Chương 20: Kết cừu Vấn Thiên

“Nguyên lai khống chế tiên khí đều là khó như thế à! Vậy hai kiện tiên khí còn lại của Thiên Huệ Cốc ngươi là cái gì? À, thực xin lỗi, ta không nên động đến bí mật tông phái các ngươi.”
Thiên Cầm mỉm cười, nói:


“Không có gì, phần lớn người trong thất tông chính phái cũng biết đến tam kiện tiên khí bọn ta. Hai kiện tiên khí khác là Phục Ma Trùy cùng với Nghịch Thiên Kính. Phục Ma Trùy uy lực nhất trong tam kiện tiên khí, nhưng tương đối dễ khống chế nhất, ngàn năm trước, khi đang cùng ma, yêu, tà tông đối kháng, nó tiêu diệt vô số tà ác, còn về phần Nghịch Thiên Kính.”


Nói tới đây, Thiên Cầm toát ra một tia ảm đạm, thở dài nói tiếp:


“Nghịch Thiên Kính vốn thuộc sở hữu của sư tổ ta, nhưng ở ngàn năm trước cũng trong lúc chiến đấu, sư tổ đã ch.ết thảm trong tay tông chủ Ma Tông Lệ Thiên, cho nên Nghịch Thiên Kính bị thất lạc. Bất quá, cho dù Nghịch Thiên Kính rơi vào tay Ma tông cũng chẳng sao, chúng là người tu ma, căn bản là không thể phát huy tác dụng của Nghịch Thiên Kính. Nghịch Thiên Kính này là một trong tam đại tiên khí đứng đầu Thiên Huệ Cốc chúng ta, uy lực rất mạnh, càng hơn cả Cửu Tiên Cầm. Cái ưu điểm lớn nhất của Nghịch Thiên Kính chính là, kiềm giữ chủ nhân một khi đạt tới Kiếp Thành cảnh giới, trong quá trình đương đầu với độ kiếp có tác dụng vô cùng trọng yếu. Sở dĩ mang tên Nghịch Thiên, mặc dù là một kiện pháp bảo loại phòng ngự, nhưng ở Thần Châu đại địa, sợ là không có tiên khí nào có uy lực siêu việt như nó. Nó có hình dáng một miếng hộ tâm, chỉ cần người chính phái chúng ta mang nó trên người, thì dù là thân thể bị hủy, cũng có thể lợi dụng pháp lực Nghịch Thiên Kính bảo vệ cho nguyên thần bất diệt, chỉ còn chờ tìm được một hài nhi thích hợp nữa là có thể tu luyện lại, hơn nữa có thể thừa hưởng luôn tu vi kiếp trước”.


Hải Trong trong lòng vừa động, theo bản năng nhớ tới miếng hộ tâm màu bạc trên ngực mình, thầm nghĩ: sẽ không may mắn như vậy chứ, nếu đó thật sự là Nghịch Thiên Kính, thì mình chẳng phải là may mắn sao.
Nghĩ đến đây, hắn vội truy vấn nói:


“Nếu Nghịch Thiên Kính này có uy lực lớn như vậy, thì tại sao sư tổ ngươi lại ch.ết trong tay Lệ Thiên chứ? Chẳng lẽ lúc ấy Nghịch Thiên Kính không phát huy uy lực ra sao?”.
Thiên Cầm lắc lắc đầu, nói:




“Không phải Nghịch Thiên Kính không phát huy uy lực, mà là sự tổ trúng quỷ kế của Lệ Thiên, trong lúc chiến đấu, đã sớm bại lộ ra uy lực của Nghịch Thiên Kính, bị Lệ Thiên lấy năm trăm năm tu vi đại giới dùng huyết sát làm ô nhiễm Nghịch Thiên Kính , làm cho nó không thể phát huy ra uy lực được, thừa dịp sư tổ mất đi Nghịch Thiên Kính bảo hộ khiến tinh thần xao động, Lệ Thiên tranh thủ cơ hội ngắn ngủi đó mà phát động ma khí cường đại nhất của mình, đánh sư tổ đến hồn phi phách tán, rồi hắn cũng lấy luôn Nghịch Thiên Kính đi. Ài, lúc ấy sư tổ vừa qua khỏi Vô Ngã cảnh giới, không có Nghịch Thiên Kính trợ giúp, thì sao có thể là đối thủ Lệ Thiên? Nếu sư tổ có thể nắm giữ uy lực chân chính của Nghịch Thiên Kính, chỉ sợ người ch.ết khi đó chính là Lệ Thiên. Nghịch Thiên Kính là nhất kiện pháp khí vô cùng thần kỳ, nó cũng không theo tu vi tăng lên của chúng ta mà bày ra uy lực, ở điển tích của sư tổ lưu lại trước kia từng nhắc, nếu muốn phát huy ra uy lực Nghịch Thiên Kính, quan trọng nhất lĩnh ngộ, chỉ có hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong đó, mới có thể nắm giữ được cực phẩm tiên khí này. Sư đệ, ngươi như là rất có hứng thú với Nghịch Thiên Kính nha! Nếu tương lai có cơ hội chiếm được nó, thì nhất định phải mang trả cho Thiên Huệ Cốc bọn ta, khi đó, bất luận ngươi đưa ra điều kiện gì, bọn ta đều đáp ứng. Dù sao thì tam đại tiên khí đối với bọn ta thật ra là quá quan trọng. Phải biết rằng, năm đó tại thời điểm sư tổ nắm giữ Nghịch Thiên Kính, tông ta thực sự là không hề lép vế trước Ngũ Chiếu Tiên, dù là Phạm Tâm Tông hiện tại cũng còn lâu mới so sánh nỗi.”


Trong mắt toát ra một tia xa xăm, Thiên Cầm không khỏi hơi ngây ngốc. Hải Long miễn cưỡng kiềm chế tinh thần lại, thầm nghĩ: được tiên khí tốt đến như vậy, còn lâu mới trả lại cho các ngươi. Nên hỏi dò:


“Nghịch Thiên Kính này còn hình dáng gì nữa? Sư tỷ, nói cho ta biết hình dáng nó ra sao thì ta mới giúp các ngươi được.”
Thiên Cầm than nhẹ một tiếng, nói:


“Nghịch Thiên Kính đang ở trong tay Lệ Thiên, nghĩ muốn lấy về e là nói dễ hơn làm. Đó là một miếng hộ tâm màu bạc, mặt trên có bạc quang không ngừng lóe ra, chỉ cần chạm đến nó, sẽ có một loại khí hòa tạo cảm giác bình thản. Ngươi cũng không cần cố gắng đi tìm làm gì, có nhiêu đây tấm lòng, Thiên Huệ Cốc bọn ta cũng thực cảm kích rồi.”


Hải Long cười thầm, nghĩ, nếu Thiên Cầm biết hiện tại Nghịch Thiên Kính như lời ngươi nói đang ở trong lòng ngực ta thì không biết sẽ nghĩ sao. Nghịch Thiên Kính, hảo bảo bối của ta, sau này ngươi chính là của ta. Tiên khí hẳn là có đức giả cư chi, nếu nằm trong tay ta, thì phải là của ta. Theo bản năng sờ sờ vào Nghịch Thiên Kính trong ngực, Hải Long hưng phấn dị thường.


Thiên Cầm đột nhiên nói:
“A! ɖâʍ tặc đây rồi, chúng ta đi xuống thôi.”


Nói xong, nàng thúc dục phi kiếm đáp xuống. Nơi này là chỗ khác của Thông Uyển thành, trong rừng cây rậm rạp, lóe ra một tia ngân quang mỏng manh. Ngay khi Hải Long cùng Thiên Cầm bay xuống mặt đất, thì hắn thấy rõ ràng là một hào quang màu bạc đường kính hai thước, có một gã áo xám bị nhốt trong đó, cây trường thương gã đang dùng lóe ra tinh quang với ý đồ xuyên phá màn hào quang.


