Chương 19

Bước chân nàng linh hoạt, chạy đông chạytây xem, nói cho hắn biết gian phòng này ai từng ở, đã phát sinh chuyệngì. Gian phòng kia dùng làm gì, đã xảy sự tình vui vẻ gì. Trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười.


Hắn mỉm cười đi theo nàng, kiên nhẫn nghe nàng nói hết chuyện quá khứ,nhắc nhở nàng chú ý tạp vật dưới chân. Sau hai lần đỡ khi nàng vấp ngã,hắn đã lôi kéo tay nàng, không buông tay nữa. Lúc nàng khóc, hắn chỉ ônnhu giúp nàng lau lệ.


Phòng ở đều bị dán giấy niêm phong, bọn họ không thể đi vào. Tám năm,giấy cửa sổ sớm đã không còn sót lại gì, kỳ thật không cần đi vào cũngcó thể nhìn rõ bên trong. Bàn ghế lộn xộn, chăn đệm chỉ còn lại là đốngbùi nhùi.


“A Thiến, muội thích nhất chỗ nào?” Sự hưng phấn của nàng dần dần bình ổn, Kỳ Kiêu tính thực thi kế hoạch.
“Là vườn quế sau hoa viên, muội dẫn huynh đi xem.” Nàng lôi kéo hắn chạy về hoa viên hậu viện, hai người một trước một sau vui sướng biến mất ởtrong đình viện.


Cây hoa quế trăm năm vẫn cao lớn như trước, yên lặng nở rộ, cánh hoa đan quế màu hồng cùng nhị hoa màu trắng nhũ bạc bay xoáy trong gió thu. Thứ không thay đổi duy nhất trong Nhiễm phủ là cây cổ thụ này, trầm mặcnhìn những biến cố của Nhiễm gia, im lặng nở hoa kết quả. Đã trung tuầntháng chín, đất phủ kín một tầng cánh hoa, trên bàn đá dưới gốc cây cũng có một lớp cánh hoa. A Thiến lấy khăn tay ra lau sạch hai ghế đá, mờiMặc Kỳ Kiêu ngồi xuống.


Dường như là vì nghênh đón Nhiễm đại tiểu thư trở về, một trận gió thunổ lên, thổi tung vô số loại hoa, làm cho A Thiến mơ màng nhớ lại nămThiên Thuận thứ 19.




“Năm đó, dưới cơn mưa hoa quế này, muội cùng Hề Nhi, còn có tổ mẫu, mẫuthân cùng nhị thẩm đều ở chỗ này ngắm hoa. Muội đã cùng Hề Nhi ngâm,thiên thượng hoa vũ tại hạ, kỷ niệm rất đẹp.” Nhiễm Tử Thiến chậm rãiđứng dậy, đi vào trong màn mưa hoa trắng hồng thơm ngát, xoay tròn theonhững cánh hoa.


“Hề Nhi ăn bánh củ sen và quế hoa cao, nhìn muội cười.” Nàng ngoái đầulại nhìn Mặc Kỳ Kiêu, tựa như nhìn thấy muội muội năm đó, đôi mắt tosáng ngời mông lung một tầng nước làm nhộn nhạo tim hắn.


“Tổ mẫu nói muội và Hề Nhi đều là cô nương xinh đẹp, tương lai gả chongười tốt, cả đời hưởng phúc. Nhưng..... Ngự Lâm quân đã tới rồi......”Có lẽ tối hôm qua đã khóc rất nhiều, nàng không rơi nước mắt nữa, haimắt cứ long lanh nước nhưng không rơi một giọt nào.


Bộ dáng này lại làm đau lòng hắn, hắn đi qua cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng đặt lên ngực hắn, ôm giai nhân vào lòng.
“Đừng khóc, đã qua hết rồi, sau này sẽ tốt hơn. A Thiến, tổ mẫu và mẫuthân của muội đều hy vọng muội vui vẻ, đúng không?” Hắn cúi đầu nhìnnàng.


A Thiến rưng rưng gật đầu, cố gắng đem nước mắt nuốt vào lòng.
“Bọn họ muốn muội gả cho hạng người nào?”
A Thiến ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ lời tổ mẫu nói năm trước:“Tốt với muội, có thể bảo hộ cho người nhà của muội.”


“Vậy muội cảm thấy huynh có tốt với muội không, có thể bảo hộ muội hay không?”
A Thiến ngẩng đầu lên, giật mình nhìn hắn.
Hắn thật sự nhìn một đôi mắt long lanh, ôn nhu rõ ràng nói:“A Thiến, huynh thích muội, gả cho huynh được không?”


