Chương 16

Từ trong phòng bệnh đi ra, Lộ Ý Trí tiện tay ném tờ đơn cho Lâm Hướng Văn, lạnh lùng nói: "Tìm người nhìn chằm chằm Lộ Lập Hiên."
"Vâng sếp."
Ngừng một lát, Lộ Ý Trí lại nói: "Đó là ai?"


Lâm Hướng Văn đương nhiên biết anh hỏi ai, trôi chảy nói: "Bạn đại học của cậu Lộ, ồ, cũng là bạn học của ngài Cảnh."
Lúc này Lộ Ý Trí mới nhớ ra, tại sao cảm thấy hơi quen mắt, khi điều tr.a Cảnh Thời, trong tư liệu có hình, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua, căn bản không để ý lắm.


Anh không nói chuyện, nhưng Lâm Hướng Văn rất hứng thú.
"Cậu Lộ nhà chúng ta năng lực làm việc bình thường, nhưng tình cảm lại rất chuyên tâm, rất tốt với ngài Thiệu."
Lộ Ý Trí tùy tiện ừ một tiếng.
Lâm Hướng Văn còn muốn tiếp tục nhiều chuyện, nhưng Lộ Ý Trí đã quẹo vào phòng khám bệnh.


Lâm Hướng Văn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, khoa ngoại.
Hắn cảm thấy ngài Cảnh không để tâm chính mình bằng sếp hắn, vừa đưa thuốc vừa tìm bác sĩ hỏi thăm chuẩn đoán.
Ở chỗ ngoại khoa một lát, lúc đến gara thì đã trễ.


Lộ Ý Trí đậu xe ở khu vực vip của bệnh viện, chỗ này ít xe, nên lúc có người đứng bên cạnh xe thì rất dễ thấy.
Lâm Hướng Văn nhìn Lộ Ý Trí: "Sếp?"
"Cậu đi qua xem thử."
Lâm Hướng Văn trả lời một tiếng, đi qua cười với Thiệu Thanh.
"Ngài Thiệu."
Thiệu Thanh mở to mắt, kinh ngạc nói: "Anh quen tôi?"


Lâm Hướng Văn gật đầu: "Trước đây từng nghe cậu Lộ nhắc đến ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Thiệu Thanh nhìn về phía Lộ Ý Trí, căng thẳng nói: "Tôi muốn hỏi chuyện của Cảnh Thời, chúng tôi là bạn đại học."
Lâm Hướng Văn làm ra động tác xin lắng nghe.




"Tôi nghe Lập Hiên nói, cậu ta gần đây làm việc ở khu vui chơi, tôi muốn liên lạc với cậu ta, nhưng cậu ta đã xóa kết bạn với tôi, nên qua đây muốn hỏi chủ tịch Lộ." Thiệu Thanh ngập ngừng một lát, tiếp tục nói: "Biết cậu ta sống ở đâu không?"


Lâm Hướng Văn khẽ vểnh môi lên, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
"Xin lỗi ngài Thiệu, chúng tôi không có tư cách tiết lộ địa chỉ của ngài Cảnh với ngài."


Thiệu Thanh ngước mắt lên, rồi lại rủ xuống, nếu không phải trước đây Lâm Hướng Văn từng tìm hiểu y, lúc này đã sắp nghi ngờ mình không hiểu đạo lý làm người.
"Ngài Thiệu, phiền ngài tránh ra, sếp chúng tôi đang vội."


Đến lúc xe của Lộ Ý Trí rời đi, Thiệu Thanh còn đứng ở phía sau, rủ mắt không biết đang nghĩ gì.
"Trông có vẻ rất hụt hẫng."
Lâm Hướng Văn giả vờ thở dài nói: "Tôi cảm thấy tôi là người xấu."
Lộ Ý Trí chỉ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, nghe vậy lạnh lùng nói: "Lại muốn đi công tác?"


Lâm Hướng Văn: "...."
Hắn lấy ra điện thoại, xuyên qua màn hình nhìn màu da đen thui của mình, nhắm mắt lại không nhịn được nhìn tiếp.
Hôm trước Cảnh Thời còn lo lắng vấn đề công việc, không ngờ buổi chiều người phụ trách khu vui chơi tự mình gọi điện cho cậu.


Không chỉ cung cấp cho cậu mấy vị trí làm việc cho cậu chọn, còn cho đãi ngộ tiền lương khá cao, ngay cả điều khoản trong hợp đồng cũng rất có nhân tính.
Nhưng Cảnh Thời không kí phần hợp đồng này, mà muốn phần hợp đồng "bình thường" với người phụ trách.


Sau khi kí xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng không có tiền ăn cơm nữa rồi.
Đô Đô vui mừng chạy đến, chân ngắn nhấc lên nhấc xuống muốn bò lên người Cảnh Thời, nhưng sao cũng không bò lên được, gấp đến xoay vòng vòng.
"Cha."


