Chương 113

Lạc Nghị Sâm nghĩ, từ khi Thẩm Thiệu thổ lộ những lời trong lòng, người này bắt đầu trở nên kỳ quái. Nói thế nào nhỉ? Thẩm Thiệu nói sẽ theo đuổi cậu lần nữa, nhưng nửa điểm ái muội cũng không có, giống như hai người chỉ là bạn bình thường vậy. Ba ngày gần đây, cẩn thận nhớ lại thì... có một loại cảm giác, được yêu chiều, che chở. Có lẽ do Thẩm Thiệu làm đến quá tự nhiên nên mới khiến cậu thực sự không nhận thấy. Chỉ khi nghĩ lại, mới cảm nhận được chút tư vị.


Bây giờ Thẩm Thiệu lại nói muốn cùng cậu chấp hành nhiệm vụ, Lạc Nghị Sâm khẳng định có băn khoăn:
Anh làm vậy là muốn sao? Chắc không phải thực sự ba anh kêu anh đem Thẩm hạo về đi? Anh nói giúp tôi, anh có biết mình lấy cái gì để giúp tôi không? Chính là đem an nguy của bản thân dắt trên lưng tôi đấy.


Anh hai à, tôi cũng rất đàn ông a!


Thẩm Thiệu hiểu Lạc Nghị Sâm, cũng biết cậu đang băn khoăn điều gì. Nếu là trước đây, Thẩm Thiệu sẽ không giải thích, anh thuộc tuýp người hành động, không thích nhiều lời. Nhưng trước mặt là Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu không thể không nói. Nếu không nói, làm không tốt lại giống như lần trước, gây ra một đống hiểu lầm không đáng có.


Cho nên, Thẩm Thiệu nói: "Theo đuổi em là quyết định của tôi, không liên quan đến em. Lúc trước là tôi lợi dụng em, bây giờ em có thể lợi dụng lại tôi".
"Không đúng". Lạc Nghị Sâm liên tục lắc đầu: "Tôi sẽ không làm vậy. Mặc kệ chúng ta có quay lại hay không, anh cũng không nhất thiết phải hạ thấp bản thân".


Điều này rất có lý, nhưng Thẩm Thiệu lại không nghĩ vậy: "Tôi hy vọng em có thể lợi dụng tôi, nếu thế, chúng ta coi như hòa. Tôi theo đuổi em một lần nữa sẽ tốt hơn".
Lạc Nghị Sâm đưa tay bóp trán — này là cái logic mẹ gì?




Nếu so chỉ số thông minh, Lạc Nghị Sâm tuyệt đối cho rằng mình không thua kém, thậm chí trên một số phương diện còn hơn. Thế nhưng nói đến nội tâm, có ba Lạc Nghị Sâm chập lại cũng không bằng một Thẩm Thiệu. Cho nên Lạc Nghị Sâm mới lo lắng, cứ như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị cậu bảy nhà họ Thẩm dắt quay vòng vòng.


Thừa dịp chưa phải thời khắc mấu chốt, Lạc Nghị Sâm đáp: "Anh từng nói sẽ tôn trọng ý kiến của tôi, phải không?".
Thẩm Thiệu yên lặng gật đầu.


"Vậy cứ làm theo ý tôi". Lạc Nghị Sâm nghiêm túc: "Nhiệm vụ lần này, anh không thể đi. Đừng hỏi vì sao, tôi chính là phản đối anh tham gia. Nếu anh đồng ý, hai ta về sau còn có cơ hội. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ nhờ Tư Mã Tư Nam theo sát anh. Về sau, hai ta, đường ai nấy đi".


Thẩm Thiệu cố ý tránh đi mũi nhọn: "Đường của em có thể bắc ngang qua đường của tôi".
Lạc Nghị Sâm hừ hừ cười lạnh: "Anh muốn bị đè sao?".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu quay đầu nhìn chằm chằm: "Em dám?".
Lạc Nghị Sâm: "...".


Tôi dám, phi thường dám, anh chịu để tôi đè chắc? Lạc Nghị Sâm phi thường muốn hỏi câu này, đáng tiếc, cậu không có đủ can đảm. Thẩm Thiệu toàn thắng!


