Chương 16: Pháo hoa chóng tàn

Sáng sớm thứ Bẩy ở ngoại ô thành phố C.
Ngô Du Du đi cùng mẹ về nhà ông nội ở vùng nông thôn gần thành phố.


Ông nội Ngô Du Du từng là quân nhân, thuộc thế hệ phi công đầu tiên của quốc gia, đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn rất mực quắc thước, đi bộ trên đường từng nhịp bước chân hay vung tay đều ra dáng một cựu chiến binh, dáng người cao lớn, tác phong quyết đoán.


Còn chưa tới cổng, Ngô Du Du đã thấy một ông cụ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay vắt áo khoác đứng chờ ở cửa.
“Ông nội ơi!” Ngô Du Du xuống xe, tươi cười chào ông.


Gương mặt cụ Ngô Quốc Xương nhăn nheo nhìn đứa cháu gái một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm túc dạy bảo: “Trời lạnh mà cũng không biết đường mặc thêm áo à!” Nói xong cụ đưa luôn chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục đang vắt trên tay cho, “Mặc vào đi! Trời thu dễ cảm lạnh lắm!”


“Vâng ạ.”
“Cha ạ.” duong Ngọc khóa xe cần thận rồi lại chào cụ.
Cụ Ngô trông cho cháu gái ngoan ngoãn mặc áo mình đưa vào rồi mới quay sang nhìn con dâu, gật đầu chào: “Tới rồi à.”


“Ngoài trời gió cả, về nhà rồi nói chuyện.” Cụ Ngô xoay người đi trước, Ngô Du Du bước theo bên cạnh ông. Từ nhỏ Ngô Du Du đã sống với ông, ở với ông lâu nhất, có nhiều tình cảm nhất.




Trên người cụ có mùi hương sạch sẽ, dễ chịu như ánh mặt trời ấm áp khiến tâm tình Ngô Du Du vui vẻ hẳn lên.


Vào đến nhà, duong Ngọc muốn xuống bếp làm cơm nhưng ông cụ không cho, bảo để ông tự làm, duong Ngọc cũng phải chịu cụ, đứng bên giúp một tay, Ngô Du Du chỉ chịu trách nhiệm rửa rau, cắm cơm.


Cụ Ngô Quốc Xương sinh ra ở nông thôn, quen làm việc nhà, cộng thêm hơn mười mấy năm quân ngũ nên việc gì làm được cụ đều thích được tự lực cánh sinh. Cụ quay đầu ngó thấy Ngô Du Du làm rau không nhịn được dạy vài câu: “Nhặt rau như cháu thì nhà có làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ để mua thức ăn đâu!”


Nói xong cụ lau tay đến bên cạnh cháu gái làm mẫu luôn: “Cái này chỉ cần nhặt bớt lá già đi là được, ngắt ngắn chừng này, ngắt đến tầm này, đừng có vứt hết cả đi thế, vậy không phải lãng phí lắm sao?”
“Dạ, vâng ạ.” Ngô Du Du nhanh nhảu nhận sai.


Đồ ăn được sắp lên bàn, hai mặn hai rau một canh, mâm cơm ba người nhưng vẫn khá là phong phú.
Trên bàn cơm, duong Ngọc bàn với ông chuyện sau này, cụ Ngô rất tán thành: “Con cứ để con gái ở đây cha chăm cho. Xuất ngoại làm cái gì? Sính ngoại, tổ quốc ta tươi đẹp biết bao!”


Cụ Ngô Quốc Xương cũng giống như phần lớn thế hệ lão thành ngày xưa, có một tình yêu nồng nàn, cố chấp đối với tổ quốc. “Tư bản chủ nghĩa ngoại quốc loạn lắm con ạ, Du Du ở lại trong nước là tốt đấy!”


duong Ngọc nghe cụ bảo vậy thì không tiện nói thêm gì nữa, dịu dàng bảo: “Con chỉ lo có mình hai người ở đây, không có ai giúp đỡ, sinh hoạt sẽ vất vả, con đang tính thuê người giúp việc đến, cha thấy thế nào ạ?”


