Chương 100: Cô Chủ An Không Nhớ Tôi Sao

An Phát đi vào phòng làm việc của ba anh ta.
Phó tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn, đương nhiên sẽ ở vị trí cao nhất.
An Phát đợi một lúc mới thấy ba anh ta đi vào với khuôn mặt tối sầm xuống, tức giận đóng cửa phòng làm việc lại.


“Ba, sao vậy? Chuyện ở nhà họ Cố không thuận lợi sao?” An Phát vội vàng hỏi.
“Cố Thiện Trang là một con cáo già, ông ta bất nhân thì ba cũng bất nghĩa.” An Quốc Đại nghiến răng nghiến lợi.
“Rốt cuộc là sao vậy ạ?” An Phát tò mò hỏi.


An Quốc Đại không muốn nói chuyện mình bị sỉ nhục ra, ông ta mất kiên nhẫn, chỉ nói: “Những chuyện khác con không cần phải hỏi nhiều.


Ba gọi con đến đây là để con lập tức sắp xếp phóng viên, ba muốn dùng chuyện Cố Quân Tường lừa gạt, giẫm đạp lên tình cảm với An Tầm để công khai tấn công nhà họ Cố.”
“Bây giờ ạ? Làm như vậy, chúng ta thật sự sẽ lật mặt với nhà họ Cố, về sau nếu muốn hợp tác với bọn họ…”


“Hợp tác? Cả đời này cũng không còn chuyện hợp tác nữa đâu.” Sắc mặt An Quốc Đại rất khó coi, ông ta càng tức giận: “Bảo con làm thì con cứ làm đi, nói nhiều phí lời như vậy làm gì?”
An Phát không dám nói nhiều, chỉ hỏi một câu: “Sắp xếp luôn trong hôm nay ạ?”


“Hôm nay… đợi đã.” An Quốc Đại đột nhiên ngừng lại.
Ông ta nghĩ tới chuyện An Mục nói cho ông ta sáng nay.
Ông ta suy nghĩ một lát: “Để sáng mai.
Hôm nay giải quyết chuyện của An Mục trước đã.”
“Chuyện gì vậy ạ?”




“Một lát nữa con sẽ biết thôi.” An Quốc Đại không muốn nói nhiều, tự nhiên nhớ ra chuyện gì đó ông ta nói với An Phát: “Chuyện tìm phóng viên con chú ý một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, tránh nhà họ Cố biết được.


Còn nữa, gọi điện thoại cho em gái con, bảo nó đừng chỉ biết khóc lóc, suy nghĩ cho kỹ đi xem ngày mai gặp phóng viên sẽ nói thế nào.”
“Vâng.” An Phát gật đầu.
“Đi ra ngoài đi.”
An Quốc Đại xua tay mất kiên nhẫn.
Bây giờ thật sự chỉ muốn băm nhà họ Cố ra làm trăm mảnh.
...


Trong phòng làm việc của tổng giám bộ phận marketing.
An Hạnh Nhi ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình.
Đương nhiên hiện giờ tất cả đều đã thu dọn gọn gàng, văn phòng sạch sẽ, ngăn nắp.


