Chương 146: Chuyện Cũ Của Triệu Chân Tâm

Những lời của Vương Thiên Bích khiến Triệu Chân Tâm sửng sốt. Cậu thật sự không ngờ rằng bạn thân lại có suy nghĩ như thế về việc làm từ thiệt. Triệu Chân Tâm suy nghĩ một lúc, sắp xếp từ ngữ rồi mỉm cười giải thích với Vương Thiên Bích:


- Cậu không nên nghĩ như thế. Làm từ thiện mà còn so đo có lợi ích nhiều hay không, có lợi ích lâu dài hay không làm gì? Đối với những đứa trẻ kia, điều mà chúng cần nhất chẳng phải là được ăn no, được mặc ấm, được học hành hay sao? Hơn nữa, mỗi tổ chức từ thiện sẽ có tiêu chí hoạt động khác nhau. Hội Chung tay góp sức của chúng ta sẽ hỗ trợ cho các cô nhi viện, còn những tổ chức khác sẽ hỗ trợ các trường học. Với lại, sao cậu dám chắc rằng việc giúp đỡ cô nhi viện là không mang đến lợi ích lâu dài? Những đứa trẻ mồ côi kia, nếu được quan tâm, chăm sóc tốt thì trong tương lai bọn họ đều có khả năng làm được những việc tốt đóng góp cho xã hội. Những người có thể vượt qua được hoàn cảnh khó khăn thì đều có nghị lực và sức chịu đựng rất tốt, không phải sao?


Triệu Chân Tâm nói một hơi dài, Vương Thiên Bích nghe đến đâu thì gật đầu đến đấy. Bây giờ cô nàng mới cảm thấy bản thân có tầm nhìn thiển cận hơn bạn rất nhiều. Triệu Chân Tâm nhìn gương mặt của nữ vương nhà mình xụ xuống thì hiểu rằng Vương Thiên Bích lại nghĩ ngợi linh tinh. Cậu lại mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:


- Không giấu gì cậu, thật ra, tiêu chí giúp đỡ cô nhi viện này còn xuất phát từ lòng riêng của tôi nữa.
- Hả?
Vương Thiên Bích ngước lên nhìn Triệu Chân Tâm, ánh mắt sáng lập lòe hai chữ “tò mò”. Triệu Chân Tâm từ tốn cất giọng:


- Lúc tôi còn bé, tôi có bị đi lạc một lần, chắc là cậu có biết chuyện này chứ?.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thiên Bích gật đầu, biểu thị mình có biết. Triệu Chân Tâm cũng gật đầu, chậm rãi kể tiếp:


- Lúc ấy tôi chắc khoảng hơn năm tuổi, ngày đó gia đình chúng tôi trở về từ nước ngoài, trên đường về nhà thì mẹ tôi bỗng nhiên phát bệnh, lái xe liền đưa chúng tôi đến bệnh viện công gần nhất. Lúc ấy cha tôi quá lo cho mẹ tôi, nên bảo anh trai trông chừng tôi. Thế nhưng anh ấy ham chơi nên quên mất tôi. Tôi đi lạc ra bên ngoài đường thì vô tình giẫm phải đuôi của một chó hoang, bị nó rượt chạy đến nửa con đường.




- Thì ra vì thế mà lúc đầu tôi nghe nói là cậu sợ chó mèo hả? Cậu bị con chó hoang đó cắn hả?
Triệu Chân Tâm lắc đầu, kể tiếp:


- Không. May là lúc ấy có một anh trai xông ra. Anh ấy cầm một nhánh cây đuổi con chó kia giúp tôi. Thấy tôi bị hoảng sợ, anh ấy còn cho tôi ăn kẹo nữa. Có điều khi cha tôi đến tìm thì anh ấy đã rời đi rồi.
Vương Thiên Bích chồm lên, háo hức:


- Anh trai hả? Anh ấy có đẹp trai không? Có phải vì chuyện đó mà cậu có tình cảm với người cùng phái không?


Triệu Chân Tâm liếc Vương Thiên Bích trắng mắt. Khi ấy cậu chỉ mới năm tuổi thôi đấy. Cô nàng này xem truyện tiểu thuyết vớ vẩn quá một trăm tám chục phút rồi đúng không? Vương Thiên Bích nói xong rồi cũng tự cảm thấy bản thân hơi bị vô duyên, bèn cười giả lả hỏi sang chuyện khác:


- À, ý tôi là, anh trai đó có đẹp trai không? Bây giờ anh ấy như thế nào rồi? Cậu có anh trai là ân nhân từ nhỏ như thế mà chẳng giới thiệu gì với tôi cả, thật là…
Triệu Chân Tâm thở dài, trầm giọng:


- Khi ấy tôi còn quá nhỏ, lại bị sợ hãi như thế, đến lúc có thể bình tĩnh hơn thì tôi đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai đó nữa. Tôi chỉ nhớ là anh ấy từng kể rằng hôm đó anh đi mua thuốc cho viện trưởng, tình cờ thấy tôi bị chó cắn. Anh ấy còn khen ngợi viện trưởng rất nhiều. Thế nên bố mẹ tôi mới đoán rằng anh ấy đang sống ở một cô nhi viện nào đó. Lúc ấy gia đình tôi vừa vặn muốn thành lập quỹ từ thiện, mẹ tôi liền quyết định giúp đỡ cô nhi viện. Có lẽ mẹ tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi giúp đỡ nhiều cô nhi viện thì sẽ có thể gặp được anh trai đó mà cảm ơn người ta. Nhưng mãi cho đến nay tôi vẫn chưa tìm được anh trai đó.


