Chương 32

Liên Cẩm thoáng sững người, từ khi nàng bắt đầu tới kinh thành đến nay, mặc dù dưới thân phận nô tì phục vụ cho Trịnh tướng quân và làm hết các công việc trong doanh, nhưng chưa bao giờ nàng nghe thấy hắn ra lệnh cho mình. Nếu muốn bảo nàng làm gì, hắn cũng chỉ nói "nhờ cô mang cho ta cái này cái kia". Không biết có phải vì thế không, dần dà nàng lại quên mất vị trí giữa mình và hắn. Dù có là người giúp đỡ cho tướng quân giải quyết vụ án này đi nữa, nàng vẫn là một nô tì phục vụ, còn hắn lại là tướng quân oai hùng trẻ tuổi của cả đất nước này. Rồi sau này đi nữa, dù nàng có là tiểu thư của một thương gia có của ăn của để ở Quế Châu, hắn vẫn mãi là người ở tít tận trên cao, xa tận kinh thành. Địa vị giữa hai người vẫn luôn cách xa nhau đến vậy.


Liên Cẩm cúi gầm mặt nhẹ nhàng đưa chân mình tới trước, để Trịnh Minh Khải nắn phần gót chân sưng tấy, thỉnh thoảng lại bảo nàng thử nhúc nhích cổ chân. Sau cùng hắn mới chắc chắn nàng chỉ bị bong gân thôi chứ không tổn thương gì tới phần xương cốt cả, Trịnh tướng quân mới thở thẹ một hơi, nhíu mày nói với người kia:


"Không phải ta đã dặn nàng rồi sao, việc gì nguy hiểm thì không được làm, bị lỡ việc cũng được, nhưng có gì cứ báo trước với ta. Tại sao lần này nàng lại tự ý mạo hiểm như thế? Nếu không phải Thanh Mai cô nương tới cứu kịp thời, nếu không nhờ may mắn chạy thoát khỏi truy đuổi của mấy tên kia, nàng nghĩ bây giờ mình sẽ thế nào đây?"


Lúc vừa chạy đi tìm nàng vừa hỏi tình hình từ Thanh Mai cô nương, khỏi phải nói hắn đã bực thế nào. Bình thường thấy nàng ấy là một người nhút nhát, nhìn xác ch.ết đã sợ đến run người, không biết nàng ấy lấy sức mạnh từ đâu ra mà có gan chạy xuống mật thất điều tra, còn suýt nữa bị người ta bóp cổ. Chạy trốn khỏi truy đuổi của mấy tên nô tài suốt cả đêm, lúc nguy hiểm nhất, nàng ấy còn nói Thanh Mai cầm sổ sách đi trước, để mình ở lại làm mồi nhử dụ họ sang chỗ khác.


Hắn càng nghe càng giận đến run người, lúc chưa bắt được mấy tên nô tài kia, trong đầu hắn không ngừng tưởng tượng ra đủ thứ giả thuyết. Nhỡ nàng ấy bị người ta bắt được, nhỡ nàng ấy không may gặp phải thú dữ hay bị rơi xuống núi, nhỡ...


Chẳng lẽ số lần hắn nhắc nhở nàng vẫn còn ít nữa sao, cho dù vụ án lần này có quan trọng thế nào, dù bây giờ là thời điểm mấu chốt, nhưng tính mạng con người vẫn là ưu tiên hàng đầu, an nguy của nàng hắn đã thề sẽ lấy cả sinh mạng mình bảo vệ. Thế mà nàng ấy lại mạo hiểm như thế, khiến hắn phải hốt hoảng thế này.




Càng nhớ lại Trịnh tướng quân càng thấy khó chịu hơn, quyết tâm phải dạy dỗ nàng bài bản, hắn nghiêm giọng nói tiếp:


"Chuyện lần này ta đã tính trước ba hướng giải quyết rồi, dù không có tin báo của nàng mọi người vẫn sẽ tùy cơ ứng biến. Không những nàng tự đưa mình vào hiểm nguy mà còn khiến hơn năm mươi binh sĩ phải vất vả tìm kiếm nàng suốt cả ngày hôm nay. Nàng có biết dù không đứng nổi nhưng Thanh Mai cô nương cũng trèo đèo lội suối chỉ đường cho mọi người đi tìm nàng hay không?"