Liếc mắt thấy Lạc Nghị Sâm đang che khuôn mặt đỏ bừng, Thẩm Thiệu khoái trá đứng đậy, thuận tay xoa xoa đầu cậu, bỏ lại Lạc Nghị Sâm với suy nghĩ đen tối "Thù này không trả, quyết không làm người!".


Nháo gì thì nháo, Lạc Nghị Sâm vẫn nhất định không để Thẩm Thiệu tham gia. Thẩm Thiệu cũng không cố chấp nữa, nghe theo kế hoạch chi tiết mà Lạc Nghị Sâm đã sắp xếp.


Vì để Tiêu Lục Khôn nảy sinh hội chứng Stockholm với Thẩm Thiệu, mấy lần gặp lão, Lạc Nghị Sâm đều biểu hiện vô cùng cay nghiệt. Nhưng chưa từng tỏ ý muốn giết lão. Cậu muốn Tiêu Lục Khôn hiểu rõ, nắm giữ sinh tử của lão, không phải cậu, mà chính là Thẩm Thiệu. Kể từ lúc đó, Thẩm Thiệu thi thoảng lại ban cho Tiêu Lục Khôn một ít ân huệ, thực dễ dàng khiến lão ỷ lại.


Bộ dáng chỉnh tề, nhìn qua giống như chuẩn bị đi ra ngoài, trong tay còn xách theo chiếc túi du lịch cỡ vừa, Lạc Nghị Sâm thả thang đi xuống phía dưới. Dennis qua camera theo dõi, gấp đến độ thẳng muốn đập bàn!


Từ sau lần gặp Thẩm Thiệu, gian phòng của Tiêu Lục Khôn có thêm một ngọn đèn nhỏ. Đây là điều kiện trao đổi khi lão cung cấp thông tin về Thẩm Hạo.
Cửa phòng mở ra, Lạc Nghị Sâm lãnh mặt, một chân bước vào trong, một chân đặt ngoài thềm cửa.


"Tôi sẽ ra ngoài một ngày, khi trở lại, hy vọng ông có thể nói ra điều khiến tôi hứng thú". Không đợi Tiêu Lục Khôn trả lời, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên âm trầm cười, tiện đà nhẹ nhàng đóng cửa.


Giây lát, biểu tình âm lãnh không còn sót lại chút gì, Lạc Nghị Sâm bất đắc dĩ quay đầu nhìn cẳng chân trái mình. Đậu Đậu đang ôm bắp chân cậu ngủ đến sảng khoái lâm li.
Cậu cào cào mũi nhìn trần nhà, tâm nghĩ: Đứa nhỏ này bám theo từ lúc nào vậy?


Cũng may ánh sáng trong phòng không tốt, Lạc Nghị Sâm cũng không tính đi vào. Nếu như lúc nãy bị Tiêu Lục Khôn nhìn thấy Đậu Đậu, không biết sẽ là loại tình huống gì nữa.
Cho nên mới nói, u mê động vật là hỏng việc a!


Đậu Đậu trên đùi mặc kệ Lạc Nghị Sâm di chuyển với tốc độ gì, chính là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngủ đến phi thường chuyên nghiệp. Sau khi trở lại tầng trên, Dennis nghiên cứu từ trên xuống dưới bộ đôi Lạc Nghị Sâm – Đậu Đậu, khó hiểu hỏi: "Sao Đậu Đậu lại thích cậu như vậy nhỉ?".


Lạc Nghị Sâm để mặc Dennis tự đàn tự hát, đảo mắt một vòng quanh phòng khách, hỏi: "Thẩm Thiệu đâu?".
"Ra ngoài rồi". Dennis quay lại máy theo dõi trước bàn, nói: "Boss cũng không thể tự nhiên biến mất được, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài lộ diện chút".


Ra ngoài rồi? Đi đâu mới được? Lạc Nghị Sâm mặc dù có chút để ý nhưng không hỏi ra miệng.
Rời khỏi hầm ngầm, việc đầu tiên Thẩm Thiệu làm là liên hệ cho Công Tôn Cẩm. Hai người gặp mặt, Thẩm Thiệu nói lại một ít manh mối moi được từ miệng Tiêu Lục Khôn.


