Chương 24

Xét nghiệm ADN do Hứa Khai Thành tự mình làm, xử lý khẩn cấp, rất nhanh đã lấy được kết quả.
Nhìn thấy hàng số kết luận cuối cùng, Hứa Khai Thành ánh mắt phức tạp.


Hắn không giống ông cụ, hắn là bác sĩ, chỉ nhìn việc chứ không nghĩ nhiều, lúc làm xét nghiệm ADN, cũng chỉ xuất phát từ thân thể ông cụ, không hy vọng ông cụ vì chuyện này vẫn luôn phiền lòng.
Nhưng không ngờ, kết quả lại như thế.


Lúc ông cụ nhìn tờ xét nghiệm lại rất bình bình, có lẽ do ông cụ đã nhận định Đô Đô là cháu trai ruột của mình.
Bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ lúc gọi cho Lộ Ý Trí vẫn có thể thấy tay hơi run.
"Bỏ việc trong tay xuống, lập tức về nhà một chuyến."


Lộ Ý Trí đang họp, nghe xong cuộc điện thoại ngắn thì tắt máy, rồi ngừng lại một giây, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng họp.
Các quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, không biết xảy ra chuyện gì.


Lâm Hướng Văn đứng lên, bình thản cười nói: "Sếp có chút chuyện, cần phải rời đi, các vị hãy đợi một lát."
Rồi cũng nhanh chóng bước ra đi theo.
"Sếp, ai gọi?"
"Ông cụ bảo tôi về nhà một chuyến, phần còn lại của cuộc họp cậu chủ trì."
"Được."


Nhà cũ cách công ty hơi xa, lái xe hơn nửa tiếng mới đến, Lộ Ý Trí vẫn luôn nhắm mặt tựa trên ghế.
Anh nhớ lại cuộc điện thoại vào hôm qua với Cảnh Thời, tuy cực lực kiềm chế, nhưng anh vẫn nghe ra được sự hụt hẫng trong giọng nói của cậu.




Sau đó anh gửi mấy tin nhắn wechat cho Cảnh Thời, cậu vẫn trả lời như mọi khi, nhưng luôn cảm thấy đã ít đi sự thân thiết.
Dường như trở về lúc vừa quen.
Trong đầu nghĩ những cái này, bất giác mới nhận ra đã đến nhà.
Ông cụ đợi anh trong phòng sách, hơn nữa ngồi rất nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc.


"Xem đi."
Lộ Ý Trí theo bản năng nhận lấy tờ giấy, xem từ đầu đến cuối, con ngươi dần to lên, trong lòng anh bỗng có loại suy đoán nào đó.
"Đây là?"
Ông cụ nhướng mày: "Con và Đô Đô."
"Cái gì?"


Lộ Ý Trí lớn như thế, chưa từng hoang mang rối loạn như hôm nay, trước đây dù hạng mục mấy trăm tỷ gặp nguy cơ anh cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng vì một tờ giấy mỏng nhẹ, lại thất thố đến vậy.


Ông cụ giải thích từng chữ từng câu cho anh: "Cha hôm qua lấy được tóc Đô Đô, rồi làm xét nghiệm ADN, kết quả đã đặt ở đây."
Ngay tức thời, Lộ Ý Trí đã quên khiển trách hành vi ông cụ tự mình lấy tóc Đô Đô.
"Sao có thể?"
Anh dường như chỉ biết nói ba chữ này.


"Có phải hay không, con đã thấy, Đô Đô là con trai con, điểm này không thể nghi ngờ."
Thấy bộ dáng này của Lộ Ý Trí, ông cụ biết anh không phải cố tình giấu giếm, ông cụ thở dài, nghiêm túc nói:


"Chuyện đã xảy ra, con cố gắng tìm được mẹ Đô Đô, nên bù đắp thì bù đắp, về phần Cảnh Thời, nên xin lỗi thì xin lỗi, nhanh chóng giải quyết vấn đề."


"Cha không biết con tính toán thế nào, nhưng Đô Đô là đứa nhỏ của nhà họ Lộ chúng ta, cho dù tạm thời không về nhà họ Lộ, con cũng không thể cho đứa nhỏ bị ấm ức ở bên ngoài."
Ông cụ nói rất nhiều, Lộ Ý Trí đều nghe thấy, nhưng hoàn toàn không nghe vào.