Rất hiếm khi Trịnh tướng quân mở lời nói nhiều với nàng như lần này, nhưng mà từng câu từng chữ như đánh vào lồng ngực, khiến nàng tự trách và áy náy về sự xốc nổi và bất cẩn của mình hơn. Thực ra nàng cũng biết trong tình huống đó có rất nhiều cách giải quyết. Nhưng mà không hiểu sao ngay lúc ấy trong đầu nàng chỉ hiện ra suy nghĩ, nàng phải vào đó, phải tìm bằng chứng để đưa ngay cho mọi người, phải cố gắng không được để mấy người kia chạy thoát.


Cuối cùng không ngờ chẳng giúp được gì nhiều mà còn ảnh hưởng tới bao người như vậy. Nàng ngất xỉu một ngày, có lẽ Trịnh tướng quân cũng tìm mình suốt một ngày. Làm trễ nải công việc của quân doanh như vậy, tính ra nàng còn đang bị phạt nữa đấy.


Thấy Liên Cẩm cúi đầu thật thấp như sắp gãy cả cổ, hai bàn tay xoắn xuýt vân vê vạt áo. Hắn cứ nói xong một câu nàng lại nói khẽ "Nô tì xin lỗi". Dù đang lửa giận ngút trời, bao nhiêu lời chất nghẹn trong lòng suốt cả một ngày nay hắn cũng không có cách nào xả được, Trịnh tướng quân thở một hơi thườn thượt. Hắn biết nàng sợ lắm, nhưng nếu không nói dữ với nàng, nếu lần sau lỡ như chuyện tương tự xảy ra, nàng còn hành động như thế nữa thì hắn biết làm sao? Chỉ cần nghĩ vậy thôi là bao nhiêu lời trách mắng cứ tuôn ra như thác. Bất ngờ có tiếng người ý ới, Trịnh Minh Khải mới đứng bật dậy sải bước thật nhanh ra ngoài động. Một lúc sau hắn trở vào rất nhanh, hơi khom người xuống trước mặt nàng:


"Nhanh lên nào, có người tìm tới rồi, chúng ta cũng nên về thôi kẻo mọi người lo lắng".
Sau một hồi răn dạy, giờ Liên Cẩm đâu dám kì kèo thêm gì nữa, nàng vội vàng bò lên sau lưng Trịnh tướng quân, ôm lấy hai đầu vai hắn được hắn cõng ra ngoài.


Bên ngoài hang động có năm sáu cây đuốc sáng choang, khoảng hơn mười binh sĩ đã đứng chờ ở đó. Thấy Trịnh Minh Khải cõng nàng ra, có một binh sĩ còn tới cạnh hỏi han:
"A Liên cô nương bị thương à? Hay tướng quân để thuộc hạ cõng cô nương ấy cho, tướng quân vất vả suốt cả ngày rồi".


Trịnh Minh Khải lắc đầu rất nhanh: "Không cần đâu, ta không mệt, nhanh về thôi".


Mấy người cầm đuốc đi phía trước và hai bên để soi đường cho Trịnh tướng quân. Liên Cẩm nằm trên lưng hắn càng cảm thấy ngượng ngùng. Được một nam tử cõng trên lưng đã thấy ngại lắm rồi, huống hồ còn có rất nhiều người đi cạnh bên như vậy.


Đột nhiên nàng giật mình nhớ ra, vội hỏi người phía trước:
"Tướng quân đã bắt được Huỳnh Phiên chưa?"


Nếu nàng hỏi câu này vào mấy canh giờ trước, chắc Trịnh tướng quân cũng không rõ tình hình bên Nguyễn phó tướng thế nào rồi. Sau khi nghe Thanh Mai cô nương kể tóm gọn, hắn vội vàng chia số quân thành một nhóm tới báo cho Đoàn phó tướng sang hỗ trợ Nguyễn phó tướng, một nhóm áp giải bọn người kia về doanh, số còn lại theo chỉ dẫn của Thanh Mai cô nương lên núi tìm người.


Tình hình cấp bách, Trịnh tướng quân như đứng giữa đôi đường, hắn lần lừ không biết nên đi sang cổng Tây chỉ đạo binh sĩ tấn công vây bắt bọn Huỳnh Phiên, tóm gọn Trương Viên và Túy Hoa lần hay đi tìm cô nương đó. Nhưng chỉ một lúc sau, Trịnh Minh Khải lại quay đầu ngựa thục mạng chạy lên núi. Lo lắng suốt nửa ngày trời mới tóm được nhóm nô tài đang truy bắt A Liên, khi đó gánh nặng trong lòng hắn mới nhẹ đi phân nửa, may mà A Liên chưa bị bọn chúng bắt, may mà nàng ấy chưa xảy ra chuyện gì. Tìm kiếm thêm một canh giờ nữa, có một tốp binh sĩ chạy tới thông báo tình hình vụ án bên phía Nguyễn phó tướng và Đoàn phó tướng, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, bây giờ chỉ còn chờ áp giải về thăng đường thẩm án nữa mà thôi.


