Chương 49: Đánh cờ

Lập tức hai người liền bày bàn cờ, bắt đầu đánh cờ.


Tiệt Phá Dạ đi trước giúp lão Đàm đem chén trà sứ men xanh đưa qua, đi qua thư án, liếc mắt thoáng nhìn trên bàn có một tấm giấy được sách ngăn chặn, lộ ra một góc giấy nhỏ, mơ hồ nhìn thấy mặt trên viết mấy chữ “di nhân dịch nhân”, chỗ lộ ra không nhiều lắm, chợt đi ngang qua, cũng chỉ thấy được mấy chữ này.


Đem chén trà sứ men xanh giao cho lão Đàm, hai người sắp quân đánh cờ.
Tiết Phá Dạ đã có tâm làm cho lão Đàm coi trọng đối với mình, cho nên dốc sức ra mà đánh, không chút nào nương tay, lại càng không có tốn tâm nhường cờ.


Nếu đều là hành gia, thật muốn để cho lão Đàm nhìn ra mình cố ý nhường, chỉ sợ chọc hắn tức giận.


Ngươi tới ta đi, hai người đánh một ván này thế mà hết một canh giờ, cuối cùng Tiết Phá Dạ lấy thua ba mục mà bại, có thể nói là hiểm bại, lão Đàm mặc dù cờ cao một bậc, cũng không khỏi tán thưởng nói: “Xú tiêu tử kì thuật quả nhiên không kém, thêm chút thời gian, chỉ sợ ngay cả lão phu cũng không phải địch thủ.”


Tiết Phá Dạ cười nói: “Đệ tử ngày sau còn muốn cùng lão sư học tập nhiều hơn. Không thể tưởng được lão sư kì thuật cũng là lợi hại như thế, ta còn nghĩ có thể thăng người.”




“Có kì thuật này, đúng là không dễ, đúng là không dể!” Lão Đàm gật đầu cảm thán, bỗng nhiên nói: “Tranh trên bàn cờ, chỉ tiêu khiến dưỡng tính mà thôi, nhưng mà đánh cờ ở trên cuộc đời, cần phải đi tốt mỗi một bước, nêu là sai lầm một bước, chỉ sợ sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục.”


Tiết Phá Dạ không biết hắn vì sao phát ra cảm thán như thế, thấy trên mặt hắn thế mà tràn đầy vẻ phiền muộn, ở sâu trong lòng tựa như ẩn nấp vô số sâu lo.
“Lão sư vì sao phát cảm thán này?” Tiết Phá Dạ chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.


Lão Đàm liếc mắt nhìn Tiết Phá Dạ một cái, mặt giãn ra cười nói: “Không có việc gì” Lại nói:


“Phần Thiên tự ngôn nọ đã trình tới Đô Sát viện, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong vòng mười ngày liên có thế thấy được kết quả” Hạ giọng, cười nói: “Ngày sau ngươi cùng Hà Thông phán cần phải thân cận một chút.”


Tiết Phá Dạ lập tức nhớ tới ɖâʍ côn râu chữ bát nọ, khó chịu nói: “Cùng hắn thân cận làm cái gì?”


Lão Đàm nghiêm mặt nói: “Có một số việc là phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn. Ngươi nay đang ở Hàng Châu, ngày sau chỗ cần tới hắn còn rất nhiều, cho dù ngươi trong lòng đối với hắn có chút thành kiến, nhưng hắn dù sao cũng là người của chúng ta, kết giao, tự nhiên đối với ngươi có ích lợi rất lớn.”


Lời này là nói thẳng Hà Thông phán là một phái với hắn, đối với Tiết Phá Dạ có thể nói
là cực kỳ thẳng thắn.
Tiết Phá Dạ biết rõ hắn dụng tâm lương khổ, đã nói ra như vậy, tự nhiên có dụng ý, ở sâu trong lòng nhất thời giật mình, mơ hồ cảm thấy Hàng Châu sẽ có chuyện phát sinh.


Nói chuyện với nhau một lát, lão Đàm giao phó một phen, Tiết Phá Dạ cũng cáo từ rời phủ, nghĩ đến về sau thế mà phải học tập đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, cả người thẳng nổi da gà.


Trương Hồ đưa hắn ra phủ, liền cưỡi ngựa đưa hắn trở về, chỉ thấy bên ngoài phủ nha ngừng một chiếc xe ngựa, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi chào đón tiến đến, trên mặt tươi cười hỏi: “Vị này là Tiết Chưởng quầy?”


