Quyển 3 - Chương 68
Đợi đến ngày hôm sau, Tống Tiểu Hổ bọn họ gặp phải bạch uyên hộ pháp Minh Trạch.
Lăng Hạ có chút lo lắng, bởi vì thực tế không hoàn toàn giống kịch tình, ở trong nguyên tác, Minh Trạch sẽ không tham dự.
Trong ảo ảnh thạch Minh Trạch trước sau như một vẫn duy trì mặt than lạnh lùng, đứng chắp tay, cả người tản ra sát khí nồng nặc. Hắn không nói nhảm gì, tuyến năng lượng trên tay run lên, bỗng nhiên xuất hiện mấy chục con rối bao vây năm người Tống Tiểu Hổ ở chính giữa.
Tống Tiểu Hổ hét lớn một tiếng, trên tay hơn mười đạo Lôi Điện đánh ra chia năm xẻ bảy hai con rối trước mắt, thế nhưng con rối vẫn nhất thủ nhất cước, động tác như u linh, phạm vi công kích ngược lại càng lớn.
A Ly lộn một vòng khôi phục trạng thái hoàn toàn, phối hợp với Tống Tiểu Hổ hợp lực phóng xích viêm, màu đỏ ùn ùn kéo đến, thiêu ba bốn con rối thành một mảnh tro bụi, Tiêu Hồng Ngư cùng Tô Mạc Chận che chở hai cô gái ngăn cản những con rối khác đánh tới.
Minh Trạch cười nhạt một chút, con rối hắn luyện chế thuộc tính nào cũng có. Ngón út hắn hơi rung, dưới đất đột nhiên chui lên một bàn tay trắng xám, cầm mắt cá chân của Mộ Dung Tuyết trực tiếp kéo xuống. Mộ Dung Tuyết kêu khẽ một tiếng, Tiêu Hồng Ngư vung kiếm qua chỗ cái tay kia, nhưng không kịp, trong nháy mắt Mộ Dung Tuyết biến mất xuống đất.
“Bảo vệ tốt Thủy Linh!” Tô Mạc Chận lập tức xuất ra thú Địa Hành đi theo.
Thủy Linh lấy pháp khí phi hành ra nhanh chóng tránh ra công kích của con rối, quát lên: “Tiểu Hổ, bắt giặc phải bắt vua trước!”
Tống Tiểu Hổ bừng tỉnh hiểu ra, hai chân nhảy lên cực nhanh tránh thoát công kích của con rối trước mắt, cầm kiếm trực tiếp đâm qua chỗ Minh Trạch.
Minh Trạch đang muốn hắn tiến đến, kiếm Tống Tiểu Hổ còn chưa rơi xuống, phía sau hắn chợt toát ra một con rối hệ kim, hai tay bền bỉ giống như đá tóm chặt lấy kiếm Tống Tiểu Hổ.
Tròng mắt Minh Trạch tĩnh mịch, năm ngón tay phải chợt đưa ra, móng tay bén nhọn nhanh chóng xuyên qua bụng của Tống Tiểu Hổ, ngay cả khi bây giờ Tống Tiểu Hổ có hộ thân cường đại, vẫn bị hắn đâm máu tươi đầm đìa.
Tống Tiểu Hổ phản ứng cực tung một cước đá Minh Trạch, Minh Trạch dùng tay đỡ lấy lui về phía sau hơn một trượng, Tống Tiểu Hổ vận sức cắt tay con rối hệ kim thành mảnh vụn, thân kiếm không chịu nổi xuất hiện vết nứt.
Cùng lúc đó, con rối hệ thổ mang theo Mộ Dung Tuyết từ trong đất chui ra, dùng móng tay dài sắc bén lóe màu xanh dương u quang đưa qua cổ của Mộ Dung Tuyết. Ánh mắt Minh Trạch vừa lòng nhẹ giọng nói: “Tất cả dừng tay, nếu không ta giết nàng!”
Tô Mạc Chận bị thương quá nặng, cộng thêm chân của thú Địa Hành lần trước bị thương chưa hoàn toàn khôi phục, rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Mọi người ngẩn ngơ ngừng tay, Lăng Hạ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm ảo ảnh thạch, lúc này cũng xuất ra một đầu mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi tốc độ đối chiến quá nhanh, hắn nhìn không kịp, thậm chí cũng không phản ứng kịp.