Nghi ngờ của Công Tôn Cẩm cũng giống với Lạc Nghị Sâm. Rốt cuộc Thẩm Hạo trở về vì mục đích gì?


Sau khi trốn thoát khỏi Q thị, hắn hẳn biết rõ S thị đối với hắn là nơi nguy hiểm nhất. Hắn vẫn lựa chọn trở về đương nhiên phải có mục đích. Vì để đánh lạc hướng truyền thông mưu hại Thẩm Thiệu? Nguyên nhân này không đủ. Cũng không giống như hắn quay lại chỉ để hạ sát Long Hiểu.


Công Tôn Cẩm lắc đầu: "Muốn giết Long Hiểu, không nhất thiết cần đến Thẩm Hạo ra tay. Tôi nghĩ, hắn trở về là có mục đích khác".
"Thứ đó? Tiêu Lục Khôn nói hắn quay về là muốn lấy đồ. Vật rất quan trọng"


"Từ kế hoạch của Thẩm Hạo, xem ra hẳn là như vậy". Công Tôn Cẩm cầm chén Văn Hương lên hít ngửi: "Cũng không loại trừ còn nguyên nhân khác nữa. À phải rồi, lão đã nói lý do hạ sát Long Hiểu chưa?".
"Chưa hỏi. Theo kế hoạch của Nghị Sâm, tối nay tôi sẽ gặp lão để điều tr.a vấn đề này"


Anh buông chén trà, nói: "Tôi định đi gặp anh em Vương Kiện".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu nhướn mày: "Tại sao".


Tại sao? Công Tôn Cẩm thầm nghĩ: Bạn bè so với tình nhân đúng là khác nhau một trời một vực. Từ lúc cậu quen biết Lạc Nghị Sâm, chúng ta liền xa cách vạn dặm. Nhưng như vậy cũng phải thôi, người ta là người đầu ấp tay gối, tôi đích xác không thể sánh bằng a. Có điều...


Công Tôn Cẩm nở nụ cười vô cùng thiếu phúc hậu: "Tôi biết có một số chuyện cậu giấu tôi, Nghị Sâm cũng không chịu nói cho tôi biết. Chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng những chuyện mà hai đứa nhỏ biết, tôi nhất định phải nắm được".


Kỳ thật Thẩm Thiệu không muốn bất cứ ai biết được vấn đề bát tự của anh với Nghị Sâm, lại càng không muốn Công Tôn Cẩm biết, Nghị Sâm có liên quan đến vụ án Ứng Long kết hợp. Em ấy tựa hồ không muốn nói. Chỉ là, việc này giấu được nhất thời, không giấu được mãi mãi.


"Được rồi, chờ bắt được Thẩm Hạo, tôi sẽ nói cậu nghe"
Dứt lời, chuông điện thoại của Thẩm Thiệu reo lên. Hiển thị là số máy bàn nhà ba anh. Thẩm Thiệu nhíu mi, không nhận điện. Đợi cho tiếng chuông dừng hẳn anh mới mượn điện thoại của Công Tôn Cẩm gọi Tần Bạch Vũ.


Lúc này Tần Bạch Vũ đang ở trong nhà vội vàng tính toán tài sải cá nhân cho Thẩm Thiệu. Cố vấn quản lý tài sản của Thẩm Thiệu cũng ở đó, hai người bận rộn đã mấy ngày, não cũng có chút trướng.
Nhận được điện thoại của Thẩm Thiệu, Tần Bạch Vũ xoa xoa chân mày hỏi: "Chuyện gì?".


"Nếu trong nhà có người hỏi tôi, cứ nói tôi ra ngoài nghỉ phép"
"Lúc này sao?". Tần Bạch Vũ cho rằng cái cớ này rất tệ.
Thẩm Thiệu cũng không giải thích nhiều, cứ làm theo như vậy là được. Cậu bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thẩm Thiệu, gần đây Nghị Sâm có khỏe không?".


"Không biết". Thẩm Thiệu thuận miệng bịa chuyện: "Từ lúc tôi thả em ấy thì không còn tung tích".
Gì? Tần Bạch Vũ giật mình, còn chưa kịp hỏi nhiều, Thẩm Thiệu đã cúp máy.


