Chương 33

Từ phòng tắm đi ra, Cảnh Thời mặc đồ ngủ tay ngắn, vết thương trên cánh tay bởi vì dính nước có hơi trắng bệch, bản thân cậu cũng không để ý.
Nhưng Lộ Ý Trí ngồi trên sofa đợi cậu, trên bàn trà bên cạnh bày mấy cái hộp quen mắt.
Đô Đô nằm sấp ở bên trên đến gần sờ sờ.


Thấy cậu đi ra, Lộ Ý Trí nhìn về phía bên cạnh: "Ngồi."
"Ngày mai thì ổn, cần gì phải như vậy..."
Đối diện với ánh mắt của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời lập tức nuốt chữ phiền phức vào.
"Qua đây."
Cảnh Thời bước hai bước đến gần, ngồi xuống một bên khác của sofa, há miệng nói: "Tự tôi làm."


Lộ Ý Trí ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói ra vẫn như cũ không thể từ chối.
"Ngồi bên cạnh tôi."
Đợi sau khi Cảnh Thời ngồi xuống, không biết Đô Đô nghĩ gì, vậy mà trở mình bò vào trong lòng Lộ Ý Trí, ngồi vững vàng ngay ngắn.
Như vậy bé sẽ ngồi giữa hai cha.


Lộ Ý Trí cúi đầu rủ mắt, cẩn thận giúp Cảnh Thời khử độc thoa thuốc, Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn một lát, bỗng đưa bàn tay mũm mĩm như ngó sen của mình ra, giơ lên đưa đến dưới mắt Lộ Ý Trí.
"Ba."


Lộ Ý Trí tùy tiện ừ một tiếng, không nhìn bé, nhưng Cảnh Thời nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi chọc bé.
"Bé mập con muốn làm gì?"
"Cha, Đô Đô."
"Con cũng muốn, đây là thuốc, không thể tùy tiện thoa."
Đô Đô giơ một ngón tay ra chọc chọc cánh tay Cảnh Thời, không phục nói: "Cha."


Cảnh Thời ngước mắt nhìn Lộ Ý Trí gần trong tầm tay, đường đường chính chính nói: "Cha bị thương phải thoa thuốc, còn cũng bị thương rồi à?"
Lộ Ý Trí liếc cậu, rồi môi khẽ nhếch lên.
Cảnh Thời có hơi chột dạ.




Đã nói là bị thương, người này sao còn có nét mặt như thế, rất dọa người.
Nói người ta dọa người, kết quả vừa đến trên giường không bao lâu đã ngủ ngon lành.
Lộ Ý Trí bất lực nhìn hai cha con tư thế ngủ y chang nhau, cười lắc đầu.
Thật giống đứa nhỏ.


Ngày hôm sau, Cảnh Thời vừa đến khu làm việc đã nhận được thông báo, nhiệm vụ bò lên cao của hôm nay đã được người Lộ thị phái đến tiếp nhận, mà họ chỉ cần ở bên cạnh phối hợp.


Người Lộ thị phái đến rất chuyên nghiệp, toàn thân được bao bọc thiết bị an toàn, trông dáng vẻ ổn hơn so với sự mò mẫm làm bừa mấy hôm nay của họ.
Cảnh Thời thoải mái một ngày, không bị thương nữa.


Buổi tối sau khi tan làm gặp được Lộ Ý Trí, cậu đắc ý cởi áo khoác lắc trái lắc phải, vốn muốn đợi sau khi Lộ Ý Trí phát hiện, cậu sẽ ra sức nịnh nọt chủ tịch Lộ.
Kết quả chủ tịch Lộ người ta dường như không nhìn thấy, mắt chỉ đặt trên người bé mập.