Có thể nguyên nhân do thời gian kéo dài, màn hào quang đã nhạt nhòa đi rất nhiều, hơn nữa trên bề mặt xuất hiện từng vết rạn, hiển nhiên là kiên trì không được lâu nữa. Nhưng, khi Thiên Cầm kịp đuổi tới, mọi chuyên đã khác, gã áo xám kia thấy tuyệt vọng, hắn biết, tu vi của mỹ nữ trước mặt này so với mình cáo thâm hơn nhiều, căn bản là không có khả năng đào thoát. Không dám đánh vào cấm chế nữa, cười làm lành nói:


“Vị sự tỷ này không biết là người môn hạ nào, sư tỷ, ngài hãy tha cho ta một mạng đi.”


Hải Long nhìn gã từ trên xuống dưới, bình tĩnh xem xét, tên ɖâʍ tặc này dung mạo phải nói là hơn mình rất nhiều, chẳng những dáng người cao ngất, mà tướng mạo lại anh tuấn, chỉ là ánh mắt đang toát ra một tia lỗ mảng thôi. Thiên Cầm vừa thấy ɖâʍ tặc trước mặt nhất thời nổi nóng lên, cả giận nói:


“Ai là sư tỷ của ngươi, ngươi thân là người tu chân lại ở nhân gian gian ɖâʍ con gái nhà lành, hừ, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi.”


Phi kiếm trước người lóe ra, tựa hồ có thể hướng về ɖâʍ tặc kia phát ra một kích chí mạng bất cứ lúc nào. Cảm nhận được sát khí trong tâm nàng, gã áo xám kia nhất thời sợ đến mặt trắng bệch ra, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nói:


“Sư tỷ, ngài tạm tha cho tiểu đệ một lần đi, tiểu đệ chẳng qua là hồ đồ nhất thời mà thôi! Tiểu đệ chính là đệ tử Vấn Thiên Lưu, nói vậy sư tỷ cũng là người trong chính đạo à. Nếu sư tỷ nguyện ý, tiểu đệ có thể đề cử ngài đến Viên Nguyệt Lưu tu luyện.”


Thiên Cầm từng bước tiên tới tên ɖâʍ tặc, khinh thường nói:


“Ai thèm đi Viên Nguyệt Lưu. Thối tha như ngươi cũng tự xưng là người trong chính đạo sao? Chuyện ngày hôm nay khẳng định đây không phải là lần đầu ngươi phạm tội, nếu ta không giết ngươi, sẽ gây thất vọng cho những cô gái vô tội bị ngươi làm nhục.”
Hải Long oán hận nói:


“Đúng vậy, sư tỷ, giết hắn đi. Người này chẳng những gian ɖâʍ con gái nhà lành, còn làm ta bị liên lụy, nếu không thì ta động thủ cũng được.”
Thấy Thiên Cầm cùng Hải Long sẽ không bỏ qua cho mình, ɖâʍ tặc sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, hét gầm lên:


“Các ngươi dám giết ta. Cha ta là nhị tông chủ Vấn Thiên Lưu Hình Thiên chân nhân, mẫu thân ta là nhị tông chủ Viên Nguyệt Lưu Huyền Vũ chân nhân, nếu hôm nay các ngươi giết ta, bọn họ nhất định sẽ báo thù.”
Thiên Cầm sắc mặt càng lạnh như băng thêm, nhàn nhạt nói:


“Được thôi, ngươi nhớ kỹ, ta là đệ tử Thiên Huệ Cốc, tên là Thiên Cầm. Vị này chính là đệ tử Liên Vân tông Hải Long. Nếu muốn báo thù, chúng ta rất hoan nghênh.”


Hào quang chợt lóe, chiêu này phi kiếm mang theo hàn băng như lưu tinh từ phía chân trời xuyên qua cấm chế sáp nhập thẳng vào tim tên ɖâʍ tặc. Trong mắt ɖâʍ tặc tràn ngập vẻ oán độc, thì thào nói:
“Ngươi, các ngươi được lắm, chờ đi, phụ mẫu ta sẽ báo thù.”


Oanh một tiếng, vận hành thúc dục trong hắn, thân thể chợt bạo liệt, một cái cao bé chỉ có ba tấc theo đỉnh đầu chui ra, bay nhanh ra xa, hình dạng nho nhỏ hoàn toàn giống với tên ɖâʍ tặc, chính là đạo thai nguyên anh của hắn. Hồng quang chợt lóe, một tiếng kêu thê lương vang lên thảm thiết, vật bé tí vội bay kia đã tan biến. Hải Long bình thản thổi thổi Huyết Bát Quái trên tay, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ɖâʍ tặc này cũng đã hình thần câu diệt dưới Huyết Bát Quái của hắn.


Thiên Cầm cả giận nói:
“Người làm gì vậy? Ai cho ngươi hủy nguyên anh của hắn.”
Hải Long ngẩn người, nói:


“Hắn không phải là ɖâʍ tặc sao? Hủy nguyên anh là để diệt cỏ tận gốc mà! Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu dù sao cũng là lưỡng đại tông phái chính đạo, nếu để tiểu tử này trở về, sau này sẽ trả thù như hắn đã nói, thì chúng ta không phải gặp nguy hiểm sao? Người giống như hắn vậy, nên trọn đời không được siêu thoát mới đúng.”


“Nói bậy.”
Thiên Cầm cả giận nói:


“Chúng ta là người tu chân chính đạo, há có thể dễ dàng đánh người đến hồn phi phách tán sao? Lòng của ngươi quá độc ác, tuy rằng hắn sai, nhưng giết hắn trừng phạt cũng đã đủ rồi. Dù sao cũng là một tánh mạng trải qua nhiều năm khổ tu, ngươi hủy diệt đạo thai nguyên anh, sẽ làm hắn ngay cả chuyển thế cũng không được. Ngươi cho rằng mình thật thông minh sao? Ngươi sai lầm rồi. Bất luận môn phái nào trong chính đạo chúng ta, khi đệ tử gặp nguy hiểm thì sư trưởng đều có cảm ứng, chỉ cần sư trưởng tu vi cao thâm, thậm chí có thể biết đệ tử mình ch.ết do dạng công pháp gì. Ta thả nguyên anh hắn, chính là vì để cho sau này còn có thể ăn nói với Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu, mà ngươi lại đánh hắn đến hình thần câu diệt, thì cho dù chúng ta có lý cũng biến thành phi lý, hơn nữa lại càng không thể hóa giải cừu hận với Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu. Hừ, dạng như ngươi thì làm sao làm người tu chân được, nễ tình Liên Vân Tông nên nhân nhượng, hôm nay ta tha cho ngươi, nếu về sau còn để ta thấy ngươi hạ thủ tàn nhẫn thế này, tất sẽ không nương tay. Ngươi cút đi cho ta.”