Anh nhiều lần suy nghĩ, sao Đô Đô lại là con của anh?
Anh nhớ rất rõ, người hai năm trước là đàn ông chắc chắn không sai.
Trong đầu anh mơ hồ có một suy đoán hoang đường, ngay lập tức, bản thân anh phân không rõ, kinh ngạc nhiều hơn, hay vui nhiều hơn.


Lúc rời khỏi nhà cũ, trên mặt Lộ Ý Trí vẫn rất bình tĩnh, nhưng tài xế cũng nhìn ra trạng thái của anh không bình thường.
"Sếp, đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Ý Trí bình tĩnh lại, nói: "Về công ty."


Lâm Hướng Văn đã họp xong, thấy sếp đến nhanh chóng đi báo cáo, nhưng sau khi vào mới phát hiện, Lộ Ý Trí không mở đèn, cứ như vậy ngồi trên ghế.
Trong phòng làm việc chỉ có một tia sáng phát ra từ máy tính.
"Sếp?"


Lộ Ý Trí không nói chuyện, Lâm Hướng Văn đến gần xem, phát hiện trên màn hình máy tính phát lại nhiều lần một đoạn video giám sát.
Năm đó sau khi xảy ra chuyện kia, hắn và Lộ Ý Trí hai người xem đến xem đi hơn mười lần, nhưng không có manh mối nào.


Người trong camera, dường như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy.


Cũng đã hai năm, sao bỗng nhiên sếp lại lấy ra xem? Lộ Ý Trí không ý thức được Lâm Hướng Văn đi vào, anh quá chuyên chú, nhìn chằm chằm nhân vật trong khung cảnh, xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng xác định bóng hình này, là người mình quen thuộc.


Lộ Ý Trí tắt màn hình, trong phòng làm việc hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Anh nhắm mắt lại, tựa trên ghế, im lặng rất lâu.
Lâm Hướng Văn không dám nói chuyện, không dám mở đèn, cứ đứng ở đó, cho đến lúc Lộ ý Trí mở mắt.
"Mấy giờ rồi?"
Thanh âm khàn khàn nói không nên lời.


Lúc này Lâm Hướng Văn mới mở đèn, cẩn thận dè dặt: "Đã hơn bảy giờ."
"Ừ."
"Sếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Ý Trí ngừng một lát, giọng khàn khàn nói: "Đô Đô là con tôi."
Lâm Hướng Văn sững sờ, chốc lát không thể nghe hiểu lời này có ý gì.


Nhưng câu nói tiếp theo của Lộ Ý Trí khiến hắn hoàn toàn ngây ngốc--
"Người đàn ông hai năm trước." Lộ Ý Trí lần nữa mở máy tính, ấn dừng một cảnh xoay màn hình qua cho Lâm Hướng Văn xem: "Chính là Cảnh Thời."


Lâm Hướng Văn trợn to mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng trong màn hình, tuy hắn không tiếp xúc nhiều với Cảnh Thời, nhưng cũng coi như quen thuộc với bóng lưng cậu, nhìn vài lần đã xác định được.
"Vậy Đô Đô..." Từ chỗ nào đến?
Lẽ nào ngài Cảnh lấy....đi làm....


Suy đoán này quá mức hoang đường, trước không nói có thể thành công hay không, nếu ngài Cảnh thật sự tính toán mọi cách, vậy chắc chắn phải có mưu đồ, nhưng quen nhau đã lâu, cũng chưa từng thấy cậu nói gì.
"Sếp, ngài có dự tính gì?"


Lộ Ý Trí lắc đầu, tuy trên mặt anh nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cực kì rối loạn.
Lâm Hướng Văn thử vì Cảnh Thời nói lời hay, nhưng logic rối đến bản thân hắn cũng không rõ ràng.


"Từ trong camera có thể thấy, trạng thái ngài Cảnh không đúng lắm, xác suất cao là trúng thuốc, chắc không phải cố ý."
Dường như Lộ Ý Trí không nghe vào, chỉ tùy tiện ừ một tiếng.
10 phút sau, Lộ Ý Trí điều chỉnh bản thân xong, đứng lên rời khỏi phòng làm việc.


