Chương 80 : Ngũ Bộ Tuyệt Sát

Trần Huyền sở dĩ hướng về phía Đông mà đi, là bởi vì Định Hải Châu lại có dị động.
Trong nháy mắt hắn cùng Quỷ Cốc hợp lực đánh bại Huyền Tiễn, Định Hải Châu trong đan điền tràn ra một đạo khí lưu Huyền Hoàng, thẳng hướng hai mắt của hắn mà đi.


Giữa trời đất biến thành một bộ dáng khác.
Chỉ thấy phía Tây vọt lên một đạo kim sắc khí trụ, hóa thành một đầu Kim Long, chiếm cứ ở trên bầu trời.
Tiếp theo phía Đông cũng vọt lên sáu đạo khí trụ, hóa thành Kim Long, nhưng lớn nhỏ cùng uy thế đều kém xa phương Tây một đạo.


Tiếp theo, người trong mắt hắn cũng thay đổi.
Bất luận là Cái Nhiếp, Vệ Trang hay là Hàn Tín, trên đầu bọn họ ba thước đều treo một đoàn khí đoàn màu vàng kim, trong khí đoàn hoặc rắn hoặc mãng, uốn lượn mà đi.


Khí đoàn trên người Huyền Tiễn nhè nhẹ từng đợt hướng Trần Huyền vọt tới, Đại Hoàng Đình của hắn trong nháy mắt tinh thuần vài phần, đóa kim liên thứ tư lặng lẽ sinh ra.
Phía Đông bầu trời một cây cột khí đột nhiên tăng vài phần, cùng lúc đó, phía Tây một cây cột khí co lại vài phần.


Trần Huyền tâm huyết dâng trào, vì thế trực tiếp hướng phía Đông tới.
Quả nhiên, trên đường đầu tiên là đụng phải khí vận như rắn Cao Tiệm Ly, lúc này, càng là đụng phải một kẻ có khí vận kinh người.
Trong cửa hàng nhỏ, Trần Huyền nhìn về phía tửu quỷ đang uống rượu.


Chỉ thấy đỉnh đầu của hắn ba thước kim vân bắt đầu khởi động, một thanh kiếm ở trong mây xuyên qua, truy đuổi một đầu hắc long.
Trần Huyền trực tiếp ngồi xổm trước người nam nhân và nữ nhân bên cạnh hắn.




Khuôn mặt nam nhân góc cạnh rõ ràng, khoác áo bào màu xám, bên trong mặc áo vải màu nâu, trên lưng đeo một thanh kiếm.
Nữ tử sinh ra một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, sóng mắt liên miên, đẹp đến mức làm cho người ta kinh hãi.
"Uống chén rượu này, hai ta chính là bằng hữu."


Kinh Kha đỏ mặt, bưng một cái chén gốm sứ, ung dung đưa cho Trần Huyền.
Trần Huyền nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Vị huynh đệ này, ngươi cũng uống một chén?"
Kinh Kha lại rót một chén rượu, run rẩy đứng lên, nữ tử muốn đỡ, lại bị hắn đẩy ra.


Kinh Kha đi tới trước người Cao Tiệm Ly, đưa bát cho hắn.
Cao Tiệm Ly lắc đầu.
"Đây là rượu quý của Đại Yến ta, ngươi uống như vậy thật sự là phung phí của trời."
Kinh Kha cũng không giận, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Hai vị tiên sinh biết sư huynh ta?"


Người nữ nhân ngẩng đầu, cau mày nhìn Trần Huyền và Cao Tiệm Ly.
Trần Huyền gật đầu.
Cao Tiệm Ly lại lắc đầu.
"Các hạ tìm ta có chuyện gì?"
Kinh Kha trở lại chỗ cũ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Huyền.
Ánh mắt của hắn rất là trong suốt, nào còn có nửa phần say?


"Nghe nói tiên sinh có một kiếm, Trần mỗ đặc biệt tới lĩnh giáo."
Trần Huyền đặt bát xuống, đứng dậy cởi Long Uyên ra.
Nữ tử vội vàng cầm tay phải Kinh Kha, Kinh Kha quay đầu, nữ tử cắn môi lắc đầu.
"Đừng đánh với hắn."
Kinh Kha vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
"Yên tâm đi, tên này không có ác ý."


Hắn cười rất sang sảng, cũng rất tùy ý.
Trần Huyền và Kinh Kha đi ra ngoài cửa.
Cao Tiệm Ly do dự một lát, cởi cổ cầm trên lưng xuống, ôm nó đi ra ngoài.
Nữ tử vội vàng đi theo.
……
Ngoài thôn có một gốc cây cổ thụ, dưới tàng cây có một mảnh đất trống không nhỏ.


Dưới gốc cây có một cái giếng cạn, bởi vậy người trong thôn rất ít khi tới nơi này.
"Đạo gia Thái Huyền, đặc biệt tới vấn kiếm."
Trần Huyền chắp tay với Kinh Kha.
Cao Tiệm Ly nghe vậy ngẩn ra, hắn vẫn cho rằng Trần Huyền là một kiếm khách lưu lạc chân trời góc bể, lại chưa từng nghĩ tới hắn cũng có sư thừa.


Nữ tử một tay nắm chặt quần áo trước ngực, khẩn trương nhìn về phía hai người dưới tàng cây.
Kinh Kha đáp lễ, tiếp theo lấy trường kiếm trên lưng xuống.
Cao Tiệm Ly vén vạt áo lên, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đặt Cổ Cầm lên đầu gối.
Nhẹ nhàng vuốt ve, tiếng đàn thanh u dần dần khuếch tán ra.


