Chương 54: Luyện Tập Tứ Pháp

Bây giờ mới hơn mười một giờ tối, theo thông lệ hắn ngồi phòng khách đọc sách tới một giờ đêm mới đi ngủ.
Thường thường khoảng thời gian này Gỗ Mun sẽ vừa xem TV vừa nằm ngủ gật trên đùi hắn.
Tuy nhiên hôm nay lại rất khác lạ.


Bước vào phòng ngủ, Nguyễn Trường Sinh cảm nhận được hơi gió lạnh thổi vào từ phía cánh cửa ban công bị hé mở.
Nhìn ra phía ngoài, Gỗ Mun đang ngồi trên lan can ngoài cửa, cái đuôi hơi thõng xuống, vốn dĩ bộ lông đen tuyền nay lại được bông tuyết phủ lên một tầng trắng xóa.


Nghe thấy âm thanh cửa ban công mở rộng cùng tiếng bước chân khoan thai đi tới của Nguyễn Trường Sinh, tai nó chỉ rung rung mà không có cử động nào khác.
Đã tranh thủ mặc vào chiếc áo khoác dày, hắn lấy tay nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết trên thân Gỗ Mun và vuốt đầu nó:


“Ngắm tuyết mà không gọi ta nha Gỗ Mun, cho ôm một cái để đỡ lạnh nào!”
Mặc kệ ánh mắt ngạo kiều của mèo đen, Nguyễn Trường Sinh khẽ ôm lấy nó vào lòng.


Nguyễn Trường Sinh đã nuôi Gỗ Mun hơn một năm, tính cả thời gian nó bị bỏ rơi phải tự lang bạt cạnh thùng xốp thì mèo đen cũng đã được hai tuổi.


Vì thế giới siêu phàm bên ngoài đối với một con mèo bình thường là quá nguy hiểm, mới cả lúc nhận nuôi nó còn rất yếu ớt, nên hắn luôn dặn dò Gỗ Mun không được ra khỏi nhà nếu không có hắn theo cùng.




Hoàng thượng cũng rất nghe lời nên gần như mỗi ngày chỉ vui chơi quanh sân hoặc xem TV giải trí, thỉnh thoảng mới có dịp cùng Nguyễn Trường Sinh ra ngoài chơi.
Nội tâm có chút thương tiếc, suy tư một hồi, hắn bèn quyết định:
“Gỗ Mun, năm mới này chúng ta đi dã ngoại chơi xuân ở Công viên trung tâm thành phố đi.


Rừng hoa Đào Giấy ở nơi đó mỗi đầu năm đều nở hoa rất đẹp, ta với ngươi sẽ vừa ngắm hoa vừa ăn trưa tại dưới rừng cây.”
Du xuân? Ngắm rừng hoa Đào Giấy?!?
“Meow meow!”


Thấy Nguyễn Trường Sinh nói chuyện rất nghiêm túc, ánh mắt sáng lên, Gỗ Mun liền vui vẻ gật đầu kêu meo meo, cái đuôi bắt đầu ngoe nguẩy.
Hắn thừa cơ hút mèo vài cái và cười:
“Nghe rất thú vị phải không?”


Cùng Gỗ Mun chơi đùa trên ban công thêm vài phút, Nguyễn Trường Sinh liền mang theo hoàng thượng đi vào trong, đóng cửa và xuống phòng khách đọc sách, để lại đầy trời lông ngỗng trắng muốt giữa màn đêm.


Tháng mười hai đã tới, việc tu luyện, học tập và nghiên cứu của Nguyễn Trường Sinh diễn ra bận rộn như thường ngày.
Tốc độ lấp đầy Linh Tố vào Nội Cảnh vẫn vô cùng chậm chạp, nên hắn luôn luôn cố gắng tiếp thu và tiêu hóa các loại tri thức để tìm cách giải quyết.


Nếu sự việc không có nhiều tiến triển, Nguyễn Trường Sinh đành phải chờ đợi Đạo Chủng lên cấp 2 để bắt đầu thực hiện phương án dự phòng.
Còn kế hoạch chui vào chợ đen đang được hắn từng bước chuẩn bị và hoàn thiện.
Lúc này, trong không gian tối thui.


Sáu chiếc máy bắn và bốn hình nộm chiến đấu đang di động vô cùng mau lẹ xung quanh một bia tập theo quỹ đạo phức tạp.
Dù gần như không có ánh sáng, đôi mắt được Linh Tố Ám dị hóa của Nguyễn Trường Sinh lại có thể nhìn rõ ràng như ban ngày, thân thể hắn như hòa mình vào bóng đêm.


