Chương 99 : Cuộc sống đời tư

Mở mắt ra, một ngày mới đã bắt đầu. Bologo từ từ đứng dậy, xoa mạnh hai bên thái duong, cố gắng giải tỏa sự mỏi mệt trong đầu.


Hắn là một người có đồng hồ sinh học rất nghiêm ngặt, đồng thời ngủ cũng rất ít, nhưng điều này không có nghĩa là Bologo không cần nghỉ ngơi. Tối hôm qua lúc hắn về đến nhà thì đã rất muộn, ngủ chưa được bao lâu thì đã tỉnh lại, cộng thêm trận chiến giữa Người thăng hoa đêm qua đã khiến Bologo kiệt sức.


"A..."
Bologo ngáp một cái thật dài, nhìn ra sáng sớm ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì.
Đứng dậy, mặc quần áo tử tế, Bologo ngồi trên ghế sô pha, bật radio và chờ đợi.


"Xin chào quý thính giả! Ta là Dudel, người bạn trung thành của các bạn, phát sóng hai lần một ngày. Chào mừng đến với chuyên mục này!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, chương trình radio này đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của Bologo.
Khi tiếng ca vang lên, Bologo nhắm mắt lại và suy nghĩ.


Bây giờ hắn đang hơi đói, không phải trên phương diện thể chất mà trên phương diện tinh thần, căn bệnh quái ác có tên là nóng nảy phệ chứng kia đang ngo ngoe muốn động.


Kể từ sau nghi thức cấy ghép, Bologo luôn trong tình trạng đói cồn cào, thỉnh thoảng sẽ có cảm giác khó chịu từ các cơ quan trong người, cảm giác đã biến mất từ lâu này khiến hắn có chút bất an và hoài niệm.




Một mặt là nỗi thống khổ đến từ nóng nảy phệ chứng, một mặt là mỗi khi cảm giác đói bụng này ập đến, nó giống như một cách khác để nhắc nhở Bologo rằng hắn là một người đi vay, một kẻ tội nghiệp đã bán đi linh hồn của mình.


Hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu đi sự bồn chồn và cảm giác đói khát, Bologo cảm thấy may mắn vì mình đã không bán đi tất cả linh hồn và trở thành một ác ma từ đó.


Tuy rằng linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng sẽ không hoàn toàn bị nóng nảy phệ chứng chi phối, giống như người thường sắp trở thành dã thú, Bologo vẫn có thể duy trì tỉnh táo.


Bologo đã từng nghĩ về điều đó, mảnh vụn linh hồn có thể chuyển hóa thành Aether, vậy liệu Aether có thể chuyển hóa ngược thành mảnh vụn linh hồn được không? Thậm chí, liệu Aether có thể chuyển hóa thành một linh hồn hoàn chỉnh?


Nhìn những cuốn sách trên mặt bàn thấp, đây là những cuốn sách được Bologo mượn từ thư viện của Cục Trật tự, chúng là những cuốn sách mà Jeffrey đã từng đề cập trước đây, "Lý thuyết Aether" và "Linh Hồn Học".


Bologo có một lòng khát khao tri thức mạnh mẽ, để giải quyết đủ loại bí ẩn này, hắn sẽ đọc hai cuốn sách này bất cứ khi nào có thời gian.


Nội dung trong sách rất tối nghĩa, khó hiểu, nhưng cũng may Bologo không phải là người dễ bỏ cuộc, đọc một hồi Bologo cũng chỉ hiểu được một phần nhỏ của nội dung, sau đó liền tìm ra vấn đề.


Sau khi ác ma nuốt chửng linh hồn, linh hồn sẽ chỉ kìm hãm nóng nảy phệ chứng trong một thời gian ngắn, ngay sau đó những linh hồn này sẽ tan biến, khiến nóng nảy phệ chứng lại bùng phát.