Cảnh Thời bế bé đặt lên chân mình, Đô Đô thân thể nhỏ bé mềm mại tựa vào lòng cha, một cục nhỏ tròn mũm mĩm.
"Đô Đô, con còn nhớ công ty chú Lộ ở đâu không?"
Đô Đô chỉ nghe hiểu ba chữ chú Lộ, a a hai tiếng.


"Chú đã từng mời con ăn cơm mấy lần, cho nên chúng ta mua chút đồ ngon tặng cho chú Lộ được không?"
"A..."
Cảnh Thời cười: "Cứ quyết định thế nhé, cha gửi wechat cho chú Lộ, con nói với chú?"
Đô Đô mờ mịt đứng trên thảm, lộ ra chân nhỏ, trong tay ôm hộp socola, còn có một cây kẹo que cực lớn.



Cảnh Thời lấy điện thoại ra nói với bé: "Đô Đô, cười một cái."
Đô Đô lập tức há miệng, thoạt nhìn rất ngốc.
Cảnh Thời cười, tranh thủ Đô Đô còn ôm vững, nhanh chóng chụp một tấm, làm thành icon gửi cho Lộ Ý Trí.
Rồi nhấn mở ghi âm: "Đô Đô, con nói chuyện với chú Lộ."


Đô Đô vui vẻ bổ nhào qua cười ha ha với màn hình điện thoại, Cảnh Thời thả lỏng tay, ghi âm đã gửi qua, vừa muốn thu hồi đã thấy Lộ Ý Trí trả lời.
[Tôi bảo tài xế đi đón hai người.]


Cảnh Thời ném điện thoại xuống, giơ tay gãi cằm thịt của Đô Đô, bất lực nói: "Bảo con nói chuyện sao chỉ biết cười vậy hả?"
Đô Đô giả vờ nghe không hiểu, giơ kẹo que lên nhét vào trong miệng cha.


Cảnh Thời giả vờ cúi đầu cắn, Đô Đô cười hị hị thu về, không bao lâu lại đưa ra, Cảnh Thời phối hợp chơi hai lần, cuối cùng ấn bé mập lên sofa xoa nắn.
Đứa nhỏ mềm mại lăn trái lăn phải trong lòng.
Cảnh Thời vỗ lưng bé, nói: "Đô Đô, đi thu dọn túi của con, chúng ta phải ra ngoài."


Túi mà cậu nói là cái sáng nay Đô Đô đeo ra khỏi nhà, nhưng hiển nhiên Đô Đô đã hiểu nhầm, đứng trong phòng nghĩ một lát, thế mà kéo ra thảm nhỏ của bé.
Đó là thứ Cảnh Thời lót cho bé ngủ, phòng ngừa bé đái dầm.


Cảnh Thời cười ra nước mắt: "Con còn muốn tối ngủ lại ở công ty chú Lộ?"
Sau khi thu dọn xong ra khỏi cửa đã là chuyện của nửa tiếng sau, xe Lộ Ý Trí phái đến đã đợi mấy phút ở dưới nhà.


Cảnh Thời bế bé mập nhanh chóng đi xuống, bây giờ Đô Đô đã rất quen thuộc với xe của Lộ Ý Trí, lúc Cảnh Thời và tài xế trò chuyện mấy cậu, bé đã dùng đôi chân ngắn của mình sải bước bò lên.


Đáng tiếc chân quá ngắn, kẹt bên trên không dám động đậy, chỉ có thể vểnh mông gọi cha.
Cảnh Thời tức đến muốn đánh bé, thật mất mặt.
Lần trước Đô Đô từng đến một lần, nên lần này không sợ, vừa vào đại sảnh tầng một đã vui vẻ chạy về phía quầy lễ tân.


Cô gái quầy lễ tân còn nhớ bé, vừa thấy bé đến lập tức đứng lên rót nước đưa đồ ăn vặt cho bé, Đô Đô còn nhớ lần trước được Lộ Ý Trí cho phép, nên lần này đưa tay lên không hề do dự.


Nhưng Cảnh Thời sẽ không tùy ý bé, nước cũng được, nhưng sao có thể tùy tiện nhận đồ ăn vặt của người ta, huống chi các cô gái rất nhiệt tình cho rất nhiều.
"Đô Đô, nói cảm ơn với mấy chị, nhưng con không thể lấy nhiều như thế."


Đô Đô nhìn túi đồ ăn vặt xanh đỏ, vui vẻ đến mức không biết phải làm thế nào, nhìn bên trái, sờ bên phải.
Cảnh Thời không khoan tay ngồi nhìn, cậu sợ Đô Đô bị chọc khóc khó coi, chỉ đành để bé chọn hai cái, sau khi chọn xong phải cầm socola của mình chia cho các cô.


Còn may Đô Đô không phải đứa nhỏ không biết nói đạo lý, quá trình trao đổi tiến hành rất thuận lợi.
Nhưng vừa thấy Lộ Ý Trí, bé không còn là đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, tự mình lật ra túi cho Lộ Ý Trí nhìn.
Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn vào bên trong, hai viên socola rất nhỏ.