Lâm Hướng Văn không an tâm, nhanh chóng đi theo sau.
"Sếp, ngài đi tìm ngài Cảnh? Tôi cũng đi theo."
"Không cần."
"Vậy tôi bảo tài xế đi theo ngài?"
"Ừ."
Trạng thái bây giờ của anh, xác thực không thích hợp tự mình lái xe.


Mà lúc này, Cảnh Thời dắt Đô Đô xuống khỏi tàu điện ngầm, hai cha con vừa nói chuyện vừa đi về nhà.
Mấy ngày nay Đô Đô không nhìn thấy Lộ Ý Trí, có hơi cáu kỉnh.
"Cha."
Cảnh Thời thở dài trong lòng, giọng nói lại rất nhẹ nhàng.
"Bé mập Đô Đô sao vậy?"


Bàn tay Đô đô chỉ phía sau: "A."
Cảnh Thời cầm tay bé xuống, kiên nhẫn dỗ dành nói: "Chú Lộ đi làm, hôm nay bận không đến được."
"A...."
"Ngày mai cũng bận không đến được."
Đô Đô gương mặt mũm mĩm đơ lại, trông bộ dáng dường như rất thất vọng.


Cảnh Thời nhanh chóng tìm cớ trong đầu, làm sao mới có thể đánh mất hoàn toàn chút nhớ thương của bé mập, bằng không sau này mỗi ngày đều hỏi sao mà chịu nổi.
Nhưng còn chưa nghĩ ra cớ, đã nghe thấy Đô Đô vui vẻ a a hai tiếng, vặn vẹo người rất vui sướng.


Cảnh Thời thuận theo tầm mắt bé nhìn qua, rồi sững sờ.
Lộ Ý Trí đứng dưới lầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen cao lớn trong bóng tối, anh không nói chuyện, chỉ nhìn bên này.
Cũng không biết Đô Đô như thế nào nhận ra.
"Ngài Lộ."


Lộ Ý Trí gật đầu, đưa tay qua đón lấy bé mập đang giang tay với anh, cười hôn bé.
"Sao muộn như vậy mới về?"
Cảnh Thời chỉ Đô Đô: "Còn có thể là ai, trách nhóc, nhóc quậy không chịu ăn cơm."


Đương nhiên cậu không thể nói lý do cụ thể, bởi vì không nhìn thấy Lộ Ý Trí, nên Đô Đô mới cáu kỉnh.
Đô Đô vừa vào trong lòng Lộ Ý Trí, đã nằm sấp trên bả vai người ta, cọ cọ gương mặt mũm mĩm đầy thịt trên cổ, không hề coi mình là người ngoài.


Cảnh Thời muốn bế bé về, bé không cho, hai cánh tay mũm mĩm bám rất chặt.
Lộ Ý Trí có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói ra khỏi miệng.


Là người nắm quyền Lộ Thị, trên thương trường, anh đã quen nghĩ về chỗ xấu của đối thủ, rồi nhanh chuẩn hung hăng đưa ra quyết sách, chưa từng sảy tay.
Nhưng với Cảnh Thời, anh chưa từng nghĩ xấu về cậu, cho dù gần như chỉ có một khả năng, anh vẫn không nghĩ như thế.


Nghe rất mâu thuẫn, nhưng xác thực chính là như vậy.
"Anh." Cảnh Thời do dự một lát, rồi giống như hỏi han mở miệng: "Hai ngày nay đang bận gì vậy?"
"Họp, có một hạng mục mới."
"Ừ."
"Cảnh Thời, Đô Đô..."
"Cái gì?"
Lộ Ý Trí nhếch môi: "Không có gì."


Đô Đô nghe thấy tên mình, còn cho rằng Lộ Ý Trí đang gọi bé, nhanh chóng dạ một tiếng, còn rất lớn.
Lộ Ý Trí cười nhéo cằm nọng của bé, hỏi: "Sao hôm nay Đô Đô lại không ngoan ngoãn ăn cơm?"
Đô Đô vặn vẹo người, vui sướng cười mấy tiếng.


Có lẽ do hai ngày không gặp Lộ Ý Trí, Đô Đô rất vui vẻ, hai cánh tay ôm chặt cổ Lộ Ý Trí, sống ch.ết không chịu xuống.
Cảnh Thời không cáu giận, cậu nhéo mông Đô Đô, không vui nói: "Con dứt khoát theo chú Lộ con về nhà đi."