Tâm thần bình tĩnh cùng tỉnh táo, hắn lặng lẽ bước từng bước vào phạm vi cảnh giới của máy bắn.
Tia hồng ngoại đã nhận ra kẻ địch, những phát đạn hơi từ một chiếc máy ngắm bắn liên tục phun ra.
Phụt! Phụt! Phụt!


Quan sát trước quỹ tích của đường đạn, Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng đạp bước né tránh trong gang tấc.


Các máy bắn linh xảo và hình nộm chiến đấu to hơn hai mét cũng đã phát hiện cảnh báo, tất cả đều dựng thành chiến thuật chiến đấu đã được lập sẵn chương trình từ trước và ngay lập tức tấn công hắn.
Phụt!
Phụt! Phụt!
Phụt! Phụt!
Những viên đạn hơi bắn tới như mưa rào.


Nguyễn Trường Sinh tức tốc làm ra phản ứng.
Sử dụng Cường Hóa Pháp dị hóa hai chân để tăng cường độ, tốc độ cùng sức bật, đồng thời vận dụng Thuấn di chuyển như mị ảnh, thân thể hắn thoăn thoắt tránh được những viên đạn.


Trong lúc né đòn và tiếp tục chậm rãi tiến tới bia ngắm, một hình nộm chiến đấu đã lao đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, một hình nộm khác cũng đang tới gần.


Nhìn cánh tay rắn chắc mà nặng nề của nó tung ra đòn đấm, cùng với đó là những viên đạn đang áp sát, biết rằng mình đã vào thế khó, hắn liền vận chuyển linh lực từ Nội cảnh hóa thành Linh Tố Ám dị hóa tất cả cơ thể.
Toàn bộ Lưu động lực cũng hóa thành thức Nhu.
Xoay tròn hai tay!


Đùng!
Thân thể chếch về phía hình nộm khác và lãnh trọn toàn bộ nắm đấm, Nguyễn Trường Sinh mượn lực lượng của kẻ địch, theo quán tính bật ngược về phía sau.


Trong khi bật lùi, thức Nhu thông qua Cao Đẳng Thể Thuật giai đoạn Hoàn mỹ, ngay lập tức chuyển hóa lực lượng lưu động của bản thân và một bộ phận lực tác động của đối thủ thành thức Thuấn.
Tụ toàn bộ lực vào bàn chân, hắn đạp mạnh!


Cơ thể phi thân như chim cắt, hắn thuận thế lộn ngược, xảo diệu né tránh tất cả viên đạn và bứt tốc tới hình nộm gần đó!
Tựa như ảo ảnh, Nguyễn Trường Sinh đã xuất hiện trước mặt hình nộm với tư thế phi thân vô cùng quái dị!


Linh Tố từ dị hóa toàn bộ thân thể nay đã chuyển lại về hai chân.
Đầu hướng đất, chân đạp trời, dáng người thẳng tắp ngưng trệ giữa không trung cùng ánh mắt lãnh đạm.
Không cho kẻ địch kịp thời phản ứng, hắn ra chiêu!
Ám • Phi Thiên Chuyển Luân Cước!


Lợi dụng lực quán tính bay tới đây, Nguyễn Trường Sinh trong tích tắc biến đổi thức Thuấn thành thức Ám.
Nghiêng thẳng chân!
Xoay tròn ba trăm sáu mươi độ!
Phát lực!
Bộp!!!


Tiếng vang trầm đục phát ra từ đầu của hình nộm, bộ phận dính đòn cũng như toàn bộ phần đầu đều hóa thành bột mịn và chính thức báo hỏng.


Không dừng lại ở đó, mu bàn chân của Nguyễn Trường Sinh lập tức quắp lấy cổ nó làm điểm tựa để phát lực nhảy ra xa, tránh được những viên đạn bắn phá.
Trong khi né đạn, hắn tiếp tục cùng những hình nộm chiến đấu khác quần nhau.


Cao Đẳng Thể Thuật cùng Cường Hóa Pháp đều được Nguyễn Trường Sinh kết hợp sử dụng rất tinh diệu và thuần thục.
Tấn công! Đỡ đòn! Né Tránh! Phản Kích!
Không cho kẻ địch vây chặt khóa kín bản thân, hắn liên tục di chuyển theo lộ tuyến trong đầu đã tính toán.


