Chương 35

Đô Đô thân thể mũm mĩm lăn lộn trên giường hai lượt, bỗng giơ bàn tay về phía Cảnh Thời.
"Cha."
Cảnh Thời đi qua ngồi xuống bên giường, Đô Đô bò lên lắc lư về phía cậu, vì giường khá mềm, nên bé đi như chim cánh cụt.


Khó khăn lắm mới lắc lư đến bên người Cảnh Thời, bé trở mình, trực tiếp ngã vào bên chân Cảnh Thời.
Bé tự mình ngã chổng vó tay chân ngửa thẳng lên không kịp phản ứng, mắt to mờ mịt nhìn Cảnh Thời.
Cảnh Thời cười bế bé vào trong lòng, hôn trán bé nói: "Sao hôm nay bé mập vui như vậy?"


Sau khi hỏi xong, cậu theo bản năng nhìn Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí như mọi khi nhìn cậu, khóe môi trưng ra nụ cười tươi, nhưng ánh mắt lại giống như ngăn cách một tầng sương mù, không hiểu sao khiến người cảm thấy có khoảng cách.


Cảnh Thời sững sờ, cậu muốn mở miệng hỏi, nhưng Đô Đô như bé mèo mập lăn qua lăn lại, vô cùng ồn ào.
Khó lắm mới dỗ được Đô Đô đi ngủ, Cảnh Thời thò người tắt đèn ngủ, tranh thủ trong bóng tối nhìn về phía Lộ Ý Trí, mới chậm rãi nhắm mắt lại.


Không đợi lâu lắm thì bị bị một luồng sức mạnh quen thuộc kéo qua, Cảnh Thời bị dọa hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là đừng đè trúng Đô Đô đang nằm ở giữa.
"Đừng sợ, tôi đã đặt bé ở bên cạnh."


Mắt Cảnh Thời cuối cùng đã thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn phía trên đỉnh đầu, chỉ thấy bé mập nào đó đang ʍút̼ ngón tay, nằm sấp trên gối ngủ ngon lành.
Cảnh Thời cúi đầu, phát hiện mình đang nằm trong lòng Lộ Ý Trí.
Thì, có hơi căng thẳng.




Lộ Ý Trí nhẹ nhàng đụng một cái lên sườn mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng căng thẳng, tôi không làm gì đâu."
Cảnh Thời cười một tiếng: "Ngài Lộ, anh hôm nay có phải đã quên chuyện gì rồi không?"
Lộ Ý Trí bỗng cười khẽ ra tiếng.
"Em cảm thấy tôi quên rồi?"


"Anh không quên sao?" Còn cho rằng anh hôm nay công việc không thuận lợi.
Lộ Ý Trí hơi cúi đầu, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn người trong lòng, bên cổ một mảng da thịt trắng nõn rất chói mắt.
Anh cảm thấy bản thân dường như đã hiểu nhầm cái gì.
"Cho nên em bây giờ phải chăng nên trả lời rồi?"


Một chuỗi lớn lời thoại chuẩn bị xong sớm không biết đã ném đến góc xó xỉnh nào, Cảnh Thời dứt khoác cái gì cũng mặc kệ, nghĩ tốt nhất nói thẳng ra là được.
"Đô Đô quỷ nhỏ đáng ghét này, vừa đúng lúc em cũng trông chán rồi, chia cho anh một nửa."


Cảnh Thời nằm trong lòng Lộ Ý Trí, từ góc độ này nghe tiếng cười của anh, rất trầm thấp gợi cảm, tuy nói rất bình tĩnh, nhưng mặt đã lặng lẽ đỏ lên.
"Nếu đã vậy, em phải chẳng nên thẳng thắn với anh một chút?"
"Thẳng thắn cái gì?"


Cằm Lộ Ý Trí nhẹ nhàng đặt lên đầu Cảnh Thời, giống như dỗ dành nói: "Nói với anh, tại sao hai năm trước muốn lén lút vào phòng anh?"


Cảnh Thời nghe ra trong giọng điệu anh không có ý khó chịu, nói đùa: "Đương nhiên là thèm muốn sắc đẹp của anh, em lần đầu thấy anh đã bị mê hoặc đi không nổi nữa."
"Phải không? Sáng sớm không phải chạy rất nhanh?"


