Chương 20: Tớ Hứa

Trần Thiên Nam ngây người nghe những gì ông nội nói, những chuyện hắn vừa nghe tới tưởng chừng giống như một câu chuyện tiểu thuyết mạng vậy.


- Hôm nay nói đến đây được rồi, chúng ta bắt đầu nào, hôm nay ông sẽ dạy cháu tĩnh tâm trước, cổ nhân có nói, dù trời có sập xuống đạo tâm không động thì mọi chuyện có thể giải quyết, sự bình tĩnh là cốt lõi của mọi vấn đề.


Ông nội dạy Trần Thiên Nam ngồi xếp bằng trên tảng đá, quán chú sự chú ý của bản thân vào hơi thở, Trần Thiên Nam ngồi xuống giống như lời ông nội đã dạy nhắm mắt lại, tâm trí thả lỏng không động, sự chú ý tập chung vào hơi thở của bản thân, mọi chuyện nói thì dễ nhưng khi bắt đầu làm sẽ sinh ra muôn vàn trắc trở khó khăn, hắn cảm thấy những tạp âm do thác nước chảy xuống tạo thành những âm thanh, khuấy đảo tâm trí của bản thân, hắn mất đi sự chú ý vào hơi thở, phân tâm sang những suy nghĩ khác.


Trần Thiên Nam thở nhẹ ra một hơi thật dài rồi hít thở thật sâu một lần nữa, sau đó từ từ quán tính hơi thở lại một lần nữa, ông nội Trần Bá Hùng nhìn cháu trai của mình chật vật trong việc bình tâm, khóe miệng khẽ cười nhàn nhạt, năm đó bản thân cũng được xưng tụng là thiên tài võ đạo, ngộ tính hơn người, nếu không làm sao có thể trở thành tinh giả chân truyền của Lạc Hồng Nam Sơn, cũng phải mất bảy ngày thời gian mới có thể quán chú hơi thở, lắng đọng tạp niệm, có người còn mất cả mấy năm mới có thể làm được chuyện này, tạp niệm luôn sinh ra muốn gạt bỏ là chuyện rất khó khăn.


"Hử?"


Đột nhiên vẻ mặt Trần Bá Hùng giống như gặp quỷ nhìn thằng cháu nội của mình, lúc này hơi thở của Trần Thiên Nam càng ngày càng ổng định, từ từ nhẹ nhàng, rồi chậm lại dần dần, chỉ một lúc sau hơi thở dường như không còn tồn tại, khóe miệng Trần Bá Hùng không nhịn được mà co quắt giật giật liên hồi, chỉ mất một lúc thằng cháu nội của mình đã quán chú hơi thở bình lặng nhập tâm, vậy năm đó bản thân mình là cái ch.ết tiệt gì chứ? Thiên tài võ đạo sao? Bản thân mất bảy ngày mới có thể làm được chuyện đó, còn thằng cháu mình thì chỉ mất có vài phút cuộc đời, chuyện này khiến cho Trần Bá Hùng lúc trước cảm giác bao nhiêu thành tựu, thì lúc này càng có dư vị chua xót bấy nhiêu.




"Đáng tiếc, cơ thể thằng bé không thể tụ ra nội lực, kinh mạch đứt đoạn, huyệt vị bế tắc, nếu không truyền nhân đời tiếp theo của Lạc Hồng Nam Sơn lại có thêm một người nữa rồi, không biết con bé Lạc Ảnh dạo này sao rồi? Hazz."


Trần Bá Hùng đang cảm thán trong lòng thì ở bên cạnh Trần Thiên Nam lúc này cảm nhận được sự thần kì khó tả, hắn như hóa thành tinh thần, cảm nhận sự thần kỳ trong toàn bộ hang động này, cảm nhận được sự chuyển động của nước, gió, thậm chí là sự chuyển động của những chiếc lá rơi tự do từ trên đỉnh hang xuống, thậm chí mơ mơ hồ hồ hắn còn có một cảm giác khó tả về năng lượng ở bên cạnh mình, đó hẳn là ông nội, giống như một ngọn lửa cháy rực, nhưng rất nhanh Trần Thiên Nam mở mắt, hắn không thể duy trì trạng thái đó lâu thêm được nữa.