“Giúp việc cái gì chứ, ngày xưa tôi một mình bôn ba bên ngoài biết bao nhiêu năm, bà nội con bé này với cha nó không hề đi theo, phí tiền làm cái gì!” Hàng mày cụ Ngô cau hẳn lại, nghiêm nghị bảo, “Con cháu họ Ngô chúng ta, từ nhỏ đã được dạy cách độc lập sinh tồn, con xem xem các con nuông chiều con cái đến mức nhặt rau cũng không biết kia kìa! Sau này biết sống thế nào? Làm sao mà lập gia đình được?”


duong Ngọc vốn luôn là người ngang ngược, độc đoán, trước mặt cụ Ngô liên tục gật đầu vâng dạ, mắt thì lẳng lặng quan sát ngôi nhà nhỏ sạch sẽ, biết cuộc sống hiện giờ của cụ cũng khá tốt nhưng vẫn cứ lo lắng, một ông già và một đứa con nít ở với nhau, lỡ như có chuyện gì thì lấy ai mà giúp.


Sau khi ông cụ giải ngũ thì không ở ngôi nhà được quân khu phân cho trong khu tập thể mà quay về quê gốc ở thành phố C, nếu không thì giờ đã có vài người đồng đội sống cạnh, duong Ngọc còn có thể yên tâm hơn một chút. duong Ngọc định bụng sẽ mang quà cáp đi thăm hỏi hàng xóm láng giềng một chút, nhờ sau này người ta chiếu cố giúp cho.


Ăn cơm xong, ông cụ có thói quen ngủ trưa. duong Ngọc dẫn Ngô Du Du đi siêu thị gần đấy mua quà biếu.
Hàng quán gần đó khá sầm uất, có điều nhà cửa xây từ xưa nên siêu thị chỉ là một tòa nhà không lớn lắm. duong Ngọc ngắm thấy hàng rau dưa hoa quả coi như cũng tươi nên mua một ít.


Hàng người xếp hàng thanh toán không đông, chỉ một lát đã đến lượt. Ngô Du Du vội xếp đồ từ trong xe lên mặt quầy, ngẩng đầu lên nhìn người thu ngân không khỏi sững sờ cả người: “Quan Doanh…?”


Quan Doanh đang đứng trước mặt mặc đồng phục màu đỏ của siêu thị, tóc dài buộc gọn thành đuôi ngựa, nghe tiếng người gọi, bàn tay quét mã vạch vẫn không hề chậm lại, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn có hơi cứng ngắc.
“Quen à?” duong Ngọc hỏi.
“Vâng, bọn con là bạn học.” Ngô Du Du đáp.


“Chào cô ạ.” Quan Doanh lễ phép chào duong Ngọc rồi nhìn Ngô Du Du nói đúng một từ “khéo thật”. Gương mặt không có vẻ gì là vui mừng kinh ngạc mà còn có vẻ không được vui lắm.
“Tổng cộng là bảy trăm tám mươi bảy tệ hai hào, tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
“Tiền mặt.”


Thanh toán xong, Du Du chào tạm biệt Quan Doanh, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để nói chuyện.


Ra khỏi siêu thị, duong Ngọc thấy con gái vẫn ngoái lại nhìn bèn bảo: “Đừng nhìn nữa, con bé không muốn bị con bắt gặp, vừa rồi rõ ràng không vui, con không thấy à? Đi thôi!”
“Dạ.” Ngô Du Du ngoan ngoãn quay đầu, cất quà tặng vào cốp sau xe rồi ngồi vào ghế phó lái.


