Chương 42: Công danh thượng thư

Từ xa xa Lãm Nguyệt Hiên đã truyền đến từng trận tiếng hoan hô, Tiết Phá Dạ đi đến ban công lầu hai, hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy đám người đông đen đã tránh ra một con đường, ở dưới hơn mười tên bính sĩ hộ vệ, một cái kiệu nhỏ hai người chậm rãi hướng Lãm Nguyệt Hiên đi tới, Trương Hồ đang sải bước, ở phía trước dẫn đường.


“Tiêu tài nữ, ta yêu nàng!” Trong đám người, bỗng nhiên có người tuôn ra lời
kinh người.
Đám người đầu tiên là tĩnh lại, nhưng nháy mắt tiếng gầm lại như sóng triều.
“Tiêu tài nữ, ta nhớ nàng nhớ đến khổ!” Quá tục.


“Tiêu tài nữ, ta nguyện hóa thành bụi bặm vì nàng, dính ở trên y phục của nàng, theo nàng đi khắp chân trời góc biển!” Này có chút sáng ý.
“Tiêu tài nữ, nàng là nước ta là cá, không có nàng ta không thể sinh tồn!” Cái
này quá giả.


“Tiêu tài nữ, mỗi đêm đối mặt ánh trăng, ta đều nhung nhớ, chích nguyện nàng xuất hiện ở bên người ta, cùng nhau thưởng thức ánh trăng!” Tựa như có chút ái muội.


Tiếng người ồn ào, một gã đại thiếu cảm xúc tương đương kích động, đột nhiên cao giọng hô: “Tiêu tài nữ, bồi bổn thiếu gia ngủ một đêm, muốn bao nhiêu bạc?”
Giữa sân nhất thời bị cái tiếng kêu long trời lở đất này làm cho kinh sợ.


Đại thiếu nọ tỉnh ngộ lại, khẩn trương nhìn bốn phía, không biết ai kêu một tiếng:




“Tiêu tài nữ là thánh nữ trong lòng chúng ta, người này dám vũ nhục, đánh!” Mấy người xông lên phía trước, đem đại thiếu nọ ấn xuống đất, cho ăn đòn, mọi người bên cạnh lòng đây căm phẩn, ra quyền động chân, đều ùa lên.


Cô kiệu ở trong đám người thăng tắp đi đến trước Lãm Nguyệt Hiên, các tài tử đại thiếu ánh mắt giếng như sói, tham lam nhìn chăm chú vào kiệu.
Tiết Phá Dạ đã đi ra đón, đi đến cửa sổ bên sườn cô kiệu, thấp giọng nói:
“Thế muội quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này."


Bức màn bên sườn mở ra một khe nhỏ, lộ ra nửa bên mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiêu Tố Trinh, cười duyên nói:
“Tất cả làm phiền thế huynh, tiểu muội vô cùng cảm kích!”


Chậm rãi buông mành, Hàm Hương ở bên cạnh tiến lên xốc lên màn kiệu, Tiêu Tố Trinh ở trong tiếng than thở của mọi người, thướt tha đi vào trong lâu.
Trong nhã gian lầu hai, Tiết Phá Dạ cùng Tiêu Tố Trinh đối diện mà ngồi, bên ngoài là các tài tử đang không ngừng kêu lên “Tiêu tài nữ Tiêu tài nữ”.


“Xem ra lực hấp dẫn của thế muội thật sự là không giống bình thường, được nhiều tài tử đại thiếu theo đuổi như vậy, so với Mã Lệ Liên Mộng Lộ (Marilyn Monroe) cùng Ny Khả Cơ Đức Mạn (Nicole Kidman)!” Tiêt Phá Dạ tán thưởng từ đáy lòng.


Khuôn mặt vốn đang mang theo ý cười của Tiêu Tố Trinh lập tức nghiêm túc hẳn lên, nghiêm mặt nói: “Bên ngoài những người đó nói nhảm, thế huynh cũng cùng những người tục tằng này, lấy những lời này đến trêu chọc tiểu muội sao?”


Tiết Phá Dạ biết nàng trang trọng thanh lịch, ở Tiêu Mạc Đình hun đúc, không chỉ tài tình xuất chúng, hơn nữa có trí thức hiệu lễ nghĩa, quan niệm lễ pháp rất nặng, chính mình nhất thời lỡ lời, nhất định là làm cho nàng tâm sinh phản cảm, cười nhẹ: “Ngu huynh nhất thời lỡ lời, thế muội đừng trách”.