- Ông nội cháu quán chú hơi thở nhập tâm thành công rồi, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được sự chuyển động của nước, gió, sự chuyển động của những chiếc lá rơi, thậm chí là năng lượng của ông, cả người ông giống như một ngọn lửa vậy, đây là sao hả ông?


Nghe cháu nội nói như vậy gương mặt già của Trần Bá Hùng liền ngây ra, tâm trạng thập phần nuối tiếc, tinh thần của thằng bé thật sự hơn xa với người thường, theo cách lý giải của võ đạo thì thần của thằng bé rất mạnh, con người có tam bảo, tinh khí thần, tinh nói về tinh lực, sức khỏe cốt cách...khí nói về hơi thở, về thiên địa khí, khí trường...thần nói về mặt linh hồn, ý chí...thần mạnh yếu dày mỏng khác nhau, trong tam bảo của một con người tinh và khí có thể đơn giản nhận biết, còn thần thì khó khăn hơn, cũng mơ hồ hơn.


- Việc này có lẽ liên quan tới thần của cháu, tinh thần của cháu mạnh hơn người thường rất nhiều, chăm chỉ quán chú theo những gì ông dạy thường xuyên, cháu làm ít công to, được rồi hôm nay tới đây, về thôi.


Trời cũng đã sáng tỏ, hai ông cháu nhanh chóng trở về, rửa chân tay mặt mũi ngồi vào bàn ăn sáng đã là hơn sáu giờ, con bé Anh Thư đã nấu một nồi cháo gà nghi ngút mùi thơm, múc cháo để sẵn ra bàn cả nhà bốn người vui vẻ ăn sáng, Trần Thiên Nam hôm nay quyết định đi học trở lại, hôm qua đã nhắn tin cho thằng Lân sang đón hắn đi học, dù sao cũng phải giả vờ giả vịt một tí, cánh tay trái chưa có tháo bột, vẫn nên treo lủng lẳng trên cổ cho giống người bệnh, còn có lí do mà nói về vấn đề hắn nghỉ học với bạn bè.


- Cháu chào ông bà, cháu qua đón Nam đi học.
- Hai đứa đi đi, cẩn thận đấy.
- Dạ vâng.
- Cháu đi học đây ông bà.


Trần Thiên Nam ngồi sau con chiến mã điện của thằng Lân, chào ông bà rồi thằng Lân vít ga trở Trần Thiên Nam đi học, con bé Anh Thư cũng đã đạp xe đi học trước, nhìn theo bóng dáng Trần Thiên Nam khuất dần ông nội Trần Bá Hùng vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối.


- Năm đó bà mất bao nhiêu thời gian để quán chú hơi thở nhập định?
- Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Năm đó tôi mất ba ngày thời gian thì phải.
- Vậy bà nghĩ sao khi thằng Nam nó chỉ mất có mấy phút đồng hồ.


Nhìn gương mặt của vợ mình đang giật giật vài cái, Trần Bá Hùng cười lớn, không chỉ có bản thân ông kinh hãi, mà cả vợ mình cũng là như vậy, một đứa cháu ngộ tính có thừa, nhưng tư chất lại bị ông trời giới hạn, thật sự quá tiếc nuối.


- Này ông nó, hay là cứ để thằng bé thử, biết đâu chừng...
- Thôi, chuyện này nói sau đi, hiện tại nó đã có con đường của nó rồi.


Trần Thiên Nam đi vào trong lớp với một loạt ánh mắt ngơ ngác nhìn tới, hắn dĩ nhiên hiểu bạn học nhìn cánh tay gãy của hắn rồi, đi xuống chỗ ngồi đã thấy cô bạn học Dạ Tuyết đang cắm mặt vào sách vở, hắn lúc này mới chân chính cảm nhận được sự chăm học của cô bạn cùng bàn.


