Chương 18

Sau khi ăn xong, Lộ Ý Trí đưa Cảnh Thời và Đô Đô về nhà.
Đô Đô dáng người mũm mĩm nằm banh càng trên chân hai người, ưỡn bụng, thoải mái y như đang nghỉ phép.
Bé mập chỉ có điểm tốt, đi đâu cũng không xem mình thành người ngoài.


Trước đây Cảnh Thời còn muốn tách bé qua, nhưng phát hiện không có hiệu quả, dần dần đành từ bỏ.
Còn may ai gặp bé cũng rất thích bé.
Cảnh Thời gãi cằm nọng của bé, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, chúng ta đã đến nhà."
Đô Đô đá đá cái chân mũm mĩm, mở mắt ra, cười ha ha: "Cha."


Cảnh Thời bế bé lên, lắc tay bé nói với Lộ Ý Trí: "Đô Đô nói tạm biệt với chú."
Lộ Ý Trí nhéo chân bé, cười khẽ nói: "Ngày mai chúng ta đi nhà xưởng socola."
Cảnh Thời che mặt: "Vậy bé chắc chẳng còn mặt mũi nữa rồi."
Lộ Ý Trí nhìn cậu, nhướng mày: "Sao có thể chứ?"


Cảnh Thời thật sự không đành lòng nói cho anh biết đức hạnh của Đô Đô lúc ở siêu thị, hàm ý sâu xa lắc đầu: "Ngày mai anh sẽ biết."
Đô Đô vặn vẹo người, dường như có hơi không phục: "Cha."
"Được rồi là cha nói sai, Đô Đô sẽ không mất mặt."


Đô Đô không nghe ra sự qua loa trong lời này, cảm thấy cha đang khen bé.
"Dạ."
Cảnh Thời nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, châm chọc nói: "Rốt cuộc thừa kế da mặt dày này từ đâu vậy?"
Nói xong cậu giả vờ vô tình liếc nhìn mặt Lộ Ý Trí.
Chắc không phải của anh chứ?


Lộ Ý Trí chả hiểu sao cảm nhận được một tia ghét bỏ, nhướng mày.
Sáng sớm hôm sau, ba người cùng nhau xuất phát.
Đô Đô còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa ngủ gà ngủ gật vừa ôm bình sữa, thỉnh thoảng dựng thẳng bình sữa lên hút một cái.




Cảnh Thời sợ bé bị sặc, muốn cầm cho bé, nhưng Đô Đô không chịu, ôm bình sữa lớn, thỉnh thoảng còn gật đầu xuống.
Ước chừng 10 phút trôi qua, Đô Đô đã tỉnh ngủ, tựa vào lòng cha ʍút̼ sữa.
Thấy Lộ Ý Trí nhìn bé, còn rất hào phóng cầm ra muốn đút vào trong miệng người ta.


Có bé, dọc đường đi rất náo nhiệt nên không cảm thấy xa, rất nhanh thì đã đến.
Lộ Ý Trí nói là nhà xưởng socola, nhưng chính xác hơn là khu vui chơi nhi đồng chủ đề socola, có thể dắt con đến cùng nhau làm socola.


Vừa vào cửa, đã có một mùi thơm ngọt ngào chỉ thuộc về socola chui vào trong mũi, Đô Đô liều mạng vặn vẹo người muốn đi xuống, Cảnh Thời bế không được bé nữa, chỉ đành thuận theo bé.


Vào cửa chưa bao lâu, đã có năm sáu nhân viên lái xe tham quan đến đón họ, vừa thấy Lộ Ý Trí chỉ hận không thể khom lưng 90 độ.
Lộ Ý Trí có lẽ đã quen, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng Cảnh Thời đứng bên cạnh anh, thì không quen cho lắm.


Lộ Ý Trí nhìn cậu, mở miệng: "Không cần khách sáo thế đâu, dắt chúng tôi tùy tiện xem thử là được."
Sau đó chỉ còn lại một nhân viên, Cảnh Thời mới thoải mái thở phào.


Đô Đô cười ha ha chạy ở đằng trước, bé đi đường đã vững, thỉnh thoảng ngã một cái cũng không khóc, tự mình vặn vẹo bò lên, rồi tiếp tục xông về trước.
Nhân viên dắt họ đến một căn phòng nhỏ màu lam nhạt, chỗ này dụng cụ rất đầy đủ.


Lộ Ý Trí nhìn Cảnh Thời và Đô Đô, nói với nhân viên: "Không làm ở chỗ này, đi sảnh lớn."
Căn phòng này do anh trước đó đã sắp xếp, nhưng thấy bộ dáng vừa rồi của Cảnh Thời, có lẽ không thích đãi ngộ VIP thế này.


Trong sảnh lớn có rất nhiều gia đình đang làm, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa không ngừng vang lên bên tai, tuy ồn, nhưng náo nhiệt hơn nhiều.
Đô Đô thích nhất náo nhiệt, bé giang tay chạy vào trong đám người, Cảnh Thời sợ bé làm hư của người ta, nhanh chóng đưa tay ra xách bé về.