Camera hiển thị, sáng sớm Cảnh Thời dùng thảm bọc chặt toàn thân, dán sát vào tường chuồn đi như bay, thế mà còn biết tìm góc ch.ết của camera.
Sau này Lộ Ý Trí xem camera, thiếu chút nữa bật cười.
Cảnh Thời đuối lý, biên không nổi nữa, cũng không thể nói em thỏa mãn rồi thì rời đi.


Chỉ đành nói thật.
"Được thôi, lúc đó không cẩn thận trúng thuốc, vô tình đẩy ra phòng anh."
Đứng ở góc độ của cậu, những cái này là thật, dù sao thuốc do nguyên chủ uống, cậu cũng xem như là "không cẩn thận".


Thực sự nghe ra vẫn trăm ngàn lỗ hở, nhưng còn may Lộ Ý Trí hiển nhiên không tính truy cứu đến cùng.
"Lúc nào phát hiện mang thai?"
Cảnh Thời vẻ mặt ngập ngừng có hơi không tự nhiên, lúc cậu xuyên qua đã rất hoang mang, vốn muốn về nhà của nguyên chủ trốn tránh, ba tháng sau lại quay về.


Không tưởng tượng được ba tháng sau thế mà phát hiện mình có thai.
Này với cậu lúc đó mà nói, giống như sấm sét giữa trời quang, sau đó phải qua rất lâu cậu mới chậm rãi tiếp nhận hiện thực này.


Nghe xong hồi ức cậu giản lược kể lại, Lộ Ý Trí im lặng một lát, rồi cúi đầu in một nụ hôn lên trán cậu, kìm chế cảm xúc cuồn cuồn trong lòng nói: "Vất vả rồi."


Cảnh Thời cười cười, vui vẻ nói: "Đừng thấy Đô Đô bây giờ ngày ngày nghịch ngợm phá phách, trước đây bé rất ngoan, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn, không cần lo lắng gì cả."


Lộ Ý Trí cười, lời này anh đương nhiên không tin, nhưng còn may Đô Đô mới một tuổi, tương lai có thể bồi thường được.
Bé mập trở mình, trong miệng lẩm bẩm một câu cha, Lộ Ý Trí vỗ lưng bé, bé liền ngoan ngoãn.
*


Trưa hôm sau lúc ăn cơm, mấy đồng nghiệp ngồi ăn cơm nhiều chuyện với nhau, Cảnh Thời vừa khéo ngồi gần đấy, không cẩn thận nghe thấy mấy câu.
"Thật ngưỡng mộ, tôi cũng muốn có một ông bác nhiều tiền."
"Bác gì?"
"Chính là Thiệu Thanh kia, trước đây thường xuyên tìm Cảnh Thời, sáng nay từ chức."


"Lúc này từ chức? Đợi qua lễ hội, đồng nghĩa với thăng chức tăng lương?"
"Người ta nào để ý cái này, bác người ta mở công ty đa quốc gia, cậu ta qua đó muốn làm chức gì không có?"
"Cũng phải, có cậu chủ nào muốn làm cấp dưới?"


"Cậu nói đúng." Đồng nghiệp nói chuyện cố tình đè thấp âm thanh, người khác lập tức hiểu ngầm, đến gần: "Nghe nói bác cả cậu ta đến bây giờ vẫn độc thân, không có con."
"Vậy thật sự là cậu chủ nha."
....


Cảnh Thời nghe các đồng nghiệp xầm xì, không để ý lắm cười cười, trong sách gốc căn bản không nhắc đến nhân vật lớn này, xem ra cốt truyện lại thay đổi.
Lộ Ý Trí từ trong phòng họp đi ra, thuận miệng hỏi đến hiện trạng của Lộ Lập Hiên.


Lâm Hướng Văn cong khóe môi: "Sếp, cậu Lộ và người bạn trai kia chia tay rồi."
"Hửm?"
"Tiệc lần trước, cậu Lộ quen với cậu nhỏ nhà họ Vu...."
Lâm Hướng Văn chỉ nói nửa câu trước, nhưng Lộ Ý Trí đã nghe hiểu.
"Chia tay là do bạn trai chủ động nhắc đến, ngài đoán nguyên nhân xem."


Lộ Ý Trí lườm hắn, lạnh lùng nói: "Kể drama?"
Anh đối với chuyện tình cảm không liên quan tới Cảnh Thời thì chẳng thèm để ý.


