Chương 13: Lấy Điểm Phá Diện

Tại khoảng cách gần đó mười mét, Nguyễn Trường Sinh không xông vào cứu mà chỉ hướng về phía Trần Nguyệt Hà hô lên:
“Dùng dòng nước quấy nhiễu quái vật như mọi khi đi, sau đó mau mau đuổi theo ta!”


Muốn hắn nhảy vào đối đầu với Dị Hình nham quái? Xin lỗi, Nghe âm biện hình chỉ giúp Nguyễn Trường Sinh phân tích kết cấu và điểm yếu của kẻ địch, còn đủ sức mạnh để đánh phá được điểm yếu ấy không lại là một vấn đề hoàn toàn khác!


Chỉ nhìn lớp nham giáp trên thân thể con quái vật kia thôi là thủ trượng của hắn đã héo luôn rồi.
Cho nên, kế hoạch vẫn tiến hành như dự định.


Vì đề phòng một tay cũng như không muốn thử thách nhân tính, cái gì chứ thao tác kéo người khác làm đệm lưng để chạy thì quá cmn kinh điển, cho nên hắn giữ một khoảng cách nhất định với thiếu nữ nhằm tăng lên sai số phản ứng.


Tựa như người sắp ch.ết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, Trần Nguyệt Hà lập tức đứng dậy và chạy tới phía Nguyễn Trường Sinh.


Trong tưởng tượng của hắn, dù cả hai đã quen biết nhau từ thời tiểu học đến giờ, nhưng hắn với nàng cũng không có mấy lần liên hệ, bởi vậy đáng nhẽ thiếu nữ phải có chút lòng phòng bị mới đúng.
Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì,Trần Nguyệt Hà tin tưởng lời nói của hắn mà không một chút nghi ngờ.




Khi Nguyễn Trường Sinh vừa ra chỉ lệnh, không một chút do dự, nàng đã tức tốc ngưng tụ dòng nước quấy nhiễu nham quái và chạy tới hắn.
Đôi mắt biết nói của thiếu nữ như ấp ủ một điều gì đó vô cùng phức tạp.
Tiếp tục giữ khoảng cách, Nguyễn Trường Sinh mang theo nàng chạy ra khu thương mại.


Hấp tấp phóng đi trên lề đường, đôi tai của hắn liền hơi giật giật, Nguyễn Trường Sinh quát khẽ và bật người sang bên:
“Nhanh nhảy sang trái!”
Trong lòng vẫn đang lo lắng và phòng bị con quái vật Dị Hình đằng sau, lúc nghe được câu nhắc nhở, Trần Nguyệt Hà liền quyết đoán làm theo.
Ầm!


Nham quái xông vỡ ba cây cột đèn!
Thừa dịp nó chưa kịp đứng dậy, hắn đã chuyển hướng và tiếp tục chạy, đồng thời không quên nghiêm túc nhắc nhở người sau:
“Đi! Nhớ là mỗi khi quái vật phóng tới đều phải sử dụng dòng nước quấy nhiễu một lần!”


Chạy theo sau đã rất mệt mỏi, Trần Nguyệt Hà miễn cưỡng gật đầu.
Vừa di chuyển, hắn vừa giảng giải bộ phần kế hoạch với biểu cảm thong dong mà tự tin, sau đó giao nhiệm vụ cho nàng:
“Dù sao con quái vật kia đã ghim ch.ết ngươi không bỏ, cho nên ngươi sẽ là người dụ nó tới vị trí đã định sẵn…


…Còn đủ thể năng đó chứ?”
“Không sao, còn có thể chịu được thêm một lát, đủ để chúng ta thực hiện thành công kế hoạch.”
Mở miệng trả lời với giọng khàn khàn nhẹ nhàng, đôi mắt của nàng đã biểu đạt ra sự quyết tâm vô cùng rõ ràng.


Thấy thiếu nữ lại một lần nữa tin tưởng hắn mà không chút nghi ngờ, làm những lời thuyết phục đã soạn sẵn trong đầu của Nguyễn Trường Sinh hoàn toàn mất tác dụng.
Không biết phải nói gì, hắn chỉ có thể động viên: “Cố lên.”