Lạc Nghị Sâm không biết đang ở nơi nào, đương nhiên khiến Tần Bạch Vũ sốt ruột. Cậu trực tiếp gọi điện hỏi Chử Tranh xem có biết Lạc Nghị Sâm ở đâu không.
Chử Tranh lúc này đang cùng Tư Mã Tư Nam theo dõi tình hình ở Thiên Nga hội, nghe câu hỏi của Tần Bạch Vũ liền cảm thấy khó xử.


Đúng là anh biết Lạc Nghị Sâm đang ở đâu, nhưng cái này thật khó nói. Công tác của nhất khoa có tính bảo mật cao, dù sao cũng không thể tiết lộ.


"Từ lúc cậu ấy rời nhà Thẩm Thiệu, tôi có gặp qua một lần". Chử Tranh không thể không nói dối: "Đêm đó đi chấp hành nhiệm vụ thì không gặp lại nữa. Sao vậy? Em tìm cậu ấy?".


"Không, không có gì, chỉ là tiện hỏi thôi. Anh làm việc tiếp đi". Tần Bạch Vũ biết Chử Tranh đang làm nhiệm vụ, không tiện quấy rầy thêm, đành buồn bã cúp máy.


Chử Tranh ngồi trong xe thở dài liên tục: "Cũng không biết sau này em ấy có hiểu cho tính chất công việc của tôi không. Bảo mật a bảo mật, ngay cả vợ mình cũng không nói được".
Tư Mã Tư Nam trợn trắng mắt nhìn cậu.


Ông Thẩm tìm không thấy Thẩm Thiệu, trong lòng cũng không sốt ruột. Thẩm Thiệu biết, tránh né chỉ là kéo dài thời gian, sớm muộn gì cũng phải cùng ông nói rõ mọi chuyện. Anh hy vọng, đến thời điểm thích hợp có thể đưa Nghị Sâm cùng nhau trở về. Đối với việc này, Công Tôn Cẩm thấy thật ngoài ý muốn.


"Cậu định ngả bài với ba cậu?"
"Phải, lại thêm phiền toái"
"Nghị Sâm đồng ý sao?"
Thẩm Thiệu lắc đầu, không muốn trả lời: "Tôi muốn đi thăm Tiểu Táp, cậu đi cùng đi".


Thẩm Táp đã tỉnh được bốn ngày, trải qua quá trình trị liệu và điều dưỡng tỉ mỉ, thân thể khôi phục lại không ít. Bởi vì liên quan đến vụ án, Thẩm Táp và Tô Bắc tạm thời không thể rời khỏi Sở nghiên cứu đặc biệt, cả ngày nằm trong phòng bệnh có chút ngột ngạt. Nay thấy Thẩm Thiệu đến thăm, hai mắt Thẩm Táp lóe lên, trực tiếp nhào tới.


"Anh bảy!". Thẩm Táp túm lấy vạt áo anh, ra vẻ nũng nịu: "Anh bảy, em đã khỏe nhiều rồi, anh đưa em ra ngoài hít thở không khí được không?".
Thẩm Thiệu dứt áo, đem người ném trở lại giường. Tô Bắc ở một bên sung sướng khi người gặp họa, bị Thẩm Táp phi cho cái gối, kêu im miệng!


Công Tôn Cẩm bên ngoài hỏi thăm bác sỹ về tình trạng của Thẩm Táp của Tô Bắc, sau đó mới theo vào phòng bệnh. Nhìn thấy Công Tôn Cẩm, Thẩm Táp nghển cổ ngó nghiêng phía sau anh.
"Nhìn cái gì?". Thẩm Thiệu lãnh mặt, ra vẻ bất mãn với đứa em trai không quy củ.


Thẩm Táp cười hắc hắc: "Anh bảy, Nghị Sâm nhà các anh đâu? Sao cậu ấy không tới?".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu cùng Công Tôn Cẩm đều sửng sốt. Công Tôn Cẩm cười hỏi: "Cậu là thế nào quen biết với Nghị Sâm?".
"Thần Giao Cách Cảm!". Thẩm Táp tựa vào đầu giường, cười đến nghiền ngẫm.