Nghe xong lời Thiên Cầm nói, Hải Long giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, nhiều ngày nay, hắn liên tiếp đã bị Chỉ Thủy đạo tôn, Mộc Tùng đạo tôn, Ma Khuê áp bách, nội tâm bị đè nén sớm đã khiến hắn sắp bùng nổ, vừa rồi hắn hủy diệt đạo thai ɖâʍ tặc kia, hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại bị Thiên Cầm trách cứ như thế, nội tâm quật cường bốc lên, phẫn nộ đã không thể kiềm hãm mà bạo phát. Trên mặt thần sắc có chút cau có, Hải Long điên cuồng giận dữ hét:


“Được lắm. Ta giết, chính là ta giết thì sao? Loại người không trong sạch như hắn vậy chỉ cần còn lại nguyên anh, thì trong tương lai sẽ trở thành hiễm họa mới, trong mắt ta, hắn cùng với yêu ma giống nhau, tổ sư ta từng dạy qua, đối mặt địch nhân nhất định không thể lưu tình, trừ ác chính là làm việc thiện. Ngươi không phải là sợ Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu trả thù sao? Nếu bọn họ tìm được ngươi, ngươi có thể đổ tất cả lên đầu ta nè, dù sao ta cũng vừa mới tu chân không lâu, cùng lắm là bị bọn họ đánh cho hình thần câu diệt cũng được, chẳng lẽ người chính đạo phạm tội thì không thể đánh cho hình thần câu diệt sao? Ta thích thế. Mắng, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta, có bản lĩnh, thì giết ta đi. Ngươi không phải có Cửu Tiên Cầm sao? Không phải có rất nhiều pháp bảo sao? Đến đây! Ngươi đến đây nè!”


Một bên gào lên, một bên Hải Long thủ sẵn Tiểu Thiết Côn trong tay, cùng với Càn Khôn Giới, Thiết Côn nhất thời biến to biến nhỏ, hắn đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể đều rót vào bên trong Thiết Côn, căm tức đối với Thiên Cầm. Thiên Cầm nhìn Hải Long đột nhiên biến thành thất thần, nàng không ngờ tới lúc trước hắn còn rất sợ ch.ết, bây giờ tại sao trở nên chấp nhất như thế, ở hắn một thân áo giáp lam thủy tinh làm nổi bật lên, tràn ngập khí chất cương nghị, tuy rằng vỏn vẹn là tu vi Phục Hổ cảnh giới, nhưng Thiên Cầm lại cảm giác được rõ ràng, trong lòng mình hiện tại lại sinh ra một tia e ngại, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Hải Long.


“Động thủ đi! Ngươi động thủ đi! Tu vi ta thấp thật, sư phó của ta công lực cũng không cao. Người như ta vậy ở Liên Vân Tông căn bản là không ai thèm để ý tới, ngươi muốn vì tên ɖâʍ tặc kia mà báo thù thì cứ việc động thủ, Liên Vân Tông sẽ không có ai tìm ngươi làm khó đâu, là tự ta muốn ch.ết. Đến đây, giết ta đi!”


Lời nói của Hải Long tràn ngập bi phẫn, trong lúc tức giận đã hoàn toàn mất lý trí, thấy Thiên Cầm không chịu động thủ, hắn mạnh mẽ tiên lên từng bước, đồng thời Thiết Côn trong tay hướng về đỉnh đầu Thiên Cầm đánh xuống.


Thiên Cầm cả kinh, theo bản băng dùng phi kiếm ra đở, nhưng biến hóa đã xảy ra làm nàng kinh hãi vô cùng, đang khi phi kiếm của nàng cùng với Tiểu Thiết Côn trong tay Hải Long chạm nhau, phát ra thanh âm chói tai, phi kiếm này tính chất không tệ, nhưng bị vỡ vụn khi chạm đến Tiểu Thiết Côn, hóa thành nhiều mảnh hào quang biến mất trong không khí, mà Tiểu Thiết Côn như không sao cả vẫn hướng về đỉnh đầu nàng đập tới.


Có thế nào Thiên Cầm cũng không nghĩ ra, ở tình huống tu vi kém nhau ba cấp, vậy mà Hải Long có thể hủy đi pháp khí của nàng, rơi vào đường cùng, vội vàng thúc dục pháp lực vận hành, hai tay huyễn hóa ra một đoàn ngân quang khổng lồ hướng về Tiểu Thiết Côn nghênh tiếp.


Trong tiếng nổ ầm ầm, mặt đất bị luồng khí lưu mênh mông chấn ra một cái hố to, Hải Long lui về liên tiếp ba bước mới đứng vững lại được, mà Thiên Cầm thì bị lực phản chấn làm bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi. Hải Long ngây người, Thiên Cầm cũng ngây ra, tình huống này bọn họ đều không ngờ tới, ngay lúc dùng pháp lực trực tiếp oanh kích Tiểu Thiết Côn, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác như châu chấu đá xe, Tiểu Thiết Côn kia đột nhiên sinh ra chấn lực cường đại, chẳng những dập tắt pháp lực của nàng, mà còn chấn nàng bay ra ngoài, kinh mạch trong cơ thể bị chấn động đến trọng thương.


Hải Long phẫn nộ bởi vì một kích này hoàn toàn bị tiêu thất, hắn hơi giật mình nhìn lại Tiểu Thiết Côn trong tay, như thế nào cũng không ngờ tới, Tiểu Thiết Côn này ở trong tay mình cũng có thể phát huy ra uy lực như thế.“Nguyên lai khống chế tiên khí đều là khó như thế à! Vậy hai kiện tiên khí còn lại của Thiên Huệ Cốc ngươi là cái gì? À, thực xin lỗi, ta không nên động đến bí mật tông phái các ngươi.”


Thiên Cầm mỉm cười, nói:


“Không có gì, phần lớn người trong thất tông chính phái cũng biết đến tam kiện tiên khí bọn ta. Hai kiện tiên khí khác là Phục Ma Trùy cùng với Nghịch Thiên Kính. Phục Ma Trùy uy lực nhất trong tam kiện tiên khí, nhưng tương đối dễ khống chế nhất, ngàn năm trước, khi đang cùng ma, yêu, tà tông đối kháng, nó tiêu diệt vô số tà ác, còn về phần Nghịch Thiên Kính.”


Nói tới đây, Thiên Cầm toát ra một tia ảm đạm, thở dài nói tiếp:


“Nghịch Thiên Kính vốn thuộc sở hữu của sư tổ ta, nhưng ở ngàn năm trước cũng trong lúc chiến đấu, sư tổ đã ch.ết thảm trong tay tông chủ Ma Tông Lệ Thiên, cho nên Nghịch Thiên Kính bị thất lạc. Bất quá, cho dù Nghịch Thiên Kính rơi vào tay Ma tông cũng chẳng sao, chúng là người tu ma, căn bản là không thể phát huy tác dụng của Nghịch Thiên Kính. Nghịch Thiên Kính này là một trong tam đại tiên khí đứng đầu Thiên Huệ Cốc chúng ta, uy lực rất mạnh, càng hơn cả Cửu Tiên Cầm. Cái ưu điểm lớn nhất của Nghịch Thiên Kính chính là, kiềm giữ chủ nhân một khi đạt tới Kiếp Thành cảnh giới, trong quá trình đương đầu với độ kiếp có tác dụng vô cùng trọng yếu. Sở dĩ mang tên Nghịch Thiên, mặc dù là một kiện pháp bảo loại phòng ngự, nhưng ở Thần Châu đại địa, sợ là không có tiên khí nào có uy lực siêu việt như nó. Nó có hình dáng một miếng hộ tâm, chỉ cần người chính phái chúng ta mang nó trên người, thì dù là thân thể bị hủy, cũng có thể lợi dụng pháp lực Nghịch Thiên Kính bảo vệ cho nguyên thần bất diệt, chỉ còn chờ tìm được một hài nhi thích hợp nữa là có thể tu luyện lại, hơn nữa có thể thừa hưởng luôn tu vi kiếp trước”.


