, mếu môi, tủi thân nói: "Ba."
Cảnh Thời ở bên cạnh xem xiếc.
Lộ Ý Trí hôn Đô Đô, thanh âm dịu dàng nói: "Không sao đâu Đô Đô, đằng trước chính là cửa hàng đồ chơi, chúng ta vào mua mấy cái."


Đô Đô lập tức không tủi thân nữa, thoáng chốc thu hồi nước mắt, bàn tay mũm mĩm chỉ về đằng trước, vui vẻ nói: "A a...."
Cảnh Thời: "...." Người có tiền rất phách lối rất đáng ghét.
*


Cảnh Thời cho rằng Lộ Ý Trí nói tiến thêm giai đoạn chỉ là nói đùa, kết quả sau khi trở về mới biết, không phải.
Sau khi đợi Đô Đô ngủ, Lộ Ý Trí đưa Đô Đô đến trong phòng nhỏ của bé, rồi kéo Cảnh Thời "tăng ca" đến đêm khuya.
Cảnh Thời khó khăn lên tiếng: "Anh đủ rồi."


Lộ Ý Trí một tay cường thế khóa lấy eo cậu, cúi đầu chạm chạm trên vai cậu, trầm thấp ám muội nói: "Hôm nay trước đến đây thôi, từ từ đến."
Cảnh Thời: "...."
Cái gì gọi là trước đến đây, cái gì gọi là từ từ đến?


Cậu cắn răng oán giận nói: "Ngài Lộ, em ngày mai còn phải đi làm?"
Mấu chốt là, làm công cho Lộ thị các anh.
Chẳng hiểu sao, Cảnh Thời bỗng nhớ đến một câu nói thô tục: Ban ngày làm cho Lộ thị, tối cho Lộ Ý Trí làm.
Rồi tự mình làm mình đỏ mặt.


Trong phòng ngủ ánh sáng mờ mờ, chỉ giữ lại mấy ngọn đèn sàn nhỏ của đuôi giường, cậu bỗng nhiên im lặng, còn buồn bực, Lộ Ý Trí đưa tay ra nhéo lấy vành tai cậu, vừa nhéo thì phát hiện không đúng lắm.
Nhiệt độ nóng kinh người.


Anh cho rằng Cảnh Thời sốt, căng thẳng lật người lại, để cậu nằm sấp trong lồng ngực mình.
Nhưng sờ trán lại không nóng, lại quan sát một lát....
"Em đang nghĩ gì?"
Lồng ngực Lộ Ý Trí hơi chấn động, Cảnh Thời mặt càng đỏ hơn.


"Đang nghĩ ngày mai nhất định không cần làm tốt, phải trả thù ông sếp là anh."
Lộ Ý Trí cúi đầu cười hai tiếng.
"Em có lẽ không hiểu rõ phong cách làm việc của anh, người như anh, vẫn luôn thưởng phạt rõ ràng, đối với nhân viên tiêu cực biếng nhác, thống nhất dựa theo điều lệ xử lý của công ty."


Cảnh Thời ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Điều lệ của công ty xử lý như thế nào?"
Anh nói nghe thử xem, nếu nghiêm trọng, vậy thì...bỏ đi.


Khóe miệng Lộ Ý Trí dán bên tai Cảnh Thời, đè thấp thanh âm từng câu từng chữ nói: "Đối với phu nhân chủ tịch, công ty có điều lệ riêng, đó chính là, chủ tịch nói mới tính."
Cảnh Thời: "...."


Lộ Ý Trí ôm cậu đi phòng tắm tắm rửa, rồi bế cậu đến bên cạnh Đô Đô, bản thân nằm vào một bên khác.
Vào lúc này, Tiết Ngạn ở bên kia đại duong xa xôi nhận được điện thoại của Tiết Chính Thành.


Thanh âm Tiết Chính Thành thoạt nghe tràn đầy vui mừng, Tiết Ngạn đã hai mươi mấy năm không nghe được thanh âm tràn đầy sức sống như thế này của cha hắn.
"Phương án hợp tác của con bàn xong chưa, bàn xong nhanh chóng trở về."
"Ngày mai còn có mấy chi tiết nhỏ cần thương thảo, kết thúc thì trở về."


Vốn còn muốn đi trung tâm thương mại một chuyến, mua ít quà về cho cha mẹ, giảm đi cha mẹ luôn nói hắn cuồng công việc, bây giờ chỉ có thể xóa đi hành trình này.
"Cha, ngài đây là sao thế?"
"Tìm được con trai của anh trai con rồi."
"Thật không?"


Nhật kí của Tiết Hàng Tiết Ngạn cũng từng xem, biết cha mẹ mấy ngày nay vẫn luôn tìm người, không ngờ tìm được rất nhanh.
"Phải." Tiết Chính Thành vui vẻ nói: "Nó tên Cảnh Thời, chúng ta chưa thấy được người, nhưng gặp được Đô Đô, bé mũm mĩm rất đáng yêu."


Tiết Ngạn một đầu sương mù: "Đô Đô là ai?"
"Đô Đô là con trai Cảnh Thời, năm nay mới 1 tuổi."
Tiết Ngạn: "...."
Dựa theo tuổi tác mà tính, Cảnh Thời năm nay mới 24 tuổi, bây giờ người trẻ tuổi gấp như vậy sao?
"Một lát cha gửi hình cho con xem, đợi con về, chúng ta tìm cơ hội, gặp mặt Cảnh Thời...."


Tiết Chính Thành lầm bầm một đống, Tiết Ngạn vẫn luôn không nói chuyện, yên lặng nghe, hắn biết có một vài chuyện, cha mẹ vĩnh viễn không thể nào buông bỏ.
Nhưng còn may, bây giờ có hy vọng mới.
Lúc sắp tắt máy, Tiết Ngạn bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: "Cha, nửa kia....của Cảnh Thời là ai?"


Hắn biết Cảnh Thời là anh trai sinh, cho nên không dám xác định người kia của Cảnh Thời rốt cuộc là vợ hay là...
Tiết Chính Thành ngập ngừng, rồi giọng điệu không hài lòng lắm: "Là con trai nhỏ nhà họ Lộ, Lộ Ý Trí."
Tiết Ngạn trừng to mắt, kinh ngạc nói: "Lộ Ý Trí?"
Tác giả có lời muốn nói:


Đô Đô: Các bé cưng khác có, Đô Đô cũng phải có!






Truyện liên quan