Không đáp lời, khuôn mặt nhem nhuốc như mèo mướp hoa của Trần Nguyệt Hà nhìn hắn.
Nàng nở một nụ cười ngọt ngào, thanh thoát, phảng phất như một bông hoa sen trắng tinh khôi chớm nở giữa đầm lầy uế trọc.
Vô cùng mỹ lệ và tinh khiết, lại không kém sự mạnh mẽ và cao quý.


Có một thoáng chốc, Nguyễn Trường Sinh liền khựng người lại vì thất thần, nhưng hắn ngay lập tức đã hồi phục.


Trong tiếng gào thét phía sau lưng cùng tiếng va đập ầm vang, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, hắn tiếp tục mang theo nàng vượt qua lớp bụi mù bay tán loạn, né tránh quái vật và đi tới nhà hàng đổ nát.
Bởi Dị Hình nham quái đang đuổi giết bọn hắn, nên lũ Dị Hóa Thế quanh đây đều trốn biệt tăm.


Đứng trước những cành cây đã ch.ết khô cạnh cánh cổng đi vào sân vườn của nhà hàng, đã tính toán qua khoảng cách cùng lực va chạm của quái vật, Nguyễn Trường Sinh ra hiệu cho thiếu nữ đứng yên:
“Khi nào ta đếm ngược đến một và nói câu tránh, nhớ là ngay lập tức bắn vọt vào trong nhà hàng.


Chuẩn bị!
Ba…hai…một…tránh!”
Cả hai tức tốc trùng chân lấy đà và phi thẳng qua cánh cổng, né tránh được cú đâm vừa sượt qua người của nham quái!
Đùng!!!


Mặt tường đã vỡ tan, gốc cây nơi hắn cùng Trần Nguyệt Hà mới đứng bị đánh bật cả gốc bởi đòn va chạm kinh khủng tựa như viên đạn đại bác bắn tới.


Trong nhà hàng, nàng nhanh chóng di chuyển tới ngay phía trước cây cột trụ lành lặn giữa trung tâm, còn Nguyễn Trường Sinh chạy tới chiếc trụ ngoài rìa và cầm lên thanh sắt đầu nhọn.
Thở hắt ra từng hơi, tầm nhìn đã có chút mờ đi, trong lòng Trần Nguyệt Hà đang vô cùng hồi hộp, lo lắng, sợ hãi.


Bởi vì, khâu cuối cùng của kế hoạch đã bắt đầu!
Nàng không cho phép bản thân mình thất bại!
Hướng về phía Nguyễn Trường Sinh gật đầu, người sau có biểu cảm cùng đôi mắt điềm tĩnh, thong dong mà tự tin cũng gật đầu đáp lại nàng.


Như được lây nhiễm phần nào, ánh mắt của Trần Nguyệt Hà liền trở nên kiên quyết và dứt khoát hơn bao giờ hết.
Một bóng hình khổng lồ đã phi tốc lao tới.
Đến rồi!


“Đợi thêm một chút, chỉ cần thêm một chút! Không thể sốt sắng, vội vàng được!” mồ hôi lấm tấm trên trán, Trần Nguyệt Hà liên tục tự nhủ.
Kèm theo tiếng tường vỡ, Dị Hình nham quái đã đục thủng vị trí cửa nhà hàng!
Nó mạnh mẽ phi thân tới vị trí thiếu nữ đang đứng!


Áp lực của cái ch.ết phả đến mặt!
Con ngươi co rút, Trần Nguyệt Hà thầm hô “nhảy” và lanh lẹ bật người sang phía Nguyễn Trường Sinh, hiểm lại càng hiểm né được tử thần vẫy gọi trong gang tấc.
Đùng! Oanh!


Cây cột trụ màu trắng được chạm khắc tinh xảo đã bị quái vật va đứt gãy, trần nhà cùng mặt tường bắt đầu lay động, sụp đổ.
Nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, cơ thể nặng trĩu, nhưng trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.


