Chương 27

Làm được nửa buổi chiều, người phụ trách khu vui chơi bỗng đến tìm Cảnh Thời, đưa cho cậu hai tấm thiệp mời.
Một tấm cho cậu, một tấm khác cho Đô Đô.


Tấm của cậu là một thiệp mời bình thường, diễn đạt trang trọng, còn tấm của Đô Đô thì không giống, từ trong đến ngoài đều lộ ra sự khác lạ.


Bên trên in một hàng chibi kẹo trái cây, màu vàng tơ vui vẻ, dòng chữ bên trên vừa nhìn đã biết là viết tay, bút lực khỏe khoắn, nhưng phong cách rất đáng yêu, hiển nhiên rất lạc quẻ.


Ngoại trừ thiệp mời, nhà họ Lộ còn cố ý đưa đến một con búp bê rất lớn, là nhân vật chính của bộ phim hoạt hình hot nhất gần đây, Đô Đô xem mấy lần, đã có thể ngọng nghịu nói ra tên của hắn.
Bây giờ xem ra, không phải cậu nghĩ nhiều, mà do Lộ Ý Trí cố ý giấu giếm.


Chỉ là không biết anh đã biết đến mức nào.
Cảnh Thời lấy ra điện thoại, mở khung chat wechat của Lộ Ý Trí, gõ chữ: Anh có phải sớm biết rồi không.
Do dự một lát, xóa đi, đổi thành: Tối nay về nói chuyện, suy tư chốc lát, lại cảm thấy quá trang trọng.


Xóa đến xóa đi, nửa ngày rồi cũng không quyết định được, lúc cậu đang muốn từ bỏ lát nữa hẵng nói, bỗng Lộ Ý Trí gửi đến một tin--
[Muốn nói gì?]
Cảnh Thời: [Đợi lúc anh có thời gian.]
Lộ Ý Trí: [Được, đợi tôi về.]




Thực ra Lộ Ý Trí đã ở sân bay, hạng mục mới lâm thời có việc cần phải ra nước ngoài mấy ngày, lúc anh lấy điện thoại ra muốn nói một tiếng với Cảnh Thời, kết quả vừa ấn vào nhìn thấy khung chữ đối phương đang gõ chữ.


Đợi một lát mãi không nhận được tin nhắn, máy bay sắp cánh cánh, anh mới chủ động gửi tin nhắn.
Sau khi thu lại điện thoại, Lâm Hướng Văn thò người qua, nói: "Sếp, ông cụ vừa gọi điện đến, bảo sau khi ngài đi công tác về, đến tham gia yến tiệc."


Yến tiệc của nhà họ Lộ mỗi năm sẽ tổ chức một lần, trước đây chỉ là tiệc trong nhà, sau này mời thêm một vài bạn bè, dần dần trở thành tiệc cố định của nhà họ Lộ và vài nhà có quan hệ thân thiết mấy đời.


Bình thường Lộ Ý Trí sẽ không đi, anh công việc bận rộn, hơn nữa ông cụ luôn muốn để anh xem mắt.
"Không đi."
"Ông cụ nói, năm nay mời ngài Cảnh và Đô Đô."
"...."
"Sếp, ngài vẫn nên đi, ngài Cảnh không quen ai, Đô Đô còn nhỏ, lỡ bị người ta ăn hϊế͙p͙ khóc..."


Lộ Ý Trí nhướng mày: "Nhà họ Lộ là đầm rồng hang hổ?"
Lâm Hướng Văn ngập ngừng, bổ sung: "Anh cả ngài và cậu Lộ cũng đến."
Ánh mắt Lộ Ý Trí lập tức lạnh xuống.
*
Tuy Lộ Ý Trí ra nước ngoài, nhưng tài xế vẫn như mọi khi đến đón Cảnh Thời và Đô Đô.


Cảnh Thời vừa đặt Đô Đô lên ghế, bé mập vặn vẹo người nhìn trái nhìn phải, nhìn mấy lần gì cũng không thấy, bé còn bò đến cốp xe nhìn.
Cảnh Thời vỗ hai cái lên mông bé, bế người xuống, biết mà còn cố ý hỏi: "Đô Đô đang tìm cái gì?"
"A a...."


Vừa nói vừa vỗ túi mình, chỗ đó còn có viên socola Lộ Ý Trí cho bé.
Cảnh Thời dở khóc dở cười, bé mèo Đô Đô tham ăn.
"Chú Lộ đã ra nước ngoài, qua hai ngày nữa mới về."
Đô Đô từ trong túi lục ra socola: "A...."


Cảnh Thời chọt đầu mũi bé, cười nói: "Socola cũng không được ăn, con tiết kiệm chút đi."
Đô Đô gương mặt mũm mĩm ngơ ngác, dường như đang khó khăn tiêu hóa tin tức xấu này.
Cảnh Thời lấy ra thiệp mời từ trong túi, đưa cho Đô Đô.
"Bé mập, có người mời con đi tham gia tiệc, con đi không?"