Cảnh Thời lắc lư hai vòng, cúi đầu tiu nghỉu đi tắm rửa.
Lộ Ý Trí nhìn về phía phòng tắm, trong mắt tràn đầy ý cười, bé mập bò qua đến gần tham gia náo nhiệt: "Ba."
Lộ Ý Trí bế bé vào trong lòng, chọc đầu mũi bé, cười nói: "Đô Đô, cha con lớn rồi."
Đô Đô chỉ biết cười ngốc.


Đợi lúc Cảnh Thời đi ra, hai ba con đã chồng lên nhau xem phim hoạt hình, Lộ Ý Trí nhàn nhã tựa đầu giường, một tay chống thái duong, bộ dáng lười biếng.
Bé mập ngồi trong lòng anh, vui vẻ vung vẩy bàn tay, xem đến kích động sẽ kề sát gương mặt mũm mĩm lên trước màn hình.


Lộ Ý Trí tiện tay đỡ lấy cằm bé, kéo ra sau.
Bên cạnh còn có một chồng tài liệu, hiển nhiên là xem được một nửa thì bị bé mập cưỡng chế trưng dụng máy tính.
Cảnh Thời ngồi xuống đón lấy bé mập: "Tôi trông bé, anh xem tài liệu đi."
"Ừ."


Nói là trông con, nhưng không bao lâu đã tự mình ngủ trước, máy tính cũng không cầm được nữa, Đô Đô cầu cứu nhìn về phía Lộ Ý Trí: "Ba."
Lộ Ý Trí khép máy tính, hôn Đô Đô, an ủi nói: "Đô Đô, cha mệt rồi, con cũng nên đi ngủ."


Đô Đô còn chưa muốn ngủ, Lộ Ý Trí dùng cách cũ cưỡng chế xem xong một tập, lúc này mới dỗ được Đô Đô đi ngủ.
*
Cuối tháng, lễ hội đúng hạn cử hành.
Sáng ngày đầu tiên, khu vui chơi đóng cửa nửa ngày, dành riêng cho Lộ thị cử hành nghi thức khai mạc.


Bé mập trời sinh thích náo nhiệt nên không thể tiếp tục ở trong phòng nhi đồng nữa, Cảnh Thời không có gì làm, dứt khoác bế bé đi xem.
Lộ Ý Trí tổ chức hoạt động rất giống phong cách con người anh, cả quá trình đều rất ngắn gọn rõ ràng, không hề dài dòng.


Cũng không lằng nhằng gì, đi thẳng vào chủ đề, xem mà rất thoải mái.
Tiết mục cuối cùng là chủ tịch lên đọc phát biểu, Cảnh Thời hưng phấn lắc lư bé mập, đè thấp thanh âm nói: "Đô Đô, ba con sắp xuất hiện rồi."
Đô Đô trừng to mắt nhìn lên sân khấu: "A..."


Một giây sau, Lộ Ý Trí đi ra, hôm nay anh mặc một bộ đồ tây thuần đen, trên ngực tô điểm trâm cài hình kẹo màu lam nhạt.
Trên lý thuyết mà nói chắc hẳn không hợp, nhưng thoạt nhìn lại hài hòa ngoài ý muốn.
Cái đó là lần trước đi trung tâm thương mại, Đô Đô muốn mua.


Cảnh Thời không nhìn giá, nhưng nghĩ cũng biết không rẻ.
Cảnh Thời chọc chọc đầu mũi Đô Đô: "Có phải do con làm hay không?"
Sáng sớm thấy Đô Đô cầm trâm cài ngực, xem như bảo bối không rời tay, có lẽ Lộ Ý Trí vì dỗ bé liền đeo cho mình.


Đô Đô quả nhiên rất vui vẻ, chỉ Lộ Ý Trí ở đằng trước vui vẻ gọi: "Ba, ba."
Cảnh Thời đè tay bé xuống, qua loa gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."
Lúc phóng viên đưa ra câu hỏi quả nhiên đã hỏi về trâm cài ngực kia, toàn bộ hiện trường trở nên yên tĩnh, ngay cả Đô Đô cũng mở to mắt.