Tô Bắc lập tức tiếp lời: "Kỳ thật, trước khi chúng tôi tỉnh lại thì đã có chút ý thức, chỉ là không động đậy được, mí mắt cũng không thể mở. Sau đó, ngày nào cậu Lạc cũng ngồi trò chuyện với chúng tôi. Những lời cậu ấy nói, chúng tôi đều nghe được hết".


"Nghị Sâm nói chuyện với các cậu?". Thẩm Thiệu kinh ngạc, sao anh lại không biết việc này?
Công Tôn Cẩm sáng suốt chấm dứt đề tài. Bằng không, Thẩm Thiệu sẽ không ngừng hỏi, Lạc Nghị Sâm đã nói những gì. Hiện tại, chuyện về Thẩm Kiêm vẫn là quan trọng nhất.


Nói đến Thẩm Kiêm, vẻ mặt của Thẩm Táp và Tô Bắc đều ngưng trọng. Đặc biệt là Thẩm Táp, suy cho cùng, trong suy nghĩ của cậu thì anh hai đã ch.ết rồi. Bỗng nửa đêm trên núi, nhìn thấy anh trai, Thẩm Táp còn tưởng mình gặp ma!


"Làm em sợ muốn ch.ết". Thẩm Táp nói thẳng: "Nếu không phải lúc ấy bị Tô Bắc bịt miệng, em khẳng định đã rít lên the thé rồi".
"Nhìn thấy rõ mặt?". Thẩm Thiệu hỏi.


Tô Bắc đi đến cạnh giường Thẩm Táp, kéo một chiếc ghế dựa, nói: "Lúc ấy trời rất tối, khoảng cách giữa chúng tôi khá xa. Trước đây tôi từng gặp anh Thẩm, nhưng không quá xác định, chỉ là cảm giác rất giống nên mới gọi Thẩm Táp đến xem thử. Do tôi có nhiều thời gian hơn để ổn định tâm lý mới không bật thốt thành lời. Nói cũng lạ. Trời tối như vậy, chỗ tôi và Tiểu Táp đứng không có nửa điểm ánh sáng, theo lý thuyết hẳn anh Thẩm không thể nhìn thấy. Nhưng, bỗng dưng anh ta quay đầu lại, trực tiếp nhìn Tiểu Táp. Giống như đã sớm biết Tiểu Táp đang ở phía sau".


Sau đó, Tô Bắc bịt kín miệng Thẩm Táp, kéo cậu ngồi xổm xuống trốn sau vách đá. Bọn họ nghe được giọng của Sử Nghiên Thu: Không thể để bọn chúng đi như vậy, nhanh xử lý.


"Đợi đã". Công Tôn Cẩm đưa ra vấn đề thứ nhất: "Dựa theo những gì chúng tôi biết, lúc đó Sử Nghiên Thu đang ở cùng với Vương Bình Cửu, vậy Thẩm Kiêm đứng ở vị trí nào?".
"Cách đó hơn mười mét. Có thể nói bọn họ đứng theo vị trí hình tam giác đi"


Kế tiếp, Vương Bình Cửu đuổi đến. Hai người họ còn nghĩ, một lão già thì rốt cuộc làm được cái gì? Nửa phút thôi là có thể đánh bại lão! Nhưng đột nhiên, bọn họ cảm thấy trời rung đất chuyển, đừng nói chạy, ngay cả đi cũng không đi được.


Sắc mặt Thẩm Táp xám xịt lại, chậm rãi nói: "Lúc em ngã xuống còn có chút ý thức, dường như hoảng hốt nhìn thấy hai đứa nhỏ. Tình huống khi ấy vô cùng nguy kịch, trong tay lão ta cầm theo một loại hương rất thơm. Khi lão đưa chúng đến sát mũi, bọn em liền cảm thấy khó thở. Tiếp đó, có một người đi đến...".


Nói tới đây, môi Thẩm Táp mím chặt, ánh mắt đau thương.
Thẩm Thiệu nhíu mi hỏi: "Là Thẩm Hạo, hay Thẩm Kiêm?".
Cho dù không thân thiết nhưng vẫn là anh em ruột thịt. Thẩm Táp sẽ không nhận lầm người, cậu có chút khó chịu đáp: "Vâng, là anh hai".
"Cha, biết chưa?".


