Chương 11

- Cậu không sao chứ
- Mình làm sao được chứ
- Cậu một mình được chứ
- Cậu nghĩ mình làm gì
Thiên nhíu mày. Vẻ đa tình luôn dán trên mặt Thành đã tắt ngấm từ bao giờ. Gương mặt mệt mỏi dán nguyên,làm sao Thiên yên tâm được
- Mình vào sẽ ngủ ngay


Cánh tay vỗ vào vai Thiên rồi trở ra khỏi xe. Cánh cổng đóng lại,Thành nở nụ cười trấn an bạn mình.
- Có thể ở một mình lúc này tốt hơn
Thiên lắc đầu. Chiếc xe nổ máy,lặng lẽ lao vào màn đêm.


Đóng sầm cánh cửa,đôi chân Thành tiến thẳng đến chiếc giường. Căn phòng lờ mờ ánh sáng đèn ngoài đường chiếu vào.
Sao cô ta còn dám xuất hiện trước mắt anh
Sao cô ta còn dám đeo bám lấy anh
Sao cô ta còn dám bước vào cuộc sống của anh


Thiên Anh,mối tình đầu đẹp đẽ của anh,người anh yêu mãi mãi cuộc đời này
Cô ta đã phá nát mối tình sâu sắc đến tận tâm can anh,cô ta phá nát tương lai của anh và người anh yêu
Cô ta còn nói yêu anh
Cô ta còn nói vì anh
Cái tình yêu ghê tởm
Cái tình yêu điên loạn của cô ta


Bây giờ cô ta còn dám đến tìm anh
“Anh sẽ không sao,Thiên Anh”
“Cô ta,càng khiến anh căm ghét cô ta hơn”
“Em,đừng khóc nhé”
Khoảng kí ức mơ hồ trở về
Berlin lạnh lẽo
Nhưng trong ngôi nhà chung cư đại học Humboldt của Minh Thành luôn tràn ngập tiếng cười ấm áp


Thiên Anh ở căn đối diện,Hào Thiên ở cách hai người một phòng
Mùa đông ấy luôn có người đốt lò sưởi ấm áp cho anh,luôn có người mang sách vở đến học cùng anh,khi anh quay sang,cô ta đã ngủ ngon lành,anh bật cười,lấy chăn choàng lên người cô ấy




Mùa đông ấy luôn có người nấu những món nóng hổi cho anh,cùng anh xem phim,dụi vào người anh,ấm áp mà êm đềm
Mảng kí ức ngập một màu ánh sáng,màu tuyết phủ trắng con đường,đẹp dẽ,mơ hồ


Có một người đợi anh về,bất chợt bịt lấy mắt anh,khẽ đặt bờ môi ấm nóng phủ trên gò má lạnh giá của anh
Những sinh viên Việt Nam khi ấy rất thân nhau,họ là những người xa lạ,nhưng khi ở một nơi không chung chủng tộc,họ là người thân của nhau


Ngày sinh nhật Thiên Anh,gần như chỉ có những người chung tiếng nói đến dự.
Bạn thân nhất của cô ấy hôm đó im lặng lạ thường
Không ai để ý,ngay cả Thiên Anh,cũng không nhận ra ánh mắt cô ấy dõi theo người thanh niên bên cạnh Thiên Anh,ánh mắt cô ta u uất,không giống mọi ngày


Cô ta sau đó luôn xuất hiện cùng Thiên Anh,cô ta đã trở nên quen thuộc trong mắt Minh Thành
Nhưng Minh Thành luôn cho rằng,muốn thêm điểm trong mắt Thiên Anh,phải tốt hơn với bạn cô ấy,phải lấy lòng bạn cô ấy
- Yến Chi,xách gì đấy
- Vali quần áo,Thiên Anh cùng em đi mua,rồi bỏ luôn ở đây đến thư viện rồi


- Để anh xách cho
Giây phút ấy,Yến Chi thực sự mong có một mái nhà
Cô ấy sợ thức dậy một mình nơi xa lạ,cô ấy sợ những ngày mùa đông lạnh giá ở Berlin.
Cô ấy muốn có một vòng tay ấm nóng
Cô ấy muốn có hơi ấm che chở cho cô ấy
Cô ấy tìm được rồi


Chỉ tiếc người đó lại là người yêu của bạn thân cô
Vậy thì đã sao chứ,của cô ấy thì sẽ là của cô ấy
Không phải của cô ấy thì sẽ giành cho tới khi thành của cô ấy
Một kịch bản hoàn hảo được cô ấy đạo diễn.
Cô ấy sẽ nói cho anh biết,không chỉ Thiên Anh yêu anh ấy