Ngay lúc đó, vừa lấy hết ý chí ngưng tụ dòng nước quấy nhiễu kẻ địch, thiếu nữ vừa mệt mỏi chạy thất tha thất thểu đến bên cạnh hắn rồi gục ngã xuống sàn.


Từ thời điểm Trần Nguyệt Hà thành công và sắp chạy qua, ánh mắt Nguyễn Trường Sinh chuyên chú, toàn bộ lực lượng đã tụ tập vào thế đánh.
Hắn kích hoạt hai năng lực chủ động.
Tất cả mọi thứ xung quanh trong mắt hắn như chậm lại, cường độ chưởng khống tăng mạnh gấp bội.
Eo phát lực!


Hai tay nắm đằng cán và giơ lên thanh sắt như cây thương, Nguyễn Trường Sinh đâm thẳng!
Mũi nhọn trên thanh sắt rít lên tiếng gió rét lạnh, mạnh mẽ và tinh chuẩn đâm trúng vào điểm yếu của cây cột trụ đã nứt vỡ!
Phốc! Crắc!
Thanh sắt chọc sâu nửa mét, từng vết nứt xung quanh từ từ lan rộng.


Tuy nhiên, dù nghìn tính vạn tính, hắn lại quên mất việc tính toán độ bền thanh vũ khí đang cầm của mình!
Cho nên chưa kịp đâm sâu thêm, thanh sắt thô to đã đứt gãy giữa đường, khiến cây cột trụ chưa bị phá hủy hoàn toàn.
Kế hoạch đã xảy ra biến cố!
Nguyễn Trường Sinh hơi trầm mặt xuống.


Phía trung tâm đang chậm rãi sụp đổ, âm thanh tạch tạch không ngừng vang vọng.
Sau khi gạt hết nước từ trong tai, mắt và mũi ra ngoài, Dị Hình nham quái đã đứng lên, cái đầu to tròn sần sùi đang từ từ quay sang.
Ánh mắt giận dữ khiếp người của nó nhìn chòng chọc về hai người bọn họ.


Trần Nguyệt Hà đã hoàn toàn kiệt quệ và không thể dậy nổi.
Tình huống của bọn họ đang trở nên nguy cấp đến cực điểm, thời gian sinh tử đã đếm ngược theo từng giây!


Tức tốc từ balo rút ra thủ trượng đầu rồng, Nguyễn Trường Sinh gõ lên cột trụ, vận dụng Nghe âm biện hình để kiểm tr.a lại kết cấu một lần nữa.
Quái vật đang chuẩn bị vào tư thế “quái xế hung thần”!


Ánh mắt tập trung, biểu cảm nghiêm túc, hắn hít sâu một hơi rồi dùng hai tay giơ lên thủ trượng một lần nữa.
Thanh âm bật ra vô cùng dứt khoát:
“Đòn cuối cùng!”
Thấp người, trùng gối!
Eo phát lực!
Gậy đen lập tức vụt thẳng, đập mạnh vào mẩu sắt vừa đứt gãy đang mắc trong cột trụ!


Ầm!
Cột trụ rốt cuộc đã đứt gãy, khiến tốc độ sụp đổ của nhà hàng tăng vọt.
Nhận ra nguy hiểm, Dị Hình nham quái liền rống giận, nó muốn đạp sàn để phóng tới Nguyễn Trường Sinh.


Nhưng tất cả đều đã quá muộn, phần trần nhà cùng các kiến trúc trên tầng cao đã sập xuống và đè lên nó!


Ngay khi hoàn thành việc phá hủy cây cột trụ, trận sụp đổ đã sắp lan đến, Nguyễn Trường Sinh lập tực lao tới bế Trần Nguyệt Hà lên, người sau liền vô thức tựa đầu vào ngực và lấy tay quàng cổ vị thiếu niên đang ôm mình.