Lộ Ý Trí mặt không cảm xúc, nhưng lúc ánh mắt xuyên qua trong đám người thấy Cảnh Thời và Đô Đô, nhanh chóng nhiễm lên mấy phần ý cười.
"Đứa nhỏ trong nhà bảo đeo."
Anh nói qua loa, nhưng phóng viên bên dưới sân khấu lại như nhận lấy pháo nổ, cả đám trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn nhau.


Chủ tịch Lộ có con khi nào vậy?
Chủ yếu Lộ Ý Trí nói quá mức tự nhiên, nên Cảnh Thời cũng sững sờ phút chốc, bởi vậy lúc này cậu không rảnh quan tâm Đô Đô.
Đô Đô cố gắng vung vẩy bàn tay, xông về phía trên sân khấu lớn tiếng gọi: "Ba."


Thanh âm của bé không lớn, nhưng hiện trường bây giờ rất mẫn cảm với xưng hô này, nên tất cả mọi người đều nghe thấy.
Cảnh Thời nhanh chóng che mặt Đô Đô, tranh thủ mọi người còn đang mông lung, xoay người nhanh như bay rời đi.
Đô Đô không rõ tại sao, liều mạng xoay người nhìn về phía sau.


Có phóng viên phản ứng nhanh đưa ra câu hỏi: "Chủ tịch Lộ, xin hỏi đứa nhỏ vừa rồi kia là con trai ngài sao?"
Lộ Ý Trí mỉm cười gật đầu: "Phải."
"Đứa nhỏ thật đáng yêu."
Lộ Ý Trí nhếch môi, thanh âm dịu dàng nói: "Em ấy khá xấu hổ."
Các phỏng viên: "....?"


Xấu hổ, chỗ nào xấu hổ, không phải đứa nhỏ rất nhiệt tình sao?
Sau khi Cảnh Thời chạy đi, bên Lộ Ý Trí cũng kết thúc, công việc sau đó đã sắp xếp xong, không cần một chủ tịch như anh đích thân nhìn chằm chằm.


Hôm nay Lộ Lập Hiên cũng có mặt, tình cảnh Đô Đô vừa rồi gọi ba gã nhìn rất rõ ràng, lúc này sắc mặt càng khó xem hơn.
Nhưng lúc đi đến trước mặt Lộ Ý Trí đã không nhìn ra nữa.
"Chú nhỏ, lễ hội lần này tổ chức rất tốt, cổ phiếu ngày mai nhất định tăng mạnh."


Lộ Ý Trí nhìn gã, hàm ý không rõ ừ một tiếng.
Lộ Lập Hiên gần đây ở công ty thành thật hơn rất nhiều, nhưng có lẽ gã không biết, từ cái hôm gã hãm hại Cảnh Thời, vẫn luôn có người nhìn gã chằm chằm.


Lúc mới đầu chủ yếu phòng ngừa gã làm gì bất lợi với Cảnh Thời, nhưng chậm rãi nhìn thấy không ít thứ thú vị.
Lộ Ý Trí cúi đầu rủ mắt, nhìn đứa cháu trai không thân thiết với mình, có lòng tốt nhắc nhở một câu:
"Làm cho tốt chuyện của mình."


Lộ Lập Hiên ngập ngừng một giây, rồi như không có việc gì cười nói: "Cháu biết rồi chú nhỏ."
Lộ Ý Trí quan sát một giây, cảm thấy có lẽ gã không nghe vào tai.


Tuy nói Lộ thị do một tay anh nâng lên, nhưng anh không độc quyền, người nhà họ Lộ có năng lực, anh có thể dẫn dắt, chỉ cần chăm chỉ một chút, đương nhiên sẽ nhận được vị trí phù hợp tương xứng với năng lực.


Thậm chí anh còn rất nể nang tình nghĩa người nhà họ Lộ, dù sao trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình sẽ không có đời sau.
Đáng tiếc Lộ Lập Hiên chỉ để tâm vào cái lợi trước mắt, năng lực lại cực kì bình thường.