Tiêu Tố Trinh trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Mã Lệ Liên Mộng Lộ (Marilyn Monroe) cùng Ny Khả Cơ Đức Mạn (Nicole Kidman) là ai? Tên này thực khó đọc, là tên người sao?”


Tiết Phá Dạ sửng sốt, mới vừa rồi nhất thời lỡ lời, đem hai vị nữ thần trong cảm nhận phun ra, không thể tưởng được Tiêu Tơ Trinh trí nhớ kinh người, hai cái tên khó đọc như vậy thế mà nhớ kỹ, vuốt mũi cười nói: “Hai tuyệt thế mỹ nhân mà thôi. Đúng rôi, thế muội, Thiên tự ngôn của muội thoạt nhìn cũng không lớn, mà ở đây cũng phải cả ngàn người, người người kí tên, chỉ sợ là không đủ chỗ!”


Tiêu Tố Trinh ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ở trên người Tiết Phá Dạ đánh giá một phen, tựa như thực nghi hoặc, nửa ngày mới nói: “Thế huynh là đang nói đùa sao?”
Tiết Phá Dạ sửng sốt, không rõ là ý gì.


Tiêu Tế Trinh buồn bã thở dài, chậm rãi nói: “Thế huynh có thể ngâm ra thơ từ tuyệt vời tuyệt luân, vì sao ngay cả công danh thượng thư người đọc sách đều biết cũng không rõ ràng!”
“Công danh thượng thư?” Tiết Phá Dạ vẻ mặt nghi hoặc, cái từ này thật sự là mới mẻ.


Tiêu Tố Trinh nhìn vẻ mặt của Tiết Phá Dạ, tựa như không phải giả bộ, rất là kỳ quái hỏi: “Thế huynh hiện nay có công danh trong người không?”


Tiết Phá Dạ trầm mặc một lát, bỗng nhiên rõ ràng, cổ đại nói công danh chính là bằng cấp đời sau, tựa như là loại tú tài Trạng Nguyên gì đó, mình cũng thật đúng là không phải mười phần rõ ràng, ha ha cười nói:


“Ngu huynh một giới thương hộ, mở gian tửu lâu, thân phận thực hèn mọn, cũng không có công danh trong người”.
Tiêu Tố Trinh không tin nói: “Thực Huynh... huynh không có công danh?”


Tiết Phá Dạ thấy trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân của nàng một bộ đáng kinh ngạc, tựa như khó có thể tin, xem vẻ mặt của nàng, Tiết Phá Dạ. trong lòng thực không thoải mái, bà nội nó chứ, công danh thật quan trọng như vậy sao, cô gái nhỏ này tựa như đem công danh xem rất nặng, ho khan hai tiếng, khinh thường nói:


“Mở một nhà tửu lâu, khi nhàn ngâm ngâm thơ, uống chút rượu, công danh lợi lộc đều là vật ngoài thân, ngu huynh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới”.


Tiêu Tổ Trinh bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, nhìn nhìn Tiết Phá Dạ nhẹ giọng nói: “Huynh cực kỳ giống gia phụ. Gia phụ cũng là không vì công danh lợi lộc mà động tâm, người mặc dù thi từ ca phú cảm kỳ thư họa mọi thứ tỉnh thông, lại cũng không khảo lây công danh, cả một đời, vẫn như cũ là áo trắng!”


Tiết Phá Dạ rất là xấu hổ, đem chính mình cùng đại văn hào Đại Sở Thần Ấn tiên sinh đánh đồng, cô gái nhỏ này thật là để mắt tới mình.


Tiết Phá Dạ vuốt mũi mim cười nói: “Thế muội quá khen, Thần Ấn tiên sinh chính là đệ nhất văn hào Đại Sở ta, chỉ là một tiểu tử, sao dám cùng người đánh đồng!”


Tiêu Tố Trinh lắc đầu nói: “Thế huynh quá khiêm nhường, ngày ấy huynh tùy hứng làm hai khúc từ, gia phụ chỉ sợ một năm cũng làm không được”.
Tiết Phá Dạ ha ha cười, cũng không nói chuyện.


Đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Tiết Phá Dạ đi ra xem, chỉ thây Nguyệt Trúc bưng hai chén nước trà lại đây, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Tiêu... Tiêu cô nương, mời dùng trà!”
Tiêu Tố Trinh nhìn Nguyệt Trúc, đứng lên cúi người nói: “Làm phiền!”


Nguyệt Trúc sau khi rời khỏi, Tiết Phá Dạ đóng cửa phòng lại, Tiêu Tố Trinh đã hỏi: “Đây là nha hoàn của thế huynh?”
Tiết Phá Dạ vội vàng lắc đầu nói: “Không đúng không đúng, là muội tử của ta?”
“Thì ra thế huynh còn có một muội muội!”


“Ha ha, là nghĩa muội của ta!” Tiết Phá Dạ trở về ngồi xuống: “Ngày thường đều phải nhờ đến nàng chăm sóc”.
Tiêu Tố Trinh trong mắt lập tức xẹt qua một tia ảm đạm, chợt lóe mà qua, lập tức nghiêm mặt nói: “Thế huynh hai tai không nghe chuyện thiên hạ, không lẽ khoa cử cầu công đanh Đại Sở ta cũng không biết?”


“Ngu huynh chỉ đọc sách, không khảo thí, đối với các loại quy tắc trong khoa cử không chút nào rõ ràng, mong rằng thế muội chỉ giáo!” Tiệt Phá Dạ thản nhiên nói, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra Đại Sở này chính là khoa cử chế, trước kia thật ra thường xuyên nghe nói, nhưng mà đến tột cùng là như thế nào thật đúng là không rõ ràng cho lắm!”


Tiêu Tố Trinh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn đám đông như biển phía dưới, nhẹ giọng nói: “Thế huynh xem bên đó tài tử vô số, nhưng mà chân chính có công danh cũng bất quá trăm người mà thôi”.


Tiết Phá Dạ cũng đi đến bên cửa số, đứng ở bên người Tiêu Tố Trinh, một trận mùi thơm tiến vào trong mũi, thích ý thoải mái.
Tiêu Tố Trinh giản yếu đem khoa cử chế Đại Sở trình bày một lần, Tiết Phá Dạ nghe vào trong tai, không thể tưởng được lại có nhiều chú ý như vậy.


Khoa cử là cuộc thi để người đọc sách Trung Quốc cổ đại tham gia chọn lựa nhân tài. Nó là một loại chế độ để vương triều phong kiến các đời thông qua thi cử chọn lựa quan lại. Bởi vì chọn dùng biện pháp phân khoa thủ sĩ, cho nên tên là khoa cử.
Đại Sở chế độ khảo thí chia làm bốn cấp bậc.


Sơ cấp chính là tục xưng đồng thí tiêu khảo, từ học chính các tỉnh chủ trì, học
chính lại xưng đề đốc học viện, cho nên cuộc thi cấp này xưng là Viện thí. Người
trúng tuyên Viện thí xưng là sinh đô, cũng chính là tú tài, các sinh đô sau khi trúng tuyên, thì tới Phù Châu huyện học tập.


Về sau là mỗi ba năm một lần Hương thí, người qua được Hương thí tức là cử nhân, có danh Hiêu Liêm. Đệ nhất Hương thí tên vì Giải Nguyên, trúng Hương thí kêu Ất Bảng, còn kêu là Ất Khoa. Lúc yết bảng, chính lúc hoa quế tỏa hương, cho nên còn được xưng Quế Bảng. Sau khi yết bảng, từ tuân phủ chủ trì Lộc Minh yến. Trong tiệc xướng Lộc Minh thi, nhảy múa mừng người đỗ đạt.


Hội thí là từ Lễ bộ chủ trì thi cả nước, còn gọi Lễ Vi. Từ Hương thí thứ hai năm mà cử hành. Cử nhân cả nước tới kinh sư tham gia Hội thí, kỳ thi ở tháng hai mùa xuân, còn gọi là Xuân Vi. Người khảo trúng xưng Cống Sĩ, tục xưng Xuất Công, còn xưng là Minh Kinh, đệ nhật gọi là Hội Nguyên.


