Chương 51: Người kia là tu tiên giả

- Rắc rắc!
Thân cây bị bẻ gãy, một tán cây cực lớn rơi xuống.
Tiên Thiên cao thủ thật đáng sợ!
Trong lòng Tần Tang sợ hãi, trong lòng biết nếu mình đối mặt với Viên Giác Thượng Nhân thì không một chút phần thắng nào, liền quay đầu bỏ chạy.


Thấy cảnh này, Viên Giác Thượng Nhân hết sức mừng rỡ, ánh mắt hiện lê dị sắc, điên cuồng cười to.
- Tên mao đầu tiểu tử đến từ nơi nào, mau giao pháp môn tu tiên ra, bần tăng sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Câu đầu tiên, vang lên ở phía sau.
Nhưng câu thứ hai, đã ở ngay bên tai.


Đến lúc câu cuối cùng vang lên, trước mặt Tần Tang lóe lên một thân ảnh, Viên Giác Thượng Nhân như là đi bộ nhàn nhã, một bước phóng ra đã vượt qua Tần Tang, ngăn ở trước mặt hắn.
Một bàn tay khô gầy như chậm mà nhanh, bắt hắn lại.


Lông tơ của Tần Tang dựng thẳng, toàn lực sử dụng « Vô Ảnh Bộ », giống như con ruồi bay loạn vậy, nhưng bất kể hắn bay loạn như thế nào, cái bàn tay kia từ đầu đến cuối vẫn ở trước mặt hắn.
- Cẩu vật mau trở lại!


Tần Tang sắp mất mạng đành thôi động Diêm La Phiên pháp chú, trong lòng chửi ầm lên, nhưng hắn thấy bàn tay của đối phương nhanh chóng chụp đến hắn, trong lòng thầm kêu đắng chát, tràn ngập sự không cam lòng.
- Mạng ta xong rồi!


Không ngờ, Viên Giác Thượng Nhân cũng không trực tiếp bóp gãy cổ của Tần Tang, mà lại cướp đi Diêm La Phiên ở trong tay Tần Tang.




Viên Giác Thượng Nhân cầm Diêm La Phiên, nhìn thoáng qua, trong mắt lóe ra vẻ vui mừng như điên, lại nhìn Tần Tang, tựa như là đang nhìn một cái kho báu, ngón tay như tia chớp duỗi ra, đang muốn điểm huyệt phong bế Tần Tang, thì bỗng nhiên thân thể cứng ngắc.


Tần Tang mừng như điên, gầm nhẹ một tiếng, vọt mạnh tiến lên, phá tan cánh tay của Viên Giác Thượng Nhân, đoạt lấy Diêm La Phiên, hung hăng đâm về chỗ hiểm ở cổ Viên Giác Thượng Nhân, Tần Tang đã dùng hết sức lực toàn thân, gần như đem toàn bộ cột cờ Diêm La Phiên đều đâm vào.
- Phụt!


Máu tươi bắn ra khắp mặt Tần Tang, trên cổ Viên Giác Thượng Nhân xuất hiện một suối máu, ngửa mặt ngã dưới đất.
Tần Tang đặt mông ngồi ở trên mặt đất, kéo ống bễ thở phì phò từng ngụm lớn, nhìn Viên Giác Thượng Nhân vẫn không nhúc nhích ở trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Viên Giác Thượng Nhân là kẻ địch kinh khủng nhất mà hắn gặp được khi đi tới thế giới này, Tiên Thiên cao thủ quả thật đáng sợ.
Sau khi kinh sợ qua đi , Tần Tang không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại.


Một năm này, mọi việc hắn làm đều thuận lợi, cao thủ cao hơn cũng ngăn không được Diêm Vương, tâm tính khó tránh khỏi nảy sinh ra biến hóa, không đem phàm nhân để vào trong mắt, cảm thấy thiên hạ rộng lớn đều có thể tùy ý đi đâu thì đi.


Lần này suýt nữa vứt bỏ mạng nhỏ, mới đột nhiên cảnh giác, sau này bất luận gặp được bất kể đối thủ nào, thì đều cần phải thận trọng.