Nói đến đây, còn phải cảm ơn Cảnh Thời và Đô Đô, có vài chuyện vì có họ mới lộ ra dáng vẻ chân thực.
Lộ Ý Trí tùy ý xua tay: "Cậu đi đi."
Đợi sau khi Lộ Lập Hiên rời đi, Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn trâm cài ngực, rồi đi về phía phòng nghỉ của khu vui chơi.


Đô Đô đang quậy với cha.
Vì khi nãy chạy đi, mặt bé bị cha che mất, hơn nữa Cảnh Thời còn không cho bé đi tìm Lộ Ý Trí, bé có hơi giận dỗi.
"Ba."
"Bây giờ ba Lộ đang bận, không có thời gian ở với con, lát nữa lại mang con đi tìm anh ấy."
"Ba, bận?"


Bây giờ bé biết đã biết nói nhiều hơn, nhưng phần lớn đều là âm đơn giản.
"Đúng, trưa nay Đô Đô muốn ăn gì, công ty ba Lộ chuẩn bị rất nhiều món ngon, lát nữa cha mang con đi ăn."
Đô Đô lập tức không quậy nữa, bàn tay mũm mĩm chỉ phía cửa, muốn đi ăn.


"Nửa tiếng nữa mới bắt đầu, con vội gì chứ?"
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Cảnh Thời còn chưa kịp quay đầu, Đô Đô đã vội vàng giơ bàn tay mũm mĩm ra, nằm sấp trên đầu Cảnh Thời thò ra sau.
"Ba."
Cảnh Thời không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị bé nằm sấp làm ngã.


Còn may Lộ Ý Trí từ phía sau đỡ lấy, đợi cậu hoàn hồn lại, bé mập đã thân mật nằm trong lòng Lộ Ý gọi ba.
"Ba, a...."
Lộ Ý Trí cười hôn bé một cái, rồi nhìn Cảnh Thời nói: "Đi thôi, mang hai người đi ăn."


Thời gian mở cửa với bên ngoài là 12 giờ, nhưng đương nhiên sẽ không hạn chế với chủ tịch như Lộ Ý Trí, lúc nào cũng có thể mở.
Lộ thị chuẩn bị tiệc buffet cho các phóng viên, thực đơn rất nhiều, đồ uống cũng rất nhiều, cầm thực đơn thôi cũng phải nhìn nửa ngày.


Cảnh Thời âm thầm cản thán, công ty lớn nên rất hào phóng.
Lộ Ý Trí buồn cười nhắc nhở cậu: "Nhanh chọn đi, Đô Đô sắp chảy nước miếng rồi."
Trong không khí đầy là mùi thơm của đồ ăn, bé mập nào đó không có tiền đồ đã thèm đến mức muốn gặm bàn.


Cảnh Thời chỉ đành gọi trước hai món rau trộn, dù sao đồ ăn nấu cho họ cũng phải nấu lại, đợi đồ ăn nóng lên, sợ là Đô Đô đã thèm khóc.
Nhưng bé dễ dỗ, cho một miếng dưa leo không mùi vị cũng gặm say sưa.


Sau khi ăn xong cơm, họ từng người về nơi của mình, Lộ Ý Trí về công ty họp, Cảnh Thời trở về chỗ làm còn bé mập no đến ợ hơi được đưa về phòng nhi đồng.
Trước khi đi, Cảnh Thời nhét vào trong túi bé mấy quả cherry đã rửa xong, dùng một cái túi nhỏ gói lại bỏ vào.


"Đô Đô, thấy bạn nhỏ khác, lấy ra phát cho các bạn nha."
"Dạ."
Đô Đô chỉ cần ăn no thì có thể ngoan một lát, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí lần lượt hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của bé rồi mới rời đi.