Mộ Dung Tuyết đã hôn mê, bị Minh Trạch nắm như nắm gà con trong tay.
Tống Tiểu Hổ thu kiếm, quát lên: “Ngươi muốn thế nào? Ra tay với một cô gái yếu đuối, bức chúng ta đầu hàng sao?”
Mặt Minh Trạch âm lãnh không thèm để ý, hắn biết sau lưng còn có thật nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh: “Mấy người các ngươi bây giờ nhận thua rời đi là tốt nhất, nếu không, bây giờ ta liền bóp ch.ết nàng.”
Mộ Dung Tuyết bị đau rên rỉ một tiếng tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Tống đại ca không cần lo cho ta, vô luận như thế nào, xin giúp ta cứu Thánh Nữ Phong. . . . . .”
Nàng còn chưa nói hết, móng tay Minh Trạch đã sâu sâu bấm vào da thịt mềm mại một cái, Lăng Hạ cùng Tống Tiểu Hổ đồng loạt kinh hô một tiếng: “Đừng!”
Lăng Hạ nắm quả đấm, hiển nhiên, từ trong lời Mộ Dung Tuyết có thể biết được, Ngự Chi Tuyệt đã xuống tay với Thánh Nữ Phong. Những chuyện này vốn chỉ có thể xảy ra khi Ngự Chi Tuyệt trở thành ma tôn, là vì mình nên mới vậy sao?
Trong đầu hắn hỗn loạn tưng bừng, lần này Ngự Chi Tuyệt hành động hiển nhiên hết sức không sáng suốt. Thánh Nữ Phong nói thế nào cũng là một môn phái hết sức có danh tiếng ở chính phái, mặc dù chính phái cũng có rất nhiều tệ đoan, các nơi phân trị hết sức hỗn loạn, nhưng địa vị Ngự Chi Tuyệt cũng không vững chắc. . . . . .
Vốn cho là mình có thể ngăn cản rất nhiều chuyện. . . . . . Hắn cắn môi một cái.
Ngự Chi Tuyệt chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hạ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, còn tưởng là vì Mộ Dung Tuyết nên trách cứ mình, tròng mắt nhất thời thoáng hiện một chút sát ý —— quả nhiên, không nên để mấy người này xông tới!
Minh Trạch lạnh lùng nói: “Còn không nhận thua sao?” Móng tay hắn có chứa kịch độc, máu chảy ra từ cổ Mộ Dung Tuyết đã biến thành màu tím, đau đớn cả người đều run rẩy.
Hắn biết Tống Tiểu Hổ cùng Giáo chủ có tình nghĩa tuổi thơ, đương nhiên sẽ không để cho hắn dừng lại lâu thêm, Ngự Chi Tuyệt hơn phân nửa cũng ở đây nhìn, cho nên hắn tạm thời sẽ không hạ sát thủ, nhưng mà, tuyệt đối cũng sẽ không để mấy người này rời khỏi địa bàn ma tu đạo!
Bất kỳ thứ gì gây ảnh hưởng nguy hiểm cho Giáo chủ, hắn sẽ đều tiêu diệt!
“Tiền bối Thánh Nữ Phong phải cứu, ” hai mắt Tống Tiểu Hổ sáng ngời, không chớp mắt nhìn Minh Trạch, “Mộ Dung cô nương ta cũng sẽ cứu, còn nữa, A Tuyệt ta chắc chắn cũng sẽ mang về!”
Hắn nói rồi khẽ gập người, trên người phát ra một tầng hào quang màu trắng nhu hòa nhàn nhạt, ánh sáng chung quanh cơ thể hắn mơ hồ hình thành một con rồng, dưới ánh bạch quang chiếu rọi, bất luận động tác của ai cũng bị chèn ép chậm chạp không dứt.
Lăng Hạ ngạc nhiên một hồi, hiển nhiên, một trong những tuyệt chiêu lợi hại nhất của nhân vật chính—— Long húc lực đã kích phát ra rồi!
Loại lực lượng này quả thật được xưng tụng là nghịch lực thiên thần, khuyết điểm chính là mỗi một lần sử dụng, Tống Tiểu Hổ sẽ lâm vào hôn mê mấy ngày, cho nên không dễ sử dụng, trong truyện cũng dùng có hai ba lần mà thôi.
Xem ra không chỉ có là nhân vật phản diện phát triển nhanh hơn so với trong truyện, nhân vật chính cũng vậy! Kịch tình lừa bịp a!