Thẩm Táp lắc đầu: "Em không dám nói. Nếu cha biết anh hai cùng anh tư liên thủ hại em, sợ rằng cha sẽ không chịu nổi".
Không chịu nổi? Thẩm Thiệu ở trong lòng cười lạnh. Cha anh thì có chuyện gì mà không chịu nổi? Không chừng ông ấy đã đoán ra được từ sớm.


Chuyện nhà họ Thẩm đúng thật đau đầu. Tô Bắc đã được diện kiến Thẩm Kiêm và Thẩm Hạo nên càng đồng tình với Thẩm Táp. Đây rốt cuộc là kiểu anh em gì vậy?


Khỏi phải nghi ngờ, hai người kia hãm hãi Thẩm Táp thất bại, dĩ nhiên sẽ không dừng lại. Tô Bắc chỉnh tề nói: "Anh bảy, chuyện làm ăn này là do Vương Vân Phàm dắt mối, cũng là hắn đã kéo bọn tôi nhập hội. Tôi không nghĩ nước bên trong lại sâu đến vậy. Anh cũng hiểu mà, việc đầu tư làm ăn rất quan trọng, sao có thể không đến thực nghiệm, theo dõi tiến độ thi công? Đây cũng là nguyên nhân tôi quyết định ở lại Q thị. Sau đó tôi phát hiện, tiến độ thi công không đúng như trong kế hoạch. Tôi cảm giác, bọn họ giống như đang...".


"Đang làm gì?". Công Tôn Cẩm hỏi.


Tô Bắc nhíu mi, chăm chú nhìn Công Tôn Cẩm: "Các bước thi công lúc đầu rất rườm rà. Sửa sang lại đất đai, che chắn, xử lý rác thải, vân vân. Nếu xét diện tích một trăm mét vuông, lượng đất khai quật mười tấn là rất bình thường. Nhưng, ở đây lại khác. Cứ mỗi một trăm mét vuông lại nhiều ra ít nhất năm mươi tấn đất. Nhiều như vậy rốt cuộc là đất ở đâu ra? Tôi đã xem xét công trình và thực địa, tuyệt đối không có khả năng lấy ra một lượng đất nhiều như thế. Nên tôi nghi ngờ, bọn họ là đang đào bới sâu bên dưới".


Đầu óc Công Tôn Cẩm giống như được khởi động, nháy mắt suy nghĩ lại chút chuyện. Trước đó nhất khoa đã cho rà soát cả núi Anh Đào suốt một ngày trời, nhưng không hề thu được kết quả. Nếu như những gì Tô Bắc nói là đúng, vậy, vấn đề không phải nằm trên mặt núi, mà là ở phía sâu bên dưới.


Nghĩ đến đây, Công Tôn Cẩm đứng dậy ra ngoài gọi điện.
Anh liên hệ cho Tô Khiết, nói: "Cô dẫn theo chuyên gia địa chất và kiến trúc sư tới Liên huyện một chuyến. Tôi vừa lấy được thông tin, kiến trúc bên dưới công trường khả năng có vấn đề".


Tô Khiết khó xử: "Đội trưởng, tôi ở bệnh viện đang muốn gọi cho anh. Chín người, à không, mười lăm phút trước vẫn còn tám người, hiện chỉ còn bảy".
Nghe vậy, Công Tôn Cẩm trầm xuống: "Lại ch.ết một người?".


Tô Khiết mệt mỏi nói: "Nguyên nhân tử vong đều là nội tạng suy kiệt. Vạn Bác Vũ bị dọa cho choáng váng, tôi đang chuẩn bị lại đi hù hắn một phen xem có thể lừa được chút manh mối nào không".
Công Tôn Cẩm nghĩ nghĩ, liền đáp: "Tôi sẽ bảo Cảnh Dương đến Liên huyện, cô cứ lo chuyện ở bệnh viện đi".


Cúp máy, Tô Khiết quay đầu nhìn cửa phòng bệnh. Bên trong đang truyền ra tiếng kêu la kinh hoảng của Vạn Bác Vũ. Cô cười lạnh: "Đều mẹ nó bệnh đến mức đấy mà vẫn còn sức kêu la? Để bà cô đây dạy cho cậu một bài học!".


