Chương 66

Edit: Frenalis
Buổi tối lễ Giáng Sinh hai người ở nhà tự nấu lẩu ăn cùng nhau, chỉ có điều khác biệt duy nhất là Chu Lạc Sâm mua một bó hồng Rose-only thật lớn tặng Phương Y làm quà Giáng Sinh.


Ý nghĩa của loài hoa này là cả đời chỉ được tặng hoa cho một người, Phương Y nghĩ bụng, hay là mình cũng tặng lại anh một bó nhỉ?
Cô vừa ăn vừa dùng điện thoại tr.a giá, rồi quyết định... ừm, mua một cành thôi.


Sáng hôm sau, Chu Lạc Sâm vừa mở cửa đã nhận được một cành hoa lẻ loi này, không khỏi vừa buồn cười vừa cảm động.


Anh mang hoa vào nhà, đang ngồi nhìn thì Phương Y từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ uể oải, có vẻ rất mệt. Chu Lạc Sâm định hỏi cô có thấy không khỏe chỗ nào không thì cô đã phấn khởi chạy đến bên anh, mở hộp lấy cành hoa ra, cười nói: "Nhanh vậy đã giao đến rồi."


Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, nhìn cô với vẻ nửa đùa nửa thật: "Một cành hoa mà em cũng tặng?"
Phương Y bĩu môi: "Anh không biết ý nghĩa của nó à?"
Chu Lạc Sâm thản nhiên hỏi: "Ý nghĩa gì?"
Phương Y đáp: "Hoa tặng đàn ông 41 tuổi đấy."


Chu Lạc Sâm khẽ nhếch mép, vô thức nhấn mạnh: "Anh còn chưa đến 40."
Ý là, anh già đến thế sao?
"Em biết mà." Phương Y cười nói, "Nhanh lên nào, nhanh lên." Nói rồi cô cầm hoa đi tìm bình cắm.




Chu Lạc Sâm nhìn theo bóng lưng cô, hiểu ra đây là cách cô giục anh công khai chuyện kết hôn của họ. Nếu cô không ngại nhanh như vậy, thì anh càng không có ý kiến.


Sau Giáng Sinh, Chu Lạc Sâm đưa Phương Y đi thăm thú các điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố Dĩnh. Thời tiết rất lạnh, Phương Y mặc nhiều quá nên đi lại không tiện, làm giảm hứng thú du lịch.
Chu Lạc Sâm hứa khi nào trời ấm sẽ đưa cô đến một lần nữa, cô mới vui vẻ hơn chút.


Gần đến ngày tuyên án vụ ly hôn của Hà Tình, Phương Y và Chu Lạc Sâm mới trở về thành phố Cảng.


Vừa về đến nơi, mẹ Phương gọi điện thoại muốn cô đưa Chu Lạc Sâm về nhà ăn cơm, lời nói bóng gió rất có ý thúc giục chuyện cưới xin. Dù Phương Y và Chu Lạc Sâm đã đăng ký kết hôn, nhưng họ chưa công khai nên người ngoài không biết, những lời đồn đại không hay rất nhiều. Mẹ Phương Y vẫn kiên quyết tổ chức đám cưới sớm thì tốt hơn.


******
Kết quả vụ ly hôn của Hà Tình đúng như mọi người dự đoán, con mới sinh do Hà Tình nuôi dưỡng, Mạnh Tu Viễn tự trả nợ một mình. Phía Hà Tình không có yêu cầu gì quá phức tạp, mọi người đều vui mừng.


Vụ án kết thúc, Phương Y cũng trở lại làm việc tại văn phòng luật sư Tễ An. Dù Kha Mộng muốn cô tiếp tục học hỏi thêm, nhưng Phương Y thấy cứ bận bịu thế này thì hơi bỏ bê Chu Lạc Sâm. Gần đây anh rất trầm lặng, ít nói hơn trước, cô sợ anh cứ buồn bã mãi sẽ hóa thành khúc gỗ, nên quyết định quay lại Tễ An làm việc.