Đô Đô đưa bàn tay mũm mĩm ra nhận lấy, nhìn thấy bên trên có một hàng kẹo trái cây bắt mắt, chẳng hề do dự hạ miệng xuống cắn, Cảnh Thời nhanh chóng cản lại, nhưng bên trên vẫn để lại mấy dấu răng nho nhỏ.
Cậu tức giận chọc trán bé: "Con là chó sao?"
Đô Đô há miệng cười ha ha.


Lúc này Cảnh Thời không dám cho bé xem nữa, chỉ lật ra bìa ngoài đọc chữ bên trong cho bé nghe, Đô Đô nghe không hiểu, nhưng bé có thể xem hiểu kẹo trái cây socola trên bìa mặt.
Cho nên lúc Cảnh Thời lần nữa hỏi bé đi hay không, bé mập chẳng hề do dự.
"Vâng!"


Cảnh Thời cười cười, vốn cậu còn đang do dự, nhưng bây giờ nghĩ ông cụ nhiệt tình như thế, có lẽ đã biết rồi, dù sao cũng là cháu trai ruột, cậu không muốn cố tình không cho họ gặp mặt.
Vậy thì đi thôi.


Sau khi tắm rửa xong, Cảnh Thời theo thói quen lấy ra sách kể chuyện có nhiều nếp nhăn, nhưng Đô Đô lại giơ tay ra đè sách xuống.
"Hôm nay không nghe kể chuyện?"
"Cha."
Đô Đô vỗ một bên khác, chỗ này trống rỗng.
Cảnh Thời xoa bụng mập của bé, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chú Lộ không về."


Đô Đô vừa trở mình bò dậy, giơ bàn chân mũm mĩm lên muốn bò xuống giường chạy đi, Cảnh Thời nhanh chóng đè bé xuống.
"Đô Đô con đi đâu?"
Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm chỉ cửa, rồi vặn vẹo người muốn vùng ra khỏi Cảnh Thời.


Cảnh Thời không biết bé muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng không cho bé ra ngoài chắc chắn không thể ngủ, bèn theo sau giúp bé mở cửa.
Đô Đô quen cửa quen nẻo đi đến phòng bên cạnh, giơ bàn tay đầy thịt lên vỗ.
"A a."


Cảnh Thời nhanh chóng bế bé lên, lỡ như phòng này cho thuê rồi, vậy không phải đã làm phiền người ta?
Lúc này cậu gần như đã hiểu tư duy của Đô Đô, có lẽ bé cho rằng Lộ Ý Trí ở bên này.
"Đô Đô, chú Lộ thật sự không ở đây, chú đã ngồi máy bay ra nước ngoài."


Đô Đô vỗ gối nhỏ của mình: "A..."
"Đúng, đi làm rồi."
Khó lắm mới dỗ Đô Đô ngủ, Cảnh Thời bất lực chọc bụng mập của bé.
*
Mấy ngày trôi qua rất nhanh, tiệc tối nhà họ Lộ đúng hẹn mà đến.
Cảnh Thời không cố tình đi sớm, tan làm đúng giờ như mọi khi, bế Đô Đô lên xe.


Tài xế xoay đầu qua hỏi cậu: "Ngài Cảnh, hôm nay muốn đến nhà họ Lộ sao?"
"Ừ, đi thôi."
Đô Đô ngửa gương mặt mũm mĩm nhìn cha, Cảnh Thời cười nhéo bé: "Đô Đô, cha dắt con đến nhà chú Lộ ăn cơm."
Bé mập vui vẻ lăn lộn trong lòng cậu.


Nhà cũ nhà họ Lộ hơi xa, lái xe gần một tiếng mới đến, xe của Lộ Ý Trí không bị gặn hỏi và ngăn cản, thông suốt đi đến trước cửa chính.
Cảnh Thời bế Đô đô xuống xe, Đô Đô có hơi sợ hãi với nơi xa lạ, tựa trong lòng cha không chịu xuống.


Quản gia nhanh chóng chạy qua, khom lưng cung kính với Cảnh Thời, khách sáo nói: "Ngài Cảnh đã đến rồi, ông cụ vẫn luôn đợi ngài và Đô Đô, mời vào."
Đô Đô chôn đầu trong lòng Cảnh Thời, thỉnh thoảng thò ra một chút nhìn bên ngoài.


Cảnh Thời vỗ lưng bé, thanh âm dịu dàng nói: "Đừng sợ, đây là nhà chú Lộ."
Bàn tay mũm mĩm của Đô Đô lập tức chỉ bên trong: "A..."
"Lát nữa chú Lộ sẽ đến."


Lúc này Đô Đô không sợ nữa, còn vặn vẹo người muốn xuống, Cảnh Thời thấy cũng chỉ đi mấy bước, bèn đặt bé xuống đất.
Ông cụ sớm nhận được tin tức, canh đợi ở cửa, vừa thấy bóng dáng nhỏ bé của Đô Đô đã đi lên chào hỏi.
"Đô Đô, còn nhớ ông nội không?"