Lâm Hướng Văn kinh hãi, lập tức lời ít ý nhiều nói: "Cậu Lộ gần đây quan hệ mật thiết với cậu nhỏ nhà họ Vu, Thiệu Thanh chủ động đề xuất chia tay, cũng từ chức, đến nhờ cậy bác cả cậu ta."
Lộ Ý Trí không có phản ứng gì, nét mặt nhìn hờ hững.


"Bác cả của Thiệu Thanh chính là chủ tịch Tiết của Hồi Hàng."
Lúc này Lộ Ý Trí cuối cùng cũng có phản ứng, anh ngước mắt lên, trong mắt có nghi ngờ chốc lát.
"Tiết Tâm Viễn?"
"Đúng, nếu không phải từng tra, tôi thật sự sắp nghi ngờ là đã được sắp xếp trước."


Thế giới này thật sự quá nhỏ.
Tuy nói có hơi kinh ngạc, nhưng Lộ Ý Trí cũng không đặt ở trong lòng, anh lấy ra điện thoại, theo thói quen mở ra khung trò chuyện với Cảnh Thời nhìn một cái.
Nếu có tin nhắn mới thì trả lời, nếu không có tin nhắn mới, vậy tự mình gửi.


Hiển nhiên Lâm Hướng Văn cảm thấy rất hứng thú với drama này, cười nói thêm một câu: "Hồi Hàng mạnh hơn nhà họ Vu, không biết cậu Lộ lúc này có cảm tưởng gì."


Sau khi nói xong nửa ngày cũng không thấy sếp để ý hắn, Lâm Hướng Văn ngẩng đầu nhìn, kết quả nhìn thấy sếp đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Nét mặt không có gì thay đổi, nhưng trong mắt đầy ý cười.
Ồ, hiểu, nói chuyện với ngài Cảnh.


Lâm Hướng Văn biết điều không lại mở miệng nữa, tin tức mấy ngày nay tr.a được đều đặt trên bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.
*
Vừa rồi trợ lý Lâm suy đoán không sai, Lộ Lập Hiên lúc này xác định rất kinh ngạc.
Lộ Hoằng Nghị còn kinh ngạc hơn gã.


Chuẩn xác mà nói, chuyện này do Lộ Hoằng Nghị nói cho Lộ Lập Hiên biết, dù sao gã gần đây đang hẹn hò với cậu nhỏ nhà họ Vu, không rảnh quan tâm Thiệu Thanh cáu giận.
"Cái gì?"


Lộ Hoằng Nghị nét mặt hận không thể rèn sắt thành thép: "Con cả ngày bận rộn những gì? Trước đây cả ngày treo Thiệu Thanh Thiệu Thanh bên miệng, bây giờ, người ta đều chạy rồi, con giống như đồ ngu cái gì cũng không biết!"


Lộ Lập Hiên sững sờ nhìn hình trong điện thoại của cha gã, bên trong là Thiệu Thanh và Tiết Tâm Viễn ở với nhau, không nhìn rõ nét mặt Tiết Tâm Viễn, nhưng nụ cười tươi trên mặt Thiệu Thanh rất chói mắt.
Gã hoang mang nhìn Lộ Hoằng Nghị: "Cha, Thiệu Thanh đây là..."


Thấy con trai bộ dáng mất hồn mất vía, Lộ Hoằng Nghị hòa hoãn lại, nét mặt dịu dàng hơn.
"Thiệu Thanh chia tay với con có lẽ là do đau lòng, trước đây con nói nó rất yêu con, theo đuổi lại chắc hẳn không có khó khăn gì."


Lộ Lập Hiên lại nhìn tấm hình kia, gật đầu: "Đúng, Thiệu Thanh mấy hôm trước nhìn thấy con...cùng nhau ăn cơm."
"Đi nói nhiều lời hay với Thiệu Thanh, còn có," Lộ Hoằng Nghị cầm điện thoại mình về, cảnh cáo nói: "Lần sau cẩn thận chút."


Hiển nhiên Lộ Hoằng Nghị cũng không coi chuyện này ra gì, bản thân Lộ Lập Hiên đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Gã cảm thấy Thiệu Thanh rất yêu gã, đương nhiên cảm thấy chuyện này không có độ khó.
Đáng tiếc, "trận chiến đầu" lấy thất bại tuyên bố kết thúc.