Sự trở lại của Phương Y mang lại sức sống cho văn phòng yên ắng bấy lâu, mà sức sống này chính là... chuyện phiếm.


Trong giờ làm việc, không có gì giải trí hơn là buôn chuyện với đồng nghiệp, có thể giảm bớt không khí căng thẳng, nên mọi người rất thích thú. Huống chi, đây lại là chuyện của cựu đàn ông độc thân kim cương của văn phòng.


Từ khi Phương Y trở lại, mọi người đều đếm xem cô vào phòng Chu Lạc Sâm bao nhiêu lần. Dù trên danh nghĩa Phương Y vẫn là thư ký của Hình Tứ, nhưng cô là bạn gái của Chu Lạc Sâm, vào phòng anh vài lần cũng chẳng có gì lạ, ai bảo người ta là phụ nữ của sếp cơ chứ?


Nhưng lạ là Phương Y hầu như không đến phòng Chu Lạc Sâm, trừ phi là việc cần thiết hoặc do Hình Tứ sắp xếp. Sự thân mật của cô và Chu Lạc Sâm chỉ thể hiện ở việc tan làm cùng nhau, thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay khi ra về. Kết quả là, mọi người càng thêm tò mò về chuyện của họ.


Trần Quân Du là người đầu tiên không nhịn được, cũng là người được mọi người "đề cử". Sau kỳ nghỉ Nguyên Đán, anh ta do dự mãi mới hỏi Phương Y: "Phương Y, dạo này em với luật sư Chu thế nào rồi?"
Phương Y vừa đánh máy vừa nói: "Bọn em á? Cũng tốt."


Trần Quân Du đẩy đẩy mắt kính hỏi: "Thật sự tốt chứ? Thế thì tốt rồi." Anh ta cười nhẹ, tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng vẫn còn một câu hỏi: Hai người định khi nào cưới? Hay nói đúng hơn là, hai người có cưới nhau không?


Tuy rất tò mò nhưng công việc của luật sư vốn luôn bận rộn, lúc rảnh rỗi thì buôn chuyện chỉ là giải trí, bận rộn rồi cũng chẳng còn tâm trí đâu.
Hôm nay Phương Y làm xong việc chuẩn bị tan làm. Chu Lạc Sâm đã ra ngoài từ chiều nên cô tự đi về.


Bởi vì sợ cô gặp nguy hiểm, Chu Lạc Sâm đưa xe mới cho cô đi, còn mình thì lái chiếc SUV trong gara. Phương Y luôn cảm thấy như vậy càng không an toàn, cô là con gái yếu đuối, đi xe sang như vậy chẳng phải rước trộm cắp vào thân sao...


Nhưng chắc Chu Lạc Sâm yên tâm là vì tình hình trị an ở thành phố Cảng khá tốt, nếu không có thù oán gì thì sẽ không xảy ra chuyện bạo lực.


Trên đường lái xe về, vì còn ám ảnh vụ tai nạn trước đó, Phương Y lái rất chậm. Lái chậm cũng có cái lợi là có thể nhìn rõ các cửa hàng hai bên đường.
Cô nghĩ, tối nay Chu Lạc Sâm có tiệc, vậy thì cô tự ra ngoài ăn gì đó ngon ngon, về nhà nấu nướng cũng phiền phức.


Lái xe được một đoạn, Phương Y dừng lại trước một cửa hàng thức ăn nhanh, xuống xe tính xem ăn gì.
Nhưng vừa vào trong, cô đã bị mùi thức ăn nhanh xộc lên làm cho buồn nôn. Bình thường không thấy thế này, hôm nay không hiểu sao lại nhạy cảm như vậy.


