Chương 88: Mày Đã Làm Gì Tao?

Trần Thiên Nam xem tin nhắn chú Sơn gửi qua Zalo cho hắn, sau một thời gian dùng tiền để tìm hiểu thì đã có thông tin về nhóm bảo kê khu vực đó, nhóm này được gọi là nhóm Thái Xăm, có hơn hai chục người, bảo kê khu vực này, trước kia chỉ là chợ búa lưu manh, không biết với được cơ cánh gì dạo gần đây lại đụng vào cả những cửa hàng doanh nghiệp nhỏ, còn lớn bọn chúng không có cửa, đụng vào những công ty lớn cả đám này đi gấp, chuyện này trong tầm phán đoán của Trần Thiên Nam, hắn xoa xoa cằm, thực lực đám này không tính là mạnh, có phần nhỏ bé, không biết vì sao lại đột nhiên lộ ra nanh vuốt.


- Nên đi xem một thoáng.


Quyết định cuối tuần nghỉ hắn liền xuống thành phố tự mình xem xét, có khả năng giải quyết bằng nắm đấm hắn sẽ giải quyết nhanh, hai bên còn chưa có xích mích lớn có thể thỏa hiệp, Trần Thiên Nam thậm chí còn có ý định riêng của mình, bất quá chuyện này hắn cần phải hỏi ý kiến cụ ngoại. Thoáng một cái đã tới ngày thi học sinh giỏi cấp quốc gia, Trần Thiên Nam cùng chị Ánh, anh Trường, Thắng, đã đi trước một ngày nghỉ ngơi ở khách sạn do nhà trường thuê, cô Liên là giáo viên dẫn đội đợi này, cô vỗ vai cả bốn người với giọng nói đầy quyết tâm.


- Cố gắng thi tốt, vì các em, vì nhà trường.


Không nói lời vòng vo cô Liên nói thẳng, cả bốn người gật đầu quyết tâm rồi đi vào địa điểm thi, sau khi vào trong chuẩn bị một số dụng cụ được mang vào phòng thi ngồi chờ đợi, giám thị coi thi rất sát sao, không chỉ một người, để đảm bảo cho kỳ thi không xuất hiện tình huống gian lận, tất cả biện pháp kiểm tr.a đầy đủ.


"Khá khoai nha."




Trần Thiên Nam tay quay quay cái bút nhìn đề thi, sau đó không nghĩ nhiều hít một hơi thật sâu làm bài, lần này hắn làm hết khả năng của mình, sử dụng hết 100% công lực, không đạt giải cao cũng phải đạt giải khuyến khích trở về không tính bẽ mặt, Trần Thiên Nam để ý có không ít học sinh dự thi, đếm sơ sơ hắn có thể thấy đã mấy trăm người, cả nước chỉ sợ cũng phải mấy nghìn học sinh từ các trường tới dự thi chứ chẳng chơi, dù sao đây là cấp quốc gia, toàn những tinh anh của các tỉnh tụ lại.


Một trăm tám mươi phút trôi qua Trần Thiên Nam chính thức cắn bút, câu cuối quá khoai hắn đành dơ tay đầu hàng, hắn đoán tám phần những người khác tương tự, bất quá chỉ dám suy đoán, ngồi ở đây toàn những người kính dày, Trần Thiên Nam không thể biết được họ dành bao nhiêu thời gian học mới có thể như vậy nữa, ít nhất là hắn không có cận, trong phòng thi chỉ có hai ba người không bị cận giống hắn.


- Làm tốt không nhóc?
Chị Ánh thấp hơn hắn vấn cố khoác vai, như một người anh em thiện lành, Trần Thiên Nam chỉ im lặng để mặc chị Ánh khoác vai, nói thật.
- Câu cuối khoai quá, em chỉ cắn bút thôi.
- Câu cuối? Ý là em làm hết những câu còn lại được.


Trần Thiên Nam gật đầu, anh Thắng với Trường ở bên trố mắt nhìn Trần Thiên Nam, anh Thắng ngao ngán lắc đầu thở dài.
- Trâu bò, anh còn bó tay tận ba câu.
- Còn tốt hơn tao, năm câu bó tay.


Trần Thiên Nam á khẩu không biết phải nói gì, lần này hắn vận dụng toàn công lực mà thi triển, không biết kết quả như nào, nhưng mà đề thi thật sự là khoai, thi xong rồi chỉ biết chờ đợi thôi, hi vọng là có cái giải khuyến khích cũng được, cấp quốc gia chứ có phải cấp huyện cấp xã đâu, ít nhất là treo cái giải quốc gia trên mặt, nở mày nở mặt là được.


- Thật muốn móc đầu em ra xem có phải là óc không là là thứ khác? Chị cắn bút hai câu đây.


Cả đám trở về cô Liên hỏi thăm tình hình, rồi dẫn cả đám đi chơi một vòng, sau đó mới lên xe dẫn học sinh trở về, Trần Thiên Nam vừa đi về lúc chiều tối lại thấy thằng Lân xum xoe không biết là dở trò gì mà cái Thảo nó cười ngây ngất.
- E hèm.


Trần Thiên Nam thấy chúng nó chả để ý trời đất gì không nhịn được ho khan, thằng Lân giật mình quay lại thấy Trần Thiên Nam đã về từ bao giờ, cười ngượng ngập dơ quả ổi đang ăn dở ra.
- Ăn ổi không anh?
Trần Thiên Nam trợn mắt, anh em gì tầm này, hắn lườm lườm nói.