A Thiến kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt có điểm bối rối, muốn thoát ra, lại bị cánh tay hắn ôm lại, chặt chẽ khóa vào trong ngực.


“Từ lần đầu tiên gặp mặt ở tiết Đoan Ngọ năm trước, huynh đã nhất kiếnchung tình với muội. A Thiến, muội có biết vì sao huynh lại hay đến nhàđọc sách cùng đại ca hay không? Vì huynh muốn được gặp mặt muội. Muội có biết vì sao huynh đến kinh thành không? Bởi vì muội phải gả đến kinhthành, huynh không thể trơ mắt nhìn muội gả cho người khác. A Thiến,huynh thích muội lâu như vậy, muội thật sự không cảm giác được một chútnào sao?”


Bị những lời hắn nói làm tâm hồn kinh động, A Thiến chột dạ vùng vẫymuốn chạy đi, lại bị hắn ôm càng chặt. Nàng cúi đầu, chôn đầu trong ngực hắn, ngẫm nghĩ lại mọi việc.


“A Thiến, kỳ thật muội căn bản không muốn gả vào Tống gia, người tronglòng muội thích là huynh, đúng hay không?” Hắn cúi đầu xuống muốn nhìnrõ ràng biểu tình của nàng.
“Huynh làm sao mà biết được?” Như là bị người nhìn thấu bí mật, đầu nàng quay sang hướng khác, không chịu cho hắn nhìn.


Kỳ Kiêu cười khẽ:“Lúc rời khỏi Thúy Bình Sơn, nhắc tới hôn ước, trongmắt muội có chút chờ mong. Khi đó muội vẫn chưa rõ tâm ý của mình, chờkhi đến kinh thành, nhắc tới hôn ước, muội sẽ nhíu mày, mím môi lại. Bộdáng thập phần ủy khuất làm huynh rất đau lòng.”
“Muội đâu có?”


“Không có sao lại không dám ngẩng đầu nhìn huynh?”
A Thiến trấn định ngẩng đầu lên, lại chìm vào đôi mắt đen đầy nhu tình sâu thẳm.
Hắn cúi xuống bên tai nàng, hơi thở nóng ẩm, nói lời mê hoặc: “A Thiến,huynh thích muội, muội thích huynh, muội hãy thừa nhận đi.”


A Thiến nghiêng đầu né tránh, cọ cái tai bị nhột vào ngực hắn.
“Huynh còn có một bí mật, muội muốn nghe hay không?”
“Không muốn.”


Hắn lại cúi xuống bên tai còn lại, nhẹ giọng nói: “Sau khi bị rơi xuốngnước ở hồ Hành Thủy, trong căn phòng bé ấy, lúc huynh hôn muội, muộiđang rất tỉnh táo phải không?”


A Thiến thân mình mềm nhũn, mất đi khí lực phản kháng, cánh tay nàng tựa vào bên hông hắn để chống đỡ cơ thể. Trên mặt, từng đợt lửa xấu hổ bùng cháy, màu đỏ lan ra cả mang tai, rốt cuộc không thể bình tĩnh, thẹnthùng ngẩng đầu lên nói: “Muội......”


Hắn không cho nàng cơ hội chống chế nữa, lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng chờ mong đã lâu kia.


Ôn nhuận nóng cháy, hương thơm ngọt, trằn ưu tư, môi hắn chạm vào cánhmôi anh đào mềm mại, nhắm mắt tinh tế nhấm nháp. Bao nhiêu đêm mưa tuyết tầm tã lạnh lẽo, hắn khát vọng được ấm áp ôm nàng như vậy, hôn lên đôimôi ngọt ngào như đường mật của nàng.


Tương tư một đêm tình bao nhiêu, chân trời góc biển chưa là xa.


Nàng bất động tùy ý hắn hôn, không dám động cũng không có khí lực khángcự. Hắn vẫn còn ngại không đủ, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, đùagiỡn cái lưỡi đinh hương của nàng, nàng né tránh, lại bị hắn bắt được,dây dưa ʍút̼ vào.


Nàng cảm thấy xương của mình đều phải hóa thành nước.
Miệng lưỡi giao triền, hô hấp dồn dập, tay hắn bắt đầu dao động sau tấm lưng mềm mại của nàng.