Khí áp ùn ùn kéo đến khiến Minh Trạch dường như thở không nổi, thậm chí những người khác bên trong tháp cũng có thể cảm thấy thân tháp hơi rung nhẹ. Tống Tiểu Hổ nhắm mắt lại lâm vào suy tưởng, chỉ cần là nơi bạch quang chiếu rọi tới, đều trong phạm vi tâm nhãn hắn thấy, bất kỳ động tác gì ở nơi này đều trong mắt của hắn, động tác cũng thả chậm gấp mấy trăm lần.
Hắn xác định, mình có thể tới trước móng tay của Minh Trạch lần nữa rơi, đoạt lại Mộ Dung Tuyết!
Ngự Chi Tuyệt chau chặt lông mày, âm thầm kêu không ổn, lần trước y cùng Tống Tiểu Hổ đối chiến, trên người đối phương không có loại lực lượng này.
Lực lượng chống đỡ tòa tháp này quan trọng nhất là trận pháp phong ấn của ma tu đạo, nhưng lực lượng trận pháp này bị bạch quang chiếu rọi thế nhưng lại giống như bông tuyết đụng phải ánh mặt trời, một chút xíu liền biến mất. Sợ rằng khi trận pháp phong ấn bị đánh rách thì cả tháp lâu cũng theo đó mà sụp đổ.
Nếu như tháp lâu quan trọng nhất tượng trưng cho ma tu đạo bị sụp đổ dưới sự khiêu chiến của mấy người chính phái, nhất định sẽ trở thành trò cười, thậm chí có thể trở thành cái cớ cho mấy cái lão già kia ma tu đạo công kích mình. . . . . .
Lúc bạch quang trên người Tống Tiểu Hổ bành trướng đến thời điểm mạnh nhất, hiện trường truyền đến thanh âm lạnh lùng của Ngự Chi Tuyệt: “Bạch uyên hộ pháp, ngươi thua, thả bọn họ đi lên.”
Minh Trạch dÆ°á»i sá»± chiếu rá»i của bạch quang bỠáp bức Äến không thá» Äá»ng Äáºy Äược, hắn nghe thấy thanh âm Ngá»± Chi Tuyá»t, không dám nghá»ch lại, dụng hết toà n lá»±c ném Má» Dung Tuyết ra ngoà i, ngá»±c cuá»n cuá»n má»t há»i khà huyết.
Tá»ng Tiá»u Há» vừa má»i kÃch thÃch loại lá»±c lượng nà y, váºn dụng hết sức không á»n, phản xạ có Äiá»u kiá»n ÄÆ°a tay Äón Má» Dung Tuyết, không cẩn tháºn, lá»±c lượng nhất thá»i nhÆ° bom nguyên tá» chợt bạo phá ra.
Lá»±c lượng má»t khi xuất ra, Tá»ng Tiá»u Há» nhất thá»i lâm và o hôn mê. Tô Mạc Cháºn cùng Tiêu Há»ng NgÆ° xông vá» phÃa trÆ°á»c má»i ngÆ°á»i Äỡ má»t ngÆ°á»i, mặt Äất rung chuyá»n má»t há»i, tháp lâu bắt Äầu sụp Äá»!
Bên nà y hình ảnh trên ảo ảnh thạch chợt biến thà nh má»t mảnh trắng nhÆ° tuyết, LÄng Hạ bá» lắc lÆ° Äứng không vững, Ngá»± Chi Tuyá»t nắm eo hắn liá»n muá»n rá»i Äi. LÄng Hạ vá»i và ng bắt cánh tay y lại nói: âMau cứu tiá»u Há»!â
Ngá»± Chi Tuyá»t chần chá», má» lá chắn phòng há», cõng LÄng Hạ hÆ°á»ng tá»i chá» Äám ngÆ°á»i Tá»ng Tiá»u Há». Chá» trong chá»c lát, vô sá» Äá lá»n Äá vụn từ phÃa trên tuôn rÆ¡i xuá»ng, á» trong bóng tá»i LÄng Hạ chá» cảm thấy thân thá» má»t rÆ¡i xuá»ng hoặc là lên cao, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong lòng cà ng thêm thấp thá»m.