Đẩy cửa vào, người nhà họ Vạn nháy mắt nhìn thấy Tô Khiết, theo bản năng muốn đem người đuổi ra. Tô Khiết tùy tiện dựa vào tường, cười như không có nói: "Tôi là đồng nghiệp của Chử Tranh".
Một câu, trấn trụ tất cả mọi người trong phòng.


Mẹ của Vạn Bác Vũ vội vàng tiến lên, bắt lấy cánh tay cô: "Tôi biết Chử Tranh, Bác Vũ nhà chúng tôi... Mấy người nhất định có cách đúng không?".


Nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng của bà, Tô Khiết dù có xem thường Vạn Bác Vũ đến đâu cũng vẫn đau lòng cho người mẹ này. Cô thở dài một tiếng: "Dì à, hiện tại có thể chữa khỏi hay không còn rất khó nói. Dì biết cậu ấy và những bệnh nhân đã ch.ết có điểm gì chung không?".


Bà Vạn nháy mắt mấy cái, lắc đầu.


"Là nguyên nhân bệnh". Tô Khiết không cho phép nghi ngờ: "Giờ ngay cả nguyên nhân bệnh cũng không biết thì phải trị làm sao? Con cũng xin nói rõ, hội viên của Thiên Nga hội có ít nhất hai trăm người. Như thế nào những người khác không bị mà cậu ta và mấy bệnh nhân kia lại mắc phải căn bệnh cổ quái?".


Nghe Tô Khiết nói, bà Vạn quay đầu khiếp sợ nhìn chằm chằm Vạn Bác Vũ. Tô Khiết tiến lên đi về phía hắn: "Tối ngày Giang Huệ bị giết, cậu đã cùng Vương Vân Phàm đến Thiên Nga hội. Những người tham gia phiên đấu giá ngầm hôm đó đều nằm trong phạm vi điều tr.a của chúng tôi, cậu biết chứ? Ngoài hai người đã ch.ết ra, bảy người còn lại tính cả cậu, đều xuất hiện vào phiên đấu giá".


Tô Khiết tiếp tục: "Trừ vài người đã xuất ngoại, những người khác đều đang nằm viện. Đoán không chừng, mấy người xuất ngoại cũng chẳng khá hơn là bao. Muốn nói các cậu không làm ra chuyện không phải con người, ai tin? Chính cậu tự chọn, muốn như vậy chờ ch.ết, hay hợp tác cùng chúng tôi nói ra tình hình để mọi người cùng tìm nguyên nhân".


Không đợi Vạn Bác Vũ tỉnh táo lại, bà Vạn đã khóc lóc bổ nhào vào đứa con trên giường bệnh: "Bác Vũ à, con đừng dọa mẹ nữa. Có chuyện gì mau nói với người ta, mặc kệ con đã làm ra chuyện gì mẹ cũng không trách. Con chỉ cần sống cho thật tốt là mẹ yên tâm rồi".


Vạn Bác Vũ bị mẹ nắm chặt không buông, muốn nói lại thôi. Tô Khiết nhìn ra được, hắn đang dao động.


"Vạn Bác Vũ, Thiên Nga hội sắp không trụ nổi rồi, chân tướng rất nhanh sẽ bại lộ". Tô Khiết đặt cược một phen, tận tình khuyên bảo: "Nếu điều tr.a ra các cậu thật sự làm trái pháp luật thì thật ngại quá, cậu không ổn rồi. Cần bắt vẫn phải bắt, cần thẩm vấn vẫn phải thẩm vấn. Hiện tại cậu chủ động nói ra, mặc kệ là đối với cậu hay bệnh tình của cậu đều có lợi cả".


"Tôi...". Vạn Bác Vũ do do dự dự, ánh mắt không thể rời khỏi mẹ mình. Trên khuôn mặt vàng vọt tràn đầy sự hối hận. Nhưng là, hắn không nói ra được, nét kinh hoảng vẫn giữ như in.


Tô Khiết thở dài, quay đầu nói với bà Vạn: "Phiền dì cùng với mọi người ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Con muốn nói chuyện riêng với Vạn Bác Vũ".