Hắn hơi nghiêng đầu nói nhỏ: "Đã bắt được, mọi chuyện được giải quyết hết rồi".
Liên Cẩm khẽ thở phào một hơi, nàng định hỏi thêm tình hình của Túy Hoa lầu và A Mai, nhưng nhìn thấy đông người xung quanh quá, nàng lại ngại ngùng cúi đầu xuống, im lặng không hỏi nữa.


Trịnh tướng quân trả lời xong chờ mãi cũng không thấy nàng ấy nói gì thêm. Bình thường cô nương ấy vẫn miệng mồm liến thoắng, nhớ mấy lần hắn tới Túy Hoa lầu, có gì là thắc mắc là nàng ấy hỏi cho bằng hết được, vậy mà hôm nay chỉ nghe một câu đơn giản rồi im lặng như thế.


Đột nhiên Trịnh Minh Khải mới nhận ra một vấn đề, liệu có phải vừa rồi lúc ở trong hang động hắn nặng lời với nàng quá phải không? Cô nương người ta đã sợ hãi đến vậy, hắn không an ủi tuyên dương tinh thần vì dân vì nước của nàng ấy thì thôi, đây lại còn trách mắng rồi gắt gỏng như vậy.


Trịnh tướng quân khẽ đằng hắng một tiếng, người phía sau vẫn không phản ứng gì, hắn lại ho khan thêm tiếng nữa, nghe ngóng sau lưng vẫn không có tiếng động.
Có lẽ vì hiếm khi thấy Trịnh tướng quân mình đồng da sắt lại ho khụ khụ liên tục như thế này, một binh sĩ cầm đuốc đi bên cạnh nhiệt tình hỏi han:


"Trịnh tướng quân bị phong hàn rồi sao? Có phải vì vừa bị mắc mưa không? Nếu tướng quân không ngại thì mặc áo của thuộc hạ nhé?"
Trịnh Minh Khải hơi đờ người đáp lại: "Được rồi, ta không sao, cảm ơn".


Binh sĩ nọ vẫn tươi cười vui vẻ: "Tướng quân đừng khách sáo, sức khỏe của tướng quân là điều quan trọng nhất của doanh trại chúng ta, thuộc nguyện hi sinh cống hiến".


Đuôi mày của người kia thoáng giật giật một hồi, vốn định khước từ thêm lần nữa, nhưng đột nhiên hắn cảm nhận được người sau lưng vừa run lên rất nhẹ, Trịnh Minh Khải vội hỏi:
"A Liên, nàng lạnh à?"
Vẫn không thấy ai đáp. Binh sĩ nọ thì thào trả lời:
"A Liên cô nương ngủ rồi tướng quân ạ".


Ngủ rồi sao? Nghĩa là nàng ấy ngủ quên mất nên không trả lời mình chứ không phải giận hắn gì đâu nhỉ?
Trịnh Minh Khải cũng vô thức nói nhỏ hơn rất nhiều:
"Cởi áo của cậu ra, nhẹ nhàng thôi, khoác lên cho nàng ấy".


Cậu binh sĩ hiểu ra ngay tình hình, nhanh nhẹn cởi áo rồi trùm lên cho A Liên cô nương đang nằm gục ở sau lưng tướng quân, còn chưa kịp dém lại cho kĩ càng thì tướng quân đã lách người né đi. Hắn hơi nhấc hai tay lên giữ chặt lấy vạt áo, phần phía trước thì kéo qua cổ mình. Nhích qua nhích lại một hồi, đầu của A Liên hơi ngả về phía trước, gò má vô tình áp vào bên cổ của Trịnh tướng quân, lành lạnh. Hơi thở nhẹ nhàng phảng phất theo quy luật đều đặn, lại khiến cho phần gáy của hắn hơi ngứa ngáy, như thể có một sợi lông vũ mềm mại cọ cọ trên da mình. Cảm giác ấy lan thẳng đến tận tim, con tim run lên rồi lỡ đi một nhịp.


Nhẹ nhàng lẳng lặng không một ai hay biết.






Truyện liên quan