Thiệu Thanh không thèm nhìn gã, trực tiếp để cho nhân viên của Hồi Hàng đuổi gã ra ngoài.
Người Hồi Hàng quen biết Lộ Lập Hiên, dù sao công ty nhà mình đang hợp tác với Lộ thị, cho nên họ rất do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vừa khéo Hà Trác đi qua.
"Cậu Lộ?"


Trước đây Lộ Lập Hiên rất thích xưng hô này, vì gã cảm thấy nó biểu lộ thân phận của gã, nhưng bây giờ so với "ngài Lộ", "chủ tịch Lộ" của Lộ Ý Trí, khoảng cách chênh lệch rất rõ ràng.


Mọi người gọi Lộ Ý Trí, mang theo sự tôn kính và kiêng nể, nhưng cậu Lộ nghe thế nào cũng có loại hàm nghĩa bỡn cợt.
Như đang châm chọc gã chẳng qua là một kẻ vô tích sự chỉ nhờ vào cái họ.


Lộ Lập Hiên vừa xoay đầu thấy là Hà Trác, vốn trên mặt mang theo tức giận nhanh chóng biến mất, đổi sang vẻ mặt cười khiêm tốn.
"Trợ lý Hà."
Hà Trác gật đầu, khách sáo nói: "Cậu Lộ bỗng nhiên đến, là có chuyện gì sao?"


Lúc này xung quanh không ít người, Lộ Lập Hiên nhìn Thiệu Thanh, không nói chuyện.
Hà Trác hiểu rõ: "Cậu Lộ, mời dời bước đến phòng chủ tịch, ngài Thiệu, cũng phiền ngài đi một chuyến."
Thiệu Thanh cau mày, y rất không thích Hà Trác, luôn cảm thấy ông rất xa cách với mình.


Tiết Tâm Viễn đang họp, Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên ở khu nghỉ ngơi tầm nửa tiếng mới gặp được ông.
"Sao vậy?"
Tiết Tâm Viễn cố tính nhìn Lộ Lập Hiên, trên mặt không hề nhìn ra nửa điểm bóng dáng của Lộ Ý Trí, hai chú cháu này tướng mạo rất khác nhau.


Nhưng đứa con trai mập mạp của Lộ Ý Trí, giống Lộ Ý Trí đến tám phần.
Nghĩ đến Đô Đô, trong mắt Tiết Tâm Viễn có mấy phần ý cười.
Lúc mở miệng giọng điệu dịu dàng hơn.
"Lộ Lập Hiên? Cậu là cháu trai của Lộ Ý Trí."


Lộ Lập Hiên gật đầu, chủ động mang quà đặt lên bàn, Tiết Tâm Viễn tùy ý lướt nhìn, thờ ơ nói: "Đây là chú nhỏ của cậu bảo cậu mang đến?"
Lộ Lập Hiên ngập ngừng một lát, cười nói: "Không phải, cháu hôm nay đến tìm Thiệu Thanh."
Tiết Tâm Viễn có hơi kinh ngạc: "Thiệu Thanh?"


"Phải, cháu và Thiệu Thanh là người yêu bên nhau nhiều năm, khoảng thời gian trước chúng cháu ồn ào ra chút mâu thuẫn, cháu hôm nay đặc biệt đến xin lỗi."
Tiết Tâm Viễn càng thêm hứng thú nhìn Thiệu Thanh.


Thiệu Thanh không nhìn Lộ Lập Hiên, chỉ lạnh lùng nói: "Bác cả, cháu và Lộ Lập Hiên đã chia tay, không tồn tại chuyện người yêu này nữa."
Lộ Lập Hiên vội vàng đến chỗ y, giơ tay muốn kéo y, nhưng bị Thiệu Thanh né tránh.
"Thiệu Thanh, em hiểu nhầm anh rồi, em cho anh cơ hội giải thích được không?"


Thiệu Thanh liếc gã, khóe mắt lại nhìn chỗ bác cả y, bỗng đau lòng nói: "Lộ Lập Hiên, anh trước đây luôn ghét bỏ tôi không có bối cảnh, không thể giúp được anh, cho nên anh đi tìm người khác, bây giờ nghe nói bác cả tôi quay về thì đến tìm tôi, anh thật sự yêu tôi sao?"