Hải Trong trong lòng vừa động, theo bản năng nhớ tới miếng hộ tâm màu bạc trên ngực mình, thầm nghĩ: sẽ không may mắn như vậy chứ, nếu đó thật sự là Nghịch Thiên Kính, thì mình chẳng phải là may mắn sao.
Nghĩ đến đây, hắn vội truy vấn nói:


“Nếu Nghịch Thiên Kính này có uy lực lớn như vậy, thì tại sao sư tổ ngươi lại ch.ết trong tay Lệ Thiên chứ? Chẳng lẽ lúc ấy Nghịch Thiên Kính không phát huy uy lực ra sao?”.
Thiên Cầm lắc lắc đầu, nói:


“Không phải Nghịch Thiên Kính không phát huy uy lực, mà là sự tổ trúng quỷ kế của Lệ Thiên, trong lúc chiến đấu, đã sớm bại lộ ra uy lực của Nghịch Thiên Kính, bị Lệ Thiên lấy năm trăm năm tu vi đại giới dùng huyết sát làm ô nhiễm Nghịch Thiên Kính , làm cho nó không thể phát huy ra uy lực được, thừa dịp sư tổ mất đi Nghịch Thiên Kính bảo hộ khiến tinh thần xao động, Lệ Thiên tranh thủ cơ hội ngắn ngủi đó mà phát động ma khí cường đại nhất của mình, đánh sư tổ đến hồn phi phách tán, rồi hắn cũng lấy luôn Nghịch Thiên Kính đi. Ài, lúc ấy sư tổ vừa qua khỏi Vô Ngã cảnh giới, không có Nghịch Thiên Kính trợ giúp, thì sao có thể là đối thủ Lệ Thiên? Nếu sư tổ có thể nắm giữ uy lực chân chính của Nghịch Thiên Kính, chỉ sợ người ch.ết khi đó chính là Lệ Thiên. Nghịch Thiên Kính là nhất kiện pháp khí vô cùng thần kỳ, nó cũng không theo tu vi tăng lên của chúng ta mà bày ra uy lực, ở điển tích của sư tổ lưu lại trước kia từng nhắc, nếu muốn phát huy ra uy lực Nghịch Thiên Kính, quan trọng nhất lĩnh ngộ, chỉ có hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong đó, mới có thể nắm giữ được cực phẩm tiên khí này. Sư đệ, ngươi như là rất có hứng thú với Nghịch Thiên Kính nha! Nếu tương lai có cơ hội chiếm được nó, thì nhất định phải mang trả cho Thiên Huệ Cốc bọn ta, khi đó, bất luận ngươi đưa ra điều kiện gì, bọn ta đều đáp ứng. Dù sao thì tam đại tiên khí đối với bọn ta thật ra là quá quan trọng. Phải biết rằng, năm đó tại thời điểm sư tổ nắm giữ Nghịch Thiên Kính, tông ta thực sự là không hề lép vế trước Ngũ Chiếu Tiên, dù là Phạm Tâm Tông hiện tại cũng còn lâu mới so sánh nỗi.”


Trong mắt toát ra một tia xa xăm, Thiên Cầm không khỏi hơi ngây ngốc. Hải Long miễn cưỡng kiềm chế tinh thần lại, thầm nghĩ: được tiên khí tốt đến như vậy, còn lâu mới trả lại cho các ngươi. Nên hỏi dò:


“Nghịch Thiên Kính này còn hình dáng gì nữa? Sư tỷ, nói cho ta biết hình dáng nó ra sao thì ta mới giúp các ngươi được.”
Thiên Cầm than nhẹ một tiếng, nói:


“Nghịch Thiên Kính đang ở trong tay Lệ Thiên, nghĩ muốn lấy về e là nói dễ hơn làm. Đó là một miếng hộ tâm màu bạc, mặt trên có bạc quang không ngừng lóe ra, chỉ cần chạm đến nó, sẽ có một loại khí hòa tạo cảm giác bình thản. Ngươi cũng không cần cố gắng đi tìm làm gì, có nhiêu đây tấm lòng, Thiên Huệ Cốc bọn ta cũng thực cảm kích rồi.”


Hải Long cười thầm, nghĩ, nếu Thiên Cầm biết hiện tại Nghịch Thiên Kính như lời ngươi nói đang ở trong lòng ngực ta thì không biết sẽ nghĩ sao. Nghịch Thiên Kính, hảo bảo bối của ta, sau này ngươi chính là của ta. Tiên khí hẳn là có đức giả cư chi, nếu nằm trong tay ta, thì phải là của ta. Theo bản năng sờ sờ vào Nghịch Thiên Kính trong ngực, Hải Long hưng phấn dị thường.


Thiên Cầm đột nhiên nói:
“A! ɖâʍ tặc đây rồi, chúng ta đi xuống thôi.”


Nói xong, nàng thúc dục phi kiếm đáp xuống. Nơi này là chỗ khác của Thông Uyển thành, trong rừng cây rậm rạp, lóe ra một tia ngân quang mỏng manh. Ngay khi Hải Long cùng Thiên Cầm bay xuống mặt đất, thì hắn thấy rõ ràng là một hào quang màu bạc đường kính hai thước, có một gã áo xám bị nhốt trong đó, cây trường thương gã đang dùng lóe ra tinh quang với ý đồ xuyên phá màn hào quang.


Có thể nguyên nhân do thời gian kéo dài, màn hào quang đã nhạt nhòa đi rất nhiều, hơn nữa trên bề mặt xuất hiện từng vết rạn, hiển nhiên là kiên trì không được lâu nữa. Nhưng, khi Thiên Cầm kịp đuổi tới, mọi chuyên đã khác, gã áo xám kia thấy tuyệt vọng, hắn biết, tu vi của mỹ nữ trước mặt này so với mình cáo thâm hơn nhiều, căn bản là không có khả năng đào thoát. Không dám đánh vào cấm chế nữa, cười làm lành nói:


“Vị sự tỷ này không biết là người môn hạ nào, sư tỷ, ngài hãy tha cho ta một mạng đi.”


Hải Long nhìn gã từ trên xuống dưới, bình tĩnh xem xét, tên ɖâʍ tặc này dung mạo phải nói là hơn mình rất nhiều, chẳng những dáng người cao ngất, mà tướng mạo lại anh tuấn, chỉ là ánh mắt đang toát ra một tia lỗ mảng thôi. Thiên Cầm vừa thấy ɖâʍ tặc trước mặt nhất thời nổi nóng lên, cả giận nói:


“Ai là sư tỷ của ngươi, ngươi thân là người tu chân lại ở nhân gian gian ɖâʍ con gái nhà lành, hừ, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi.”


Phi kiếm trước người lóe ra, tựa hồ có thể hướng về ɖâʍ tặc kia phát ra một kích chí mạng bất cứ lúc nào. Cảm nhận được sát khí trong tâm nàng, gã áo xám kia nhất thời sợ đến mặt trắng bệch ra, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nói:


“Sư tỷ, ngài tạm tha cho tiểu đệ một lần đi, tiểu đệ chẳng qua là hồ đồ nhất thời mà thôi! Tiểu đệ chính là đệ tử Vấn Thiên Lưu, nói vậy sư tỷ cũng là người trong chính đạo à. Nếu sư tỷ nguyện ý, tiểu đệ có thể đề cử ngài đến Viên Nguyệt Lưu tu luyện.”


