Chương 2

Ngày đầu tiên trong “cuộc sống chung” của hai người.
Đông Phương Hủ tìm mọi cách thoát khỏi đám nam nhân, nữ nhân quấn lấy hắn mời ăn cơm, lòng tràn đầy chờ mong mà quay trở lại biệt thự của chính mình, còn chưa vào cửa đã nghe Tề Tử Nhân lớn tiếng lầu bầu.


“Đông Phương Hủ, ngươi cái tên tiểu nhân đê tiện. Ta cho ngươi uy hϊế͙p͙ ta, ta cho ngươi làm trò bá vương ngạnh thượng cung (1), ta cho tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi cường thủ hào đoạt (2), hắc hắc, chờ xem ta chỉnh ch.ết ngươi. Ta cho thêm một phần muối, lại cho thêm một phần dấm chua, cho ngươi ăn chưa được đã muốn phun, lalalala…” Tề Tử Nhân phi thường khoái hoạt khe khẽ cười, làm cho Đông Phương Hủ khóe miệng muốn co rút, lại thật sự không nhẫn tâm bước vào quấy rầy y đương vui mừng tự đắc.


Khó khăn nghe hết nửa ngày ‘bài ca nấu cơm’, Đông Phương Hủ quả thật đã nhịn cười đến sái quai hàm, không nghĩ tới Tề Tử Nhân lại ‘ác độc’ như vậy. Y như trong ‘bài ca nấu cơm’ của y, dường như bốn món ăn đã bị bỏ thêm nửa lọ muối, nửa lọ bột ngọt, nửa lọ tiêu, nguyên lọ cumin (3). Bất quá, hắn có chút lạ lùng vì cái gì tên kia lại buông tha cho lọ nước tương thượng đẳng trong bếp, ân, vấn đề này sẽ được trả lời ngay thôi.


“Ai nha, tốt lắm, tốt lắm, không thể rất đắc ý vênh váo, Đông Phương Hủ đã sắp trở lại” Trong phòng lại truyền ra tiếng Tề Tử Nhân, làm cho Đông Phương Hủ suýt nữa cười thành tiếng, chính mình ở ngoài cửa đã nửa ngày, tiểu gia hỏa kia mới nhớ tới vấn đề quan trọng này, bất quá, may mắn là tối thiểu hắn vẫn nghĩ ra được không phải sao?


Cố gắng che dấu nụ cười, Đông Phương Hủ ho nhẹ hai tiếng để Tề Tử Nhân biết rồi mới mở cửa đi vào. Liền sau đó, hắn thấy Tề Tử Nhân tươi cười bước đến, ân cần thăm hỏi: “Ai nha Đông Phương Hủ, ngươi như thế nào bây giờ mới về? Ta đã sớm tan học, ngay cả cơm cũng đã làm xong.” Vẻ mặt tươi cười hơn hở của hắn suýt nữa khiến cho Đông Phương Hủ trước nay luôn hoàn mĩ bị mất hình tượng vì cười bò ra a


“Nga, hội học sinh và đoàn trường đều có chút việc gấp, nên mới về trễ, cơm đã làm xong sao? Sao không ngửi thấy mùi gì cả?”, Đông Phương Hủ khe khẽ cười. Nụ cười chói mắt làm cho Tề Tử Nhân suýt nữa hộc máu, bởi vì cho dù hắn ở trong lòng tự nhủ trăm lần ngàn lần rằng nam nhân này căn bản không có ưu điểm gì, nhưng rồi cuối cùng, ngay cả tâm tư cũng vô tình phản bội hắn, mà không thể không thừa nhận phương đông hủ thực là vĩ đại.