Ánh mắt Tiết Tâm Viễn lạnh đi không ít.
Ông không tính bồi dưỡng Thiệu Thanh, nhưng tính toán vẫn là tính toán, bất cứ lúc nào cũng không khiến người vui vẻ.
Lộ Lập Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Tiết Tâm Viễn lười nghe.


"Được rồi, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi thì tự mình giải quyết, tôi còn có chuyện, hai người đi ra ngoài trước đi."
Đợi sau khi Lộ Lập Hiên và Thiệu Thanh rời đi, ông ném một ánh mắt cho Hà Trác, Hà Trác hiểu ý, xách đồ của Lộ Lập Hiên mang đến, cũng đi ra ngoài.


Ước chừng qua mười phút, Hà Trác đẩy cửa vào.
Tiết Tâm Viễn ngước mắt nhìn ông, không có cảm xúc gì nói: "Tiễn đi rồi?"
Hà Trác cười cười: "Ngài Thiệu ở bên ngoài."
"Để nó vào."


Sau khi Thiệu Thanh đi vào, nhìn Hà Trác, thấy ông không có ý ra ngoài, chỉ có thể tạm thời không đếm xỉa đến ông.
"Bác cả, bác có vấn đề gì muốn hỏi cháu không?"
"Cháu và Lộ Lập Hiên?"
"Phải, chúng cháu xác thực ở bên nhau mấy năm, nhưng mấy ngày trước đã chia tay."


"Rồi cháu xem trọng Lộ Ý Trí?"
Thiệu Thanh cúi đầu, dường như có hơi không dám nói, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu nói mấy câu.
Tiết Tâm Viễn cười ruồi nhìn y: "Lộ Ý Trí đã có con trai một tuổi, cháu thật sự không để ý?"


Hơn nữa bạn trai kia của cậu ta chắc hẳn cũng rất tốt, còn biết gửi video cảm ơn ông.
Tiết Tâm Viễn có ấn tượng rất tốt với người ta.


"Bác cả, cháu trước đây từng nói, bạn trai của ngài Lộ là bạn đại học của cháu, cậu ta tên Cảnh Thời, trước đây từng quấn lấy Lộ Lập Hiên, bây giờ không biết tại sao yêu đương với ngài Lộ, hơn nữa."


Y ngập ngừng, giống như đưa ra quyết tâm nói tiếp: "Đứa nhỏ kia do Cảnh Thời dùng thủ đoạn làm ra, ngài Lộ trước đó mới nhận về."
Tiết Tâm Viễn lộ ra nét mặt rất ngạc nhiên.
Đợi sau khi Thiệu Thanh ra ngoài, ông cũng chưa phản ứng lại được.
"Sếp?"
"Xem ra đứa cháu này của tôi không đơn giản."


"Sếp, ngài không cần lo lắng."
Tiết Tâm Viễn cười cười, Thiệu Minh làm người thế nào ông rất rõ ràng, dạy ra con trai có một vài tâm tư thế này...cũng không có gì kì lạ.
Nhưng không ngờ thân thế của Đô Đô hóa ra là như vậy.


Ông trước đây còn liên tưởng đủ kiểu, phải chẳng vị kia nhà Lộ Ý Trí giống Tiểu Hàng, thân thể đặc biệt.
Hiện tại xem ra, bản thân có lẽ là hồ đồ.
Đàn ông sinh con vốn hiếm có trên đời, bằng không thì lúc đầu Tiểu Hàng cũng sẽ không trốn đến nơi ai cũng không quen sinh con.


Hà Trác biết sếp đang khó chịu cái gì, cho nên nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, để không gian cho sếp ở một mình.
*
Lúc Tiết Tâm Viễn mang theo Hà Trác đến Lộ thị đã trễ hơn so với giờ hẹn một tí.
Họ đến vừa khéo, đúng lúc đụng phải sếp nhỏ đang ở đại sảnh tầng một gây chuyện.


Đô Đô bây giờ đã rất quen thuộc với Lộ thị, đến mấy lần, bé có lẽ cũng biết chỗ này ai cũng rất thích bé, cho nên ngày càng có ý tung hoành ngang dọc.
Càng huống chi, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí đều không có mặt, bé biết không có người quản bé.