Thiên Cầm từng bước tiên tới tên ɖâʍ tặc, khinh thường nói:


“Ai thèm đi Viên Nguyệt Lưu. Thối tha như ngươi cũng tự xưng là người trong chính đạo sao? Chuyện ngày hôm nay khẳng định đây không phải là lần đầu ngươi phạm tội, nếu ta không giết ngươi, sẽ gây thất vọng cho những cô gái vô tội bị ngươi làm nhục.”
Hải Long oán hận nói:


“Đúng vậy, sư tỷ, giết hắn đi. Người này chẳng những gian ɖâʍ con gái nhà lành, còn làm ta bị liên lụy, nếu không thì ta động thủ cũng được.”
Thấy Thiên Cầm cùng Hải Long sẽ không bỏ qua cho mình, ɖâʍ tặc sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, hét gầm lên:


“Các ngươi dám giết ta. Cha ta là nhị tông chủ Vấn Thiên Lưu Hình Thiên chân nhân, mẫu thân ta là nhị tông chủ Viên Nguyệt Lưu Huyền Vũ chân nhân, nếu hôm nay các ngươi giết ta, bọn họ nhất định sẽ báo thù.”
Thiên Cầm sắc mặt càng lạnh như băng thêm, nhàn nhạt nói:


“Được thôi, ngươi nhớ kỹ, ta là đệ tử Thiên Huệ Cốc, tên là Thiên Cầm. Vị này chính là đệ tử Liên Vân tông Hải Long. Nếu muốn báo thù, chúng ta rất hoan nghênh.”


Hào quang chợt lóe, chiêu này phi kiếm mang theo hàn băng như lưu tinh từ phía chân trời xuyên qua cấm chế sáp nhập thẳng vào tim tên ɖâʍ tặc. Trong mắt ɖâʍ tặc tràn ngập vẻ oán độc, thì thào nói:
“Ngươi, các ngươi được lắm, chờ đi, phụ mẫu ta sẽ báo thù.”


Oanh một tiếng, vận hành thúc dục trong hắn, thân thể chợt bạo liệt, một cái cao bé chỉ có ba tấc theo đỉnh đầu chui ra, bay nhanh ra xa, hình dạng nho nhỏ hoàn toàn giống với tên ɖâʍ tặc, chính là đạo thai nguyên anh của hắn. Hồng quang chợt lóe, một tiếng kêu thê lương vang lên thảm thiết, vật bé tí vội bay kia đã tan biến. Hải Long bình thản thổi thổi Huyết Bát Quái trên tay, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ɖâʍ tặc này cũng đã hình thần câu diệt dưới Huyết Bát Quái của hắn.


Thiên Cầm cả giận nói:
“Người làm gì vậy? Ai cho ngươi hủy nguyên anh của hắn.”
Hải Long ngẩn người, nói:


“Hắn không phải là ɖâʍ tặc sao? Hủy nguyên anh là để diệt cỏ tận gốc mà! Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu dù sao cũng là lưỡng đại tông phái chính đạo, nếu để tiểu tử này trở về, sau này sẽ trả thù như hắn đã nói, thì chúng ta không phải gặp nguy hiểm sao? Người giống như hắn vậy, nên trọn đời không được siêu thoát mới đúng.”


“Nói bậy.”
Thiên Cầm cả giận nói:


“Chúng ta là người tu chân chính đạo, há có thể dễ dàng đánh người đến hồn phi phách tán sao? Lòng của ngươi quá độc ác, tuy rằng hắn sai, nhưng giết hắn trừng phạt cũng đã đủ rồi. Dù sao cũng là một tánh mạng trải qua nhiều năm khổ tu, ngươi hủy diệt đạo thai nguyên anh, sẽ làm hắn ngay cả chuyển thế cũng không được. Ngươi cho rằng mình thật thông minh sao? Ngươi sai lầm rồi. Bất luận môn phái nào trong chính đạo chúng ta, khi đệ tử gặp nguy hiểm thì sư trưởng đều có cảm ứng, chỉ cần sư trưởng tu vi cao thâm, thậm chí có thể biết đệ tử mình ch.ết do dạng công pháp gì. Ta thả nguyên anh hắn, chính là vì để cho sau này còn có thể ăn nói với Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu, mà ngươi lại đánh hắn đến hình thần câu diệt, thì cho dù chúng ta có lý cũng biến thành phi lý, hơn nữa lại càng không thể hóa giải cừu hận với Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu. Hừ, dạng như ngươi thì làm sao làm người tu chân được, nễ tình Liên Vân Tông nên nhân nhượng, hôm nay ta tha cho ngươi, nếu về sau còn để ta thấy ngươi hạ thủ tàn nhẫn thế này, tất sẽ không nương tay. Ngươi cút đi cho ta.”


Nghe xong lời Thiên Cầm nói, Hải Long giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào, nhiều ngày nay, hắn liên tiếp đã bị Chỉ Thủy đạo tôn, Mộc Tùng đạo tôn, Ma Khuê áp bách, nội tâm bị đè nén sớm đã khiến hắn sắp bùng nổ, vừa rồi hắn hủy diệt đạo thai ɖâʍ tặc kia, hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại bị Thiên Cầm trách cứ như thế, nội tâm quật cường bốc lên, phẫn nộ đã không thể kiềm hãm mà bạo phát. Trên mặt thần sắc có chút cau có, Hải Long điên cuồng giận dữ hét:


“Được lắm. Ta giết, chính là ta giết thì sao? Loại người không trong sạch như hắn vậy chỉ cần còn lại nguyên anh, thì trong tương lai sẽ trở thành hiễm họa mới, trong mắt ta, hắn cùng với yêu ma giống nhau, tổ sư ta từng dạy qua, đối mặt địch nhân nhất định không thể lưu tình, trừ ác chính là làm việc thiện. Ngươi không phải là sợ Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu trả thù sao? Nếu bọn họ tìm được ngươi, ngươi có thể đổ tất cả lên đầu ta nè, dù sao ta cũng vừa mới tu chân không lâu, cùng lắm là bị bọn họ đánh cho hình thần câu diệt cũng được, chẳng lẽ người chính đạo phạm tội thì không thể đánh cho hình thần câu diệt sao? Ta thích thế. Mắng, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta, có bản lĩnh, thì giết ta đi. Ngươi không phải có Cửu Tiên Cầm sao? Không phải có rất nhiều pháp bảo sao? Đến đây! Ngươi đến đây nè!”


Một bên gào lên, một bên Hải Long thủ sẵn Tiểu Thiết Côn trong tay, cùng với Càn Khôn Giới, Thiết Côn nhất thời biến to biến nhỏ, hắn đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể đều rót vào bên trong Thiết Côn, căm tức đối với Thiên Cầm. Thiên Cầm nhìn Hải Long đột nhiên biến thành thất thần, nàng không ngờ tới lúc trước hắn còn rất sợ ch.ết, bây giờ tại sao trở nên chấp nhất như thế, ở hắn một thân áo giáp lam thủy tinh làm nổi bật lên, tràn ngập khí chất cương nghị, tuy rằng vỏn vẹn là tu vi Phục Hổ cảnh giới, nhưng Thiên Cầm lại cảm giác được rõ ràng, trong lòng mình hiện tại lại sinh ra một tia e ngại, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Hải Long.


“Động thủ đi! Ngươi động thủ đi! Tu vi ta thấp thật, sư phó của ta công lực cũng không cao. Người như ta vậy ở Liên Vân Tông căn bản là không ai thèm để ý tới, ngươi muốn vì tên ɖâʍ tặc kia mà báo thù thì cứ việc động thủ, Liên Vân Tông sẽ không có ai tìm ngươi làm khó đâu, là tự ta muốn ch.ết. Đến đây, giết ta đi!”


Lời nói của Hải Long tràn ngập bi phẫn, trong lúc tức giận đã hoàn toàn mất lý trí, thấy Thiên Cầm không chịu động thủ, hắn mạnh mẽ tiên lên từng bước, đồng thời Thiết Côn trong tay hướng về đỉnh đầu Thiên Cầm đánh xuống.


