Quyển 1 - Chương 8
Ngự Chi Tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy một đóa hoa loa kèn hình dáng đôi môi dán tới chỗ mình, mặc dù nó không hiểu Lăng Hạ muốn làm gì, nhưng sống lưng một hồi lạnh đến buồn nôn, quả đấm đã bay ra trước tư tưởng của nó.
Cánh tay phải nhỏ gầy dùng sức huơ, trong nháy mắt nội lực bộc phát kinh người, quả đấm của Ngự Chi Tuyệt nện thẳng vào má phải Lăng Hạ, trực tiếp đánh đối phương từ dưới nước bay xa hơn một trượng.
Chờ Ngự Chi Tuyệt phục hồi tinh thần lại, Lăng Hạ đã biến thành một cỗ xác ch.ết trôi nổi rồi, không nhúc nhích, đoán chừng là bị nó đánh ngất.
“. . . . . .” Trầm mặc một hồi, Ngự Chi Tuyệt bơi qua thật nhanh níu lấy cổ áo Lăng Hạ nổi lên trên nước.
Lúc nó mới vừa bị kích thích, thân thể vốn hầu như mất hết hơi sức lại kỳ tích hồi sức trở lại, giống như trong nước có vô số hạt năng lượng thật nhỏ không nhìn thấy liên tục không ngừng hội tụ vào bên trong thân thể của nó.
Lúc nổi lên trên mặt nước, Ngự Chi Tuyệt hơi thở hổn hển, vừa đạp nước vừa dùng sức vỗ mặt Lăng Hạ: “Này, tỉnh! Thật là vô dụng!”
Lăng Hạ mơ mơ màng màng mở mắt, nhất thời cảm thấy hai má đau rát. Hắn hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp nhận ra tình cảnh của mình, lập tức dùng sức bơi theo Ngự Chi Tuyệt vào bờ.
Ngự Chi Tuyệt kéo lấy hắn bơi, Lăng Hạ cũng cắn răng liều mạng bơi về phía trước, rốt cuộc cũng lên bờ. Hai người đều mệt kiệt sức ngồi phịch trên bờ, một chút hơi sức cũng không có.
Lăng Hạ sờ sờ mặt mình, khẳng định đã sưng thành đầu heo! Hắn cẩn thận nhớ lại một màn kinh hiểm vừa rồi trong nước, lập tức thấy may mắn không thôi.
Lúc ấy hắn đúng là váng đầu rồi, may mà không có cắn lên a! Nếu cắn lên, đoán chừng không phải là chuyện đầu heo thì có thể giải quyết!
Hắn cẩn thận từng li từng tí liếc Ngự Chi Tuyệt một cái, búi tóc chỉnh tề của nhân vật phản diện đại nhân tản ra trong nước, vài sợi tóc dài đen mượt ướt át xốc xếch rủ xuống bờ vai, tôn lên nước da trắng như ngọc cùng đôi môi tuyệt đẹp, đôi mắt xếch hoa đào và nốt ruồi đỏ như máu nơi khóe mắt, ngay cả khi tuổi còn nhỏ, mơ hồ đã có khí thế.
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn rồi đi qua, Lăng Hạ có chút chột dạ rũ mắt.
Những người cùng bị nạn với bọn họ đều đã sớm lên bờ, giờ phút này đều nghỉ ngơi ở nơi nào, mắng mỏ không dứt.
Một người chèo thuyền trong đó đã chạy tới chỉ vào mặt Lăng Hạ mắng lớn: “Tên hỗn tiểu tử này! Ta nhớ rõ ngươi rồi! Ngươi nợ thuyền của ông đây!”
Lăng Hạ nôn ra mấy ngụm nước, lời ngon tiếng ngọt nói một sọt lời tốt, đem hết tiền năng lượng trên người ra. Người chèo thuyền nhất quyết không tha, vẫn như cũ lục soát quần áo hắn, phát hiện thật sự không có đồng nào mới thôi.
Hai người chèo thuyền lại tiếp tục muốn lục soát người Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, trong mắt thoáng qua một tia âm khí, hai người kia chỉ cảm thấy trong lòng run lên, chần chờ thế nhưng không dám động thủ.
Lăng Hạ thấy ánh mắt hung ác như sói của Ngự Chi Tuyệt liền cả kinh, nhanh chóng kéo nó ra sau mình. Hắn không chút nghi ngờ, nếu người chèo thuyền này tiến lên, Ngự Chi Tuyệt chắc chắn sẽ lập tức động thủ!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với trường hợp lúng túng như vậy, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi và cam kết, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng lấy danh nghĩa của mình viết một tờ giấy nợ, người chèo thuyền kia cuối cùng cũng thả bọn họ đi.