Để không làm phiền người khác, Phương Y bịt miệng chạy ra ngoài, ngồi xuống bậc thang nôn khan bên gốc cây. Nôn xong, ọe ra chút dịch vị chua, cô vẫn không thấy khỏe hơn.
"Kỳ lạ." Phương Y lẩm bẩm nhưng cũng không để tâm lắm, lái xe về nhà định bụng làm món salad rau củ ăn.


Chu Lạc Sâm về đến nhà đã là 11 giờ đêm, Phương Y đã ngủ rồi.
Anh rón rén bước vào phòng ngủ. Đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, Phương Y đang ngủ say, trên tay cầm một quyển sách.
Chu Lạc Sâm đặt cuốn sách sang một bên, quay lại thì thấy cô đã tỉnh, đang cau mày nhìn anh.


"Sao vậy?" Anh hỏi, thấy cô đưa tay lên che mũi, vẻ mặt chán ghét.
Chu Lạc Sâm cởi áo vest ra ngửi thử, thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc. Chắc là từ bữa tiệc mang về, mọi người xung quanh đều hút thuốc uống rượu, nên dù anh không hút thuốc hay uống rượu cũng bị ám mùi.


"Đi tắm đi, hôi ch.ết rồi." Phương Y có vẻ buồn nôn, mặt tái nhợt xoa xoa thái duong.
Chu Lạc Sâm ném áo khoác sang một bên, hỏi cô: "Em thấy khó chịu ở đâu à?"


Thế mà cũng nhận ra cô không khỏe? Phương Y cảm thấy ấm áp, giọng dịu xuống: "Không sao, chắc là ăn phải đồ ăn không tốt, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Chu Lạc Sâm không nói gì, đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm.


Phương Y không ngủ được. Cô thấy dạo này mình quá dựa dẫm vào Chu Lạc Sâm, không thấy anh một lúc là đã thấy bồn chồn. Đi làm thì còn đỡ, bận rộn nên không nghĩ ngợi lung tung, nhưng về đến nhà thì không được.


Lúc anh trở về cô vừa mới ngủ không lâu, giấc ngủ rất nông nên anh vừa đến gần là cô đã phát hiện. Cô cố ý chờ anh về, nhưng sẽ không nói ra.


Chờ một lúc lâu, Chu Lạc Sâm mới tắm xong trở ra. Anh mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, đôi chân trắng nõn xỏ trong đôi dép lê to, người đàn ông này đến cả bàn chân cũng đẹp, ông trời thật bất công.
Phương Y vén chăn, ra hiệu Chu Lạc Sâm lên giường. Anh chỉ chỉ tóc mình: "Sấy khô mới lên, đừng vội."


Phương Y thở dài kéo chăn lên, hít hít mũi một cách đáng thương. Vẻ nũng nịu đó khiến Chu Lạc Sâm lập tức mềm lòng.
"Thôi được rồi." Chu Lạc Sâm thỏa hiệp, lau qua tóc rồi lên giường. Cô tự động nhào vào lòng anh, không yên phận.


"Em thấy không khỏe mà, đừng quậy." Giọng Chu Lạc Sâm áp lực, như đang cố kìm nén điều gì.
Phương Y gật gật đầu: "Vâng." Rồi cô ôm anh hỏi: "Hôm nay đi đâu mà vội thế? Có phụ nữ ở bữa tiệc không? Có ai tán tỉnh anh không? Bạn anh có gọi "công chúa" không?"


Công chúa là cách gọi mỹ miều của các cô gái tiếp rượu.
Chu Lạc Sâm véo mũi cô, giọng rất khẽ, chỉ hai người nghe thấy: "Em nghĩ vớ vẩn gì thế? Bọn họ chưa thất bại đến nỗi phải bỏ tiền ra thuê "công chúa" để có bạn nữ bồi rượu đâu."


Cũng đúng, bạn bè anh đều giàu có, dù có cần phụ nữ tiếp khách cũng sẽ không sa đọa đến mức tìm "công chúa".
Phương Y cười: "Bạn anh ai cũng có bạn gái, chỉ có anh là không, họ không hỏi à?"
Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Anh bảo họ là bạn gái anh đang ở nhà dưỡng thai, không đến được."