An Hạnh Nhi mở máy tính lên.eSg L91zRSKVNDrp/+qlshqaUJSJtNJwXX E9vGJkDme/ZnSPLpm U+k+SyPkSj0PmI+tMwWA PveZQsbz Zp0sDmqgv0j x3GUmvG81w q2y OVWqHwY+FYatEBi JrVubJKVrFxCrdInwAGVOx IIIUehNQQmgOjl dBXm /VtCOSn MqOdOtIHSpdnZ lYTYHmFhV0mwo0rVUz dwD /rI bf/jS0E ucTsR08ZMfcwHbd47t xplw m2o WSXxu62l lq/L769nqNE0l e2EaBI23o +oLF14aw jBrxcth0n95auQKVEs Bg ZTKJv dE/u qUwWfKtoyDj Q9Teg Nle MQtEC w7X/a N29edjtQkq +YfKE DmIT qEJ+cyaS o8FNP RXxZHW UIfvHs89baxfwgZ+F/ rk MpFkGX HIH/YoWs lPWGUMP GcJkqESxZsea iGEnwpxXhB+rMFwXzZWIlgorR pZ IWXRR61GDyc0XYQM bhuQZWTzWBBFyaIINCCF jHrFSY/ vEW LXnvqMavLhkANLkYLd QJxujcYgMdB/IZDlPbMkahxCgTTEMePmlrsuBQaVDaJUlQMAyo Bjib TQT ffzl83atnXeu26L PCROWet23dhE/RGXR54LUNXnGm JMtKT xkzWZ/KPlGc80DpOoDXvcxBu rTAJV kHBlO/Yuhtm+hLR u2c09xgLVBQB+H53T q4zH QYqvwQbL RssMyKEwxdR GbFqLifrAXv+ZfShDI mZnN+cXAGDKC//UtwsBedndKpChOpqMs+k RHzB/ rJQlQY SyZkjcGfG YO CI fOksxE qdgo584kUg/ QAM bTNI MFWoUm GFGOzSXQxGL sUrm tpWv p5rWcuuTu /C QU38orNj sXGifDpB61Y rdwqClFM X7L31eDKlHrNYoYv +WRSC0BSGMBhGoYRoLQkhl MkNqLvPC qE C9Fg0Pu NNuQ REj+ gHQUuChSzk +dBeU0riZd pB/dDEgPgw256LH sL Yo Z7drFQ0OWbxb v4ZvQd l7OQHEnIejO TPVq aBR673HUMq0E vkXZbQxOaN A4pUQkNZuKAchXUctHiBKIyoRaQBcarP szKymZHkKayVNwon+w aIXG19l0RR15vt odAvTm98yzPQl l2AXxi VA OP JiPWD wMiCeGrqV lGy botEGkLGR88WJ N9cyMKr429YlY76aPkkDxX08JT27WimVrqiq/ weKZrNxOId A+vpZgpLPufW24G eZLu560b sZHM wC/H0OjQScn+bbY0T0zCdcEzfkNLfhajdIANdsCs FWWhFOg49rLQhBdZqjwfPiUuybvCCQPwUi zOesxeZjh wqrzSDfdYKLo20l+NXOJJg95BA0I0QiUxfzY Oa ChFTpeKa0ep15Bf LG25NdAT/STST Em jx ApWjs vYTIvjHfS A4fVvU r/M15CtY/Q08XNYFD UJOjhVB0GyxpaDeX FmPZKAVvUjVUiH nfke42VKe on51r/wWySegHENO Jo95R60w0Tpm10cbEtsccpRpMWmeGpwrLZDbwA+ RevZWoOvZac79DsOYLVIttaw jyBkg BgqAs vyb qdlFiINPF62sANPS0q/jFIZ0+/ a4H qgGJJQ LmKj38u t/BOXLS ep DMyrNmdLvlby/b HEJ pg+82pNF hpx SE+RbeDeMp76ZwRY JrpruASzEjfXNzjZ SqIGnswdThjGThWz/iIA RMHjCsXYqvGxCAsBOdLVg+G11aqRbYCZKsQkCDe dM MmiCMqqff UG22QZ34NxbBMnBY/dh RRxRyiuHMEbOusR/ Y9gPMss Tr+fnZssIxR mSfT RWYFuyN wp YoM mhE /W K66msyNJyS+J e0nCxPOKotL/DUfmv+jLIvSNDtUxyXbizocmabkmHgVS jV efA TPu+Cvc xK0D19nJoP jcnmZvu lCZ+UMLlRY kdo IQYwYpBHhHeI Z/vSNv gAUbZVi djM p/aeU clele GpclPYo RevAFnSMbAJUdTfw SBNxXpPp49LsM0rwwfmb+ diRC+AQEXpAgpDEPxXjj+h kv18wufaefRDo+jVWucQMkzob x7JSFmw R5ismfA vZxIN tKWeLg ENZf Jv+fodBIXcCXj97bwOesF+FRjymtEld MjQWgGJzGq OByGLWuRSZ hPdfYd/c Lnt kzSd JxDHrX0bFbVIsdu JsoMVEjBpj N9pYyikO kkkD57J68T mTQGK+ABRfqrlGJvyiRmkbyrt M62Fkm PD nnSfQFpl Cx ukFZa+XpIEC NXUxB TQ OydIjLaL N1XzMKPAeEun75b+ UT28ufJcIfFl rFEhvkt YTd+V63B neysBlDHeQaBL h70UMB AujePDSxd CWCRELj jdd0NPxIYp+uvX+DNAgr0arBvfEoVe LzZSvcUHHpOMfWBFOjoz DjY eW Adrzot/cal abxORXGNHzPuF dlI0Flz hNbag vfnseoU/+D259B VDI +pNkTRj/ TsXBrlc GnkyJmBI+M+CslthBrRggWDMrGA Ri n9zqBNHiR +gJFlx hqow+Mm quGMIpAWRqBkflkkhxs +I yYAh AhJf22GpyC+glWU0fUCSO43yjgyMDCTpGsYS jR+Z