Chương 141 : Hiên Viên Kính Thành

Cố sự về Yến Tử Giang còn khúc chiết hơn cả dòng nước.
Năm xưa Lữ Tổ tàng kiếm ở đây, vô số hiệp khách giang hồ tre già măng mọc tới đây tìm kiếm, sau đó Lý Thuần Cương phi kiếm qua sông, lại làm cho vô số nữ tử ngày nhớ đêm mong.


Hôm nay, Trần Huyền bạch y phất tay áo, một kiếm đoạn giang lại làm cho dòng sông này tăng thêm vài tia kỳ lạ.
Thân hình Vương Minh Dần lùi lại nhưng vẫn bị kiếm khí lan đến, trọng tâm không ổn định liền ngã xuống sông.


Chiếc thuyền nhỏ của Vương Minh Dần đã bị bọt sóng vỗ xuống đáy sông, rốt cuộc không lật lên được nữa.
May mắn trong vòng trăm trượng không có chiếc thuyền thứ ba, nếu không giờ phút này tất nhiên sẽ thuyền hủy người vong.


Ngoài trăm trượng, mấy chiếc lâu thuyền sóng vai mà đi, không ít nữ tử đều đứng ở đầu thuyền, chỉ vì nhìn một bộ bạch y.
Thư Hàm đứng tại chỗ, ánh mắt ngây dại, dĩ nhiên bị một kiếm kia của Trần Huyền rung động.


Nàng hôm nay mới hiểu được, Kim Cương cùng Chỉ Huyền tuy rằng chỉ kém một cảnh nhưng là khác biệt như trời với đất.
"Không nhập Nhất phẩm, cuối cùng chỉ là con kiến hôi."
Ngụy Hạc Am nhìn nước sông chậm rãi khép lại, thần sắc chán nản, khí thế mãnh liệt hạ xuống.


"Người trong thiên hạ, cho dù là đệ nhất thiên hạ, ở trong mắt Thiên Thượng Nhân kia, không phải cũng là kiến hôi sao?"
Trần Huyền xoay người, ánh mắt thâm thúy.
Ngụy Hạc Am nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới ổn định được kiếm tâm quan trọng nhất của kiếm khách.




Triệu Khải cùng Vương Sinh ở một bên nghe được cảm xúc mênh mông, hận không thể lập tức một kiếm chém ra ngoài trời, đem Thiên Thượng Nhân đều kéo xuống.
"Hắn chưa ch.ết!"


Triệu Khải đột nhiên lên tiếng, hoá ra Vương Minh Dần kia đúng là từ trong sông nhảy ra, một cước đạp sông, lăng không mà lên, như mũi tên, lần thứ hai hướng Trần Huyền mà đến.


Trần Huyền mỉm cười, cũng không quay đầu lại, một ngón tay điểm ra phía sau, vừa vặn điểm vào nắm tay thô ráp mà cực đại của Vương Minh Dần.
Phù phù một tiếng, Vương Minh Dần lại rơi xuống nước.
"Khi nào nhập Thiên Tượng, lại đến vấn kiếm với ta đi."
Thanh âm của Trần Huyền truyền xuống đáy sông.


……
Thuyền thuyền lại đi mấy ngày, đầu tiên là từ sông vào tám trăm dặm mênh mông Xuân Thần Hồ, lại qua một ngày, lúc này mới đến Kiếm Châu sông Quỹ.
Đối với Trần Huyền mà nói, Kiếm Châu đã không tính là xa lạ.


Trần Huyền ở trong khoang thuyền đả tọa, nhắm mắt không ngừng thổ nạp, khí cơ kéo dài giống như nước sông, phối hợp tụng niệm khẩu quyết Đại Hoàng Đình :
"Khí hồi đan phương kết, hồ trung sinh khảm li
Âm dương sinh phản phục, phổ hóa nhất thanh lôi
Quẻ trung diễn diệu lý, thùy đạo bất trường sinh


Bạch hồng thừa long trực đạt đại la thiên......"
Đan điền của Trần Huyền so với người bình thường rất khác biệt, cũng không phải rộng lớn bao nhiêu, mà là trên đỉnh đan điền treo bốn khỏa Định Hải Châu ẩn hiện hào quang, trừ lần đó ra, còn ở bên cạnh đan điền đầm sen mọc một gốc cây bồ đề.