Cây hoa quế cao lớn ụ không tiếng động nhìn mối tình đầu của đôi thiếunam thiếu nữ, tạo ra đầy trời hoa vũ, vẽ lên hình ảnh xinh đẹp của bọnhọ.


Trên đầu của hắn đã có một tầng cánh hoa thật dày, vẫn còn luyến tiếckhông muốn thả người trong lòng ra. Tay hắn chậm rãi tiến về phía trước, khi sắp chạm vào nơi mềm mại của nàng, hắn cắn răng dừng lại. Còn tiếnlên như vậy, hắn sợ mình nhịn không được nữa.


Nơi nào đó đã sớm cứng rắn như thiết, nếu không phải hắn cố ý “chu mông” ra tránh né, sợ là đã dọa nàng chạy mất. (Trong bản convert là “đềmông”, mình nghĩ là hành động nhích thân dưới ra nên để chữ “chu mông”cho dễ thương)


Lưu luyến buông cánh môi mềm mại ra, hắn thở mạnh, nàng cũng có thể hô hấp thông thuận.
Trong gió thu yên tĩnh gió, hai trái tim đập mãnh liệt, hai người hô hấp dồn dập, đón hoa vũ đầy trời, xinh đẹp động lòng người.


“A Thiến, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, nàng nhất định phải gả cho ta.” Thở dốc xong, hắn lại ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng lời hứa hẹn.
A Thiến đem mặt chôn ở trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa thẹn thùng đỏ mặt.


Nàng không dám nói với hắn, nâng tay hứng cánh hoa đang rơi:“Thiếp muốn hái chút hoa trở về làm quế hoa cao.”
Tuy là một câu thông thường, lại động lòng người mà nhu nhuyễn ngọt ngào, làm trong lòng hắn gợn sóng.


Biết nàng thẹn thùng, sẽ không cho hắn đáp án, cũng không cưỡng cầu, chỉ cười khẽ bắt được bàn tay nhỏ bé trắng nõn, đưa tới bên môi hôn mộtcái:“Tay nhỏ như vậy có thể hứng bao nhiêu? Dùng áo choàng của ta đi,chính tay nàng phải cởi ra cho ta.”


Hắn nâng cằm lên, để cho nàng động thủ cởi dây buộc áo choàng. Nàng đỏmặt không dám động thủ, bị hắn nhắc nhở sẽ trễ giờ về, mới không thểkhông cởi áo choàng cho hắn.


Hắn lưu luyến thả thân thể mềm mại trong lòng, đem áo choàng trải trênmặt đất, lôi kéo nàng đi đến bên cạnh bàn đá. A Thiến vừa muốn ngồixuống, lại bị hắn đoạt ghế, nàng không cùng hắn so đo, chuẩn bị ngồi lên băng đá bên kia, lại bị cánh tay hắn chụp tới, kéo nàng ngồi lên chânhắn.


Sắc mặt vừa mới khôi phục một chút lại hồng thấu, nàng không quen vô cùng thân thiết như vậy, nhưng cũng không cự tuyệt.
Nàng lấy ra một hà bao trong tay áo cho hắn:“Hà bao làm xong rồi, khôngcó thêu uyên ương, thêu cái này.” Sao nàng không biết xấu hổ thêu uyênương hí thủy cho hắn chứ.


Hà bao màu xanh dương tinh xảo khéo léo, mặt trên thêu một màn hoa tử đằng như thác nước màu tím.
Kỳ Kiêu thấy liền nhịn không được nở nụ cười, làm ảo thuật lấy ra mộtcây trâm khắc hoa tử đằng:“Ta cũng có cái này cho nàng, thích không?”


Nét mặt A Thiến thoáng chốc kinh diễm, vô cùng thỏa mãn, tất cả đều in trong mắt hắn.
“Đều là hoa tử đằng, thật là thần giao cách cảm.” Tay hắn cầm hà baođặt cùng trâm hoa trong tay nàng, vui mừng, lại hôn một cái bên má nàng.


A Thiến cười né tránh hắn, bị hắn bắt được, lại muốn phạt nàng, cười đùa trong chốc lát, mặt trời đỏ dần dần ngã về tây.
“Lại đây, ta đội lại khăn che mặt cho nàng.” Kỳ Kiêu không biết về khănche của nữ nhân, nghiên cứu trong chốc lát mới mang vào được cho nàng.


Hắn đem hà bao cất vào ngực áo, kéo tay nàng đứng lên, đã đến lúc phải trở về.
Áo choàng đã hứng được một núi nhỏ cánh hoa, Kỳ Kiêu một tay xốc lên,một tay nắm tay A Thiến đi về. Một trận gió lạnh thổi tới, A Thiến runlên một chút.