sncqsMusf Tz zE um91YzH39JUru YpFYt GHW z5AetuYpappgQ Q0RzbAWDZJl WGIal yC0CxTKSE w1RAqJCS k6FQo wb a3rc YO o6xBrPvW+I mt/ fz04LCH cjU TplH IXVk WE0ToWJM AKkQdxIoR40TfSx/BU yHuSvlPt sMO+igF g+cKjUgnw HB rYV qMiJNArLiHwuizzh zxKEPd93XhIxLPFdE lbb y9X f8NpqvXzn Tj V41/dx NG Gne/AKjNliaKZAabGKl/bdm ac+ROGPpXD CYoTjv dgIB FJovvx Nhom D7eoc dF0BsnekW0O0PNe0yrhenhd RyxqAqb Y4oMXIFBya/ZePnfZbD qCdYJrGqUCD07tTyiO Wm iHI+M TdWDeyDLlpOT+BDcXsql vMFOrbmVuEANM+ eNa gtTkOX04u/iDbSMpON/y mMOrihcYUbtjRUpff Doi Da lmGDE zI d0UYpWCGB yu lATFvXM jy lsFsLXtsxoeytZroaymCle rjVbsfEzZtzJt LVTyd wYOPmbWcMYs0Cx MM+C gMEo0tV JSTRJreQhbD/768POUiBRq e2a RVSt+duvJVKzb LX SI puq+jP/XSO74xH0AHt p93S gEB0+IGBlNBrZtIj vhktlivGrXztAoqsj iZGv SoV a8f85NeY q81aFdgYo L5zV15bI uhvsdEOcatXwiIpZrl0LOqduitif T8kxlCPVbyJ15R VdykWIGtl/heuif FrDwd xzCvWWNmOkgn t+yZQJz +trleslal WSByj Lxp+f+QNbX+if/tKSF ewztf lZR TqVUAjkKOIxNygVjADuBMC+O mdE Xtc Wj70Wwga D6KUmMrCCfZeCZZ Dd I7EpNdIcIPbcPFMFqidUPXYcaGGvbBoldjf53mK E3TwmoHKkPVuuqmwyW+EqL19tn0wN NOJYkxQ bwuSydsGMfh K6VG F9X47rALgwl dzzYRjAm279GJBxntfUIpArnc /3nfBSYeL /YUQ PEewZvVuPrvVhT0Ni wqtnSlkxjbZKMd UbS73DApbGBhhQsDJIDkq+hirmqPhS84BddWrGhbPe QqIKSIbhGzPSJhtOiGqfNIOvfT Und/islaBJtmzmGN PLZuNcbJL IGVyjWLFXJEYg QD lRVb+KQqEV/Utm fuFiVH0xDfCnsz GILwJ38FGPn0ROTcpyx17+RSCt67dOs jxulqwyrJ/ictpXZIo26vtI Nqw/xQv Faj+NkVX50Q yb67Yy102gQ+AorZjVfU oldl+Xt EGu YLbJF ikZDF C7XbfzAR LwqcPLyvQs/PG0emSf MU12+hwKW27XNkjBbH bXchaqRCgvQM72PIFtL sCs66VV0kgPcOEaOun+tTY byA089fbkItXBK PmHSIxmj0P+NqPhlop/Erf QB MKeF nyR vhnIbFc NddgGhCDn ACte UawAq/d yed x8svoTVp35YWBdEwci+dSsisAWNYY k4ZFWa BlMRzabz xGGUpxkpntbQ/ RkTPc dwpDIwXD WiI lbiqW QoziiZKCKcdya ueHdHdB WnKwnkWw reOA/ P1FGcWMavIRKs U+egHyLSgnPDMGCXqvUeGCDWUTD i+kCRQSiAQe qZm cYgNwSB894AEmgSznl gMuM/lxO P7oUeBQp HV Z2f VEBa/67Cip tzsWL+ msY/ QaC kKKfQgoHQYRIRPwyZT +/DJBkzlu Iu+jB s35i++ EaZZ+fTtfF n0znQLB uspVukByI/ZLVaRp33/uixA Q7OLjDt nyywiP ZJ ogNTmHR+Q e20Y/nBwQxBr D17kkVFk op+bQwSMPpknFQ91E92waMW538IbxHhFFCzxbR YaEWgpUnmUh63RjsTgMRAlYBEkhme972ojNY T+Tq+DIDnmTjewiHK46bCK0jQAb/yuS UXGhSqyCP/ ND xht FBdJZgfxoxxXI14UrFcTIA+KdFnVuol49BW YgbPsysIbmfDDIuMryvA FAHXR doDnrX xOkVZOY otQBg Stp/CmUDRAaw BDu jBNlOxjvpvV+nNI lZUIaejc GkhUQzrPhq397E0hDKs0FdRUeoDXVOgbS0PN a+eXlrq s5WPoS +latExIfablKpiild v+DQNiJ0vF995GOz bYhe n0W BnxvYKD /W KqbWp jiC+b/NB uvDDiSXImVAPU+CE0SPTzvGk SDMYC +AWp+K VLkBEMx Rc+km87ciLs+LG ZMXCPUqZNVevSTU RmOCjJjx GnmnLyStedZesNfKnbzuNrtupULU l0XwgidGCZrWzQeoI35TtQsPMUHScN+QtK Kma0VlOl +mvvCe jbcU33s OnBEzGidJpAEoxWn0IdFY/QmphJ hmX O7J Ncz jiv/Ym/YMoti+ as /OBU Ab bgvfuz PBUTu96XdHFYHOxrC zkxfKiG76cMWY qHokFcW Zi Cm+NsXfwF Jie V2D+x vxRovkCVTnKSZEXOPZL0T Z9tSA==Trước mắt hiện giờ vẫn không có chuyện gì, cô đăng nhập vào mạng nội bộ của công ty, tìm hiểu một chút thông tin từ những tin tức trên mạng.