Vương Thiên Bích nghe kể chuyện xong thì chỉ biết gật đầu đồng cảm mà chẳng biết an ủi Triệu Chân Tâm như thế nào. Triệu Chân Tâm thì chẳng cần Vương Thiên Bích an ủi. Chuyện đã qua rất lâu rồi, bây giờ nhớ lại cậu chỉ thấy bồi hồi một chút và nuối tiếc một chút khi chưa thể tìm được cậu bé kia mà cảm ơn người ta. Mặc dù không còn nhớ rõ về gương mặt của cậu bé kia, nhưng Triệu Chân Tâm vẫn còn ấn tượng với bóng lưng gầy gò nhưng vững chãi của cậu bé kia. Cậu còn nhớ rằng cậu bé kia vì giúp cậu mà đã bị con chó hoang đáng sợ đó cắn cho mấy cái rất sâu, máu chảy đầm đìa. Cậu còn nhớ vị ngọt ngào của viên kẹo sữa méo mó mà cậu bé kia đã tặng để dỗ dành cậu,…


Mà lúc này “cậu bé” vừa được Triệu Chân Tâm nghĩ tới đang bước khỏi xe để vào nhà. Một cơn gió lạnh phất qua, Thái Cẩn Ngôn hắt hơi một cái vang dội. Hắn khịt mũi vài cái, âm thầm tự nhủ rằng, có lẽ là Triệu Chân Tâm đang nhớ tới hắn rồi.






Truyện liên quan

Làm Tinh Xuyên Thành Ác Độc Nam Xứng Sau Bị Nam Chủ Nghe Được Tiếng Lòng

Làm Tinh Xuyên Thành Ác Độc Nam Xứng Sau Bị Nam Chủ Nghe Được Tiếng Lòng

Thất Khỏa Bồ Đào74 chươngFull

Đô ThịĐam MỹHệ Thống

1.1 k lượt xem

Ta Tiếng Lòng Bị Cả Nhà Sau Khi Nghe Được Thành Đoàn Sủng

Ta Tiếng Lòng Bị Cả Nhà Sau Khi Nghe Được Thành Đoàn Sủng

Công Tử Tầm Hoan225 chươngTạm ngưng

Đam MỹCổ ĐạiHệ Thống

9.1 k lượt xem

Toàn Giới Giải Trí Đều Có Thể Nghe Được Pháo Hôi Tiếng Lòng

Toàn Giới Giải Trí Đều Có Thể Nghe Được Pháo Hôi Tiếng Lòng

Khả Ái Đích Oa52 chươngTạm ngưng

Đô ThịXuyên KhôngĐam Mỹ

1.3 k lượt xem

Lol: Ta Có Thể Nghe Được Địch Quân [Trò Chuyện Mật Trong Pt]!

Lol: Ta Có Thể Nghe Được Địch Quân [Trò Chuyện Mật Trong Pt]!

Hồng Diệp Bạch Mã498 chươngTạm ngưng

Võng DuĐồng Nhân

11.3 k lượt xem

Vừa Nghe Được Tiếng Lòng, Ngươi Nói Ta Là Đế Đô Thái Tử Gia

Vừa Nghe Được Tiếng Lòng, Ngươi Nói Ta Là Đế Đô Thái Tử Gia

Cật Điệu Sa Ngư186 chươngTạm ngưng

Đô Thị

11.6 k lượt xem

Toàn Ban Đồng Học Đều Có Thể Nghe Được Ta Tiếng Lòng

Toàn Ban Đồng Học Đều Có Thể Nghe Được Ta Tiếng Lòng

Giang Hà Tại43 chươngFull

Đô ThịĐam MỹHệ Thống

1.6 k lượt xem

Hokage: Ta Có Thể Nghe Được Thanh âm Nhắc Nhở Convert

Hokage: Ta Có Thể Nghe Được Thanh âm Nhắc Nhở Convert

Tử Cấm Chi điên Cổn Hàm Ngư Mạt Mạt581 chươngFull

Đồng Nhân

20 k lượt xem

Hồng Hoang: Hậu Thổ Nghe Được Ta Chửi Bậy, Giết Điên Rồi Convert

Hồng Hoang: Hậu Thổ Nghe Được Ta Chửi Bậy, Giết Điên Rồi Convert

Tây Du Thiên Bồng72 chươngDrop

Huyền Huyễn

7.9 k lượt xem

Đấu La: Sờ Cá Ta Bị Nữ Thần Nghe Được Tiếng Lòng Convert

Đấu La: Sờ Cá Ta Bị Nữ Thần Nghe Được Tiếng Lòng Convert

Hội Trảo Ba Đích Hải Cẩu228 chươngDrop

Huyền HuyễnXuyên KhôngCổ Đại

12.1 k lượt xem

Trùng Sinh: Ta Nghe Được Giáo Hoa Lão Bà Ngọt Ngào Tiếng Lòng Convert

Trùng Sinh: Ta Nghe Được Giáo Hoa Lão Bà Ngọt Ngào Tiếng Lòng Convert

Ngũ Nguyệt Lục Lâu232 chươngDrop

Đô Thị

3.7 k lượt xem

Tận Thế: Ta Có Thể Nghe Được Người Khác Tiếng Lòng Convert

Tận Thế: Ta Có Thể Nghe Được Người Khác Tiếng Lòng Convert

Nhĩ Khán Ngã Hữu Ky Hội Mạ525 chươngFull

Khoa Huyễn

20.6 k lượt xem

Chỉ Muốn Bình Thường Không Có Gì Lạ Ta Bị Nữ Đế Nghe Được Tiếng Lòng Convert

Chỉ Muốn Bình Thường Không Có Gì Lạ Ta Bị Nữ Đế Nghe Được Tiếng Lòng Convert

Lạt Tiêu Chưởng Môn Nhân299 chươngFull

Huyền Huyễn

7.5 k lượt xem