Äá»t nhiên lâm và o yên lặng giá»ng nhÆ° chết, cảnh váºt Äung ÄÆ°a chung quanh chợt biến mất. Ngá»± Chi Tuyá»t ôm sát LÄng Hạ chợt Äứng lại, cau mà y nói: âCó chút không Äúng.â
Chung quanh là má»t vùng tÄm tá»i, cảnh váºt trong tháp lâu Äá»t nhiên biến thà nh vô sá» máºt Äạo quanh co gáºp ghá»nh tÆ°Æ¡ng liênââtrong tháp lâu cÆ° nhiên còn ẩn pháp tráºn cấp hai!
HÆ¡n nữa bá»n há» Äã bÆ°á»c chân và o trong Äó, chá» sợ Tá»ng Tiá»u Há» cùng Minh Trạch mấy ngÆ°á»i cÅ©ng rÆ¡i và o bên trong.
LÄng Hạ không thá» nhìn trong bóng tá»i, vá»i và ng lấy pháp khà chiếu sáng ra, chung quanh quanh co khúc khuá»·u vô sá» ÄÆ°á»ng nhá», nhìn giá»ng nhÆ° mê cung. Hắn kinh ngạc nói: âChuyá»n gì xảy ra?â
Ngá»± Chi Tuyá»t suy nghÄ©, trên mặt hiá»n ra má»t tia há» khÃ: âTa Äá»c trong má»t quyá»n sách của Cà n Khôn giáo có thấy má»t tin Äá»n, nói là tháp lâu có phong ấn má»t bảo khà ma tu Äạo, nhÆ°ng tìm há»i lâu cÅ©ng không tìm Äược ââ xem ra nó á» trong pháp tráºn ẩn cấp hai nà y. Không trách Äược không ai tìm thấy, ai ngá» Äánh sụp pháp tráºn phong ấn tòa tháp nà y má»i có thá» xuất hiá»n pháp tráºn ẩn Äây?â
LÄng Hạ rá»t cuá»c cÅ©ng nghÄ© tá»i, thân thá» liá»n cứng ngắc, ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn biết váºt kia là cái gì!
Váºt kia Äược Äặt tên là má»c kiêu, ngÆ°ng tụ tà ác chi linh ma tu Äạo và i ngà n nÄm, lá»±c lượng tà ác khá»ng lá», giá»i nhất là hấp dẫn lòng ngÆ°á»i. Ngá»± Chi Tuyá»t lấy Äược nó trá» nên cà ng Äiên cuá»ng tà má», cuá»i cùng còn lấy Äá» váºy quá»· dá» kia là m tâm vÅ© khà hủy diá»t thế giá»i! Xem ra tháp lâu vô ý sụp Äá», váºt nà y cÅ©ng nói trÆ°á»c kiếp nà y rá»i!
Hắn cÄng thẳng nắm chặt cánh tay Ngá»± Chi Tuyá»t, giãy giụa nhảy xuá»ng, vô luáºn nhÆ° thế nà o, cÅ©ng không thá» Äá» Ngá»± Chi Tuyá»t lấy Äược thứ Äá» váºt quá»· dá» Äó!
Ngá»± Chi Tuyá»t nháºn ra hắn cÄng thẳng, chá» nghÄ© hắn lo lắng an nguy của Äám ngÆ°á»i Tá»ng Tiá»u Há», liá»n kéo tay của hắn nói: âKhông phải lo lắng, Äi theo ta.â
âỪ, không biết tiá»u Há» bá»n há» á» chá» nà o, bá»n há» Äá»u bá» thÆ°Æ¡ng. . . . . .â LÄng Hạ dò xét cẩn tháºn tiá»u Äạo chung quanh, nhìn qua giá»ng nhau nhÆ° Äúc, không há» có chá» Äặc biá»t gì.
Ngá»± Chi Tuyá»t chá» cảm thấy sâu bên trong hình nhÆ° có má»t cá» lá»±c lượng Äang kêu gá»i mình, hấp dẫn mình Äi vá» phÃa trÆ°á»c, liá»n lôi kéo LÄng Hạ trá»±c tiếp Äi vá» trÆ°á»c, tá» quang trong mắt nhÆ° ẩn nhÆ° hiá»n.