Cô đang xem rất tập trung.
Tự nhiên điện thoại vang lên.
Cô nhìn điện thoại, khóe mắt lay động, hình như chính cô còn không phát hiện ra khóe miệng mình đang mỉm cười: “Alô.”
“Ngày đầu tiên đi làm thế nào?” Đầu dây bên kia hỏi.


“Cũng khá ổn.” Đương nhiên An Hạnh Nhi không nói chuyện kỳ lạ sáng nay cho Diệp Thương Ngôn biết.
“Thế em không nhớ tôi à?”
“...” Nhớ con khỉ: “Anh có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à?”
“Bây giờ tôi đang làm việc.”


“Thế là chuyện đi làm quan trọng hơn tôi à?”
“Đúng!” Cuối cùng cô cũng tự hiểu ra.
Diệp Thương Ngôn im lặng mấy giây.
Rõ ràng là bị sốc nặng.
An Hạnh Nhi không kìm được bật cười.
Đúng vậy, hình như cô đã thắng một bàn.


Cô luôn cảm thấy từ sau khi hợp tác với Diệp Thương Ngôn, chuyện gì cô cũng bị áp bức.
“Em không tò mò vì sao mới sáng sớm tôi đã rời đi sao?” Diệp Thương Ngôn rất biết tìm cớ cho mình, anh lập tức chuyển chủ đề.
“Tôi tò mò thì anh sẽ nói cho tôi biết à?” An Hạnh Nhi hỏi.


“Em không hỏi thì làm sao biết là tôi không nói?”
“Được, thế anh nói cho tôi biết, sáng nay anh đã đi đâu? Đi làm gì? Vì sao không nói cho tôi biết trước?”
“Thế em đang dùng thân phận gì để hỏi tôi?” Diệp Thương Ngôn rõ ràng đang muốn trêu cô.


An Hạnh Nhi lườm, cô biết ngay loại người như Diệp Thương Ngôn không phải là loại nghiêm túc gì.
Vừa không cẩn thận đã bị rơi vào bẫy của anh.
“Không nói thì thôi.” An Hạnh Nhi tỏ ra mất hứng thú.
“Mấy ngày nữa tôi mới về.” Quả nhiên Diệp Thương Ngôn không chịu nói ra.


Cô biết ngay là mình đã bị Diệp Thương Ngôn trêu chọc.
“Tùy anh.” An Hạnh Nhi không quan tâm.
“Đừng tức giận, tôi về sẽ bồi thường cho em.”
“Tôi không tức giận cũng không cần bồi thường.”
“Rõ ràng là rất mềm.” Diệp Thương Ngôn ăn nói rất kỳ lạ.
Con người kia đang mộng du sao?


Tự nhiên nói một câu không ra đâu vào đâu.
“Tôi nói này, môi của cô chủ An mềm như vậy, mềm như kẹo bông gòn, vậy mà tại sao nói chuyện lại khó nghe như vậy.”
“...” Đồ thần kinh!
Nói không được ba câu đã bắt đầu nói linh tinh.