Mượn song bảo này, Trần Huyền tốc độ tu hành không thể nói là không nhanh, chỉ cần từng bước từng bước, tu đầy tám mươi mốt đóa kim liên, xây thành sáu tầng lầu, liền có thể bạch nhật phi thăng.


Mà Trần Huyền lại cùng bình thường tam giáo cao nhân khác biệt, sát thương của hắn thậm chí so với đồng cảnh võ phu còn muốn cao hơn một đoạn.
Khoang thuyền bỗng nhiên lung lay, Trần Huyền mở mắt, khóe miệng nhếch lên.
"Hiên Viên Quốc Khí đặc biệt tới vấn kiếm với Chân Nhân."


Một thanh âm từ khoang thuyền truyền đến, ngay sau đó truyền ra từng trận tiếng kim thạch giao kích.
Hiên Viên Quốc Khí từ bên bờ phi thân, một cước bước lên đầu thuyền, lại đem đệ tử chân truyền duy nhất hiện giờ của Ngụy Hạc Am là Vương Sinh đạp ngã xuống đất.


Gia Cát Vinh đã ch.ết, Vương Sinh chính là truyền nhân duy nhất của Ngụy Hạc Am, nói là thân nhi tử cũng không quá đáng.
Nhi tử bị người đánh, Ngụy Hạc Am tất nhiên là không thể nén giận, nhuyễn kiếm màu xanh từ trong tay áo rút ra, một kiếm hướng Hiên Viên Quốc Khí chém tới.


Hiên Viên Quốc Khí chính là trưởng tử Hiên Viên Đại Bàn, luyện kiếm nhiều năm không ngừng, cộng thêm bí tịch võ học trong Vấn Đỉnh Các Hiên Viên gia nhiều không đếm xuể, hắn bởi vậy có thể ở tuổi tráng niên đi vào Kim Cương.


Hiện giờ, hắn đã bốn mươi tuổi, tuy chưa tiến vào Chỉ Huyền cảnh, nhưng đã sờ được một tia huyền cơ kia.
Cổ kiếm Bão Phác tức khắc ra khỏi vỏ, đỡ lấy nhuyễn kiếm sắc bén kia, tiếp theo cổ tay khẽ động, mũi kiếm vừa chuyển, giống như linh dương bay qua, một kiếm đâm vào trước ngực Ngụy Hạc Am.


Ngụy Hạc Am sáng lập Kiếm Phái tên là Huyền Vi, kiếm thuật tinh tế xảo quyệt nhất, nhuyễn kiếm vừa động, đúng là đem Bão Phác Kiếm cuốn lấy.
"Lão tiểu tử, đến địa giới Hiên Viên gia, cho dù ngươi là Nhất phẩm cũng phải thu liễm phong mang!"


Trường kiếm rút ra, Hiên Viên Quốc Khí lại đến một kiếm, một kiếm này dùng khí lực ngụy Kim Cương, tới gần nội lực của Chỉ Huyền.
Lấy lực phá xảo, đơn giản thô bạo nhất.


Nhưng với tuổi tác và cảnh giới của Ngụy Hạc Am, vừa vặn bị loại kiếm thuật này khắc chế, nhuyễn kiếm bắn ra, hướng phía sau Hiên Viên Quốc Khí mà đi, nhưng mũi kiếm Bão Phác Kiếm kia đã sắp đến ngực hắn.
Hai ngón tay thon dài nắm lấy thanh Bão Phác Kiếm.
"Hiên Viên Đại Bàn dạy con như vậy sao?"