Bậc cao nhất chính là từ hoàng đề tự mình chủ trì Điện thí. Điện thí ở năm sau hội sư cử hành, chỉ khảo một lần. Điện thí xong, ngày kế đọc quyền, ngày kế nữa yết bảng. Trúng tuyên phân ba giáp: Nhất giáp ba người, cùng ban tiến sĩ, đệ nhất tên Trạng Nguyên, đệ nhị tên Bảng Nhãn, đệ tam Thám Hoa, hợp xưng tam đỉnh giáp. Nhị giáp ban xuất thân tiến sĩ, tam giáp ban đồng xuất thân tiến sĩ. Nhị, tam giáp đệ nhât danh xưng Truyên Lư. Nhất, nhị, tam giáp thường gọi tiến sĩ. Bảng Tiến sĩ xưng Giáp Bảng, hoặc xưng Giáp Khoa. Bảng Tiến sĩ dùng giấy vàng viết, còn gọi là Hoàng Giáp, cũng xưng Kim Bảng, người trúng tiên sĩ xưng tên đề bảng vàng.


Đệ nhất Hương thí tên là Giải Nguyên, đệ nhất Hội thí tên là Hội Nguyên, thêm Điện thí nhật giáp đệ nhất tên Trạng Nguyên, hợp xưng tam nguyên. Liên tiếp trúng tam nguyên, chính là giai thoại trong khoa cử.


Sau khi Điện thí, Trạng Nguyên nhận Hàn Lâm viện Tu soạn, Bảng Nhãn, Thám Hoa nhận Biên tu. Những Tiên sĩ còn lại khảo thí hợp cách, kêu Hàn Lâm viện Thứ cát sĩ. Ba năm sau người khảo thí hợp cách, phân biệt nhận Hàn Lâm viện Biên tu, kiêm thảo các quan, còn lại phân phát các bộ nhận chủ sự các chức, hoặc lấy Tri huyện ưu tiên sử dụng, xưng là Tán Quán. Người xuât thân Thứ cát sĩ lên chức rất nhanh, tục ngữ nói “Không phải tiến sĩ không nhập hàn lâm, không hàn lâm không nhập nội các," Thứ cát sĩ xuất từ hàn lâm, cũng là trụ cột chọn lựa nội các.


Dâng thư triều đình phải có công danh trong người, ít nhất cũng là sinh đồ mới được, bình dân bố y cũng không thể, bất quá nêu là dâng thư giải oan, người nhà có oan cũng có thể đề danh lên.
Tiết Phá Dạ nghe đến choáng váng đâu hoa mắt, không thê tưởng được Đại


Sở khoa cử thế mà nhiêu cái cần phải chú ý đến như vậy.






Truyện liên quan

Giang Sơn Mỹ Sắc

Giang Sơn Mỹ Sắc

Mặc Vũ875 chươngFull

Võ HiệpQuân SựXuyên Không

11 k lượt xem

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nam Hải Thập Tứ Lang445 chươngFull

Quân SựLịch SửXuyên Không

5.8 k lượt xem

Nhất Phẩm Giang Sơn

Nhất Phẩm Giang Sơn

Tam Giới Đại Sư407 chươngFull

Quân SựLịch Sử

5.2 k lượt xem

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Ôn Thụy An19 chươngFull

Võ Hiệp

101 lượt xem

Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Đinh Mặc24 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên Không

418 lượt xem

Giấc Mộng Giang Sơn

Giấc Mộng Giang Sơn

Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên72 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

316 lượt xem

Say Mộng Giang Sơn

Say Mộng Giang Sơn

Nguyệt Quan1,328 chươngFull

Võ HiệpQuân SựLịch Sử

10.6 k lượt xem

Phượng Điểm Giang Sơn

Phượng Điểm Giang Sơn

Ngư Nghiệt145 chươngFull

Võ HiệpNgôn TìnhQuân Sự

984 lượt xem

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

khanhan18262 chươngTạm ngưng

Huyền HuyễnDị GiớiLịch Sử

531 lượt xem

Giang Sơn Tươi Đẹp

Giang Sơn Tươi Đẹp

Thiên Như Ngọc87 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngTrọng Sinh

1.3 k lượt xem

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Tử Vũ Nguyệt Diên105 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

314 lượt xem

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng

Ngọc Hàn Thủy Nguyệt10 chươngFull

SủngĐam MỹCổ Đại

61 lượt xem