Hôm nay trong phòng nhi đồng có rất nhiều bạn nhỏ, Đô Đô nhớ lời cha từng nói, vừa vào đã cầm cherry lắc lư đi qua, đưa cho một bé trai gần bé nhất.
Phía sau có một bé gái nhìn thấy, tò mò đi qua, Đô Đô quay lại nhìn, dứt khoát đưa cherry cho bé gái.


Mấy phụ huynh ở bên cạnh, đều cười, không nói chuyện, chỉ nhìn mấy bạn nhỏ tương tác.
Bé trai mờ mịt một lát, nhưng vẫn giơ tay ra lấy, nhưng Đô Đô cố chấp đưa cherry cho bé gái, hùng hồn nói: "Em gái."
Ý nghĩa là phải cho em gái ăn.
Bé trai vẻ mặt mờ mịt nhìn bé.


Lúc Cảnh Thời tan làm, dì kể lại chuyện này cho cậu, cậu cũng cười rất vui vẻ, chọc trán Đô Đô nói: "Khá lắm, còn biết bảo vệ em gái."
Đô Đô chuyên tâm gặm cherry trong tay, không rảnh để ý cha bé.
Cảnh Thời lục túi bé, tò mò nói: "Chỉ có năm sáu trái cherry mà ăn đến giờ?"


Dì cười nói: "Buổi chiều có mấy người lớn thấy bé dễ thương, đưa không ít đồ ăn."
Cảnh Thời: "...."
Bé mập này, đến đâu cũng không quên cọ ăn cọ uống, hơn nữa mặt rất dày, cho gì thì cầm đó, căn bản không biết cái gì gọi là khách sáo.


Còn may bé sẽ không chủ động đòi, càng không đi giành giật.
Cảnh Thời cầm quả cherry bé gặm chỉ còn lại hạt, nói: "Đừng ăn nữa, xem thử bụng con kìa."


Đô Đô cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, cười hì hì bổ nhào vào trong lòng Cảnh Thời, cọ toàn bộ nước cherry trong tay lên quần áo cha.
Hôm nay Cảnh Thời mặc áo thun trắng, vừa nắm đã hiện ra một dấu tay đỏ, rất dễ thấy.


Hôm nay Lộ Ý Trí không rảnh đến đón họ, để họ tự mình ăn cơm, Cảnh Thời dứt khoát dắt bé mập đi Lộ thị cọ bữa cơm.
Cọ ăn cọ uống xong, hai cha con lòng đầy thỏa mãn trở về nhà.
*
Thiệu Thanh nhìn điện thoại trong tay không ngừng rung, chân mày cau chặt.


Mấy hôm nay mẹ y luôn gọi điện thoại cho y, nhưng y không muốn nhận. Theo kinh nghiệm trước đây, tám phần lại gọi nói với y sức khỏe cha mẹ không tốt, bảo y chuyển nhiều tiền hơn, rồi bảo y thuận theo Lộ Lập Hiên, nắm chặt lấy người các thứ.


Tuy Thiệu Thanh không tính chia tay với Lộ Lập Hiên, nhưng không đại biểu y thích nghe những lời này.
Nhưng hôm nay mẹ y rất gấp, không ngừng gọi mười mấy cuộc.
Thiệu Thanh ấn xuống nút màu xanh, thờ ơ nói: "Mẹ."
Mẹ Thiệu giọng điệu nghiêm khắc: "Sao không nghe điện thoại, muốn nói mấy câu với con cũng khó như vậy?"


Thiệu Thanh đau đầu: "Con bây giờ đi làm ở Lộ thị, rất bận."
Vừa nghe Lộ thị, mẹ Thiệu lập tức dịu giọng: "Vậy cũng không thể không nghe điện thoại, bằng không chúng ta rất lo lắng cho con."
"Mẹ, có chuyện gì không?"
Mẹ Thiệu ngừng một lát, vui vẻ nói: "Nói cho con một tin tức tốt, bác cả của con về nước rồi."


Thiệu Thanh không hiểu gì cả: "Con khi nào có bác cả?"
Cha y không phải con một sao?