Dù thế nào đi nữa bọn họ muốn ra khỏi thành cũng phải ngồi thuyền, không chạy được, hơn nữa có thể hưởng ứng lệnh triệu tập phái Thiếu Dương thì dĩ nhiên người chèo thuyền không cần lo lắng đối phương không trả nổi tiền, cho nên không thể ép quá độc ác.
Lúc chân chính đi vào thành Sùng Minh, cả người Lăng Hạ đều mệt mỏi, vẻ hưng phấn và sức lực đều bị mất.
Hắn nhớ tới Tống Tiểu Hổ, vội vàng hỏi thăm quán rượu lớn nhất thành Sùng Minh ở nơi nào, vội vàng mang theo Ngự Chi Tuyệt đi đến.
Trên đường không ít người kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Hạ, chính hắn cũng chưa phát hiện. Bây giờ da thịt hắn mặc dù không giống Ngự Chi Tuyệt trắng như sứ, nhưng cũng trắng nõn hơn người bình thường, cho nên bàn tay sưng to in trên mặt rất rõ ràng.
Ngự Chi Tuyệt buồn buồn cuối cùng mở miệng, chỉ là, giọng nói mang theo một tia chất vấn nghi ngờ: “Mới vừa rồi ở dưới nước, ngươi muốn làm gì?”
Bước chân vội vã của Lăng Hạ chợt thả chậm, trái tim bị kinh hách cũng thình thịch gia tăng tốc độ nhảy lên.
Nói gì giờ? Nói mình vì bảo vệ tánh mạng thiếu chút nữa cắn lên đôi môi tôn quý của nhân vật phản diện đại nhân? Như vậy còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao? . . . . . .
Chuyện nhi đồng không nên biết, dĩ nhiên không thể nói cho bạn học nhỏ nhân vật phản diện rồi ! Hơn nữa hắn giải thích thế nào về chuyện mình biết trong thân thể Ngự Chi Tuyệt có nguyên tố hệ nước?
Hắn liền trịnh trọng nói: “Một con cá chạy vào miệng ta, ta muốn ói ra ngoài.”
Bạn đang
â. . . . . .â Ngá»± Chi Tuyá»t tÆ°á»ng tượng lại, nhất thá»i ghê tá»m nhÃu mà y, láºp tức cách xa LÄng Hạ.
Thà nh Sùng Minh rất lá»n, quán rượu ná»i danh nhất là Vá»ng Vân các. Lúc LÄng Hạ thấy quán rượu nà y xây dá»±ng giá»ng nhÆ° Äang trôi ná»i trên Äám mây khói mù lượn lá» thì không khá»i ngẩn ra, quả nhiên là danh bất hÆ° truyá»n! Chá» là , chung quanh rượu lâu Äi qua Äi lại không phải con em thế gia thì nhất Äá»nh là ngÆ°á»i phái Tân Tú, LÄng Hạ cùng Ngá»± Chi Tuyá»t chÆ°a Äi và o cá»a liá»n bá» ngÆ°á»i chắn bên ngoà i.
LÄng Hạ vá»i và ng lá» ra nụ cÆ°á»i hữu nghá» tiêu chuẩn: âÄại ca, xin há»i có phải có má»t tiá»u cô nÆ°Æ¡ng cưỡi tả mã á» nÆ¡i nà y không?â
Tiá»u nhá» Vá»ng Vân các cÅ©ng có chút tu vi trong ngÆ°á»i, vừa nhìn cách Än mặc của LÄng Hạ và Ngá»± Chi Tuyá»t cÅ©ng biết là Äến báo danh phái Thiếu DÆ°Æ¡ng. Hắn thấy mặt LÄng Hạ mang tạo hình nÄm dấu ngón tay, nhất thá»i có chút xem thÆ°á»ng, láºp tức lÆ°á»i biếng nói: âCó má»t tiá»u cô nÆ°Æ¡ng cá»i tả mã Äến Äây, không quá ná»a canh giá» trÆ°á»c Äã rá»i Äi rá»i.â
LÄng Hạ sững sá», lá» phép nói cảm Æ¡n, tiá»u nhá» kia nhìn cÅ©ng không thèm nhìn liá»n Äi và o. LÄng Hạ Äoán, ngÆ°á»i thà nh Vân Tiêu nhất Äá»nh Äã tá»i. Thủy VÅ© mặc dù Äiêu ngoa tùy hứng, cÅ©ng sợ phụ thân nà ng trách phạt, rất có thá» bá» buá»c rá»i Äi cùng sÆ° huynh nà ng. Nếu bá»n há» tá»i Äá» trợ uy cho phái Thiếu DÆ°Æ¡ng, váºy cÅ©ng chá» có thá» Äi tá»i phái Thiếu DÆ°Æ¡ng tìm.