Trần Huyền búng nhẹ một ngón tay, kiếm cương truyền tới thân kiếm, lập tức ly khai khỏi lòng bàn tay Hiên Viên Quốc Khí.
Trường kiếm rời tay, Hiên Viên Quốc Khí lộp bộp lui về phía sau năm bước, lúc này mới đứng lại nhưng tay phải của hắn đã da tróc thịt bong.


"Cái gì gọi là Chỉ Huyền? Một ngón tay cũng chính là huyền cơ."
"Ngươi chính là đồ bỏ Bạch Long Chân Nhân của Võ Đang?"
Hiên Viên Quốc Khí thua người không thua trận, hắn đem tay phải giấu ở phía sau, hướng về phía Trần Huyền kêu la.


Phụ thân hắn Hiên Viên Đại Bàn là nhất đẳng cao thủ đương thời, chính mình lại là một người luyện kiếm, tính tình nóng nảy một chút cũng là chuyện hiển nhiên.
"Tuy rằng ta không phải Bạch Long Chân Nhân nhưng người ngươi nói hẳn là ta."
Trần Huyền cầm chuôi kiếm Bão Phác Cổ Kiếm, nhẹ xoay cổ tay.


"Kiếm không tệ, đi theo ngươi thật đáng tiếc."
Trần Huyền tay phải đem cổ kiếm nắm ngược ở phía sau, tay trái một chỉ ra, sông Quỹ dâng trào.
Hiên Viên Quốc Khí tránh không thể tránh, bị một ngón tay này đánh ra ngoài thuyền, ngã xuống sông.
"Phong mang quá thịnh cũng không phải chuyện tốt."


Trần Huyền tiện tay đem thanh Bão Phác đủ để vào thiên hạ danh kiếm trước hai mươi ném cho Ngụy Hạc Dung, tiếp theo nhìn về phía một tòa sườn núi của Cổ Ngưu Cương.
Thiên thượng kim tử vân dũng, hạo nhiên khí đản sinh.
"Thánh Nhân sắp ra, sao có thể không xem?"


Trần Huyền hóa thành một đạo bạch hồng, đột ngột thuấn di, khoảnh khắc liền tới trên cương một tòa viện bên ngoài.
"Cọt kẹt."
Nho sĩ áo xanh như tính toán được Trần Huyền muốn tới, vừa vặn vào giờ phút này mở ra đại môn.
"Hiên Viên Kính Thành bái kiến Chân Nhân."
Hắn cúi chào Trần Huyền.


Trần Huyền hơi nghiêng người, tránh qua lễ này, lúc này mới cười nhìn về phía Hiên Viên Kính Thành.
"Hiên Viên Đại Bàn tu lực không tu tâm, Hiên Viên Quốc Khí luyện kiếm không luyện ý."
"Cho dù là tận mắt nhìn thấy, Trần mỗ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."


"Hiên Viên gia nhiễu nhương mấy trăm năm, sao lại có nhân kiệt như ngươi?"
Hiên Viên Kính Thành mỉm cười, cũng không nói gì, một tay nghiêng người, chỉ vào trong viện.
"Kính mời Chân Nhân vào nhà một chút."


Trần Huyền cười cười, cũng không để ý tới Hiên Viên Đại Bàn phá quan mà ra, trực tiếp vào trong viện.
Hiên Viên Kính Thành là con trai lớn của trưởng tôn, theo lý hẳn là sống trong tòa đại tông phủ đệ này nhưng hắn năm nay lại dọn ra nội đình, chỉ ở ngoại viện.


Trần Huyền nhìn khe cửa nội đình, đã thấy trong nhà chính tựa hồ treo một bức họa nam nhân mặc áo trắng, khuôn mặt cùng Ngô Tố có chín phần tương tự.
Trần Huyền cười ha ha.
Hiên Viên Kính Thành kinh ngạc không thôi.






Truyện liên quan