Mẹ Thiệu ngập ngừng một lát, lúc mở miệng có hơi không được tự nhiên: "Con chưa từng gặp, năm đó lúc mẹ kết hôn với cha con, bác cả con có mâu thuẫn với ông bà nội con nên quậy ầm ĩ, rồi ra nước ngoài, những năm này ông bà nội con không muốn nhắc đến ông ấy, chúng ta cũng không nhắc."
"Ồ."


Thiệu Thanh không để ý lắm, không phải chỉ là nhiều thêm một họ hàng thôi à.
"Bác cả con tự mình mở công ty, nghe nói rất lớn, có quyền có thế, mấu chốt ông ấy không có con, con siêng đến chỗ ông ấy nhiều lên, ông ấy chỉ có một đứa cháu trai là con."


Mẹ Thiệu chỉ nói một nửa, nhưng Thiệu Thanh lập tức nghe hiểu nửa câu sau.
Sau khi tắt điện thoại của mẹ y, Thiệu Thanh nhanh chóng trở nên phấn chấn, thậm chí y cảm thấy hơi buồn cười.
Lộ Lập Hiên ghét bỏ y không có bối cảnh, bây giờ thì sao, bác cả của y về rồi.
Thật sự đủ kịch tính.


Thiệu Thanh lấy tên mẹ cho đi lên mạng tra, càng xem càng vui vẻ.
Tiết Tâm Viễn, tên bác cả của y, về phần vì sao họ Tiết, Thiệu Thanh không để ý lắm, chỉ coi như là bác cả y quậy long trời lở đất với người trong nhà rồi đổi họ.


Thanh tìm kiếm hiển thị, tên công ty dưới danh nghĩa của Tiết Tâm Viên là Hồi Hàng, tuy không so được với Lộ thị, nhưng quy mô không nhỏ, là một công ty đa quốc gia.
Lộ Lập Hiên nhỏ bé kia, ở trước mặt bác cả y, căn bản không đủ nhìn.
Thiệu Thanh cười lạnh một tiếng, rồi quay đầu bắt đầu thu dọn hành lý.


Y không cần tiếp tục nhìn sắc mặt Lộ Lập Hiên nữa.
Mà bác cả y, Tiết Tâm Viễn, lúc này đang ngồi chung một bàn ăn cơm với Lộ Ý Trí.


Lộ thị và Hồi Hàng có hạng mục hợp tác đang bàn, trước mắt đã đến giai đoạn cuối, lần lượt đến hai vị chủ tịch ra mặt, chỉ cần hoàn thiện mấy con số mấu chốt cuối cùng thì có thể thỏa thuận xong.


Sau khi kí xong hợp đồng, Tiết Tâm Viễn nhìn sườn mặt bình tĩnh của Lộ Ý Trí, hàm ý không rõ nói: "Chủ tịch Lộ, trước khi về nước có nghe thấy một ít về phong cách làm việc của ngài, bây giờ vừa thấy quả nhiên không phải hư danh."


Lộ Ý Trí cười cười, đưa một tay ra: "Chủ tịch Tiết, hợp tác vui vẻ."
Tiết Tâm Viễn cười lạnh một tiếng: "Hợp tác vui vẻ."


Bàn xong chính sự, thì có thể ăn cơm, tuy trên phương diện công việc Tiết Tâm Viễn rất có ý kiến với Lộ Ý Trí, nhưng nếu không nói tới công việc, ông vẫn rất thưởng thức Lộ Ý Trí.


"Chủ tịch Lộ, chắc cậu cũng tìm hiểu một ít về tôi, nói thật với cậu, lần này tôi đưa ra quyết tâm về nước, là vì tìm con trai."
Lộ Ý Trí bỗng chốc có hơi kinh ngạc, trong tư liệu có nói chủ tịch Tiết này không có bạn đời.
Nhưng anh cũng không có ý đi nghe ngóng.