“Thôi không nói nữa, tôi vẫn còn việc, cúp máy đây.”
Không đợi Diệp Thương Ngôn nói gì thêm, An Hạnh Nhi đã cúp điện thoại.
Cô vừa cảm thấy không thể chịu nổi kiểu ăn nói đong đưa này của Diệp Thương Ngôn.
Một người đàn ông mà đong đưa thế này đúng là hàng hiếm.


Nhưng cũng không thể phủ nhận hình như Diệp Thương Ngôn thật sự quan tâm đến cô.
Cho dù dùng một cách thức rất “trai bao”.
Đương nhiên cô sẽ không cảm động.
Ai mà biết Diệp Thương Ngôn định làm gì.
Từ trước tới giờ cô thấy mình không thể hiểu được con người này.


Cùng lúc đó, tự nhiên có người gõ cửa phòng.
Cô trả lời một câu: “Mời vào.”
Trương Viên khép nép đi vào phòng làm việc của cô.
Hiện giờ khi nhìn An Hạnh Nhi cô ta còn không dám ngẩng đầu, dù sao chuyện sáng nay cũng khiến cô ta không còn biết để mặt mũi vào đâu.


Cô ta liều: “An tổng, hội nghị cấp cao có tìm cô.”
An Hạnh Nhi chau mày.
Hội nghị cấp cao?
Mặc dù chức vụ của cô không phải là thấp nhưng vẫn chưa đến mức được vào vị trí cấp cao của tập đoàn An Thị.


Bình thường đều là những cổ đông có cổ phần và nắm giữ những vị trí quan trọng trong công ty, hoặc là những CEO cao cấp dùng danh nghĩa của tập đoàn mời tới, vậy nên hiện giờ cô đi qua đó nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp.
Cô không thể hiện thái độ gì, chỉ gật đầu: “Được.”


Cô không do dự gì, đơn thương độc mã đi thẳng với phòng hội nghị cao nhất của tập đoàn.
Cô gõ cửa vào trong.
Căn phòng hội nghị cao cấp rộng lớn và được trang trí rất xa xỉ, tất cả những người trong phòng đều là những nhân vật lớn trong giới thương nghiệp, mặc đồ vest chỉnh tề.


Tất cả mọi người đều nhìn An Hạnh Nhi, nhìn cô bước vào, cung kính nói: “Chủ tịch, ông tìm tôi sao?”
An Quốc Cường gật đầu: “Ngày đầu tiên đi làm, chào hỏi mọi người một tiếng đi.”
Lần đầu tiên An Hạnh Nhi cảm thấy ba mình vô cùng oai phong lẫm liệt trong vị trí này.


Bình thường lúc ở nhà ông đều là người rất ôn hòa.
Vừa nãy lúc cô tới văn phòng tìm ông, ông cũng rất vui vẻ, gần gũi.
Nhưng lúc này trước mặt rất nhiều lãnh đạo, ông khiến cô cảm thấy hơi áp lực.


Cô thầm hít vào một hơi thật sâu rồi lịch sự cúi người chào mọi người: “Xin chào các vị lãnh đạo, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đảm nhận vị trí tổng giám bộ phận marketing.
Mong được các vị lãnh đạo dạy bảo nhiều hơn.”
“Dạy bảo thì không dám nói.


Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, mọi người cũng muốn làm quen một chút, làm quen cô nhóc 22 tuổi, xem cô dựa vào đâu để ngồi được lên vị trí tổng giám bộ phận marketing.” Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi lên tiếng.
An Hạnh Nhi từ từ nhìn sang phía đó.


Nếu như cô nhớ không nhầm thì người này là một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn An Thị, tên là Xương Đức Việt, hiện giờ đang nắm giữ 12% cổ phần của tập đoàn An Thị.


Ngoại trừ ba cô ra, ông ta là người nắm giữ số lượng cổ phần nhiều nhất, thậm chí còn nhiều hơn so với An Quốc Đại.
Vậy nên đương nhiên ông ta rất có quyền lên tiếng.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết những gì những gì ông ta nói là đang cố tình muốn làm khó cô.


Cô nhớ rất rõ, Xương Đức Việt và An Quốc Đại ngấm ngầm câu kết với nhau, bên ngoài thậm chí còn không ai biết hai người này có quan hệ rất tốt với nhau.
Nếu không phải kiếp trước gia đình cô phá sản thì hai người này cũng không bị lộ ra.
Cô mỉm cười thản nhiên.


Cô đã vào công ty đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ..






Truyện liên quan