Chương 32

Làm gì có cuốn sách nào hướng dẫn cởi dây khóa váy chứ ? Anh học ở đâu, lại dám trả treo với cô, đang mãi suy nghĩ về những câu William nói thì bất chợt cô « A… » lên 1 tiếng, tên khốn nhà họ Mục này, An Nhiên thầm chửi rủa anh trong lòng :
-Sao cắn em ?
William đáp :
-Ngực em không phát triển.


-(>W<) … - An Nhiên làm vẻ mặt ai oán nhìn anh trừng trừng.
Mục Nhu cũng rất bình thản nhìn cô, sau đó anh rất thuần thục cởi tiếp cho cô và cho anh, quá trần trụi mà, An Nhiên nhìn anh thoát y mà trong lòng ai oán, sao anh có thể đẹp quá mức cho phép vậy được, Mục Nhu nhìn cô rồi nhếch môi đắc ý :


-Đừng ganh tị với cơ thể của anh.
An Nhiên vừa nghe anh nói xong thì trong lòng biểu tình ngay, cô đưa tay định cù anh nhưng William nhanh tay hơn, anh giữ lấy tay cô rồi cố định lên đầu giường, anh hôn nhẹ vào môi cô rồi nói :
-Anh lâu nay tuyệt đối 1 lòng hướng đến em, dù anh thích cúp A thật.
-(>w<) …


Cô thật là muốn lấy dép tán ngay vào mặt Mục Nhu, cái thằng cha ɖâʍ dê này, suốt ngày cứ đòi cúp A cúp A mãi thôi, William chen vào giữa 2 chân cô rồi hỏi :
-Thế em định xin vào bệnh viện nào ?


An Nhiên thành thật đáp ngay, và sau khi nói xong thì cô tự nhủ với lòng là sẽ không bao giờ trả lời thành thật 100% trước mặt anh về vấn đề nơi cô làm việc có trai đẹp hay không :
-Bệnh viện Quân y ạ.
-Nơi đó hẳn có rất nhiều trai đẹp để em ngắm. – William vừa cười vừa nói.


An Nhiên thật là đáng yêu, chìm đắm trong nụ cười tỏa ra ánh sáng của anh mà gật đầu thừa nhận, William cũng chẳng nói gì hay phản đối, sau đó anh cứ vô tư phát hỏa trên người cô. Sau đó cô phát hiện cô chính là một kẻ háo sắc thật sự, chỉ vì say sưa nụ cười của anh mà cô lôi hết tim gan phèo phổi cho anh xem. Cũng chẳng nhớ anh đã phát hỏa trên người cô bao lâu, cứ thế cả đêm chỉ nghe tiếng gió lạnh thổi xào xạc ngoài cửa sổ, đêm trôi đi rất chậm, chỉ là đối với một số người thôi, An Nhiên khóc dài trong tim vì sự thành thật đến ngu dại của chính bản thân.




Sáng hôm sau, An Nhiên vừa mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt của Mục Nhu, nhìn vẻ mặt thỏa mãn đó kìa, An Nhiên hận không thể giương móng vuốt ra cáo cho nát, cô thở dài ra 1 hơi rồi rón rén bò xuống giường tìm quần áo :
-Làm gì ?


Giọng Mục Nhu vang lên sau lưng cô, cô giật thót bất động, Mục Nhu đưa tay kéo cô lại gần anh và nói :
-Suy nghĩ cho kĩ trước khi rời giường.
An Nhiên quay phắt lại nhìn anh, có ý gì đây, anh nói vậy là ý gì chứ ? Mục Nhu chẳng nói chẳng rằng, lại tiếp tục đẩy cô nằm xuống dưới người anh và nói :


-Vốn định để em ngủ, nhưng trông em còn phấn chấn quá thì phải.


An Nhiên chưa kịp nói gì thì đã bị anh công thành chiếm đất lần nữa, ai đời lại thích tập thể dục buổi sáng trên giường như anh đâu chứ, An Nhiên nhìn anh đầy vẻ giận dỗi, dù cô có làm vẻ mặt gì thì anh cũng không tha cho cô. Đến khi có chuông cửa thì anh mới thật sự buông cô ra, anh mặc lại quần áo rồi đi xuống lầu xem ai đến, An Nhiên vừa bò xuống giường thì đã hiểu câu nói lúc sáng của anh « suy nghĩ cho kỹ trước khi rời giường ».


Khi nghe đến việc cô xin phỏng vấn ở một bệnh viện Quân y nào đó hay bất kể là bệnh viện nào thì cũng có mặt anh tham gia với tư cách là người tài xế tận tâm tận tụy đưa cô đi phỏng vấn và cũng y như cùng 1 kết quả, cô toàn trượt buổi phỏng vấn vì khi cô trả lời phỏng vấn thì anh lại đứng cười hồn nhiên mà tỏa nắng với 1 cô y tá có thân hình bốc lửa nào đó, thật là cho cô ăn dấm chua từ trong ruột ăn ra mà.






Truyện liên quan