Thiên Cầm cả kinh, theo bản băng dùng phi kiếm ra đở, nhưng biến hóa đã xảy ra làm nàng kinh hãi vô cùng, đang khi phi kiếm của nàng cùng với Tiểu Thiết Côn trong tay Hải Long chạm nhau, phát ra thanh âm chói tai, phi kiếm này tính chất không tệ, nhưng bị vỡ vụn khi chạm đến Tiểu Thiết Côn, hóa thành nhiều mảnh hào quang biến mất trong không khí, mà Tiểu Thiết Côn như không sao cả vẫn hướng về đỉnh đầu nàng đập tới.


Có thế nào Thiên Cầm cũng không nghĩ ra, ở tình huống tu vi kém nhau ba cấp, vậy mà Hải Long có thể hủy đi pháp khí của nàng, rơi vào đường cùng, vội vàng thúc dục pháp lực vận hành, hai tay huyễn hóa ra một đoàn ngân quang khổng lồ hướng về Tiểu Thiết Côn nghênh tiếp.


Trong tiếng nổ ầm ầm, mặt đất bị luồng khí lưu mênh mông chấn ra một cái hố to, Hải Long lui về liên tiếp ba bước mới đứng vững lại được, mà Thiên Cầm thì bị lực phản chấn làm bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi. Hải Long ngây người, Thiên Cầm cũng ngây ra, tình huống này bọn họ đều không ngờ tới, ngay lúc dùng pháp lực trực tiếp oanh kích Tiểu Thiết Côn, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác như châu chấu đá xe, Tiểu Thiết Côn kia đột nhiên sinh ra chấn lực cường đại, chẳng những dập tắt pháp lực của nàng, mà còn chấn nàng bay ra ngoài, kinh mạch trong cơ thể bị chấn động đến trọng thương.


Hải Long phẫn nộ bởi vì một kích này hoàn toàn bị tiêu thất, hắn hơi giật mình nhìn lại Tiểu Thiết Côn trong tay, như thế nào cũng không ngờ tới, Tiểu Thiết Côn này ở trong tay mình cũng có thể phát huy ra uy lực như thế.


Kỳ thật, pháp khí Tiểu Thiết Côn này có đặc điểm lớn nhất là vô kiên bất tồi, trừ chủ nhân ra, những người khác cầm nó trong tay tựa như ngàn cân, trước đó cho dù là Tiếp Thiên đạo tôn cũng bị hoảng sợ khi thấy Hải Long lấy từ trong người ra, huống chi tu vi Thiên Cầm chỉ mới Thai Thành.


Tuy rằng Hải Long không thể phát huy ra hết uy lực của Tiểu Thiết Côn, nhưng bằng vào một thân tự lực phản chấn, Thiên Cầm cũng không thể ngăn cản. Đương nhiên mà nói thì Hải Long cũng không có bao nhiêu thực lực, nếu Thiên Cầm không chọn cùng Tiểu Thiết Côn chống chọi, mà công kích thẳng vào hải Long, thì cho dù có mười Hải Long cũng không có khả năng thắng được Thiên Cầm. Điểm ấy ngay lúc bị đánh bay trong khoãnh khắc nàng mới hiểu được. Nhưng vì thế, đã làm nàng thực sự rung động về uy lực của Tiểu Thiết Côn.


“Không có khả năng này, tuyệt đối không”. Thiên Cầm có chút thất thố nói:
“Cho dù là tiên khí, ngươi chỉ có cảnh giới Phục Hổ dưới tình huống như vậy không có khả năng phát huy ra uy lực như vậy. Vật này rốt cuộc là cái gì?”
Hải Long lạnh lùng nói:


“Dựa vào cái gì ngươi có thể có pháp bảo tốt còn ta thì không? Nếu ngươi muốn giết ta, ngay bây giờ vẫn còn cơ hội, nếu không ta chạy trốn thì không còn cơ hội đâu. Trong tương lai bất luận là Vấn Thiên Lưu hay là Viên Nguyệt Lưu hỏi chuyện ngày hôm nay, ngươi cứ việc đổ lên trên đầu ta. Ngươi hãy nghe cho kĩ, ta là Hải Long đạo hiệu Đàm Vũ là đệ tử thứ năm của Liên Vân Tông”.


Nói xong, đem Tiểu Thiết Côn thu về, xoay người bước đi. Nhìn thân ảnh cao ngạo kia của Hải Long, Thiên Cầm liền biết bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của Hải Long vĩnh viễn sẽ không tan biến trong lòng nàng. Những lời Hải Long vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai nàng, theo lời Hải Long nói nàng hiểu được Hải Long đột nhiên thay đổi, nhất định trong lòng có rất nhiều thống khổ, nghĩ đến đây nàng không khỏi mềm lòng.


“Chờ một chút”.
Thiên Cầm nhẹ nhàng đứng lên, tuy rằng bị thương, nhưng xem ra bằng vào tu vi của hắn thì cũng không hề gì, liền đuổi theo Hải Long. Lúc này Hải Long tuyệt đối không muốn vì sinh tồn của mình mà làm cho bản thân bị ủy khuất, thân hình đứng lại, lạnh nhạt nói:


“Làm gì? Muốn giết ta sao? Đến đây đi, bất quá ta sẽ không thúc thủ chịu trói”.
Thiên Cầm đứng cách ở trước mặt Hải Long ngoài năm thước, trong ánh mắt toát ra một vẻ mê mang, than nhẹ một tiếng nói:
“Thực xin lỗi, vừa rồi do ta nói lời càn rở, bây giờ ta xin ngươi tha thứ”.


Hải Long mở lớn hai mắt, hắn còn cho là mình nghe lầm, trong ấn tượng của hắn Thiên Cầm dường như là một tòa núi lửa, mà lúc này lại hướng về mình xin lỗi, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?
Trong mắt Thiên Cầm toát ra một tia buồn bã, điềm đạm đáng yêu nói:


“Chẳng lẽ ngươi không chịu tha thứ cho ta sao? Ngươi có còn là nam nhân nữa không, huống gì ngươi còn đả thương ta nữa”.
Đối mặt với tình cảnh như thế, thần thái lạnh như băng của Hải Long không thể duy trì, cười khổ một tiếng nói:


“Không cần phải như vậy đâu, ngươi nói cũng không sai, là bởi vì ta sai lầm mà đắc tội với lưỡng đại tông phái chính đạo. Ta tức giận là vì lời ngươi nói làm ta tổn thương. Lúc đó các ngươi tu vi ai cũng cao hơn ta, ai cũng đều ở trước mặt ta bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Không sai, các ngươi thực lực quả thật rất mạnh, nhưng đó là vì thời gian tu luyện của các ngươi lâu, nếu đồng dạng thời gian, ta so với các ngươi kém cái gì chứ. Ta mới vừa nói lời công đạo xong, hôm nay chuyện này liền bỏ qua không nhắc lại nữa. Cùng lắm thì cũng là một tiểu tử mà thôi”.


Thiên Cầm mỉm cười nói:


“Ta hiểu được tâm tình hiện tại của ngươi, trước kia tại thời điểm ta vừa mới vào Thiên Huệ Cốc, nhìn các sư huynh đề có tu vi cao thâm như vậy, ta thật sự cũng có tự ti. Thực xin lỗi, lúc trước đều là ta không đúng. Ta không nên hiểu lầm ngươi. Hiện tại có thể tha thứ cho ta chưa? Thân là người tu chân, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ”.


Hải Long bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:


“Ta nói, có gì mà không tha thứ, ngươi làm việc có nguyên tắc của ngươi. Ngươi đã nói thực sự xin lỗi, ta sao lại có thể để ý nhiều đây. Tốt lắm , không ảnh hưởng đến lịch lãm của ngươi nữa, ta phải đi, hiện tại ta chỉ hy vọng nhanh chóng tăng lên thực lực để đương đầu với việc trong tương lai, cho nên ta phải nhanh trở lại Liên Vân Tông để tu luyện”.


