Chương 96 : Phòng ra quyết định

Sau khi phân loại xong đống tài liệu ghi chép lại cuộc nói chuyện vừa rồi, Jeffrey thuần thục niêm phong chúng vào túi hồ sơ, rồi nhét vào ngăn tủ. Những chuyện còn lại Uriel sẽ xử lý, mình chỉ cần sắp xếp gọn gàng những thứ này là được.


Làm xong tất cả, Jeffrey ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh. Văn phòng trở nên cực kỳ im ắng ngoại trừ tiếng Lebius lật trang sách.
"Ngươi cứ như thế này sau khi tan tầm? Ngồi ở đây và đọc sách?"


Jeffrey hỏi, hắn và Lebius đã lâu không làm việc cùng nhau nên cũng không rõ về hoàn cảnh sống hiện giờ của Lebius. Mãi đến khi Đội hành động đặc biệt được thành lập gần đây, hai người mới được coi là có liên lạc trở lại.
"Ừm."


Lebius trả lời, những người khác có thể nghĩ rằng trả lời như vậy là hơi lấy lệ và thờ ơ, nhưng Jeffrey biết rằng Lebius là như thế, hắn đã quen với điều đó.


Sau nhiều năm làm việc chung, mọi người xung quanh đều hiểu khái quát về Lebius, khi Lebius có thể đối thoại bình thường thì là trạng thái bình thường, còn khi nói nhiều có nghĩa là tâm trạng của hắn rất tốt.


Còn khi Lebius tức giận... khi tức giận hắn thường trầm mặc, tựa như biển lặng, tựa như những con cá mập lượn lờ dưới mặt nước trong xanh, không biết chừng sẽ lao ra khỏi đó bất cứ lúc nào.




Vì vậy, rất ít người có thể phán đoán chính xác tâm trạng của Lebius, hắn giống như một cái mặt đơ, chỉ có một khuôn mặt đơn điệu.


"Ngoại trừ công việc chính thì là đọc sách, không giao lưu, cũng không có hoạt động giải trí", Jeffrey nhìn về phía một cánh cửa khác của văn phòng, "Ngươi thậm chí còn sống luôn ở đây".
"Ngươi có tôn giáo không? Lebius."
Lebius lắc đầu và tiếp tục nhìn vào cuốn sách trước mặt.


"Vô lý, ngươi sùng đạo như một nhà khổ hạnh… Cục Trật tự thực sự nên trao cho ngươi một giải thưởng nhân viên xuất sắc." Jeffrey trêu chọc.
Lebius không trả lời. Hắn quá nặng nề, khiến người ta cảm thấy rất phiền muộn, Jeffrey cảm thấy chỉ có kiểu người buồn tẻ như vậy mới thích ở chung với Lebius.


Nghĩ đến cảnh đó Jeffrey suýt thì bật cười, hai người trầm mặc ở chung một phòng, ngoại trừ im lặng chỉ có im lặng, đây cũng quá tuyệt vọng đi.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Jeffrey muốn trò chuyện với người bạn cũ này, nhưng nghĩ mất nửa ngày mà vẫn không biết nên bắt đầu từ chủ đề gì.


Tỉ như hôn nhân? Lebius cũng kém không nhiều nên kết hôn, thúc thúc cưới?


Ý tưởng này nhanh chóng bị Jeffrey loại bỏ. Trong cuộc đời của một nhà khổ hạnh hẳn không có cái gọi là hôn nhân. Nghiên cứu hành động tiếp theo? Lần này thì lại là Jeffrey không chịu nổi, mãi mới được tan làm, hắn không muốn bàn về công việc nữa.


Jeffrey cảm thấy có chút đau đầu, hắn nghĩ nếu không thì coi như xong đi, đang định đứng dậy rời đi thì Lebius lại mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
"Jeffrey, còn giữ mặt nạ của mình sao?"
Jeffrey khẽ giật mình, đáp lại nói.
"Ừm, còn giữ, ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"


Jeffrey cũng đã từng là thành viên của Bộ phận Thực địa, cũng có một cái mặt nạ mà hắn đeo trong lúc làm nhiệm vụ. Sau khi rời Bộ phận Thực địa, hắn không còn sử dụng mặt nạ nữa và treo nó lên tường nhà của mình, cùng với đống đồ trang trí.
"Tìm chút thời gian lau đi, về sau sẽ dùng."


Jeffrey im lặng vài giây, khó hiểu, "Ta nhớ là ta không phải ra chiến trường nữa?"


"Yas nhờ vả, ta đã định nói với ngươi, nhưng bận quá nên quên mất. Hắn hy vọng ngươi và ta có thể hành động như một biện pháp an toàn trong lúc đối phó Thanh kiếm bí mật của Đức Vua bất cứ lúc nào, tránh trường hợp chúng chuyển từ đánh nghi binh sang tấn công trực diện."
"Chờ chút, ngươi và ta?"


Jeffrey hoàn toàn không để ý đến những thông tin khác mà chỉ chăm chăm vào cụm từ "ngươi và ta".
Hắn vẫn nhớ lần cuối cùng mình và Lebius hợp tác. Trong cuộc chiến bí mật đó, để chống lại cuộc tấn công của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, Bộ phận Thực địa đã dốc toàn lực.