Socola của bé do Lộ Ý Trí đặt riêng làm cho bé, nhỏ đến mức độ không nhìn kĩ sẽ không nhìn thấy.
Các cô gái vốn thích bé, thấy bé như vậy quả thực bị ấm áp đến tan chảy, nhanh chóng xua tay từ chối, để bé tự ăn.


Nhưng bé mập rất cố chấp, bàn tay mũm mĩm giơ socola lên cao, gương mặt mũm mĩm sắp trướng đỏ.
Các cô gái chỉ đành nhanh chóng nhận lấy, rồi nhét một đống đồ ăn vặt cho bé.
Đô Đô hài lòng rời đi, lúc đi mang theo hai bên túi quần tràn đầy, phồng lên.


Lâm Hướng Văn xuống đón bé, nhìn thấy bé Đô Đô mập ngồi tròn vo ở sofa, bên cạnh xoay quanh một đống người hầu hạ, có người đút nước, có người theo nói chuyện cười đùa.
Bên cạnh một đống đồ ăn vặt tán loạn.


Lâm Hướng Văn biết, các nhân viên không dám dỗ bé ăn đồ ăn vặt, những cái túi được mở ra kia tám phần là bé ỷ vào thân phận sếp nhỏ của mình, muốn để mọi người mở cho.
Vừa hỏi quả nhiên là như thế.


Lâm Hướng Văn thở dài, sếp nhỏ quá nghịch, một lát ngài Cảnh đến, khẳng định lại phải bị đánh.
Hắn đi qua giúp thu dọn đồ ăn vặt, ngồi xổm xuống dỗ dành nói: "Đô Đô, ba họp xong rồi, chờ cháu ở trên lầu."


Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm nhìn hắn, bên miệng còn có một ít vụn, Lâm Hướng Văn giúp bé kéo khăn, lau rớt cho bé.


Bé mập kéo túi nhỏ của mình, tỏ ý Lâm Hướng Văn đặt đồ ăn vặt vào, Lâm Hướng Văn chỗ nào dám cho bé, chỉ có thể dỗ dành: "Đô Đô, cháu không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, lát nữa ba sẽ mang cháu đi ăn tối."


Nói xong hắn đứng lên chuẩn bị bế bé đi, kết quả Đô Đô trực tiếp giơ bàn tay mũm mĩm nắm lấy.
Lâm Hướng Văn theo bản năng né đi, thế nên diễn thành một màn như bây giờ--
Lâm Hướng Văn chậm chạp đi vòng vèo, Đô Đô giơ tay lắc lư đuổi theo sau.
Chính là, quá mức hoạt bát.


Tiết Tâm Viễn nhìn một lát mới đi qua, Đô Đô ngừng lại nhìn ông, có lẽ còn nhớ ông và Hà Trác, cũng không đuổi theo Lâm Hướng Văn, đổi thành bổ nhào về phía Tiết Tâm Viễn.
"A a...."
Tiết Tâm Viễn bế bé lên, cười nói: "Đô Đô, cháu đang làm gì?"


Đô Đô chỉ chỉ Lâm Hướng Văn, lại chỉ túi mình, vẻ mặt tức giận.
"A...."
Lâm Hướng Văn làm thủ thế cầu xin với Tiết Tâm Viễn, Tiết Tâm Viễn bế bé mập đi về phía thang máy.
Đợi đến phòng làm việc của Lộ Ý Trí mới thả người xuống.


Đô Đô quen cửa quen đường chạy qua, bám lấy chân Lộ Ý Trí, đầu nhỏ tủi thân chôn giữa đầu gối Lộ Ý Trí.
"Ba."
Lộ Ý Trí bế bé lên, dịu dàng nói: "Bé mập sao thế?"
Lâm Hướng Văn nhanh chóng giải thích mấy câu, dọn những đồ ăn vặt kia đến một bên.


Tương tác thân mật giữa hai ba con đều được Tiết Tâm Viễn nhìn ở trong mắt, một chút suy đoán trước đây hoàn toàn tan thành mây khói.
Hôm nay hai sếp lớn bàn chuyện xác thực quá mức tùy tiện.
Nguyên nhân tự nhiên là Lộ Ý Trí ôm một bé cưng mũm mĩm trong lòng.