“A? Như thế nào lại không có mùi gì?” Quả nhiên là có tật giật mình (4). Khuôn mặt Tề Tử Nhân cả kinh biến sắc, sau đó lập tức lại mang vào một bộ tươi cười: “Nga, cái kia ngươi không nghĩ vẫn là thịt nướng, hải sản đấy chắc, mà lại có mùi như hôm dã ngoại? Này bất quá chính là cơm thường mà thôi, đến đến đến, mau tới đây ăn đi.” Hắn nhiệt tình dẫn Đông Phương Hủ đến trước bàn, đối với một bàn đồ ăn xem chừng đủ cả “sắc, hương, vị” mà liều mạng giảng giải đây là bữa tiệc có nhiều dinh dưỡng cỡ nào, ăn ngon cỡ nào.


Đông Phương Hủ nhịn cười đến muốn nổ ruột, nhưng là vì để trừng phạt hành vi trả thù ác độc của Tề Tử Nhân, hắn quyết đinh cố chờ đến thời điểm thích hợp mà phản kích y. Vì thế cố ý gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy a. Ân, chờ một chút, ta bỗng nhiên nhớ còn một việc” Hắn đứng dậy lấy ví tiền vừa mang theo vào, theo đó lấy ra hai xấp dày tiền mặt, quay lại đặt trên bàn ăn, hòa ái cười nói: “Tề Tử Nhân, để cảm ơn ngươi đồng ý ở đây chăm sóc ta, nên ta quyết định đưa trước tiền công cho ngươi, nga, đương nhiên, chỉ một phần trong này là tiền công, cái khác đều là tiền thưởng, cái kia ta phải nói một chút, tiền thưởng là có thể trừ bớt nha, nếu ngươi làm chuyện gì khiến ta không hài lòng, ta sẽ trừ một ngàn đồng”


“A? Một ngàn đồng? Nhiều như vậy? Ngươi không bằng trực tiếp lấy đao làm thịt ta cho rồi.” Ánh mắt Tề Tử Nhân gắt gao nhìn xấp tiền trên bàn, hắn thống hận chính mình sao lại quá yêu thứ này, cũng không có biện pháp, tính này trời sinh, cái gì ‘phú quý bất năng ***, nghèo hèn bất năng di’ (5) khi tiền đã đặt trên bàn đều thành lí luận rỗng, hắn liền rất nhanh quên sạch.


“Ân, chính là một ngàn đồng, tiền thưởng là thêm vào, ta đương nhiên là có quyền định đoạt. Còn có, nếu ngươi tính toán có hành vi trả thù chuyện lúc trước, hội trừ hai ngàn đồng nga.” Đông Phương Hủ nén cười, ngón tay khẽ động vào xấp tiền, làm như không để ý thấy đối phương đã đau lòng muốn khóc.


“Có thể… có thể dàn xếp một chút không?” Tề Tử Nhân đáng thương ngẩng đầu hề hề hỏi: “Chính là… nếu nhỡ làm sai có thể sửa chữa không?” Ô ô ô, hai ngàn đồng a, y không thể chỉ vì hưng phấn trả thù nhất thời mà buông tha cho những hai ngàn đồng a.


Lúc này đến phiên Đông Phương Hủ ngẩn người, hắn chính là nghĩ muốn đùa thằng nhóc y nô lệ của đồng tiền một lất, lại không nghĩ rằng y thế nhưng lập tức buông vũ khí đầu hàng, thật khiến hắn không biết phải làm thế nào: “Nga, này… cái kia…. chỉ cần không có hậu quả đáng ngại, đương nhiên có thể sửa chữa…” Không đợi nói xong, Tề Tử Nhân đã bừng bừng đứng dậy, cầm lấy một bàn thức ăn đổ cả vào thùng rác.


“Tề Tử Nhân, xem chừng từ hôm nay ta sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa” Trong lòng Đông Phương Hủ đột nhiên nảy nở một loại tình cảm nhiệt tình thích một ai đó, trước mặt hắn chỉ là một thằng nhóc mê tiền, tuy rằng nhanh như vậy đã đầu hàng thực có chút ngoài ý muốn của hắn, chính là hanh động ấy thật làm cho người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm giác yêu thương, hận không thể ôm chặt y trong ***g ngực mà vuốt ve những sợi tóc đen bóng mềm mượt kia.






Truyện liên quan