"Chủ tịch Tiết dự tính tìm thế nào?"
Tiết Tâm Viễn nhìn chằm chằm mặt Lộ Ý Trí một giây, nghiêm túc nói: "Nó nhỏ hơn cậu mấy tuổi, chắc giống bạn đời tôi tính cách lịch thiệp, không khó tìm."


Lúc nói đến hai chữ bạn đời, Tiết Tâm Viễn dường như nghẹn ngào một lát, nhưng che đậy cực kì nhanh chóng.
Lộ Ý Trí giả vờ không nghe ra, anh lấy điện thoại ra xem, Cảnh Thời gửi tin nhắn thoại cho anh, giọng sữa non nớt gọi ba của Đô Đô.


Tiết Tâm Viễn nghe thấy, ngưỡng mộ nói: "Hôm nay vừa nghe nói cậu có con trai, vậy mà là thật."
"Phải, vừa đầy một tuổi."
Tiết Tâm Viễn cũng không có ý đi nghe ngóng chuyện riêng tư của người ta, gật đầu không hỏi thêm nữa.
*


Sau khi ăn cơm xong, Tiết Tâm Viễn ngồi xe về, dọc đường nhìn cảnh phố bên ngoài cửa sổ.
Thành phố Khê Chương sớm đã không còn bộ dáng năm đó ông quen thuộc, hơn hai mươi năm, ông chưa từng quay lại nhìn một cái.


Sau khi Tiểu Hàng qua đời, ông nản chí ra nước ngoài, đổi họ mình thành họ của Tiểu Hàng, còn đặt tên công ty là Hồi Hàng.
Nhưng người đã đi rồi làm sao sẽ quay lại được?


Vốn cho rằng đời này cứ như thế, kết quả mấy tháng trước bỗng nhận được điện thoại của cha mẹ Tiểu Hàng, nói tìm được nhật kí năm đó của Tiểu Hàng ở trong nhà.
Tiểu Hàng ở trong nhật kí nói, năm đó y sinh một đứa con, là con của hai người họ.


Ông bỗng như sống lại, lập tức ngồi máy bay về nước, về lại thành phố đã hơn hai mươi năm chưa từng đặt chân về, ông muốn xem thử, đứa nhỏ rốt cuộc có giống Tiểu Hàng không, sống có tốt không.


Nhưng trong nhật kí Tiểu Hàng chỉ nói đã giao con cho nhà nào đó nhận nuôi, ngoại trừ cái này không nhắc đến cái khác, thậm chí ngay cả con còn sống hay không cũng không biết.
Nhưng đây là tia hy vọng cuối cùng của Tiết Tâm Viễn.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc của ông.


"Anh?" Thanh âm đối diện dường như có hơi dè dặt.
"Thiệu Minh?"
"Em nè anh, cuối cùng anh đã quay lại rồi, nhiều năm như thế em và cha mẹ đều rất bận lòng về anh!"
Tiết Tâm Viễn sao cũng được ừ một tiếng, đối với sự bận lòng mà đứa em trai ông nói, cũng không coi ra gì.


Năm đó ông và cha mẹ mâu thuẫn quậy ầm ĩ, cũng không thiếu công sức đứa em trai này thổi gió bên tai.
Hơn hai mươi năm trôi qua, sớm không còn thừa lại bao nhiêu tình cảm anh em.
Thiệu Minh kích động nói một đống, cuối cùng còn nói phải mang con trai đến thăm ông, Tiết Tâm Viễn thờ ơ đẩy trở lại.


Chỉ có điều chuyện đời trước, cũng không cầm phải kéo đến trên người đời sau, nên ông trả lời bảo Thiệu Thanh có thời gian đến công ty tìm ông.
Về cái khác, Tiết Tâm Viễn lười nghĩ.