Đô Đô nghĩ rồi nghĩ, có lẽ cảm thấy rất tốt, giơ cánh tay lên, chỉ bên ngoài: "A..."
Cảnh Thời: "...."
"Được, hai người đi đi."
Đô Đô quay đầu nhìn cậu: "Cha."
Ý là để cha cũng đi theo.
Khóe miệng Cảnh Thời giật giật: "Mình con đi thôi, cha không đi, con theo chú Lộ về nhà ở mấy hôm."


Đô Đô nhìn Lộ Ý Trí, ý nghĩa rất rõ ràng, để Lộ Ý Trí giúp bé.
Những lúc thế này, Lộ Ý Trí chưa từng đối nghịch với Cảnh Thời, anh cười cười: "Đô Đô về nhà trước, ngày mai chú...chú đến khu vui chơi chơi với con."


Đô Đô còn chưa từ bỏ, bé đổi hướng cánh tay, chỉ nhà mình.
"A...."
Ý đại khái là, nếu cha không đi, vậy chú đến nhà con.
Cảnh Thời đưa tay vỗ lưng bé, cảnh cáo nói: "Bé mập con giỏi đấy."


Nếu ở nhà, Cảnh Thời nói vậy chắc chắn Đô Đô sẽ yên tĩnh lại, nhưng bây giờ không giống, bé có núi dựa.
Bé mập tựa đầu lên bả vai Lộ Ý Trí, tủi thân: "A..."
Xưa giờ Lộ Ý Trí rất dung túng bé, lúc này dùng ánh mắt rất vô tội nhìn Cảnh Thời, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng.


Hai gương mặt giống y sì nhau nhìn cậu, thiếu chút nữa Cảnh Thời bùng nổ, nhưng cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Được được được, đi lên." Đâu phải chưa từng ngủ.


Người vui vẻ nhất chắc chắn là bé mập Đô Đô, bé dán chặt lấy Lộ Ý Trí, không chỉ không chịu xuống khỏi người người ta, sau khi về đến nhà còn quá đáng hơn.
Thế mà bé muốn tắm chung với Lộ Ý Trí.
Này không phải quá đáng nhất, mấu chốt bé còn muốn kéo Cảnh Thời vào.


Ba người cùng nhau tắm.
Cảnh Thời tức đến muốn đánh bé, nhưng bé mập tìm được núi dựa, không hề sợ cậu, giơ bàn tay mũm mĩm lên muốn Lộ Ý Trí giúp bé kéo cha vào.
Lộ Ý Trí buồn cười nhìn Cảnh Thời sắp bùng nổ, cố gắng di chuyển tầm mắt bé, anh nói nhỏ bên tai Đô Đô:


"Đô Đô, chú có mang socola đến cho con, không thể để cha thấy."
Gương mặt mũm mĩm của Đô Đô hoang mang trong phút chốc, rồi quả nhiên thu tay lại, thậm chí rất vô tình đuổi cha ra ngoài.
"Cha."
Cảnh Thời: "....?"
Lộ Ý Trí nói không nhỏ, cậu nghe rất rõ ràng.
Cho nên....vì một viên socola?


Bé mập con thật sự rất tuyệt vời!
Cha ruột tức đến hầm hừ rời đi, nhưng đi được hai bước có hơi không yên tâm, xoay trở về nói với cửa: "Ngài Lộ, anh được không, tắm cho nhóc rất tốn sức."
Lộ Ý Trí thanh âm rất bình thản, nhưng cách một tấm ván cửa vẫn nghe rõ tiếng cười của Đô Đô.


"Bé sao thế?"
"Nhóc làm rớt socola vào trong nước."
Cảnh Thời: "...." Thế mà thật sự có socola, cậu còn cho rằng Lộ Ý Trí chỉ dỗ Đô Đô.
Lộ Ý Trí còn rất hứng thú truyền phát thực tế cho cậu--
Cảnh Thời có hơi nôn nóng: "Đừng để bé ăn." Mới bây lớn, lỡ tiêu chảy thì không phải chuyện nhỏ.