Tần Tang cố gắng chống đỡ đứng lên, nhìn thấy Diêm Vương ngậm lấy hồn phách của Viên Giác Thượng Nhân bay ra, nhìn lại thì thấy hình ảnh của nó so với trước đây chân thực hơn nhiều, lại thấy không có dấu hiệu muốn nuốt chủ nên cũng yên tâm phần nào, hắn không kịp chờ đợi lập tức tr.a khảo hồn phách của Viên Giác Thượng Nhân.


Hắn đối với Huyền Tế Tự thánh địa của Võ lâm rất là hiếu kì, cũng muốn biết Viên Giác Thượng Nhân trong những năm ra ngoài du lịch đã gặp được Tiên nhân hay chưa.
.....
Khi hồn phách của Viên Giác Thượng Nhân tiêu tán, trên mặt của Tần Tang lộ ra biểu hiện ngoài ý muốn.


Trước đó sau khi bị Diêm Vương giết ch.ết thì hồn phách của người cũng không tồn tại được lâu, nhưng thời gian tồn tại của Viên Giác Thượng Nhân lại ít hơn người khác phân nửa, chuyện này vẫn là lần đầu Tần Tang trông thấy.


Tần Tang nghĩ trăm đường vẫn không giải được, hắn không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, vẫn còn nhiều vấn đề chưa hỏi được.


Dù sao thì, những điều mà Tần Tang hỏi được từ chỗ của Viên Giác Thượng Nhân cũng khiến Tần Tang cảm thấy chuyến đi này không tệ , hắn không gặp phải những nguy hiểm này một cách vô ích.


Hóa ra lý do tại sao Viên Giác Thượng Nhân có thể trong nháy mắt nhìn ra Tần Tang là một tu tiên giả là do Huyền Tế Tự đã giết một người tu tiên giả cách đây mấy chục năm!
Lúc ấy, người bao vây tu tiên giả là hai vị tổ sư của Huyền Tế Tự, đều là cao thủ Tiên Thiên.


Thủ pháp của người tu tiên kia cũng như Tần Tang, trong tay cầm một cái lục lạc, nhẹ nhàng lắc một cái liền khiến một vị tổ sư của Huyền Tế Tự mất mạng, giống như Mãng Hòa Thượng, toàn thân đều không có một vết thương.


Một vị tổ sư khác vô cùng kinh hãi, không tiếc liều mạng sử dụng một môn tà công tiêu hao nguyên khí.


Người tu tiên kia không nghĩ tới chỉ là một người phàm mà lại có tốc độ kinh người như vậy, mặt mũi tràn đầy lo sợ, vội vàng móc từ trong ngực ra một tấm phù văn, tạo ra một màn nước, chỉ tiếc là tốc độ quá chậm bị một kiếm đâm xuyên tim.


Nhìn thấy cái ch.ết của Mãng Hòa Thượng quá kì lạ, lập tức Viên Giác Thượng Nhân liền nghĩ ngay đến chuyện xưa này, vốn là vẫn còn đang do dự nhưng sau khi nghe những lời phô trương thanh thế của Tần Tang liền quyết định động thủ.


Muốn trách chỉ có thể trách Tần Tang kinh nghiệm trên giang hồ còn non kém nên đã để lộ chân tướng.


Sau trận chiến kia, Huyền Tế Tự chỉ có đúng hai vị cao thủ Tiên Thiên thì một người chết một người lại bị thương, có thể nói là nguyên khí đại thương, sau đó nhờ Viên Giác Thượng Nhân đột phá được Tiên Thiên mới bình ổn được cục diện.


Mà tổn thất và thành quả của Huyền Tế Tự hoàn toàn không có tương xứng.
Trên người của người tu tiên kia không có pháp môn tu tiên mà bọn họ chờ mong, chỉ có một cái lục lạc và hai tấm phù văn, cùng với một cái ngọc giản trọc lóc ngoài ra không còn gì nữa.






Truyện liên quan