Đó là cuộc chiến thảm thiết nhất mà Jeffrey từng trải qua, và cũng là cuộc chiến cuối cùng hắn tham gia.
Trong hơn trăm ngày bi thảm đó, cả hắn và Lebius đều bị thương nặng, nhưng may mắn thay, cả hai đều sống sót,


Chỉ là Lebius đã mất đi một cái chân, một thời gian sau, một người ngồi ở văn phòng, một người cũng lười tiếp tục tham gia vào cuộc phân tranh, liền xoay người rời sang Bộ phận Hậu cần.
Cứ như vậy một mực duy trì đến hôm nay.
"Ý ngươi là gì? Lebius." Jeffrey trông vô cùng nghiêm túc.


"Khi cần thiết, ta và ngươi cần phải bước vào chiến trường lần nữa để nghênh đón Thanh kiếm bí mật của Đức Vua."
Lebius bình tĩnh kể lại, như thể đó chỉ là một việc cực kỳ bình thường.
"Ta... và ngươi?"
Jeffrey hoài nghi, sau đó không nhịn được mà bật cười.


"Đừng đùa, Lebius, chúng ta đã bao lâu không sử dụng Năng lượng bí mật, hơn nữa còn đã sắp quên mất cách điều động Aether. Làm sao có thể ra chiến trường như thế này?"
"Vậy sao? Thật đáng tiếc." Nghe đến đây, Lebius thở dài.


"Đừng nghĩ tới những thứ thừa thãi, có thể sống sót đã là may mắn lớn nhất rồi."
Jeffrey thuyết phục, rồi quay người định rời đi, nhưng sau đó giọng nói lại vang lên.
"Không, sự tiếc nuối của ta là ngươi thế mà lãng phí rất nhiều thời gian, Jeffrey, ngươi thực sự sẽ nghỉ hưu như thế này sao?"


Jeffrey quay đầu lại, lúc này Lebius từ từ đứng lên từ sau bàn làm việc.
Mắt hắn đơ ra, Jeffrey bàng hoàng nhận ra lần này Lebius không dùng nạng hay bất kỳ thiết bị phụ trợ nào mà cứ đứng thẳng dậy như vậy.


Vẻ mặt kinh ngạc của Jeffrey khiến Lebius rất hài lòng, thậm chí còn tiến lên hai bước, bước ra từ sau bàn làm việc, đứng trước mặt Jeffrey, ưỡn thẳng lưng.


Cái tên này đã ngồi sau bàn làm việc bảy năm, ngày nào cũng vùi đầu vào công việc, eo Lebius bị đống tài liệu nặng trĩu đè xuống, nhưng hôm nay hắn lại đứng lên, hoặc có thể nói là chưa bao giờ ngã xuống.


Aether yếu ớt hoạt động, Jeffrey đã nhận thấy điều gì đó, trong mắt hiện lên chút ánh sáng nhạt, sự dao động của Aether ngày càng rõ ràng, cho đến khi Lebius không còn ẩn giấu nữa.


Những hoa văn màu xanh lam mờ nhạt xuất hiện dọc theo bề mặt cơ thể Lebius, đồng thời, một cái bóng màu xanh lam mờ nhạt xuất hiện phía sau Lebius, nhẹ nhàng đỡ Lebius bằng cả hai tay, đóng vai trò như chiếc nạng của hắn.
Bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai Jeffrey, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Lebius.


"Aether... Ẩn nấp."
Giọng Jeffrey không chút cảm xúc.
Không phải hắn chưa từng thấy một Người thăng hoa thành thạo kỹ năng Cực hạn này, nhưng rất ít người có thể làm được như Lebius.
Ẩn nấp gần như tuyệt đối, chẳng khác nào đã đạt đến "cảnh giới Cực hạn".


Gần như vậy mà cũng không lộ ra ngoài, nếu không phải Lebius chủ động, Jeffrey muốn nhận ra chuyện này cũng không biết phải mất bao lâu. Trên chiến trường thì khoảng thời gian này cũng đủ để Jeffrey ch.ết không biết bao nhiêu lần rồi.


"Ta vẫn luôn nghĩ rằng nếu lúc trước ta có thể ẩn nấp tốt hơn thì có lẽ ta đã có thể ám sát được hắn."
Lebius ngồi ở trên bàn làm việc, cũng không còn cảm giác nghiêm túc và thận trọng như mọi khi, trên thân mang theo trương duong ý vị.


"Nhưng những chuyện đã xảy ra, bao biện thế nào cũng không thay đổi được, phải không? Thật may là ta vẫn còn sống, hắn vẫn còn sống, và ta vẫn còn cơ hội thứ hai, một cơ hội để bù đắp lỗi lầm năm xưa."
Nhìn Jeffrey bằng ánh mắt lạnh lùng, Lebius bình tĩnh nói.


"Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, Jeffrey, trong một tuần nữa, ngươi có thể lấy lại trạng thái không?"
Jeffrey im lặng, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói.
"Hô, ngươi có còn nhớ lúc mà chúng ta trở thành cộng sự với nhau không?" Jeffrey hỏi.
"Làm sao?"


"Chúng ta ở cùng thời kỳ. Ngươi và ta đã cạnh tranh giải thưởng nhân viên mới xuất sắc nhất của năm, thế mà cực kỳ khốc liệt a."
Lebius nhớ tới chuyện đó, hắn hỏi, "Cho nên?"


"Cuối cùng thì ta đã thắng",Jeffrey nói với nụ cười tự tin trên môi, "Đừng đánh giá thấp nhân viên mới xuất sắc nhất của năm trong bất kỳ độ tuổi nào".


Khi nói, hắn cử động cơ và xương, ở một vài điểm, Lebius đã đúng. Vài năm trở lại đây, cuộc sống của Jeffrey về cơ bản giống như khi về hưu. Dù có cơ bắp cuồn cuộn thì giờ đây cũng đã bị bao phủ trong một lớp mỡ dày.
"Một tuần quá dài. Một đêm là quá đủ."


Jeffrey trực tiếp đẩy cửa bước ra, thay vì về nhà, hắn đi thẳng vào phòng thực chiến.
Lebius nhìn theo bóng lưng đã rời đi, thời gian thay đổi, hắn thực sự có cảm giác trở về quá khứ, mọi thứ đều thay đổi, nhưng dường như cũng chưa có gì thay đổi.


Ngồi lại sau bàn làm việc, hắn nhặt đống báo cáo hành động của Bologo lên, cuộn chúng lại, nhét vào một viên nhộng và dán số.


Điều mà không ai để ý là cạnh bàn làm việc của Lebius có một đường ống dẫn khí nén, nó bị chắn bởi bàn làm việc và chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau bàn làm việc.


Viên nhộng làm bằng đồng được nhét vào đường ống, máy nén khí bắt đầu hoạt động, sau một tiếng kêu chói tai, bình chuyển tài liệu bên trong chạy vào chỗ sâu nhất của đường ống.


Thời đại đổi thay, nhiều phương tiện liên lạc tiên tiến đã được sử dụng trong Cục Trật tự. Theo lý thuyết nên loại bỏ hệ thống liên lạc bằng khí nén lạc hậu như vậy, nhưng nó vẫn được giữ lại, chỉ bởi vì hệ thống này hoàn toàn phục vụ cho "Phòng ra quyết định" đầy bí ẩn kia.


Không đường dây điện thoại, không liên lạc vô tuyến, chỉ là những đường ống lạnh lẽo dẫn vào chỗ sâu tăm tối.


Nó không chỉ là trung tâm chỉ huy của Cục Trật tự, mà còn là một trung tâm lưu trữ độc lập khác, tất cả các hồ sơ tư liệu được gửi vào phòng lưu trữ đều cần được gửi trước vào "Phòng ra quyết định", đó là những việc Lebius vừa làm.


Làm xong tất cả, Lebius liếc nhìn đồng hồ, công việc của hắn đã kết thúc và đã đến lúc nghỉ ngơi.
Hắn tin tưởng Jeffrey, rằng người cộng sự này sẽ không khiến hắn phải thất vọng, chuyện này không có gì phải lo lắng.


Đứng dậy, đẩy cánh cửa bên kia phòng làm việc, sau cánh cửa này là phòng ngủ của mình.
Mở cửa ra, một hành lang sáng sủa hiện ra trước mắt.


Cũng giống như hành lang trong Cục Trật tự, những viên gạch đá trắng và khổng lồ xếp chồng lên nhau, từng tia sáng nhu hòa chiếu xuống từ đỉnh đầu, những đường nét lạnh lùng và cứng rắn đầy lý tính kéo thẳng về phía trước.


Lebius im lặng và nhìn về phía sau, văn phòng không còn nữa, thay vào đó là một bức tường trắng tinh như thế, cùng với đống đá tảng chắn ngang lối đi.


Không có gì đáng nói, hắn bình tĩnh bước về phía trước, hành lang im ắng dài như vô tận, trên đường chỉ có mình Lebius, xung quanh im ắng đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng bước chân và hô hấp của chính mình, không còn cái gì cả.


Loại này quen thuộc tràng cảnh bây giờ xem ra là như thế quỷ dị, cũng may Lebius đã thành thói quen đây hết thảy, quen thuộc Cục Trật tự đủ loại, vô luận là lý tính vẫn là điên cuồng.
Cuối cùng hắn ngừng lại, cuối hành lang, một cánh cửa sừng sững tại đó.


Nó rất bình thường, giống hệt cánh cửa văn phòng của Lebius, chính xác mà nói thì những cánh cửa trong Cục Trật tự có vẻ giống nhau, chỉ là tấm biển trên đó hơi khác một chút.


Chẳng hạn như tấm biển này có biểu tượng sợi dây xích và thanh kiếm, cùng với dòng chữ "Phòng ra quyết định" được viết trên đó.
Lebius hít một hơi thật sâu, gõ cửa và đợi vài giây, sau đó vặn nắm cửa.






Truyện liên quan