"Ừ, cho bé một viên mới."
Cảnh Thời: "...?" Rốt cuộc mang theo mấy viên?
Bỏ đi không nghe nữa, cậu ném lại một câu "đừng để bé ăn nhiều" thì xoay người rời đi.
Không biết chuyện gì xảy ra, tiếng cười của bé mập từ trong khe cửa bay ra.
Cảnh Thời lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
*


Ước chừng qua 20 phút, hai người cùng nhau đi ra.
Có lẽ bị bé mập giày vò quá mức, Lộ Ý Trí chưa kịp mặc đồ xong, chỉ quấn khăn tắm bên dưới, bên trên gì cũng không mặc.
Thậm chí ngay cả nước cũng chưa lau khô.


Giọt nước từ tấm lưng rắn chắc chậm rãi chảy xuống, cuối cùng chảy đến bên mép khăn tắm, tạo thành một chấm tròn màu sẫm.
Giọt nước quá nhiều, rất nhanh một mảng khăn tắm bị nhiễm ướt.
Vừa khéo Cảnh Thời nhìn thấy một màn này, hoảng hốt xoay đầu đi không dám nhìn nữa.


Lộ Ý Trí nghiêng đầu, nhìn thấy sườn mặt cậu hơi đỏ, con ngươi lập tức hơi tối lại.


Bé mập hoàn toàn bị lãng quên, thân trên của bé trơn bóng không mặc quần áo, được Lộ Ý Trí quấn khăn tắm lên người, nhưng có lẽ bé ghét bỏ khăn tắm thô ráp, hai tay nhiều lần kéo xuống, cuối cùng kéo rớt khăn.


Lúc không mặc quần áo, thân thể đầy thịt càng lộ rõ hơn, như một cục thịt trắng tròn.
Cảnh Thời nhanh chóng cầm thảm lên bộc lấy bé, Đô Đô vặn vẹo không chịu thành thật, cảnh Thời dứt khóa gõ nhẹ một cái lên đầu bé.
"Bé mập yên tĩnh chút."
Đô Đô lúc này mới yên tĩnh lại.


Cảnh Thời dạy dỗ bé xong mới nhìn Lộ Ý Trí.
Vóc dáng Lộ Ý Trí rất tốt, tám khối cơ bụng rất rõ ràng, hơn nữa hình dáng đẹp, trông chẳng hề khoa trương.
Cảnh Thời nhanh chóng di chuyển tầm mắt, lần này ngay cả lỗ tai cũng đỏ.


Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm sườn mặt cậu, con ngươi càng thêm sâu thẳm.
"Anh...anh nhanh lau đi."
"Khăn của tôi ở chỗ nào?"
Lần trước Lộ Ý Trí đến, Cảnh Thời tìm cho anh một cái khăn mới, sau đó đã cất đi.
"Anh đợi chút, tôi đi lấy."


Bóng lưng hoảng hốt của Cảnh Thời rất dễ nhìn thấy, Lộ Ý Trí nhếch môi.
Đợi ba người sửa sang xong nằm lên giường, đã hơn 8 giờ.
Bình thường vào giờ này, Đô Đô đã chuẩn bị được nghe kể chuyện trước khi ngủ.
Nhưng hôm nay bé lại ra chiêu mới.


Cảnh Thời muốn kéo bé về cạnh mình, nhưng bé không cho, muốn nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, đỏ mắt mong chờ nhìn người ta.
Lộ Ý Trí có hơi bối rối: "Bé sao thế?"
Cảnh Thời ngáp một cái: "Có lẽ bé muốn để anh kể chuyện trước khi đi ngủ cho bé."
Lộ Ý Trí: "...."


Là người từ nhỏ chưa từng đọc chuyện cổ tích thiếu nhi, anh có hơi mờ mịt.
Kể chuyện trước khi đi ngủ là cái gì?
Cảnh Thời rất có tâm đưa cho anh một quyển sách kể chuyện.
Không biết tại sao cuốn sách có hơi nhăn, hơn nữa bên trên còn có mấy dấu răng.
Cảnh Thời: "....Do bé cắn đấy."