“Bạn con cũng ở thành phố C à?” duong Ngọc vừa lái xe vừa hỏi.
“Vâng, chắc vậy, chưa từng nghe bạn ấy nói chuyện trong nhà ạ.” Ngô Du Du đáp.


duong Ngọc nói chuyện nhưng vẫn lái xe rất cẩn thận: “Vậy thì hay rồi, sau này hai đứa có thể về nhà cùng nhau, mẹ yên tâm hơn một chút, bạn con nhà ở đâu?”


“Con không biết…” Đây là lời nói thật, mấy đứa con gái chơi với nhau hầu như không nói chuyện gia đình, cũng chẳng ai hỏi cặn kẽ, lúc tán gẫu cùng lắm nhắc qua vài câu.


duong Ngọc cau mày, gương mặt vẫn rất đẹp: “Không sau, chừng nào về trường nhớ hỏi thăm người ta một chút, nếu mà còn có thể sắp xếp cho con quay lại trường.”
duong Ngọc nói rất kín kẽ nhưng Ngô Du Du không thích cảm giác bị sắp xếp tất cả mọi việc thế này.


Ngô Du Du cũng cau mày, nói hơi nhanh: “Không cần, con biết tự về nhà.”
Thấy giọng con có vẻ bắt đầu cáu, duong Ngọc liếc một cái rồi đổi đề tài, tính bà trước nay thích lấy nhu thắng cương nhưng vẫn không định thay đổi việc sắp xếp con gái theo lệnh mình.


Xuống xe, duong Ngọc bắt đầu đi chào hỏi các nhà.
Ngô Du Du đi theo nhìn người mẹ có kinh nghiệm làm phiên dịch nhiều năm, thành thạo xã giao hàn huyên với người ta.
Mẹ vẫn luôn chu đáo, đúng mực như vậy, cho dù là lúc ở cạnh con gái.
Ngô Du Du ủ rũ cúi đầu…


Một giờ chiều, hai người kết thúc việc thăm hỏi hàng xóm, quay lại nhà chào ông nội rồi duong Ngọc chở thẳng Ngô Du Du về trường.
“Không cần chơi với nhiều bạn, chú ý an toàn, cơm tối xong thì về luôn, đừng có chơi khuya, nhớ chưa?” Lúc xuống xe, duong Ngọc dặn cố.


“Biết rồi ạ.” Ngô Du Du sốt ruột đáp, đeo ba lô lên xuống xe, “Con chào mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé.”
Nhìn chăm chú cho đến lúc xe khuất hẳn, Ngô Du Du quay lưng đi về hướng nhà thể chất.


Hội trường lớn dưới tầng một có chừng mấy trăm người, trên sân khấu, cuộc thi đã bắt đầu. Ngô Du Du nhắn tin cho duong Khiết tìm họ.
“Ngô Du Du, bên này!” Lương Tề Sơn đưa lưng về phía sân khấu khua tay gọi.
Ngô Du Du vội bước qua, ngồi ngay ngoài cùng, bên trái tay là Mai Hâm.


Mai Hâm khoác tay Ngô Du Du vui vẻ bảo: “Sao giờ mới tới thế, sắp đến lượt Bạch Tân rồi! Buổi sáng thử giọng cậu ta được nhiều người thích lắm đó!”
“Thật á?” Ngô Du Du kinh ngạc.


“Thật!” Mai Hâm gật đầu lia lịa, “Không tin lát cậu xem là biết! Trong lòng tớ giờ địa vị của cậu ta có thể sánh ngang với Luhan nhà tớ rồi.”


Trong tủ quần áo của Mai Hâm toàn là ảnh của Luhan, cô nàng còn tính khi nào tốt nghiệp sẽ tích cực tham gia các hoạt động của fandom anh ta hơn. Ngày ngày ở ký túc Ngô Du Du cũng được nghe Luhan tốt thế nào, đẹp ra sao bằng vẻ mặt háo sắc khiến cho mọi người cười mãi.


Thấy Bạch Tân được Mai Hâm đánh giá cao như vậy, Ngô Du Du bắt đầu tò mò lượt thi kế tiếp.


