Chương 84: Dị Động

Kết quả trước mặt được xem như một khởi đầu không tệ, đã có người chuyên review game mới làm nội dung, bạn cô Linh đã có một người tham gia vào công ty, là một người phụ nữ tên Thắm bằng tuổi cô chú, dáng vẻ khắc khổ hơn do nhiều năm lăn lộn trong nước không có được vị trí, Trần Thiên Nam đã chào hỏi qua, đã trở thành nhân viên chính thức của công ty công nghệ JN, còn một người nữa nhưng không muốn tham gia vào doanh nghiệp non trẻ mới xuất phát, đây cũng là chuyện trong phán đoán của mọi người.


Thời gian chậm rãi trôi qua đã hết đến hết năm duong lịch 2023, đợt nghỉ lễ diễn ra trong ba ngày, Trần Thiên Nam không biết nên đi chơi đâu trong ba ngày này, với tiêu chí tuổi còn trẻ còn khỏe là còn đi, hiện tại túi cũng dư giả tiền, nên đi du lịch ngắm nhìn đất nước, con người Việt Nam ở khắp mọi miền tổ quốc mới được.


- Này hai đứa, có muốn đi du lịch đâu đó không?
Trần Thiên Nam chạy vào phòng kéo hai chị em Thương Thảo ngủ tới giữa chiều còn chưa dậy, nghe tới đi chơi hai chị em mắt tèm lem mở to, con bé Thảo gật đầu như bổ củi.
- Có có anh, ở nhà ngủ ba ngày có mà chán ch.ết.
- Vậy muốn đi đâu?


Thương vuốt đầu tóc rối bời của mình nói.
- Đi Sapa đi anh, mùa này có tuyết.
- Hả, ngắm tuyết à? Được vậy quyết định thế đi, dậy dọn sắm đồ đi.


Trần Thiên Nam chạy xuống bếp thấy con bé Anh Thư đang nướng ngô, bên đống than đỏ lửa, hắn đi lại cướp một nửa thành quả của con bé khiến no la lên oai oái.
- Trả cho em, không làm mà muốn có ăn...
- Lại lật mặt.


Trần Thiên Nam gườm gườm uy hϊế͙p͙, con bé Anh Thư phồng má trợn mồm cứ hằm hằm muốn cướp lại công sức của mình trong tay Trần Thiên Nam.
- Vào chuẩn bị đồ đạc, rồi đi Sapa chơi.
- Đi chơi? Anh rủ Thương Thảo chưa?
- Rồi.




Con bé Anh Thư lập tức ném nốt cho hắn nửa bắp ngô nướng rồi nhảy chân sáo chạy vào phòng chuẩn bị đồ, Trần Thiên Nam móc điện thoại gọi cho anh Trường.
- Alo ông anh, đang làm gì rảnh không?
- Có em ơi, đang nằm phơi hàng ở nhà này, có kèo gì nói luôn ở nhà bị bá mày đánh cho tí ch.ết.


- Ham chơi lười làm bá đánh anh là đúng rồi còn kêu, đi Sapa không?
- Lạnh bỏ mẹ ra, nhưng mà thôi anh vì các em mới đi đấy.
- Vậy thì thôi nhé.
- Ấy ấy chờ anh, 5 phút có mặt.


Trần Thiên Nam vào nói với ông bà một tiếng, sau đó chạy về phòng nhét hai bộ quần áo vào balo, mặc thêm quần áo lên người, khăn choàng cổ, găng tay, bịt tai, trang bị đủ cả rồi ra sân chờ, anh Trường phi con xe trộm chó vào sân quệt một đường vòng cung đỗ trước mặt Trần Thiên Nam.
- Hai anh em?


- Dở à, đi với mình anh thà em ở nhà cho danh tiếng nó thanh thản, đi với anh mang tiếng em ra.


Bấy giờ Thương Thảo, con bé Anh Thư cũng xong, đều khoác balo trên vai ăn mặc ấm áp, chỉ có mỗi anh trường mặc quả áo ba lỗ bên trong, bên ngoài khoác cái áo khoác da cá sấu hàng fake, quần bò rách, chân đi dép tổ ong, một phong cách đi trước thời đại.
- Đại ca đừng có bảo mặc thế nào đi nhé?


Trần Thiên Nam cười nhếch miệng nói, anh Trường mới móc quả giày da cá sấu từ cốp xe máy ra đeo vào chân rồi đảo vài vòng ra chiều oách lắm.
- Thế nào các em, thấy phong cách của anh như lào?
Thảo cùng Thương dơ ngón cái lên.
- Verry Good, rất good.


Con bé Anh Thư nhịn cười không nói, Trần Thiên Nam khinh thường ông anh.
- Bếch bếch.


Thế là anh Trường kẹp cả Trần Thiên Nam cùng con bé Anh Thư, Thương Thảo đi một xe phóng ra chợ, vứt xe gửi ở nhà bạn học con bé Anh Thư, rồi cả đám nhảy lên xe khách chạy đến đích thị trấn Sapa. Mất hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi xe đã đặt chân tới Sapa, chào đón tất cả mọi người là sương mù tràn ngập, le lói trong ánh đèn điện, khung cảnh nhộn nhịp không ngớt, kì nghỉ lễ duong lịch có rất nhiều người chọn nơi đây là địa điểm đặt chân.