Lấy Cường Hóa Pháp tăng phúc bộ phận hoặc toàn bộ thân thể, Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng mượn Lưu động lực chuyển đổi ba thức Nhu, Ám, Thuấn giải quyết được hai hình nộm.
Tính chất hấp thu, xâm thực và cực tốc của Linh Tố Ám rất phù hợp với ba thức Thể thuật này.


Còn lại hình nộm cuối cùng, hắn quyết định kiểm tr.a Kích Linh Pháp.
Thuận theo thân thể cúi thấp người né tránh từng viên đạn hơi, Nguyễn Trường Sinh từ cạnh hông chạm vào Dao Găm Tinh Luyện.
Không đến một giây, Tạo tác được Hoạt hóa, Linh Văn trên đoản nhận xuất hiện từng trận ba động.


Khẽ nghiêng người trượt đi cú đấm của hình nộm, trùng gối xuống, tay hắn cực tốc rút đao.
Dị hóa tăng phúc tốc độ tay!
Keng!
Tiếng đao rời khỏi vỏ đầy chát chúa!
Thuấn • Cư Hợp Trảm!
Thời gian như dừng lại sát na, một tuyến bạc hình vòng cung lóe lên rồi biến mất.


Lưỡi đao đã chớp mắt trở về vỏ.
Nguyễn Trường Sinh ngoảnh mặt né đi một viên đạn sượt qua, không thèm nhìn kẻ địch đang đứng trơ ở đó lấy một chút mà bắt đầu xử quyết sáu chiếc máy bắn.
Qua ba giây, vết cắt ở cổ của hình nộm cuối cùng mới hiện rõ.


Đầu nó dần dần trượt khỏi phần cổ rồi rơi xuống nền sân, lộ ra đường cắt bóng loáng.
Cả thân thể cũng đổ ập xuống đất.


Độ cứng của hình nộm chiến đấu ngang với mức phòng thủ bình thường của một Linh Tố Sư cấp 1 lưu phái Cường Hóa, nhưng trước chiêu thức của hắn kết hợp với độ sắc bén của Tạo tác, tất cả đều mỏng như tờ giấy.


Hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất của bài tập: né tránh đạn hơi và vận dụng phương thức cận chiến tiêu diệt toàn bộ hình nộm, hắn chuyển sang nhiệm vụ thứ hai: tiếp tục tránh đạn và sử dụng Kích Linh Pháp chặt đứt bia tập ở trung tâm.


Đã không có hình nộm quấy nhiễu, vừa đạp bước linh xảo tránh đạn, Nguyễn Trường Sinh vừa dị hóa hai chân phi nhanh về phía bia tập.
Khoảng cách gần năm mươi mét được hắn nhanh chóng rút ngắn trong ba giây.


Đến nơi và di chuyển vòng quanh bia tập để né các đòn xạ kích, hít một hơi dài, Nguyễn Trường Sinh đặt bàn tay lên Dao Găm Tinh Luyện.
Cường Hóa - Dị hóa! Kích Linh - Hoạt hóa!
Tích tụ toàn bộ Linh Tố Ám bám vào cánh tay và Tạo tác, hắn ra đòn.
Keng!
Thuấn • Cư Hợp Thứ!
Xoạt!


Bàn tay cầm Dao Găm Tinh Luyện vụt lên trước tựa như tàn ảnh!
Tuyến xám bạc theo đường thẳng đâm trực diện hồng tâm, phần lưỡi đao dài hai mươi centimet xuyên thủng tấm bia tập kim loại đặc ruột, chỉ để lại phần cán đao hiện ở bên ngoài!


Buông tay cầm và lùi về phía sau, Nguyễn Trường Sinh nghiêng đầu sang trái tránh được một viên đạn hơi bắn tới.


Mưu cầu sử dụng Dao Găm Tinh Luyện với mục đích nhất kích chí mạng, nên tuần qua hắn có tốn thời gian và công sức để sáng tạo và luyện tập hai chiêu Thể thuật diễn sinh là Cư Hợp Trảm và Cư Hợp Thứ.


Lợi dụng tính sắc bén của Tạo tác và tốc độ ra đòn, đánh chém cực nhanh của Linh Tố Ám cùng thức Thuấn, cuối cùng cho ra kết quả cũng không quá tệ.
Đã xong nhiệm vụ thứ hai, giờ đến nhiệm vụ cuối cùng: dùng xạ kích giải quyết tất cả máy bắn.






Truyện liên quan