Tiết Phá Dạ đánh giá hắn một phen, thấy hắn một thân đồ tím, thoạt nhìn có chút khéo đưa đẩy, liên đáp: “Tại hạ Tiết Phá Dạ, không biết ông là ai?”
Người trung niên nọ vội cười nói: “Tiêu Trần Phú, là Lục nương tử phái ta tới đón Tiết Chưởng quầy đi qua một chuyến!”


Tiết Phá Dạ lập tức nghĩ đến Lục nương tử gợi cảm quyến rũ nọ, cười nói:
“Thi ra là Phẩm Hương Các!”
Trần Phú nọ cúi đầu khom lưng nói: “Đúng vậy đúng vậy!” Chỉ chỉ xe ngựa hoa lệ nọ, cung kính nói: “Mời Tiết Chưởng quầy lên xe!”


Tiết Phá Dạ quay đầu hướng Trương Hồ ôm quyền nói: “Trương đại ca, tiểu đệ đi trước, huynh nếu rảnh, thì tới Lãm Nguyệt Hiên chơi, huynh đệ chúng ta phải gặp nhau nhiều chút, đệ còn để cho huynh mấy hũ rượu ngon đó!”


Trương Hồ ha ha cười nói: “Huynh đệ có tâm, chờ khi nào rảnh, tự nhiên là sẽ đi qua uống vài chén.”
Lập tức bái biệt, để xe chạy đi.
Trần Phú nọ ngồi ở đối diện Tiết Phá Dạ, vẻ mặt tươi cười.
“Tôi lần trước đi tựa như không có thấy ông?” Tiết Phá Dạ vuốt mũi hỏi:


“Ông tiến vào Phẩm Hương Các khi nào vậy?”
Trần Phú cười nói: “Tiểu nhân ở trong viện cũng ít, chủ yếu là đi chung quanh sưu tầm mỹ nữ, nếu có người tự nguyện đến trong viện kiểm ăn, tiểu nhân liền cấp cho nàng một con đường kiếm cơm!”


Nói thì dễ nghe, Tiết Phá Dạ trong lòng cũng thực khinh bỉ căm hận.
Cái gọi là sưu tầm mỹ nữ này, nói không chừng chính là lừa gạt một ít cô gái đàng hoàng tiến vào xướng môn mà thôi.
“Ô!” Tiết Phá Dạ khóe miệng co rúm, thản nhiên nói: “Trách không được lần
trước không gặp.”


“Phẩm Hương Các trước kia làm ăn không thể coi là tốt, thậm chí có thể nói có chút lạnh lẽo. Hôm nay chính ngọ khi ta trở về, thế mà nhìn thấy trong viện khách ngồi đầy, sau đó hỏi lại, mới biết được đây là Tiêt Chưởng quầy hổ trợ, tiểu nhân thật sự vô cùng cảm kích!” Trần Phú nháy đôi mắt hình tam giác cười nói:


“Lục nương tử của chúng ta càng cảm kích không thôi, đặc biệt lệnh cho tiểu
nhân mời Tiết Chưởng quầy đi qua một chuyến. Bất quá đến Lãm Nguyệt Hiên
lại không thấy Tiệt Chưởng quầy, hỏi thăm mới biết đã đến phủ nha, cho nên lại chuyển tới nơi này để mời!”


Tiết Phá Dạ cười nhẹ, không nói gì.
Trần Phú này cho hắn cảm giác phi thường không tốt.


Xe đi êm, vững vàng thoải mái, Tiết Phá Dạ trong lúc nhắm mắt dưỡng thần, bên tai đã nghe được oanh ca yên hót, nhấc lên bức màn nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hoa đăng lập lòe, người đến người đi, đã đến Thanh Hà Phường.


Đi đến trước Phẩm Hương Các, xe ngựa nhất thời dừng lại, Tiết Phá Dạ từ cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy đèn hồng rượu xanh, trong đại đường đã ngồi kín cả người, khách đang ôm tỷ nhi trêu đùa vuốt ve, ɖâʍ thanh lãng ngữ, cười nói liên tục.


Xuống xe, liếc mắt một cái thấy bên gốc liêu cách đó không xa, buộc hai thớt ngựa cao to, ngựa nọ vô cùng to lớn, cùng Tiết Phá Dạ ngày thường nhìn thấy khác nhau rất lớn, so với ngựa của xe ngựa này, thì hơn gấp mấy lần, cái đầu cùng cơ nhục kia đã thể hiện đầy đủ giá trị của ngựa, lông màu tro, sáng bóng loáng.


Ở dưới Trần Phú cùng đi, Tiết Phá Dạ đi vào phòng trong, đã có tỷ nhi đi lên, lại bị Trần Phú đưa mắt ra hiệu lui xuống.
Ngẩng đầu nhìn trong sân, chỉ thấy trước một nhã gian, Lục nương tử đang tựa ở trên lan can, mặt mỉm cười, đang cười khanh khách nhìn mình.