"Sao thế Đô Đô?"
"A a..."
Lộ Ý Trí ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cảnh Thời, Cảnh Thời khóe miệng giật giật, bất lực đơn giản kể lại chuyện vừa rồi.
Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, cố ý hỏi bé: "Socola của Đô Đô bị ai ăn rồi?"


Đô Đô không biết cố tình hay do nghe không hiểu, chẳng hề do dự nói: "Cha."
Cảnh Thời: "...."
Thấy bộ dáng cậu tức xì khói, Lộ Ý Trí đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: "Không phải nói mang đồ ăn vặt cho tôi sao?"


Cảnh Thời gửi tấm hình Đô Đô vẻ mặt cười ngốc, rồi phối thêm năm chữ: Đưa đồ ăn vặt đến nhà.
Cảnh Thời xoay người lục lội trong túi mình, lấy ra một cây kẹo que rất lớn đưa cho anh: "Ăn đi."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Không có cái khác? Cậu không phải lại trộm ăn chứ?"


Cảnh Thời cũng cười: "Bé mập nhìn rất chặt, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn."
Cậu nhìn về phía Đô Đô, bé mập núp dưới bàn của Lộ Ý Trí, có lẽ là đã ngồi xuống, nên đầu cũng không nhìn thấy.
"Bé không phải đang lén lút ăn socola chứ?"


Lộ Ý Trí cởi ra nút áo vest, giọng điệu nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
"Chỉ ăn một cái thì không sao."
"Bé sẽ không như thế, bé nhất định sẽ ăn hết hai cái."
Cảnh Thời nhanh chóng đứng lên, Đô Đô không thể ăn nhiều đồ ngọt, răng bé chưa mọc chỉnh tề.


Lộ Ý Trí kéo cánh tay cậu, kéo người ngồi trở lại, rồi cho cậu ánh mắt trấn an.
"Đô Đô?"
Rất nhanh: "A...."
"Xem, còn chưa ăn vào trong miệng, ngồi thêm lát nữa."
Cảnh Thời: "...."
Trò chuyện mấy câu về khu vui chơi, Cảnh Thời vừa nói cảm ơn, đã nghe thấy Lộ Ý Trí lười biếng gọi một tiếng.


"Đô Đô, cháu ăn xong chưa?"
Đô Đô lắc đầu: "A..."
Lộ Ý Trí nghiêng đầu nhìn Cảnh Thời, nét mặt bình tĩnh: "Được, cậu có thể đi bắt rồi."
Bé mập đáng thương, khó lắm mới lột ra được một cái, sắp đút vào trong miệng, bỗng cha từ trên trời giáng xuống.


Cảnh Thời không để cho mục đích mình lộ ra dễ dàng, nên cậu nhẹ nhàng bổ nhào qua, giả vờ không nhìn thấy socola trong tay Đô Đô.
"Đô Đô, hóa ra con núp ở đây!"
Đô Đô cười hị hị, vặn vẹo người nịnh nọt gọi: "Cha."


Cảnh Thời bế bé lên: "Đô Đô chia một nửa socola cho chú Lộ được không?"
Vừa nói vừa nhét người vào lòng Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí cách một lớp vỏ nhẹ nhàng sờ, để Đô Đô ăn một ít, còn mình nhíu mày ăn hơn phân nửa.
Cảnh Thời cười trên nỗi đau của người khác.


Đô Đô hoàn toàn không phát hiện mình bị hố, nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí vẻ mặt cười khờ dại.
Lộ Ý Trí sờ cái đầu tròn của bé.
Một lát sau, Lâm Hướng Văn tiến vào đưa tài liệu, Cảnh Thời nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: "Trợ lý Lâm, anh đi chỗ nào công tác thế?"


Lâm Hướng Văn nhịn xuống xung động chảy nước mắt, duy trì nụ cười mỉm trên mặt.
"Châu Phi."
Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí, Lâm Hướng Văn gào rống trong lòng, ngài Cảnh nhanh, mắng sếp một trận, nói anh ta không có nhân tính, dùng sức mắng, báo thù cho tôi!
Ai biết Cảnh Thời chỉ nhìn, không nói gì.


Lâm Hướng Văn thất vọng cúi đầu xuống.
Đô Đô đi qua, đưa một gói đồ ăn vặt cho hắn, Lâm Hướng Văn lập tức phục hồi tại chỗ.
Bé thiên sứ Đô Đô!
Ai biết sau khi hắn nhận được đồ ăn vặt của Đô Đô, bé liền đưa tay ra cầm lấy bút bi trong tay hắn rời đi.
Lâm Hướng Văn: "..."


Cả nhà này là người gì thế!
Còn may Đô Đô nhìn một lát lại trả cho hắn, Lâm Hướng Văn vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, thế mà Đô Đô đưa tay qua lấy lại gói đồ ăn vặt về.
Đây là điển hình của qua cầu rút ván.
Lúc Lâm Hướng Văn ra khỏi cửa, ánh mắt trở nên ngây ngốc.


Bản thân hình như bị chơi rồi...






Truyện liên quan