Phương Y sững người, kinh ngạc nhìn anh. Anh nhìn cô một lúc rồi mỉm cười: "Thật à? Anh chỉ đùa thôi."
Phương Y vẫn ngơ ngác. Vẻ mặt này khiến Chu Lạc Sâm nhận ra có gì đó không ổn, anh hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Phương Y ấp úng một lúc mới nói: "Không có gì, em mệt rồi, ngủ thôi."


Chu Lạc Sâm không hỏi thêm, tắt đèn rồi ôm cô ngủ.
Anh đã trở về, Phương Y mới có thể ngủ ngon giấc. Cô ngủ say trong vòng tay anh, Chu Lạc Sâm lại mở mắt trong bóng tối suy nghĩ miên man. Mãi đến một giờ sáng anh mới nhắm mắt ngủ. Những điều này Phương Y đều không biết.


Sáng hôm sau thấy quầng thâm dưới mắt Chu Lạc Sâm, Phương Y khó hiểu: "Mỗi ngày anh đều ngủ cùng em, sinh hoạt điều độ mà, sao lại có quầng thâm?"
Chu Lạc Sâm không trả lời, đổi đề tài: "Hôm nay anh không cần đi ra ngoài, anh đưa em đi làm."


Phương Y nghĩ một lát rồi đồng ý. Nhưng dù buổi sáng không từ chối, đến trưa cô lại từ chối lời mời ăn trưa cùng anh.
"Em có việc phải ra ngoài một chút, anh cứ ăn trước đi."


Trong điện thoại Phương Y nói ngắn gọn với anh rồi cúp máy, rời khỏi văn phòng. Cô từ chối lời đề nghị muốn đưa cô đi của anh, vì nơi cô muốn đến là bệnh viện.


Tối qua nghe Chu Lạc Sâm nói đùa, Phương Y cảm thấy bất an. Cô và Chu Lạc Sâm đúng là có vài lần không dùng biện pháp tránh thai trong năm vừa qua, chẳng lẽ lời nói đùa của anh lại ứng nghiệm, cô có thai thật?


Ngồi trên taxi đến bệnh viện, Phương Y hít một hơi thật sâu rồi đi đăng ký, lấy số thứ tự rồi vào phòng chờ. Vì là buổi trưa, các bác sĩ đang thay ca ăn trưa, ít người khám nên cô phải đợi khá lâu. May mà cô đã xin nghỉ phép trước, nếu không sẽ bị trừ lương vì đi muộn. Dù là bạn gái của Chu Lạc Sâm, nhưng trong công việc anh không hề ưu ái cô chút nào.


Sau khi làm một loạt xét nghiệm, kết quả cuối cùng là, mọi thứ đều bình thường. Điều bất thường duy nhất là có một cục thịt nhỏ trong bụng cô... Cô có thai rồi.
Cầm tờ kết quả, Phương Y cảm xúc lẫn lộn. Nói là vui thì cũng có chút lo lắng, nói là không vui thì cũng không đúng.


"Cảm ơn bác sĩ." Phương Y nhỏ nhẹ nói.
Bác sĩ là một phụ nữ khoảng 50 tuổi, rất nhiệt tình: "Cô gái xinh xắn thế này, chắc chắn con sinh ra cũng rất đáng yêu. Mau báo tin vui cho bạn trai đi nhé."


Bạn trai? Chắc là do thường xuyên gặp những cô gái chưa chồng mà có thai nên bác sĩ mới nói vậy. Phương Y lại không đeo nhẫn cưới.
Suy nghĩ một lát, Phương Y cười nói: "Là chồng cháu ạ, sáng nay rửa bát vội quá nên quên đeo nhẫn."
Bác sĩ cười: "Vậy thì tốt quá, mau báo tin vui cho chồng đi."