- Người đẹp cho tớ ngồi đây được không?
Trần Thiên Nam cố ý lái giọng mình trầm thấp hơn nói chuyện với cô bạn Tuyết, không có ngẩng đầu lên giọng nói của Tuyết đầy lạnh nhạt vang lên.
- Bạn ngồi chỗ khác đi, chỗ này có người ngồi rồi.
- Thật sự không cho tớ ngồi à.


Cũng không có định trêu chọc lâu, đám bên cạnh kiểu gì cũng nhanh chóng hỏi han các thứ sau khi bất ngờ, lúc đó cũng sẽ nhanh chóng bị nhận ra, nghe được giọng nói thật sự của hắn, Dạ Tuyết liền ngẩng mặt lên thấy một nụ cười trêu đùa trên gương mặt kia thì mới tức giận nói.


- Đá ch.ết cậu bây giờ, lại dám trêu tớ, tay cậu bị sao đó?
Trần Thiên Nam ngồi xuống chỗ của mình móc cho Tuyết một viên kẹo cà phê, cười tươi nói nhỏ.
- Tớ bị người ta đánh á, cho cậu này.
- Tớ xin nhé.


Tuyết không ngần ngại nhận kẹo từ tay Trần Thiên Nam, bóc rồi bỏ vào miệng còn vỏ kẹo thì đúc tạm vào túi áo không có vứt lung tung ra lớp, rồi mới phồng má nhìn hắn nói.
- Cho cậu chừa nhé, ai bảo dám đi đánh nhau.
- Tớ bị người ta đánh mà.


Trần Thiên Nam vẻ mặt đầy ấm ức nói, Tuyết bĩu nhẹ môi nói nhỏ với hắn.
- Bố tớ là hiệu trưởng nhé, tớ năn nỉ mãi bố mới nói cho tớ biết đấy, bí mật còn chưa có nói cho ai biết đâu, giấy xin nghỉ tạm thời của quân đội vẫn còn ở phòng làm việc của bố tới kìa.


Trần Thiên Nam trợn tròn mắt gãi gãi đầu, không ngờ tới cô bạn ngồi cùng bàn với mình lại là con ông cháu cha chính hiệu, lại còn là hiệu trưởng trường này nữa, sau này có bắp đùi để ôm rồi, gãi gãi cái mũi hắn nói nhỏ.
- Trong giấy viết gì á? Tớ thật sự không biết.


- Nói cậu tham gia thi đấu võ thuật của quân đoàn.
Trần Thiên Nam mặt đực ra, hắn còn không có tưởng tượng ra nổi cái lý do này luôn, ông Long làm hắn bất ngờ suýt ngất.
- Cậu phải giữ bí mật đấy, nếu không có thể cậu sẽ bị bịt đầu mối không chừng!
Dạ Tuyết: (T_T)
- Tớ hứa.






Truyện liên quan

Giang Nam Thiện Nương Tử

Giang Nam Thiện Nương Tử

Vân Nhạc10 chươngFull

Ngôn Tình

1.5 k lượt xem

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Lãnh Phát Công Tử132 chươngFull

Tiên HiệpHuyền Huyễn

304 lượt xem

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Trần Phiên Ngung30 chươngFull

Võ Hiệp

158 lượt xem

Một Năm Thiên Hạ

Một Năm Thiên Hạ

Hoàng Anh50 chươngFull

SủngCung ĐấuCổ Đại

277 lượt xem

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)

Lạc Mai2 chươngFull

Đam MỹCổ ĐạiĐoản Văn

69 lượt xem

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Đại Hạ Trảm Ma Trăm Năm, Thiên Hạ Vô Địch! Convert

Tào Chủ Tặc135 chươngDrop

Tiên HiệpVõ HiệpHuyền Huyễn

4.5 k lượt xem

Nam Thiên Phong Tiên

Nam Thiên Phong Tiên

Thiên Mặc2,050 chươngTạm ngưng

Tiên Hiệp

2.8 k lượt xem

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Hộ Vệ Vô Địch, Ta Muốn Cái Này Chia Năm Năm Thiên Phú Làm Gì Dùng

Tâm An Hồng Trần60 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnHệ Thống

2.5 k lượt xem