Hắn quay đầu:“Lạnh không? Đi nhanh đi, trở về, sẽ không lạnh.”
A Thiến cúi đầu không nói chuyện, hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, dừng bước chân quay đầu nhìn nàng.
“Nếu chàng có việc gạt thiếp, thiếp sẽ thực thương tâm.”


A Thiến cắn môi, không nhịn được nói:“Kỳ thật...... Thiếp không thể gảcho chàng, chàng là Vương gia, ngay cả Tống gia cũng ghét bỏ thiếp,huống chi......”


Hắn nhíu mày ngắt lời nàng:“Đừng nói bậy, sao nàng so sánh ta cùng Tốnggia. Tâm ý của ta nàng vẫn chưa rõ sao? Nếu không phải vì nàng, ta trởvề làm Vương gia này làm cái gì, ở Thúy Bình Sơn so với ở kinh thànhcàng tiêu dao khoái hoạt hơn. Nàng yên tâm đi, Thái hậu là thân tổ mẫucủa ta, bà ấy không dám giết ta đâu, chỉ cần không đánh ch.ết ta, ta sẽcưới nàng. A Thiến, nàng phải thật dũng cảm, nếu nàng lùi bước, chỉ cònta lẻ loi một mình tranh đấu cùng thế tục, nàng nhẫn tâm không giúp tasao?”


Nếu đã động tâm, cho dù vạn kiếp bất phục cũng phải cùng hắn tiến về phía trước.
A Thiến tính tình bướng bỉnh, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
“Do ức năm đó nhất gặp lại,
Vạn thế này tâm cùng quân đồng.”


Kỳ Kiêu cầm tay nàng thật chặt, kiên định nói một tiếng:“Tốt.”
Đi đến tường biên, thiếu niên cao lớn ngồi xổm xuống, nhờ nàng giúp phủi đi cánh hoa trên đầu. Tay cầm bao áo choàng giao cho nàng, tay kia nhẹnhàng ôm lấy nàng.
“Dì có thể nhìn ra hay không?” A Thiến chột dạ sờ cánh môi sưng đỏ.


Hắn nhân cơ hội lại trộm hôn một cái nữa:“Bà ấy sớm muộn gì cũng nhìn ra, không cần để ý.”
“Đúng rồi, trên xe có một ít thuốc bổ, nàng mang về đi, chốc lát đừng ởcửa Vệ phủ nhún nhường, làm người ta chê cười.” Hắn nói trước với nàng,không thôi chút nữa nàng lại chạy mất.


“Nhưng thiếp không thể nhận thêm đồ của chàng nữa. Cây trâm quý giá nàythiếp cũng không nên nhận.” A Thiến còn thật sự cự tuyệt, nâng tay tìmcây trâm trên đầu, lại luyến tiếc hái xuống.


“Nghe rõ, phải điều dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng làm cho ta đau lòngnữa. Có thứ tốt không cho nàng thì cho ai? Ta cầm cho nữ nhân khác, lòng nàng sẽ không ghen tị chua xót sao?”


A Thiến cúi đầu không nói lời nào, nàng thầm nghĩ Kiêu ca ca đối vớinàng thật tốt, để hắn đi vui vẻ với nữ nhân khác, nàng quả thật khôngmuốn.“Kiêu ca ca, chàng đừng để cho thiếp khó xử được không?”


Nhìn bộ dáng nàng khó xử rối rắm, Mặc Kỳ Kiêu bất đắc dĩ thở dài, sợnàng khó xử, lại muốn đem tốt nhất đều cho nàng.“Tốt thôi, qua vài ngày, ta tìm cơ hội đưa cho sư mẫu, bất quá, nàng trăm ngàn lần đừng từ chối, nhất định phải dùng.”


Ôn nhu dặn dò, rồi hắn mới ôm nàng nhảy lên nửa thành tường, đi qua chỗhoang tàn đổ nát, nhẹ nhàng đem nàng đặt trên mặt đất. Tiết Lục cùng Đan Quế đi lên đón, trở về theo đường cũ.
A Thiến dọc theo đường đi đều cúi đầu, chột dạ sợ bị người khác phát hiện bí mật.


Tiết Lục nhìn lên Vương gia nhà mình ngồi trên lưng ngựa bộ dáng hănghái, biết rằng đã thành công, hôm nay trở về lại có trọng thưởng, hắchắc!






Truyện liên quan