Lúc MC xướng gọi người thi số báo danh 33 Bạch Tân lên, đám Tào Chính Vũ, Lương Tề Sơn góc bên này liền ra sức vỗ tay thật kêu, có người còn huýt sáo hoan hô. Lần này lớp đến được những hơn hai mươi người, có thể thấy bình thường thần bếp ăn ở tốt thế nào.


Châu Kiệt Luân – “Pháo hoa chóng tàn”
“Rời bỏ chốn phồn hoa nương nhờ cửa Phật, kết thúc đời thế nhân
Giấc mộng lạnh lẽo trăn trở cả một đời, nợ tình còn vấn vương”


Hai câu mở đầu, giọng Bạch Tân sáng mà mềm, nốt thấp có giọng trầm khàn nam tính, quả nhiên vừa nghe đã lay động lòng người. Mọi người bất giác đều giữ yên lặng.
“Mưa mịt mù, cố hương khuất chìm sau cây cỏ
Ta nghe nói, nàng vẫn đợi chờ nơi thành trì cô độc


Tiếng sáo mục đồng phía ngoại ô, len lỏi vào nơi thôn dã
Duyên phận lạc địa sinh căn này chính là đôi ta”
Sau khi hát được nửa bài thì tiết tấu nhạc từ chậm rãi bắt đầu nhanh hơn.


“Bài hát này đoạn điệp khúc cậu ta viết lời cải biên đấy.” Lương Tề Sơn ngồi dưới khán đài giải thích với mọi người.
Cải biên bài hát ư?


Chuyện này xưa nay mọi người chỉ nghe nói qua qua, chưa bao giờ nghĩ quanh mình có một người am hiểu âm nhạc như vậy, những người đi thi đa phần chỉ biết đọc nhạc lý căn bản, biết hát biết nhảy mà thôi.
Mưa mịt mù, mư mịt mù, bạn cũ khuất dần sau cây cỏ.


Ta nghe nói, ta nghe nói, nơi này người vẫn mãi cô độc
Cánh cổng thành loang lổ rêu phong, bám chặt gốc cổ thụ già trong cô quạnh
Phiến đá chơ vơ vẫn vang vọng tiếng đợi chờ
Tiếng sáo mục đồng phía ngoại ô, len lỏi vào nơi thôn dã
Lay động ngọn đèn tàn giấc mộng tan


Chưa nghe người đàn một khúc đàn cổ
Mưa mịt mù, bạn cũ khuất dần sau cây cỏ
Duyên phận lạc địa sinh căn


Đoạn điệp khúc được chuyển thành đọc rap, lời điệp cũng được sửa đổi khá nhiều, giọng rap thong thả mạch lạc kết hợp với nhịp trống truyền thống khiến cho người nghe bất ngờ. Xong đoạn rap nhạc quay về với giai điệu quen thuộc cũ của bài “Pháo hoa chóng tàn”:


Duyên phận lạc địa sinh căn này chính là đôi ta

Hát đến âm cuối, giọng Tiểu Bạch luyến láy hơi khàn, khán giả ngồi bên dưới vẫn còn đắm chìm trong lời ca điệu nhạc.
“Hay!” Không biết ai là người đầu tiên hoan hô.
Lập tức tiếng vỗ tay dưới khán đài rền vang như sấm dậy.


Các thầy cô giám khảo đều hết sức kinh ngạc, không ngờ một hội thi vui là chính để mọi người trổ tài ca hát lại có thể xuất hiện một tiết mục có trình độ cao như vậy, còn đầu tư tâm huyết đến mức cải biên bài hát nữa. Việc này không biết là tốn bao nhiêu công.
Tác giả có chuyện muốn nói:


Lần đầu tiên viết văn nên rất căng thẳng, rất muốn viết ra cho được cảm xúc của chính mình nhưng lại cảm thấy vẫn còn khó hiểu, mong mọi người trong lúc đọc giải trí có thể để lại bình luận, mỗi một bình luận đối với mình đều là kinh nghiệm quý giá!