- Thảo không ngửi thấy mùi hôi nách của nó à?
- Có đâu anh?
Thảo hít hít mũi nghi hoặc, Trần Thiên Nam đá đểu một câu không quan tâm đến hai đứa nó ở đây làm trò đi vào trong nhà, Thảo chạy theo hỏi liên tục.
- Làm bài được không anh?
- Chắc là được.


Thằng Lân cũng chạy theo vuốt mông ngựa Trần Thiên Nam.
- Chắc chắn là có giải rồi.
Chạy vào bếp thấy Thương đang khó khăn trong việc vặt lông vịt, Trần Thiên Nam nhướn nhướn mày liếc qua thằng Lân.
- Ấy chị để đấy em.
Thằng Lân nhảy vào cướp con vịt trong tay Thương, con bé Anh Thư đi ra với cái rổ quả sấu.


- Om vịt à Thư?
- Vâng anh.
- Cho vừa thôi, chua ông bà ăn không được.
- Vâng anh, em biết rồi.


Trần Thiên Nam ném balo vào phòng thay quần áo rồi chạy ra xem thằng Lân nó lăn lộn con vịt, Thảo đứng ở một bên xem không biết thằng Lân dở thủ đoạn gì dạo này hắn thấy hai đứa này dính nhau lắm, không quan tâm hắn hắn chạy ra vườn, vặt rau muống ăn với vịt om sấu.


Bữa tối diễn ra, anh Trường cũng xuống, mấy ông cháu anh em vừa ăn vừa uống nói chuyện vui vẻ, thằng Lân uống được mấy chén mặt đỏ còn hơn tôm luộc, Trần Thiên Nam cười ha ha nhìn thằng bạn, hiểu rõ thằng này trình rượu bia kém, nay chắc sĩ gái uống bung rồi say quắt cần câu Trần Thiên Nam phải khiêng nó ném vào phòng.


- Dậy đi, tính bùng học à!
Sáng hôm sau Trần Thiên Nam lôi thằng bạn dậy, thằng Lân ngồi dậy đầu tiên là thu người lại dáng vẻ kinh hoàng.
- Mày đã làm gì tao? Sự trong sạch của tao hu hu...


Trần Thiên Nam há hốc cả mồm, thật muốn tống nắm đấm vào mồm thằng bạn, mẹ kiếp thằng này không thi vào trường sân khấu điện ảnh quả thật uổng phí tài năng trời sinh.
- Thôi tạo lạy mày, sáu rưỡi rồi, muộn học mày tao mặc kệ, đi trước đây.


Trần Thiên Nam mặc kệ thằng Lân giống như bị hấp diêm ngồi đấy, đi ra ngoài lấy xe đi học, chị em Thương Thảo đã chờ hắn.
- Ơ Lân không đi học à anh?
- Nó còn ngủ cố, kệ xác nó đi.


Thằng Lân cuống cuồng vùng dậy chào ông bà nội Trần Thiên Nam lấy xe phóng về nhà, vừa vào cổng đã thấy mẹ nó cầm roi.
- Tao còn tưởng mày không biết đường về, mấy giờ rồi còn chưa đi học.
- Ấy ấy mẹ, đừng có đánh con, lát con ngồi học không được...


Thằng Lân đi học muộn bị ghi vào sổ, ngồi vào chỗ còn kê cái mông lên nhe răng, con My ngồi bên cạnh cười khanh khách nói.
- Bị mẹ đánh à? Cười ch.ết tao.
-...


Thằng Lân câm tịt không biết nói gì, ánh mắt ai oán quét qua Trần Thiên Nam, về bị mẹ đánh còn đi học muộn, ngày hôm nay đủ đen. Thời gian tươi đẹp của thời học sinh là như vậy, có những hình ảnh, những kí ức đẹp đẽ nhất trong đời, sau này mỗi khi nhớ lại làm cho con người ta hoài niệm không thôi về cái thời hồn nhiên vô lo vô nghĩ đó...


Trần Thiên Nam đi trong bóng tối, người mặc bộ đồ ấm áp, đeo khẩu trang đội cái mũ lên đầu, đi về phía hai bóng người phía trước, hắn xuống thành phố là tìm người của Thái Xăm để giải quyết vấn đề bảo kê phá rối, răng nanh của bọn này càng ngày càng lộ, tiền bảo kê muốn nốt lớn hơn, Trần Thiên Nam quyết định trước tiên là đánh, sau khi đánh thăm dò thực lực đối phương mới làm ra quyết định kế tiếp nên sử lý việc này theo chiều hướng nào.


- Đi theo bọn tao làm gì thằng chó?






Truyện liên quan

Giang Nam Thiện Nương Tử

Giang Nam Thiện Nương Tử

Vân Nhạc10 chươngFull

Ngôn Tình

1.5 k lượt xem

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Lãnh Phát Công Tử132 chươngFull

Tiên HiệpHuyền Huyễn

304 lượt xem

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Trần Phiên Ngung30 chươngFull

Võ Hiệp

158 lượt xem

Một Năm Thiên Hạ

Một Năm Thiên Hạ

Hoàng Anh50 chươngFull

SủngCung ĐấuCổ Đại

277 lượt xem

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Lạc Mai2 chươngFull

Đam MỹCổ ĐạiĐoản Văn

69 lượt xem

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Tào Chủ Tặc135 chươngDrop

Tiên HiệpVõ HiệpHuyền Huyễn

4.5 k lượt xem

Nam Thiên Phong Tiên

Nam Thiên Phong Tiên

Thiên Mặc2,050 chươngTạm ngưng

Tiên Hiệp

2.8 k lượt xem

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Tâm An Hồng Trần60 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnHệ Thống

2.5 k lượt xem