Cô cũng yêu anh ấy không khác Thiên Anh
Cô cũng cần anh ấy không khác Thiên Anh
Hạnh phúc Thiên Anh mang đến cho Minh Thanh,cô cũng có thể mang đến cho Minh Thành
Cô cũng muốn hạnh phúc,giống Thiên Anh
Cô không làm gì sai cả,cô chỉ đến sau Thiên Anh mà thôi
Cô sẽ nói với Thiên Anh,cô cũng yêu anh ấy


Cô cũng sẽ nói với Minh Thành,để anh ấy nhìn về phía cô,anh ấy lựa chọn
Dù người anh ấy chọn là Thiên Anh,cô cũng không hối hận
Ít nhất cô cũng nói với anh ấy được là cô yêu anh ấy,để anh ấy chọn
Còn hơn câm lặng,âm thầm đơn phuong,không cho anh ấy quyền lựa chọn


Biết đâu,anh ấy cũng thích cô
Biết đâu,anh ấy chỉ không dám nói vì cô là bạn Thiên Anh
Phải,cô cần lên tiếng
Cô sẽ hối hận cả đời nếu không liên tiếng
Phải,cô không làm gì sai
Thiên Anh hôm đó sẽ đi nộp báo cáo
Cô sẽ hẹn anh ấy đến trong thời gian cô ta đi


Laptop của Thiên Anh không tắt,nick name cô ấy vẫn bật
Ông trời cũng giúp cô
“Em nhớ anh”
“Sao thế”
“Muốn gặp anh thôi mà”
“Hôm nay chắc bão tuyết rồi”
“Không nói nhiều,mang đồ ăn đến nhé”
“10 phút nữa anh đến”


Tiếng gõ cửa vang lên,Yến Chi trong bộ quần áo ngủ đến mở cửa
Đôi mắt Minh Thành hơi ngạc nhiên
Bộ dạng Yến Chi khiến anh ngại ngùng
- Ơ Thiên Anh không có nhà à em
- Thiên Anh đi nộp báo cáo rồi anh
- Cô ấy vừa gọi anh mà-Minh Thành nhíu mày
- Là em
- Em?
- Em gọi anh đến


- Chi,tỉnh táo lại đi nào,em sao đấy
- Em yêu anh
- Hả
- Rất nhiều
- …
- Rất cần anh
- Chi,em làm gì đấy hả
Chiếc xe ô tô quay trở lại,Thiên Anh xụ mặt.
“Đi nộp báo cáo mà còn quên USB thuyết trình”
Khẽ lắc đầu,Thiên Anh quay lại,trở lên phòng lấy USB


“Minh Thành,em thuộc bản nhạc No Matter How many time we Part rồi đấy”
Nụ cười rạng rỡ,những ngón ay trắng muốt dạo trên phím đàn.
Minh Thành dựa vào vai cô gái ấy
“Em sẽ dùng thời gian còn lại của cuộc sống”
“Để nói lên tình cảm đã cất giữ quá lâu”


“Dù chúng ta có bao lần chia tay rồi cũng sẽ gặp lại”
Tại sao anh vẫn chưa gặp lại em?
Minh Thành lướt nhữg ngón tay trên phím đàn của Thiên Anh ngày ấy
Không gian yên lặng đến não nề
“Định mệnh sẽ không quên đưa chúng ta cách xa”


“Nhưng em sẽ buộc chúng lại tại cùng một nơi,vào cùng một ngày”
Tiếng đàn đau đớn của ai đó vang lên
“Bản này buồn quá”
“Nhưng nó sâu sắc nhất”
“Anh chỉ muốn em cười thôi”
Đôi chân Thiên Anh dừng lại trước cửa phòng
“Em cắt đứt định mệnh đang bám đuổi”


“Và bước theo anh,mãi mãi”
Cô ấy đang bước theo anh đây
Mặc kệ ánh nhìn sắc lạnh,Chi lao đến,mải miết khóa đôi môi ấm áp của Minh Thành
Cánh cửa nâu đỏ bật mở,tất cả những gì Thiên Anh thấy đã giết ch.ết trái tim cô ấy
Cô ấy đang mơ
Làm sao có thể


Người cô ấy yêu duy nhất trong cuộc đời
Người bạn thân nhất của cô ấy
Hai người cô ấy tin tưởng nhất
Sao có thể
Hay thật đấy
Không phải,tất cả chỉ là mơ thôi
Phải rồi,là một cơn ác mộng
Ra khỏi đây,tất cả sẽ trở lại như cũ
Cô ấy chạy thật nhanh,thật nhanh