Cho dù bạn thích hay không, làm ơn nhất định hãy nói cho mình biết ý nghĩ của các bạn, mình hy vọng một ngày nào đó có thể sáng tác ra được một tác phẩm khiến mọi người vừa lòng!
Cám ơn mọi người!!
Đùi gà bự kính cẩn tạ ơn!
Chú thích:


Ngô Quốc Xương: 吴国昌 Nay mình mới biết từ “xương” có nghĩa là sáng sủa, hưng thịnh, tốt đẹp, cùng nghĩa với chữ “xương” trong tên cụ Tú Xương 
Pháo hoa chóng tàn: Đoạn lời dịch bài hát được lấy nguồn từ Vietsub by Dragon Rider @JayVietNam






Truyện liên quan

Không Giới Hạn

Không Giới Hạn

V4NGH0377 chươngTạm ngưng

Đô ThịKhoa Huyễn

165 lượt xem

Thêm Điểm Liền Trở Nên Mạnh, Đấu Đế Không Phải Giới Hạn Trên Của Ta!

Thêm Điểm Liền Trở Nên Mạnh, Đấu Đế Không Phải Giới Hạn Trên Của Ta!

Dạ Linh Tinh Ngữ385 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

22.5 k lượt xem

Ta Có Thể Nhìn Thấy Tỉ Lệ Ngoại Tình Convert

Ta Có Thể Nhìn Thấy Tỉ Lệ Ngoại Tình Convert

Thiến Thiến Tiểu Khả Ái617 chươngTạm ngưng

Đô ThịTrọng Sinh

25.3 k lượt xem

Trọng Sinh Huyết Kế Giới Hạn Convert

Trọng Sinh Huyết Kế Giới Hạn Convert

Tô Tử 1990519 chươngFull

Tiên HiệpHuyền HuyễnĐồng Nhân

10.4 k lượt xem

Ta Có Thể Nhìn Thấy Vượt Quá Giới Hạn

Ta Có Thể Nhìn Thấy Vượt Quá Giới Hạn

Thiến Thiến Tiểu Khả Ái616 chươngDrop

Đô Thị

24.1 k lượt xem

Tối Cường Vạn Giới Hàng Lâm Hệ Thống Convert

Tối Cường Vạn Giới Hàng Lâm Hệ Thống Convert

Tả Thủ Chấp Họa Bút460 chươngFull

Đồng Nhân

5.7 k lượt xem

Huyết Kế Giới Hạn Convert

Huyết Kế Giới Hạn Convert

Thế Bất Khả Đáng4,306 chươngFull

Đồng Nhân

118.5 k lượt xem

Từ Trụ Diệt Chi Nhận Bắt Đầu Vạn Giới Hành Trình Convert

Từ Trụ Diệt Chi Nhận Bắt Đầu Vạn Giới Hành Trình Convert

Hảo Mệnh Miêu802 chươngFull

Huyền Huyễn

5.1 k lượt xem

Run Rồi A Mộng  Dị Giới Hành Trình Convert

Run Rồi A Mộng Dị Giới Hành Trình Convert

Tinh Kỳ Tam56 chươngDrop

Đồng Nhân

642 lượt xem

Hạ Lưu ( Vượt Quá Giới Hạn Cao H) Convert

Hạ Lưu ( Vượt Quá Giới Hạn Cao H) Convert

Hạ đa Bố Lý Ngang109 chươngDrop

Sắc Hiệp

28.4 k lượt xem

Vu Giới Hành Trình Convert

Vu Giới Hành Trình Convert

Bắc Thần Chi Ảnh808 chươngDrop

Tiên Hiệp

4.2 k lượt xem

Từ Slime Bắt Đầu Dị Giới Hành Trình Convert

Từ Slime Bắt Đầu Dị Giới Hành Trình Convert

Hà Tất Ngôn Thâm1,230 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnSủng

3.9 k lượt xem