Hắn Äang trầm tÆ°, Ngá»± Chi Tuyá»t lại Äá»t nhiên lên tiếng, giá»ng nói rõ rà ng mang theo chất vấn: âBá»n há» Äá»i vá»i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy, tại sao ngÆ°Æ¡i còn có thá» cÆ°á»i vá»i bá»n há»?â
LÄng Hạ nghÄ© cÅ©ng không nghÄ© thuáºn miá»ng nói: âAi váºy?â
âTrÆ°á»c là hai ngÆ°á»i chèo thuyá»n⦠â Ngá»± Chi Tuyá»t cẩn tháºn nhìn vẻ mặt của hắn há»i, âCòn có tiá»u nhá» vừa rá»i.â
HÆ¡n nữa vừa rá»i nó Äánh lên mặt LÄng Hạ mấy cái, chẳng lẽ hắn tuyá»t không tức giáºn sao?
Nhìn nhân váºt phản diá»n Äại nhân hÆ¡i nheo mắt là m bá» nghiêm túc, LÄng Hạ vá»i và ng táºp trung lá»±c chú ý cháºm rãi nói: âThuyá»n chìm, má»t phần nguyên nhân cÅ©ng vì chúng ta, Äó là bát cÆ¡n của những ngÆ°á»i chèo thuyá»n kia, ngÆ°á»i ta có thá» không tức sao? Có thá» thả chúng ta Äi Äã phải cảm kÃch. HÆ¡n nữa tiá»u nhá» kia không phải cÅ©ng Äã nói cho chúng ta biết tin tức sao? Bá»n há» cÅ©ng phải nghe theo Äiếm quy a. . . . . .â
Hắn nhìn ánh mắt hoà i nghi của nhân váºt phản diá»n Äại nhân, vá»i và ng thân thiết cÆ°á»i vá»i nó nói tiếp: âNgÆ°á»i khác Äá»i vá»i Äá» không tá»t, Äá» cÅ©ng phải má»m cÆ°á»i, kiên trì nhÆ° váºy, sẽ có ngÆ°á»i má»m cÆ°á»i há»i Äáp lại Äá»! Mặc dù có rất nhiá»u chuyá»n không công bằng, ngÆ°á»i trên thế giá»i nà y phần lá»n vẫn tá»t. . . . . .â
LÄng Hạ cẩn tháºn nhá» lại triết há»c cuá»c sá»ng Äã từng xem trÆ°á»c kia, giá»ng nói của thân thá» nà y không tá», hắn cá» gắng dùng âm Äiá»u nhu hòa hÆ¡n nói liên tục.
ââ Ãy da, nhân váºt phản diá»n rá»i loạn à , Äi theo nhân váºt chÃnh chạy chÆ¡i Äùa giỡn dÆ°á»i mặt trá»i Äi! Äó má»i là ÄÆ°á»ng lá»n nhân gian a a a! ! !
LÄng Hạ cà ng nói cà ng Äá»ng tình, dÆ°á»ng nhÆ° kÃch Äá»ng muá»n rÆ¡i lá».
Thế nhÆ°ng khi hắn nói Äến môi khô lưỡi nóng tha thiết dá»i ánh mắt mong chá» tá»i nhân váºt phản diá»n Äại nhân thì khuôn mặt nhất thá»i rạn vỡ.
Vẻ mặt Ngá»± Chi Tuyá»t khinh thÆ°á»ng, nhìn hắn giá»ng nhÆ° nhìn kẻ ngu nói: âKhông nhìn ra, mặc dù tuá»i tác ngÆ°Æ¡i không nhá», Äầu óc lại còn ngu hÆ¡n cả Tá»ng Tiá»u Há»!â
âNgÆ°á»i khác Äá»i vá»i ta không tá»t, ta liá»n trả lại gấp trÄm ngà n lần là Äược. ââ vá» phần ngÆ°á»i khác có cÆ°á»i vá»i ta không, ta cần sao?â
â. . . . . .â LÄng Hạ theo bản nÄng sá» dấu tay nóng hừng há»±c trên mặt, trÆ°á»c mắt thoáng hiá»n lên lá»i ká»ch kinh Äiá»n kiaââ
Thế giá»i Äáng ghê tá»m nà y. . . . . . Tất cả hủy diá»t Äi. . . . . .
Tháºtââ Äauââ trứngââ a!