Lúc làm socola, Đô Đô chẳng thể giúp được gì, hai bàn tay mũm mĩm dính đầy socola đen, còn muốn đặt đến bên miệng để ɭϊếʍƈ.
Cảnh Thời chỉ đành để nhân viên dắt bé đi rửa, rồi dẫn bé đến trung tâm đại sảnh chơi, chỗ đó có rất nhiều bạn nhỏ.


Đô Đô bị dắt đi, trước quầy bếp chỉ còn lại hai người Cảnh Thời và Lộ Ý Trí.
Lúc Cảnh Thời nói chuyện với anh, vô thức sẽ phát ra âm thanh mềm mại: "Bé mập sức lực quá dồi dào."
Lộ Ý Trí cười cười, đưa bao tay cho cậu.


Đến chỗ này đều là cha mẹ và con, chỉ có một nhà Cảnh Thời và Lộ Ý Trí là hai người đàn ông dắt theo một đứa nhỏ, huống chi còn là hai người đàn ông dáng người tướng mạo tốt như thế, nên có rất nhiều người đang cố ý vô tình nhìn họ.


Cảnh Thời không được tự nhiên, làn da trắng nõn phiếm đỏ, nhìn càng thêm sinh động.
"Chúng ta đổi vị trí."
Tuy có hơi tò mò, nhưng Cảnh Thời không nghĩ nhiều, thuận theo đổi vị trí với Lộ Ý Trí.


Thành phẩm cuối cùng làm ra thế mà rất giống hàng mẫu, Cảnh Thời muốn nếm thử, nhưng tay rất dơ, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Bộ dáng thèm ăn này nhìn y chang Đô Đô.


Lộ Ý Trí trong mắt chứa ý cười đút cho cậu một miếng, lúc thu hồi bụng ngón tay không cẩn thận lướt qua môi Cảnh Thời, cảm xúc mềm mại như thạch.
Nét cười trong mắt Lộ Ý Trí ngừng lại trong chớp mắt, dục vọng độc chiếm thoáng chốc tuôn trào trong mắt.


Nhưng Cảnh Thời không có cảm giác gì, cậu ăn một miếng, cau mày: "Mùi vị kì lạ."
Đô Đô vui vẻ chạy qua, ngửa mặt nhỏ mong đợi nhìn cha, miệng nhỏ há to ra.
Lộ Ý Trí thả một miếng vào trong miệng bé, nhỏ đến mức gần như không thấy.
Đô Đô rất dễ lừa, miệng nhỏ cố gắng ăn đến rất vui vẻ.


Ba người ở trong nhà xưởng socola cả ngày, Cảnh Thời lựa hai hộp socola có giá cả và hình dáng thích hợp mua cho Đô Đô, bé vui vẻ ôm hết vào trong lòng, lắc la lắc lư như bé chim cánh cụt.
Lộ Ý Trí ở một bên đi theo không nói chuyện, nhưng vẫn luôn bảo vệ hai cha con rất chu toàn.


Đến trời tối họ mới trở về.
Nhưng vừa mở cửa xe ra nhìn, bên trong chứa đầy các hộp đủ hình dáng màu sắc xinh đẹp, không khác gì so với vừa rồi nhìn thấy trong cửa hàng.
Đô Đô vội vàng giậm chân, liều mạng muốn bám bàn chân ngắn bò vào trong xe.


Cảnh Thời quay đầu nhìn Lộ Ý Trí đằng sau, Lộ Ý Trí vẻ mặt bình tĩnh: "Không phải socola, là cây mài răng."
Thực sự là cây mài răng, nhưng này cũng quá nhiều rồi.
Cuối cùng nhân viên giúp cầm đi hơn một nửa, ba người mới ngồi vào.
*


Ban ngày Lộ Lập Hiên đích thân đi phòng nhân sự một chuyến, đưa CV của Thiệu Thanh qua, nhận được hồi âm là không chắc lắm.
Công ty trước đây Thiệu Thanh làm không quá xuất sắc, năng lực của y cũng không có gì nổi bật, đây là kết quả Lộ Lập Hiên đã sớm dự liệu được.


Lộ thị không thiếu người tài.
Chính bản thân Lộ Lập Hiên, nếu không phải có thân phận người nhà họ Lộ, sợ cũng rất khó tiến vào.
Gã biết bản thân bị trông rất chặt, nên không dám yêu cầu nhiều, sau khi nhận được hồi âm thì cầm CV về.


Vừa về đến phòng làm việc, gã ném CV lên bàn, nụ cười trên mặt biến mất không thấy bóng dáng.


Nhân viên chỗ này gọi gã là cậu Lộ, nhưng trong lời nói lại không hề có kính nể, dường như gã chỉ là nhân viên bình thường, thậm chí còn có người từng dùng ánh mắt hàm chứa sâu xa nhìn gã.
Đó là ánh mắt khinh thường, cười trên nỗi đau của người khác.