Sau khi về, ông nằm trên giường, trong đầu chậm rãi phác họa gương mặt của Tiểu Hàng, rồi giả tưởng dáng dấp con trai, đương nhiên là dựa theo dáng vẻ của Tiểu Hàng mà nghĩ, nghĩ rồi nghĩ thì ngủ mất.
*
Lúc Lộ Ý Trí trở về, Cảnh Thời và Đô Đô còn chưa ngủ.


Đầu Đô Đô chôn trên gối, vểnh mông từng chút ủn về trước.
Ủn nhiều rồi thì Cảnh Thời sẽ kéo bàn chân mũm mĩm của bé về, kéo người quay trở lại, rồi bé lại tiếp tục ủn.


Sau khi Lộ Ý Trí về trực tiếp đến phòng tắm tắm rửa, lúc này mặc đồ ngủ đi qua, tò mò nói: "Bé mập sao vậy?"
Cảnh Thời cười bất lực: "Muốn đợi anh về, anh không về bé không ngủ."
Lộ Ý Trí cười bế Đô Đô vào trong lòng, nhéo bàn tay mũm mĩm của bé.
"Đô Đô muốn ngủ chung với ba?"


Cảnh Thời cũng là nghĩ như thế, cậu cho rằng Đô Đô muốn ngủ giữa hai cha.
Kết quả Đô Đô giơ tay, chỉ về phía máy tính bảng trên sofa.
"Ba, vịt vịt."
Vịt vịt là một nhân vật trong bộ phim hoạt hình Đô Đô xem.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí: "...."


Cảnh Thời không nhịn được, cười ra tiếng, nét mặt Lộ Ý Trí cũng hiếm khi trở nên cứng đờ.
"Làm nửa ngày, hóa ra bé đợi anh về để xem phim hoạt hình."
Lộ Ý Trí nhìn người nào đó cười rất vui vẻ, nghiến răng, rồi cầm máy tính qua, một tay kéo một người, lời ít ý nhiều: "Cùng nhau xem."


Đô Đô ngồi ngay ngắn trong lòng Lộ Ý Trí, gương mặt mũm mĩm rất nghiêm túc.
Tiêu chuẩn nghiêm túc đợi xem.
Mà Cảnh Thời có hơi đau khổ, cậu không muốn xem phim hoạt hình.
Nhưng Lộ Ý Trí siết chặt cậu, ắt hẳn phải khiến cậu trả giá vì vừa rồi cười chế nhạo.


Một tập phim ước chừng 20 phút, Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn không chớp mắt.
Đợi chiếu sắp được 15 phút, Cảnh Thời ném cho Lộ Ý Trí một ánh mắt.
Lộ Ý Trí ngầm hiểu, trực tiếp ở trước mặt bé mập kéo con trỏ đến cuối, nhạc phim kết thúc theo đó vang lên.


Đô Đô a một tiếng, mờ mịt ngửa mặt mũm mĩm nhìn cha.
Cảnh Thời giả vờ rất bất đắc dĩ nói: "Đô Đô, chiếu xong rồi."
Đô Đô lại nhìn Lộ Ý Trí, Lộ Ý Trí gật đầu.
Khóe môi Đô Đô bĩu xuống, đôi mắt tròn mất đi vui vẻ.
"A...."


Cảnh Thời sờ đầu tròn của bé, ở trong lòng đồng tình với bé một giây.
Lộ Ý Trí nhìn mà buồn cười, người nào đó cũng không biết trước khi cười trộm phải đè xuống khóe môi.
Tác giả có lời muốn nói:


Đô Đô: Này có phải vấn đề của con không, sao thấy phim hoạt hình càng xem càng ngắn vậy.
Chủ tịch Tiết: Tôi đến tìm con trai.
Cảnh Thời: Ngạc nhiên vui mừng bất ngờ không, mua một tặng một. (Đô Đô cắn ngón tay, gương mặt mũm mĩm rất vô tội.)


Ba vợ nhìn con rể không vừa mắt là đúng rồi, nhất là chưa tìm được con thì đã được tặng thêm đứa cháu trai.






Truyện liên quan