LÄng Hạ cảm thấy nhiá»t Äá» trên ngÆ°á»i y nóng bá»ng, khác nhiá»t Äá» bình là nh lạnh ngà y thÆ°á»ng, không khá»i có chút lo lắng: âA Tuyá»t?â
âTa không sao.â Ngá»± Chi Tuyá»t khắc chế sá»± khát máu Äá»t nhiên hiá»n lên trong lòng, hÃp mắt lại nói: âPhÃa trÆ°á»c có Äá», Äi theo ta.â
Không biết Äi bao lâu rá»i, LÄng Hạ chá» có cảm giác hô hấp của mình cà ng ngà y cà ng gấp, má»t há»i lâu Ngá»± Chi Tuyá»t cÅ©ng không nói má»t tiếng, bÆ°á»c chân cà ng chạy cà ng nhanh, cảm giác rùng mình Äá»t nhiên từ trong Äáy lòng hắn dâng lên.
Lúc hắn Äang lo âu muá»n há»i rõ rà ng, Ngá»± Chi Tuyá»t Äá»t nhiên ngừng lại, chợt vá» lên tÆ°á»ng, bức tÆ°á»ng chấn Äá»ng má»t há»i ââthì ra trên tÆ°á»ng có má»t cánh cá»a.
Ngá»± Chi Tuyá»t bất giác buông tay LÄng Hạ, mắt hoà n toà n biến thà nh mà u tÃm, trá»±c tiếp Äẩy cá»a và o, bên trong chá» có má»t cái bà n, phÃa trên Äá» má»t thứ nhìn nhÆ° bóng Äèn phá» thông.
LÄng Hạ trá»±c giác cảm thấy không á»n, lo lắng ngÄn trÆ°á»c mặt y nói: âA Tuyá»t, không nên Äụng!â
Ngá»± Chi Tuyá»t ngoảnh mặt là m ngÆ¡ lắc mình tránh qua hắn tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c, tay phải dùng sức cầm cái pháp khà Äèn Äó giÆ¡ lên, tá» quang quá»· dá» từ pháp khà xông tá»i, bao phủ khuôn mặt của tinh xảo y tÆ°Æ¡i Äẹp giá»ng nhÆ° quá»·.
Vô sỠý niá»m giá»ng nhÆ° nÆ°á»c lÅ© ùn ùn kéo Äến trong Äầu Ngá»± Chi Tuyá»t, ná» tung, phóng Äại, dẫn dắt dục vá»ng ra chôn giấu sâu nhất trong lòng y.
Muá»n mạnh hÆ¡n nữa nhiá»u lá»±c lượng hÆ¡n nữa, muá»n nắm trong tay tất cả. . . . . .
Muá»n hủy diá»t!
Hủy diá»t những kẻ từng chê cÆ°á»i mình, nhục nhã mình, tất cả thế giá»i xấu xà nà y!
Hủy diá»t những ngÆ°á»i từng tá»n thÆ°Æ¡ng LÄng, hủy diá»t cái tên Äầu nhÃm chÆ°á»ng mắt Äó cùng con tuyết viêm kia. . . . . .
NgÆ°á»i Äang nói nhá» trÆ°á»c mắt mình là ai? Mùi vá» trên ngÆ°á»i mê ngÆ°á»i là m cho ngÆ°á»i ta gần nhÆ° Äiên cuá»ng. . . . . .
Tháºt là nhá», tháºt là muá»n Äè hắn á» phÃa dÆ°á»i, nuá»t và o trong bụng, Äá» cho huyết nhục của hắn cùng mình chung má»t chá». . . . . .
LÄng Hạ hoảng sợ nhìn Ngá»± Chi Tuyá»t giÆ¡ Äèn từ từ tiến tá»i gần mình, ánh mắt của y Äã biến thà nh má»t mảnh tÃm há»n Äá»n, bắn vá» phÃa mình mang theo má»t loại âm lãnh cùng tham lam nhÆ° xà , xa lạ Äáng sợ.
Hắn không nhá»n Äược rùng mình, bÆ°á»c nhanh tá»i trÆ°á»c muá»n kéo thứ quá»· dá» kia xuá»ng: âA Tuyá»t, ÄÆ°a nó cho ta. . . . . .â
Sau má»t khắc, hắn liá»n bá» Ngá»± Chi Tuyá»t khá»ng chế không thá» Äá»ng Äáºy, tay Ngá»± Chi Tuyá»t khẽ vung, váºt kia cÅ©ng biến mất vô tung theo.
Ngá»± Chi Tuyá»t cúi ngÆ°á»i tham lam ngá»i con má»i dÆ°á»i tay, dùng âm Äiá»u gần nhÆ° Äiên nói: âNgÆ°Æ¡i là của ta!â