Chương 18: Món tiền đầu tiên

“Nàng qua đây lấy.” Mặt Tàn Diên vô tội, nói.
Ngải Thiển vừa nghe thì liền định qua lấy. Nguyệt Ca duỗi tay, kéo nàng lại: “Nếu Ma Quân đại nhân có thành ý thì ném thẳng qua đây đi.”
Ngải Thiển bị giữ chặt lại, nghe lời Nguyệt Ca nói thì gật đầu theo: “Phải, ném qua đây đi.”


Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ đăng tại Diễn⊹đàn⊹Lê⊹Quý⊹Đôn
“Vậy có phải rất không có thành ý không?diễn-đàn-lê-quý-đôn Tiểu mỹ nhân nàng qua đây lấy đi.” Tàn Diên vuốt ve dạ minh châu trên tay, không ngừng dụ dỗ.


Ngải Thiển bối rối, ngước đôi mắt sáng nhìn về phía Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca không nói gì, chỉ nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên.


Ngải Thiển hạ quyết tâm, quay sang nói với Tàn Diên: “Huynh ném qua đây đi, không ném thì dẹp đi.” Tuy Nguyệt Nguyệt không nói gì nhưng nàng biết hắn không muốn nàng qua. Hắn lo cũng không có gì là vô lý. Ai biết nàng vừa qua thì ma đầu Tàn Diên kia có làm phép biến nàng thành con tin lần nữa không. Cẩn thận thì hơn.


Mặt Nguyệt Ca không biến sắc nhưng đáy mắt thoáng qua tia hài lòng.


Tàn Diên nhìn Ngải Thiển chằm chằm, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên, không nhìn ra cảm xúc, chỉ nâng đôi môi mỏng, lâu sau mới cất tiếng: “Được rồi, nếu tiểu mỹ nhân cho rằng vậy mới có thành ý thì bản quân sẽ làm theo.” Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn không ném dạ minh châu qua mà vẫn cầm trong tay như cũ.




Ngải Thiển nhìn mà thấy gấp gáp, vội cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, mong hắn cho ý kiến. Thật hận không thể bước lên cướp lấy, muốn nàng trơ mắt nhìn bảo vật lúc ẩn lúc hiện trước mặt mà không chiếm lấy thì chẳng khác gì đang hành hạ nàng. Nàng tình nguyện nhận vài dao cũng không cần loại hành hạ tinh thần và ánh mắt này.


“Ma Quân.” Nguyệt Ca mở miệng lần nữa, thanh thanh nhã nhã hoàn toàn đối lập với Tàn Diên.diễ⊰n✿đ⊱àn✿lê✿q⊱uý✿đ⊰ôn
“Đón lấy.” Tàn Diên liếc Nguyệt Ca, đột nhiên vung tay lên, ba viên dạ minh châu tạo thành một đường cong bay thẳng về phía Ngải Thiển.


Nguyệt Ca giơ tay, một luồng ánh sáng bay qua, cuốn dạ minh châu vào tay hắn.
Ngải Thiển nhìn thẳng, tầm mắt nhìn theo quỹ đạo chuyển động của dạ minh châu. Trên lòng bàn tay trắng nõn của Nguyệt Ca là ba viên dạ minh châu đang yên tĩnh nằm đó, tỏa ánh sáng dịu dàng.


Nguyệt Ca ngước mắt thì thấy mắt Ngải Thiển sáng rực lên, sáng hơn cả dạ minh châu trên tay hắn. Dường như tất cả ánh sáng đều được tích lại trong đó. Hắn duỗi tay ra, đưa dạ minh châu tới trước mặt nàng.


Ngải Thiển vươn đôi tay mảnh khảnh ra nhận lấy. Nàng cầm ba viên dạ minh châu trên tay, vuốt ve cẩn thận, quả nhiên đủ mượt mà, cảm giác được cầm trong tay thật tốt. Nàng nâng tay áo lên lau dạ minh châu thật cẩn thận rồi cất kỹ vào ngực.