Nhưng nóng nảy phệ chứng của Bologo hơi bất thường. Những mảnh vụn linh hồn mà hắn tích trữ là "Linh hồn Hoàng Kim" vô chủ, có thể bị trói buộc. Theo lý thuyết là những mảnh vụn linh hồn này sẽ không tự biến mất, nhưng sau khi nghi thức cấy ghép, Bologo lại cảm thấy cơn đói đang ngày một tăng lên.


Lúc trước hắn không để ý bởi vì hắn có thừa mảnh vụn linh hồn, cộng thêm một ngày một đêm chặt ác ma, mức tiêu hao này căn bản không thể nào thu hút được sự chú ý của nó, nhưng hiện giờ hắn bắt đầu lại từ đầu, những cảm giác này trở nên cực kỳ rõ ràng.


Các mảnh vụn linh hồn không thể tự tan biến, nhưng chúng cũng giống như bị tiêu hao.
Bologo nghi ngờ rằng đó có phải là do nóng nảy phệ chứng của mình khác biệt hay không? Hay thậm chí loại bệnh này của mình có thực sự được coi là "nóng nảy phệ chứng" hay không?


Các mảnh vụn linh hồn thay thế hắn hứng chịu ảnh hưởng của nóng nảy phệ chứng, bất cứ khi nào trống rỗng xao động bất an, các mảnh vụn linh hồn sẽ được tiêu hao để xoa dịu sự xao động này.


Càng hiểu rõ về sự dị thường của bản thân, tâm trạng của hắn càng đi xuống, hắn nhận ra rằng nếu mảnh vụn linh hồn được dùng làm vật phẩm tiêu hao để xoa dịu trống rỗng xao động, thì hắn sẽ không thể dùng phương pháp này để bù đắp linh hồn.


Các mảnh vụn linh hồn trong cơ thể mình luôn bị tiêu hao, cho dù Bologo có cướp được bao nhiêu mảnh vụn linh hồn đi chăng nữa thì cuối cùng chúng cũng sẽ bị tiêu hao bởi xao động trống rỗng không ngừng nghỉ.


Sửa sang lại bản thân, Bologo nhìn chằm chằm vào mình trong gương, điều này nghe có vẻ hơi tệ, nhưng Bologo đang dần tiến tới sự thật, và là một kẻ bất tử, hắn có đủ thời gian để tìm ra sự thật ẩn giấu sau tất cả những điều này.
Bước tới cửa, Bologo do dự mất mấy giây,


Vẻ mặt hắn có chút rối rắm, cũng may mà hắn không phải người thiếu quyết đoán, rất nhanh đã đưa ra quyết định, cầm chùm chìa khóa lên, cắm một chiếc chìa khóa cổ xưa vào trụ khóa cửa.
...


Khi Bologo bước ra khỏi cửa nhờ "Chìa khóa mê cung", hắn gần như khuỵu xuống, ruột gan cồn cào và cảm giác buồn nôn trực lên cổ họng, như thể các cơ quan nội tạng của hắn đã bị xoắn lại và xáo trộn vị trí.


Đây là hậu quả của việc sử dụng "Chìa khóa mê cung" nhiều lần trong thời gian ngắn, và các triệu chứng như này sẽ ngày càng dữ dội hơn khi số lần tăng lên. May mắn thay, Bologo là một kẻ bất tử, hắn không phải lo lắng liệu sẽ có triệu chứng nào gây đột tử hay không, vì vậy nên hắn có thể sử dụng không chút lo lắng.


"Đây là đâu?"
Xung quanh tối đen như mực, Bologo vẫn nhớ những gì Jeffrey đã nói trước đây. Dường như có điều gì đó không ổn với cái nơi quỷ quái này. Mỗi lần mở cửa ra đều không giống nhau. Lần trước là đi ra từ cửa hầm rượu, còn lần này thì Bologo không biết ở chỗ nào.