Thiên Cầm trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt nói:


“Ngươi đã tha thứ cho ta, bây giờ chúng ta mới tính đến việc ngươi hủy pháp khí của ta a. Phi kiếm này là do sư phụ của ta tự tay tạo ra, tuy rằng chỉ là kiện linh khí, nhưng không có nó ta không thể phi hành. Lúc ấy là ta không đúng, cho nên ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta một thanh kiếm khác phẩm chất không sai biệt lắm, thì có thể đi được rồi”.


Nghe xong lời Thiên Cầm nói, Hải Long không khỏi một trận cứng họng. Đúng vậy! Phi kiếm ở trong mắt người tu chân là vô cùng trân quý, nếu không có phi kiếm, trừ khi tu vi cao đến Đạo Long cảnh giới, nếu không căn bản không có khả năng phi hành trong thời gian dài. Nhưng chính mình phải lấy cái gì bồi thường cho nàng đây. Cắn răng một cái, hải Long đem Thất Tu kiếm phía sau lưng xuống đưa cho Thiên Cầm nói:


“Kiếm này là do một vị sư trưởng của ta đưa. Phẩm chất hẳn là không dưới phi kiếm kia của ngươi. Ngươi cầm đi, coi như là bồi thường tổn thất”.


Thiên Cầm tiếp nhận Thất Tu Kiếm, bởi vì tu vi Hải Long không đủ, cho nên vẫn chưa cùng với Thất Tu Kiếm hợp nhất, cho nên, phi kiếm này Thiên Cầm có thể dùng được. Đem pháp lực rót vào bên trong Thất Tu Kiếm, một tầng quang hoa mênh mông nhất thời sáng lên, Thiên Cầm nhịn không được nói:
“Hảo kiếm”.


Nhìn Hải Long nói:
“Ngươi thật sự đưa thanh kiếm này cho ta sao? Nó chẳng những uy lực không kém, hơn nữa trên chuôi kiếm này có khối bảo thạch có linh khí mười phần, đối với tu luyện mà nói, cực kì có lợi”.


Nàng trước cũng thật không nghỉ là Hải Long sẽ cho mình một thanh kiếm, nhưng lúc này chứng kiến Thất Tu kiếm, nhất thời có một loại cảm giác không muốn buông tay.
Hải Long khẽ thở dài:


“Không đưa làm sao bây giờ? Ai bảo ta làm cho phi kiếm của ngươi bị hủy cơ chứ. Ngươi cầm mà dùng đi a, ta nghĩ ta không biết phải bao lâu thời gian mới tu luyện đến Đằng Vân cảnh giới, đến lúc đó tùy tiện tìm một thanh phi kiếm cũng được. Bất quá thanh phi kiếm này là do một vị trưởng bối rất tốt tặng cho ta, cho nên ngươi nhất định phải hảo hảo quý trọng nó. Nếu về sau có cơ hội, ta lấy thanh phi kiếm khác đổi lại cho ngươi”.


Hắn như thế nào bỏ được đây? Ở trên người hắn có nhừng nào là pháp khí, trừ Tiểu Thiết Côn ra, hắn thích nhất chính là thanh Thất Tu Kiếm này, chò dù là mới có được Nghịch Thiên Kính, nhưng ở trong lòng hắn có điều không sánh kịp, mắt thấy sắp trở thành vật của người khác, tâm tình của hắn tự nhiên sẽ không tốt.


Thiên Cầm thưởng thức Thất Tu Kiếm một phen, đem nó một lần nữa trở về trong tay Hải Long nói:


“Quên đi, quân tử không đoạt chỗ tốt của người, trả lại cho ngươi a. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một kiện pháp bảo a. Kỳ thật là ta lừa ngươi. Cửu Tiên Cầm của ta cũng có thể dùng làm phi kiếm. Được rồi, ngươi đi đi. Hy vọng lần sau gặp lại, cảnh giới tu vi của ngươi có thể cho ta một sự ngạc nhiên. Về phần chuyện phát sinh vừa rồi, ta sẽ lập tức trở về Thiên Huệ Cốc hồi bẩm trưởng bối, mời bọn họ qua xử lý, ngươi không cần lo lắng. Hải Long ta sẽ nhớ rõ ngươi. Sau này ắc sẽ có ngày có thể gặp lại”.


Nói xong tay nàng niết pháp quyết, không biết từ nơi nào triệu hồi ra Cửu Tiên Cầm, bay lên trời điều khiển tốc độ phi kiếm rất nhanh hóa thành một điểm lưu tinh màu bạc, biến mất trong tầm mắt của Hải Long
.


Ngơ ngác nhìn Thiên Cầm biến mất, Hải Long trong lòng đột nhiên phát lên một tia da diết, bộ dáng đánh đàn kia của Thiên Cầm vẫn như cũ hiện ra rõ ràng ở trước mắt. Sờ sờ Nghịch Thiên Kính trong lòng, Hải Long đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động muốn đem tiên khí này trả lại cho Thiên Huệ Cốc. Cố sức lắc lắc đầu, hắn tự đem ý nghĩ này dẹp qua một bên, hắn biết tiên khí đối với một kiếp tu chân của mình sau này rất trọng yếu. Đồng thời có được Nghịch Thiên Kính cùng với tiên khí Tiểu Thiết Côn, chỉ cần tu vi của mình đạt tới trình độ nhất định, tất nhiên có thể trở thành nhất đại tông sư ở Tu Chân Giới. Trong lòng tràn ngập nghĩ đến tương lai, Hải Long thét dài một tiếng, thu hồi hộ thể Lam Tinh Khải, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, hướng phía tây chạy vội đi.


Sau khi chính đạo tụ hội ở Phạm Tâm Tông, các tông chủ lĩnh suất đi xuống, chính đạo triển khai hành động đối với tà đạo. Bởi vì Chỉ Thủy đạo tôn đang cùng Ngũ Chiếu Tiên Thủy Vận tông chủ tỷ thí bày ra thực lực siêu cường, khiến cho các tông khác đối với Liên Vân Tông kính ý tăng nhiều, Tuy rằng Liên Vân Tông chỉ có Phiêu Miểu đạo tôn, Chỉ Thủy đạo tôn hai người tham gia lần hành động này, nhưng rõ ràng các nàng trở thành chủ lực.


Hai tháng thời gian trôi qua, dưới sự hành động rầm rộ của chính đạo, không ít yêu, tà tông bị giết, bởi vì Ma Tông ẩn nấp không ra, yêu, tà hai tông sau khi mất đi không ít cao thủ thì tỉnh táo lại, đều noi theo Ma Tông ẩn nấp vào núi hoang đại trạch.


Trong lúc nhất thời, thế lực tà đạo vừa mới nổi lên đột nhiên bị chính đạo áp chế hoàn toàn, Thần châu đại lục một lần nữa khôi phục yên tĩnh. Cao thủ tụ họp của các tông lúc này không dám có chút lơ là, không ngừng như trước truy tìm tung tích tà đạo.


Hôm nay, Phiêu Miểu đạo tôn, Chỉ Thủy đạo tôn hai người chính thức đi thăm dò xung quanh trong lãnh thổ.
“Sư tỷ, đã nhiều ngày như vậy, một chút tin tức của tà đạo cũng không có, dưới sự uy hϊế͙p͙ của chính, bọn chúng đều ẩn núp cả”.
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói:


“Đây là chuyện tốt a! Đạo trường Ma tiêu, không phải là chúng ta hy vọng chứng kiến sao? Đã không có tà đạo uy hϊế͙p͙, chúng ta cũng có thể ở trên Thần Châu đại lục du lịch một phen”.