Lộ Ý Trí: "...."
*
"Bắt đầu kể từ chỗ nào?"
"Tùy tiện, cuốn sách này bé đã nghe mười mấy lần."
"..."
Lộ Ý Trí cẩn thận lật ta, bắt đầu từ trang đầu, chậm rãi đọc từng chữ từng câu cho bé.
Anh chưa từng kể chuyện, chỉ có thể giống như lúc nhỏ đọc sách, nghiêm chỉnh đọc ra.


Nhưng bất ngờ là Đô Đô rất thích, lắc lư đầu, làm ra vẻ như rất hưởng thụ.
Cảnh Thời mệt cả một ngày, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lộ Ý Trí cố ý đè thấp thanh âm, giọng nói du duong mang theo chút trầm thấp, rất hay.


Không bao lâu Đô Đô đã bắt đầu mê màng, tướng ngủ của bé rất phóng khoáng, bụng hướng lên trời, tứ chi giang rộng, cái đầu tròn chen chúc trong khuỷu tay Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời bên cạnh hình như cũng đã ngủ, hít thở đều đặn, vẻ mặt điềm tĩnh.


Lộ Ý Trí dần thu tiếng lại, anh cẩn thận đặt quyển sách kể chuyện qua một bên, rồi lặng lẽ nhìn hai cha con.
Thoạt nhìn, thế mà cảm thấy một lớn một nhỏ rất giống, không biết có phải tại sống lâu với nhau hay không, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều giống y sì nhau.
Tính cách cũng có tám phần giống nhau.


Nói cha con ruột cũng không phải nói quá.
Ngay cả tướng mạo, nhìn kĩ xác thực cũng có mấy phần tương tự.
Nhưng rõ ràng Đô Đô là con anh.
Tại sao sẽ giống Cảnh Thời?


Anh lờ mờ cảm thấy, chân tướng sự thật có thể vượt qua sự mong đợi của anh, nếu hỏi ra sẽ thay đổi hoàn toàn quan hệ của anh và Cảnh Thời.
Nên phải thận trọng một chút.
Lộ Ý Trí chưa từng ngờ, sẽ có một ngày anh trở nên lo trước lo sau như thế, thậm chí bắt đầu trốn tránh hiện thực.


Chỉ vì một người.
Đô Đô trở người, thân thể nóng ấm dán lên bụng Lộ Ý Trí, bàn tay bám lên cánh tay anh.
Lộ Ý Trí cúi đầu hôn lên trán bé, bé mập dường như có cảm giác, dán chặt hơn về phía anh.
Lộ Ý Trí cười cười, ôm bé rồi nhắm hai mắt lại.
*
Sáng sớm hôm sau.


Do đồng hồ sinh học, nên Cảnh Thời thức dậy từ rất sớm, mỗi ngày cậu phải dậy chuẩn bị đồ ăn sáng phong phú cho Đô Đô.
Lần trước cậu dậy, Lộ Ý Trí đã rời đi, cho nên lần này hiển nhiên cậu cũng cho rằng như thế.


Cậu không thèm mở mắt, đã đưa tay ra, kéo Đô Đô về bên cậu, kết quả bàn tay chạm phải cánh tay cơ bắp rắn chắc.


Có lẽ cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu chỉ có thân thể đầy thịt của Đô Đô. Nhắm mắt sờ tìm bốn phía, từ cánh tay sờ đến bụng, ngừng một lát lại hướng dần lên trên, mắt thấy sắp sờ đến lồng ngực.


Cho dù Lộ Ý Trí ngủ sâu cũng bị cậu sờ tỉnh, anh không mở mắt, nhưng đã chuẩn xác nắm lấy cánh tay Cảnh Thời.
Âm thanh trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Cảnh Thời:
"Đừng sờ nữa."
Cảnh Thời: "....!!!"


Cậu bỗng mở mắt ra, kết quả đối diện với ánh mắt sáng rõ của Lộ Ý Trí, trong chốc lát, đỏ bừng từ cổ đến mặt.
Cậu! Vừa! Rồi! Sờ! Người! Ta?!
Sờ
Lặng lẽ ngước mắt lên, cánh tay còn đang sờ lòng bàn tay người ta--
Cũng chính là nói, phải, cậu sờ rồi.


Hơn nữa cậu lúc này không chỉ sờ người ta, cả người cậu đều đang nằm trong lòng đối phương, vừa cúi đầu thì có thể cọ đến lồng ngực đối phương.
Rốt cuộc cậu đã làm gì? Bé mập, bé mập đi đâu rồi?