Mùi rượu và nước hoa bốc lên nồng nặc, đồng thời có tiếng ngáy nhỏ, Bologo đột nhiên cảm thấy có chút bất an, hắn mò mẫm tìm một công tắc trên tường. Sau khi ấn công tắc, thế giới tối đen như mực bỗng sáng lên trong tích tắc.


Nơi Bologo đến là một phòng ngủ, không ngờ lần này lại mở cửa ở một nơi như vậy, không biết lần sau khi mở cửa liệu Bologo có bước ra từ toilet hay không.


Ngay sau đó Bologo liền cảm thấy như bị cảm giác mãnh liệt xa hoa đập vào mặt, khi ánh đèn được bật lên hắn mới có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, trên đầu là đèn chùm pha lê, trên tường treo đầy tranh của các họa sĩ nổi tiếng, đồ dùng trong nhà cũng toàn là gỗ gụ... kỳ lạ là phòng ngủ này không có cửa sổ.


Trên mặt đất vương vãi chai rượu và quần áo, phần lớn là quần áo của phụ nữ, cùng với một ít giày cao gót ngổn ngang đặt bên cạnh.
Bologo chuyển tầm mắt sang chiếc giường lớn đủ cho vài người ngủ, một khuôn mặt quen thuộc trườn ra khỏi vòng tay của những người phụ nữ đang ngái ngủ.
"Ai vậy?"


Sore sững sờ nhìn Bologo, rượu làm giảm chỉ số IQ vốn đã không cao của cái tên này xuống rất nhiều. Hắn và Bologo cứ thế mà nhìn nhau chằm chằm trong vài phút trước khi hắn nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
Sau đó...
"A!"
Sore vừa hét toáng lên, vừa kéo chăn bông che ngực của mình.


"Tuy là anh em tốt, nhưng giữa anh em tốt vẫn có một số chuyện không được phép a!"
Cựu Lãnh chúa của Gia tộc Bóng Đêm, người phụ trách câu lạc bộ Kẻ bất tử hiện tại, một kẻ bất tử bí ẩn và mạnh mẽ, Sore Villelis, giờ đây hét lên như một cô gái bị Bologo quấy rối.


Bologo nhặt chai rượu dưới đất và phang nó vào người Sore, sau một tiếng kêu thảm thiết, Bologo nhặt một chai rượu khác và bước đến giường của Sore.
Hắn nhìn không chớp mắt vào Sore.
"Hiện tại tỉnh rượu chưa?"
"Tỉnh, tỉnh."


Sore vội vàng gật đầu, liếc về phía những người phụ nữ nằm trên giường qua khóe mắt, tên này lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, sau đó nói.
"Ba phút, cho ta ba phút."
Ba phút sau, Bologo đang ngồi trên ghế chân cao, phía sau quầy là Sore, người đang phục vụ trong bộ đồ ngủ.


"Nơi đây có phải cũng là một "miền ảo" không?"
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Bologo đột nhiên hỏi. Khi vừa bước ra khỏi phòng ngủ của Sore, hắn đã gặp ngay một cầu thang xoắn ốc dài, cái cầu thang dài này giống như một thân cây và kéo dài đến các tầng khác qua hành lang.


Nơi này lớn hơn rất nhiều so với lúc nhìn từ bên ngoài, giống hệt như "Phòng khai hoang".
"Gần như là vậy, "Miền ảo", dọn nhà cũng sẽ thuận tiện hơn."
Sore thản nhiên thừa nhận điều này.


Nơi đây là câu lạc bộ kẻ bất tử, nơi một nhóm Kẻ bất tử say mê và tận hưởng. Lịch sử của nó lâu đời hơn rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng thời hiện đại, ẩn chứa bất cứ bí mật, sự kỳ lạ nào là chuyện bình thường, nếu nơi này chỉ để treo biển kinh doanh thì ngược lại càng khơi dậy sự nghi ngờ của Bologo hơn.