Các nàng hiện tại, cũng đã dùng huyễn hình thuật thay đổi hình dáng của mình, nhìn qua giống như hai nữ trung niên bình thường mà thôi.
Chỉ Thủy đạo tôn hít sâu không khí trong lành, không chút nào kiêng kị nhìn ánh sáng chói mắt trên không trung nói:


“Sư tỷ, gần đây tại sao muội thấy tỷ hay thất thần, suy nghĩ cái gì vậy?”
Phiêu Miểu đạo tôn mặt cười ửng đỏ nói:
“Không có nghĩ cái gì hết, chỉ là cân nhắc đạo pháp thôi”.
Chỉ Thủy đạo tôn cười nói:


“Tỷ định lừa ai vậy! Tới cảnh giới hiện tại của tỷ, đạo pháp tăng lên không phải thuần khiết bằng tu luyện là có thể à, đó là cần cơ duyên. A! Muội biết rồi, nhất định là tỷ suy nghĩ về tiểu tử Hải Long kia phải không. Xem ra muội đã đoán đúng, mặt tỷ càng đỏ hơn kìa. Xem ra tỷ thật đúng là phải lòng hắn a!”


Phiêu Miểu đạo tôn cả giận nói:
“Đừng ăn nói lung tung. Chúng ta là người tu chân không thể động lòng phàm. Hiện tại Hải Long hẳn đã trở lại phụ cận Liên Vân Sơn rồi a”.
Chỉ Thủy đạo tôn nói:


“Ai biết được tiểu tử kia, hắn còn ham chơi hơn cả chúng ta a! Sư tỷ, tuy rằng hắn có thể ảnh hưởng đối với tu vi sau này của tỷ, nhưng muội cảm thấy được, hay là tỷ quá đề cao hắn, tự dưng ngay cả Càn Khôn Giới mà mình yêu thích cũng tặng, muội thật không rõ. Tiểu tử kia miệng thực thối, nếu vẫn cho hắn theo bên người, chỉ sợ sớm muộn gì muội cũng bị hắn làm cho tức ch.ết. Trở về, xem muội trị tội hắn như thế nào.”


Nghĩ tới bộ dáng châm ngòi thị phi của Hải Long, Chỉ Thủy đạo tôn liền hận nghiến răng, không biết vì cái gì, mặc dù nàng có tu vi hàm dưỡng nhưng mỗi lần nhìn thấy Hải Long vẫn nhịn không được phải tức giận.
Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói:


“Ta thấy hay là thôi đi. Hắn dù sao vẫn còn trẻ con, về sau theo tu vi tăng lên, tất sẽ có thành tựu. Bối phận chúng ta so với hắn dù sao cũng cao hơn nhiều, nếu làm quá mức cũng không tốt. So với ta Thiên Thạch lão gia hỏa kia còn bao che hắn ghê hơn, về Liên Vân Tông, muội còn chưa kịp trừng trị hắn chỉ sợ Thiên Thạch đã không đáp ứng a. Đừng nhìn ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi. Lại nói tiếp, tại thời điểm có Hải Long bên cạnh ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Hắn tựa như là niềm vui của ta. Chỉ cần chỗ nào có hắn, không khí vĩnh viễn sẽ không trầm mặc”.


Chỉ Thủy đạo tôn sờ sờ trán Phiêu Miểu đạo tôn vài cái nói:
“Sư tỷ, tỷ thật đúng là bệnh không nhẹ a! Tỷ sẽ không thật sự thích tên tiểu tử kia chứ. Chuyện này là không có khả năng a!”
Phiêu Miểu đọa tôn cau mày nói:


“Đừng làm rộn. Kỳ thật, ta cảm nhận được muội quá mức nhằm vào hắn, nếu muội cẩn thận ngẫm lại, sẽ phát hiện, tuy rằng lời nói có điều không tốt, nhưng cơ hồ đều có đạo lý, còn là bởi lời nói của hắn có điểm thẳng thừng, cho nên không dễ dàng được người tiếp thu a. Ài, hy vọng hắn có thể bình an trở về Liên Vân Sơn”.


Chỉ Thủy đạo tôn trong lòng vừa động, nàng không thể không thừa nhận, Phiêu Miểu đạo tôn nói đều là sự thật, trong đầu hiện lên bộ dáng của Hải Long, dung mạo hắn không tính là anh tuấn thì mình rõ ràng rồi, than nhẹ một tiếng nói:


“Sư tỷ, tỷ đã nhớ thương hắn như vậy, chúng ta hãy mau trở về núi. Như vậy tỷ không phải có thể xác nhận được hắn có an toàn hay không?”
Phiêu Miểu đạo tôn cười nói:


“Không, ta không nên gấp gáp trở về đâu, thật vất vả đi ra, không du ngoạn vài ba năm thì ta sẽ không trở về khổ tu đâu. Hải Long không phải vật ở trong ao, hắn gặp cơ duyên sớm sẽ một bước lên trời. Xem tướng hắn, cũng không phải người ch.ết non, đi thôi, phía trước tựa hồ có tòa Đại Thành, chúng ta đi xem có cái gì mới mẻ ở đó”.


Cảm giác phiền muộn trong lòng hoàn toàn biến mất, Chỉ Thủy nói:
“Đây mới là hảo sư tỷ của ta, không uổng công muội với tỷ cùng nhau ra ngoài”.
Thân hình hai người cùng điểm, dáng người nhị nữ đồng thời biến mất trong không khí.


Trải qua hai tháng bôn ba, Hải Long rốt cục đi qua Lý Đường quốc cùng với Triệu Tống quốc tiến nhập vào trong Tây Vực, hai tháng trời trôi qua, trừ bỏ những lúc chạy, cơ hồ hắn đem tất cả thời gian đều dùng để tu luyện. Nhưng cũng giống như trước, bất luận cố gắng cỡ nào, cảnh giới thủy chung vẫn dừng lại như cũ ở Phục Hổ, linh đài chứa pháp lực tựa như không thể thấy vực sâu, hắn thử ngưng tụ nhưng pháp lực cơ hồ đều không chút khách khí bị cắn nuốt đi vào trong cơ thể, hỗn hợp pháp lực tuy rằng dung hợp càng thêm hài hòa, nhưng tu vi lại đình trệ, thủy chung làm cho Hải Long dị thường cảm thấy sa sút.


Nhưng hắn cũng không có buông tha, hắn rất tin tưởng, có cày cấy tất nhiên có thu hoạch. Huống chi trước kia ở Ma Vân Phong hầu quần quái nhân từng nói qua phương pháp cấm chế tăng trưởng thực lực, ở trong lòng hắn tín nhiệm nhất chính là vị quái nhân kia. Hắn tin tưởng, quái nhân làm cho hắn hảo hảo tu luyện, tất nhiên có đạo lý của lão. Cho nên, hắn chẳng những không buông tha, ngược lại tu luyện càng thêm chuyên chú.






Truyện liên quan

Duy Ngã Độc Tiên

Duy Ngã Độc Tiên

Đường Gia Tam Thiếu55 chươngTạm ngưng

Tiên HiệpHuyền Huyễn

1.3 k lượt xem

Duy Ngã Độc Tôn

Duy Ngã Độc Tôn

Tiểu Đao Phong Lợi955 chươngFull

Tiên HiệpDị Giới

49.3 k lượt xem

Tận Thế Chi Duy Ngã Độc Tôn Convert

Tận Thế Chi Duy Ngã Độc Tôn Convert

Bạch Y Mặc Nhiễm1,664 chươngFull

Khoa Huyễn

21.8 k lượt xem