Phương thế giới này cũng không có phân chia rõ ràng cảnh giới, nhưng có một điểm được công nhận, đó chính là kiếm khách ngộ ra kiếm ý, có thể nói nửa bước Tông Sư.
Tuyệt thế kiếm khách như vậy, một thân thực lực sẽ không kém hơn rất nhiều chưởng môn chư tử bách gia.


Trần Huyền tại cùng Huyền Tiễn trong trận chiến đốn ngộ, ngộ ra hoàn chỉnh Lạc Nhật kiếm ý.
Mà Kinh Kha cũng đã ngộ ra kiếm ý Thập Tử Vô Sinh.
Hai người cách nhau gần ba trượng, giằng co lẫn nhau, ai cũng chưa từng động đậy.
Tiếng đàn dần dần dồn dập.
Kinh Kha động đậy, hắn hướng Trần Huyền chạy tới.


Kiếm thuật của hắn rất sắc bén, hoặc là nói rất lưu loát.
Nếu như nói kiếm của Vệ Trang giống như một con gấu giận dữ, thì kiếm của Kinh Kha giống như một mãnh hổ thức tỉnh.
Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập.


Trần Huyền muốn Kinh Kha dùng toàn lực, vì thế một vòng mặt trời lặn tản mát ra ánh chiều tà, đem phương viên mười trượng đều bao phủ.
Kinh Kha biến sắc, có thể ngộ ra hoàn chỉnh kiếm ý, người trước mắt này đã đủ hắn dùng một chiêu kia rồi.


Một luồng gió túc sát đánh tới, kiếm của Kinh Kha tan trong gió.
Tiếng đàn dừng lại.
Một vết thương xuất hiện trên cánh tay của Trần Huyền.
Đầu vai Kinh Kha thì có thêm hai vết máu.
"Kiếm này của ngươi gọi là gì?"
Trần Huyền đưa lưng về phía Kinh Kha hỏi.
"Ngũ Bộ Tuyệt Sát."


Kinh Kha dựa lưng vào Trần Huyền, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
"Ta trước kia có một bằng hữu, hắn có một chiêu Thập Bộ Nhất Sát. Quỷ cốc tung hoành hai vị có hai đại sát chiêu, một chiêu Bách Bộ Phi Kiếm, một chiêu Hoành Quán Bát Phương."


Trần Huyền cởi xuống bên hông hồ lô, mãnh uống một ngụm lớn linh tửu.
Hắn ném hồ lô cho Kinh Kha.
"Ngũ Bộ Tuyệt Sát? Uy lực không tầm thường, đáng tiếc lại chưa có một cái tên nói tận được ý cảnh."
Trần Huyền nói xong cười ha ha.


Kinh Kha uống một ngụm rượu, ánh mắt sáng lên, cũng bất chấp Trần Huyền trào phúng hắn là người đặt tên dở tệ, ôm hồ lô ừng ực uống lên, liên tiếp uống hơn mười ngụm, hồ lô lại như cũ không thấy đáy.
"Rượu ngon, bảo bối tốt!"
Kinh Kha đậy kín hồ lô, lưu luyến đưa cho Trần Huyền.


Cao Tiệm Ly lặng lẽ đi tới phía sau hai người, đoạt lấy hồ lô, uống ừng ực.
"Rượu này quá nhạt, không đủ mạnh."
Nói xong, hắn lại uống vài ngụm.
"Trận chiến này tính thế nào?"
Kinh Kha nghiêng đầu hỏi.
Trần Huyền dùng chân khí chạm vào Định Hải Châu, thế giới trong mắt hắn lần nữa biến hóa.


Kim vân trên đỉnh đầu hắn và Kinh Kha chiếu rọi lẫn nhau, khí vận của hai bên đều tăng lên vài phần.
Trần Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ta còn có mấy chiêu sát chiêu vô dụng, Ngũ Bộ Tuyệt Sát của ngươi cũng chưa dùng toàn lực, tạm thời tính ngang tay đi."


Nữ tử vội vàng hướng Kinh Kha đi tới, ngồi xổm xuống muốn đỡ hắn.
Trần Huyền hai mắt híp lại.
Lúc này chân khí của hắn vẫn cùng Định Hải Châu liên kết lẫn nhau, ở trong mắt của hắn, kim vân trên đỉnh nữ tử rực rỡ đến cực điểm.


Một con Kim Long từ Kim Vân chui ra, giương nanh múa vuốt thẳng tới mi tâm Trần Huyền.
Trần Huyền vội vàng chặt đứt chân khí cùng Định Hải Châu liên hệ chỉ là mi tâm hắn vẫn không khỏi đau nhức, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.


"Khí vận thịnh như thế? Là bởi vì nàng thân mang phượng mệnh? Hay là bởi vì nàng là mẫu thân của Thiên Minh?"
Trong lòng Trần Huyền thầm nghĩ.
"Trần huynh, xem ra là ngươi thua."
Cao Tiệm Ly nhìn chằm chằm vũng máu trên mặt đất.
Trần Huyền cố gắng nuốt nửa ngụm máu trong cổ họng lại.
"Đó chỉ là sự cố..."


Cao Tiệm Ly khóe miệng thoáng cong lên
Trần Huyền thì mặt đen lại






Truyện liên quan