"Ngươi bình thường đều như vậy sao?" Bologo ngữ khí phức tạp.
"Mọi người rất thích ta, ta cũng rất thích mọi người." Sore mặt mày hớn hở.
"..."


Bologo lười nhác đưa ra bất kỳ đánh giá nào với cuộc sống đời tư của Sore, những kẻ bất tử rảnh rỗi đến phát khùng này, làm ra chuyện gì cũng không ngoài ý muốn.
"Ngươi đang lừa các nàng, sau đó hút máu các nàng sao?" Bologo hỏi.
"Không, đã lâu rồi ta không hút máu người."


Nói đến chuyện này, Sore trở nên nghiêm túc đến không ngờ, hắn chưa bao giờ nói đùa về những vấn đề kiểu này.
"Vậy thì ngươi làm thế nào để kiềm chế cơn khát máu của mình?" Bologo hỏi lần nữa, "Hút một ít máu thỏ?"


"Khát máu khác với nóng nảy phệ chứng, mặc dù cả hai rất giống nhau. Thường thì ta sẽ chuẩn bị cho mình một ít thuốc, thành phần chính là "Linh hồn Cỏ Bạc", cộng thêm một ít máu và những thứ tương tự."


Sore pha rượu, cũng không biết hắn đã thêm gì vào nó, một ly rượu vang đỏ tươi xuất hiện trước mặt Bologo, kèm thêm những chấm bạc lăn tăn trong đó.
"Một trong những điều tuyệt vời về kẻ bất tử là chúng ta có đủ thời gian để học bất kỳ những gì mình muốn học."
"Ngươi là một nhà giả kim?"


"Kỳ thực cũng không phải, chỉ là có chút hiểu biết... Nhiều năm qua, ta đều dựa vào cách này để kiềm chế cơn khát. Tuy rằng "Linh hồn Cỏ Bạc" không sánh bằng "Linh hồn Hoàng Kim", nhưng nó đủ để xoa dịu nỗi thống khổ."
Sore uống cạn ly rượu, trên gò má trắng nõn hiện lên màu đỏ của máu hiếm thấy.


"Hôm nay ngươi đến chỉ để hỏi chuyện như vậy?"
"..."
Bologo trầm mặc, hoài nghi trong lòng.


Dù là kiềm chế cơn khát máu hay xoa dịu nóng nảy phệ chứng thì chúng đều có một điểm chung, đó là hấp thu linh hồn, chỉ là cách đạt được hơi khác một chút, nhưng đây chỉ là trì hoãn nỗi thống khổ lại thôi chứ không phải là giải quyết triệt để nó.


"Nó giống như một cơ chế khích lệ kỳ lạ, thúc giục mọi người tìm kiếm linh hồn, tìm càng được nhiều linh hồn thì càng ít phải chịu sự tr.a tấn."
Bologo nói.


Hắn vẫn còn nhớ đặc điểm của "Linh hồn Hoàng Kim", linh hồn con người chỉ có thể trói buộc bằng giao ước máu, còn ác ma nuốt vào thì cũng chỉ trói buộc trong thời gian ngắn, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến hoàn toàn.
"Nhưng những linh hồn đã bị nuốt chửng kia, chúng sẽ thực sự tan biến? Hay là ..."


Bologo không tiếp tục nói hết.
"Ai mà biết được? Thế giới này rất rộng lớn, có rất nhiều mối nghi ngờ, chẳng hạn như đám ma quỷ đó", Sore ngoài ý muốn nói, "Cũng may là, chúng ta là những kẻ bất tử, không biết chừng có thể có cơ hội đợi đến ngày mà chân tướng nổi lên khỏi mặt nước".


Sore hạ thấp người xuống, trong đôi mắt đỏ tươi lộ ra một loại tà ác.
"Những kẻ được ma quỷ sủng ái thường khác biệt, thậm chí là nóng nảy phệ chứng do nó gây ra."






Truyện liên quan