“Tiểu mỹ nhân, bản quân đã đưa thành ý ra rồi. Sau đây chẳng phải nàng nên thể hiện thành ý ư?” Tàn Diên nheo mắt, thật đúng là coi thứ bỏ đi này là báu vật.
Trả lời hắn là một luồng ánh sáng trắng.diễ●n❄ đ●ànlê❄ q●uýđ❄ ôn


Nguyệt Ca kéo Ngải Thiển qua, giương tay áo đọc quyết, chỉ để lại một luồng ánh sáng trắng tại chỗ hắn vừa đến.
Tàn Diên thấy vậy cũng không tức giận mà chỉ nheo mắt nhìn về phía Nguyệt Ca biến mất, khóe môi nâng lên thành đường cong ý vị sâu xa. Không ai biết ngay sau đó hắn sẽ làm gì.


Núi Tử Nguyệt, điện Tử Nguyệt.
Xe lăn của Nguyệt Ca vững vàng rơi xuống đất, Ngải Thiển nằm trong lòng hắn. Đã trở lại an toàn nên nàng không muốn đứng dậy. Mùi hương trên người Nguyệt Nguyệt rất dễ chịu, nhàn nhạt, không phải mùi hoa, khiến người ngửi thấy cảm thấy rất dễ chịu. 


“Nha đầu.” Nguyệt Ca cúi đầu, nói khẽ.
“Dạ.” Ngải Thiển không động đậy, thầm hưng phấn không thôi. Nàng đã kiếm được món tiền đầu tiên khi tới thế giới này, ha ha….Đây là chuyện lớn đáng để ăn mừng.


Ngón tay thon dài của Nguyệt Ca đậu xuống cái lưng mảnh khảnh của Ngải Thiển. Hắn dịu dàng nói: “Muội đang nghĩ gì vậy?” Dạ minh châu trong ngực nha đầu đụng vào khiến hắn không thoải mái.


“A. Muội nghĩ tới việc kiếm được món tiền đầu tiên, hì hì, cám ơn huynh, Nguyệt Nguyệt.” Ngải Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ.
“Nói gì vậy?” diễ↕n✶đ↕àn✶lê☾q↕uý✶đ↕ônNguyệt Ca cười khẽ, lưu luyến nhìn đáy mắt sáng rỡ của Ngải Thiển.


“Tóm lại là cám ơn huynh. A, đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, huynh nói giữa chúng ta có duyên thầy trò là thật hay giả?”






Truyện liên quan

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Sửu Tiểu Áp572 chươngFull

Ngôn Tình

3.8 k lượt xem

Độc Sủng Chị Dâu

Độc Sủng Chị Dâu

Lê Thủy Thanh Thuần128 chươngFull

Ngôn Tình

1 k lượt xem

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Vụ Thỉ Dực154 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhTrọng SinhMạt Thế

7.8 k lượt xem

Ta Độc Sủng Tam Cung Lục Viện

Ta Độc Sủng Tam Cung Lục Viện

Lãnh Băng Hinh3 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngCung Đấu

48 lượt xem

Độc Sủng Thiên Kim Nô

Độc Sủng Thiên Kim Nô

Vu Linh10 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngCổ Đại

141 lượt xem

Độc Sủng Hậu Cung

Độc Sủng Hậu Cung

Thiên Thảo Mạt Ly10 chươngFull

Ngôn TìnhCổ Đại

459 lượt xem

Độc Sủng Quận Chúa

Độc Sủng Quận Chúa

Nguyệt Kiều22 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngCổ Đại

131 lượt xem

Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Đại Mặc225 chươngTạm ngưng

Xuyên Không

1.7 k lượt xem

Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Vũ Sơ Tình107 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngSủng

628 lượt xem

Độc Sủng Nam Hậu

Độc Sủng Nam Hậu

Dạ Như Mộng89 chươngFull

Xuyên KhôngCung ĐấuĐam Mỹ

1.7 k lượt xem

Bạo Quân Độc Sủng

Bạo Quân Độc Sủng

Diệp Vũ Sắc210 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngSắc Hiệp

4.9 k lượt xem

Quỷ Vương Độc Sủng - Phúc Hắc Tiểu Cuồng Phi

Quỷ Vương Độc Sủng - Phúc Hắc Tiểu Cuồng Phi

Diệp Khinh Khinh29 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhHuyền HuyễnXuyên Không

358 lượt xem