Cả đám tìm phòng khách sạn thuê hai phòng cạnh nhau, hai người con trai một phòng, ba chị em gái một phòng, nghỉ ngơi một lúc rồi cả đám kéo nhau ra ngoài lượn lờ khắp nơi chụp ảnh, Trần Thiên Nam cũng nhìn thấy những đứa bé nhỏ xin tiền khách du lịch, hắn chỉ nhìn rồi cảm thán, có những người khổ cực mưu sinh từ nhỏ, là do bố mẹ hay do hoàn cảnh đều có cái khổ, bất quá cũng làm hình ảnh du lịch của Sapa mất đi cái đẹp, ở Hà Giang trong những video của khách du lịch, cũng có những đứa trẻ như vậy, nhưng ở đó những đứa trẻ không xin tiền, chúng bán sản phẩm của mình, kết tóc vòng hoa cho khách du lịch, tạo nên một hình ảnh đẹp, người cho vui người nhận cũng vui, trái lại ở đây người cho có thái độ không vui vẻ, cho thì không đáng, không cho thì tội, một cảm giác không tốt mang lại cho khách du lịch.


Sau đó tìm một nhà hàng cả đám đi vào gọi nồi lẩu trâu, thêm vài món đặc sản, mấy chị em gái uống nước ngọt, Trần Thiên Nam cùng anh Trường làm mấy lon bia, ăn uống chụp ảnh xong cả đám đi lượn cho trôi thức ăn, đã hơn 8 giờ vấn có rất nhiều người, Trần Thiên Nam đi tới mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm những đồ thổ cẩm, linh ta linh tinh đủ thể loại, đi qua một gian hàng nhìn thấy ngoài đồ vật đặc trưng gian hàng này còn bán những viên đá sặc sỡ, không phải ngọc nhưng lại có nét đẹp vằn vèo lạ mắt, Thương cầm những viên đá ngắm nhìn yêu thích không buông, chủ sạp hàng là một người đàn ông khắc khổ độ ngoài sáu mươi, tươi cười nhìn mọi ngươi.


- Các cháu mua đồ gì cho ông đi, mua về làm quà lưu niệm.


Thương chọn một viên đá có hình thù hoa văn đặc biệt, đám Trần Thiên Nam chỉ xem không mua, hắn cứ có cảm giác khác thường gì đó, tuy nhiên lại không biết khác biệt ở đâu, cả đám rời đi qua chỗ khác, người đàn ông khắc khổ ánh mắt tà ɖâʍ lộ ra nhìn theo bóng của cô gái nắm trong tay viên đá sau đó dọn hàng thu quầy lại. Đám Trần Thiên Nam đi lượn một vòng rồi chia nhau về phòng đi ngủ sớm, Trần Thiên Nam nằm trên giường cùng anh Trường chơi vài ván game rồi đi ngủ, bất quá hắn không hề ngủ kĩ, niệm lực giống như một mảnh lưới giăng ra bên ngoài cánh cửa của hai căn phòng, hắn tin tưởng cảm giác của mình, hắn như đinh ninh sẽ có chuyện gì đó.


"Cạch."
Hơn hai giờ sáng cửa phòng mở ra, Thương mặc trên người bộ quần áo ấm đi ra ngoài lững thứng như người mất hồn, Trần Thiên Nam mở choàng hai mắt.
"Quả nhiên có gì đó."


Trần Thiên Nam mở cửa theo sát Thương đi ra bên ngoài, chị tiếp tân giống như người mộng du không hề nhìn thấy Thương rời đi, cho tới khi Trần Thiên Nam đi ra chị tiếp tân mới nói với theo.
- Em trai, một mình nửa đêm đi ra ngoài cẩn thận, gặp bọn hút chích ở đây thì phiền đấy.


Trần Thiên Nam ngạc nhiên ngoái đầu lại, vừa nãy rõ ràng Thương đi ra trước hắn có một lát, chị tiếp tân cứ như không thấy, hắn còn tưởng là chả muốn nói chuyện của người khác, nhưng tới lượt hắn lại lên tiếng nhắc nhở cẩn thận, vậy con gái đi ra ngoài chị tiếp tân khẳng định là phải quan tâm nhắc nhở hơn con trai như hắn.


- Dạ vâng chị, em không ngủ được ra ngoài lượn lờ quanh đây thôi ạ.


Nói xong liền đi ra, niệm lực khóa chặt lấy Thương đã biến mất ở một góc khuất, Trần Thiên Nam vận chuyển nội lực xuống chân lao nhanh đuổi theo, niệm lực dùng để quét ngang bốn phía tìm kiếm, cũng may hắn bắt kịp, tốc độ của Thương đã đi nhanh hơn chạy trong bóng tối không bị cản trở ánh mắt, Trần Thiên Nam cẩn thận theo sát phía sau rốt cuộc là kẻ nào.






Truyện liên quan

Giang Nam Thiện Nương Tử

Giang Nam Thiện Nương Tử

Vân Nhạc10 chươngFull

Ngôn Tình

1.5 k lượt xem

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Lãnh Phát Công Tử132 chươngFull

Tiên HiệpHuyền Huyễn

304 lượt xem

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Trần Phiên Ngung30 chươngFull

Võ Hiệp

158 lượt xem

Một Năm Thiên Hạ

Một Năm Thiên Hạ

Hoàng Anh50 chươngFull

SủngCung ĐấuCổ Đại

277 lượt xem

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Lạc Mai2 chươngFull

Đam MỹCổ ĐạiĐoản Văn

69 lượt xem

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Tào Chủ Tặc135 chươngDrop

Tiên HiệpVõ HiệpHuyền Huyễn

4.5 k lượt xem

Nam Thiên Phong Tiên

Nam Thiên Phong Tiên

Thiên Mặc2,050 chươngTạm ngưng

Tiên Hiệp

2.8 k lượt xem

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Tâm An Hồng Trần60 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnHệ Thống

2.5 k lượt xem