Trí nhớ Đô Đô khá tốt, mắt to nhìn chằm chằm mấy lần đã nhận ra, rồi giơ tay lên đưa qua.
Ông cụ rất tự nhiên đến gần thổi cho bé.
Đô Đô vui vẻ cười ha ha, ông cụ vô cùng thích, bế Đô Đô vào trong lòng.
Cảnh Thời tiến lên trước chào hỏi: "Chào ngài Lộ."


Ông cụ gật đầu, giọng điệu tuy khách sáo, nhưng nhiều hơn là xa cách: "Ngài Cảnh cứ tùy ý ngồi, tiệc sắp bắt đầu rồi."
Nói mấy câu, Đô Đô đã thích ứng, tự mình đưa tay lên nắm lấy bánh kem trên bàn ăn.


Cảnh Thời còn chưa ra tay, ông cụ đã ngăn bé lại, quản gia bên cạnh đúng lúc bưng lên đồ ăn dành cho trẻ em đã chuẩn bị xong.
Cảnh Thời nhìn bé ăn rất ngon, nói một tiếng thì rời đi.


Một bên khác, Lộ Lập Hiên sớm đã nhìn thấy cậu lập tức đi qua, mặt tràn đầy hung ác nham hiểm, cắn răng nghiến lợi nói: "Cảnh Thời, cậu thật sự có bản lĩnh."
Cảnh Thời: "....?" Người này có bệnh?


"Tôi nói hai năm nay cậu đi chỗ nào, hóa ra lén lút tạo ra một đứa con trai cho chú nhỏ tôi, cậu rất biết giữ bình tĩnh, một tuổi rồi mới mang ra."
Cảnh Thời nhếch môi, cười nói: "Cậu biết tại sao tôi không chọn cậu không?"
Lộ Lập Hiên híp mắt.


"Vì gen cậu không tốt, giữa cậu và chú nhỏ cậu, người bình thường nào sẽ chọn cậu?"
Vẻ mặt Lộ Lập Hiên có hơi vặn vẹo, gã lạnh lùng chất vấn nói: "Cảnh Thời, đứa nhỏ này rốt cuộc tạo ra như thế nào?"


Ỷ vị trí được che khuất, lời nào Cảnh Thời cũng dám nói: "Đương nhiên do tôi và chú nhỏ cậu sinh, cậu xem Đô Đô rất giống chú nhỏ cậu."
"Cậu biết tôi đang hỏi gì, giả vờ cái gì?"
"Đời sống riêng tư của chú nhỏ cậu mà cậu cũng muốn thăm dò? Không tốt lắm đâu."
"...."


Cảnh Thời cười lạnh một tiếng trong lòng, còn cho rằng cậu là nguyên chủ đấy hả, để cậu ta tùy ý ngắt nhéo? Tức ch.ết cậu ta!
Nhưng tục ngữ nói rất hay, vui quá nhất định sẽ hóa bi thương, lúc xoay qua khúc cua Cảnh Thời liền bi thương.
Lộ Ý Trí đang tựa trong góc lặng lẽ nhìn cậu.
Cảnh Thời: "....!"


Cậu cười gượng một tiếng, xấu hổi nói: "Anh về lúc nào thế?"
Lộ Ý Trí đứng thẳng người: "Năm phút trước." Giọng điệu rất thờ ơ, nghe không ra cảm xúc gì.
Cảnh Thời lặng lẽ tính toán trong lòng, cậu và Lộ Lập Hiên nói chuyện chưa quá năm phút, xem ra đã nghe thấy toàn bộ.


Cậu cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Lộ Ý Trí, những lời vừa rồi cậu nói kia chính là cố tình chọc giận Lộ Lập Hiên, nhưng cũng đồng nghĩa gián tiếp thừa nhận, Đô Đô là con Lộ Ý Trí.
"Đô Đô đâu?"
Cảnh Thời chỉ sát vách: "Ở với ông cụ."


Lộ Ý Trí gật đầu: "Đi thăm bé đi."
"Ừ."
Cảnh Thời chỉ lặng lẽ theo sau Lộ Ý Trí, không dám hỏi anh.
Lúc này Đô Đô đã không ở trong lòng ông cụ nữa, bé đang ngồi ngay ngắn trên ghế cho trẻ em, bàn tay nắm lấy quả anh đào đằng trước ăn.


Lộ Ý Trí và Cảnh Thời cùng nhau đi vào, bé xoay đầu nhìn qua, nhìn thấy Lộ Ý Trí lập tức mặt mày vui vẻ cười, giang hai tay ra muốn để Lộ Ý Trí bế bé.
Lộ Ý Trí nhận lấy khăn lướt từ trong tay quản gia lau miệng và tay cho bé, rồi bế bé lên.


Đã mấy ngày rồi Đô Đô không gặp anh, rất nhớ, miệng Đô Đô đến gần sườn mặt Lộ Ý Trí.
Lúc này họ kề sát nhau, hai gương mặt giống nhau nhìn càng thêm rõ ràng, trước đây có lẽ còn có người nghi ngờ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:


Đô Đô: Cha, chú Lộ ngồi bay bay rồi.
Cảnh Thời: Ừ, cho nên đợi lúc chú về mới có socola ăn.
Đô Đô: A...






Truyện liên quan