Cô ấy chạy trốn cái thực tế nực cười
Trước mắt cô ấy nhòe đi
Tất cả mờ nhạt
“Thiên Anh,nghe anh nói”
Không,chỉ là mơ thôi
Anh và người bạn thân nhất của cô ấy tay trong tay chỉ là ảo giác thôi
Làm ơn đừng để em phải nhận ra nó là thực tế
Đ au đớn và chua chát


Đừng đuổi theo em nữa
Hãy để em tin như vậy,để tất cả là giấc mơ
Đừng đánh thức em dậy
Vòng tay ôm chặt lấy cô
Tất cả là sự thật
Không thể nào
“Ngay từ đầu chỉ có anh”
Sao anh lại tàn nhẫn với cô vậy
“Buông em ra”
“Để em yên có được không”


Gương mặt ai đó thấm lạnh tay áo anh
Anh đứng ch.ết lặng,nhìn cô ấy bỏ đi
Sao em tàn nhẫn với anh vậy
Đến một lời cũng không nghe anh nói
Đôi mắt vô hồn nhìn cô ấy đi mãi
“Minh Thành,cẩn thận”
Tiếng thét lanh lảnh vang lên,Yến Chi sợ hãi hét lên gọi anh


Minh Thành đang đứng giữa đường,đèn đỏ chuyển xanh từ bao giờ
Những bước chân Thiên Anh chạy lại phía anh,như những nhát dao tàn nhẫn đâm vào tim anh
Bàn tay mỏng manh dồn hết sức đẩy anh sang lòng đường,tránh chiếc ô tô đang lao vun vút vào anh
Trước mặt anh,Thiên Anh đẫm màu đỏ,ướt sũng


Ngón tay cô ấy mỏng manh,lướt trên mặt anh
Đôi mắt cô ấy nhìn anh,nhìn mãi
“Thiên Anh,dậy đi,đừng ngủ,em không được ngủ”
“Thiên Anh,dậy đi,xin em,mau dậy đi”
Căn phòng chung cư của Thiên Anh và Yến Chi tối om
Yến Chi sợ hãi,ngồi sụp xuống trong bóng tối
Điện thoại nhấp nháy


“Chi,mau đến gặp Thiên Anh lần cuối”
Lần cuối?
Cô ấy vừa mới cười với cô
Cô ấy vẫn còn đi nộp báo cáo hộ cô
Cô ấy vừa mới dùng laptop này
Người thân duy nhất của cô ở Berlin lạnh lẽo
“Chi,Thiên Anh mất rồi”
Mất
Cô ấy bỏ cuộc rồi


Cô còn chưa giành Minh Thành với cô ấy một cách công bằng mà
Cô ấy đã chọn đem lấy trái tim Minh Thành rồi mang đi
Không cho Minh Thành lựa chọn
Không cho cô một cơ hội được yêu người cô yêu
Cô ấy giành luôn vị trí đó rồi kết thúc
Cô ấy thắng rồi
Mãi mãi thắng


Cô thua cô ấy rồi
“Cậu dậy đi,đừng ngủ nữa,dậy đi,đấu với mình”
Cô sẽ không bao giờ gặp lại Thiên Anh nữa
Sẽ không có người bạn cùng phòng,đắp chăn cho cô mỗi khi cô ngủ quên
Sẽ không còn thấy nụ cười ấm áp,vòng ôm ngọt ngào của cô ấy nữa
Mãi mãi


Cô phản bội người bạn duy nhất,người thân duy nhất của mình ở Berlin này
Thiên Anh mất
Không bao giờ còn được tựa vào vai người con gái anh yêu,nghe bản nhạc cô ấy học chăm chỉ để đàn cho anh nghe
Trừng phạt lớn nhất của cô dành cho Yến Chi
Trừng phạt lớn nhất cuả cô dành cho người cô yêu tha thiết


“Định mệnh không quên đưa chúng ta cách xa”
“Em sẽ buộc chúng lại vào cùng một nơi,ở cùng một ngày”
Vậy giờ em ở đâu
Ly rượu đỏ vỡ từng mảnh đau đớn như vũng nước đặc sệt mùi tanh trên người Thiên Anh năm đấy
Minh Thành đổ gục trên nền đá hoa cương mát lạnh


Dòng chất lỏng đặc sệt lại chảy
Dòng nước mắt ấm áp khẽ rơi,vết thương lại rỉ máu
Mùa đông Berlin không làm vết thương khô miệng
“Thiên Anh,em có mặc ấm không”
“Thiên Anh,em đang làm gì,ăn tối chưa”
“Anh lại gặp cô ta,anh muốn giết ch.ết cô ta”
“Thiên Anh,anh nhớ em”


Đắng ngắt
Dòng nước ấy quây quấn anh
Ấm áp đến ngọt ngào
“Tất cả là tình yêu trong anh”






Truyện liên quan