Lộ Lập Hiên nhắm mắt, tay phải chậm rãi nắm thành quyền.
Lúc này, gã cần an ủi nhất, trong phút chốc gã nghĩ đến Thiệu Thanh.
Mà Thiệu Thanh vẫn như trước đây dịu dàng săn sóc, trên giường muốn gì cũng được, an ủi cực kì lớn đối với cảm xúc bực bội của Lộ Lập Hiên.


Sau khi làm xong, hai người ôm nhau, tận hương tia dư âm cuối cùng.
Một lát sau, Thiệu Thanh nhỏ giọng hỏi: "Lập Hiên, chuyện công việc anh đã hỏi giúp em chưa?"
Lộ Lập Hiên cả người cứng đờ một lát, rồi buông Thiệu Thanh ra, không được tự nhiên nói: "Còn chưa hỏi, mấy ngày nay bận chuyện lễ hội, không có thời gian."


Thiệu Thanh quan sát nét mặt gã, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chuyện của anh quan trọng nhất."
Lộ Lập Hiên gật đầu, tâm tình tốt hơn không ít.
Im lặng một lát, Thiệu Thanh thăm dò nói: "Lập Hiên, trước đây không phải anh nói Cảnh Thời làm việc ở khu vui chơi sao, hay là em cũng đến đó làm, còn có thể giúp đỡ anh."


Lộ Lập Hiên có hơi kinh ngạc: "Khu vui chơi? Làm việc ở đó không lâu dài, em đi thì chịu thiệt thòi lắm, đừng so với người như Cảnh Thời."
Vừa nghĩ đến chú nhỏ vì Cảnh Thời đánh gã, Lộ Lập Hiên cả người khó chịu, hận không thể hung hăng đánh Cảnh Thời một trận báo thù.


Thiệu Thanh di chuyển, lần nữa nằm trong lòng gã, thanh âm mềm mại nói: "Không sao, hôm nay em nghĩ, nếu em dựa vào quan hệ của anh vào Lộ thị, chắc chắn có người cảm thấy em có núi dựa, sẽ liên lụy đến anh, còn không bằng đến chỗ lễ hội."


Lời này của y giữ lại mặt mũi rất lớn cho Lộ Lập Hiên, Lộ Lập Hiên nghĩ nghĩ cũng thấy có đạo lý, vừa vặn giải quyết vấn đề khó của gã.
Chỗ lễ hội, rất dễ sắp xếp.


Việc đã được giải quyết, Lộ Lập Hiên thỏa mãn ôm chặt Thiệu Thanh chìm vào giấc ngủ, cho nên bỏ lỡ ánh mắt u ám dễ nhìn thấy của Thiệu Thanh.
*
Vừa đúng 7 giờ xe đã lái đến dưới nhà.


Đô Đô ôm một hộp lớn, đang từng chút một tháo vỏ, bé rất luôn kiên nhẫn với đồ ăn, lột nửa ngày chỉ ra được một miếng rất nhỏ, bé cũng không vội, Đô Đô hết sức chuyên chú tiếp tục dùng miệng tháo.
Cảnh Thời thu dọn hộp xong, bế bé lên: "Đô Đô, chúng ta đã đến nhà."


Đô Đô vặn vẹo người, ngước gương mặt mũm mĩm cười ha ha với Cảnh Thời.
Cảnh Thời bị bé cười cũng không tức giận.
Lộ Ý Trí chọt đầu mũi Đô Đô, nói với cậu:"Để tôi cầm đồ, cậu bế bé."
Hai người phân công, lúc này mới dỗ được bé mập về nhà.


Lộ Ý Trí quay lại xe, lấy ra điện thoại gọi cho Lâm Hướng Văn.
Sau khi Lâm Hướng Văn báo cáo xong chuyện công việc, ngừng một lát, rồi giản lược nói về hành tung hai ngày nay của Lộ Lập Hiên.
Lộ Ý Trí nới lỏng cổ áo, thờ ơ hỏi một câu: "Công ty nào?"


Lâm Hướng Văn nói một cái tên Lộ Ý Trí chưa từng nghe, đồng thời giới thiệu thêm mấy câu.
"Ừ."
"Sếp, mấy ngày nay cậu Lộ có khá nhiều hành động trong công ty, còn đang tìm công việc cho bạn trai của cậu ta."
"Nhưng tôi đã dặn dò, nên bên nhân sự đều chắn trở về."


Lộ Ý Trí tựa lên ghế, lười biếng ừ một tiếng.
"Cậu trông chặt vào, đừng để nó đến gần Cảnh Thời và Đô Đô."
"Vâng sếp."
Lâm Hướng Văn ngập ngừng, rồi lại nói: "Sếp, gần đây anh cả ngài hình như đang nghe ngóng chuyện của Đô Đô."
"Chặn lại."
"Vâng."


Sau khi tắt máy Lộ Ý Trí ngẩng đầu nhìn ánh đèn của cửa sổ nào đó, cười cười, rồi nói với tài xế ở ghế trước: "Lái xe."






Truyện liên quan