Tiết Phá Dạ nhìn thấy khuôn mặt phong tình vạn chủng của nàng, trong lòng hưng phần hẳn lên, cô nàng này, thật sự là dụ hoặc ch.ết người.
Đi lên lầu, Lục nương tử cười khanh khách, vặn vẹo vòng eo, thân thể mềm mại động lòng người đã đi vào trong gian phòng.


Tiết Phá Dạ trong lòng có chút ngứa ngáy, cô nàng này thật biết câu người, lão tử hôm nay nên tốn chút công phu nếm thử vị thịt, cho dù làm không được, cũng phải sờ một chút, bộ ngực cao ngất trắng bóng kia, còn có cái mông tròn mười phần co dãn nọ, Tiết Phá Dạ đành phải nuốt nuốt nước miếng.


Theo ở phía sau, đây cửa đi vào, Tiết Phá Dạ thấy Lục nương tử đạng tựa vào bên cạnh bàn, trên bàn đã muôn bày đầy rượu và thức ăn.


Đóng lại cửa phòng, Tiết Phá Dạ ho khan hai tiếng, ra vẻ trấn định tiến lên, vuốt mũi cười nói: “Tỷ tỷ , gọi đệ đệ lại đây, là có cái gì phân phó sao?”


Lục nương tử sóng mắt như nước, môi đỏ khẽ mở, nũng nịu nói: “Tên ch.ết tiệt này, tỷ nếu không mời đệ lại đây, đệ không phải là đã đem tỷ quên rồi sao?”


Tiết Phá Dạ cười tà nói: “Tỷ tỷ tốt lời này là nói không có lương tâm rồi. Tiểu đệ sau khi ngày ấy rời khỏi, không có lúc nào là không nhớ tới tỷ, ngày nhớ đêm mong, buổi tối nhớ tỷ đều ngủ không yên. Nếu không phải sự tình bận rộn, đệ cũng nguyện ý mà theo ở bên người tỷ tỷ tốt, chỉ sợ khi đó tỷ lại ghét bỏ đệ.”


Lục nương tử ánh mắt lưu chuyển, động động thân mình, cười quyến rũ nói:
“Những lời ngọt này của đệ, nói rõ ràng là giả, nhưng mà tỷ lại thích nghe.”


Tiết Phá Dạ thấy nàng hôm nay trên thân mặc một cái áo ngắn tơ tằm màu vàng nhạt, phía dưới là váy dài màu xanh, trong áo ngắn, váy ngực màu trắng kê sát, bộ ngực đầy đặn cao ngất, làm cho người ta lo lắng tùy thời sẽ đem vày ngực đẩy xuống dưới.


Ở trên mái tóc bên trái lại thả một ít lọn tóc xoăn trên khuôn mặt trắng như
bạch ngọc, thiên kiều bá mị, làm cho người ta lòng say.
Sóng mắt lưu chuyển, làm cho rung động tâm hồn, Tiết Phá Dạ cảm giác linh
hồn nhỏ bé của mình đều muốn đi ra ngoài.






Truyện liên quan

Giang Sơn Mỹ Sắc

Giang Sơn Mỹ Sắc

Mặc Vũ875 chươngFull

Võ HiệpQuân SựXuyên Không

10.9 k lượt xem

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nam Hải Thập Tứ Lang445 chươngFull

Quân SựLịch SửXuyên Không

5.8 k lượt xem

Nhất Phẩm Giang Sơn

Nhất Phẩm Giang Sơn

Tam Giới Đại Sư407 chươngFull

Quân SựLịch Sử

5 k lượt xem

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Ôn Thụy An19 chươngFull

Võ Hiệp

101 lượt xem

Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Đinh Mặc24 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên Không

418 lượt xem

Giấc Mộng Giang Sơn

Giấc Mộng Giang Sơn

Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên72 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

316 lượt xem

Say Mộng Giang Sơn

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan1,328 chươngFull

Võ HiệpQuân SựLịch Sử

10.6 k lượt xem

Phượng Điểm Giang Sơn

Phượng Điểm Giang Sơn

Ngư Nghiệt145 chươngFull

Võ HiệpNgôn TìnhQuân Sự

945 lượt xem

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

khanhan18262 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnDị GiớiLịch Sử

531 lượt xem

Giang Sơn Tươi Đẹp

Giang Sơn Tươi Đẹp

Thiên Như Ngọc87 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngTrọng Sinh

1.3 k lượt xem

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Tử Vũ Nguyệt Diên105 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

314 lượt xem

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Ngọc Hàn Thủy Nguyệt10 chươngFull

SủngĐam MỹCổ Đại

50 lượt xem