Bàn chân đạp mạnh, hắn phát lực gia tốc lao nhanh tới cửa sổ cạnh bên và nhảy ra ngoài theo đúng dự tính đã tính toán từ trước.
Sau khoảnh khắc chạy ra khỏi cánh cửa sổ, toàn bộ kiến trúc của nhà hàng đã sụp đổ hoàn toàn, quái vật cũng bị chôn trống ở bên trong.


Tiếng đổ gãy vô cùng khủng khiếp của tòa nhà vang vọng khắp cả con đường, bụi bay tứ tán tạo thành mảng mây mù xám trắng che khuất mọi tầm nhìn.
Bế kiểu công chúa, Nguyễn Trường Sinh mang theo thiếu nữ nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.


Thanh âm tại đây quá lớn, nếu bọn hắn không trốn nhanh, những Dị Hóa Thể và Dị Hình xung quanh trong thời gian ngắn sẽ tiếp cận, phát hiện và đuổi giết hai người.


Trên quãng đường trở về khu dinh thự, hắn luôn cẩn thận cảnh giác, chỉ chọn những con đường nhỏ có ít góc khuất để đi nhằm hạn chế bị quái vật tập kích bất ngờ.


Nằm trong lồng ngực mạnh mẽ mà ấm áp của Nguyễn Trường Sinh, dù đã vô cùng mỏi mệt, nhưng Trần Nguyệt Hà có thể cảm nhận được sự an toàn cùng thỏa mãn đang tuôn trào trong tâm trí.
Ánh mắt long lanh của thiếu nữ lộ ra cảm xúc vui vẻ.


Cũng đã sáu năm, tại một lần nàng bất ngờ gặp nguy hiểm đó, hắn cũng giống y hệt như hôm nay, cũng ôm nàng như vậy rồi đưa tới phòng y tế.
‘Vẫn thật đáng tin cậy làm sao…’


Tại tầm nhìn của thiếu nữ, theo góc nghiêng, phần cằm nhẵn nhụi kia, sống mũi hơi cao kia, ánh mắt lãnh tĩnh mà nghiêm túc kia,...tất cả đều khiến Trần Nguyệt Hà mê mẩn không ngừng.
Trong lúc ai đó đang lén lút phạm hoa si, Nguyễn Trường Sinh vẫn đang cẩn thận từng li từng tí di chuyển trên đường nên không rảnh để ý.



Tại sâu trong kiến trúc đổ nát cách khu thương mại hơn hai cây số.
Dưới tầng ngầm đầy tăm tối, nhầy nhụa và hôi thối.
Tiếng một thứ đồ vật bị nhai nuốt đang rôn rốt vang vọng.
Máu me văng ra khắp căn phòng.


Sau khi hoàn toàn tiêu hóa tên nam sinh, xung quanh thân thể của Dị Hình bọ ngựa bắt đầu tiết ra chất keo rồi bao bọc con quái vật thành hình một của quả trứng.
Bên trong quả trứng, cơ thể khoanh tròn của bọ ngựa nhanh chóng thay đổi, dần dần hóa thành hình dáng…
…tên nam sinh vừa bị nhai nuốt!


Trên mu bàn tay trái của nó, dấu hiệu hàm răng máu đã đột ngột xuất hiện, đồng thời màu sắc cũng trở nên tiên diễm hơn bao giờ hết…

Qua nửa tiếng, Nguyễn Trường Sinh đã vào được sân vườn của dinh thự.
Đứng tại cửa chính, hắn cuối cùng mới an tâm thở ra một hơi thật dài.


Tâm lý hơi buông lỏng, bắp tay có chút chua, Nguyễn Trường Sinh mới bắt đầu rảnh để quan tâm đến thân thể mềm mại như nước đang nằm trong lòng mình.


Nhận thấy ánh mắt của thiếu niên tia tới, ngay lập tức thu lại biểu cảm thất thần, thiếu nữ liền ngượng ngùng giống con đà điểu, giả vờ ngất đi và chôn đầu thật sâu vào trong lồng ngực của thiếu niên, vành tai của nàng đỏ lên rần rần.






Truyện liên quan