Phương Y cảm ơn lần nữa rồi rời khỏi phòng khám, chậm rãi đi xuống lầu.
Nên nói với Chu Lạc Sâm thế nào đây? Anh có muốn đứa bé này không? Nếu muốn, họ phải chuẩn bị đám cưới ngay lập tức, nếu không bụng to vượt mặt mà làm tiệc thì... thật xấu hổ.


Vừa suy nghĩ cô vừa ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi rồi dựa vào ghế sau, quyết định nhắn tin cho anh.
Tin nhắn ngắn gọn chỉ có bốn chữ: "Em có thai rồi". Cô soạn xong rồi gửi đi, sau đó nắm chặt điện thoại hồi hộp chờ đợi.


Lúc này, Chu Lạc Sâm đang ở trong phòng làm việc tiếp một khách hàng mới. Đối phương là người có giá trị tài sản hàng chục triệu, cảm thấy mình đã nể mặt Chu Lạc Sâm lắm mới đến tận nơi, ai ngờ Chu Lạc Sâm vừa nhìn thấy tin nhắn đã ngừng nói chuyện.


"Xin lỗi Lưu tổng, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Nói xong, anh không đợi Lưu tổng trả lời đã lập tức rời khỏi phòng.


Lưu tổng cảm thấy bị hắt hủi, nhưng cũng không làm gì được.Ra khỏi phòng, Chu Lạc Sâm thoáng nhìn thấy các đồng nghiệp đang nhìn theo, mọi người đều giật mình vì tiếng đóng cửa mạnh của anh. Anh phớt lờ tất cả, đi thẳng vào phòng tiếp khách kéo rèm lại, khiến luật sư khác định đưa khách hàng vào phải chờ bên ngoài.


Chu Lạc Sâm gọi ngay cho Phương Y. Vừa nghe thấy giọng cô, anh lập tức hỏi: "Em đang ở đâu? Thật sự có thai?"
Phương Y chậm rãi nói: "Em đang trên taxi, vừa từ bệnh viện ra, còn giả được nữa à?"
Chu Lạc Sâm trầm mặc hồi lâu. Phương Y thấy bất an: "Anh không vui à? Nếu anh không muốn thì em sẽ..."


Chu Lạc Sâm buột miệng nói "Muốn", rồi hỏi ngay: "Em đang ở đâu?"
Phương Y nói: "Trên taxi mà, vừa nãy em nói rồi."
"Taxi đang đi đâu?" Chu Lạc Sâm hỏi thêm.
Phương Y nhìn ra ngoài: "Sắp đến văn phòng rồi."
Chu Lạc Sâm nói thẳng: "Chờ anh dưới lầu, anh đưa em về nhà."


"Hả? Về nhà làm gì? Em muốn đi làm, tan sở rồi về." Phương Y nói, "Chiều nay anh không phải có hẹn với khách hàng sao? Công việc quan trọng mà, bọn mình có nhiều thời gian, không cần để lại ấn tượng xấu cho người ta."


Cô đã nói vậy, Chu Lạc Sâm cũng không thể nói gì hơn. Là anh quá kích động, nhưng anh không thể không kích động, rốt cuộc... đây là một tin tức khiến người vừa phức tạp vừa phấn khích.
"Vậy em lên phòng làm việc anh một chuyến." Chu Lạc Sâm lần nữa thỏa hiệp.


"Ừm, vậy nhé, cúp máy." Phương Y dứt lời liền không do dự cúp điện thoại. Chờ đến lúc quay về văn phòng, cô định ghé qua phòng anh, nhưng khi đang làm thủ tục trả phép thì Hình Tứ gọi cô vào.


Trong phòng làm việc của luật sư Hình, Phương Y nghe anh ta nói: "Từ mai em làm trợ lý của anh, trợ lý Trần sau này sẽ làm việc riêng."
Phương Y đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui mừng. Vẻ mặt hân hoan của cô lọt vào mắt Hình Tứ, khiến tâm trạng anh ta cũng tốt lên rất nhiều.