Bà Vạn cũng biết, không đi không được. Có lẽ cô gái này có thể khiến cho con bà mở miệng không chừng. Vì thế, bà Vạn cùng người nhà lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.


Bệnh tình của Vạn Bác Vũ ngày một nghiêm trọng, bộ dáng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tô Khiết ngồi xuống cạnh giường, nói: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?".
"Hai chín"


"Nga, vậy nhỏ hơn tôi một tuổi". Tô Khiết trò chuyện như nói mấy chuyện phiếm thông thường, khẩu khí không có gí khác lạ: "Thật ra, tôi cũng từng trải qua hoàn cảnh không khác cậu là mấy. Đáng tiếc, tôi không có cách nào hưởng thụ. Năm hai mươi hai tuổi, tôi bị trúng ba phát đạn khi chấp hành nhiệm vụ. Các bác sỹ đều khẳng định tôi sống không nổi. Mẹ tôi thiếu chút nữa khóc đến mù hai mắt".


Không có bi thương, không có mất mát. Tô Khiết chỉ là đơn giản kể lại một vài chuyện cũ. Nhưng, Vạn Bác Vũ lại nghe vào.


"Lần hành động đó, bị thương không phải chỉ có mình tôi. Tôi còn sống, nhưng ba người đồng đội đều ch.ết cả. Trong đó có một người là thành viên nhỏ nhất. Nếu còn sống, có lẽ năm nay sẽ bằng tuổi cậu".


"Cùng sinh một năm, nhưng khi cậu đang hưởng thụ mỹ vị trên đời thì bọn tôi lại phải lăn lộn đổ máu. Khi cậu nhàn nhã ngủ say thì bọn tôi còn bận bảo vệ nước nhà. Có thể cậu sẽ nói: Xuất thân là việc không thể lựa chọn. Nhưng đứa nhỏ kia có lẽ cậu sẽ biết. Con trai cưng của nhà họ Uông, nhà bọn họ lũng đoạn thị trường vật liệu thép, vậy mà cậu ấy lại lựa chọn trở thành một đặc công. Trái lại cậu thì sao? Cậu đã làm được việc gì cho đời? Có người cảm kích cậu sao? Hay cậu đã từng thay đổi vận mệnh của người khác? Cậu ch.ết đi, trừ cha mẹ ra, trên đời này có còn ai nhớ đến cậu? Cậu giờ là đang lãng phí tình cảm của gia đình mình. Chưa từng làm gì cho họ mà lại lãng phí cuộc đời cho một kẻ khác".


"Vạn Bác Vũ, theo cậu nghĩ, trên đời này thứ gì khiến cậu kiêu ngạo nhất? Tiền? Danh dự? Cái thứ gọi là "kiêu ngạo" ấy cậu có thể dùng tay nắm lấy sao? Những thứ cậu có, có thứ nào mà không phải dùng tiền đắp lên?"
Nói, Tô Khiết tháo cúc cổ, kéo áo mình ra. Vạn Bác Vũ ngốc lăng không thôi.


Cô thoải mái chỉ chỉ vết sẹo trên ngực: "Khoảng cách đến tim chỉ cách có mấy cm. Đây chính là sự kiêu ngạo của tôi. Cho dù tôi có đổi vị trí công tác thì huân chương của tôi vẫn sẽ treo trên tường của sở đặc công. Mà cậu, treo trên tường chỉ có tấm di ảnh".


Ánh mắt Vạn Bác Vũ vốn đã mất đi sinh khí giờ ngập tràn nước...


"Nếu không phải vì công việc, tôi căn bản sẽ không quan tâm đến sống ch.ết của cậu. Trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì phế vật". Tô Khiết lạnh lùng nhìn hắn, thái độ không có ngạo mạn, cũng không coi rẻ. Đơn thuần nói cho hắn biết, Vạn Bác Vũ cậu không là gì cả.


"Thế nhưng mẹ cậu, vừa rồi cậu cũng đã thấy. Bà cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy sống. Cậu còn không nói, cậu mẹ nó vẫn là người sao?"
Lấy trí đấu trí, lấy tình đấu tình, cho dù là ý chí sắt đá cũng đấu không lại cái miệng của Tô Khiết.






Truyện liên quan