Dường như nhìn ra nghi vấn của cậu, Lộ Ý Trí chỉ trên đầu, Cảnh Thời theo bản năng thuận theo nhìn qua, rồi nhìn thấy--
Bé mập nằm sấp trên gối Lộ Ý Trí, mông vểnh lên trời ngủ ngon lành.
Như heo con, chẳng hề quan tâm sống ch.ết của cha bé.
"Bé...lên trên đó từ lúc nào vậy?"


Lộ Ý Trí thoạt nhìn có hơi bất lực: "Ngủ đến nửa đêm thì lên đó, tôi kéo bé xuống, lát sau lại lên đó."
Cũng không biết sao bé có nhiều sức lực như thế, ngủ cũng không yên ổn.
Cảnh Thời: "...."
"Vậy anh ngủ thêm lát nữa, tôi đi nấu bữa sáng."


Lộ Ý Trí buông cậu ra, nhưng không để cậu dậy: "Cậu ngủ đi, tôi đi nấu."
Cảnh Thời sững sờ: "Anh biết nấu cơm?"
Lộ Ý Trí cười ruồi nhìn cậu: "Cái gì khiến cậu cảm thấy tôi không biết nấu cơm?"
"....?" Khí chất được không?


Dựa vào khí chất ung dung cao quý trên người Lộ Ý Trí, ai có thể liên hệ anh với nhà bếp?


Món ăn Lộ Ý Trí biết nấu thực ra không nhiều, còn may bữa sáng cũng khá đơn giản, anh đã nhìn Cảnh Thời pha sữa mấy lần, bắt chước làm theo, lại nấu thêm mấy món rau củ đơn giản, một đĩa sủi cảo to, rửa trái cây, rồi bưng lên bàn, cũng coi như đã ổn.


Cảnh Thời đánh răng rửa mặt xong, đi qua nhìn, liên tục khen ngợi.
Thế mà còn nấu rất ổn.
Đô Đô buổi tối ngủ sớm, bình thường buổi sáng cũng dậy sớm, hơn nữa buổi trưa bé còn phải ngủ hai ba tiếng, nên lúc này Cảnh Thời không cho bé ngủ nữa.
"Đô Đô, nhanh dậy."


Đô Đô không động đậy, tiếp tục ngủ ngon lành.
Lộ Ý Trí nhỏ giọng nói: "Để bé ngủ thêm lát nữa, chút nữa tôi đưa bé qua."
"Không sao, bé nên dậy rồi."
Nhưng có lẽ Đô Đô vui với chuyện vả mặt cha bé, Cảnh Thời gọi mấy lần, bé vẫn không dậy.


Lộ Ý Trí cười cười, chủ động mở miệng tìm lý do cho Cảnh Thời: "Chắc tối qua nửa đêm bò lên bò xuống tiêu hao quá nhiều sức, cậu đi ăn sáng đi, lát nữa tôi đưa bé qua."
Chỉ đành như thế, lại dùng dằng nữa, Cảnh Thời sẽ trễ làm.


Trên bàn cơm hôm nay chỉ có hai người, không có bé mập quấy phá, hai người có hơi không quen.
Cảnh Thời cúi đầu ăn sủi cảo trong bát, có lẽ còn xấu hổ chuyện sáng nay sờ người ta, gần như không ngẩng đầu lên.
Lộ Ý Trí nhìn cậu, thỉnh thoảng đưa đồ cho cậu, cũng không nói chuyện.


Tuy im lặng, lại hài hòa ngoài ý muốn.
Đợi Cảnh Thời ra khỏi nhà, Đô Đô mới vặn vẹo người, chậm rãi mở mắt ra.


Lộ Ý Trí nhìn mà buồn cười, một màn này nếu bị Cảnh Thời thấy, sợ lại sắp tức giận. Anh ngồi bên giường, sờ sườn mặt Đô Đô, kiên nhẫn dỗ dành bé: "Đô Đô nhanh dậy nào, cha con...."
Nói đến đây, anh ngừng lại, rồi mới như không có gì tiếp tục:


"Cha con ra khỏi nhà rồi, chỉ còn lại mình con."
Đô Đô mở mắt ra, mờ mịt nhìn anh, Lộ Ý Trí bế bé đến nhà tắm.
Đợi lúc đi ra, Đô Đô đã hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời phát hiện cha bé đã bỏ bé lại.
Bé chỉ cửa: "A..."