"Cảm ơn luật sư Hình." Phương Y chân thành nói.
Hình Tứ vẫn kiệm lời như mọi khi: "Không có gì, ra ngoài làm việc đi, bàn giao với Trần Quân Du một chút."
"Vâng." Phương Y đáp, sau khi ra ngoài định tìm Trần Quân Du bàn giao thì lại đổi ý đi gặp Chu Lạc Sâm trước.


Cô vừa vào phòng làm việc của anh, anh đã chăm chú đánh giá cô không rời mắt. Cô mặc váy ngắn, đi tất chân màu đen, vừa gợi cảm vừa khiến người ta muốn xâm phạm, nhưng anh lại không hài lòng.


Chu Lạc Sâm cúi xuống lấy từ dưới bàn ra một chiếc hộp giày, thản nhiên nói: "Vốn định mấy hôm nữa mới đưa cho em, thay trước đi."
Phương Y bước tới mở hộp, là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, cô từng thấy trên mạng, không hề rẻ.
Cô liếc Chu Lạc Sâm, anh vẫn bình thản: "Thay đi."


Phương Y không nói gì làm theo yêu cầu của anh, thay đôi giày thấp hơn đôi cô đang đi rất nhiều. Sau khi thay xong, cô xoay một vòng trước mặt anh, hỏi: "Đẹp không?"
Chu Lạc Sâm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm chân cô, rồi ánh mắt chậm rãi di chuyển lên mắt cá chân, bắp chân, đùi, eo, ngực... Cuối cùng lại trở về eo.


"Thu lại ánh mắt của anh đi." Phương Y xấu hổ che mắt anh.
Chu Lạc Sâm lấy tay cô ra, hỏi: "Thật sự chắc chắn?"
Phương Y gật đầu, không hề phản cảm với thái độ nghiêm túc của anh: "Trước đây em cũng không chắc chắn, không ngờ chỉ vài lần không ngừa mà đã trúng đạn, ai mà nghĩ..."


Chu Lạc Sâm bắt chéo chân: "Cũng dễ hiểu thôi, ba đứa bé không hút thuốc, không uống rượu, không có bất kỳ thói quen xấu nào, tỉ lệ thành công tự nhiên rất cao."
Đây là đang khoe khoang chất lượng tinh trùng tốt sao? Phương Y nhướng mày nhin anh đầy ẩn ý, cuối cùng khiến anh hơi mất tự nhiên.


"Được rồi." Anh bỏ chân xuống, kéo cô vào lòng ôm, xoa đầu cô: "Em có đeo nhẫn không?"
Phương Y gật đầu: "Trong túi áo khoác ngoài." Cô thò tay vào, nhanh chóng lấy ra.


Chu Lạc Sâm nhận lấy, đeo cho cô, rồi ngẩng lên nhìn vào mắt cô: "Vài hôm nữa chúng ta làm lễ đính hôn, tối nay anh qua nhà nói chuyện với mẹ em về việc chọn ngày."
"Ngày đính hôn sao?" Phương Y cười hỏi.


Thấy cô không phản đối việc sinh con khi còn trẻ, Chu Lạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, loại tâm tình này cũng giống như khi Phương Y biết anh không phản cảm đối với việc có con sớm.
Cả hai đều lo lắng đối phương không muốn, nhưng thực ra, họ đều không nỡ từ bỏ kết tinh tình yêu của cả hai.


"Không chỉ ngày đó." Chu Lạc Sâm nắm tay cô, đan mười ngón vào nhau, "Muốn làm lễ đính hôn, càng muốn làm... lễ cưới."
Phương Y chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt mê man. Chu Lạc Sâm đứng dậy hôn lên môi cô, giọng nói dịu dàng như nước: "Anh yêu em..."






Truyện liên quan