Làm đến mức Tiết Tâm Viễn vô tâm nói chuyện công việc.
Không bao lâu đón lấy ôm Đô Đô vào trong lòng, cười nói: "Chủ tịch Lộ, nghe nói vị kia nhà ngài là bạn học đại học của cháu trai tôi?"
Lộ Ý Trí vừa giúp Đô Đô lau miệng, vừa ừ một tiếng.


"Cháu trai ngài hôm nay đến chỗ tôi quậy."
Lộ Ý Trí không thèm để ý, chỉ ngước mắt nhìn ông, cười ruồi nói: "Ngài lại muốn bàn điều kiện?"
Tiết Tâm Viễn: "...."
Lần trước nhờ vào nhặt được Đô Đô, bàn thêm chút chỗ tốt, người trẻ tuổi này còn túm mãi không buông.


"Lần sau nó lại đến, ngài trực tiếp đuổi ra là được."
Quan hệ chú cháu của Lộ Ý Trí và Lộ Lập Hiên không tốt Tiết Tâm Viễn cũng có nghe thấy, chỉ có điều nguyên nhân là gì ông không có hứng thú, dù sao trong hào môn ít nhiều cũng có vài tranh đấu.


Sau khi bàn xong chuyện công việc, Tiết Tâm Viễn bế Đô Đô, không nỡ rời đi, nói giỡn: "Buổi tối tôi mang Đô Đô đi ăn cơm, cậu vừa vặn cùng Cảnh Thời trải qua thế giới hai người."
Lộ Ý Trí nhếch môi, thờ ơ nói: "Tôi và Cảnh Thời đều rất bằng lòng, nhưng chú phải hỏi bé."


Tiết Tâm Viễn cúi đầu nhéo gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, dỗ dành nói: "Đô Đô, hôm nay theo ông Tiết ăn cơm, muốn ăn gì cũng có thể."
Đô Đô nhìn Lộ Ý Trí: "Ba?"
Lộ Ý Trí tựa trên sofa, phối hợp nói: "Con đi đi, nghe lời ông Tiết."


Đô Đô giơ ra ngón tay ngắn mũm mĩm chỉ chỉ Lộ Ý Trí: "Ba."
"Một mình con đi, ba và cha con đều không đi."
Đô Đô nghĩ rồi nghĩ, quả quyết xoay người, bò lên người Lộ Ý Trí.
Tiết Tâm Viễn cười vui vẻ, liên tiếp khen bé: "Đứa nhỏ này rất có ý thức an toàn."


Đợi Cảnh Thời đến, Tiết Tâm Viễn và Hà Trác đã rời đi.
Bé mập vừa thấy cậu đã bổ nhào qua: "Cha, cha."
Nhưng khiến bé nghi ngờ là, hôm nay cha không lập tức bế bé lên, mà được ba Lộ ôm vào trong lòng.


Lộ Ý Trí động tác rất tự nhiên ôm lấy cậu, lại tự nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cảnh Thời sững sờ, nhưng cũng không cảm thấy đột ngột.
Dù sao cậu và Lộ Ý Trí ngay cả con cũng sinh ra rồi.
Bé mập không làm được, bé dùng sức dẫm dẫm, lớn tiếng gọi: "Cha!"


Cảnh Thời lập tức khom lưng bế bé lên.
"Bé mập hôm nay có gây chuyện không?"
Đô Đô tự nhiên sẽ không thừa nhận, bé cảm thấy mình là đứa bé ngoan nhất thế giới.
Sau khi trò chuyện mấy câu, Đô Đô bỗng nhiên dùng tay sờ sờ môi mình.
"Cha."


Cảnh Thời còn khá bối rối: "Sao thế, muốn uống nước?"
Đô Đô dùng tay mình sờ sờ môi Cảnh Thời, rồi lại xoay người nhìn Lộ Ý Trí.
"Cha."
Cảnh Thời: "...."


Lộ Ý Trí thấy gò má cậu đỏ ửng, nhịn cười bế Đô Đô qua, kiên nhẫn nói: "Hôn môi là chuyện cha và ba mới có thể làm, Đô Đô không thể làm."
Đô Đô nét mặt mờ mịt: "A.."
"Đô Đô là bé cưng, không thể hôn môi với người khác, ai cũng không thể...."


Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Hóa ra còn có thể hôn môi nha.
Lộ Ý Trí: Con không thể.
Đô Đô: Ô ô ô.






Truyện liên quan