"Vừa rồi con không chịu dậy, cha đi làm trước, lát nữa chú đưa con đi."
"Dạ."
Đút Đô Đô ăn sáng uống sữa xong, Đô Đô tự mình đeo túi sách, rồi theo thói quen mò túi, phát hiện rỗng tuếch, bé sững sờ, ngỡ ngàng đứng tại chỗ.
Lộ Ý Trí nghi hoặc: "Đô Đô sao vậy?"


Đô Đô đưa bàn tay mũm mĩm vào móc ra cái túi trống rỗng cho anh xem.
Lộ Ý Trí nhớ Cảnh Thời từng nói, Đô Đô có thói quen giấu đồ ăn vặt, có lẽ đồ bên trong đã bị Cảnh Thời lấy ra rồi.
Anh từ trong túi mình, lấy ra một viên socola, đưa cho Đô Đô.


Đô Đô vui vẻ, bé đeo xong túi sách, rồi ngước gương mặt mũm mĩm lên, giang tay ra: "A a."
Lộ Ý Trí cười bế bé lên.
Sau khi đưa Đô Đô xong, Lộ Ý Trí đến công ty.


Như mọi khi mở họp, kí tên, trông không có gì bất thường, nhưng Lâm Hướng Văn vẫn không yên tâm lắm, lúc ăn cơm trưa, hắn dũng cảm đối mặt với nguy hiểm lại bị đi đầy, chủ động nhắc đến chuyện nào đó:
"Sếp, ngài Cảnh nói thế nào?"


Lộ Ý Trí ngừng một lát, rồi thần thái tự nhiên nói: "Tôi không hỏi."
Lâm Hướng Văn gãi tóc, trong nháy mắt não bị co giật nói: "Sếp, ngài đừng nghĩ nhiều, có khi Đô Đô do ngài Cảnh tự mình sinh thì sao?
Lộ Ý Trí: "...."
Lâm Hướng Văn: "...."


Im lặng một lát, khóe miệng Lộ Ý Trí giật giật, lộ ra ánh mắt nguy hiểm: "Lần này muốn đi đâu?"
Lâm Hướng Văn yếu ớt vùng vẫy: "Sếp, hạng mục lần này cần tôi."
"Cậu cho rằng cậu không thể bị thay thế?"


Lâm Hướng Văn lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, chỉ có sếp là không thể thay thế."
Hiển nhiên Lộ Ý Trí không dính chiêu vỗ mông ngựa, hơn nữa lòng dạ anh cứng như đá, cũng chỉ dịu dàng với Cảnh Thời.
"Đi chỗ nào, tự mình chọn."


Lâm Hướng Văn đặt đũa xuống, hai tay ôm tim: "Sếp, xin hãy cho tiểu nhân một cơ hội lấy công chuộc tội."
Lộ Ý Trí tựa lên lưng ghế, cười ruồi nhìn hắn.
"Được, giúp Cảnh Thời tìm một chỗ ở mới."


Này không có độ khó, quả thực là đề tặng điểm, Lâm Hướng Văn vỗ ngực muốn bày tỏ lòng trung thành, đã nghe Lộ Ý Trí chậm rãi bổ sung một câu--
"Rồi, mời cậu ấy và Đô Đô chuyển vào."
Lâm Hướng Văn: "...."


Nếu bà chủ tương lai và sếp nhỏ không đồng ý, e rằng hắn chỉ có thể quỳ xuống với họ.
"Sếp, bây giờ tôi chọn đi công tác, còn kịp không?"
Lộ Ý Trí cười, không để ý hắn.
Cái đằng trước là thật, cái đằng sau là giả.


Nếu muốn để Cảnh Thời và Đô Đô chuyển vào ở, đích thân Lộ Ý Trí đi cũng chưa chắc thành công, càng huống chi Lâm Hướng Văn?
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha và socola hai chọn một, chọn ai thì được đây?
Cảnh Thời: Nhóc mập không có lương tâm cái nào cũng phải muốn!!!






Truyện liên quan